Sơn Hà Chẩm – Chương 46 (1)

Chương 46 (1)

Nàng đau lòng chàng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Cố Sở Sinh nhíu mày, cảm thấy chuyện này vượt ngoài dự đoán của hắn.

Hắn và Vệ Uẩn tranh đấu cả đời, tự nhận bản thân rất hiểu người này. Từ trước đến nay, Vệ Uẩn là người bao che khuyết điểm, rất xem trọng người nhà, cũng là người biết tôn trọng người khác, chắc chắn sẽ không làm chuyện ép buộc mong muốn của người khác.

Hắn ở Côn Dương có nghe nói chuyện Sở Du đã làm, lấy phần ân tình này của Sở Du, đương nhiên Vệ Uẩn sẽ phải khắc ghi trong lòng, thay Sở Du tính chuyện tương lai.

Sở dĩ Cố Sở Sinh gấp gáp cũng là vì có suy nghĩ này. Nếu Vệ Uẩn tự tiện chủ trương, âm thầm gả Sở Du đi, đến lúc đó chưa chắc sẽ có Vệ Quân chết trẻ thứ hai.

Mc dù hn khng đnhɨbây gi trongõlòng S Ducó mình, nênchưa chc VUn đt đâuthì nàng s,ngi đy. Nhưngchuyn trên đibiến hoá khônlưng, không snht vn, chs vn nht(*).Vì vy CS Sinh mivi vã hiľkinh, trưc tiênếlà gài by]quy phc DiêuDũng, đng thichng t thôđon và năngɩlc ca mìnhvi V Un,ítrong li nóiĪám ch hnvà S Dulà thanh maiìtrúc mã, tâméđu ý hp.Như vy dùïcho V UnIkhông lp tcđng ý thìcũng s xemhn như db.

(*) Không snht vn, chs vn nht:Không s s,vic có mtvn ln tăl phát sinh,ích s sīvic có tél phát sinhjmt phn vn.

Tuyínhiên lúc nàyV Un thngthng ma maiĬnhư thế, thtõngoài d đoánca C SɩSinh.

Hn hít sâuÎmt hơi, bìnhľtĩnh nói: “Nếunhư bi vìùquyn thế hinĺnay ca hquan chưa đxng đôi vi[V đi phunhân, vy dámhi Hu gia,quan v Cm c nàomi có tưcách đến cacu hôn?”

Liíva hi xong,V Un cmthy bn thântc gin đến:mun lt bàn.

ChàngÎkhông biết mình¸tc gin chuyngì, chng quanhìn thy khuônũmt kiên trìĩdây dưa, sngÎchết qun ly{ca C SSinh, lin cmgiác vô cùngīđáng ghét.

Nhưng ngoàimt chàng vnkhông t vīgì, cm chénrưu, không nóimt li.

Quan vÍnào mi xng?

VɨUn t hióbn thân, thếĩnhưng nghĩ tiônghĩ lui, chodù C SÍSinh là Cuphm Huyn lnhhay là Niĩcác Đi hcĩsĩ, thm chíİTh ph(*) đươngĮtriu, hoc cóļmt ngày CS Sinh hnlàm Hoàng Đế,V Un vncm thy khôngùxng.

(*) Th ph:tc Ni cácTh ph, là,ngưi đng đuĐi hc sĩthi Minh.

Chàng ngưcmt quan sát¸hn, C SĩSinh bt giácõthng sng lưng.

Kháchđquan mà nói,īC S Sinhírt đưc. Hnïvăn nhã tunɪtú, thot nhìnthư sinh vănnhưc, nhưng lưngeo thng tp,ngi qu đi)din chàng vakhông kiêu ngova không thphèn, mang theokhí phách kiêu(ngo đc huìca ca vănïnhân, dù làĨn t nàoínhìn thy cũngkhó mà khôngtán thưng vàiïcâu.

Hoa Kinhìxem văn nhưcphong lưu làđp, vì vydù cho khuônmt nam nhiàV gia đpđến thế nàoíthì so viđám quý côngɪt Hoa Kinhvn c kémhơn vài phn.ĩMà C SSinh vn xutÎthân là dòngdõi thư hươngìC gia, thufnh hiu lgi l, nhtc nht đngiđu mang theos phong lưuògiáo dưng, vanhìn là đãcm thy cnh[đp ý vui.

NhưngɨV Un càngnhìn càng khóchu, c cmĨthy tên nàylm la lmílét, mt màyõkhó ưa.

Sau mt:hi suy nghĩ,Īcui cùng VêUn cũng tìmra nguyên nhânâkhiến mình ghétìngưi này.

Lúc trưcngươi đã tchi tu tľta, đã ctàri không cóılý gì quayìđu li.”

VũUn nghĩ ti²chuyn này, trongílòng bt giácíth phào. Chàngđt chén tràxung, lnh ging:ù“Tu tu taưlà n tkiêu hãnh cónào, há đíngươi hô đếnīđui đi? Nếuálúc trưc ngươiếkhông biết trânɪtrng, vy hômnay đng có²gi v givt. Nếu ngươiđng ý, taơvà ngươi tiếp³tc hp tác,ĺmưu tính tinïđ cho ngươi,ănếu không đngý thì mi¹đi cho. Vijmưu lưc cađi nhân, chckhông phi khôngphi V giata thì khôngđưc, ta sįcho ngưi htng Đi nhân,īđến khi Đinhân tìm đưcch an thân.”

C S Sinhkhông nói linào. V Unkhông mun nhiu,li vi hn,õđng dy đnhíđi. Nhưng vaíxoay ngưi, CăS Sinh đãt tn mmcưi.

“Hu gia nóiIrt đúng.” GingC S Sinhòđim tĩnh, VêUn chm rãiЇquay đu li,nhìn thy CS Sinh rmt, n n{cưi trên môi:ĩLúc trưc tih không biết¹trân trng, làmòsao ch đôiba câu làcó th cmïđng lòng ngưi?Làm sai thìêphi nhn, phmti thì phiđn, h quanľhiu ri.”

VUn im lngýnhìn C SìSinh, đi câutiếp theo cahn. C SSinh ngng đuĨnhìn V Un,khuôn mt mangĭtheo khn cu:ơ“Có điu thaếth hay khôngЇlà chuyn giaɨti h vàĐi phu nhân,có th xinhu gia tôn[trng ý cajĐi phu nhânhay không. ChuynđĐi phu nhânĨg hay khôngíg, xin tưngĩquân ch gò]ép.”

V Unôsiết cht nmđm. Chàng cmĩthy trong lòngļcó mt cơnsóng cun cun,đthế nhưng ngoàiìmt vn duytrì v lnhlùng, ch đápámt tiếng: “Đưc.”

Có khi nàoùchàng không tônÏtrng ý ca[nàng ch?

C SSinh đúng làơlo bò trngĩrăng.

Nhìn thy ánhmt yên tâmĩca C S¹Sinh, V Unàkhông kim đưcmà châm chc²li: “Ta khôngép tu yÏxut giá, nhưngjC S Sinh,không phi aicũng s mãi mt ch:ch đi. Cóɪmt ngày tuòy s yêungưi khác, đếnlúc đó, taícũng s đíchthân đưa tu³y xut giá,îtuyt không ngăn{cn.”

C SSinh nghe thếthì sng ngưi,sau đó nhĩnhàng cưi, đimítĩnh đáp: “Hquan hiu.”

Dáng³v nh nhàngơnhư mây ca¹hn làm VUn phát cáu.ĬChàng vn đnhĩchâm chc CS Sinh, nhưngfli cm thyĩli nói raging như làđang đâm vàochính mình. Tháiđ đim tĩnhca C SSinh cùng vidáng v giươngìnanh múa vut]ca V Unhin lên càngđi lp hơn.Trong thoáng chc,íV Un cmÏthy bn thân)ging như mtưcon chó nhЇchưa mc đlông, nhe răngrít gào vìphía con sói.

Chàngênhư chú chós st gmg, còn ¸hn ta liɪmang theo sung dung đimtĩnh, đã tris đi.

Đi lpènhư thế khiếnlòng V Unkhó chu. Càng) bên cnhC S Sinh,ĩchàng càng hiurõ vì saoêđi mt vimi hôn sótt đp đưcmi ngưi tánthưng như vica ca mình,İS Du libng lòng vtb mi th,ĩhc theo HngáPht(*) chy đitìm ngưi nàytrong đêm.

(*) HngjPht: hay cònìgi là HngPht N, làđmt nhân vt,hư cu trongĩtruyn võ hiptr danh CuINhim Khách truyn:ca Đ QuangBình.

Hn và ca¸ca chàng gingơnhau, đu làngưi ni tâmèvng vàng, hoàntoàn khác bit,vi thiếu niênļnon tr gi³v đim tĩnhnhư chàng.

Vệ Uẩn không tiếp tục nhiều lời với hắn, sải bước quay người bỏ đi. Chàng nghẹn một hơi, bước nhanh về phòng mình, đuổi hết đám người Vệ Hạ và Vệ Thu ra ngoài, đạp một cước lên giá đỡ bình hoa.

“Tiểu Hầu gia và Cố Sở Sinh nói chuyện không vui vẻ, giờ đang đập đồ trong phòng.”

(1) Con trai hai mươi tuổi thời xưa được làm lễ đội mũ (lễ gia quan), đánh dấu tuổi trưởng thành

Vệ Hạ ở bên ngoài nghe thấy tiếng rầm rầm bên trong thì không kiềm được mà run lên. Vệ Thu xoay người bỏ đi, Vệ Hạ đuổi theo, thấp giọng hỏi: “Huynh đi đâu vậy?”

“Không biết.”

(1) Con trai hai mươi tuổi thời xưa được làm lễ đội mũ (lễ gia quan), đánh dấu tuổi trưởng thành

“Tìm Đại phu nhân.”

Sở Du không ép chàng, đường đường Trấn Quốc Công mà bị người ta nhìn thấy một mặt trẻ con như vậy thì thế nào cũng mất mặt. Vệ Uẩn lại là kẻ sĩ diện, đương nhiên lúc này sẽ không cho nàng vào phòng. Thế là Sở Du xoay người, chắp tay đứng trên hành lang, căn dặn Vệ Hạ mang rượu và một ít đồ nhắm đến, ngẩng đầu ngắm trăng.

Vệ Thu bày ra biểu cảm nhìn kẻ ngốc để nhìn Vệ Hạ, Vệ Hạ lập tức bừng tỉnh.

Sở Du biết không thể hỏi được gì từ chỗ Vệ Thu nên sải bước về phía gian phòng Vệ Uẩn. Vừa tới cửa, nàng đã nghe tiếng đồ sứ vỡ truyền ra. Vệ Hạ ngồi xổm trước cửa, giơ tay bịt lỗ tai, run bắn lên theo tiếng đập đồ.Sở Du đang dùng bữa với Liễu Tuyết Dương ở phòng ăn, trò chuyện cùng nữ quyến trong nhà. Vương Lam đã gần ngày sinh, mọi người đều vây quanh nàng dặn dò linh tinh này nọ, dặn nàng cần làm gì để sinh con thuận lợi. Sở Du đang mỉm cười đặt tay lên bụng Vương Lam cảm nhận thai máy thì Vệ Thu đi tới, kính cẩn thưa: “Đại phu nhân.”Vì vậy, Sở Du lập tức dám chắc là tên Cố Sở Sinh này lại làm bậy rồi. Nàng hơi bất mãn, bước về phía phòng Vệ Uẩn: “Ngươi có biết bọn họ nói gì không?”

Trước đây tính tình Vệ Uẩn là như thế, không vui là đập đồ, lần nào cũng nhờ Vệ Quân đến ngăn cản. Bây giờ, Vệ Quân đã mất, vậy thì chỉ còn Sở Du có thể ngăn được Vệ Uẩn. Liễu Tuyết Dương là người mặc kệ sự đời, báo chuyện này cho bà, bà chỉ biết nói: “Làm sao bây giờ? Hay… Hay là cứ cho nó đập đi? Đập mệt thì thôi.”

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn ở bên trong liền cứng đờ. Chàng đứng giữa một đống lộn xộn, phần ấu trĩ đối lập với Cố Sở Sinh càng hiện lên rõ nét tại nơi này.

Nhưng từ trước đến nay, sức lực Vệ Uẩn hơn người, chờ chàng đập mệt thì không chừng dỡ luôn cả Vệ phủ.

Trước đây tính tình Vệ Uẩn là như thế, không vui là đập đồ, lần nào cũng nhờ Vệ Quân đến ngăn cản. Bây giờ, Vệ Quân đã mất, vậy thì chỉ còn Sở Du có thể ngăn được Vệ Uẩn. Liễu Tuyết Dương là người mặc kệ sự đời, báo chuyện này cho bà, bà chỉ biết nói: “Làm sao bây giờ? Hay… Hay là cứ cho nó đập đi? Đập mệt thì thôi.”(3) Truỵ sức: gọi chung các loại trang sức rũ xuống, treo tòn ten

Thế là Vệ Hạ giục Vệ Thu: “Ta trông chừng, huynh đi nhanh đi.”

“Tiểu thất, là ta.”

Vệ Thu “Ừ” một tiếng, hỏi thăm người khác, đi tìm Sở Du.

“Đừng!”

Sở Du đang dùng bữa với Liễu Tuyết Dương ở phòng ăn, trò chuyện cùng nữ quyến trong nhà. Vương Lam đã gần ngày sinh, mọi người đều vây quanh nàng dặn dò linh tinh này nọ, dặn nàng cần làm gì để sinh con thuận lợi. Sở Du đang mỉm cười đặt tay lên bụng Vương Lam cảm nhận thai máy thì Vệ Thu đi tới, kính cẩn thưa: “Đại phu nhân.”

“Ừm.” Vệ Uẩn rủ mắt, không nói nhiều, lòng chàng bất giác dâng lên cảm giác tự ti. Chàng cứ cảm thấy người trước mặt như tiên tử cung trăng lạc phàm, còn bản thân mình chỉ là thiếu niên lỗ mãng chốn nhân gian, không thể chạm đến được.

Sở Du ngẩng đầu nhìn sắc mặt Vệ Thu, lập tức biết Vệ Thu có chuyện muốn nói.

“À, thân thể không khoẻ sao…” Sở Du đứng ngoài cửa kéo dài giọng giống như nhìn thấu lòng người, mang theo ý cười nói: “Vậy đệ mở cửa đi, ta giúp đệ xem thử rốt cuộc bệnh này của Tiểu Thất chúng ta là bệnh trên người hay là trong lòng?”

Vệ Uẩn không tiếp tục nhiều lời với hắn, sải bước quay người bỏ đi. Chàng nghẹn một hơi, bước nhanh về phòng mình, đuổi hết đám người Vệ Hạ và Vệ Thu ra ngoài, đạp một cước lên giá đỡ bình hoa.

Nàng cười tạm biệt Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương, bước ra hành lang, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”

“Tiểu Hầu gia và Cố Sở Sinh nói chuyện không vui vẻ, giờ đang đập đồ trong phòng.”

Sở Du bước đến trước cửa, nhấc tay gõ, lập tức nghe thấy tiếng nói pha lẫn tức giận của Vệ Uẩn từ bên trong: “Cút đi, đừng làm phiền ta!”

Nghe thế, Sở Du sững sờ. Nàng biết năng lực của Cố Sở Sinh, nếu hắn đã phí tâm phí sức bày trận lớn như vậy, hẳn sẽ không tranh chấp với Vệ Uẩn ở thời điểm mấu chốt này mới đúng. Mà từ trước đến nay, Vệ Uẩn luôn đối xử với người khác rộng lượng, Cố Sở Sinh không làm bậy, chắc chắn Vệ Uẩn sẽ không nói cái gì không vui.

Thật ra hắn biết, nhưng là một thị vệ giỏi, nguyên tắc cơ bản nhất chính là hắn chẳng biết chuyện gì của chủ tử cả.

Vì vậy, Sở Du lập tức dám chắc là tên Cố Sở Sinh này lại làm bậy rồi. Nàng hơi bất mãn, bước về phía phòng Vệ Uẩn: “Ngươi có biết bọn họ nói gì không?”

“Không biết.”

(2) Phát quan: cái mà nam tử thời xưa hay đội lên búi tóc để làm đẹp.

Vệ Thu bình tĩnh đáp.

Vệ Uẩn thấy bên ngoài không còn tiếng thúc giục, chàng hít sâu một hơi, vội vàng bước tới trước gương sửa sang y phục, chải chuốt lại tóc. Hôm nay chàng vẫn chưa đến tuổi búi quan(1), mặc dù dựa theo xu hướng Hoa Kinh, thiếu niên chưa nhược quán mà đã làm quan như chàng cũng có thể lấy phát quan(2) làm trang sức, nhưng cũng không bắt buộc. Vì vậy người xuất thân từ võ tướng như Vệ Uẩn không quen đội những trang sức rườm rà kia, chàng chỉ lấy một sợi dây buộc tóc lên, nhiều nhất là trên dây buộc tóc tăng thêm chút văn vẻ. Nhưng người giản dị như Vệ Uẩn thì ngay cả dây buộc tóc cũng chẳng có truỵ sức.Dù cho hắn và Vệ Hạ đều biết hết, nhưng bọn họ cũng biết rõ cái gì không nên. Nếu một người biết quá nhiều, thấy quá rõ, sẽ sống không thọ.

Thật ra hắn biết, nhưng là một thị vệ giỏi, nguyên tắc cơ bản nhất chính là hắn chẳng biết chuyện gì của chủ tử cả.

Nàng cười tạm biệt Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương, bước ra hành lang, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”

Sở Du ngẩng đầu nhìn sắc mặt Vệ Thu, lập tức biết Vệ Thu có chuyện muốn nói.

Dù cho hắn và Vệ Hạ đều biết hết, nhưng bọn họ cũng biết rõ cái gì không nên. Nếu một người biết quá nhiều, thấy quá rõ, sẽ sống không thọ.

Vừa mở cửa, chàng đã nhìn thấy Sở Du chắp tay đứng thẳng, xoay lưng về phía chàng, ngẩng đầu ngắm trăng trên trời.

Sở Du biết không thể hỏi được gì từ chỗ Vệ Thu nên sải bước về phía gian phòng Vệ Uẩn. Vừa tới cửa, nàng đã nghe tiếng đồ sứ vỡ truyền ra. Vệ Hạ ngồi xổm trước cửa, giơ tay bịt lỗ tai, run bắn lên theo tiếng đập đồ.

Vệ Uẩn đứng sau lưng nhìn nàng. Sở Du nghe tiếng đóng cửa, mỉm cười quay đầu lại: “Ra rồi?”Vệ Uẩn vội vàng hét lên, sợ Sở Du phá cửa bước vào nhìn thấy bừa bộn đầy đất. Vệ Uẩn hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Xin tẩu tẩu đợi ngoài cửa chốc lát, Tiểu Thất ra ngay.”

Vệ Thu bình tĩnh đáp.

Sở Du bước đến trước cửa, nhấc tay gõ, lập tức nghe thấy tiếng nói pha lẫn tức giận của Vệ Uẩn từ bên trong: “Cút đi, đừng làm phiền ta!”

“Tiểu thất, là ta.”

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn ở bên trong liền cứng đờ. Chàng đứng giữa một đống lộn xộn, phần ấu trĩ đối lập với Cố Sở Sinh càng hiện lên rõ nét tại nơi này.

“Tìm Đại phu nhân.”

Vệ Uẩn mím chặt môi, giọng cứng nhắc: “Tẩu tẩu, hôm nay thân thể đệ không khoẻ. Nếu có chuyện gì, mời tẩu quay lại vào ngày khác.”

“À, thân thể không khoẻ sao…” Sở Du đứng ngoài cửa kéo dài giọng giống như nhìn thấu lòng người, mang theo ý cười nói: “Vậy đệ mở cửa đi, ta giúp đệ xem thử rốt cuộc bệnh này của Tiểu Thất chúng ta là bệnh trên người hay là trong lòng?”

Vệ Uẩn im re, Sở Du giơ tay đặt lên cửa, cười bảo: “Đệ không ra, vậy ta phá cửa nhé?”

Vệ Uẩn mím chặt môi, giọng cứng nhắc: “Tẩu tẩu, hôm nay thân thể đệ không khoẻ. Nếu có chuyện gì, mời tẩu quay lại vào ngày khác.”

Vệ Uẩn im re, Sở Du giơ tay đặt lên cửa, cười bảo: “Đệ không ra, vậy ta phá cửa nhé?”

“Đừng!”

Vệ Uẩn vội vàng hét lên, sợ Sở Du phá cửa bước vào nhìn thấy bừa bộn đầy đất. Vệ Uẩn hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Xin tẩu tẩu đợi ngoài cửa chốc lát, Tiểu Thất ra ngay.”

Sở Du không ép chàng, đường đường Trấn Quốc Công mà bị người ta nhìn thấy một mặt trẻ con như vậy thì thế nào cũng mất mặt. Vệ Uẩn lại là kẻ sĩ diện, đương nhiên lúc này sẽ không cho nàng vào phòng. Thế là Sở Du xoay người, chắp tay đứng trên hành lang, căn dặn Vệ Hạ mang rượu và một ít đồ nhắm đến, ngẩng đầu ngắm trăng.

Dây buộc tóc như vậy đơn giản thì có đơn giản thật, nhưng lại chẳng có bất cứ ý thức thẩm mỹ nào. Trước đây Vệ Uẩn không cảm thấy gì, nhưng hôm nay sau khi quan sát Cố Sở Sinh, nhìn thấy dây buộc tóc đơn sơ này, Vệ Uẩn sinh ra bất mãn.

Vệ Uẩn thấy bên ngoài không còn tiếng thúc giục, chàng hít sâu một hơi, vội vàng bước tới trước gương sửa sang y phục, chải chuốt lại tóc. Hôm nay chàng vẫn chưa đến tuổi búi quan(1), mặc dù dựa theo xu hướng Hoa Kinh, thiếu niên chưa nhược quán mà đã làm quan như chàng cũng có thể lấy phát quan(2) làm trang sức, nhưng cũng không bắt buộc. Vì vậy người xuất thân từ võ tướng như Vệ Uẩn không quen đội những trang sức rườm rà kia, chàng chỉ lấy một sợi dây buộc tóc lên, nhiều nhất là trên dây buộc tóc tăng thêm chút văn vẻ. Nhưng người giản dị như Vệ Uẩn thì ngay cả dây buộc tóc cũng chẳng có truỵ sức.

Vệ Thu “Ừ” một tiếng, hỏi thăm người khác, đi tìm Sở Du.

“Không biết.”(1) Con trai hai mươi tuổi thời xưa được làm lễ đội mũ (lễ gia quan), đánh dấu tuổi trưởng thành

Vệ Thu bày ra biểu cảm nhìn kẻ ngốc để nhìn Vệ Hạ, Vệ Hạ lập tức bừng tỉnh.Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn ở bên trong liền cứng đờ. Chàng đứng giữa một đống lộn xộn, phần ấu trĩ đối lập với Cố Sở Sinh càng hiện lên rõ nét tại nơi này.(2) Phát quan: cái mà nam tử thời xưa hay đội lên búi tóc để làm đẹp.

“Tiểu Hầu gia và Cố Sở Sinh nói chuyện không vui vẻ, giờ đang đập đồ trong phòng.”(3) Truỵ sức: gọi chung các loại trang sức rũ xuống, treo tòn ten(3) Truỵ sức: gọi chung các loại trang sức rũ xuống, treo tòn ten

Dây buộc tóc như vậy đơn giản thì có đơn giản thật, nhưng lại chẳng có bất cứ ý thức thẩm mỹ nào. Trước đây Vệ Uẩn không cảm thấy gì, nhưng hôm nay sau khi quan sát Cố Sở Sinh, nhìn thấy dây buộc tóc đơn sơ này, Vệ Uẩn sinh ra bất mãn.

(2) Phát quan: cái mà nam tử thời xưa hay đội lên búi tóc để làm đẹp.

Chàng cảm thấy suy nghĩ này của mình kỳ quặc, cũng không biết bản thân đang nghĩ gì. Sau khi loay hoay đầu tóc một hồi, chàng tức giận đập bàn một cái, mở cửa đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, chàng đã nhìn thấy Sở Du chắp tay đứng thẳng, xoay lưng về phía chàng, ngẩng đầu ngắm trăng trên trời.

Nàng mặc tố y tay ống rộng, lấy một sợi dây màu đỏ buộc tóc đơn giản sau lưng, trông rất có mùi vị danh sĩ lãng du.

Chàng cảm thấy suy nghĩ này của mình kỳ quặc, cũng không biết bản thân đang nghĩ gì. Sau khi loay hoay đầu tóc một hồi, chàng tức giận đập bàn một cái, mở cửa đi ra ngoài.Thế là Vệ Hạ giục Vệ Thu: “Ta trông chừng, huynh đi nhanh đi.”

Vệ Uẩn đứng sau lưng nhìn nàng. Sở Du nghe tiếng đóng cửa, mỉm cười quay đầu lại: “Ra rồi?”

“Ừm.” Vệ Uẩn rủ mắt, không nói nhiều, lòng chàng bất giác dâng lên cảm giác tự ti. Chàng cứ cảm thấy người trước mặt như tiên tử cung trăng lạc phàm, còn bản thân mình chỉ là thiếu niên lỗ mãng chốn nhân gian, không thể chạm đến được.

4.9 42 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

278 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Lớn lẹ U ơi , không lấy SD bị rinh mất bây giờ. SD xinh đẹp đến thế lại bị CSs dày vò đọc lại chương đầu đúng ghét

Linh
Linh
3 Năm Cách đây

Hoàng đế cũng không xứng??? Chị dâu của ngươi đó nha Vệ Tiểu Thất à!

Phuong Duong
Phuong Duong
3 Năm Cách đây

Tiểu thất hôm nay giở thói côn đồ đập đồ đồ :))) mới 15t thì nhìn ko chững chạc bằng người sống 2 đời là đúng rồi! Cứ từ từ tiểu thất àh!

chinsu
chinsu
3 Năm Cách đây

u ui ghen roi
ghen cung de thuong nua

MaiOanh Do
MaiOanh Do
3 Năm Cách đây

Đập đồ phát tiết tí mà cũng k yên :)))

Ngôn Mẫn
Ngôn Mẫn
3 Năm Cách đây

Vệ Uẩn vẫn còn là thiếu niên nên khó khống chế được sự tức giận a nhưng mà Sở Du ra tay thì anh trấn định lại liền hay thật

Hientran
Hientran
3 Năm Cách đây

Tiểu Thất mà cũng cảm thấy tự ti nè.lâu rồi mới thấy được mặt trẻ con của sát thần

Kỳ Anh
Kỳ Anh
3 Năm Cách đây

Đọc chương này tui còn tức nói chi tiểu thất, tức anh ách cái lồng ngực luôn á! Cố tra nam lấy đâu ra tự tin là trong lòng Sở Du có hắn vậy??? Hai anh chị Vệ Sở sớm thành đôi nhé, cứ vậy chắc tức đến tắt thở luôn quá.

Kukuku
Kukuku
3 Năm Cách đây

Uẩn ca mau mau trưởng thành

Huyen ha
Huyen ha
3 Năm Cách đây

Bắt đầu ghen rồi mới để ý thôi mà ghen dữ vậy chắc sau này ai nhìn nhiều một chút tiểu thất chém luôn á

278
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!