Chương 08
Không có bọn họ gây sự sẽ không có hắn của ngày hôm nay
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Hồi nhỏ Cố Chung Việt từng mặc xiêm y cung nữ, chẳng qua không phải tự nguyện, mà là bị cung nữ lừa gạt. Lúc ấy Cố Chung Việt mới sáu tuổi, mẫu hậu qua đời, phụ hoàng bộn bề triều chính, ông sợ nhìn thấy hắn sẽ nhớ tới mẫu hậu nên ít khi vời vấn an. Cố Chung Việt trở thành đứa bé không ai quản, sống trong cung điện nhỏ cách xa điện Kiền Nguyên. Từ nhỏ hắn đi theo vú nuôi, bên cạnh có một đám cung nữ hầu hạ cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của hắn.
Hoàng Hậu khó sinh, Hoàng Thượng giết mấy cung nhân tham dự, nhưng mãi không tìm được người khởi xướng. Có lẽ là do không chỉ một phi tần lập mưu.
Hoàng Thượng phẫn nộ nhưng không làm gì được, cũng không còn cách truy cứu. Từ nay về sau ông không vào Hậu cung, mặc cho đám nữ tử tâm địa rắn rết yêu hận tình thù, tiêu diệt lẫn nhau.
Nữ tử Hậu cung tranh giành tình cảm là chuyện thường ngày, Hoàng Thượng không vào Hậu cung, bọn họ không còn tâm tư tranh đấu. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bọn họ không vươn tay tới chỗ Cố Chung Việt.
Hoàng Thượng chỉ có mộtἲnhi tử duyụnhất, vừa sinhìra đã sắcũphong Thái Tử]nuôi trong thâmữcung. Hoàng Thượngàcoi trọng Thái]Tử, phi tầnữtrong cung vàịtriều thần bênĪngoài chung một¸nhịp đập, bọnợhọ không dámợtổn hại tínhỵmạng Thái Tử,ínhưng ngày thườngìvẫn luôn bắtἴnạt hắn.
Cung nữíkiến thức thiển:cận, Hoàng Thượngởkhông màng tớiạhắn, các nàngểlại tưởng HoàngưThượng không quan°tâm nhi tử.ïThấy các phiỡtử ngấm ngầmỉsai bọn họửhãm hại CốỵChung Việt, banỡđầu bọn họícắt xén đồỡăn của CốáChung Việt cònĨnơm nớp loỡsợ. Sau nàyÏthấy Hoàng Thượngẽkhông phát giác,ềvú nuôi vàìcác ma maínhắm mắt choĺqua, bọn họ]bắt đầu khôngđkiêng nể. Thậmἰchí không cầnἳcác phi tần:sai bảo, bọnựhọ tự lấyīCố Chung Việtđra đùa vui.
CốìChung Việt khôngíphát giác gìạcả, dù thườngếxuyên ăn khôngỵđủ no, nhưngĺthời điểm bịἱbọn họ mua)vui vẫn cườiằvới bọn họ.ạHắn khờ dạiínghĩ phụ hoàngĩkhông thương yêu,ịcác tỷ tỷìthật lòng quanẫtâm hắn.
Ngày đóímột cung nữấnảy ra ýồtưởng kỳ lạ,ỉđưa bộ xiêmớy cung nữẻmàu hồng nhạtĩbắt hắn thay.èCố Chung Việtἷtừ chối, hắn¸nói hắn là°nam nhi, khôngáthể mặc như]vậy. Các cung,nữ dụ dỗỵhết lời, bảoĪrằng mặc choĬtỷ tỷ xem,ẹViệt Nhi tuấnọtú như vậy,²mặc vào chắc¸chắn rất đẹp.ỉCố Chung Việtồkhông chịu, giãyàgiụa đòi đi,ảtrong lúc bốiĪrối đá nàngỹta một cước.
Cácẫcung nữ lập:tức sầm mặt,ľthô bạo bấuêcánh tay CốỗChung Việt. Haiõcung nữ khácïbắt Cố ChungẩViệt thay xiêmèy, búi tóc,đtô son choòhắn. Thấy hắnảchẳng khác nàoĬtiểu nha đầu,ìbọn họ vâyíquanh cười haâha.
Lúc bọn họĺép hắn thayầxiêm y, CốḽChung Việt khôngỹphản kháng. Tráiòtim hắn lạnhủlẽo, lập tứcùhiểu ý đồỉthực sự củaứbọn họ. Hắnĺtrừng mắt lườmầbọn họ, nhìnềbọn họ tôõson điểm phấn,ícười nhạo mình.(Bỗng nhiên hắnúphì cười, cácỏcung nữ hoảngïsợ, Cố Chung¸Việt nhìn cácἰnàng, bình thảnĨra ngoài. Bọnİhọ bị hắnĬdọa cho sợ,ìcứ ngây ngốcủđứng đó khôngidám theo sau.
CốôChung Việt xáchởváy, đi quaịNgự Hoa Viên,Itới điện Hoành¸Khánh của HoàngếThượng.
Mặt trời banítrưa chói chang,ÎCố Chung Việtấmướt mải mồἰhôi. Mồ hôiôchảy vào mắtẵhắn, khiến hắnửđau đớn nhắmổmắt lại. Mồỏhôi cũng thấmếướt quần lụa,ỏlớp váy bếtịdính bùn lầy.
Chu¹công công mấtổnửa ngày mớiInhận ra đứa]bé chật vậtỉnày là TháiỳTử, vội bế‹hắn vào trongíđiện. Cố Thịnh{đang phê sổɩcon, vừa nhìnỷthấy hắn đãỉbiết chuyện gìờxảy ra, nổiỵgiận sung thiên.
Cố[Chung Việt sáuộtuổi lạnh lùngïnhìn Cố Thịnh:ă“Có kẻ khinhjnhục nhi tửứcủa người, ngườiókhông quản sao?”ẩ
Mỗi lần CốèThịnh nhớ tớiúánh mắt củaầCố Chung Việtἱđều hối hậnỗtới xanh mặt.
Ôngísai người thay¸xiêm y namÍtử cho CốùChung Việt, lauìsạch son phấnỉtrên mặt. Sauịđó ông tớiἳtẩm điện của:Cố Chung Việtểthẩm vấn từngɪngười, phạt trượngẵcác cung nhân,ýđuổi ra ngoàiậcung. Mấy cung{nữ kia bịíđánh đến chết.
Từἴđó về sau,ìCố Chung Việtậdọn về điệnóQuy Ngữ. HoàngịThượng phái LanḻSùng bằng tuổiằtới cạnh hắn,ícùng nhau chạyìnhảy đọc sách,ĩlại sai ChuĨcông công chọnỉmấy cung nhânẫtrung thực trongiNội Vụ phủ.
Không³ai dám lấyêCố Chung Việtẽra làm tròĩđùa nữa, hắnÍcũng không baoổgiờ chịu cảnh³thiếu ăn thiếuểmặc. Nhưng từâđó trở điìCố Chung ViệtÍkiệm lời tớiĭcùng cực. Hắnıcũng không cònìđối xử ôn¸hòa với cungễnhân, không hài²lòng lập tứcỗđuổi đi. Nhưngἷkhông ai dámínói hắn, bọnìhọ bắt đầuἳsợ hắn, thấyĩhắn nhăn mày,Îcung nhân hoảng]sợ nơm nớpộcúi đầu.
Cố ChungĮKhanh không biếtïnội tình, vuiỹvẻ tới hỏiũhắn.
“Chẳng có gì²hết. Đệ tựấý mặc xiêmľy cung nữ,òphụ hoàng tứcưgiận, đổi tẩmἲđiện và cungἰnữ cho đệ.”ứCố Chung Việtıquá đỗi bìnhàthản, người khôngịbiết còn tưởngởđó là sựặthực.
Cố Chung KhanhĨkhông hiểu vìỗsao đệ đệòmặc xiêm yícung nữ lạiĬkhiến phụ hoàngἵnổi giận tớiẩvậy, nàng ấyừcòn nhỏ cũngựkhông nghĩ nhiều,ícười trêu: “Đệìcó biết xấuựhổ không đấy?ịCòn dám mặcīxiêm y nữịtử. Nhưng nhưḽvậy cũng tốt,ựvề sau đệỉở đây cóíthể thường xuyênủthấy phụ hoàng.”ẳ
Cố Chung Việtợkhông đáp, hắnầcúi đầu, đôiİmắt hơi lóe,ểnhưng nhanh chóngứtrở lại nhưửbình thường.
Sau này,ἴthỉnh thoảng CốỉChung Việt lạiẽnghe tin phiẳtử này nhiễm(bệnh chết, phiītử kia bịêđộc chết, phiịtử hạ độcờlập tức bịİxử tử, đủẻmọi chuyện xảyợra. Lúc ấyìCố Chung Việtỡđang bận họcìthi thư, bắnẫcung cưỡi ngựa,ùnào còn tâmİtrạng để ý.ỉNgười trong cungìbất tri bấtĬgiác phát hiện,ởmới mấy nămõngắn ngủi, nhữngửkẻ trong tốiíngoài sáng hãmờhại Hoàng Hậuóvà Thái Tử,đã không cònămấy… Mọi người¸im thin thít,ựbọn họ rútịra đạo lý}– sống ởἱHậu cung, boἲbo giữ mìnhấmới là đườngḽsống.
Tịch Phong Hàènghe Lan Sùngẫkể chân tướng,ètỏ vẻ đồngĩtình với Cố:Chung Việt. Nàngἰcũng hiểu vìẻsao nhắc tớiểchuyện này CốɩChung Việt khôngõnói một câuɩđạp cửa bỏẹđi, có hơiỏhối hận, vừaĩrồi còn khôngjkiêng nể cườiợnhạo hắn.
Lúc sáuêtuổi nàng đangɨlàm gì? CùngýSơ Dương tậpľvõ, kéo ChuứKhinh chuồn raỗngoài hái lêêbắt cá. Thỉnhıthoảng nàng sẽĮbị phụ thânἷquở trách, cóIkhi còn tátĩmấy phát, nàngẵvừa khóc, phụɨmẫu lại đauílòng vỗ vềЇnàng.
Mà Cố Chung Việt ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn bị cung nữ bắt nạt, thật sự… quá đáng thương. Nghĩ tới Cố Chung Việt nhỏ tuổi mặc xiêm y bất nhã xuyên qua Ngự Hoa Viên, Tịch Phong Hà đau lòng muốn chết. Nàng chỉ muốn nhào tới bảo vệ hắn, không để hắn chịu uất ức.
Nhưng lúc Tịch Phong Hà đề cập, không hiểu sao Cố Chung Việt lại bực bội. Hắn không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng Tịch Phong Hà tuyệt đối không thể…
“Ê! Này…”“Ta không…” Cố Chung Việt muốn giải thích, Tịch Phong Hà đã xoa bả vai, đánh hắn một cái: “Được rồi được rồi, ta biết người tập võ đều hành động theo bản năng. Ta không trách chàng, hai ta huề nhau.”
Biết sai phải sửa, Tịch Phong Hà quyết định đi tìm Cố Chung Việt.
Lúc Tịch Phong Hà tìm thấy hắn, hắn đang ngẩn người, mày vẫn nhíu chặt. Nàng nhẹ bước tới gần hắn, đập bốp một cái lên vai.
Nàng buông bát, dặn Chu Khinh “không được đi theo”, xoay lưng rời đi, để lại Chu Khinh và Lan Sùng mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Chung Việt thì khác, hắn nhìn bầu trời đầy sao, một đêm mất ngủ.“Thình thịch…”Mỗi lần thấy Chu Khinh, Lan Sùng lại cảm giác chỗ nào đó sun lại, toàn thân run lẩy bẩy. Chu Khinh lườm hắn một cái, nghĩ thầm gã này trông ngu thật, không nói một lời rời đi.
“Cố Chung Việt! Đúng là ta nhắc tới chuyện thương tâm của chàng, nhưng đó là do ta không biết nội tình. Ta vội vàng tới đây giải thích với chàng, chàng lại dám hạ thủ với ta.” Tịch Phong Hà rơi nước mắt, Cố Chung Việt cảm giác như trái tim bị đâm trúng.
Thật ra Cố Chung Việt không để ý chuyện này. Hắn cũng không hận mấy cung nữ kia, bọn họ giúp hắn hiểu thấu lòng người, không có bọn họ gây sự sẽ không có Cố Chung Việt của ngày hôm nay. Thỉnh thoảng Cố Chung Khanh lại lấy chuyện này ra trêu, tỷ tỷ không biết chân tướng, Cố Chung Việt cũng không giải thích cho tỷ tỷ. Căn bản đối với hắn mà nói, chuyện này không đáng là bao.
Nàng buông bát, dặn Chu Khinh “không được đi theo”, xoay lưng rời đi, để lại Chu Khinh và Lan Sùng mắt to trừng mắt nhỏ.
Biết sai phải sửa, Tịch Phong Hà quyết định đi tìm Cố Chung Việt.
Nhưng lúc Tịch Phong Hà đề cập, không hiểu sao Cố Chung Việt lại bực bội. Hắn không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng Tịch Phong Hà tuyệt đối không thể…
Cố Chung Việt cũng không hiểu vì sao hắn lại nghĩ vậy. Hắn buồn bực đi dạo hoa viên sau điện Quy Ngữ, mấy cung nhân phía sau nơm nớp theo hắn. Có một tiểu cung nữ hành lễ không xong, bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng hoạn. Cố Chung Việt không thèm nhìn bọn họ, bảo bọn họ đừng quấy rầy hắn, ngẩn ngơ ngồi cạnh hồ sen.
“Bản năng người tập võ đúng là đáng sợ, lúc ấy ta và Sơ Dương ca ca cũng thế…” Nhớ tới Sơ Dương, đột nhiên Tịch Phong Hà ngừng lại.
Cố Chung Việt cũng không hiểu vì sao hắn lại nghĩ vậy. Hắn buồn bực đi dạo hoa viên sau điện Quy Ngữ, mấy cung nhân phía sau nơm nớp theo hắn. Có một tiểu cung nữ hành lễ không xong, bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng hoạn. Cố Chung Việt không thèm nhìn bọn họ, bảo bọn họ đừng quấy rầy hắn, ngẩn ngơ ngồi cạnh hồ sen.
Tịch Phong Hà đau tới mức bật khóc, hồi thần lập tức phẫn nộ. Nàng sai rồi, Cố Chung Việt đâu cần nàng bảo hộ, một mình hắn thừa sức bảo hộ hắn nữa là.
Lúc Tịch Phong Hà tìm thấy hắn, hắn đang ngẩn người, mày vẫn nhíu chặt. Nàng nhẹ bước tới gần hắn, đập bốp một cái lên vai.
Buổi chiều Tịch Phong Hà thưởng thức sữa anh đào trù phòng mang tới, tâm trạng tốt hơn chút. Lúc ăn cơm nàng không để ý Cố Chung Việt, buổi tối ngủ quên sầu.“Ê! Này…”
Nhìn Tịch Phong Hà mỉm cười, Cố Chung Việt cảm giác trái tim giật thót, nước trong hồ sen lung lay ánh mắt hắn. Cố Chung Việt đã hiểu tại sao mình không được bình thường.
Cố Chung Việt còn đang tự hỏi vì sao lời nói của Tịch Phong Hà khiến hắn không thoải mái, đột nhiên có người vỗ hắn. Bản năng tập võ nhiều năm lập tức tung đòn phản kháng, lúc nhận ra người kia là Tịch Phong Hà, bàn tay đã không kịp thu lại. Nội lực của hắn thâm hậu, mặc dù đã cố gắng đè nén nhưng vẫn đánh Tịch Phong Hà lùi lại vài bước.
Tịch Phong Hà đau tới mức bật khóc, hồi thần lập tức phẫn nộ. Nàng sai rồi, Cố Chung Việt đâu cần nàng bảo hộ, một mình hắn thừa sức bảo hộ hắn nữa là.
Cố Chung Việt thấy Tịch Phong Hà khóc thì luống cuống, hắn không biết làm sao vươn tay, lại không biết nên nói gì.
Cố Chung Việt thấy Tịch Phong Hà khóc thì luống cuống, hắn không biết làm sao vươn tay, lại không biết nên nói gì.“Cố Chung Việt! Đúng là ta nhắc tới chuyện thương tâm của chàng, nhưng đó là do ta không biết nội tình. Ta vội vàng tới đây giải thích với chàng, chàng lại dám hạ thủ với ta.” Tịch Phong Hà rơi nước mắt, Cố Chung Việt cảm giác như trái tim bị đâm trúng.
“Ta không…” Cố Chung Việt muốn giải thích, Tịch Phong Hà đã xoa bả vai, đánh hắn một cái: “Được rồi được rồi, ta biết người tập võ đều hành động theo bản năng. Ta không trách chàng, hai ta huề nhau.”
“Thình thịch…”
Nhìn Tịch Phong Hà mỉm cười, Cố Chung Việt cảm giác trái tim giật thót, nước trong hồ sen lung lay ánh mắt hắn. Cố Chung Việt đã hiểu tại sao mình không được bình thường.
“Không… không có gì, chuyện xưa rồi.” Tịch Phong Hà không nhắc lại, hai người im lặng quay trở về tẩm điện. Chu Khinh và Lan Sùng đứng chờ mãi, thấy tâm trạng hai người không tốt, thức thời không dám nói gì, đều tự theo đuôi chủ tử rời đi.
Trên đường trở về, Tịch Phong Hà liên tục tám chuyện, kể hồi nhỏ mình nghịch ngợm như thế nào, bị Tịch phụ mắng thừa sống thiếu chết ra sao. Cho dù Cố Chung Việt không để ý nàng, nàng cũng vui vẻ nói tới hết buổi.
Cố Chung Việt nghiêng đầu nhìn nàng, giọng điệu bình thản: “Sao thế? Nàng và Sơ Dương ca ca của nàng làm sao?”
“Bản năng người tập võ đúng là đáng sợ, lúc ấy ta và Sơ Dương ca ca cũng thế…” Nhớ tới Sơ Dương, đột nhiên Tịch Phong Hà ngừng lại.
Cố Chung Việt còn đang tự hỏi vì sao lời nói của Tịch Phong Hà khiến hắn không thoải mái, đột nhiên có người vỗ hắn. Bản năng tập võ nhiều năm lập tức tung đòn phản kháng, lúc nhận ra người kia là Tịch Phong Hà, bàn tay đã không kịp thu lại. Nội lực của hắn thâm hậu, mặc dù đã cố gắng đè nén nhưng vẫn đánh Tịch Phong Hà lùi lại vài bước.Cố Chung Việt nghiêng đầu nhìn nàng, giọng điệu bình thản: “Sao thế? Nàng và Sơ Dương ca ca của nàng làm sao?”
“Không… không có gì, chuyện xưa rồi.” Tịch Phong Hà không nhắc lại, hai người im lặng quay trở về tẩm điện. Chu Khinh và Lan Sùng đứng chờ mãi, thấy tâm trạng hai người không tốt, thức thời không dám nói gì, đều tự theo đuôi chủ tử rời đi.
Mà Cố Chung Việt ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn bị cung nữ bắt nạt, thật sự… quá đáng thương. Nghĩ tới Cố Chung Việt nhỏ tuổi mặc xiêm y bất nhã xuyên qua Ngự Hoa Viên, Tịch Phong Hà đau lòng muốn chết. Nàng chỉ muốn nhào tới bảo vệ hắn, không để hắn chịu uất ức.
Tịch Phong Hà ở chính điện, Cố Chung Việt ở thư phòng. Sáng nay người có tâm báo lại chuyện này với Hoàng Thượng, bị Hoàng Thượng sai vả miệng, mọi người nhìn thấu, ngoan ngoãn im thin thít.
Buổi chiều Tịch Phong Hà thưởng thức sữa anh đào trù phòng mang tới, tâm trạng tốt hơn chút. Lúc ăn cơm nàng không để ý Cố Chung Việt, buổi tối ngủ quên sầu.
Cố Chung Việt thì khác, hắn nhìn bầu trời đầy sao, một đêm mất ngủ.
Thích rồi thích rồi. Chào mừng Cố Chung Việt bước vào con đường của con quễ tềnh êu..
Ơ thích nhanh thế :))) đọc chương này chỉ mong Lan sùng còn “bi” thôi ?
Đọc truyện mà tưởng tượng như nghe truyện xưa vậy á. Mấy chương đầu lại buồn rười rượi
uầy mạch truyện hơi nhanh á