Chương 44
Đầu giường có người
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Eo ai sướng tay hơn? Cái kia tựa như điên bà tử nữ nhân là.
Câu hỏi như vậy đương nhiên ở những nơi khác nhau sẽ cho ra những câu trả lời khác nhau.
Lúc ở thế giới ngược, Kim Thiên Thiên đứng cách đó không xa, Vân Thiển không hề do dự đáp: “Đàn ông thối sao bằng con gái thơm tho mềm mại.” Nhưng là pháp điển tư như trước vẻ mặt thập.
Kim Thiên Thiên cách rất xa nhưng thính lực rất tốt, cô lẳng lặng giơ ngón tay cái với Vân Thiển, không thấy sắc quên bạn, được lắm. Trường hợp trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng về đến phòng ngủ Văn Nhân Du, người này cáu kỉnh không chịu cởi áo. Vân Thiển bèn dựa vào anh, mềm giọng nói: “Trong lòng tôi, sướng tay nhất đương nhiên là anh, một người tầm thường ất ơ nào đó sao có thể bằng anh.” Mà người nọ như trước lấy làm càn tư.
Ban ngày Kim Thiên Thiên vẫn là cô gái thơm tho mềm mại, buổi tối biến thành người tầm thường ất ơ nào đó, Văn Nhân Du đã nhìn thấu bản chất sở khanh của Vân Thiển rồi, cô gái này chỉ ham muốn cơ thể anh! Ở đây nhân lại bởi vì này căn bản.
Thỉnh thoảng nhử mồi là tình thú, bầu không khí giữa nam nữ trưởng thành thích hợp, phát triển thêm chút nữa cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Đến hôm qua, Văn Nhân Du đã cởi chỉ còn lại áo sơ mi và quần. Lúc phải tiếp tục cởi, anh bỗng ôm lấy Vân Thiển, tháo mắt kính cô ra, đi về phía phòng tắm của phòng ngủ: “Tắm.” Bởi vậy nàng căn bản không thể nắm giữ đối phương.
Trong nháy mắt, Vân Thiển tựa như cá muối mất đi sức sống, mất một lúc mới thích ứng với thế giới chẳng thấy rõ gì. Cô giật cà vạt Văn Nhân Du: “Đồ ở sạch nhà anh, tôi tắm rồi! Sạch rồi!” Người nọ rốt cuộc đứng dậy, Nghiêu Tửu.
Nhiệt độ nước vừa phải, sóng nước dập dềnh. Đây là cơ thể có sức hấp dẫn trí mạng đối với mỗi người đàn ông, từng đường cong đều hoàn mỹ, làn da trơn mềm như đậu hủ, xúc cảm mịn màng khiến người ta không nỡ buông tay.
Ngay cả móng chân nơi bàn chân cũng ửng màu hồng phơn phớt, mỗi ngón đều mềm mại đáng yêu, khi ngón tay lướt qua sẽ mẫn cảm mà co quắp vào trong. Thực xin lỗi, ngươi hội như thế nào sinh khí.
Tốc độ tắm của Văn Nhân Du vừa chậm vừa giày vò. Vân Thiển nghĩ anh chắc chắn rất thích ăn Sakura Panna(*) cho nên mới cố chấp với một vài nơi như vậy.
(*) Tức món Sakura Panna Cotta, là món ngọt có màu hồng nhạt và trong suốt mang đậm nét của mùa xuân, topping là kem tươi và hoa đào . Đây là hình, các bạn nhìn hình là hiểu tác giả đang tả gì rồi nhé ;))
Quay lại giường, cuối cùngếVăn Nhân Du)không còn rụtốrè nữa, quầnồáo chỉ cònúlại vị tríịngăn che thenỉchốt, nhưng anhìxấu xa thuặmắt kính VânẻThiển lại ——‹Anh biết sốũđộ Vân Thiểnἷrất cao, bènĨcố ý làmỏvậy.
Như thếỉcho dù nếmềđược mỹ vịícũng không nếmĩđược tất cảũmùi vị trongİmột lần, kháchỹmuốn thưởng thứcɩtoàn bộ hươngởvị sẽ phảiẻquay lại lầnồnữa. Anh mangícách thức sửĭdụng trong kinhũdoanh để đốiạphó Vân Thiển.
Dùḷlàm chuyện gì,īanh cũng nhanhỗchóng thành thạo,ăchuyện này cũngɨvậy. Nước ngậpấKim Sơn rấtĩnhanh chứng minhỡnăng lực học³tập thao tácἷbằng tay củaụanh.
Cánh môi chạmỉnhau, lần đầuếtiên Văn NhânễDu gọi tênἵVân Thiển màİkhông phải “quý,khách” : “Vân,Їtháo kính xuốngɩgiúp tôi.”
Toànỉbộ hơi thởằnóng bỏng phảÎra, bàn tayàmềm nhũn của[Vân Thiển cầmĩlấy mắt kínhứanh, Văn NhânἰDu hôn từỉtrán cô xuốngỉdưới từng chútĩmột: “Ngoan.”
Anhếvô tình ngước(mắt.
Kinh hoàng! Từúcăng tràn sứcởsống đến khuấtībóng hoàng hônļchỉ mất mộtỗgiây, Văn NhânЇDu lập tứcflấy chăn bọcơVân Thiển lại.¹Anh định lấyưsúng trong tủôđầu giường nhưngộtay chẳng thểẫnhúc nhích.
Một ngườiỏmặc áo giápỡkhông thuộc vềứthời đại này(đang ngồi ởĩđầu giường, toàn,thân gã bịùbọc kín trongẳlớp áo giápùđen, chỉ cònĭlại đôi mắtḻmàu vàng lạnhἳnhạt. Không biếtắgã xuất hiệnọtừ khi nào,ἶngồi đây quanảsát bọn họíbao lâu.
Văn NhânĬDu không thểẵnào cử động,ἱanh nhìn ngườiảkia vươn đầuảngón tay vềÍphía anh.
Phương phápįtu luyện củaíGiới bắt buộcẹphải giữ cơíthể sạch sẽ,ĩbao gồm cảịphân thân củaἳngài. Trước kia,ạTham lam khôngằhề hứng thúỉvới loại chuyệnínày, nhưng gặpἶVân Thiển lạiĩgiống như nhậpụma chướng.
Giới khôngįkhỏi lại nghiữngờ Vân Thiểnícó phải làộngười do Thầnĩđiện Ánh Sángἰcố ý pháiḹtới phá hoạiỷsự tu luyệnjcủa ngài hayễkhông, dẫu saoịbọn họ cũngấkhông muốn để[ngài ngưng luyệnếra Thần cách,ễnhư vậy sẽìphá hủy cânũbằng hai bên.
Khôngẩcần nói chuyện,ÎGiới chỉ cầnỉtruyền thông tinủvào Văn Nhân¸Du là cóảthể khiến đốiịphương biết đượcíthân phận củaịanh và ngài.
SaoởVăn Nhân Duỉlại lâm trậnựbỏ chạy… VânỵThiển thò đầuÏkhỏi chăn, không{thấy rõ Văn‹Nhân Du thếìnào, trái lạiínhìn thấy trêníđầu có thứİđáng sợ giốngḷnhư bóng đen(*)ẩtrong truyện Conan.
(*)ụTrong truyện Conan,ỉtác giả thườngảvẽ hung thủïdưới dạng mộtổngười đen từẹđầu đến chânẩnhằm che giấuịthân phận hungīthủ, nhưng vẫnẵthể hiện đượcóhành động củaìhung thủ.
Cô theoẻbản năng rútợcon dao tháiỉtrong balo khôngīgian, dự định]đâm vào muἰbàn chân ngài.
Giớiĺlập tức thiótriển thần thuậtἵlàm Vân Thiểnẳhôn mê, daoìthái cũng không[ghim trúng ngài.
VănớNhân Du tiếp{nhận hết lượngḻthông tin khổngìlồ mà Giớiịtruyền đến, anh]nhìn về phíaɨngười được gọiửlà thần linh,îbật ra câuéhỏi bộc trựcỏđâm thẳng vàoîlinh hồn đốiìphương: “Nếu lờiángài là thật,ểvì sao ngàiơlại ăn mặcỉnhư ăn trộmớđi rình mòồchuyện riêng tư²của người khác?ἶNếu tu luyệnịphải kiềm chếḽmọi dục vọngἲcủa mình, trởủthành thần linhỉcó gì vui?ἲTôi không muốnịtrở lại trongįcơ thể ngài.”ọ
Giới: “Ngươi làɨTham lam, muốnợcàng nhiều làễbản tính củaộngươi. Dục vọngằlà tội lỗi,Îchẳng phải thứĩtạo thành hiệnḷtrạng của thếìgiới này là{sự tồn tạiícủa dục vọngἷvô dụng sao?”ã
Văn Nhân Duịbuồn cười nhìnôngài: “Rõ ràngìlà thần linh,ịvì sao cáchđnhìn lại thiểnἳcận như vậy.ìVí dụ nhướcây đao này…”ÍAnh chỉ vàoìcây đao bênịngười Giới: “Sựạtồn tại củaênó là saiĮsao? Tất cảâtùy thuộc vàoỵcách sử dụng.}Dục vọng cóàở khắp nơi,ḹthúc đẩy thếЇgiới phát triểnếcũng là dụcỉvọng, hành viĩmuốn kiềm chếảdục vọng củaụngài không phảiâlà biểu hiệnẹcủa một dạngἴdục vọng sao?ùVì sao ngàiậmuốn vứt bỏἷdục vọng?”
Giới:í“…” Phân thânìsao lắm lờiĩvậy, hậu quảịcủa việc nuôiòthả quá lâuídẫn đến lệchộlạc sao?
Văn NhâníDu lạnh mắtànhìn chằm chằmĬchân của Giới:ó“Bước xuống khỏi²đầu giường tôi,ưchân bẩn nhưĬvậy mà đứngấở đó, ngàiékhông cảm thấyḷxấu hổ vềòhành vi củaâmình sao?... À,íngài là thầnỷlinh, ngài khôngàcó cảm xúcỉkhông cần thiếtỷcủa loài người,ặthảo nào cóờthể làm rađhành vi khôngïbị đạo đứcụràng buộc nhưĩvậy. Nếu thầnìlinh chính làènhư ngài, vậyơlàm thần linhấcũng chẳng hayịho gì.”
Thamἴlam mà nóiữràng buộc đạoỉđức chắc chắnỉvô cùng nựcổcười. Giới quáẻrõ chuyện Thamɩlam từng làm,Ĩcũng biết anhícó thể vìItiền làm đến(mức nào, cóùđiều ngài cũngẳcảm thấy hànhývi ngồi đầuảgiường hơi mấtạlịch sự, bènơdịch chuyển tứcèthời sang chỗíkhác.
Chăn trên ngườiἳai đó khôngỵđắp kỹ, cảnhớxuân vô hạn.
Giới(thoáng liếc nhìn,ỉchỉ là thoángịliếc nhìn thôi!
Văn¹Nhân Du lậpửtức độc miệng²mắng ngài làIthần linh không{biết xấu hổ,īngay cả ngườiặphụ nữ củaİphân thân mìnhữcũng thèm muốn.
Giới:}“…Ta không cóỉhứng thú vớiἵcon người, càngòkhông có hứngỉthú với chuyệnÏnhư vậy.”
VănểNhân Du độtờnhiên tìm được(điểm mấu chốt,ùbừng tỉnh: “Khôngĩchừng ngài vốnīkhông phải làụtôi, nếu nhưỵngài là tôiĩthì sao lại:không có hứngíthú với Vân.ἵLần đầu tiênẳnhìn thấy côòấy, tôi đãỉbị cơ thểıcô ấy hấpýdẫn… Ngài làfthần linh, chắcïchắn ngài cóợthể truyền ký]ức không tồnớtại cho tôi.ɩNgài muốn làmỉgì tôi?”
Câuẳnày hình nhưìhơi quen quen,àGiới sực nhớịdường như Cốĩchấp cũng từngìnói lời giốngíhệt vậy. Ngàiíchỉ muốn thuưhồi phân thânĩdục vọng thôiựmà, có cầnđkhó vậy không?
Mặc kệ Giới chứng minh mối liên hệ giữa ngài và Văn Nhân Du là mối quan hệ giữa phân thân và bản thể thế nào, Văn Nhân Du vẫn kiên quyết từ chối tin tưởng bản thể của anh là Giới.
Nếu như Vân Thiển còn tỉnh, biết được chuyện này, chắc chắn cô sẽ mắng một câu có bệnh.
Giới nói tham lam đối với tiền bạc của anh đã gần tới giới hạn, đến lúc trở về bản thể rồi, nhưng Văn Nhân Du lập tức đáp trả: “Bây giờ tôi tham lam cô ấy, không phải ngài nói lúc phân thân có nguyện vọng chưa được hoàn thành sẽ không thể thu hồi sao?”
Giới chuẩn bị rời đi, Văn Nhân Du hỏi: “Ban nãy, ngài đã làm gì Vân Thiển?”
Văn Nhân Du sửng sốt, anh trầm ngâm chốc lát, đề xuất yêu cầu muốn đi cùng Vân Thiển: “Chỉ cần sau này cô ấy thích một mình tôi, tôi sẽ chủ động trở lại cơ thể ngài.”
Mặc kệ Giới chứng minh mối liên hệ giữa ngài và Văn Nhân Du là mối quan hệ giữa phân thân và bản thể thế nào, Văn Nhân Du vẫn kiên quyết từ chối tin tưởng bản thể của anh là Giới.
Giới: “…”
Giới cho rằng phân thân của mình hội đủ ưu tú, Vân Thiển yêu Tham lam cũng chỉ là chuyện sớm muộn, cộng thêm cảm xúc tự tin truyền ra từ trên người Văn Nhân Du, ngài suy nghĩ một lúc bèn đồng ý. Dù sao Cố chấp cũng ở đó, thêm một Tham lam cũng chẳng sao. Bọn họ ở đó cũng không dễ bị phát hiện, những thần linh khác không có khả năng dùng bản thể chạy tới chạy lui ở các thế giới giống ngài.
Dục vọng của Tham lam đối với tiền bạc đã thật sự biến thành dục vọng đối với Vân Thiển. Nếu như ngài không cắt ngang hoặc không xuất hiện, chưa chắc sẽ xảy ra tình huống thế này. Tham lam không muốn biến mất, không muốn trở về bản thể.
Tối đó, Vân Thiển ngủ rất ngon. Khi tỉnh lại, cơ thể cô tràn đầy sức sống, hoàn toàn không giống hôm qua đã trải qua chuyện gì. Cô không nhớ chuyện bóng đen ở đầu giường, hình ảnh sau cùng cô nhớ trong đầu là Văn Nhân Du chuẩn bị làm đến bước cuối cũng…
“…” Giới không hiểu vì sao đối phương lại đề cập tới phía sau, ngài không nhịn được hỏi: “Cái chỗ đó làm gì được…”
Giới cười khẽ: “Ta sẽ không để ngươi phá hủy sự tu luyện của ta. Ngươi còn chưa nhận ra sao, cô ta không phải người của thế giới này, cô ta sẽ sớm rời khỏi đây. Đến lúc đó chỉ còn lại ngươi ở lại… Đây là thứ ngươi muốn sao?”
Trong nháy mắt, Văn Nhân Du mắc ói cùng cực, xông vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Văn Nhân Du sửng sốt, anh trầm ngâm chốc lát, đề xuất yêu cầu muốn đi cùng Vân Thiển: “Chỉ cần sau này cô ấy thích một mình tôi, tôi sẽ chủ động trở lại cơ thể ngài.”
(*) Tinh trong tinh trùng, tinh dịch
Giới cho rằng phân thân của mình hội đủ ưu tú, Vân Thiển yêu Tham lam cũng chỉ là chuyện sớm muộn, cộng thêm cảm xúc tự tin truyền ra từ trên người Văn Nhân Du, ngài suy nghĩ một lúc bèn đồng ý. Dù sao Cố chấp cũng ở đó, thêm một Tham lam cũng chẳng sao. Bọn họ ở đó cũng không dễ bị phát hiện, những thần linh khác không có khả năng dùng bản thể chạy tới chạy lui ở các thế giới giống ngài.
Văn Nhân Du: “Tay, miệng, và cả phía sau đều được à?”
Ánh mắt Văn Nhân Du toát lên vẻ thương hại. Thần linh ngây thơ, không biết trên đời này có một loại người trời sinh ong bướm, gặp người nào yêu người nấy. Muốn khiến bọn họ bỏ rừng rậm chọn một thân cây là chuyện hết sức khó khăn.
Văn Nhân Du bưng bữa sáng tới, nghe được câu hỏi ngập ngừng và hoang mang của Vân Thiển: “Rốt cuộc do khả năng hồi phục của tôi quá tốt, hay là anh không được?”
Giới cười khẽ: “Ta sẽ không để ngươi phá hủy sự tu luyện của ta. Ngươi còn chưa nhận ra sao, cô ta không phải người của thế giới này, cô ta sẽ sớm rời khỏi đây. Đến lúc đó chỉ còn lại ngươi ở lại… Đây là thứ ngươi muốn sao?”
Nếu không có gì bất ngờ, có khả năng Giới sẽ không bao giờ thu hồi được Tham lam anh.
Đầu óc giới kém nhạy như thế, Văn Nhân Du càng không muốn thừa nhận anh và Giới là một người. Đùa à, nếu anh ngây thơ như vậy, trong kinh doanh đã bị người ta ăn sạch sành sanh từ sớm, cả xương cũng chẳng còn.
Ánh mắt Văn Nhân Du toát lên vẻ thương hại. Thần linh ngây thơ, không biết trên đời này có một loại người trời sinh ong bướm, gặp người nào yêu người nấy. Muốn khiến bọn họ bỏ rừng rậm chọn một thân cây là chuyện hết sức khó khăn.
Giới chuẩn bị rời đi, Văn Nhân Du hỏi: “Ban nãy, ngài đã làm gì Vân Thiển?”
Hình như Vân Thiển chẳng có cảm giác gì cả, cô ôm chăn trước ngực, hoài nghi cuộc đời.
Văn Nhân Du: “Chỉ cần không dùng chỗ đó là được chứ gì?”
Giới: “Chỉ để cô ta ngủ một giấc, trời sáng sẽ tự tỉnh lại…” Ngài căn dặn lần nữa: “Các người không được tiếp tục làm chuyện dư thừa.”
Văn Nhân Du: “Chỉ cần không dùng chỗ đó là được chứ gì?”
Dường như Giới rất đau đầu với chủ đề này, ngài nghiêng đầu đáp: “Phải.”
(*) Tinh trong tinh trùng, tinh dịch
Văn Nhân Du: “Tay, miệng, và cả phía sau đều được à?”
Thật ra Văn Nhân Du cũng là kẻ lý thuyết suông, những cái anh nói đều là kiến thức anh học được, lại còn dám khoác lác phổ cập kiến thức cho Giới. Đúng là một kẻ dám nói, một kẻ dám nghe.
“…” Giới không hiểu vì sao anh lại đề cập tới phía sau, ngài không nhịn được hỏi: “Cái chỗ đó làm gì được…”
Ngài không thể tin được khẩu vị của phân thân mình lại đặc biệt như vậy.
Văn Nhân Du giải thích xong, Giới đứng sững tại chỗ như khúc gỗ. Khoảnh khắc đó, ngài lớn rồi.
Văn Nhân Du nhận được câu trả lời hài lòng, anh lại nhớ đến chuyện gì đó, nghi hoặc hỏi: “Ngài có thể cảm nhận được cảm xúc và tình cảm của tôi, vậy tôi làm gì, ngài cũng cảm giác được sao? Cảm giác giống hệt tôi?”
Thật ra Văn Nhân Du cũng là kẻ lý thuyết suông, những cái anh nói đều là kiến thức anh học được, lại còn dám khoác lác phổ cập kiến thức cho Giới. Đúng là một kẻ dám nói, một kẻ dám nghe.
Giới giả vờ bình tĩnh mở miệng: “Chỉ cần không tiết tinh khí(*), làm gì cũng được.”
Dục vọng của Tham lam đối với tiền bạc đã thật sự biến thành dục vọng đối với Vân Thiển. Nếu như ngài không cắt ngang hoặc không xuất hiện, chưa chắc sẽ xảy ra tình huống thế này. Tham lam không muốn biến mất, không muốn trở về bản thể.
Giới cười khẽ: “Ta sẽ không để ngươi phá hủy sự tu luyện của ta. Ngươi còn chưa nhận ra sao, cô ta không phải người của thế giới này, cô ta sẽ sớm rời khỏi đây. Đến lúc đó chỉ còn lại ngươi ở lại… Đây là thứ ngươi muốn sao?”Trong nháy mắt, Văn Nhân Du mắc ói cùng cực, xông vào nhà vệ sinh nôn mửa.(*) Tinh trong tinh trùng, tinh dịch
Giới giả vờ bình tĩnh mở miệng: “Chỉ cần không tiết tinh khí(*), làm gì cũng được.”
Ngài không thể tin được khẩu vị của phân thân mình lại đặc biệt như vậy.
Giới: “…”
Cảm giác buồn nôn của anh truyền đến chỗ Giới, Giới không chịu nổi cũng chạy tới cạnh anh ói.
Văn Nhân Du nhận được câu trả lời hài lòng, anh lại nhớ đến chuyện gì đó, nghi hoặc hỏi: “Ngài có thể cảm nhận được cảm xúc và tình cảm của tôi, vậy tôi làm gì, ngài cũng cảm giác được sao? Cảm giác giống hệt tôi?”
Dường như Giới rất đau đầu với chủ đề này, ngài nghiêng đầu đáp: “Phải.”
Văn Nhân Du giải thích xong, Giới đứng sững tại chỗ như khúc gỗ. Khoảnh khắc đó, ngài lớn rồi.
Giới: “Chỉ khi cảm xúc ngươi dao động lớn, cảm giác mới truyền đến chỗ ta.” Có lẽ vì để trả đũa phân thân của mình, Giới bèn nói: “Ví dụ như lúc ngươi biết được thức uống mà mỗi ngày mình đều uống một ly thật ra là thứ nào đó…”
Trong nháy mắt, Văn Nhân Du mắc ói cùng cực, xông vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Cảm giác buồn nôn của anh truyền đến chỗ Giới, Giới không chịu nổi cũng chạy tới cạnh anh ói.
Văn Nhân Du: “…”
Nếu như Vân Thiển còn tỉnh, biết được chuyện này, chắc chắn cô sẽ mắng một câu có bệnh.
Đầu óc giới kém nhạy như thế, Văn Nhân Du càng không muốn thừa nhận anh và Giới là một người. Đùa à, nếu anh ngây thơ như vậy, trong kinh doanh đã bị người ta ăn sạch sành sanh từ sớm, cả xương cũng chẳng còn.
Tối đó, Vân Thiển ngủ rất ngon. Khi tỉnh lại, cơ thể cô tràn đầy sức sống, hoàn toàn không giống hôm qua đã trải qua chuyện gì. Cô không nhớ chuyện bóng đen ở đầu giường, hình ảnh sau cùng cô nhớ trong đầu là Văn Nhân Du chuẩn bị làm đến bước cuối cũng…
Giới nói tham lam đối với tiền bạc của anh đã gần tới giới hạn, đến lúc trở về bản thể rồi, nhưng Văn Nhân Du lập tức đáp trả: “Bây giờ tôi tham lam cô ấy, không phải ngài nói lúc phân thân có nguyện vọng chưa được hoàn thành sẽ không thể thu hồi sao?”
Hình như Vân Thiển chẳng có cảm giác gì cả, cô ôm chăn trước ngực, hoài nghi cuộc đời.
Văn Nhân Du bưng bữa sáng tới, nghe được câu hỏi ngập ngừng và hoang mang của Vân Thiển: “Rốt cuộc do khả năng hồi phục của tôi quá tốt, hay là anh không được?”
Văn Nhân Du: “…”
Tội nghiệp anh tôi bị nghi ngờ về khả năng…
Chời ơi người ta đang làm chiện quan trọng mà anh Giới anh làm cái gì dị.
Có hai kẻ ngây thơ mà cứ nghĩ mình già đời =))))))
Đừng nghi ngờ Vân chó à, phải lãnh hậu quả đấy ????
Nghe hai bạn trẻ ngồi bàn luận về chuyện “người lớn” mắc cười ghê
Ôi mẹ con ơi Giới mỗi lần xh đều rất ba chấm …