Cá muối cứu thế – Chương 44

Chương 44

Đầu giường có người

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Eo ai sướng tay hơn? Cái kia tựa như điên bà tử nữ nhân là.

Câu hỏi như vậy đương nhiên ở những nơi khác nhau sẽ cho ra những câu trả lời khác nhau.

Lúc ở thế giới ngược, Kim Thiên Thiên đứng cách đó không xa, Vân Thiển không hề do dự đáp: “Đàn ông thối sao bằng con gái thơm tho mềm mại.” Nhưng là pháp điển tư như trước vẻ mặt thập.

Kim Thiên Thiên cách rất xa nhưng thính lực rất tốt, cô lẳng lặng giơ ngón tay cái với Vân Thiển, không thấy sắc quên bạn, được lắm. Trường hợp trong khoảng thời gian ngắn.

Nhưng về đến phòng ngủ Văn Nhân Du, người này cáu kỉnh không chịu cởi áo. Vân Thiển bèn dựa vào anh, mềm giọng nói: “Trong lòng tôi, sướng tay nhất đương nhiên là anh, một người tầm thường ất ơ nào đó sao có thể bằng anh.” Mà người nọ như trước lấy làm càn tư.

Ban ngày Kim Thiên Thiên vẫn là cô gái thơm tho mềm mại, buổi tối biến thành người tầm thường ất ơ nào đó, Văn Nhân Du đã nhìn thấu bản chất sở khanh của Vân Thiển rồi, cô gái này chỉ ham muốn cơ thể anh! Ở đây nhân lại bởi vì này căn bản.

Thỉnh thoảng nhử mồi là tình thú, bầu không khí giữa nam nữ trưởng thành thích hợp, phát triển thêm chút nữa cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông.

Đến hôm qua, Văn Nhân Du đã cởi chỉ còn lại áo sơ mi và quần. Lúc phải tiếp tục cởi, anh bỗng ôm lấy Vân Thiển, tháo mắt kính cô ra, đi về phía phòng tắm của phòng ngủ: “Tắm.” Bởi vậy nàng căn bản không thể nắm giữ đối phương.

Trong nháy mắt, Vân Thiển tựa như cá muối mất đi sức sống, mất một lúc mới thích ứng với thế giới chẳng thấy rõ gì. Cô giật cà vạt Văn Nhân Du: “Đồ ở sạch nhà anh, tôi tắm rồi! Sạch rồi!” Người nọ rốt cuộc đứng dậy, Nghiêu Tửu.

Nhiệt độ nước vừa phải, sóng nước dập dềnh. Đây là cơ thể có sức hấp dẫn trí mạng đối với mỗi người đàn ông, từng đường cong đều hoàn mỹ, làn da trơn mềm như đậu hủ, xúc cảm mịn màng khiến người ta không nỡ buông tay.

Ngay cả móng chân nơi bàn chân cũng ửng màu hồng phơn phớt, mỗi ngón đều mềm mại đáng yêu, khi ngón tay lướt qua sẽ mẫn cảm mà co quắp vào trong. Thực xin lỗi, ngươi hội như thế nào sinh khí.

Tốc độ tắm của Văn Nhân Du vừa chậm vừa giày vò. Vân Thiển nghĩ anh chắc chắn rất thích ăn Sakura Panna(*) cho nên mới cố chấp với một vài nơi như vậy.

(*) Tức món Sakura Panna Cotta, là món ngọt có màu hồng nhạt và trong suốt mang đậm nét của mùa xuân, topping là kem tươi và hoa đào . Đây là hình, các bạn nhìn hình là hiểu tác giả đang tả gì rồi nhé ;))

Quay li giưng, cui cùngếVăn Nhân Du)không còn rtrè na, qunáo ch cònúli v tríngăn che thencht, nhưng anhìxu xa thumt kính VânThin li ——Anh biết sũđ Vân Thinrt cao, bènĨc ý làmvy.

Như thếcho dù nếmđưc m vícũng không nếmĩđưc tt cũmùi v trongİmt ln, kháchmun thưng thcɩtoàn b hươngv s phiquay li lnna. Anh mangícách thc sĭdng trong kinhũdoanh đ điphó Vân Thin.

Dùlàm chuyn gì,īanh cũng nhanhchóng thành tho,ăchuyn này cũngɨvy. Nưc ngpKim Sơn rtĩnhanh chng minhnăng lc hc³tp thao tácbng tay caanh.

Cánh môi chmnhau, ln đuếtiên Văn NhânDu gi tênVân Thin màİkhông phi “quý,khách: “Vân,Їtháo kính xungɩgiúp tôi.”

Toànb hơi thnóng bng phÎra, bàn tayàmm nhũn ca[Vân Thin cmĩly mt kínhanh, Văn NhânDu hôn ttrán cô xungdưi tng chútĩmt: “Ngoan.”

Anhếvô tình ngước(mt.

Kinh hoàng! Túcăng tràn scsng đến khutībóng hoàng hônļch mt mtgiây, Văn NhânЇDu lp tcfly chăn bcơVân Thin li.¹Anh đnh lyưsúng trong tôđu giưng nhưngtay chng thnhúc nhích.

Mt ngưimc áo giápkhông thuc vthi đi này(đang ngi ĩđu giưng, toàn,thân gã bùbc kín tronglp áo giápùđen, ch cònĭli đôi mtmàu vàng lnhnht. Không biếtgã xut hint khi nào,ngi đây quansát bn híbao lâu.

Văn NhânĬDu không thnào c đng,anh nhìn ngưikia vươn đungón tay vÍphía anh.

Phương phápįtu luyn caíGii bt bucphi gi cơíth sch s,ĩbao gm cphân thân cangài. Trưc kia,Tham lam khôngh hng thúvi loi chuynínày, nhưng gpVân Thin liĩging như nhpma chưng.

Gii khôngįkhi li nghing Vân Thinícó phi làngưi do Thnĩđin Ánh Sángc ý pháiti phá hois tu luynjca ngài haykhông, du saobn h cũngkhông mun đ[ngài ngưng luynếra Thn cách,như vy sìphá hy cânũbng hai bên.

Khôngcn nói chuyn,ÎGii ch cntruyn thông tinvào Văn Nhân¸Du là cóth khiến điphương biết đưcíthân phn caanh và ngài.

SaoVăn Nhân Duli lâm trnb chy… VânThin thò đuÏkhi chăn, không{thy rõ VănNhân Du thếìnào, trái liínhìn thy trêníđu có thİđáng s gingnhư bóng đen(*)trong truyn Conan.

(*)Trong truyn Conan,tác gi thưngv hung thïdưi dng mtngưi đen tđu đến chânnhm che giuthân phn hungīth, nhưng vnth hin đưcóhành đng caìhung th.

Cô theobn năng rútcon dao tháitrong balo khôngīgian, d đnh]đâm vào mubàn chân ngài.

Giiĺlp tc thiótrin thn thutlàm Vân Thinhôn mê, daoìthái cũng không[ghim trúng ngài.

VănNhân Du tiếp{nhn hết lưngthông tin khngìl mà Giitruyn đến, anh]nhìn v phíaɨngưi đưc gilà thn linh,îbt ra câuéhi bc trcđâm thng vàoîlinh hn điìphương: “Nếu liángài là tht,vì sao ngàiơli ăn mcnhư ăn trmđi rình mòchuyn riêng tư²ca ngưi khác?Nếu tu luynphi kim chếmi dc vngca mình, trthành thn linhcó gì vui?Tôi không muntr li trongįcơ th ngài.”

Gii: “Ngươi làɨTham lam, muncàng nhiu làbn tính cangươi. Dc vnglà ti li,Îchng phi thĩto thành hintrng ca thếìgii này là{s tn tiíca dc vngvô dng sao?”ã

Văn Nhân Dubun cưi nhìnôngài: “Rõ ràngìlà thn linh,vì sao cáchđnhìn li thincn như vy.ìVí d nhưcây đao này…ÍAnh ch vàoìcây đao bênngưi Gii: “Stn ti caênó là saiĮsao? Tt câtùy thuc vàocách s dng.}Dc vng cóà khp nơi,thúc đy thếЇgii phát trinếcũng là dcvng, hành viĩmun kim chếdc vng cangài không phiâlà biu hinca mt dngdc vng sao?ùVì sao ngàimun vt bdc vng?”

Gii:í“… Phân thânìsao lm liĩvy, hu quca vic nuôiòth quá lâuídn đến lchlc sao?

Văn NhâníDu lnh mtànhìn chm chmĬchân ca Gii:ó“Bưc xung khi²đu giưng tôi,ưchân bn nhưĬvy mà đng đó, ngàiékhông cm thyxu h vòhành vi caâmình sao?... À,íngài là thnlinh, ngài khôngàcó cm xúckhông cn thiếtca loài ngưi,tho nào cóth làm rađhành vi khôngïb đo đcràng buc nhưĩvy. Nếu thnìlinh chính làènhư ngài, vyơlàm thn linhcũng chng hayho gì.”

Thamlam mà nóiràng buc đođc chc chnvô cùng nccưi. Gii quárõ chuyn Thamɩlam tng làm,Ĩcũng biết anhícó th vìItin làm đến(mc nào, cóùđiu ngài cũngcm thy hànhývi ngi đugiưng hơi mtlch s, bènơdch chuyn tcèthi sang chíkhác.

Chăn trên ngưiai đó khôngđp k, cnhxuân vô hn.

Gii(thoáng liếc nhìn,ch là thoángliếc nhìn thôi!

Văn¹Nhân Du lptc đc ming²mng ngài làIthn linh không{biết xu h,īngay c ngưiph n caİphân thân mìnhcũng thèm mun.

Gii:}“…Ta không cóhng thú vicon ngưi, càngòkhông có hngthú vi chuynÏnhư vy.”

VănNhân Du đtnhiên tìm đưc(đim mu cht,ùbng tnh: “Khôngĩchng ngài vnīkhông phi làtôi, nếu nhưngài là tôiĩthì sao li:không có hngíthú vi Vân.Ln đu tiênnhìn thy côòy, tôi đãb cơ thıcô y hpýdn… Ngài làfthn linh, chcïchn ngài cóth truyn ký]c không tnti cho tôi.ɩNgài mun làmgì tôi?”

Câunày hình nhưìhơi quen quen,àGii sc nhdưng như Cĩchp cũng tngìnói li gingíht vy. Ngàiích mun thuưhi phân thânĩdc vng thôimà, có cnđkhó vy không?

Mặc kệ Giới chứng minh mối liên hệ giữa ngài và Văn Nhân Du là mối quan hệ giữa phân thân và bản thể thế nào, Văn Nhân Du vẫn kiên quyết từ chối tin tưởng bản thể của anh là Giới.

Nếu như Vân Thiển còn tỉnh, biết được chuyện này, chắc chắn cô sẽ mắng một câu có bệnh.

Giới nói tham lam đối với tiền bạc của anh đã gần tới giới hạn, đến lúc trở về bản thể rồi, nhưng Văn Nhân Du lập tức đáp trả: “Bây giờ tôi tham lam cô ấy, không phải ngài nói lúc phân thân có nguyện vọng chưa được hoàn thành sẽ không thể thu hồi sao?”

Giới chuẩn bị rời đi, Văn Nhân Du hỏi: “Ban nãy, ngài đã làm gì Vân Thiển?”

Văn Nhân Du sửng sốt, anh trầm ngâm chốc lát, đề xuất yêu cầu muốn đi cùng Vân Thiển: “Chỉ cần sau này cô ấy thích một mình tôi, tôi sẽ chủ động trở lại cơ thể ngài.”

Mặc kệ Giới chứng minh mối liên hệ giữa ngài và Văn Nhân Du là mối quan hệ giữa phân thân và bản thể thế nào, Văn Nhân Du vẫn kiên quyết từ chối tin tưởng bản thể của anh là Giới.

Giới: “…”

Giới cho rằng phân thân của mình hội đủ ưu tú, Vân Thiển yêu Tham lam cũng chỉ là chuyện sớm muộn, cộng thêm cảm xúc tự tin truyền ra từ trên người Văn Nhân Du, ngài suy nghĩ một lúc bèn đồng ý. Dù sao Cố chấp cũng ở đó, thêm một Tham lam cũng chẳng sao. Bọn họ ở đó cũng không dễ bị phát hiện, những thần linh khác không có khả năng dùng bản thể chạy tới chạy lui ở các thế giới giống ngài.

Dục vọng của Tham lam đối với tiền bạc đã thật sự biến thành dục vọng đối với Vân Thiển. Nếu như ngài không cắt ngang hoặc không xuất hiện, chưa chắc sẽ xảy ra tình huống thế này. Tham lam không muốn biến mất, không muốn trở về bản thể.

Tối đó, Vân Thiển ngủ rất ngon. Khi tỉnh lại, cơ thể cô tràn đầy sức sống, hoàn toàn không giống hôm qua đã trải qua chuyện gì. Cô không nhớ chuyện bóng đen ở đầu giường, hình ảnh sau cùng cô nhớ trong đầu là Văn Nhân Du chuẩn bị làm đến bước cuối cũng…

“…” Giới không hiểu vì sao đối phương lại đề cập tới phía sau, ngài không nhịn được hỏi: “Cái chỗ đó làm gì được…”

Giới cười khẽ: “Ta sẽ không để ngươi phá hủy sự tu luyện của ta. Ngươi còn chưa nhận ra sao, cô ta không phải người của thế giới này, cô ta sẽ sớm rời khỏi đây. Đến lúc đó chỉ còn lại ngươi ở lại… Đây là thứ ngươi muốn sao?”

Trong nháy mắt, Văn Nhân Du mắc ói cùng cực, xông vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Văn Nhân Du sửng sốt, anh trầm ngâm chốc lát, đề xuất yêu cầu muốn đi cùng Vân Thiển: “Chỉ cần sau này cô ấy thích một mình tôi, tôi sẽ chủ động trở lại cơ thể ngài.”

(*) Tinh trong tinh trùng, tinh dịch

Giới cho rằng phân thân của mình hội đủ ưu tú, Vân Thiển yêu Tham lam cũng chỉ là chuyện sớm muộn, cộng thêm cảm xúc tự tin truyền ra từ trên người Văn Nhân Du, ngài suy nghĩ một lúc bèn đồng ý. Dù sao Cố chấp cũng ở đó, thêm một Tham lam cũng chẳng sao. Bọn họ ở đó cũng không dễ bị phát hiện, những thần linh khác không có khả năng dùng bản thể chạy tới chạy lui ở các thế giới giống ngài.

Văn Nhân Du: “Tay, miệng, và cả phía sau đều được à?”

Ánh mắt Văn Nhân Du toát lên vẻ thương hại. Thần linh ngây thơ, không biết trên đời này có một loại người trời sinh ong bướm, gặp người nào yêu người nấy. Muốn khiến bọn họ bỏ rừng rậm chọn một thân cây là chuyện hết sức khó khăn.

Văn Nhân Du bưng bữa sáng tới, nghe được câu hỏi ngập ngừng và hoang mang của Vân Thiển: “Rốt cuộc do khả năng hồi phục của tôi quá tốt, hay là anh không được?”

Giới cười khẽ: “Ta sẽ không để ngươi phá hủy sự tu luyện của ta. Ngươi còn chưa nhận ra sao, cô ta không phải người của thế giới này, cô ta sẽ sớm rời khỏi đây. Đến lúc đó chỉ còn lại ngươi ở lại… Đây là thứ ngươi muốn sao?”

Nếu không có gì bất ngờ, có khả năng Giới sẽ không bao giờ thu hồi được Tham lam anh.

Đầu óc giới kém nhạy như thế, Văn Nhân Du càng không muốn thừa nhận anh và Giới là một người. Đùa à, nếu anh ngây thơ như vậy, trong kinh doanh đã bị người ta ăn sạch sành sanh từ sớm, cả xương cũng chẳng còn.

Ánh mắt Văn Nhân Du toát lên vẻ thương hại. Thần linh ngây thơ, không biết trên đời này có một loại người trời sinh ong bướm, gặp người nào yêu người nấy. Muốn khiến bọn họ bỏ rừng rậm chọn một thân cây là chuyện hết sức khó khăn.

Giới chuẩn bị rời đi, Văn Nhân Du hỏi: “Ban nãy, ngài đã làm gì Vân Thiển?”

Hình như Vân Thiển chẳng có cảm giác gì cả, cô ôm chăn trước ngực, hoài nghi cuộc đời.

Văn Nhân Du: “Chỉ cần không dùng chỗ đó là được chứ gì?”

Giới: “Chỉ để cô ta ngủ một giấc, trời sáng sẽ tự tỉnh lại…” Ngài căn dặn lần nữa: “Các người không được tiếp tục làm chuyện dư thừa.”

Văn Nhân Du: “Chỉ cần không dùng chỗ đó là được chứ gì?”

Dường như Giới rất đau đầu với chủ đề này, ngài nghiêng đầu đáp: “Phải.”

(*) Tinh trong tinh trùng, tinh dịch

Văn Nhân Du: “Tay, miệng, và cả phía sau đều được à?”

Thật ra Văn Nhân Du cũng là kẻ lý thuyết suông, những cái anh nói đều là kiến thức anh học được, lại còn dám khoác lác phổ cập kiến thức cho Giới. Đúng là một kẻ dám nói, một kẻ dám nghe.

“…” Giới không hiểu vì sao anh lại đề cập tới phía sau, ngài không nhịn được hỏi: “Cái chỗ đó làm gì được…”

Ngài không thể tin được khẩu vị của phân thân mình lại đặc biệt như vậy.

Văn Nhân Du giải thích xong, Giới đứng sững tại chỗ như khúc gỗ. Khoảnh khắc đó, ngài lớn rồi.

Văn Nhân Du nhận được câu trả lời hài lòng, anh lại nhớ đến chuyện gì đó, nghi hoặc hỏi: “Ngài có thể cảm nhận được cảm xúc và tình cảm của tôi, vậy tôi làm gì, ngài cũng cảm giác được sao? Cảm giác giống hệt tôi?”

Thật ra Văn Nhân Du cũng là kẻ lý thuyết suông, những cái anh nói đều là kiến thức anh học được, lại còn dám khoác lác phổ cập kiến thức cho Giới. Đúng là một kẻ dám nói, một kẻ dám nghe.

Giới giả vờ bình tĩnh mở miệng: “Chỉ cần không tiết tinh khí(*), làm gì cũng được.”

Dục vọng của Tham lam đối với tiền bạc đã thật sự biến thành dục vọng đối với Vân Thiển. Nếu như ngài không cắt ngang hoặc không xuất hiện, chưa chắc sẽ xảy ra tình huống thế này. Tham lam không muốn biến mất, không muốn trở về bản thể.

Giới cười khẽ: “Ta sẽ không để ngươi phá hủy sự tu luyện của ta. Ngươi còn chưa nhận ra sao, cô ta không phải người của thế giới này, cô ta sẽ sớm rời khỏi đây. Đến lúc đó chỉ còn lại ngươi ở lại… Đây là thứ ngươi muốn sao?”Trong nháy mắt, Văn Nhân Du mắc ói cùng cực, xông vào nhà vệ sinh nôn mửa.(*) Tinh trong tinh trùng, tinh dịch

Giới giả vờ bình tĩnh mở miệng: “Chỉ cần không tiết tinh khí(*), làm gì cũng được.”

Ngài không thể tin được khẩu vị của phân thân mình lại đặc biệt như vậy.

Giới: “…”

Cảm giác buồn nôn của anh truyền đến chỗ Giới, Giới không chịu nổi cũng chạy tới cạnh anh ói.

Văn Nhân Du nhận được câu trả lời hài lòng, anh lại nhớ đến chuyện gì đó, nghi hoặc hỏi: “Ngài có thể cảm nhận được cảm xúc và tình cảm của tôi, vậy tôi làm gì, ngài cũng cảm giác được sao? Cảm giác giống hệt tôi?”

Dường như Giới rất đau đầu với chủ đề này, ngài nghiêng đầu đáp: “Phải.”

Văn Nhân Du giải thích xong, Giới đứng sững tại chỗ như khúc gỗ. Khoảnh khắc đó, ngài lớn rồi.

Giới: “Chỉ khi cảm xúc ngươi dao động lớn, cảm giác mới truyền đến chỗ ta.” Có lẽ vì để trả đũa phân thân của mình, Giới bèn nói: “Ví dụ như lúc ngươi biết được thức uống mà mỗi ngày mình đều uống một ly thật ra là thứ nào đó…”

Trong nháy mắt, Văn Nhân Du mắc ói cùng cực, xông vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Cảm giác buồn nôn của anh truyền đến chỗ Giới, Giới không chịu nổi cũng chạy tới cạnh anh ói.

Văn Nhân Du: “…”

Nếu như Vân Thiển còn tỉnh, biết được chuyện này, chắc chắn cô sẽ mắng một câu có bệnh.

Đầu óc giới kém nhạy như thế, Văn Nhân Du càng không muốn thừa nhận anh và Giới là một người. Đùa à, nếu anh ngây thơ như vậy, trong kinh doanh đã bị người ta ăn sạch sành sanh từ sớm, cả xương cũng chẳng còn.

Tối đó, Vân Thiển ngủ rất ngon. Khi tỉnh lại, cơ thể cô tràn đầy sức sống, hoàn toàn không giống hôm qua đã trải qua chuyện gì. Cô không nhớ chuyện bóng đen ở đầu giường, hình ảnh sau cùng cô nhớ trong đầu là Văn Nhân Du chuẩn bị làm đến bước cuối cũng…

Giới nói tham lam đối với tiền bạc của anh đã gần tới giới hạn, đến lúc trở về bản thể rồi, nhưng Văn Nhân Du lập tức đáp trả: “Bây giờ tôi tham lam cô ấy, không phải ngài nói lúc phân thân có nguyện vọng chưa được hoàn thành sẽ không thể thu hồi sao?”

Hình như Vân Thiển chẳng có cảm giác gì cả, cô ôm chăn trước ngực, hoài nghi cuộc đời.

Văn Nhân Du bưng bữa sáng tới, nghe được câu hỏi ngập ngừng và hoang mang của Vân Thiển: “Rốt cuộc do khả năng hồi phục của tôi quá tốt, hay là anh không được?”

Văn Nhân Du: “…”

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Tội nghiệp anh tôi bị nghi ngờ về khả năng…

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chời ơi người ta đang làm chiện quan trọng mà anh Giới anh làm cái gì dị.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Có hai kẻ ngây thơ mà cứ nghĩ mình già đời =))))))
Đừng nghi ngờ Vân chó à, phải lãnh hậu quả đấy ????

keobonggonmauhong
keobonggonmauhong
2 Năm Cách đây

Nghe hai bạn trẻ ngồi bàn luận về chuyện “người lớn” mắc cười ghê

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Ôi mẹ con ơi Giới mỗi lần xh đều rất ba chấm …

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!