Sơn Hà Chẩm – Chương 42

Chương 42

Vì sao phải ở sau khi hắn ôm ảo mộng chết đi, lại kéo hắn đến đây, lăng trì như thế?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du không lên tiếng.

Nàng trầm mặc, kiềm nén cảm xúc của mình. Có một phút chốc, nàng sợ bản thân kích động nhảy lên đâm người trước mặt này một đao.

Hắn bảo nàng đi theo hắn.

Đây là ý gì?

Những lời này chứng tỏ hắn nhẹ nhàng phủ nhận sáu năm cố gắng, sáu năm đau khổ, hết thảy mười hai năm đều bị lời nói này phủ định sạch.

Nàng yêu hắn mười hai năm, hận không thể moi hết tim gan ra cho hắn chỉ vì một câu nói này, nhưng hắn không nói. Ngược lại ở kiếp này, ngay lúc nàng chẳng cho hắn thứ gì, hắn lại nói những lời này với nàng.

Là nàng sai ri sao?

Ôngtri cho nàngtrng sinh trv là munúđánh mt chưng[lên đu nàng,nói cho nàngľbiết nàng sairi sao?

Không phifC S Sinhniên thiếu khôngĩthích nàng, màlà nàng bàomòn tình yêuìca C SSinh?

Nhưng nàng đãlàm sai cáigì?

Nàng dc hếttâm tư bov hn, thươngtích cht chng,năm năm thángĨtháng mài mòngóc cnh, biếnơthành C điphu nhân nămđó.

Nàng vn dĩlà ngưi cóth mt roiqut n tlm mm xungÎnga, quay đuli chu đưcmưi đòn quânĪcôn. Nhưng ĩbên cnh hn,ènàng hc cách(di trá, hccách mm cưiýtrm n, gingènhư mt phĪnhân hu trchưđu khu vingưi khác.

Nàng vndĩ là ngưiìsau cuc chiếnĬvây quanh đngíla, đp vòrưu, ung thngkhoái, hát caívang cùng cácĬtưng sĩ. Nhưngsau khi lyhn li gingjnhư mãnh hırút nanh vutchính mình, trÏthành mt conámèo ngoan ngoãn.

Hnɩluôn nói nàngkhông tt, không,thích nhìn điuļb gi toũca nàng. Nhưngnếu hn thtĭs nhìn k,sao li khôngíthy S Duvà C điphu nhân cănbn là haiļngưi khác nhau.

Nàngvì tình yêu²đánh mt chínhmình, khó tráchîkhiến ngưi khácĩkhinh thưng.

Thy SDu trm mc,ĩC S Sinhhơi bt an,Įthp thm mưming: “A Du…î

Đng gi tanhư vy.”

SâDu bt chtct li hn,sc mt CïS Sinh táiíđi, nàng ngưcmt lên nhìnhn.

C S Sinhíthiếu niên khôngcó khí chttàn nhn casau này. CS Sinh sau¸này làm quanmưi hai năm,trên quan trưngđã không cònãs kiêu ngoĩnhit huyết lúcthiếu niên. CS Sinh nàngthy lúc nàyvn còn thanhsch. Nàng hít¸sâu mt hơi,kim chế tt(c cm xúcIcun trào, lùiĨv sau myibưc, ri lingi qu xungln na.

“Niên thiếukhông hiu thếôs, mo mui²cu quân, làta quá phn.”ò

Nàng lng lngİnhìn hn, ánh²mt quyết tuyt:Thế nhưng hômnay lòng thiếpĺđã t, xinìC đi nhânưxem đó nhưtrò đùa, mâyìkhói thong qua.”Ĭ

Nghe nói thế,¹C S Sinhjdn siết chtnm tay: “Lòngthiếp đã t?ìXem như tròɨđùa? Có ngưily chuyn nàyira làm trò]đùa sao, cóngưi ly chuynIb trn theoЇnam t đăđùa gin sao?”

“Nàng thích ta,átrong lòng nàngfkhông rõ ư?!”Ï

“Rõ ch.” SDu nhìn dángľv tht th{ca C SĩSinh, bn thântrái li bìnhítĩnh xung. Nàngnhìn đôi mtĮng đ cahn, ging điuôbình thn: “Thiếpũthân biết, lúcìniên thiếu mìnhêtng thích Đi)nhân. Mưi hai¹tui năm y,ngưi n áoúđ giá ngamà đến, thiếpthân vui mngkhôn xiết.”

Nghe[thế, nưc mtĺC S Sinhkhông th kim¹chế đưc na,Īt t lănxung.

Mưi hai tuinăm y…

Mưi haitui năm y,lúc thành bphá, hn vnra ngoài báoîtin, nhưng xaâxa li nhìníthy cô nươngìđó.

Đy làln đu tiênhn cm tayơmt cô nương,ècũng là lnđu tiên ômp mt ngưi.

Saukhi nàng chết,:hn tng mưngïtưng li cnhĪtưng đó vôs ln. Khiy, C SɨSinh vn làâĐi công tãC gia. Hnhăng hái nhithuyết, tr tuit mãn, đóhn là thiíkhc đp đùnht đi hn.

Hnírun ry, mímơcht môi, nưcmt lã chã.

Hnĩmun ngăn cnli nói tiếptheo ca nàng,îmun tt cįli nói ngngngay ti thi:khc này. Nhưngľhn biết, hnphi nghe, chìkhi nghe, hnmi biết mìnhcó th làm}gì.

“Cái S Dumun bt quách là mtâchút du dàng.T khi sinhra đến nay,èph thân và²huynh trưng chưa²tng xem SDu là nât, mu thâncũng chưa tngxem S Dulà n t.Thế nhưng ngayɪthi khc côngt vươn tay,S Du xemưcông t làs cu ri,cho nên cáiúta yêu khôngphi là côngt, mà chòlà s oİtưng mà SįDu v ra.”

Dt li, SDu chm rãimm cưi: “Chođến khi gĩcho Thế t,S Du mibiết cái giìlà tình cm²không phi lànhư thế.”

“Nàng}ch mi gphn mt ln.”

C S Sinhkhàn ging nhcânh: “Sau đó,hn đã chếtĨri.”

S Du²kh cưi: “Mcdù ch gpímt mt ln,nhưng trong mihành vi cch, chàng đuóđi vi taÍrt tt. Cáitt C côngìt cho taébt quá cũngích như mtngưi đi viìmt n tĩbình thưng, cònìcái tt Thếît cho ta¹là như châu:như ngc. Saukhi ra chiếntrưng, dù lúcjbn rn, Thếòt cũng khôngquên gi thưįcho ta. Taíngưng m Thế}t anh hùngĨhào kit, mcýdù chàng tïtrn sa trưng,ýnhưng vĩnh vintn ti tronglòng thiếp thân.”ï

C S Sinhàkhông nói nênli. Hn siếtcht nm tay,toàn thân runàry.

Đau quá, saoli đau nhưĪthế.

Vì sao hnphi trng sinh,õvì sao liphi tr v,chính tai nghethy S Dunói trưc ginàng chưa tngyêu hn, ch°là t mìnho tưng màđthôi.

Nàng cho rnghn không biếtsao?

Hn biết, nhưng:hn vn luônla mình dingưi. Nhiu nămưtrôi qua, hnvn biết ngưinàng ái mũchính là anhhùng nam nhifđi tri đpđt, chưa baogi là tiunhân chính kháchtrn trong bóngéti, ln gi¸th đon. Nếunhư cái nàngâhưng ti làánh mt triếchói chang, thìĭhn chính làíánh trăng uti.

Nàng đã nhìn lầm người, nàng tự cho là đúng. Có điều nàng là người vẫn luôn cố chấp ngoan cố, vì vậy mới có thể cố chấp một lần là sáu năm trời.

Sở Du cau mày. Cố Sở Sinh nhìn mũi kiếm chỉ vào mình, lòng đầy sảng khoái. Hắn cười to, cất tiếng: “Nàng đến giết ta đi!”Sở Du không lên tiếng, nàng bình tĩnh nhìn hắn: “Đại nhân vẫn chưa làm sai chuyện gì, ta giết ngài làm chi? Còn nếu ngài làm sai chuyện gì…” Sở Du nhấc tay vén tóc ra sau tai, mắt nhìn về nơi xa: “Ta cần giết, đương nhiên sẽ không nương tay. Ta không cần giết, tự nhiên sẽ có người giết ngài.”Hắn đợi nàng thuyết phục hắn, trách mắng hắn.

Sáu năm sau, cuối cùng nàng không thể chịu nổi nữa, rốt cuộc muốn hoà ly với hắn.

Sở Du cảm thấy kỳ lạ. Nàng đứng bên cửa, ngoảnh lại nhìn hắn: “Ngài có lựa chọn của ngài, ngài và ta không can hệ nhau, ta mắng ngài làm gì?”

Nhưng hắn lại không có cách nào khác, chỉ có thể ở trong đau khổ, vùng vẫy, không thoát ra được.

Hắn vẫn luôn chờ ngày đó. Tình yêu này của nàng giống như lâu đài trên không(*), sao hắn lại không biết đấy chỉ là ảo tưởng.

Có một ngày nàng sẽ tỉnh mộng, có một ngày nàng sẽ nhận ra.(*) Lâu đài trên không: ví những điều xa vời, ảo tưởng.

(*) Lâu đài trên không: ví những điều xa vời, ảo tưởng.Cố Sở Sinh đột ngột quát. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du, giống một đứa trẻ, gằn ra từng chữ: “Ta không muốn.”(*) Lâu đài trên không: ví những điều xa vời, ảo tưởng.

“Chắc là vẫn có nhỉ?” Sở Du thở dài, cười khẽ: “Nếu Cố đại nhân là người xấu, muốn giết ngài, hẳn sẽ rất phí sức đấy.”

“Không nói đâu xa…” Bản thân Sở Du không hề phát giác tiếng cười của nàng ẩn chứa đôi chút tư niệm: “Nếu ngài hại nước hại dân, với tính tình của Tiểu Thất nhà chúng ta, e rằng đệ ấy chính là người đầu tiên muốn ra tay.”

Có một ngày nàng sẽ tỉnh mộng, có một ngày nàng sẽ nhận ra.

Dứt lời, Sở Du đứng lên nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, thiếp thân cáo lui.”

Nhưng hắn lại không có cách nào khác, chỉ có thể ở trong đau khổ, vùng vẫy, không thoát ra được.

“Ta không muốn!”

Nhưng Sở Du nghe xong, chỉ ngẩn người. Lát sau, nàng gật đầu: “Cũng phải, đây là lựa chọn của Đại nhân. Thiếp thân chỉ thuận miệng nói, Đại nhân không cần nghĩ nhiều.”

Cho nên hắn nhiều lần tự nhủ mình ghét nàng, thời niên thiếu nói đi nói lại, cứ tưởng rằng đó là sự thật. Cho đến khi nàng chết, hắn mới không nói những lời tổn thương người như vậy nữa, mới dám từ từ mở ra trái tim giấy nắm chặt trong tay, nhìn rõ tim mình.

“Nàng muốn giết ta?” Cố Sở Sinh nghe thế, chậm rãi bật cười. Hắn chống người dậy, rút kiếm treo ở cạnh giường, xoay chuôi kiếm đưa cho nàng: “Vậy nàng đến đây.”Tại sao ta phải toại nguyện cho nàng?

Nhưng vì sao lại nói cho hắn biết?

Sở Du thấy hắn không nói lời nào mà chỉ rơi lệ. Nàng thở dài, thấp giọng nói: “Chuyện niên thiếu mạo muội, vẫn xin công tử lượng thứ. Trời cao biển rộng, dân sinh lắm gian truân, công tử có tài trị quốc an dân, cũng có chí hướng rộng lớn, mong ngày sau đại triển hoành đồ(*), trở thành bảo vật nước nhà, bảo vệ lê dân bá tánh Đại Sở ta…” Dứt lời, nàng ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Thịnh thế giang sơn.”

(*) Đại triển hoành đồ: thực hiện kế hoạch to lớn

Vì sao phải ở sau khi hắn ôm ảo mộng chết đi, lại kéo hắn đến đây, lăng trì như thế?

Cố Sở Sinh giống như quay trở về lúc tranh chấp cùng Sở Du năm đó. Nàng không thích hành vi tiểu nhân của hắn, chê trách hắn không màng đại cục. Lúc nào hắn cũng gây gỗ với nàng, rất ghét nàng vì người khác mà xung đột với hắn.

“Ý nàng là…” Ánh mắt hắn dại đi: “Nàng không thích ta. Ta và nàng không có quan hệ, cho nên đối với nàng, ta là người tốt hay xấu đều không liên quan?”

Hắn nhìn ánh mắt thuần khiết ôn hoà của nàng, hỏi không ra.

Vì sao phải ở sau khi hắn ôm ảo mộng chết đi, lại kéo hắn đến đây, lăng trì như thế?Cố Sở Sinh đột ngột quát. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du, giống một đứa trẻ, gằn ra từng chữ: “Ta không muốn.”

Sở Du thấy hắn không nói lời nào mà chỉ rơi lệ. Nàng thở dài, thấp giọng nói: “Chuyện niên thiếu mạo muội, vẫn xin công tử lượng thứ. Trời cao biển rộng, dân sinh lắm gian truân, công tử có tài trị quốc an dân, cũng có chí hướng rộng lớn, mong ngày sau đại triển hoành đồ(*), trở thành bảo vật nước nhà, bảo vệ lê dân bá tánh Đại Sở ta…” Dứt lời, nàng ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Thịnh thế giang sơn.”

Nghe thế, Cố Sở Sinh ngẩn người. Hắn nhìn Sở Du đi ra, khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng không mắng ta?”Hắn nhìn ánh mắt thuần khiết ôn hoà của nàng, hỏi không ra.

Dứt lời, Sở Du đứng lên nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, thiếp thân cáo lui.”(*) Đại triển hoành đồ: thực hiện kế hoạch to lớn(*) Đại triển hoành đồ: thực hiện kế hoạch to lớn

“Ta không muốn!”

Cố Sở Sinh đột ngột quát. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du, giống một đứa trẻ, gằn ra từng chữ: “Ta không muốn.”

Tại sao ta phải toại nguyện cho nàng?

Tại sao nàng có thể ung dung rời đi, lại còn có thể yêu cầu hắn làm này làm nọ, nàng là gì của hắn? Nàng dựa vào đâu lại chỉ huy việc làm của hắn như vậy.

Cố Sở Sinh giống như quay trở về lúc tranh chấp cùng Sở Du năm đó. Nàng không thích hành vi tiểu nhân của hắn, chê trách hắn không màng đại cục. Lúc nào hắn cũng gây gỗ với nàng, rất ghét nàng vì người khác mà xung đột với hắn.

Cho nên hắn nhiều lần tự nhủ mình ghét nàng, thời niên thiếu nói đi nói lại, cứ tưởng rằng đó là sự thật. Cho đến khi nàng chết, hắn mới không nói những lời tổn thương người như vậy nữa, mới dám từ từ mở ra trái tim giấy nắm chặt trong tay, nhìn rõ tim mình.

Hắn đợi nàng thuyết phục hắn, trách mắng hắn.

Nhưng Sở Du nghe xong, chỉ ngẩn người. Lát sau, nàng gật đầu: “Cũng phải, đây là lựa chọn của Đại nhân. Thiếp thân chỉ thuận miệng nói, Đại nhân không cần nghĩ nhiều.”

Dứt lời, Sở Du đứng lên nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, thiếp thân cáo lui.”

(*) Lâu đài trên không: ví những điều xa vời, ảo tưởng.

Nghe thế, Cố Sở Sinh ngẩn người. Hắn nhìn Sở Du đi ra, khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng không mắng ta?”

Sở Du cảm thấy kỳ lạ. Nàng đứng bên cửa, ngoảnh lại nhìn hắn: “Ngài có lựa chọn của ngài, ngài và ta không can hệ nhau, ta mắng ngài làm gì?”

“Ý nàng là…” Ánh mắt hắn dại đi: “Nàng không thích ta. Ta và nàng không có quan hệ, cho nên đối với nàng, ta là người tốt hay xấu đều không liên quan?”

Hắn vẫn luôn chờ ngày đó. Tình yêu này của nàng giống như lâu đài trên không(*), sao hắn lại không biết đấy chỉ là ảo tưởng.

“Chắc là vẫn có nhỉ?” Sở Du thở dài, cười khẽ: “Nếu Cố đại nhân là người xấu, muốn giết ngài, hẳn sẽ rất phí sức đấy.”

Sáu năm sau, cuối cùng nàng không thể chịu nổi nữa, rốt cuộc muốn hoà ly với hắn.

“Nàng muốn giết ta?” Cố Sở Sinh nghe thế, chậm rãi bật cười. Hắn chống người dậy, rút kiếm treo ở cạnh giường, xoay chuôi kiếm đưa cho nàng: “Vậy nàng đến đây.”

Sở Du cau mày. Cố Sở Sinh nhìn mũi kiếm chỉ vào mình, lòng đầy sảng khoái. Hắn cười to, cất tiếng: “Nàng đến giết ta đi!”

Sở Du không lên tiếng, nàng bình tĩnh nhìn hắn: “Đại nhân vẫn chưa làm sai chuyện gì, ta giết ngài làm chi? Còn nếu ngài làm sai chuyện gì…” Sở Du nhấc tay vén tóc ra sau tai, mắt nhìn về nơi xa: “Ta cần giết, đương nhiên sẽ không nương tay. Ta không cần giết, tự nhiên sẽ có người giết ngài.”

“Không nói đâu xa…” Bản thân Sở Du không hề phát giác tiếng cười của nàng ẩn chứa đôi chút tư niệm: “Nếu ngài hại nước hại dân, với tính tình của Tiểu Thất nhà chúng ta, e rằng đệ ấy chính là người đầu tiên muốn ra tay.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Uẩn: Ngại quá, kẹt xe, 6 giờ vẫn chưa chạy tới đoàn phim. Mọi người chờ tí, 9 giờ ta chắc chắn sẽ tới.

P/s (Zens Zens):

Hôm nay rảnh rỗi nên tám với mọi người một chút.

Mọi người có biết nghĩa của tên Vệ Uẩn và Sở Du là gì không? 

Trong tiếng Trung, chữ Uẩn được viết thế này 韫 (là giản thể của chữ 韞), nghĩa của nó là “cất giấu”.

Lấy ví dụ một câu trong Luận Ngữ có chữ Uẩn:

子貢曰:有美玉於斯,匵而藏諸?求善賈而沽諸?

子曰:沽之哉!沽之哉!我待賈者也!

Hán – Việt là:

Tử Cống viết:  Hữu mỹ ngọc ư tư, uẩn độc nhi tàng chư ? Cầu thiện cổ nhi cô chư?

Tử viết: Cô chi tai, cô chi tai! Ngã đãi cổ giả dã.

Dịch nghĩa:

Tử Cống nói: Có viên ngọc đẹp ở đây, cất giấu vào rương? Hay tìm thương nhân biết giá trị mà bán?

Khổng tử đáp: Bán đi, bán đi! Ta đang đợi người thương nhân đó đây.

Giải nghĩa: 

Khổng tử có tài nhưng không ra làm quan, như viên ngọc quý bị cất giấu.Tử Cống đem chuyện ngọc quý để dò la tâm ý Khổng Tử. Viên ngọc là ẩn dụ chỉ tài năng, ý của Khổng tử là mình đang chờ vua chúa mời ra làm quan.

Rồi, bây giờ đến tên của Sở Du. Trong tiếng Trung, chữ Du được viết thế này 瑜

Đố mọi người, nghĩa của nó là gì? Hehe, tra đi, tra xong sẽ có bất ngờ đấy!

Cho mọi người luôn web từ điển nè, vì website ko cho copy nên, mọi người copy chữ 瑜 từ Link1 này để tra nhé ^^

4.9 33 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

276 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Lâm lâm
Lâm lâm
3 Năm Cách đây

Yêu là phải trân trọng tốt vs người mình yêu chứ ko phải để mất đi mới hối hận. CSS trọng sinh là đúng vì hắn phải trả giá cho lỗi lầm của mình

Vân
Vân
3 Năm Cách đây

:((( hơi xót xa

Erina
Erina
3 Năm Cách đây

Cũng xót xa 1 tí cho Cố Sở Sinh, nhưng tác giả đã cho anh kíp nam phụ thì :)))

linhtrane72
linhtrane72
3 Năm Cách đây

Nghiệp của Cố Sở Sinh trong kiếp trước nặng quá nên kiếp này tha hồ bị quật cho tơi bời khói lửa nhé. Cố Sở Sinh còn bị ngược dài dài

Nguyễn Nga
Nguyễn Nga
3 Năm Cách đây

Cũng hơi xót cho CSS, nhưng mà thôi, ngu giáng chịu

Haha
Haha
3 Năm Cách đây

Thích cách cư xử của nữ chính, k yên k hận tựa như người xa lạ

Rose
Rose
3 Năm Cách đây

Tội thì có tội đó nhưng biết sao giờ, có không biết trân trọng mất thì đừng tiếc nuối, quá muộn màng.

Emily
Emily
3 Năm Cách đây

Sở Du giờ coi Cố Sở Sinh là người xa lạ, mong Cố Sở Sinh đừng xé toạc vết thương lòng của nàng.

Bunbull
Bunbull
3 Năm Cách đây

Anh kiếp này rất tốt nhung tui rất tiếc tại sao lại song trọng sinh.?. chắc trọng sinh để về trả nghiệp.

Nguyễn Duyên
Nguyễn Duyên
3 Năm Cách đây

Bây giờ mới biết đau . vậy nhớ lại lúc trc đi Sở Du đã phải chịu đau đớn đến mức nào . Đúng là gieo nhân nào gặt quả ấy k sai

276
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!