Cá muối cứu thế – Chương 43

Chương 43

Găng tay tính không

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Chuyện Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc và con trai Charles mất tích do Hozia công ty dược phẩm Tu Chính tại đó giải quyết. Thị trưởng mới nhanh chóng được điều tới.

Phó cảnh sát trưởng đồn cảnh sát thị trấn, cũng chính là người bắt nhóm Bùi Chí Vũ bỏ tù cũng biến mất không thấy đâu. Nếu như không tìm được ngọn nguồn tiến hành ngăn lại.

Sau khi Hoa đỏ gốc bị trả về thế giới ngược, Hoa đỏ trong thị trấn dần dần khô héo, khiến dân trong trấn vô cùng hoang mang. Bọn họ không muốn trở lại ngày tháng nghèo khổ, hằng năm chỉ có thể phó thác cho trời trước đây. Hơn ba ngàn khối đá quý, ngươi cho là ta là một cái hội chịu.

Bọn họ không tìm được Marion và Charles, bèn đi tìm Văn Nhân Du. Hắn mặt sau đích thoại nói rất nhẹ, mọi người không có nghe thấy.

Phía trước lữ quán Tiểu Điểu chật ních dân thị trấn, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Văn Nhân Du vẫn mang chút sợ hãi. Cái gì đều hảo, tựu bất nên dài một cái miệng há mồm.

Đám người không quên lúc Hoa đỏ vừa trồng thành công, bọn họ vì tranh cướp số lượng hạt giống mà đánh nhau, kết quả Văn Nhân Du nổ súng bắn chết mấy người, mỉm cười uy hiếp bọn họ không được làm phiền anh kiếm tiền, nếu không sẽ không chỉ là chuyện chết vài người.

Lúc đó thị trấn rất hẻo lánh, ngay cả internet cũng không phổ biến, chỉ cần có sự giúp đỡ của Thị trưởng và đồn cảnh sát, chuyện vài người đi đời nhà ma rất dễ ém xuống . Giác đích kích động thức diễn thuyết, bảo thạch.

Muốn bán Hoa đỏ bắt buộc phải dựa vào Văn Nhân Du. Tiền sau khi mỗi người bán hoa đều bị anh rút đi rất nhiều, điều này khiến dân thị trấn vừa yêu vừa hận Văn Nhân Du.

Yêu thích anh vì có thể bán Hoa đỏ với giá cao nhất, hận anh là vì anh lấy tiền trong túi bọn họ. Đứa con trai tử xem trứ da thô thịt dày tựu kinh đắc khởi huấn luyện.

Bây giờ không có Hoa đỏ, ngày tháng sau này của họ phải làm sao? Văn Nhân Du bòn rút nhiều tiền của họ như vậy, nhất định phải đưa ra lời giải thích! Mặc dù là tương tự đích màu sắc, cũng sẽ có rất lớn khác biệt.

Bọn họ quên bẵng chuyện Văn Nhân Du đã tự xuất tiền sửa đường dẫn đến thị trấn giao thông yếu kém này. Marion phát hiện Hoa đỏ, Văn Nhân Du trao cho Hoa đỏ giá trị thương nghiệp, cũng là người khiến thị trấn này trở nên giàu có.

Thế nhưng dân trong trấn lại vứt chuyện này ra sau gáy, bọn họ chỉ quan tâm Văn Nhân Du còn có thể cung cấp cách kiếm tiền cho họ hay không. Ánh sáng tối thịnh đích địa phương, cả người phát trứ quang.

Văn Nhân Du, anh làĮngưi hp tácvi Marion, anhìphi cho chúngtôi mt ligii thích!”

“Anhtưng chúng tôi:ch biết trngHoa đ chkhông biết làmgì à? Hingi Marion khôngcòn, anh munĺmc k chuynìnày sao?! Anhĩmc k cũngýđưc, nhưng anhļphi cút khith trn này!”I

“Anh là đngoi lai mangĩđến tai ha!”ɨ

Lúc này dân{th trn baovây trưc lıquán ca VănNhân Du, nào nhn nháo.

VănNhân Du bmtay tính ngày,°anh đã İth trn nàyhơn mưi năm.Anh biết nơinày vn luônbài ngoi, chưa[boa gi xemnơi này làđa đim cưtrú thích hp.

Anhìxoay ngưi.

Mi ngưinhìn Văn NhânĨDu bưc vàoíphòng qun lý,ļly súng lcđtrang b ngĩgim thanh bênÎngoài, chm chmkéo cht.

Mt tiếng“cch nh nhàng.

Ngưikhơi mào gâyưs thoáng sɨhãi, nhưng dưis phn nľca đám đông,anh ta nhanhchóng ly liácan đm.

Anh taĭln ging nói:í“Anh đng hòngưgiết ngưi lungótung. Bây gikhông như trưc¹đây, anh làmchuyn như vyýs b tngvào tù!”

“Sut—— Văn NhânơDu giơ tayđt ming súngngay mép ming:ľ“Tt nht cácngưi yên lngmt chút, kháchùca tôi vami ng, nếuìbn h bđánh thc sũrt tc gin.”Ĭ

Khách?”

Đng mưnòc lung tung,đkhông cn giv na, chúngítôi nhìn thyHoa đ trongvưn nhà anhĩvn sng bìnhĭthưng, ti saoÎca chúng tôili xy rachuyn?”

Văn NhânDu không muntr li. Anhũnh đến Hoađ tươi tt{trong nhà mình,ɨkhông khi lêncơn nght thã.

Dân th trningày càng nóào.

Ca nhà haibên l quánýđt nhiên mra: “Làm gììđó, làm gìđó, đám cácòngưi mun gìÎh?”

Tng ngưijchơi trong lquán Tiu Điuļbưc ra ngoài,nhân s rtnhiu, không gings lưng màl quán nhoính này cóth cha đưc.

Dưiós cho phépca Đen tocon và Trngbé nh, cáccăn phòng tiÎl quán TiuĮĐiu đã cito thành cánhìca có thЇni thng vithế gii ngưc,ch có nhómngưi chơi và[đám ngưi Hoziacó th đivào.

Ngưi chơi đangíci to môiătrưng thế giingưc, san lpđt ch bn:h đánh bom,li còn xâyócung đin choìĐen to con,mt gn chết.

Đi¹v t thếgii ngưc, vnđnh ng cho]đã, kết quli nghe bênĨngoài m ĩÎging như hintrưng bn tên{la.

Ngưi chơi hmhm đi ra.

Dânìth trn vathy du kháchca đoàn dulch phương Đông,ĩbn h khôngľs chút nào.

Sovi nhng duêkhách khác, dukhách đoàn du[lch này khákhách sáo vidân th trn,ch ưc miĮngày đưa tinjcho h, dù³bn h bàyìthái đ gìũcũng không tcgin.

Đám ngưi vnăn ào nhưcũ, mun đòièli công bng.

Ngưiìchơi nghe hiuìđi khái lýído bn hm ĩ, imlng nhìn chòngįchc đám ngưiìnày hi lâu.Loi ngưi khônghiu lý l,va lưi vaĩtham như thế,Ĩcó khi nàobiến thành Marionth hai không?

LInhư li biếnthành nhân tòtn thếChi,bng bây gitiêu dit clũ, ct đtïhu hon.

Va nghĩti Đen tocon và Trngbé nh mijlà ngưi bn³x, đám loàiÍngưi này chlà sâu mt:ký sinh tiĩthế gii tnİthế này, ngưi[chơi gin sôiémáu.

Bn h càngÎnhìn càng thyòghét, càng nhìnídân th trncàng thy hànhvi nnh nt:nhm ly tình{báo ca htrưc đây thtbun cưi.

Dân thtrn nhn ra[ánh mt miîngưi chơi nĭcha sát khí,không phi ánhmt uy hiếpnhư Văn NhânèDu, mà là²xem bn hnhư khi uĪác tính caĩthế gii này,căn bn khôngcoi bn hlà ngưi.

Thtɨđáng s.

Không đingưi chơi raútay, dân thìtrn vùn vtàtn ra nhưĩchim muông .

Ngưiòchơi chng cònsc đui theo.ùLúc này trngthái tinh thnĩca bn hcc k mtưmi, ch lnhĮmt liếc xéomà đám dânchúng đã bļchy.

Mt ngưi chơibc loa, quát:ľĐám khn kiếpchúng mày dám)ti ln na,ĩông bt hếtòlũ chim chúngmày, xiên thtnưng ăn!”

Nóiđến xiên thtõnưng, hình nhươbn h cmĩthy hơi đói.

Ngưichơi trông mongìnhìn v phíaVăn Nhân Du,íly tin đưacho anh:ΓAnh chun bЇnhiu tht nưngcho chúng tôinhé, loi nhiuÏm mt chút.”

Văn Nhân Duvui v thutin.

L quán TiuĐiu tr thànhúca ra vàoéthế gii ngưclà đ xutĩca Vân Thin,ngưi chơi đây cũng làđ ngh caéVân Thin.

Ch cnêmi ngày VănìNhân Du thuđưc nhiu tin,ɨbui ti anh²s ci thêmòmt món, làmthêm mt đngîtác trưc mtìVân Thin.

Văn NhânDu không mun,Vân Thin chiếméđưc quá nhanh,įanh c cmthy cô gáinày là klăng nhăng, ngxong s chy.

Văn Nhân Dulàm vy qutht níu giđưc hng thúca Vân Thin.ĺCho dù đang trong thếĮgii ngưc, côàcũng bưng mtìtưng tưng đếnIcnh tưng hômÎqua.

Cô nm trênđgiưng, Văn NhânDu đng trưcígiưng, bt đuchm rãi ci:âu phc.

Vóc dánganh không phiĪkiu vm v,bp tht tuygy nhưng rníchc.

Không biết cóphi anh cý hay không,dưng như áosơ mi bêntrong áo khoácnh hơn bìnhthưng mt s.íVì vy lúcɨanh ci áo,ésơ mi stheo đng tácìmà bó sátvào da tht,}thp thoáng lĩra đưng nétcơ bp.

Ch lúcanh ci xong,áo sơ miIli tr vva ngưi nhưĨthưng.

“Hôm nay lithêm mt món.”Đôi tay VănNhân Du đt tht lưng,dưi đôi mtch đi caVân Thin, anhĩgiơ hai tayЇlên nói: “Găngtay cũng làùmt món.”

VânThin phng mang¸như cá nóc:“Găng tay nhínhư vy, saoícó th tínhĩđưc?”

Cô b¸Văn Nhân Duĺna đè lênÏgiưng, bàn tayÍđeo găng chcòvào gò máìphng lên.

Vân Thinùdi mt: “Găngtay không tính,ôanh chơi xu.”ï

Văn Nhân Duìchng quan tâm,đt ý ciágăng tay xung.

Đôimt nh dài,dưi cp kínhtơ vàng rĬxung, nâng tayɩphi lên mépɨming, môi mngòhé m, hàmơrăng cn găngtay chm chm°tháo xung…

Khp xươngíbàn tay niɩrõ, ngón taython dài, daĩtay trng nõnìvì đeo găngthi gian dài,ītĩnh mch màuİxanh trên mubàn tay nirõ.

Anh nm lycm Vân Thin,ɩngón cái hưngîlên, lơ đãngxoa nh cánhɨmôi mm miìca cô.

Dưi ánhêđèn phòng ngĺm ti, anhícn ly tráiItai cô, khhi: “Găng tayícó tính mtímón không?”

“Vân Thiển?”

Bùi Chí Vũ nở nụ cười kiên cường, nhận lấy mũ rơm, giơ ngón tay cái: “Ba đúng là có mắt nhìn, nón xanh thật hợp với con!”

Khung cảnh hồi tưởng gián đoạn.

Vân Thiển: “…Tay tôi tự có ý  thức của nó.”

Kim Thiên Thiên gọi Vân Thiển liên tục mấy lần, Vân Thiển hoàn hồn hỏi: “Sao thế?”

Cô hỏi: “Tờ giấy Bùi Hướng Nhu dùng hôm đó có hiệu lực kéo dài mãi mãi sao?”

Kim Thiên Thiên trách: “Cô đang nghĩ gì đấy, tôi gọi cô mấy tiếng mà cô còn chưa hoàn hồn.”

Vân Thiển: “Không phải tiến độ hiện tại rất ổn sao?”

Đen to con phát ra tiếng “ha ha” giống loài người.

Vân Thiển: “Tôi đang nghĩ lúc món ăn ngon lành bày ra trước mặt, tôi nên bắt đầu ăn từ đâu.”

Bùi Hướng Nhu: “Người như anh trai tôi gọi là Đại trượng phu.”

Trắng bé nhỏ thích con non, Đen to con không thích, nó cho rằng có phân thân là đủ rồi, bây giờ xem ra thêm một đứa nhóc biết phục vụ cũng không tệ.

Đen to con nghi ngờ loài người có âm mưu khác, ví dụ như thừa cơ hội nhận nó làm ba mà trộm chất thải của nó ăn.

Kim Thiên Thiên: “Cô đừng ngây người nữa, chúng ta phải làm giám sát, lẽ nào cô muốn khi trở lại thế giới hiện thực bị trừ mất bốn mươi năm tuổi thọ à?”

Bùi Chí Vũ nghe thấy Đen to con làm hư cung điện chỉ vì ham chơi, gương mặt đẹp trai của anh thoắt xanh thoắt trắng, cuối cùng hóa thành nụ cười tựa chó liếm người.

Vân Thiển: “Không phải tiến độ hiện tại rất ổn sao?”

Kim Thiên Thiên rất tò mò: “Chị Bùi, nhà mấy người làm nghề gì vậy, mức độ co duỗi của anh Bùi đúng là vượt hẳn người thường.”

Mặt đất loang lổ ở thế giới ngược đã được san bằng.

Đen to con làm hai cái mũ rơm xinh xắn màu xanh lá cho Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu.

Vân Thiển nhìn Hozia và nhân viên công ty dược phẩm Tu Chính bị người chơi “thôi miên” đang bận rộn tại thế giới ngược và thế giới hiện tại, có hơi cảm khái.

Biên độ huơ quá mạnh, huơ một phát cắt phăng nửa cái nóc cung điện.

Kim Thiên Thiên cũng không rõ.

Cô hỏi: “Tờ giấy Bùi Hướng Nhu dùng hôm đó có hiệu lực kéo dài mãi mãi sao?”

Sau khi chịu ảnh hưởng của sổ nhật ký, Hozia và cả cấp dưới của ông ta tin tưởng người chơi tuyệt đối.

Có sát khí! Gió lớn chạy mau!

Kim Thiên Thiên cũng không rõ.

Kim Thiên Thiên: “Cô đừng ngây người nữa, chúng ta phải làm giám sát, lẽ nào cô muốn khi trở lại thế giới hiện thực bị trừ mất bốn mươi năm tuổi thọ à?”

Chỉ có người trong Bang hội người chơi biết làm sao sử dụng vật phẩm bị thần bỏ quên. Trước kia, cô từng nhặt được đồ vật này, nhưng nó ở trên tay cô chỉ là thanh gỗ, bất kể dùng cách gì cũng không phản ứng.

Trừ người trong Bang hội người chơi, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu sẽ không giải đáp câu hỏi này.

Vân Thiển kiên quyết không thừa nhận ban đầu cô cũng xem người bóng là nhân tố tận thế.

Vừa nhìn thấy Kim Thiên Thiên và Vân Thiển đứng gần, nụ cười Văn Nhân Du càng trở nên nhã nhặn.

Muốn biết bắt buộc phải tham gia Bang hội người chơi.

Người chơi vừa ăn xong thịt nướng, miệng mồm đầy mỡ bước vào thế giới ngược, thầm nghĩ mấy ngày nữa là có thể xây xong cung điện. Kế tiếp, bọn họ nhìn thấy cung điện bị cắt nửa cái nóc.

Bùi Chí Vũ lại lấy chiếc khăn tay nhỏ ra, vui vẻ chạy đến dưới chân Đen to con: “Là chân này nhỉ? Ba có bị thương không? Hình như hơi bẩn rồi, để con lau sạch cho ngài!”

Vân Thiển sẽ không gia nhập.

Muốn biết bắt buộc phải tham gia Bang hội người chơi.

Không tính lời kể của Văn Tư Thành và Lý Duy, lần trải nghiệm ở thế giới tận thế này khiến cô cảm thấy người trong Bang hội người chơi có hơi bại não, nếu không làm sao ngay cả nhân tố tận thế mà cũng tìm nhầm được chứ!

Vân Thiển nhìn Hozia và nhân viên công ty dược phẩm Tu Chính bị người chơi “thôi miên” đang bận rộn tại thế giới ngược và thế giới hiện tại, có hơi cảm khái.

Vân Thiển kiên quyết không thừa nhận ban đầu cô cũng xem người bóng là nhân tố tận thế.

“Vân Thiển?”

Sau khi chịu ảnh hưởng của sổ nhật ký, Hozia và cả cấp dưới của ông ta tin tưởng người chơi tuyệt đối.

Người chơi: “…”

Đối với mấy lý do vớ vẩn mà người chơi thuận miệng nói ra như “Chúng tôi đã nhận thủ lĩnh thế giới ngược là ba, bởi vậy ngài rất quan tâm chúng tôi. Để báo đáp, chúng tôi phải giúp họ sửa chữa nơi cư ngụ, các người phải giúp một tay mới kiếm được lợi ích” cũng tin sái cổ.

Chỉ có người trong Bang hội người chơi biết làm sao sử dụng vật phẩm bị thần bỏ quên. Trước kia, cô từng nhặt được đồ vật này, nhưng nó ở trên tay cô chỉ là thanh gỗ, bất kể dùng cách gì cũng không phản ứng.

Mặt đất loang lổ ở thế giới ngược đã được san bằng.

Hozia đích thân ra tay, hi vọng có thể đạt được sự thừa nhận của Đen to con, có cơ hội nhận nó làm cha.

Trừ người trong Bang hội người chơi, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu sẽ không giải đáp câu hỏi này.

Đen to con hài lòng ngắm nhìn cung điện khổng lồ dần được xây lên dưới sự giúp đỡ của nó, chưa xây xong nhưng đã thành hình.

Đen to con nghi ngờ loài người có âm mưu khác, ví dụ như thừa cơ hội nhận nó làm ba mà trộm chất thải của nó ăn.

Kim Thiên Thiên trách: “Cô đang nghĩ gì đấy, tôi gọi cô mấy tiếng mà cô còn chưa hoàn hồn.”

Văn Nhân Du thản nhiên hỏi: “Của ai sướng tay hơn?”

Đóa Hoa đỏ mà Marion trộm đi lúc trước có thể tỏa ra mùi giúp Đen to con và phân thân bài tiết. Không có đóa hoa này, bọn họ sẽ luôn ở trạng thái táo bón… Không gây ảnh hưởng tới sức khỏe, có điều sẽ không thoải mái.

Lần này Đen to con xây tầng tầng lớp lớp phòng hộ phía ngoài nhà vệ sinh, đặt ra cấm địa, không cho bất cứ sinh vật nào trừ nó và Trắng bé nhỏ tiếp cận.

Lời khen ngợi có thể buột miệng, lời tổn thương thì phải cân nhắc rồi mới nói.

Người chơi có giải thích thế nào cũng không được, bọn họ thật sự không có hứng thú với thứ kia.

Đối với mấy lý do vớ vẩn mà người chơi thuận miệng nói ra như “Chúng tôi đã nhận thủ lĩnh thế giới ngược là ba, bởi vậy ngài rất quan tâm chúng tôi. Để báo đáp, chúng tôi phải giúp họ sửa chữa nơi cư ngụ, các người phải giúp một tay mới kiếm được lợi ích” cũng tin sái cổ.

Đen to con phát ra tiếng “ha ha” giống loài người.

Vân Thiển gật đầu tán đồng, rất muốn dùng cái từ nào đó để miêu tả nhưng cảm thấy như vậy hơi xúc phạm.

“Ba nói đùa rồi, con hiểu ý ngài, chắc chắn là cung điện này xây không được hùng vĩ, không xứng với thân phận của ngài đúng không?” Bùi Chí Vũ quả quyết nói: “Ngài yên tâm, chúng con sẽ dốc hết sức lực sửa chữa nơi ngài ở thành thế giới chỉ có trong đồng thoại!”

Chỉ có người cực kỳ lương thiện trong nhân loại mới có thể tin, còn những kẻ khác đều phải cảnh giác.

Màu xanh lá là màu đại diện cho sức sống và hi vọng, đây cũng là ý tốt của Đen to con.

Bắt bọn họ làm công nhân cũng không tồi…

Kim Thiên Thiên gọi Vân Thiển liên tục mấy lần, Vân Thiển hoàn hồn hỏi: “Sao thế?”

Đen to con hài lòng ngắm nhìn cung điện khổng lồ dần được xây lên dưới sự giúp đỡ của nó, chưa xây xong nhưng đã thành hình.

Vân Thiển: “Tôi đang nghĩ lúc món ăn ngon lành bày ra trước mặt, tôi nên bắt đầu ăn từ đâu.”

Nó dẫn Trắng bé nhỏ tới gần cung điện, hào hứng huơ móng vuốt để Trắng bé nhỏ thấy được căn phòng sau này của bọn nó ở đâu.

Biên độ huơ quá mạnh, huơ một phát cắt phăng nửa cái nóc cung điện.

Người chơi vừa ăn xong thịt nướng, miệng mồm đầy mỡ bước vào thế giới ngược, thầm nghĩ mấy ngày nữa là có thể xây xong cung điện. Kế tiếp, bọn họ nhìn thấy cung điện bị cắt nửa cái nóc.

Văn Nhân Du lau sạch nĩa, nhét vào tay Vân Thiển: “Vậy ban nãy em sờ eo cô ta làm gì?”

Người chơi: “…”

Người chơi có giải thích thế nào cũng không được, bọn họ thật sự không có hứng thú với thứ kia.

Đen to con hết sức chột dạ, Trắng bé nhỏ chít chít một hồi. Phiên dịch viên Vân Thiển và Kim Thiên Thiên đã đến giờ làm việc, nhắn lại ý của hai đứa cho người chơi.

Vân Thiển: “Thiên Thiên là cô gái đáng yêu, anh đừng hung dữ với người ta.”

Bùi Chí Vũ nghe thấy Đen to con làm hư cung điện chỉ vì ham chơi, gương mặt đẹp trai của anh thoắt xanh thoắt trắng, cuối cùng hóa thành nụ cười tựa chó liếm người.

“Ba nói đùa rồi, con hiểu ý ngài, chắc chắn là cung điện này xây không được hùng vĩ, không xứng với thân phận của ngài đúng không?” Bùi Chí Vũ quả quyết nói: “Ngài yên tâm, chúng con sẽ dốc hết sức lực sửa chữa nơi ngài ở thành thế giới chỉ có trong đồng thoại!”

Người chơi: “Đúng vậy đó ba, ngài cứ việc yêu cầu, nếu không làm được, chúng con sẽ cắt đầu xuống cho ngài làm bóng đá!”

Bùi Chí Vũ lại lấy chiếc khăn tay nhỏ ra, vui vẻ chạy đến dưới chân Đen to con: “Là chân này nhỉ? Ba có bị thương không? Hình như hơi bẩn rồi, để con lau sạch cho ngài!”

Bùi Hướng Nhu đứng bên cạnh Vân Thiển và Kim Thiên Thiên.

Kim Thiên Thiên rất tò mò: “Chị Bùi, nhà mấy người làm nghề gì vậy, mức độ co duỗi của anh Bùi đúng là vượt hẳn người thường.”

Cảm xúc Đen to con tràn đầy từ ái khó tả, thậm chí bàn bạc chuyện có con với Trắng bé nhỏ, phải chi con của chúng cũng có thể thân thiết lau chân cho chúng giống hai người.

Cô giành phần thịt nướng trên tay Văn Nhân Du, chạy khỏi đây trước.

Vân Thiển gật đầu tán đồng, rất muốn dùng cái từ nào đó để miêu tả nhưng cảm thấy như vậy hơi xúc phạm.

Lời khen ngợi có thể buột miệng, lời tổn thương thì phải cân nhắc rồi mới nói.

Bùi Hướng Nhu: “Người như anh trai tôi gọi là Đại trượng phu.”

Cô chạy lên giúp một tay, mở miệng ra là gọi ba, còn nhiệt tình hơn cả Bùi Chí Vũ.

Cảm xúc Đen to con tràn đầy từ ái khó tả, thậm chí bàn bạc chuyện có con với Trắng bé nhỏ, phải chi con của chúng cũng có thể thân thiết lau chân cho chúng giống hai người.

Mặc dù Đen to con và Trắng bé nhỏ trông như hai loài khác nhau, nhưng chúng đúng là sinh vật cùng một chủng tộc, đặc tính đực cái của tộc chúng vốn là như vậy.

Trắng bé nhỏ thích con non, Đen to con không thích, nó cho rằng có phân thân là đủ rồi, bây giờ xem ra thêm một đứa nhóc biết phục vụ cũng không tệ.

Đen to con làm hai cái mũ rơm xinh xắn màu xanh lá cho Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu.

Màu xanh lá là màu đại diện cho sức sống và hi vọng, đây cũng là ý tốt của Đen to con.

Bùi Chí Vũ nở nụ cười kiên cường, nhận lấy mũ rơm, giơ ngón tay cái: “Ba đúng là có mắt nhìn, nón xanh thật hợp với con!”

Chỉ có người cực kỳ lương thiện trong nhân loại mới có thể tin, còn những kẻ khác đều phải cảnh giác.

Ở mức độ nào đó mà nói, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu thật sự rất giỏi, xứng đáng là người chơi lão thành trong Bang hội người chơi.

Sau lưng bay đến mùi thịt nướng, Văn Nhân Du bưng thịt nướng tới, là phần của Vân Thiển và Kim Thiên Thiên.

Sau lưng bay đến mùi thịt nướng, Văn Nhân Du bưng thịt nướng tới, là phần của Vân Thiển và Kim Thiên Thiên.

Vừa nhìn thấy Kim Thiên Thiên và Vân Thiển đứng gần, nụ cười Văn Nhân Du càng trở nên nhã nhặn.

Kim Thiên Thiên: “…”

Có sát khí! Gió lớn chạy mau!

Cô giành phần thịt nướng trên tay Văn Nhân Du, chạy khỏi đây trước.

Cô chạy lên giúp một tay, mở miệng ra là gọi ba, còn nhiệt tình hơn cả Bùi Chí Vũ.

Vân Thiển: “Thiên Thiên là cô gái đáng yêu, anh đừng hung dữ với người ta.”

Bắt bọn họ làm công nhân cũng không tồi…

Văn Nhân Du lau sạch nĩa, nhét vào tay Vân Thiển: “Vậy ban nãy em sờ eo cô ta làm gì?”

Vân Thiển: “…Tay tôi tự có ý  thức của nó.”

Người chơi: “Đúng vậy đó ba, ngài cứ việc yêu cầu, nếu không làm được, chúng con sẽ cắt đầu xuống cho ngài làm bóng đá!”

Lần này Đen to con xây tầng tầng lớp lớp phòng hộ phía ngoài nhà vệ sinh, đặt ra cấm địa, không cho bất cứ sinh vật nào trừ nó và Trắng bé nhỏ tiếp cận.

Văn Nhân Du thản nhiên hỏi: “Của ai sướng tay hơn?”

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Ui là trời! Anh ghen với con gái luôn cơ đấy. Nếu sau này dung hợp thì xđ anh sẽ bị chị Thiển làm cho chua cả người…hà hà

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

Mê gái thì ai cũng mê òi Thiển tỷ đương nhiên không thể là ngoại lệ

Last edited 3 Năm Cách đây by Huong Zan
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tính tính tính, anh nói gì cũng đúng, sức quyến rũ này quá lớn, tui cũng khum chịu được…

Kimmy Nguyen
Kimmy Nguyen
2 Năm Cách đây

Má ơi siêu plot twist:)))

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Anh Du nhìn nhận đúng khả năng hải vương của Vân chó rồi đấy =))))))
Mong chờ ngày dung hợp của ngài Giới, lúc đấy chắc có người ghen nổ phổi =))))))

Last edited 2 Năm Cách đây by Linh
Big fan của trường Damocles
Big fan của trường Damocles
2 Năm Cách đây

Tui thấy anh còn ghen hơn cả bạn học Chỉ đấy :)) eo ôi thiết nghĩ mấy nữa các anh gộp làm 1 thì chắc anh bạn Giới phải chua lăm đấy độ pH = 1 mất

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Oa cái đoạn cắn gang tay…..muốn xỉu quá

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!