Sơn hà chẩm – Chương 28 (1)

Chương 28 (1)

Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Đôi khi có những lời dù biết rõ là dối gạt nhưng lại nhịn không được mà muốn nói.

Con người có thể ngụy trang cảm xúc đau buồn thành vui vẻ, nhưng rất khó khống chế cảm xúc đau buồn thành vui vẻ.

Thích chính là thích, vui chính là vui.

Song khi Sở Du đưa hoa cho chàng, chàng lại cảm thấy chàng sẽ cố hết sức để thực hiện chuyện nàng yêu cầu.

Nhìn thấy Vệ Uẩn cầm hoa, trong lòng Sở Du cảm thấy mềm mại, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Đệ yên tâm.” Nàng nói: “Ta và các tẩu tẩu của đệ sẽ đi cùng đệ đưa tiễn phụ thân và các vị huynh trưởng hạ táng.”

Vệ Uẩn rũ mắt, gật đầu một cái.

Sau khi quyết định xong ngày hạ táng, hôm sau Liễu Tuyết Dương về đến nhà. Lão phu nhân đi đứng bất tiện, lại thêm không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho nên không đi theo Liễu Tuyết Dương trở về.

 

Liu Tuyết Dương v nhàđã là buiti. V phfli khóc thanđy tri. SDu chìm trongâm thanh nìnon y, trnũtrc khó ng.

Khócđhi lâu, rtîcuc âm thanhíkia cũng dngli, S Duíth phào mthơi, lúc nàyımi nhm mtİli.

Ch hôm sautnh li, SDu đến trưclinh đưng thìàthy V UnĮđã đóđt lâu.

Liu TuyếtúDương khóc sutĮmt đêm, tinhľthn không đưcïminh mn. VUn bêncnh bà, nh{nhàng khuyên giian i. Trương(Hàm và VươngÎLam đ mt,,đng canh hai{bên, nhìn cóđv như đãíkhóc hi lâu.òTrưc đây, haiìngưi h thưngì bên cnhLiu Tuyết Dương,nht mc ngheli bà. Hin]gi m chngátr v khócõsut mt đêm,Ínên đương nhiênïhai nàng cũng:đi theo.

S Dunhìn thy dángľv ca hthì không khiđau đu. Nàngbưc lên trưc,îđ ly LiuíTuyết Dương, giđi phu đến,vi vàng nói:ĩ“Mu thân, ngưivn khe ch?”

“A Du… LiuTuyết Dương đưcÍS Du dìu,bà lau nưcìmt đng dy:“Bn h đi}hết c ri,ch còn liãcô nhi quòph chúng ta.ISau này chúngta phi làmsao đây?”

“Dùthế nào thìcuc sng vnïphi tiếp tc.”ĮS Du đbà ngi sangmt bên, boúngưi vt khăn)ưt đến, lauómt cho bà,lên tiếng trnļan: “Bên dưi,chúng ta còncó năm vtiu công t{chưa trưng thành,ãcòn cn davào mu thânùchăm sóc. Conįđưng tương laijcòn dài, muăthân hãy botrng thân th,īđng đ TiuĩTht lo lngīthêm.”

V Unnghe S DuĮnói thì ngưcìmt nhìn nàng,th phào mthơi.

Chàng đã ngiđây nghe LiuíTuyết Dương khócc mt đêm.(Ban đu LiuTuyết Dương, TrươngĩHàm và VươngĺLam cùng khóc,khóc đến tê³tái, khp sânîđu nghe. Chàngvi vã đếnìđây trn anìnên mi đĬhơn mt chút.°Hin gi S²Du cũng viľvã đến đây,ïV Un vôthc th phào,²lng ngc thĩlng hơn.

Chàngcũng không phátýhin s hìnhthành ca vicí li này,thm chí cònúchng cm thycó gì khôngĩhp lý.

C nhómìn quyến chnhĪtrang li mtchút, qun giađtìm V Unbáo cáo hànhtrình hôm nay,V Un gtđu cho ngưiđi làm. Khi(đến canh giéthy bói đãɩtính toán, SDu lin boЇngưi dn miingưi đến qutrưc đi môn.

V¹ph không hÍthông báo nhngngưi khác rngîV ph đưaЇtang, nhưng ngaykhi S Dubưc ra cngln, nàng vnnhìn thy córt nhiu ngưiđng đây.

Cáchêcánh cng Vīph gn nhtlà nhng quanÏviên bình thưngĩhay lui ti,xa hơn naľlà nhng dânchúng nghe tinmà đến. Tìtrưc đến nay,Ibn đi Vgia không chĬchinh chiến saýtrưng, mà còntrng nghĩa khinhtài (*), tngcu giúp vôís ngưi íkinh thành.

(*) Trngnghĩa khinh tài:Înhng ngưi trng[nghĩa khí, lytin tài raõgiúp đ ngưikhác.

S Du ngngđu nhìn lưt¹qua, hàng ngưiìđng đu baoăgm T tháiìphó, Trưng côngchúa, S KiếnìXương,…

Trong đám đôngcó mt ngưiđàn ông trungniên mc yphc trng, tayĨcm qut xếp,lng lng nhìnđi ngũ đifngũ đưa tang.

SDu nhìn thoáng°qua đã nhnra ngưi này.

Đóìchính là ThunfĐc Đế.

Nhưng màngĺkhông nhìn nhiu,íc t vnhư không nhnra quân vương đây, chjđan hai tayli vi nhau,Iđt trưc ngưi,hơi cúi mình]v phía đóvái chào, sau¹đó li quayđu nhìn vĩmt hưng dânõchúng vái chào°mt cái na.

CácThiếu phu nhândt các tiuécông t lcđtc đi raìkhi ca, bnóh chia nhauđng bên ngưiĩS Du vàâLiu Tuyết Dương.Ngưi hu lyùđm b đoànđt dưi giêgia quyến Võgia. S Duvà Liu TuyếtDương dn tngõv Thiếu phuónhân đng mtâbên, sau đónghe đưc mtìtiếng nói vanglên: “Qu

Ngheīthy tiếng này,Įnhóm ngưi Végia kính cnqu xung, màquan viên đngơhai bên điļmôn V phïcũng đu cúiđu. Không biếtjai là ngưitiên phong, dânÏchúng phía sauquan viên lũɩlưt qu xung.Trong khnh khc,c mt đámíđông nghìn nghtđu qu gi,trên con phdài.

“M ca nghênhquan——

Li mttiếng nói vanglên, đi mônV ph phát}ra âm thanhko kt vangdi. Ca tït hé m,Įl ra cnhftưng bên trong.

VUn đng trưcquan tài, mcũđ tang, đuİtóc đưc buccao bng diĩbăng trán. Phíasau chàng làby chiếc quanĮtài, xếp thànhãbn hàng. Mtĩmình chàng đng°trưc quan tài,Īdáng ngưi thngtp, rõ ràngch là thânĩth thiếu niên,Ĭnhưng li gingínhư có khĩnăng đi triđp đt.

“Tế văn[tng chư công,Īnht ch csinh bình——ĩ(*)

(*) Li vănòtế, mình đoánjnghĩa đâyĪlàVăn tếưtng cho cácv chư công,ĩtrên giy ghili cuc điÍđã qua

Ngưijch trì liĩct tiếng lnЇna, V Unìm cun giytrong tay ra,èr mt, caoíging đc bàiúvăn tế màĩchàng đã viết,my ngày qua.

Gingjnói ca chàngìrt vng vàng,³đan xen giaâm sc thiếuniên và thanhíniên, nhưng strm n vàđim tĩnh trongũđó li khiếnıngưi khác khôngįcách nào chxem chàng làmt thiếu niênéđưc.

Tài văn chươngĨca chàng khôngtt. V Un¸ch chm rãiĭthut li cucđi ca byĬngưi đã khut.

Ph(thân chàng, điìca chàng, vàcác v huynhĩtrưng.

By ngưi này,îsng là giaíđình h quc,chết bi cucfchiến h quc.

Chodù nhóm ngưiV Trung bchp mũ ôdanh, nhưng trongmt ngưi t,vn có ththy đưc nhngìcon ngưi nàyõthanh khiết nhưngĩnào.

Chàng thut liÎcuc đi khicòn sng vànhng cuc chiếnmà h đã:tri qua mtcách bình đmìthong dong, xung[quanh dn dnĩvang lên tiếcíst sùi rmɨrc. Sau đó,}chàng li kmt vài sinhhot hng ngày,ĩtiếng khóc càngЇlan rng hơn.

“Ngày 27 tháng bảy, đại hôn huynh trưởng, nhưng lại nghe tiếng biên cảnh cấp báo. Toàn gia ta lao ra biên cảnh, chiến đấu anh dũng suốt bảy ngày liền, đẩy lùi quân địch. Ngay đêm đó bày rượu mở tiệc, ta và các huynh trưởng ngà say, đứng trên thành lâu ngắm sao đêm.”

Sau đó, Sở Du đứng dậy, đỡ Liễu Tuyết Dương đã khóc đến rũ rượi và dẫn cả các vị Thiếu phu nhân, tiểu công tử đi theo phía sau quan tài.

Ai đi không nổi thì dựa vào chàng nghỉ ngơi; ai không biết đi đâu, thì ngẩng đầu nhìn phương hướng của chàng.

Cuối cùng, đến lượt Vệ Quân hạ táng.

“Ta tuổi nhỏ, chưa hiểu thế sự, liền hỏi huynh trưởng, bình sinh có nguyện vọng gì.”

Vệ Uẩn phân phó người nhập quan, chàng và Sở Du là người duy nhất còn có thể tự kiềm chế ở đây. Bọn họ bình tĩnh đưa tiễn người đã khuất rời đi, chờ tất cả xong xuôi, mới dẫn mọi người đang khóc lóc rũ rượi xuống núi.

“Huynh trưởng đáp, nguyện thiên hạ thái bình, muôn nơi sáng trong.”

Đây là rường cột của Vệ gia, cũng là trụ cột của Vệ gia.

Lần thứ hai gặp lại, hắn đã kết thúc một đời.

“Chúng huynh đồng loạt tán thành. Ta hỏi, nếu như thái bình, chúng huynh muốn đi đâu?”

Sở Du đứng bên cạnh Vệ Uẩn, nhìn quan tài Vệ Quân mở ra.

“Huynh trưởng cười đáp, xuân ngắm liễu bên sông, đông chờ tuyết bạc đầu. Bạn hữu ba chén rượu, say nằm Xuân Phong Lâu. Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu. Bất quá phàm phu tử, mưa gió nhà ấm đèn, đã đủ rồi.”

(*) Định Hải Thần Châm: Gậy Như Ý của Tôn Ngộ KhôngSở Du lấy lại tinh thần, gật đầu, vẻ mặt có phần mờ mịt, một lát lu sau mới tỉnh táo lại. Nàng chậm rãi đáp: “Ừ.”

“Huynh trưởng cười đáp, xuân ngắm liễu bên sông, đông chờ tuyết bạc đầu. Bạn hữu ba chén rượu, say nằm Xuân Phong Lâu. Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu. Bất quá phàm phu tử, mưa gió nhà ấm đèn, đã đủ rồi.”

Sở Du ngơ ngác quỳ gối trên đất, không biết tại sao trong đầu lại nhớ lại những thiếu niên Vệ gia hào sảng chân chất trong buổi xuất giá hôm ấy. 

Mưa gió nhà ấm đèn, đã đủ rồi.

Bọn họ ra khỏi Hoa Kinh, trèo qua núi cao, đến mộ địa Vệ gia.Lúc quan tài rời khỏi mặt đất, phát ra âm thanh cọt kẹt. Vệ Uẩn xách theo đèn Trường Minh trong tay, dẫn quan tài ra khỏi đại môn Vệ gia.

Lời này vừa phát ra, rốt cuộc các vị Thiếu phu nhân đã không còn cách nào chịu đựng nổi nữa. Trong phút chốc, những bi thương đè nén kiềm chế bỗng chốc tuôn trào, hòa cùng tiếng khóc của dân chúng xung quanh, cả con phố dài đều bị tiếng khóc vùi lấp.

“Ta tuổi nhỏ, chưa hiểu thế sự, liền hỏi huynh trưởng, bình sinh có nguyện vọng gì.”

Sở Du ngơ ngác quỳ gối trên đất, không biết tại sao trong đầu lại nhớ lại những thiếu niên Vệ gia hào sảng chân chất trong buổi xuất giá hôm ấy.

Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu.

Sa trường báo sinh tử, Hoa Kinh nhất phong lưu.

Vệ Quân nằm trong quan tài gỗ, tựa như đang ngủ, trên môi còn mang theo nụ cười mỏng manh.

Mọi người đều đang kêu khóc ầm ĩ, nhưng chàng chỉ đứng đó, cứ như Định Hải Thần Châm (*) giữa dòng nước lũ. Dù cho sóng lớn ngập trời, dù cho cuồng phong bạo vũ, chàng đều đứng sừng sững nơi đây.

Đằng sau bọn họ là họ hàng và nô bộc của Vệ gia, đội ngủ dài dằng dặc, gần như chiếm hết cả con đường.

Sở Du run run nhắm chặt mắt, với tâm trạng hiện giờ, nàng cảm giác có gì đó đã thấm ướt khóe mi.

Lần nhìn mặt cuối cùng cũng chính là lúc tàn nhẫn nhất. Nhưng cả quá trình, Vệ Uẩn vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh vững vàng.

Lúc Vệ Uẩn đọc xong văn tế, giọng chàng cũng khàn đi. Nhưng chàng không khóc, chàng bỏ văn tế vào chậu than, sau khi tờ giấy cháy hết, chàng nhấc tay lên, bật tiếng hô to: “Nâng quan——”

Thanh âm kia vang dội, giống như tướng quân trên sa trường dõng dạc hô: “Đánh!”

Sở Du lặng lẽ nhìn ngắm người trượng phụ chỉ mới gặp một lần.

Lúc quan tài rời khỏi mặt đất, phát ra âm thanh cọt kẹt. Vệ Uẩn xách theo đèn Trường Minh trong tay, dẫn quan tài ra khỏi đại môn Vệ gia.

(*) Định Hải Thần Châm: Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không

Sau đó, Sở Du đứng dậy, đỡ Liễu Tuyết Dương đã khóc đến rũ rượi và dẫn cả các vị Thiếu phu nhân, tiểu công tử đi theo phía sau quan tài.

Những âm thanh gào thét, nức nở ngoài kia đều là những vết thương lộ ra ngoài ánh sáng. Nhìn thoáng qua thì trông chúng có vẻ dữ dội và hỗn loạn, nhưng lại là vết thương khôi phục nhanh nhất và đơn giản nhất. Đáng sợ hơn chính là những vết thương liếm láp trong góc tối, chúng bị người khác giấu đi, lặng lẽ thối rữa trong đêm, mưng mủ, sưng tấy hết lần này đến lần khác, không biết khi nào mới là điểm dừng.

Đằng sau bọn họ là họ hàng và nô bộc của Vệ gia, đội ngủ dài dằng dặc, gần như chiếm hết cả con đường.

Sở Du ngơ ngác quỳ gối trên đất, không biết tại sao trong đầu lại nhớ lại những thiếu niên Vệ gia hào sảng chân chất trong buổi xuất giá hôm ấy.

Nơi bọn họ đi qua đều vang lên tiếng than khóc, kêu la, ầm ĩ, loáng thoáng có người đang gọi “Vệ tướng quân”.

Vệ tướng quân, là gọi ai, ai cũng không biết. Bởi vì người nào nằm trong quan tài kia cũng đều là Vệ tướng quân.

Đến dưới chân núi, tiếng khóc mới nhỏ dần. Chờ về tới cửa nhà, tiếng khóc kia mới hoàn toàn ngưng bặt.

Tiền giấy trắng xoa bay lả tả đầy trời quan viên tự động đi theo phía sau đội ngũ thật dài ấy, còn dân chúng thì nối đuôi ngay sau đó.

Lời này vừa phát ra, rốt cuộc các vị Thiếu phu nhân đã không còn cách nào chịu đựng nổi nữa. Trong phút chốc, những bi thương đè nén kiềm chế bỗng chốc tuôn trào, hòa cùng tiếng khóc của dân chúng xung quanh, cả con phố dài đều bị tiếng khóc vùi lấp.

“Huynh trưởng đáp, nguyện thiên hạ thái bình, muôn nơi sáng trong.”

Bọn họ ra khỏi Hoa Kinh, trèo qua núi cao, đến mộ địa Vệ gia.

Vết thương trên chân Vệ Uẩn chưa lành, động tác leo núi khiến cho chân chàng đau nhiều hơn. Nhưng sắc mặt chàng vẫn không đổi, tựa như một người khỏe mạnh bình thường, dẫn mọi người tới phạm vi mộ địa đã đào sẵn, dựa theo quy củ mà cho thân nhân nhìn mặt người đã khuất lần cuối, sau đó mai táng vào hoàng thổ.

Lần nhìn mặt cuối cùng cũng chính là lúc tàn nhẫn nhất. Nhưng cả quá trình, Vệ Uẩn vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh vững vàng.

Hắn là người quen ôn hòa, bất cứ lúc nào cũng mỉm cười theo bản năng. Thế nên cho dù lúc hắn không cười, nàng vẫn cảm thấy thấp thoáng nụ cười trong đó.

Mưa gió nhà ấm đèn, đã đủ rồi.

Mọi người đều đang kêu khóc ầm ĩ, nhưng chàng chỉ đứng đó, cứ như Định Hải Thần Châm(*) giữa dòng nước lũ. Dù cho sóng lớn ngập trời, dù cho cuồng phong bạo vũ, chàng đều đứng sừng sững nơi đây.

Thanh âm kia vang dội, giống như tướng quân trên sa trường dõng dạc hô: “Đánh!”

 (*) Định Hải Thần Châm: Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không

 

Ai đi không nổi thì dựa vào chàng nghỉ ngơi; ai không biết đi đâu, thì ngẩng đầu nhìn phương hướng của chàng.

Đây là rường cột của Vệ gia, cũng là trụ cột của Vệ gia.

Mưa phùn rơi không ngừng, xung quanh người đến người đi, Vệ Uẩn vẫn đứng chết lặng tại chỗ, nhìn người thân mình chìm vào hoàng thổ.

 

Cuối cùng, đến lượt Vệ Quân hạ táng.

Sở Du đứng bên cạnh Vệ Uẩn, nhìn quan tài Vệ Quân mở ra.

Lúc Vệ Uẩn đọc xong văn tế, giọng chàng cũng khàn đi. Nhưng chàng không khóc, chàng bỏ văn tế vào chậu than, sau khi tờ giấy cháy hết, chàng nhấc tay lên, bật tiếng hô to: “Nâng quan——”

Thi thể đã được xử lý đặc biệt, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì trừ sắc mặt xanh trắng, cũng chẳng khác gì lúc còn sống.

Vệ Quân nằm trong quan tài gỗ, tựa như đang ngủ, trên môi còn mang theo nụ cười mỏng manh.

Sở Du nhìn ngắm thật lâu, nàng muốn ghi nhớ Vệ Quân. Người thanh niên này có dáng vẻ thanh tú bình thường, không có điểm nào kinh diễm, Sở Du sợ quãng thời gian dài đằng đẵng sau này, nàng sẽ quên mất chàng ta.

Vệ tướng quân, là gọi ai, ai cũng không biết. Bởi vì người nào nằm trong quan tài kia cũng đều là Vệ tướng quân.

Hắn là người quen ôn hòa, bất cứ lúc nào cũng mỉm cười theo bản năng. Thế nên cho dù lúc hắn không cười, nàng vẫn cảm thấy thấp thoáng nụ cười trong đó.

Sở Du lặng lẽ nhìn ngắm người trượng phụ chỉ mới gặp một lần.

Lần đầu tiên gặp Vệ Quân, nàng hứa với hắn một đời

Vết thương trên chân Vệ Uẩn chưa lành, động tác leo núi khiến cho chân chàng đau nhiều hơn. Nhưng sắc mặt chàng vẫn không đổi, tựa như một người khỏe mạnh bình thường, dẫn mọi người tới phạm vi mộ địa đã đào sẵn, dựa theo quy củ mà cho thân nhân nhìn mặt người đã khuất lần cuối, sau đó mai táng vào hoàng thổ.

Lần thứ hai gặp lại, hắn đã kết thúc một đời.

Lần đầu tiên gặp Vệ Quân, nàng hứa với hắn một đời

Sở Du nhìn ngắm thật lâu, nàng muốn ghi nhớ Vệ Quân. Người thanh niên này có dáng vẻ thanh tú bình thường, không có điểm nào kinh diễm, Sở Du sợ quãng thời gian dài đằng đẵng sau này, nàng sẽ quên mất chàng ta.

Tiền giấy trắng xoa bay lả tả đầy trời quan viên tự động đi theo phía sau đội ngũ thật dài ấy, còn dân chúng thì nối đuôi ngay sau đó.

Chín tuổi, Vệ Quân đính ước với nàng. Vì cuộc đính ước này mà hắn vẫn luôn đợi nàng cập kê, chờ nàng lớn lên. Những công tử Vệ gia khác đều đã có người thân yêu ghi khắc, Vệ Quân không nên không có.

“Chúng huynh đồng loạt tán thành. Ta hỏi, nếu như thái bình, chúng huynh muốn đi đâu?”

Có lẽ tình cảm của nàng đối với Vệ Quân không phải là yêu, nhưng cũng không thiếu trách nhiệm của người làm thê tử. Thế là ánh mắt nàng đặt trên mặt chàng ta thật lâu không rời. Một hồi sau, rốt cuộc Vệ Uẩn không thể nhìn tiếp được nữa, chàng khàn giọng mở miệng nói: “Tẩu tẩu, nên nhập quan rồi.”

Sở Du lấy lại tinh thần, gật đầu, vẻ mặt có phần mờ mịt, một lát lu sau mới tỉnh táo lại. Nàng chậm rãi đáp: “Ừ.”

Vệ Uẩn phân phó người nhập quan, chàng và Sở Du là người duy nhất còn có thể tự kiềm chế ở đây. Bọn họ bình tĩnh đưa tiễn người đã khuất rời đi, chờ tất cả xong xuôi, mới dẫn mọi người đang khóc lóc rũ rượi xuống núi.

Đến dưới chân núi, tiếng khóc mới nhỏ dần. Chờ về tới cửa nhà, tiếng khóc kia mới hoàn toàn ngưng bặt.

Không ai sẽ rơi nước mắt cả đời, cuối cùng gì toàn bộ vết thương đều sẽ khép miệng.

Những âm thanh gào thét, nức nở ngoài kia đều là những vết thương lộ ra ngoài ánh sáng. Nhìn thoáng qua thì trông chúng có vẻ dữ dội và hỗn loạn, nhưng lại là vết thương khôi phục nhanh nhất và đơn giản nhất. Đáng sợ hơn chính là những vết thương liếm láp trong góc tối, chúng bị người khác giấu đi, lặng lẽ thối rữa trong đêm, mưng mủ, sưng tấy hết lần này đến lần khác, không biết khi nào mới là điểm dừng.

4.9 42 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

360 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Giangquan91
Giangquan91
2 Năm Cách đây

Thương tiếc Vệ Quân

Kim Nhi
Kim Nhi
2 Năm Cách đây

Thương cho cả Vệ Gia 😭

Vô Ngôn
Vô Ngôn
2 Năm Cách đây

Lần đầu gặp mặt, ta hứa cùng chàng cả đời
Lần hai gặp mặt, chàng đã kết thúc một đời.
Cứ ngỡ rằng đó là lần gặp đáng nhớ
Nào ngờ đâu chính là lần gặp cuối cùng.

Phuong
Phuong
2 Năm Cách đây

Thương cho Vệ Quân. Đọc mà khóc sưng mắt

360
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!