Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 08

Chương 08

Không có bọn họ gây sự sẽ không có hắn của ngày hôm nay

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Hồi nhỏ Cố Chung Việt từng mặc xiêm y cung nữ, chẳng qua không phải tự nguyện, mà là bị cung nữ lừa gạt. Lúc ấy Cố Chung Việt mới sáu tuổi, mẫu hậu qua đời, phụ hoàng bộn bề triều chính, ông sợ nhìn thấy hắn sẽ nhớ tới mẫu hậu nên ít khi vời vấn an. Cố Chung Việt trở thành đứa bé không ai quản, sống trong cung điện nhỏ cách xa điện Kiền Nguyên. Từ nhỏ hắn đi theo vú nuôi, bên cạnh có một đám cung nữ hầu hạ cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của hắn.

Hoàng Hậu khó sinh, Hoàng Thượng giết mấy cung nhân tham dự, nhưng mãi không tìm được người khởi xướng. Có lẽ là do không chỉ một phi tần lập mưu.

Hoàng Thượng phẫn nộ nhưng không làm gì được, cũng không còn cách truy cứu. Từ nay về sau ông không vào Hậu cung, mặc cho đám nữ tử tâm địa rắn rết yêu hận tình thù, tiêu diệt lẫn nhau.

Nữ tử Hậu cung tranh giành tình cảm là chuyện thường ngày, Hoàng Thượng không vào Hậu cung, bọn họ không còn tâm tư tranh đấu. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bọn họ không vươn tay tới chỗ Cố Chung Việt.

Hoàng Thưng ch có mtnhi t duynht, va sinhìra đã scũphong Thái T]nuôi trong thâmcung. Hoàng Thưngàcoi trng Thái]T, phi tntrong cung vàtriu thn bênĪngoài chung mt¸nhp đp, bnh không dámtn hi tínhmng Thái T,ínhưng ngày thưngìvn luôn btnt hn.

Cung níkiến thc thin:cn, Hoàng Thưngkhông màng tihn, các nàngli tưng HoàngưThưng không quan°tâm nhi t.ïThy các phit ngm ngmsai bn hhãm hi CChung Vit, banđu bn híct xén đăn ca CáChung Vit cònĨnơm np los. Sau nàyÏthy Hoàng Thưngkhông phát giác,vú nuôi vàìcác ma maínhm mt choĺqua, bn h]bt đu khôngđkiêng n. Thmchí không cncác phi tn:sai bo, bnh t lyīC Chung Vitđra đùa vui.

CìChung Vit khôngíphát giác gìc, dù thưngếxuyên ăn khôngđ no, nhưngĺthi đim bbn h mua)vui vn cưivi bn h.Hn kh diínghĩ ph hoàngĩkhông thương yêu,các t tìtht lòng quantâm hn.

Ngày đóímt cung nny ra ýtưng k l,đưa b xiêmy cung nmàu hng nhtĩbt hn thay.èC Chung Vitt chi, hn¸nói hn là°nam nhi, khôngáth mc như]vy. Các cung,n d dhết li, boĪrng mc choĬt t xem,Vit Nhi tuntú như vy,²mc vào chc¸chn rt đp.C Chung Vitkhông chu, giãyàgia đòi đi,trong lúc biĪri đá nàngta mt cưc.

Cáccung n lp:tc sm mt,ľthô bo buêcánh tay CChung Vit. Haiõcung n khácïbt C ChungVit thay xiêmèy, búi tóc,đtô son choòhn. Thy hnchng khác nàoĬtiu nha đu,ìbn h vâyíquanh cưi haâha.

Lúc bn hĺép hn thayxiêm y, CChung Vit khôngphn kháng. Tráiòtim hn lnhlo, lp tcùhiu ý đthc s cabn h. Hnĺtrng mt lưmbn h, nhìnbn h tôõson đim phn,ícưi nho mình.(Bng nhiên hnúphì cưi, cáccung n hongïs, C Chung¸Vit nhìn cácnàng, bình thnĨra ngoài. Bnİh b hnĬda cho s,ìc ngây ngcđng đó khôngidám theo sau.

CôChung Vit xáchváy, đi quaNg Hoa Viên,Iti đin Hoành¸Khánh ca HoàngếThưng.

Mt tri banítrưa chói chang,ÎC Chung Vitmưt mi mhôi. M hôiôchy vào mthn, khiến hnđau đn nhmmt li. Mhôi cũng thmếưt qun la,lp váy bếtdính bùn ly.

Chu¹công công mtna ngày miInhn ra đa]bé cht vtnày là TháiT, vi bếhn vào trongíđin. C Thnh{đang phê sɩcon, va nhìnthy hn đãbiết chuyn gìxy ra, nigin sung thiên.

C[Chung Vit sáutui lnh lùngïnhìn C Thnh:ă“Có k khinhjnhc nhi tca ngưi, ngưiókhông qun sao?”

Mi ln CèThnh nh tiúánh mt caC Chung Vitđu hi hnti xanh mt.

Ôngísai ngưi thay¸xiêm y namÍt cho CùChung Vit, lauìsch son phntrên mt. Sauđó ông titm đin ca:C Chung Vitthm vn tngɪngưi, pht trưngcác cung nhân,ýđui ra ngoàicung. My cung{n kia bíđánh đến chết.

Tđó v sau,ìC Chung Vitdn v đinóQuy Ng. HoàngThưng phái LanSùng bng tuiti cnh hn,ícùng nhau chyìnhy đc sách,ĩli sai ChuĨcông công chnmy cung nhântrung thc trongiNi V ph.

Không³ai dám lyêC Chung Vitra làm tròĩđùa na, hnÍcũng không baogi chu cnh³thiếu ăn thiếumc. Nhưng tâđó tr điìC Chung VitÍkim li tiĭcùng cc. Hnıcũng không cònìđi x ôn¸hòa vi cungnhân, không hài²lòng lp tcđui đi. Nhưngkhông ai dámínói hn, bnìh bt đus hn, thyĩhn nhăn mày,Îcung nhân hong]s nơm npcúi đu.

C ChungĮKhanh không biếtïni tình, vuiv ti hiũhn.

Chng có gì²hết. Đ tý mc xiêmľy cung n,òph hoàng tcưgin, đi tmđin và cungn cho đ.”C Chung Vitıquá đi bìnhàthn, ngưi khôngbiết còn tưngđó là sthc.

C Chung KhanhĨkhông hiu vìsao đ đòmc xiêm yícung n liĬkhiến ph hoàngni gin tivy, nàng ycòn nh cũngkhông nghĩ nhiu,ícưi trêu: “Đìcó biết xuh không đy?Còn dám mcīxiêm y nt. Nhưng nhưvy cũng tt,v sau đ đây cóíth thưng xuyênthy ph hoàng.”

C Chung Vitkhông đáp, hncúi đu, đôiİmt hơi lóe,nhưng nhanh chóngtr li nhưbình thưng.

Sau này,thnh thong CChung Vit linghe tin phit này nhim(bnh chết, phiīt kia bêđc chết, phit h đclp tc bİx t, đmi chuyn xyra. Lúc yìC Chung Vitđang bn hcìthi thư, bncung cưi nga,ùnào còn tâmİtrng đ ý.Ngưi trong cungìbt tri btĬgiác phát hin,mi my nămõngn ngi, nhngk trong tiíngoài sáng hãmhi Hoàng Huóvà Thái T,đã không cònămy… Mi ngưi¸im thin thít,bn h rútra đo lý}– sng Hu cung, bobo gi mìnhmi là đưngsng.

Tch Phong Hàènghe Lan Sùngk chân tưng,èt v đngĩtình vi C:Chung Vit. Nàngcũng hiu vìsao nhc tichuyn này CɩChung Vit khôngõnói mt câuɩđp ca bđi, có hơihi hn, vaĩri còn khôngjkiêng n cưinho hn.

Lúc sáuêtui nàng đangɨlàm gì? CùngýSơ Dương tpľvõ, kéo ChuKhinh chun rangoài hái lêêbt cá. Thnhıthong nàng sĮb ph thânqu trách, cóIkhi còn tátĩmy phát, nàngva khóc, phɨmu li đauílòng v vЇnàng.

Mà Cố Chung Việt ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn bị cung nữ bắt nạt, thật sự… quá đáng thương. Nghĩ tới Cố Chung Việt nhỏ tuổi mặc xiêm y bất nhã xuyên qua Ngự Hoa Viên, Tịch Phong Hà đau lòng muốn chết. Nàng chỉ muốn nhào tới bảo vệ hắn, không để hắn chịu uất ức.

Nhưng lúc Tịch Phong Hà đề cập, không hiểu sao Cố Chung Việt lại bực bội. Hắn không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng Tịch Phong Hà tuyệt đối không thể…

“Ê! Này…”

“Ta không…” Cố Chung Việt muốn giải thích, Tịch Phong Hà đã xoa bả vai, đánh hắn một cái: “Được rồi được rồi, ta biết người tập võ đều hành động theo bản năng. Ta không trách chàng, hai ta huề nhau.”

Biết sai phải sửa, Tịch Phong Hà quyết định đi tìm Cố Chung Việt.

Lúc Tịch Phong Hà tìm thấy hắn, hắn đang ngẩn người, mày vẫn nhíu chặt. Nàng nhẹ bước tới gần hắn, đập bốp một cái lên vai.

Nàng buông bát, dặn Chu Khinh “không được đi theo”, xoay lưng rời đi, để lại Chu Khinh và Lan Sùng mắt to trừng mắt nhỏ.

Cố Chung Việt thì khác, hắn nhìn bầu trời đầy sao, một đêm mất ngủ.“Thình thịch…”

Mỗi lần thấy Chu Khinh, Lan Sùng lại cảm giác chỗ nào đó sun lại, toàn thân run lẩy bẩy. Chu Khinh lườm hắn một cái, nghĩ thầm gã này trông ngu thật, không nói một lời rời đi.

“Cố Chung Việt! Đúng là ta nhắc tới chuyện thương tâm của chàng, nhưng đó là do ta không biết nội tình. Ta vội vàng tới đây giải thích với chàng, chàng lại dám hạ thủ với ta.” Tịch Phong Hà rơi nước mắt, Cố Chung Việt cảm giác như trái tim bị đâm trúng.

Thật ra Cố Chung Việt không để ý chuyện này. Hắn cũng không hận mấy cung nữ kia, bọn họ giúp hắn hiểu thấu lòng người, không có bọn họ gây sự sẽ không có Cố Chung Việt của ngày hôm nay. Thỉnh thoảng Cố Chung Khanh lại lấy chuyện này ra trêu, tỷ tỷ không biết chân tướng, Cố Chung Việt cũng không giải thích cho tỷ tỷ. Căn bản đối với hắn mà nói, chuyện này không đáng là bao.

Nàng buông bát, dặn Chu Khinh “không được đi theo”, xoay lưng rời đi, để lại Chu Khinh và Lan Sùng mắt to trừng mắt nhỏ.

Biết sai phải sửa, Tịch Phong Hà quyết định đi tìm Cố Chung Việt.

Nhưng lúc Tịch Phong Hà đề cập, không hiểu sao Cố Chung Việt lại bực bội. Hắn không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng Tịch Phong Hà tuyệt đối không thể…

Cố Chung Việt cũng không hiểu vì sao hắn lại nghĩ vậy. Hắn buồn bực đi dạo hoa viên sau điện Quy Ngữ, mấy cung nhân phía sau nơm nớp theo hắn. Có một tiểu cung nữ hành lễ không xong, bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng hoạn. Cố Chung Việt không thèm nhìn bọn họ, bảo bọn họ đừng quấy rầy hắn, ngẩn ngơ ngồi cạnh hồ sen.

“Bản năng người tập võ đúng là đáng sợ, lúc ấy ta và Sơ Dương ca ca cũng thế…” Nhớ tới Sơ Dương, đột nhiên Tịch Phong Hà ngừng lại.

Cố Chung Việt cũng không hiểu vì sao hắn lại nghĩ vậy. Hắn buồn bực đi dạo hoa viên sau điện Quy Ngữ, mấy cung nhân phía sau nơm nớp theo hắn. Có một tiểu cung nữ hành lễ không xong, bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng hoạn. Cố Chung Việt không thèm nhìn bọn họ, bảo bọn họ đừng quấy rầy hắn, ngẩn ngơ ngồi cạnh hồ sen.

Tịch Phong Hà đau tới mức bật khóc, hồi thần lập tức phẫn nộ. Nàng sai rồi, Cố Chung Việt đâu cần nàng bảo hộ, một mình hắn thừa sức bảo hộ hắn nữa là.

Lúc Tịch Phong Hà tìm thấy hắn, hắn đang ngẩn người, mày vẫn nhíu chặt. Nàng nhẹ bước tới gần hắn, đập bốp một cái lên vai.

Buổi chiều Tịch Phong Hà thưởng thức sữa anh đào trù phòng mang tới, tâm trạng tốt hơn chút. Lúc ăn cơm nàng không để ý Cố Chung Việt, buổi tối ngủ quên sầu.

“Ê! Này…”

Nhìn Tịch Phong Hà mỉm cười, Cố Chung Việt cảm giác trái tim giật thót, nước trong hồ sen lung lay ánh mắt hắn. Cố Chung Việt đã hiểu tại sao mình không được bình thường.

Cố Chung Việt còn đang tự hỏi vì sao lời nói của Tịch Phong Hà khiến hắn không thoải mái, đột nhiên có người vỗ hắn. Bản năng tập võ nhiều năm lập tức tung đòn phản kháng, lúc nhận ra người kia là Tịch Phong Hà, bàn tay đã không kịp thu lại. Nội lực của hắn thâm hậu, mặc dù đã cố gắng đè nén nhưng vẫn đánh Tịch Phong Hà lùi lại vài bước.

Tịch Phong Hà đau tới mức bật khóc, hồi thần lập tức phẫn nộ. Nàng sai rồi, Cố Chung Việt đâu cần nàng bảo hộ, một mình hắn thừa sức bảo hộ hắn nữa là.

Cố Chung Việt thấy Tịch Phong Hà khóc thì luống cuống, hắn không biết làm sao vươn tay, lại không biết nên nói gì.

Cố Chung Việt thấy Tịch Phong Hà khóc thì luống cuống, hắn không biết làm sao vươn tay, lại không biết nên nói gì.

“Cố Chung Việt! Đúng là ta nhắc tới chuyện thương tâm của chàng, nhưng đó là do ta không biết nội tình. Ta vội vàng tới đây giải thích với chàng, chàng lại dám hạ thủ với ta.” Tịch Phong Hà rơi nước mắt, Cố Chung Việt cảm giác như trái tim bị đâm trúng.

“Ta không…” Cố Chung Việt muốn giải thích, Tịch Phong Hà đã xoa bả vai, đánh hắn một cái: “Được rồi được rồi, ta biết người tập võ đều hành động theo bản năng. Ta không trách chàng, hai ta huề nhau.”

“Thình thịch…”

Nhìn Tịch Phong Hà mỉm cười, Cố Chung Việt cảm giác trái tim giật thót, nước trong hồ sen lung lay ánh mắt hắn. Cố Chung Việt đã hiểu tại sao mình không được bình thường.

“Không… không có gì, chuyện xưa rồi.” Tịch Phong Hà không nhắc lại, hai người im lặng quay trở về tẩm điện. Chu Khinh và Lan Sùng đứng chờ mãi, thấy tâm trạng hai người không tốt, thức thời không dám nói gì, đều tự theo đuôi chủ tử rời đi.

Trên đường trở về, Tịch Phong Hà liên tục tám chuyện, kể hồi nhỏ mình nghịch ngợm như thế nào, bị Tịch phụ mắng thừa sống thiếu chết ra sao. Cho dù Cố Chung Việt không để ý nàng, nàng cũng vui vẻ nói tới hết buổi.

Cố Chung Việt nghiêng đầu nhìn nàng, giọng điệu bình thản: “Sao thế? Nàng và Sơ Dương ca ca của nàng làm sao?”

“Bản năng người tập võ đúng là đáng sợ, lúc ấy ta và Sơ Dương ca ca cũng thế…” Nhớ tới Sơ Dương, đột nhiên Tịch Phong Hà ngừng lại.

Cố Chung Việt còn đang tự hỏi vì sao lời nói của Tịch Phong Hà khiến hắn không thoải mái, đột nhiên có người vỗ hắn. Bản năng tập võ nhiều năm lập tức tung đòn phản kháng, lúc nhận ra người kia là Tịch Phong Hà, bàn tay đã không kịp thu lại. Nội lực của hắn thâm hậu, mặc dù đã cố gắng đè nén nhưng vẫn đánh Tịch Phong Hà lùi lại vài bước.

Cố Chung Việt nghiêng đầu nhìn nàng, giọng điệu bình thản: “Sao thế? Nàng và Sơ Dương ca ca của nàng làm sao?”

“Không… không có gì, chuyện xưa rồi.” Tịch Phong Hà không nhắc lại, hai người im lặng quay trở về tẩm điện. Chu Khinh và Lan Sùng đứng chờ mãi, thấy tâm trạng hai người không tốt, thức thời không dám nói gì, đều tự theo đuôi chủ tử rời đi.

Mà Cố Chung Việt ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn bị cung nữ bắt nạt, thật sự… quá đáng thương. Nghĩ tới Cố Chung Việt nhỏ tuổi mặc xiêm y bất nhã xuyên qua Ngự Hoa Viên, Tịch Phong Hà đau lòng muốn chết. Nàng chỉ muốn nhào tới bảo vệ hắn, không để hắn chịu uất ức.

Tịch Phong Hà ở chính điện, Cố Chung Việt ở thư phòng. Sáng nay người có tâm báo lại chuyện này với Hoàng Thượng, bị Hoàng Thượng sai vả miệng, mọi người nhìn thấu, ngoan ngoãn im thin thít.

Thật ra Cố Chung Việt không để ý chuyện này. Hắn cũng không hận mấy cung nữ kia, bọn họ giúp hắn hiểu thấu lòng người, không có bọn họ gây sự sẽ không có Cố Chung Việt của ngày hôm nay. Thỉnh thoảng Cố Chung Khanh lại lấy chuyện này ra trêu, tỷ tỷ không biết chân tướng, Cố Chung Việt cũng không giải thích cho tỷ tỷ. Căn bản đối với hắn mà nói, chuyện này không đáng là bao.

Buổi chiều Tịch Phong Hà thưởng thức sữa anh đào trù phòng mang tới, tâm trạng tốt hơn chút. Lúc ăn cơm nàng không để ý Cố Chung Việt, buổi tối ngủ quên sầu.

Cố Chung Việt thì khác, hắn nhìn bầu trời đầy sao, một đêm mất ngủ.

5 16 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Thích rồi thích rồi. Chào mừng Cố Chung Việt bước vào con đường của con quễ tềnh êu..

Thư Phạm
Thư Phạm
3 Năm Cách đây

Ơ thích nhanh thế :))) đọc chương này chỉ mong Lan sùng còn “bi” thôi ?

Hòa cute
Hòa cute
3 Năm Cách đây

Đọc truyện mà tưởng tượng như nghe truyện xưa vậy á. Mấy chương đầu lại buồn rười rượi

Tường Vy Nguyễn
Tường Vy Nguyễn
2 Năm Cách đây

uầy mạch truyện hơi nhanh á

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!