Chương 13
Nàng đi rồi, sống một mình không còn ý nghĩa
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Sau khi làm hòa với Cố Chung Việt, hai người dạo quanh hành cung chưa được bao lâu, Tịch An Hành đã gửi phong thư kêu trở về. Trong thư chỉ viết vài chữ: “Bệ hạ bệnh nặng, mau về gấp!” Cố Chung Việt thấy nàng run rẩy cầm bức thư, tò mò nhìn sang, sắc mặt tái mét. Hắn hoảng hốt nắm chặt bức thư, “Lan Sùng, chuẩn bị ngựa. Chúng ta hồi cung!”
“Ta cưỡi ngựa cùng chàng.” Tịch Phong Hà nói.
Cố Chung Việt không hề nhìn nàng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, “Không cần, nàng theo a tỷ về đi. Ta bảo Lan Sùng hộ tống hai người.”
Tịch Phong Hà còn muốn an ủi hắn vài câu, lại thấy Cố Chung Việt hoang mang lo sợ. Nàng không muốn làm phiền hắn, nhỏ giọng đồng ý, ngây ngốc nhìn Cố Chung Việt rời đi.
Sau chuyện bức thư củaĨĐức phi, TịchἵPhong Hà rấtɨít khi nóiɪchuyện với CốẩChung Khanh. CốạChung Khanh cũngễgỡ ngụy trang,înào còn nhiệtìtình hòa đồng,ùthấy nàng thìἵchỉ gật đầu,İngay cả mộtĩnụ cười cũng{không bố thí.ờTịch Phong Hàâthổn thức lúcắtrước nàng ấyĨdiễn quá trònívai, ghét nàngứđến vậy màïvẫn tỏ vẻệnhiệt tình. TịchÍPhong Hà cũngỵlười bắt chuyệnạvới nàng ấy,²hai người không)mặn không nhạtảở chung.
Trên đườngíhồi cung, TịchìPhong Hà vàỹCố Chung Khanhờngồi chung mộtíxe. Cố ChungỹKhanh lau nướcưmắt, hai mắtľsưng phù, vừaīnhìn đã biếtẫkhóc rất lâu.àTịch Phong Hàởthương xót, thùỉhận gì đó{ném ra sau,ảdịu giọng anưủi: “Công Chúaïyên tâm. Trongợcung có nhiềuἷThái y yļthuật cao siêu,ềbệ hạ sẽòkhông sao đâu.”ỳ
Cố Chung Khanh‹rưng rưng nướcỉmắt, oán hậnɪtrừng nàng, khàn¸giọng quát: “Ngươi(thì biết cáiùgì? Nếu khôngùphải ngươi, saoờphụ hoàng lạiắnhư vậy?”
KhôngЇdưng Tịch PhongḹHà bị tráchóoan, vừa khóİhiểu vừa bựcἲtức. Thấy CốịChung Khanh đỏĮmắt, nàng khôngInói chuyện vớiļnàng ấy nữa,ḽxốc rèm ngắmỵcảnh bên ngoài.ἳMới giữa hèἶmà cây cốiỡrậm rạp đãībắt đầu úaẳtàn. Tịch PhongĮHà nhìn thấyạcảnh này, bấtIgiác sợ hãi,ýlẳng lặng kéoỵrèm xuống. Nàngỡlo lắng CốıChung Việt vàắHoàng Thượng, khôngôbiết bệnh tìnhíHoàng Thượng saoằrồi.
. . .
ĐiệnĩHoành Khánh, TháiIy viện quỳớgối trước giườngİCố Thịnh. KhuônĪmặt Cố Thịnhộvàng như nến,ồmệt mỏi nằmìtrên giường, ngayổcả mở mắtḷcũng cố sứcòlắm mới làmìđược.
“Thái Tử điệnõhạ, bệ hạĩvốn cường tráng,ýngày thường cũngịkhông thấy hiệnởtượng gì. Nayẩlại đột nhiênàđổ bệnh, viïthần thật sựĨkhông tìm rajnguyên nhân!” Tháijy tóc hoaỳrâm run rẩyởtâu bẩm CốàChung Việt.
Cố ChungịViệt ngồi bênễgiường, thấy CốôThịnh không cònọsức sống, vừaįvội vừa tức,ẫ“Nhiều người nhưắvậy mà khôngởphát hiện raЇsao! Nuôi cácạngươi thì cóầích gì!”
Tháiļy cúi thấpốđầu, ngươi nhìnàta ta nhìnẫngươi, không aiìdám ho he.
Chuĩcông công đứngἷbên muốn nóiîlại thôi. Ôngíấy nhìn CốĩThịnh trên giường,ĩba tháng trướcîHoàng Thượng vẫnõcòn vui vẻẩtham gia hônìlễ của CốĮChung Việt vàềTịch Phong Hà,²nói rằng rốtựcuộc cũng giảiùquyết xong chungọthân đại sựÏcủa Việt Nhi,ỉông không cònỏvướng bận gìơnữa.
Chu công côngơnhắc nhở: “Bệỏhạ, người vẫnícòn Công Chúaỷđiện hạ mà.”ỉ
“Giao Khanh Nhiócho Việt Nhiìlà được. NhìnĮthì tưởng ViệtúNhi làm việcăkhông đàng hoàng,Ĩnhưng trẫm biếtóViệt Nhi trọngĬtình trọng nghĩa,]nó sẽ khôngjbạc đãi KhanhḽNhi.” Hôm ấyįCố Thịnh nhấpíhớp rượu, ngẩngẳđầu nhìn trời,ểgiọng nói giốngùnhư bao hàmĮý tứ giảiḻthoát, lại phảngầphất chút quyếnÎluyến, “Trẫm đãằhoàn thành tâmìnguyện của NgữĺTịch, nhìn thấyìViệt Nhi thànhâthân. Đáng tiếcítrẫm còn chưa:thấy mặt tônặtử. Thời gianỷcủa trẫm khôngộcòn nhiều.”
Chuịcông công vội¹đáp: “Bệ hạ,ắngười đừng nóiílung tung! NgườiÎlà chân mệnhЇThiên Tử, thọἰngang trời cao…”ở
“Không cần lừaàmình dối người,ợtrẫm biết rõ[thân thể củaἶtrẫm.” Cố Thịnhổngắt lời Chuìcông công, ôngơấy còn muốnỵkhuyên, nhưng quanẩviên tới vấn(an. Hai ngườiĩăn ý imỗlặng, không nhắcầtới chuyện này‹nữa.
Hoàng hôn, CốḽThịnh tỉnh giấc.ïÔng cho tháiìy cung nữịlui xuống, chỉịđể lại CốẽChung Việt. Nắngổchiều xuyên thấuįqua cửa sổÎđiện Hoành Khánh,ấCố Thịnh vàỷCố Chung Việtľchìm trong bóngẫđêm. Hai ngườiíim lặng, thỉnhợthoảng Cố Thịnhflại ho mấyãtiếng.
Cố Chung Việtúkhông nhớ lầnítrước hai ngườiɪim lặng là{lúc nào. TrongÏký ức củaìhắn, mỗi lầnịở cùng CốÎThịnh, không phảiicãi nhau thìừcũng là CốἲThịnh đơn phươngẩrăn dạy, CốЇChung Việt đứng,nghe. Nếu bịfmắng nhiều quá,ıhắn sẽ bựcồtức phản bác°mấy câu. CốḻThịnh mắng hắnīlêu lổng, cảợngày tới TúyíHoa lâu phốõTrường Minh tìmĩhoan mua vui,ɨkhông hề giốngđngười sắp sửa[thành thân. Hắnẵlạnh lùng đápítrả: “Người sắpísửa thành thânìtrông như thếĪnào? Tam thêẽtứ thiếp? Đểìmặc thê thiếpįtranh đấu, chínhìthê chết oanảchết uổng, nửaềđời sau củaĬnàng chìm trongôđau khổ sao?ỉVậy thì conìtình nguyện khôngằthành thân.” Tựaịnhư mẫu thânìcủa hắn, hắnỉvừa mới chàoịđời, chưa kịpạnhìn bà, chưaẽkịp nhớ kỹịkhuôn mặt bà,ốbà đã đi¹rồi. Bà chỉḹđể lại choíhắn đôi hàiĩvà nón mũỉhổ. Thông quaíhai thứ nàyɪvà lời miêuỳtả của cungổnhân, hắn mớiõmiễn cưỡng tưởngửtượng ra dángèhình của bà.ịLúc trước nhìnἵđứa nhỏ dắtùtay mẫu thânịhỏi đông hỏiɨtây, hắn thầmľnghĩ nếu mẫuЇthân còn sống,ἵnhất định bàisẽ dịu dàngàhơn bọn họớgấp trăm lần.
Sắcĩmặt Cố Thịnh[tái mét. Đâyịlà khúc mắcẫtrong lòng CốưChung Việt, cũng‹là khúc mắcỳtrong lòng ông.IÔng im lặngạxoay người, vẫyɩtay cho CốḻChung Việt lui,xuống.
Cố Chung Việtèbình thản rờiịđi, trong lòngɪlại hối hậnẻtới xanh ruột.ĩNháy mắt CốâThịnh già điáchục tuổi, bóngễdáng ông khiếnặhắn cảm giácấông sắp buôngấxuôi.
Đấy là lầnẵcuối cùng CốấChung Việt cãiḻnhau với ông.ổTừ khi thành]thân với TịchẫPhong Hà, CốἱThịnh cười nhiềuặhơn, rất ítįkhi vời hắnÍqua. Ông giaoõcho hắn hàngỉđống công vụ,ỳông thì biếnímất không thấyÍtăm hơi. CóữTịch Phong Hà,ạCố Chung Việtủcũng không đểứý nhiều tớiľCố Thịnh.
Nào ngờễlúc gặp lại,Їbệnh tình CốíThịnh đã nặngĬtới mức này.ïÔng mới hơnÏbốn mươi, sắcùmặt lại tămộtối giống như]người già, đángúlẽ ra ôngjkhông nên nhưắvậy.
“Việt Nhi…” Giọng,Cố Thịnh vừaựkhàn vừa giàìnua.
“Người muốn uốngïnước không?” Cố]Chung Việt hỏi,ỉđứng dậy muốnÎlấy nước, CốĩThịnh kéo hắnălại.
“Không chỉ mẫu thân của con bị hạ độc, ta cũng vậy. Độc này khiến con người ta càng lúc càng suy yếu… ngoài mặt vẫn bình thường, trừ khi chất độc phát tác, nếu không không ai phát hiện ra.”
Chu công công chần chờ không đáp, chỉ nói một câu không đầu không đuôi, “Thái Tử phi điện hạ, Hoàng Thượng kỳ vọng rất nhiều vào người. Người đừng để bệ hạ thất vọng.”
“Đương nhiên.” Cố Chung Việt cúi đầu, đôi mắt lóe sáng.
Cố Chung Việt trợn mắt, phẫn nộ quát: “Người là Hoàng Đế, ngôi cửu ngũ chí tôn, ai dám lớn mật hại người?”
Cố Thịnh còn muốn nói gì đó, Cố Chung Việt ngắt lời: “Chiều nay a tỷ về tới nơi, người nghỉ ngơi đi. Người đừng nói gì với a tỷ, a tỷ nhát gan, miễn cho a tỷ thương tâm.”
“Ta không biết, có lẽ là trọng thần. Năm đó ta đang điều tra cái chết của mẫu thân con, cũng bởi vậy nên không thể tiếp tục điều tra được nữa. Một khi bứt dây động rừng, ta sẽ càng chết nhanh hơn. Tuy ta là Hoàng Đế, nhưng vừa mới trải qua cuộc chiến đoạt đích, thế lực non trẻ. Trong mắt các trọng thần đức cao trọng vọng, ta chỉ là thằng nhóc hôi sữa, ta không phải đối thủ của bọn họ.”
Lúc Tịch Phong Hà hồi cung đã là hoàng hôn, Cố Thịnh ngủ rồi. Cố Chung Khanh ngồi trước giường ông khóc nửa ngày. Tịch Phong Hà nhắc nhở làm thế sẽ khiến Cố Thịnh thức dậy, nàng ấy mới quyến luyến rời đi, trước khi đi còn oán hận trừng Tịch Phong Hà.
Cố Chung Việt nghe ông nói vậy, khiếp sợ lo lắng hóa thành phẫn nộ, “Người sợ chết vậy sao?”
“Ta không sợ chết. Ngữ Tịch đi rồi, ta sống một mình không còn ý nghĩa.” Cố Thịnh nhìn hắn, “Nhưng con không thể chết. Con và Khanh Nhi chưa trưởng thành, trước khi lâm chung mẫu thân con đã dặn ta phải chăm sóc các con. Nếu ta không hoàn thành tâm nguyện của nàng, sao ta dám nhìn mặt nàng nơi chín suối.”
Mặt trời ngả về tây, chân trời nhuốm màu đỏ nhạt. Xung quanh tĩnh lặng, chim chóc về rừng, Tịch Phong Hà đi trên con đường nhỏ rải đá cuội, bỗng nhớ tới cây cỏ úa vàng trên núi. Trái tim nàng đau nhói, giống như có thứ gì đó lặng yên mất đi…
Làm gì có đứa nhỏ ngoan ngoãn nào ngấm ngầm gài bẫy? Tịch Phong Hà nhịn không được thầm chửi thề, ngoài miệng lại nói: “Công Chúa là tỷ tỷ của ta, đương nhiên ta sẽ không so đo với người. Bệnh tình bệ hạ sao rồi?”
Cố Thịnh ho khù khụ, nói tiếp: “Độc này cực kỳ hiếm, đến cả đại phu dân gian cũng không biết, chỉ có thể dựa vào chứng bệnh để kiềm chế độc dược, không thể trị tận gốc.” Giọng Cố Thịnh càng lúc càng nhỏ, Cố Chung Việt hoảng hốt định phái danh y tới đây, hắn không tin không ai giải được độc này. Cố Thịnh bắt ống tay áo hắn, “Vô ích. Độc đã xâm nhập vào gan, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được.”
Cố Thịnh ho khù khụ, nói tiếp: “Độc này cực kỳ hiếm, đến cả đại phu dân gian cũng không biết, chỉ có thể dựa vào chứng bệnh để kiềm chế độc dược, không thể trị tận gốc.” Giọng Cố Thịnh càng lúc càng nhỏ, Cố Chung Việt hoảng hốt định phái danh y tới đây, hắn không tin không ai giải được độc này. Cố Thịnh bắt ống tay áo hắn, “Vô ích. Độc đã xâm nhập vào gan, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được.”
Hai mắt Cố Chung Việt đỏ ửng. Hắn nắm tay ông, liều mạng không để nước mắt rơi xuống, “Chẳng lẽ… thật sự không còn cách nào sao?”
“Phong Hà là đứa bé ngoan.” Cố Thịnh không biết tâm tư của hắn, nhìn thẳng mắt hắn, nói: “Ta đã lập chiếu thư, tương lai con đăng cơ sắc phong Phong Hà làm Hoàng Hậu. Trừ phi con bé nguyện ý, nếu không con không được phế con bé. Dù con không yêu con bé cũng phải coi con bé như muội muội ruột, bảo vệ con bé một đời an ổn.”
“Việt Nhi, ta đi rồi, con nhớ chăm sóc tỷ tỷ con. Ta định hứa hôn nó cho Sơ Dương, tỷ tỷ con thích thằng bé, tính tình Sơ Dương cũng tốt, nhưng thằng bé lại không chịu.” Nhắc tới Sơ Dương, Cố Chung Việt nhớ tới ngày ấy Tịch Phong Hà khóc lóc thảm thương ở quán trà, khó chịu mắng, “Hắn ta không xứng cưới a tỷ.”
Cố Chung Việt nghe ông nói vậy, khiếp sợ lo lắng hóa thành phẫn nộ, “Người sợ chết vậy sao?”
Cố Chung Việt trợn mắt, phẫn nộ quát: “Người là Hoàng Đế, ngôi cửu ngũ chí tôn, ai dám lớn mật hại người?”
“Phong Hà là đứa bé ngoan.” Cố Thịnh không biết tâm tư của hắn, nhìn thẳng mắt hắn, nói: “Ta đã lập chiếu thư, tương lai con đăng cơ sắc phong Phong Hà làm Hoàng Hậu. Trừ phi con bé nguyện ý, nếu không con không được phế con bé. Dù con không yêu con bé cũng phải coi con bé như muội muội ruột, bảo vệ con bé một đời an ổn.”
“Đương nhiên.” Cố Chung Việt cúi đầu, đôi mắt lóe sáng.
Nói xong Cố Chung Việt rời điện Hoành Khánh, trước khi đi dặn Chu công công và Thái y chăm sóc Cố Thịnh, “Nếu phụ hoàng xảy ra chuyện gì, ta hỏi tội các ngươi đầu tiên.”
Cố Thịnh còn muốn nói gì đó, Cố Chung Việt ngắt lời: “Chiều nay a tỷ về tới nơi, người nghỉ ngơi đi. Người đừng nói gì với a tỷ, a tỷ nhát gan, miễn cho a tỷ thương tâm.”
Nói xong Cố Chung Việt rời điện Hoành Khánh, trước khi đi dặn Chu công công và Thái y chăm sóc Cố Thịnh, “Nếu phụ hoàng xảy ra chuyện gì, ta hỏi tội các ngươi đầu tiên.”
. . .
. . .
Lúc Tịch Phong Hà hồi cung đã là hoàng hôn, Cố Thịnh ngủ rồi. Cố Chung Khanh ngồi trước giường ông khóc nửa ngày. Tịch Phong Hà nhắc nhở làm thế sẽ khiến Cố Thịnh thức dậy, nàng ấy mới quyến luyến rời đi, trước khi đi còn oán hận trừng Tịch Phong Hà.
Tịch Phong Hà không so đo với nàng ấy, Chu công công tiễn nàng về điện Quy Ngữ, vừa đi vừa khuyên nhủ: “Lão nô nhìn Công Chúa lớn lên, mặc dù Công Chúa hơi tùy hứng nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ ngoan ngoãn. Thái Tử phi chớ để trong lòng.”
“Ta không sợ chết. Ngữ Tịch đi rồi, ta sống một mình không còn ý nghĩa.” Cố Thịnh nhìn hắn, “Nhưng con không thể chết. Con và Khanh Nhi chưa trưởng thành, trước khi lâm chung mẫu thân con đã dặn ta phải chăm sóc các con. Nếu ta không hoàn thành tâm nguyện của nàng, sao ta dám nhìn mặt nàng nơi chín suối.”
Làm gì có đứa nhỏ ngoan ngoãn nào ngấm ngầm gài bẫy? Tịch Phong Hà nhịn không được thầm chửi thề, ngoài miệng lại nói: “Công Chúa là tỷ tỷ của ta, đương nhiên ta sẽ không so đo với người. Bệnh tình bệ hạ sao rồi?”
“Việt Nhi, ta đi rồi, con nhớ chăm sóc tỷ tỷ con. Ta định hứa hôn nó cho Sơ Dương, tỷ tỷ con thích thằng bé, tính tình Sơ Dương cũng tốt, nhưng thằng bé lại không chịu.” Nhắc tới Sơ Dương, Cố Chung Việt nhớ tới ngày ấy Tịch Phong Hà khóc lóc thảm thương ở quán trà, khó chịu mắng, “Hắn ta không xứng cưới a tỷ.”
Nhìn vẻ mặt của Chu công công, Tịch Phong Hà đã có đáp án. Nàng gật đầu, không hề truy vấn.
Chu công công chần chờ không đáp, chỉ nói một câu không đầu không đuôi, “Thái Tử phi điện hạ, Hoàng Thượng kỳ vọng rất nhiều vào người. Người đừng để bệ hạ thất vọng.”
Nhìn vẻ mặt của Chu công công, Tịch Phong Hà đã có đáp án. Nàng gật đầu, không hề truy vấn.
Quay trở về điện Quy Ngữ, Tịch Phong Hà không thấy Cố Chung Việt đâu. Hỏi Lan Sùng mới biết hắn đang ở Tàng Thư Các, không cho người ngoài đi theo.
Quay trở về điện Quy Ngữ, Tịch Phong Hà không thấy Cố Chung Việt đâu. Hỏi Lan Sùng mới biết hắn đang ở Tàng Thư Các, không cho người ngoài đi theo.
Tịch Phong Hà lo lắng, tự mình tới Tàng Thư Các.
Tịch Phong Hà không so đo với nàng ấy, Chu công công tiễn nàng về điện Quy Ngữ, vừa đi vừa khuyên nhủ: “Lão nô nhìn Công Chúa lớn lên, mặc dù Công Chúa hơi tùy hứng nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ ngoan ngoãn. Thái Tử phi chớ để trong lòng.”
Mặt trời ngả về tây, chân trời nhuốm màu đỏ nhạt. Xung quanh tĩnh lặng, chim chóc về rừng, Tịch Phong Hà đi trên con đường nhỏ rải đá cuội, bỗng nhớ tới cây cỏ úa vàng trên núi. Trái tim nàng đau nhói, giống như có thứ gì đó lặng yên mất đi…