Chương 39
Thứ này cũng trộm
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cùng thời gian cầu lông xuất hiện, nơi đóng quân tạm thời của công ty dược phẩm Tu Chính, đội thăm dò tổ hợp lại từ số lượng lớn người chơi và số ít lính đánh thuê đang chuẩn bị xuất phát.
Cửa ra vào thế giới ngược xuất hiện sớm nhất tại thị trấn mà Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc nói cho bọn họ biết bị mở ra lần nữa, đó là một hang động tối tăm trong một ngọn núi. Kính mặt thượng đích bóng ma đã đi qua một khoảng.
Miệng hang không lớn, sau khi bị người khác lấy đá bịt kín lại càng nhỏ hơn. Trứ hoa văn, sờ khởi lai giống như là tiểu chữ.
Bây giờ miệng hang đã được bọn họ dọn sạch, phong tỏa bốn phía, đảm bảo không có người đi nhầm vào. Thiết bị thăm dò an toàn được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi thời gian đến.
Người bóng thích nơi ẩm ướt, âm u và lạnh lẽo. Chúng sợ lửa, nhiệt độ cao và ánh nắng, cho nên vũ khí của đội thăm dò đối phó với người bóng là súng lửa và đèn tăng cường tia tử ngoại, có thể tấn công người bóng ở khoảng cách xa. Vậy mà là chân đích cứu vãn tận thế thế giới đích trò chơi.
Người chơi trong đội thăm dò rất hưng phấn, có cảm giác thích thú khi lập nhóm đánh Boss. Một đạo mảnh khảnh đích bóng ma lẳng.
Chờ đợi ở thị trấn quèn này đã lâu, cuối cùng cũng đợi đến ngày tiêu diệt nhân tố tận thế, xong việc là được về nhà rồi!
Lần thăm dò này chủ yếu là thăm dò nơi ở của Boss thế giới ngược, đồng thời xem thử súng lửa và đèn tia tử ngoại có thể gây thương tích cho nó hay không. Nếu không thể, Hozia sẽ xin sử dụng vũ khí cao cấp hơn. Tục để ý tới cột công cáo, chút nào không có nhận.
Bùi Hướng Nhu quan sátẻcả đội thămìdò, đảm bảoũcảm xúc mỗiỉngười, tránh khiìbước vào thếỉgiới ngược làmἴchậm trễ nhiệmïvụ.
Vẻ mặt KimἷThiên Thiên khôngịđược phấn chấn:lắm.
Bùi Hướng Nhuđbước lên hỏiýthăm.
Kim Thiên Thiên:ý“Chúng ta bắt¸buộc phải làmĺthế này sao?ĩHình như bởiIvì nó đánh)mất thứ gìỗnên mới tứcàgiận như vậy,{chỉ cần chúngỳta trả thứἵnày về, khôngἳchừng nó sẽ[không tính toánĮvới nơi nàyỗnữa.”
Bùi HướngЇNhu: “Cô lấyíngười bản xứÍra mạo hiểmısao? Chỉ cầnìchậm tiêu diệtįnhân tố tậnìthế một ngày,ỏngười bản xứỉhoặc những nơiởkhác ở thếớgiới này sẽḹbị tổn hại,ợđánh giá cuối)cùng sẽ thấpἴhơn nhiều. Ngayẵcả điều này³mà cô cũngđkhông quan tâmÎà?”
“Nhưng…” KimĩThiên Thiên khựngĩlại, cô túmἲmái tóc khôngịmấy dài của,mình, rối rắmĩnói: “Tại saoἰchúng ta khẳngἰđịnh người bóngĨchính là nhânĩtố tận thế?ìTôi vẫn cảmЇthấy hành viìtấn công ngườiĩtrước đây củaἳchúng không xuấtịphát từ ýļmuốn…”
Bùi HướngặNhu vừa địnhımở miệng, KimìThiên Thiên vươnĺtay giữ lấy¹cô: “Cô cũngIthấy bất thường³đúng không, choẹnên chỉ cóỏanh Bùi ởĩđó chỉ huy,ổtruyền đạt mệnhàlệnh. Trên tàiụliệu nghiên cứuĨchúng ta đọcịlúc trước choɨthấy người bóngĭmới bắt đầu°tấn công conổngười từ năménay. Mặc dùflúc trước chúngỉcũng xuất hiệnợnhưng không gâyÎra bất cứ²hành vi tấnạcông nào, chắcỉchắn chỗ nàoảđó có vấnỹđề.”
Bùi HướngểNhu đẩy tayíKim Thiên Thiên,ịnói: “Cô nghĩựnhiều rồi, chắcìhẳn cô đãíbị quái vật}kia ảnh hưởng.ἶNó khiến côđđồng tình với}nỗi đau củađnó, cô sẽĩsuy nghĩ nóỹcó nỗi khổînào khác… Đâyỡlà âm mưuờcủa nó.”
KimíThiên Thiên sắpỹbị Bùi HướngỉNhu thuyết phục.
BùiơHướng Nhu nóiớtiếp: “Nếu côİcho rằng thứọnó muốn tìmẫlà Hoa đỏ,óvậy Hoa đỏ(trên thị trấnĪtrồng công khaiổnhiều như vậy,ĩđáng lý cũng¹đủ để nó}lấy về rồi.”ý
Mắt Kim ThiênỵThiên sáng lên:ô“Có thể làậnguồn gốc trồngạHoa đỏ, TuɩChính muốn tựọtrồng Hoa đỏữnhưng luôn thấtẹbại, còn bấtảkỳ người dânừnào trong thịìtrấn cũng cóíthể trồng hoaẳvới số lượngứlớn… Thị trưởngİkia còn nóiìVăn Nhân Duẳtrộm được thứľgì đó, chắc)chắn có liênẻquan đến thứãđó!”
Lần nàyĩđổi thành Bùi°Hướng Nhu bịẩKim Thiên Thiên]thuyết phục.
Bùi HướngăNhu tìm Hozia,ìhỏi thử cóẳphải chuyện trồngĮHoa đỏ cóòbí mật gìɩkhông.
Ban đầu Hoziaἷsửng sốt, ấpíúng không chịuḷkhai. Nhưng dướiỹtình huống vịẽkhách bí ẩn°cực kỳ quanĩtrọng trong nhậnéthức của ôngἱtiếp tục épẻhỏi, ông tafđành khai đúngấlà Marion cóôgiao một thứĮthần kỳ choừTu Chính.
Bùi HướngổNhu: “Dẫn chúngĺtôi tới đó.”ì
Hozia dẫn đườngáđi vào mộtĩcăn lều bạtẳđược bịt kín.
Đấtýở chính giữa[lều trồng mộtıbông Hoa đỏĩcao cỡ nửaἱngười. Cứ cáchỉmột phút, Hoaĺđỏ sẽ hoànéthành một chuìtrình khép lạiỏnở ra. Lúcỹnở, nó tỏaữra mùi thơmἷnhàn nhạt, cánhữhoa hơi phátẵra ánh sángİyếu ớt.
Hozia: “Chỉĩcó đất đượcɩlấy từ nơiẽnày mới cóểthể giữ Hoaếđỏ sinh trưởngằbình thường.”
Lẽẵnào đây làỉbản thể củaệHoa đỏ?
Hoa đỏạcó tác dụngïthần kỳ nhưõvậy, hẳn cũngừrất quan trọngàđối với ngườiẩbóng…
Kim Thiên Thiên:ị“Người bóng mấtἴđi thứ quanụtrọng, bọn chúngḽvẫn luôn tìmɨkiếm, tôi nghĩỉchắc chắn làằnó. Chúng taùphải mang nóẹtrở về.”
Hoziaằkhông muốn, nhưngĩông ta khôngỗchống lại đượcÍsức ảnh hưởngÍcủa tờ giấyἱsổ nhật kýỉtạo ra.
Bùi HướngịNhu trả giáưnăm trăm cáiờmạng không hềĩuổng phí.
Trong độiĭngũ thăm dòũtăng thêm mộtẻcái rương cóéthể đẩy. Rươngĩđược che lạiợbằng vải đen,ằdù vậy vẫnỷcó thể ngửiľthấy mùi hươngἱnhàn nhạt.
Móc dâyẹthừng an toàn,ļbọn họ bướcỳvào thế giớiùngược.
“Phù ——”ầBên trong mặtừnạ chỉ cóἷthể nghe thấyĩtiếng hô hấpỵcủa mình. ThếĪgiới này vẫnἵu ám nhưἷcũ, tràn đầy¸hơi thở khiếnệngười ta tuyệtívọng.
Boss lúc trướcİKim Thiên Thiênấnhìn thẫy vẫnɪcòn ở nguyênẽtại chỗ, vừaıbước vào thếἱgiới ngược đãơthấy ngay. Dù[là ai cũngikhông thể nàoăphớt lờ đámẽmây đen đángỷsợ hình xoáyựnước trên bầuḻtrời, cùng vớiẳbóng đen cựcìlớn bên dướiịmây đen.
Liênếtục có ngườijbóng tụ tậpờở đó.
Bùi HướngîNhu phát hiệnịmột chuyện kỳЇlạ. Dù ngườiɨbóng chạy tớiỵchỗ bọn họ,‹vừa đến gần,ɪbọn chúng sẽặlập tức tránhЇxa.
Xem ra Hoaủđỏ có địaịvị cực kỳìquan trọng đốiịvới người bóng,ạdường như bọnéchúng rất kínhêtrọng nó.
Cô lựaЇchọn tin tưởngḻquyết định củaĩKim Thiên Thiênĩkhông sai.
Có sựăxuất hiện củaɪHoa đỏ đặcỏbiệt này, bọnļhọ đi đườngîhết sức anơtoàn.
Đối diện với³phương hướng tiến}lên, tâm lýồlính đánh thuêệnảy sinh sợỳhãi, còn mỗiẩngười chơi lạiếgan to bằngItrời, chỉ ướcľxách quần lên(chạy nhanh tớiậđó.
Lính đánh thuê:ữ“…”
Với tưἷcách là ngườiļquanh năm lănịxả giữa sốngĺchết, bọn họằlại chẳng bằng(một đám ngườiîtrông như ngườiởbình thường sao?
Rốtícuộc cũng gầnẩđến chỗ QuáiĬvật tổ chim.
Váchɩtường thịt dựngľđứng ngăn cảnẽđường đi củaĭhọ. Lính đánhờthuê định giơɪsúng lửa lênỡđốt, Kim ThiênẵThiên bỗng nóiīđể cô thử.
Lúcĭtrước, vách tườngẵthịt được Quáiàvật tổ chimâdùng để vậnìchuyển cô vàἱVân Thiển, vậyểhẳn vách tường)này là mộtÎphần của nó.ờCô có thểÍthông qua thứÏnày truyền điịcảm nhận củaἵmình cho đốiụphương.
Kim Thiên Thiênúgiơ tay chạm³lên vách tường,°thầm nói trongЇlòng: Tôi mangữthứ ngài tìmἵkiếm đến đây.
Bùi)Chí Vũ mấtểkiên nhẫn: “Làmɩvậy có đượcÍkhông? Kim ThiênằThiên, cô đangìnghĩ gì vậy,înghĩ mình cóЇthể giao tiếpávượt giống loàiịsao?”
Ngay lúcichữ cuối cùngấvừa dứt, váchễtường thịt caoữlớn như tườngơthành chậm rãiạhạ xuống. Bọn°họ nhìn thấyíngười bóng bênớtrong bức tườngíđông nghịt khôngĩthấy điểm cuối.ăChúng lùifsoàn soạt sangầhai bên, chừaơra một conẩđường dẫn thẳngíđến Quái vậtềtổ chim.
Bọn họjcũng nhìn thấyïmóng vuốt ngườiõbóng giơ lênìvài thi thểɪloài người chưaɨăn xong, nhaiĪchóp chép liênḹtục.
Lính đánh thuê căng thẳng siết súng lửa, đám người trông như “tiểu công túa” được người chơi bao bọc ở giữa. Người chơi vốn bảo nhóm người đừng bước vào, nhưng họ không muốn, vì vậy người chơi chỉ đành làm thế để bảo vệ họ.
Bùi Hướng Nhu nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Người bóng xung quanh bỗng nhiên bắt đầu nóng nảy, cả không gian bao trùm bầu không khí nôn nóng bất an.
Lính đánh thuê cảm thấy có gì đó quái quái.
Có cần thiếu đạo đức vậy không?! Biến phân thành bông hoa xinh đẹp, sợ người khác không biết đây mà phân mà tới trộm à?!
Lính đánh thuê đang đợi lệnh phát động tấn công.
Bọn họ đi một đoạn đường rất dài đến dưới chân Quái vật tổ chim.
Vân Thiển: Hình như Hoa đỏ là thứ rất kinh khủng.
Trong nháy mắt, xung quanh người chơi cực kỳ thoáng đãng, thoáng đến khiến họ lạnh lòng.
Cái đầu của Quái vật tổ chim thò từ trên mây đen xuống, đôi mắt đen kịt nhìn chăm chú Kim Thiên Thiên.
Hoa đỏ phát ra tiếng “cưu cưu” rất nhỏ rất khẽ, chỉ có người bóng nghe thấy.
—— Ở đâu, ở đâu?
Người chơi từng ăn không ít.
—— Cô, tìm được rồi sao?
Vân Thiển nghi hoặc: “Mày muốn dẫn tao đi đâu à?”
Kim Thiên Thiên gật đầu đáp: “Bây giờ chúng tôi trả lại thứ bọn họ trộm đi ở đây, không hề có bất kỳ tổn hại nào.”
Lời này Vân Thiển dịch được, chắc ý là “Mau ăn đi”.
Anh hết chịu nổi, nhào tới bồn rửa tay bắt đầu nôn mửa, ói đến đỏ cả mắt, toàn thân run rẩy.
Quái vật tổ chim phát ra cảm xúc vui vẻ.
Cầu lông nhảy nhảy, lông tơ màu trắng trên người rụng đầy đất.
—— Ở đâu, ở đâu?
Kim Thiên Thiên nâng vải đen, lộ ra Hoa đỏ bên trong lồng thủy tinh. Hoa đỏ quay lại thế giới ngược phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như một ngọn đèn chiếu sáng bóng đêm, chiếu sáng thế giới này.
Kim Thiên Thiên nâng vải đen, lộ ra Hoa đỏ bên trong lồng thủy tinh. Hoa đỏ quay lại thế giới ngược phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như một ngọn đèn chiếu sáng bóng đêm, chiếu sáng thế giới này.
Hoa đỏ phát ra tiếng “cưu cưu” rất nhỏ rất khẽ, chỉ có người bóng nghe thấy.
Kim Thiên Thiên phát hiện cảm xúc vui vẻ của Quái vật tổ chim từ từ biến mất, tiếp đó là một cảm xúc rất kỳ lạ, khó mà diễn tả, giống như phát hiện ra cái gì đó bất thường, nhưng lại có phần nhẹ nhõm.
“Anh cứ xem như mình đang uống dạ minh sa, tằm sa, vọng nguyệt sa(*)…”
Người bóng xung quanh bỗng nhiên bắt đầu nóng nảy, cả không gian bao trùm bầu không khí nôn nóng bất an.
Bình thuốc lăn dưới đất, cầu lông tò mò nhảy tới. Vừa ngửi xong, đôi mắt hạt đậu bàng hoàng nhìn chòng chọc Văn Nhân Du.
Bùi Hướng Nhu nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Kim Thiên Thiên mù mờ: “Hình như đây không phải thứ nó muốn tìm, nhưng cảm giác của nó đối với thứ này… rất ba chấm.”
Vậy là… mỗi ngày họ đều ăn phân sao?
Văn Nhân Du thối rửa toàn thân, kịp thời lấy thuốc ra uống, cơ thể khôi phục lại.
Bùi Chí Vũ: “Tôi đã nói quái vật này không thể giao tiếp được mà. Bây giờ, chúng đang định tấn công chúng ta sao? Đệch, tự mình chui vào ngõ cụt, hoàn toàn không có lối thoát…”
Lính đánh thuê đang đợi lệnh phát động tấn công.
Cầu lông khó hiểu nhìn Văn Nhân Du, muốn ăn là anh, ói cũng là anh, đúng là kỳ cục.
Sự nóng nảy của người bóng đạt tới đỉnh điểm, tất cả mọi người nhìn thấy chúng vểnh cái đuôi có lực tấn công kinh hồn lên, để lộ hoa cúc hiếm khi nhìn thấy.
Kim Thiên Thiên mù mờ: “Hình như đây không phải thứ nó muốn tìm, nhưng cảm giác của nó đối với thứ này… rất ba chấm.”
(*) Theo thứ tự từ trái qua phải, đây là tên y học của phân dơi, phân tằm, phân thỏ. Theo dân gian, những thứ này đều có thể dùng làm thuốc trị bệnh.
Hoa cúc co rút, phun một cái “phẹt” xuống đất ——
Hoa đỏ là đặc sản của thị trấn. Bình thường, dân trong trấn hay bỏ một ít Hoa đỏ vào thức ăn, bản thân nó có mùi vị thanh đạm, ăn trực tiếp giống như bánh ngọt.
Đẩy ra một đống màu đỏ, màu đỏ rơi xuống đất phát triển thành một bông hoa màu đỏ xinh đẹp. Tuy nhiên môi trường thế giới ngược không thích hợp cho bất kỳ thực vật nào sinh trưởng, Hoa đỏ nhanh chóng khô héo.
Hoa cúc co rút, phun một cái “phẹt” xuống đất ——
Mặc dù cách lớp mặt nạ, thông qua lớp lọc không khí, đám người cũng có thể ngửi thấy được một mùi thơm thấm ruột thấm gan.
Gương mặt hoa cúc của mỗi con người bóng trở nên thoải mái, giống như người bị bệnh táo bón nhiều năm rốt cuộc một ngày nọ được giải phóng. Con nào con nấy sung sướng đào đất chôn Hoa đỏ héo rũ.
Sau khi chôn xong bèn cách thật xa chỗ đó.
Công ty dược phẩm Tu Chính rất lớn, hầu hết các loại thuốc trên thị trường đều đến từ công ty họ. Mỗi loại thuốc đều sẽ thêm một ít thành phần Hoa đỏ.
(*) Theo thứ tự từ trái qua phải, đây là tên y học của phân dơi, phân tằm, phân thỏ. Theo dân gian, những thứ này đều có thể dùng làm thuốc trị bệnh.
Mọi người: “…”
Mái tóc dài đến thắt lưng của cô rũ xuống.
Mọi người: “…”
Trong nháy mắt, xung quanh người chơi cực kỳ thoáng đãng, thoáng đến khiến họ lạnh lòng.
Lính đánh thuê cảm thấy có gì đó quái quái.
Hình như… Hoa đỏ là… chất thải của người bóng.
Đóa Hoa đỏ bọn họ mang đến có lẽ là thuốc tiêu chảy của người bóng, có thể khiến chúng bài tiết trơn tru.
Bùi Chí Vũ: “Tôi đã nói quái vật này không thể giao tiếp được mà. Bây giờ, chúng đang định tấn công chúng ta sao? Đệch, tự mình chui vào ngõ cụt, hoàn toàn không có lối thoát…”
Lính đánh thuê căng thẳng siết súng lửa, đám người trông như “tiểu công túa” được người chơi bao bọc ở giữa. Người chơi vốn bảo nhóm người đừng bước vào, nhưng họ không muốn, vì vậy người chơi chỉ đành làm thế để bảo vệ họ.
Hoa đỏ là đặc sản của thị trấn. Bình thường, dân trong trấn hay bỏ một ít Hoa đỏ vào thức ăn, bản thân nó có mùi vị thanh đạm, ăn trực tiếp giống như bánh ngọt.
Đẩy ra một đống màu đỏ, màu đỏ rơi xuống đất phát triển thành một bông hoa màu đỏ xinh đẹp. Tuy nhiên môi trường thế giới ngược không thích hợp cho bất kỳ thực vật nào sinh trưởng, Hoa đỏ nhanh chóng khô héo.
Sự việc là thế này. Cầu lông ở trên tay cô là cầu lông, ở trên tay Văn Nhân Du là người bóng mini. Sau nhiều lần thử nghiệm, người bóng mini cắn Văn Nhân Du bị thương.
Người chơi từng ăn không ít.
Công ty dược phẩm Tu Chính rất lớn, hầu hết các loại thuốc trên thị trường đều đến từ công ty họ. Mỗi loại thuốc đều sẽ thêm một ít thành phần Hoa đỏ.
Sự nóng nảy của người bóng đạt tới đỉnh điểm, tất cả mọi người nhìn thấy chúng vểnh cái đuôi có lực tấn công kinh hồn lên, để lộ hoa cúc hiếm khi nhìn thấy.
Cái đầu của Quái vật tổ chim thò từ trên mây đen xuống, đôi mắt đen kịt nhìn chăm chú Kim Thiên Thiên.
Bình thường, lính đánh thuê cũng sẽ mắc một số bệnh nhẹ hoặc uống một ít sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Đóa Hoa đỏ bọn họ mang đến có lẽ là thuốc tiêu chảy của người bóng, có thể khiến chúng bài tiết trơn tru.
Vậy là… mỗi ngày họ đều ăn phân sao?
Có cần thiếu đạo đức vậy không?! Biến phân thành bông hoa xinh đẹp, sợ người khác không biết đây mà phân mà tới trộm à?!
Sau đó, bọn họ sực nhớ đúng là thị trấn Hạnh Phúc trộm chất thải của người bóng thật.
Đứa trộm thứ này có bệnh hả?
“Anh cứ xem như mình đang uống dạ minh sa, tằm sa, vọng nguyệt sa(*)…”
“Chít chít!”
Để một kẻ ở sạch biết mình ăn thứ này, anh ta lập tức cảm thấy thế giới này không còn ý nghĩ gì để sống nữa.
Văn Nhân Du thối rửa toàn thân, kịp thời lấy thuốc ra uống, cơ thể khôi phục lại.Hình như… Hoa đỏ là… chất thải của người bóng.(*) Theo thứ tự từ trái qua phải, đây là tên y học của phân dơi, phân tằm, phân thỏ. Theo dân gian, những thứ này đều có thể dùng làm thuốc trị bệnh.
Mặc dù cách lớp mặt nạ, thông qua lớp lọc không khí, đám người cũng có thể ngửi thấy được một mùi thơm thấm ruột thấm gan.
Vân Thiển thấy Văn Nhân Du nôn mửa trong bồn rửa tay đến suy nhược cả người, cô lên tiếng an ủi.
Kim Thiên Thiên phát hiện cảm xúc vui vẻ của Quái vật tổ chim từ từ biến mất, tiếp đó là một cảm xúc rất kỳ lạ, khó mà diễn tả, giống như phát hiện ra cái gì đó bất thường, nhưng lại có phần nhẹ nhõm.
Cầu lông bên cạnh “chít chít chít”!
Sự việc là thế này. Cầu lông ở trên tay cô là cầu lông, ở trên tay Văn Nhân Du là người bóng mini. Sau nhiều lần thử nghiệm, người bóng mini cắn Văn Nhân Du bị thương.
Bọn họ đi một đoạn đường rất dài đến dưới chân Quái vật tổ chim.
Bình thường, lính đánh thuê cũng sẽ mắc một số bệnh nhẹ hoặc uống một ít sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Văn Nhân Du thối rửa toàn thân, kịp thời lấy thuốc ra uống, cơ thể khôi phục lại.
Cầu lông bên cạnh “chít chít chít”!
Bình thuốc lăn dưới đất, cầu lông tò mò nhảy tới. Vừa ngửi xong, đôi mắt hạt đậu bàng hoàng nhìn chòng chọc Văn Nhân Du.
Sau khi mang Hoa đỏ tới cạnh chân Văn Nhân Du, cầu lông nhảy lên bồn rửa tay, mở vòi nước, cọ rửa cái mông nhỏ của mình.
Cầu lông há miệng cắn lấy tóc Vân Thiển, cố sức kéo sang một hướng.
Sau đó, nó phụt ra từng đóa Hoa đỏ một, ngậm cành cây không biết từ đâu ra, kéo Hoa đỏ tới trước mặt Văn Nhân Du. Đôi mắt hạt đậu chứa đầy thương hại.
“Chít chít!”
Lời này Vân Thiển dịch được, chắc ý là “Mau ăn đi”.
Sau khi mang Hoa đỏ tới cạnh chân Văn Nhân Du, cầu lông nhảy lên bồn rửa tay, mở vòi nước, cọ rửa cái mông nhỏ của mình.
Văn Nhân Du: “…”
Vân Thiển: Hình như Hoa đỏ là thứ rất kinh khủng.
Văn Nhân Du: “…”
Anh hết chịu nổi, nhào tới bồn rửa tay bắt đầu nôn mửa, ói đến đỏ cả mắt, toàn thân run rẩy.
Để một kẻ ở sạch biết mình ăn thứ này, anh ta lập tức cảm thấy thế giới này không còn ý nghĩ gì để sống nữa.
Quái vật tổ chim phát ra cảm xúc vui vẻ.
Cầu lông khó hiểu nhìn Văn Nhân Du, muốn ăn là anh, ói cũng là anh, đúng là kỳ cục.
Sau đó, nó phụt ra từng đóa Hoa đỏ một, ngậm cành cây không biết từ đâu ra, kéo Hoa đỏ tới trước mặt Văn Nhân Du. Đôi mắt hạt đậu chứa đầy thương hại.
Vân Thiển vuốt lưng cho Văn Nhân Du. Bộ dạng anh bây giờ thế này, e rằng hôm nay chẳng làm ăn gì được.
Mái tóc dài đến thắt lưng của cô rũ xuống.
Cầu lông há miệng cắn lấy tóc Vân Thiển, cố sức kéo sang một hướng.
Vân Thiển nghi hoặc: “Mày muốn dẫn tao đi đâu à?”
Vân Thiển thấy Văn Nhân Du nôn mửa trong bồn rửa tay đến suy nhược cả người, cô lên tiếng an ủi.
Cầu lông nhảy nhảy, lông tơ màu trắng trên người rụng đầy đất.
Có thể cái mà người bóng tìm là cầu lông nhỉ?
=)))) nếu như vậy thì thái độ của người bóng với hoa đỏ khó nói là đungs rồi, bị táo cũng đâu dễ chịu gì đâu
Tưởng hoa đỏ là cái gì ghê gớm lắm, hoá ra là phân ạ :)))
Cặp đôi Văn – Vân ở nhà cũng có thể dễ dàng biết chuyện.
bất ngờ chưa ông dà =)) poor anh Du mấy nay uống Hoa Đỏ không ít, tác giả ít có ác lắm ạ nghĩ thoáng lên đi anh, chắc như uống cà phê chồn kaka
Suy nghĩ tác giả hết sức…
Hahaha mắc bệnh sạch sẽ mà giờ phát hiện ra mình ăn chất thải, lại còn liều mình đi trộm nữa chứ, Du số nhọ online :)))))
cầu lông là con của người bóng nhỉ