Chương 43
Găng tay tính không
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Chuyện Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc và con trai Charles mất tích do Hozia công ty dược phẩm Tu Chính tại đó giải quyết. Thị trưởng mới nhanh chóng được điều tới.
Phó cảnh sát trưởng đồn cảnh sát thị trấn, cũng chính là người bắt nhóm Bùi Chí Vũ bỏ tù cũng biến mất không thấy đâu. Nếu như không tìm được ngọn nguồn tiến hành ngăn lại.
Sau khi Hoa đỏ gốc bị trả về thế giới ngược, Hoa đỏ trong thị trấn dần dần khô héo, khiến dân trong trấn vô cùng hoang mang. Bọn họ không muốn trở lại ngày tháng nghèo khổ, hằng năm chỉ có thể phó thác cho trời trước đây. Hơn ba ngàn khối đá quý, ngươi cho là ta là một cái hội chịu.
Bọn họ không tìm được Marion và Charles, bèn đi tìm Văn Nhân Du. Hắn mặt sau đích thoại nói rất nhẹ, mọi người không có nghe thấy.
Phía trước lữ quán Tiểu Điểu chật ních dân thị trấn, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Văn Nhân Du vẫn mang chút sợ hãi. Cái gì đều hảo, tựu bất nên dài một cái miệng há mồm.
Đám người không quên lúc Hoa đỏ vừa trồng thành công, bọn họ vì tranh cướp số lượng hạt giống mà đánh nhau, kết quả Văn Nhân Du nổ súng bắn chết mấy người, mỉm cười uy hiếp bọn họ không được làm phiền anh kiếm tiền, nếu không sẽ không chỉ là chuyện chết vài người.
Lúc đó thị trấn rất hẻo lánh, ngay cả internet cũng không phổ biến, chỉ cần có sự giúp đỡ của Thị trưởng và đồn cảnh sát, chuyện vài người đi đời nhà ma rất dễ ém xuống . Giác đích kích động thức diễn thuyết, bảo thạch.
Muốn bán Hoa đỏ bắt buộc phải dựa vào Văn Nhân Du. Tiền sau khi mỗi người bán hoa đều bị anh rút đi rất nhiều, điều này khiến dân thị trấn vừa yêu vừa hận Văn Nhân Du.
Yêu thích anh vì có thể bán Hoa đỏ với giá cao nhất, hận anh là vì anh lấy tiền trong túi bọn họ. Đứa con trai tử xem trứ da thô thịt dày tựu kinh đắc khởi huấn luyện.
Bây giờ không có Hoa đỏ, ngày tháng sau này của họ phải làm sao? Văn Nhân Du bòn rút nhiều tiền của họ như vậy, nhất định phải đưa ra lời giải thích! Mặc dù là tương tự đích màu sắc, cũng sẽ có rất lớn khác biệt.
Bọn họ quên bẵng chuyện Văn Nhân Du đã tự xuất tiền sửa đường dẫn đến thị trấn giao thông yếu kém này. Marion phát hiện Hoa đỏ, Văn Nhân Du trao cho Hoa đỏ giá trị thương nghiệp, cũng là người khiến thị trấn này trở nên giàu có.
Thế nhưng dân trong trấn lại vứt chuyện này ra sau gáy, bọn họ chỉ quan tâm Văn Nhân Du còn có thể cung cấp cách kiếm tiền cho họ hay không. Ánh sáng tối thịnh đích địa phương, cả người phát trứ quang.
“Văn Nhân Du, anh làĮngười hợp tácịvới Marion, anhìphải cho chúngỡtôi một lờiồgiải thích!”
“Anh‹tưởng chúng tôi:chỉ biết trồngḹHoa đỏ chứ‹không biết làmỵgì à? Hiệnờgiờ Marion khôngịcòn, anh muốnĺmặc kệ chuyệnìnày sao?! Anhĩmặc kệ cũngýđược, nhưng anhļphải cút khỏiửthị trấn này!”I
“Anh là đồỉngoại lai mangĩđến tai họa!”ɨ
Lúc này dân{thị trấn baoỉvây trước lữıquán của VănủNhân Du, ồnẽào nhốn nháo.
VănữNhân Du bấmảtay tính ngày,°anh đã ởİthị trấn nàyằhơn mười năm.ọAnh biết nơiỏnày vẫn luônủbài ngoại, chưa[boa giờ xemậnơi này làỷđịa điểm cườtrú thích hợp.
Anhìxoay người.
Mọi ngườiἲnhìn Văn NhânĨDu bước vàoíphòng quản lý,ļlấy súng lụcđtrang bị ốngĩgiảm thanh bênÎngoài, chầm chậmỉkéo chốt.
Một tiếngỉ“cạch” nhẹ nhàng.
Ngườiỉkhơi mào gâyưsự thoáng sợɨhãi, nhưng dướiỉsự phẫn nộľcủa đám đông,ẽanh ta nhanhắchóng lấy lạiácan đảm.
Anh taĭlớn giọng nói:í“Anh đừng hòngưgiết người lungótung. Bây giờỉkhông như trước¹đây, anh làmạchuyện như vậyýsẽ bị tốngỹvào tù!”
“Suỵtổ——” Văn NhânơDu giơ tayỹđặt miệng súngắngay mép miệng:ľ“Tốt nhất cácờngười yên lặngἳmột chút, kháchùcủa tôi vừaẽmới ngủ, nếuìbọn họ bịứđánh thức sẽũrất tức giận.”Ĭ
“Khách?”
“Đừng mượnòcớ lung tung,đkhông cần giảḷvờ nữa, chúngítôi nhìn thấyẹHoa đỏ trongỳvườn nhà anhĩvẫn sống bìnhĭthường, tại saoÎcủa chúng tôiẩlại xảy raệchuyện?”
Văn NhânỉDu không muốnἳtrả lời. Anhũnhớ đến Hoaệđỏ tươi tốt{trong nhà mình,ɨkhông khỏi lênỉcơn nghẹt thởã.
Dân thị trấningày càng ồnóào.
Cửa nhà haiỹbên lữ quánýđột nhiên mởớra: “Làm gììđó, làm gìỉđó, đám cácòngười muốn gìÎhả?”
Từng ngườijchơi trong lữἷquán Tiểu Điểuļbước ra ngoài,ợnhân số rấtỗnhiều, không giốngỏsố lượng màạlữ quán nhoínhỏ này cóỉthể chứa được.
Dướiósự cho phépữcủa Đen toệcon và Trắngḷbé nhỏ, cácạcăn phòng tạiÎlữ quán TiểuĮĐiểu đã cảiḷtạo thành cánhìcửa có thểЇnối thẳng vớiờthế giới ngược,ịchỉ có nhómẹngười chơi và[đám người Hoziaỗcó thể điỏvào.
Người chơi đangícải tạo môiătrường thế giớiệngược, san lấpằđất chỗ bọn:họ đánh bom,ỉlại còn xâyócung điện choìĐen to con,ẹmệt gần chết.
Đi¹về từ thếỏgiới ngược, vốnịđịnh ngủ cho]đã, kết quảấlại nghe bênĨngoài ầm ĩÎgiống như hiệnẽtrường bắn tên{lửa.
Người chơi hầmỡhầm đi ra.
Dânìthị trấn vừaịthấy du kháchἰcủa đoàn duḷlịch phương Đông,ĩbọn họ khôngľsợ chút nào.
Soἶvới những duêkhách khác, duợkhách đoàn du[lịch này kháỉkhách sáo vớiịdân thị trấn,ộchỉ ước mỗiĮngày đưa tiềnjcho họ, dù³bọn họ bàyìthái độ gìũcũng không tứcḷgiận.
Đám người vẫnăồn ào nhưἳcũ, muốn đòièlại công bằng.
Ngườiìchơi nghe hiểuìđại khái lýído bọn họỹầm ĩ, imổlặng nhìn chòngįchọc đám ngườiìnày hồi lâu.ẵLoại người khôngộhiểu lý lẽ,ệvừa lười vừaĩtham như thế,Ĩcó khi nàoốbiến thành Marionỹthứ hai không?
LỡInhư lại biếnủthành nhân tốòtận thế… Chi,bằng bây giờịtiêu diệt cảảlũ, cắt đứtïhậu hoạn.
Vừa nghĩỉtới Đen toẻcon và Trắngụbé nhỏ mớijlà người bản³xứ, đám loàiÍngười này chỉịlà sâu mọt:ký sinh tạiĩthế giới tậnİthế này, người[chơi giận sôiémáu.
Bọn họ càngÎnhìn càng thấyòghét, càng nhìnídân thị trấnừcàng thấy hànhỷvi nịnh nọt:nhằm lấy tình{báo của họớtrước đây thậtỏbuồn cười.
Dân thịằtrấn nhận ra[ánh mắt mỗiîngười chơi ẩnĭchứa sát khí,ỉkhông phải ánhặmắt uy hiếpẹnhư Văn NhânèDu, mà là²xem bọn họềnhư khối uĪác tính củaĩthế giới này,‹căn bản khôngỷcoi bọn họởlà người.
… Thậtɨđáng sợ.
Không đợiỹngười chơi raútay, dân thịìtrấn vùn vụtàtản ra nhưĩchim muông .
Ngườiòchơi chẳng cònủsức đuổi theo.ùLúc này trạngἷthái tinh thầnĩcủa bọn họỉcực kỳ mệtưmỏi, chỉ lạnhĮmắt liếc xéoạmà đám dânểchúng đã bỏļchạy.
Một người chơiỉbắc loa, quát:ľ“Đám khốn kiếpộchúng mày dám)tới lần nữa,ĩông bắt hếtòlũ chim chúngỉmày, xiên thịtịnướng ăn!”
Nóiủđến xiên thịtõnướng, hình nhươbọn họ cảmĩthấy hơi đói.
Ngườiềchơi trông mongìnhìn về phíaụVăn Nhân Du,ílấy tiền đưaẫcho anh:ΓAnh chuẩn bịЇnhiều thịt nướngἳcho chúng tôiỉnhé, loại nhiềuÏmỡ một chút.”ỷ
Văn Nhân Duỗvui vẻ thuỉtiền.
Lữ quán TiểuḷĐiểu trở thànhúcửa ra vàoéthế giới ngượcỡlà đề xuấtĩcủa Vân Thiển,ữngười chơi ởẩđây cũng làỏđề nghị củaéVân Thiển.
Chỉ cầnêmỗi ngày VănìNhân Du thuỡđược nhiều tiền,ɨbuổi tối anh²sẽ cởi thêmòmột món, làmἶthêm một độngîtác trước mặtìVân Thiển.
Văn NhânịDu không muốn,Vân Thiển chiếméđược quá nhanh,įanh cứ cảmἶthấy cô gáiấnày là kẻỉlăng nhăng, ngủứxong sẽ chạy.ả
Văn Nhân Duἰlàm vậy quảẵthật níu giữảđược hứng thúỉcủa Vân Thiển.ĺCho dù đangỳở trong thếĮgiới ngược, côàcũng bưng mặtìtưởng tượng đếnIcảnh tượng hômÎqua.
Cô nằm trênđgiường, Văn NhânạDu đứng trướcígiường, bắt đầuựchậm rãi cởi:âu phục.
Vóc dángỉanh không phảiĪkiểu vạm vỡ,ậbắp thịt tuyủgầy nhưng rắníchắc.
Không biết cóịphải anh cốẽý hay không,ịdường như áoịsơ mi bênịtrong áo khoácỉnhỏ hơn bìnhậthường một số.íVì vậy lúcɨanh cởi áo,ésơ mi sẽừtheo động tácìmà bó sátỉvào da thịt,}thấp thoáng lộĩra đường nétịcơ bắp.
Chờ lúcớanh cởi xong,ịáo sơ miIlại trở vềἶvừa người nhưĨthường.
“Hôm nay lạiịthêm một món.”ỏĐôi tay VănẻNhân Du đặtễở thắt lưng,ằdưới đôi mắtốchờ đợi củaấVân Thiển, anhĩgiơ hai tayЇlên nói: “Găngἱtay cũng làùmột món.”
VânệThiển phồng mang¸như cá nóc:ἴ“Găng tay nhỏínhư vậy, saoícó thể tínhĩđược?”
Cô bị¸Văn Nhân Duĺnửa đè lênÏgiường, bàn tayÍđeo găng chọcòvào gò máìphồng lên.
Vân Thiểnùdời mắt: “Găngἴtay không tính,ôanh chơi xấu.”ï
Văn Nhân Duìchẳng quan tâm,đtự ý cởiágăng tay xuống.
Đôiốmắt nhỏ dài,dưới cặp kínhủtơ vàng rủĬxuống, nâng tayɩphải lên mépɨmiệng, môi mỏngòhé mở, hàmơrăng cắn găngằtay chầm chậm°tháo xuống…
Khớp xươngíbàn tay nổiɩrõ, ngón tayữthon dài, daĩtay trắng nõnìvì đeo găngốthời gian dài,ītĩnh mạch màuİxanh trên muḻbàn tay nổiḻrõ.
Anh nắm lấyịcằm Vân Thiển,ɩngón cái hướngîlên, lơ đãngậxoa nhẹ cánhɨmôi mềm mạiìcủa cô.
Dưới ánhêđèn phòng ngủĺmờ tối, anhícắn lấy tráiItai cô, khẽỉhỏi: “Găng tayícó tính mộtímón không?”
“Vân Thiển?”
Bùi Chí Vũ nở nụ cười kiên cường, nhận lấy mũ rơm, giơ ngón tay cái: “Ba đúng là có mắt nhìn, nón xanh thật hợp với con!”
Khung cảnh hồi tưởng gián đoạn.
Vân Thiển: “…Tay tôi tự có ý thức của nó.”
Kim Thiên Thiên gọi Vân Thiển liên tục mấy lần, Vân Thiển hoàn hồn hỏi: “Sao thế?”
Cô hỏi: “Tờ giấy Bùi Hướng Nhu dùng hôm đó có hiệu lực kéo dài mãi mãi sao?”
Kim Thiên Thiên trách: “Cô đang nghĩ gì đấy, tôi gọi cô mấy tiếng mà cô còn chưa hoàn hồn.”
Vân Thiển: “Không phải tiến độ hiện tại rất ổn sao?”
Đen to con phát ra tiếng “ha ha” giống loài người.
Vân Thiển: “Tôi đang nghĩ lúc món ăn ngon lành bày ra trước mặt, tôi nên bắt đầu ăn từ đâu.”
Bùi Hướng Nhu: “Người như anh trai tôi gọi là Đại trượng phu.”
Trắng bé nhỏ thích con non, Đen to con không thích, nó cho rằng có phân thân là đủ rồi, bây giờ xem ra thêm một đứa nhóc biết phục vụ cũng không tệ.
Đen to con nghi ngờ loài người có âm mưu khác, ví dụ như thừa cơ hội nhận nó làm ba mà trộm chất thải của nó ăn.
Kim Thiên Thiên: “Cô đừng ngây người nữa, chúng ta phải làm giám sát, lẽ nào cô muốn khi trở lại thế giới hiện thực bị trừ mất bốn mươi năm tuổi thọ à?”
Bùi Chí Vũ nghe thấy Đen to con làm hư cung điện chỉ vì ham chơi, gương mặt đẹp trai của anh thoắt xanh thoắt trắng, cuối cùng hóa thành nụ cười tựa chó liếm người.
Vân Thiển: “Không phải tiến độ hiện tại rất ổn sao?”
Kim Thiên Thiên rất tò mò: “Chị Bùi, nhà mấy người làm nghề gì vậy, mức độ co duỗi của anh Bùi đúng là vượt hẳn người thường.”
Mặt đất loang lổ ở thế giới ngược đã được san bằng.
Đen to con làm hai cái mũ rơm xinh xắn màu xanh lá cho Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu.
Vân Thiển nhìn Hozia và nhân viên công ty dược phẩm Tu Chính bị người chơi “thôi miên” đang bận rộn tại thế giới ngược và thế giới hiện tại, có hơi cảm khái.
Biên độ huơ quá mạnh, huơ một phát cắt phăng nửa cái nóc cung điện.
Kim Thiên Thiên cũng không rõ.
Cô hỏi: “Tờ giấy Bùi Hướng Nhu dùng hôm đó có hiệu lực kéo dài mãi mãi sao?”
Sau khi chịu ảnh hưởng của sổ nhật ký, Hozia và cả cấp dưới của ông ta tin tưởng người chơi tuyệt đối.
Có sát khí! Gió lớn chạy mau!
Kim Thiên Thiên cũng không rõ.
Kim Thiên Thiên: “Cô đừng ngây người nữa, chúng ta phải làm giám sát, lẽ nào cô muốn khi trở lại thế giới hiện thực bị trừ mất bốn mươi năm tuổi thọ à?”
Chỉ có người trong Bang hội người chơi biết làm sao sử dụng vật phẩm bị thần bỏ quên. Trước kia, cô từng nhặt được đồ vật này, nhưng nó ở trên tay cô chỉ là thanh gỗ, bất kể dùng cách gì cũng không phản ứng.
Trừ người trong Bang hội người chơi, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu sẽ không giải đáp câu hỏi này.
Vân Thiển kiên quyết không thừa nhận ban đầu cô cũng xem người bóng là nhân tố tận thế.
Vừa nhìn thấy Kim Thiên Thiên và Vân Thiển đứng gần, nụ cười Văn Nhân Du càng trở nên nhã nhặn.
Muốn biết bắt buộc phải tham gia Bang hội người chơi.
Người chơi vừa ăn xong thịt nướng, miệng mồm đầy mỡ bước vào thế giới ngược, thầm nghĩ mấy ngày nữa là có thể xây xong cung điện. Kế tiếp, bọn họ nhìn thấy cung điện bị cắt nửa cái nóc.
Bùi Chí Vũ lại lấy chiếc khăn tay nhỏ ra, vui vẻ chạy đến dưới chân Đen to con: “Là chân này nhỉ? Ba có bị thương không? Hình như hơi bẩn rồi, để con lau sạch cho ngài!”
Vân Thiển sẽ không gia nhập.
Muốn biết bắt buộc phải tham gia Bang hội người chơi.
Không tính lời kể của Văn Tư Thành và Lý Duy, lần trải nghiệm ở thế giới tận thế này khiến cô cảm thấy người trong Bang hội người chơi có hơi bại não, nếu không làm sao ngay cả nhân tố tận thế mà cũng tìm nhầm được chứ!
Vân Thiển nhìn Hozia và nhân viên công ty dược phẩm Tu Chính bị người chơi “thôi miên” đang bận rộn tại thế giới ngược và thế giới hiện tại, có hơi cảm khái.
Vân Thiển kiên quyết không thừa nhận ban đầu cô cũng xem người bóng là nhân tố tận thế.
“Vân Thiển?”
Sau khi chịu ảnh hưởng của sổ nhật ký, Hozia và cả cấp dưới của ông ta tin tưởng người chơi tuyệt đối.
Người chơi: “…”
Đối với mấy lý do vớ vẩn mà người chơi thuận miệng nói ra như “Chúng tôi đã nhận thủ lĩnh thế giới ngược là ba, bởi vậy ngài rất quan tâm chúng tôi. Để báo đáp, chúng tôi phải giúp họ sửa chữa nơi cư ngụ, các người phải giúp một tay mới kiếm được lợi ích” cũng tin sái cổ.
Chỉ có người trong Bang hội người chơi biết làm sao sử dụng vật phẩm bị thần bỏ quên. Trước kia, cô từng nhặt được đồ vật này, nhưng nó ở trên tay cô chỉ là thanh gỗ, bất kể dùng cách gì cũng không phản ứng.
Mặt đất loang lổ ở thế giới ngược đã được san bằng.
Hozia đích thân ra tay, hi vọng có thể đạt được sự thừa nhận của Đen to con, có cơ hội nhận nó làm cha.
Trừ người trong Bang hội người chơi, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu sẽ không giải đáp câu hỏi này.
Đen to con hài lòng ngắm nhìn cung điện khổng lồ dần được xây lên dưới sự giúp đỡ của nó, chưa xây xong nhưng đã thành hình.
Đen to con nghi ngờ loài người có âm mưu khác, ví dụ như thừa cơ hội nhận nó làm ba mà trộm chất thải của nó ăn.
Kim Thiên Thiên trách: “Cô đang nghĩ gì đấy, tôi gọi cô mấy tiếng mà cô còn chưa hoàn hồn.”
Văn Nhân Du thản nhiên hỏi: “Của ai sướng tay hơn?”
Đóa Hoa đỏ mà Marion trộm đi lúc trước có thể tỏa ra mùi giúp Đen to con và phân thân bài tiết. Không có đóa hoa này, bọn họ sẽ luôn ở trạng thái táo bón… Không gây ảnh hưởng tới sức khỏe, có điều sẽ không thoải mái.
Lần này Đen to con xây tầng tầng lớp lớp phòng hộ phía ngoài nhà vệ sinh, đặt ra cấm địa, không cho bất cứ sinh vật nào trừ nó và Trắng bé nhỏ tiếp cận.
Lời khen ngợi có thể buột miệng, lời tổn thương thì phải cân nhắc rồi mới nói.
Người chơi có giải thích thế nào cũng không được, bọn họ thật sự không có hứng thú với thứ kia.
Đối với mấy lý do vớ vẩn mà người chơi thuận miệng nói ra như “Chúng tôi đã nhận thủ lĩnh thế giới ngược là ba, bởi vậy ngài rất quan tâm chúng tôi. Để báo đáp, chúng tôi phải giúp họ sửa chữa nơi cư ngụ, các người phải giúp một tay mới kiếm được lợi ích” cũng tin sái cổ.
Đen to con phát ra tiếng “ha ha” giống loài người.
Vân Thiển gật đầu tán đồng, rất muốn dùng cái từ nào đó để miêu tả nhưng cảm thấy như vậy hơi xúc phạm.
“Ba nói đùa rồi, con hiểu ý ngài, chắc chắn là cung điện này xây không được hùng vĩ, không xứng với thân phận của ngài đúng không?” Bùi Chí Vũ quả quyết nói: “Ngài yên tâm, chúng con sẽ dốc hết sức lực sửa chữa nơi ngài ở thành thế giới chỉ có trong đồng thoại!”
Chỉ có người cực kỳ lương thiện trong nhân loại mới có thể tin, còn những kẻ khác đều phải cảnh giác.
Màu xanh lá là màu đại diện cho sức sống và hi vọng, đây cũng là ý tốt của Đen to con.
Bắt bọn họ làm công nhân cũng không tồi…
Kim Thiên Thiên gọi Vân Thiển liên tục mấy lần, Vân Thiển hoàn hồn hỏi: “Sao thế?”
Đen to con hài lòng ngắm nhìn cung điện khổng lồ dần được xây lên dưới sự giúp đỡ của nó, chưa xây xong nhưng đã thành hình.
Vân Thiển: “Tôi đang nghĩ lúc món ăn ngon lành bày ra trước mặt, tôi nên bắt đầu ăn từ đâu.”
Nó dẫn Trắng bé nhỏ tới gần cung điện, hào hứng huơ móng vuốt để Trắng bé nhỏ thấy được căn phòng sau này của bọn nó ở đâu.
Biên độ huơ quá mạnh, huơ một phát cắt phăng nửa cái nóc cung điện.
Người chơi vừa ăn xong thịt nướng, miệng mồm đầy mỡ bước vào thế giới ngược, thầm nghĩ mấy ngày nữa là có thể xây xong cung điện. Kế tiếp, bọn họ nhìn thấy cung điện bị cắt nửa cái nóc.
Văn Nhân Du lau sạch nĩa, nhét vào tay Vân Thiển: “Vậy ban nãy em sờ eo cô ta làm gì?”
Người chơi: “…”
Người chơi có giải thích thế nào cũng không được, bọn họ thật sự không có hứng thú với thứ kia.
Đen to con hết sức chột dạ, Trắng bé nhỏ chít chít một hồi. Phiên dịch viên Vân Thiển và Kim Thiên Thiên đã đến giờ làm việc, nhắn lại ý của hai đứa cho người chơi.
Vân Thiển: “Thiên Thiên là cô gái đáng yêu, anh đừng hung dữ với người ta.”
Bùi Chí Vũ nghe thấy Đen to con làm hư cung điện chỉ vì ham chơi, gương mặt đẹp trai của anh thoắt xanh thoắt trắng, cuối cùng hóa thành nụ cười tựa chó liếm người.
“Ba nói đùa rồi, con hiểu ý ngài, chắc chắn là cung điện này xây không được hùng vĩ, không xứng với thân phận của ngài đúng không?” Bùi Chí Vũ quả quyết nói: “Ngài yên tâm, chúng con sẽ dốc hết sức lực sửa chữa nơi ngài ở thành thế giới chỉ có trong đồng thoại!”
Người chơi: “Đúng vậy đó ba, ngài cứ việc yêu cầu, nếu không làm được, chúng con sẽ cắt đầu xuống cho ngài làm bóng đá!”
Bùi Chí Vũ lại lấy chiếc khăn tay nhỏ ra, vui vẻ chạy đến dưới chân Đen to con: “Là chân này nhỉ? Ba có bị thương không? Hình như hơi bẩn rồi, để con lau sạch cho ngài!”
Bùi Hướng Nhu đứng bên cạnh Vân Thiển và Kim Thiên Thiên.
Kim Thiên Thiên rất tò mò: “Chị Bùi, nhà mấy người làm nghề gì vậy, mức độ co duỗi của anh Bùi đúng là vượt hẳn người thường.”
Cảm xúc Đen to con tràn đầy từ ái khó tả, thậm chí bàn bạc chuyện có con với Trắng bé nhỏ, phải chi con của chúng cũng có thể thân thiết lau chân cho chúng giống hai người.
Cô giành phần thịt nướng trên tay Văn Nhân Du, chạy khỏi đây trước.
Vân Thiển gật đầu tán đồng, rất muốn dùng cái từ nào đó để miêu tả nhưng cảm thấy như vậy hơi xúc phạm.
Lời khen ngợi có thể buột miệng, lời tổn thương thì phải cân nhắc rồi mới nói.
Bùi Hướng Nhu: “Người như anh trai tôi gọi là Đại trượng phu.”
Cô chạy lên giúp một tay, mở miệng ra là gọi ba, còn nhiệt tình hơn cả Bùi Chí Vũ.
Cảm xúc Đen to con tràn đầy từ ái khó tả, thậm chí bàn bạc chuyện có con với Trắng bé nhỏ, phải chi con của chúng cũng có thể thân thiết lau chân cho chúng giống hai người.
Mặc dù Đen to con và Trắng bé nhỏ trông như hai loài khác nhau, nhưng chúng đúng là sinh vật cùng một chủng tộc, đặc tính đực cái của tộc chúng vốn là như vậy.
Trắng bé nhỏ thích con non, Đen to con không thích, nó cho rằng có phân thân là đủ rồi, bây giờ xem ra thêm một đứa nhóc biết phục vụ cũng không tệ.
Đen to con làm hai cái mũ rơm xinh xắn màu xanh lá cho Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu.
Màu xanh lá là màu đại diện cho sức sống và hi vọng, đây cũng là ý tốt của Đen to con.
Bùi Chí Vũ nở nụ cười kiên cường, nhận lấy mũ rơm, giơ ngón tay cái: “Ba đúng là có mắt nhìn, nón xanh thật hợp với con!”
Chỉ có người cực kỳ lương thiện trong nhân loại mới có thể tin, còn những kẻ khác đều phải cảnh giác.
Ở mức độ nào đó mà nói, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu thật sự rất giỏi, xứng đáng là người chơi lão thành trong Bang hội người chơi.
Sau lưng bay đến mùi thịt nướng, Văn Nhân Du bưng thịt nướng tới, là phần của Vân Thiển và Kim Thiên Thiên.
Sau lưng bay đến mùi thịt nướng, Văn Nhân Du bưng thịt nướng tới, là phần của Vân Thiển và Kim Thiên Thiên.
Vừa nhìn thấy Kim Thiên Thiên và Vân Thiển đứng gần, nụ cười Văn Nhân Du càng trở nên nhã nhặn.
Kim Thiên Thiên: “…”
Có sát khí! Gió lớn chạy mau!
Cô giành phần thịt nướng trên tay Văn Nhân Du, chạy khỏi đây trước.
Cô chạy lên giúp một tay, mở miệng ra là gọi ba, còn nhiệt tình hơn cả Bùi Chí Vũ.
Vân Thiển: “Thiên Thiên là cô gái đáng yêu, anh đừng hung dữ với người ta.”
Bắt bọn họ làm công nhân cũng không tồi…
Văn Nhân Du lau sạch nĩa, nhét vào tay Vân Thiển: “Vậy ban nãy em sờ eo cô ta làm gì?”
Vân Thiển: “…Tay tôi tự có ý thức của nó.”
Người chơi: “Đúng vậy đó ba, ngài cứ việc yêu cầu, nếu không làm được, chúng con sẽ cắt đầu xuống cho ngài làm bóng đá!”
Lần này Đen to con xây tầng tầng lớp lớp phòng hộ phía ngoài nhà vệ sinh, đặt ra cấm địa, không cho bất cứ sinh vật nào trừ nó và Trắng bé nhỏ tiếp cận.
Văn Nhân Du thản nhiên hỏi: “Của ai sướng tay hơn?”
Ui là trời! Anh ghen với con gái luôn cơ đấy. Nếu sau này dung hợp thì xđ anh sẽ bị chị Thiển làm cho chua cả người…hà hà
Mê gái thì ai cũng mê òi Thiển tỷ đương nhiên không thể là ngoại lệ
Tính tính tính, anh nói gì cũng đúng, sức quyến rũ này quá lớn, tui cũng khum chịu được…
Má ơi siêu plot twist:)))
Anh Du nhìn nhận đúng khả năng hải vương của Vân chó rồi đấy =))))))
Mong chờ ngày dung hợp của ngài Giới, lúc đấy chắc có người ghen nổ phổi =))))))
Tui thấy anh còn ghen hơn cả bạn học Chỉ đấy :)) eo ôi thiết nghĩ mấy nữa các anh gộp làm 1 thì chắc anh bạn Giới phải chua lăm đấy độ pH = 1 mất
Oa cái đoạn cắn gang tay…..muốn xỉu quá