Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 13

Chương 13

Nàng đi rồi, sống một mình không còn ý nghĩa

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Sau khi làm hòa với Cố Chung Việt, hai người dạo quanh hành cung chưa được bao lâu, Tịch An Hành đã gửi phong thư kêu trở về. Trong thư chỉ viết vài chữ: “Bệ hạ bệnh nặng, mau về gấp!” Cố Chung Việt thấy nàng run rẩy cầm bức thư, tò mò nhìn sang, sắc mặt tái mét. Hắn hoảng hốt nắm chặt bức thư, “Lan Sùng, chuẩn bị ngựa. Chúng ta hồi cung!”

“Ta cưỡi ngựa cùng chàng.” Tịch Phong Hà nói.

Cố Chung Việt không hề nhìn nàng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, “Không cần, nàng theo a tỷ về đi. Ta bảo Lan Sùng hộ tống hai người.”

Tịch Phong Hà còn muốn an ủi hắn vài câu, lại thấy Cố Chung Việt hoang mang lo sợ. Nàng không muốn làm phiền hắn, nhỏ giọng đồng ý, ngây ngốc nhìn Cố Chung Việt rời đi.

Sau chuyn bc thư caĨĐc phi, TchPhong Hà rtɨít khi nóiɪchuyn vi CChung Khanh. CChung Khanh cũngg ngy trang,înào còn nhitìtình hòa đng,ùthy nàng thìch gt đu,İngay c mtĩn cưi cũng{không b thí.Tch Phong Hàâthn thc lúctrưc nàng yĨdin quá trònívai, ghét nàngđến vy màïvn t vnhit tình. TchÍPhong Hà cũnglưi bt chuynvi nàng y,²hai ngưi không)mn không nht chung.

Trên đưngíhi cung, TchìPhong Hà vàC Chung Khanhngi chung mtíxe. C ChungKhanh lau nưcưmt, hai mtľsưng phù, vaīnhìn đã biếtkhóc rt lâu.àTch Phong Hàthương xót, thùhn gì đó{ném ra sau,du ging anưi: “Công Chúaïyên tâm. Trongcung có nhiuThái y yļthut cao siêu,b h sòkhông sao đâu.”

C Chung Khanhrưng rưng nưcmt, oán hnɪtrng nàng, khàn¸ging quát: “Ngươi(thì biết cáiùgì? Nếu khôngùphi ngươi, saoph hoàng linhư vy?”

KhôngЇdưng Tch PhongHà b tráchóoan, va khóİhiu va bctc. Thy CChung Khanh đĮmt, nàng khôngInói chuyn viļnàng y na,xc rèm ngmcnh bên ngoài.Mi gia hèmà cây cirm rp đãībt đu úatàn. Tch PhongĮHà nhìn thycnh này, btIgiác s hãi,ýlng lng kéorèm xung. Nànglo lng CıChung Vit vàHoàng Thưng, khôngôbiết bnh tìnhíHoàng Thưng saori.

. . .

ĐinĩHoành Khánh, TháiIy vin qugi trưc giưngİC Thnh. KhuônĪmt C Thnhvàng như nến,mt mi nmìtrên giưng, ngayc m mtcũng c scòlm mi làmìđưc.

Thái T đinõh, b hĩvn cưng tráng,ýngày thưng cũngkhông thy hintưng gì. Nayli đt nhiênàđ bnh, viïthn tht sĨkhông tìm rajnguyên nhân!” Tháijy tóc hoarâm run rytâu bm CàChung Vit.

C ChungVit ngi bêngiưng, thy CôThnh không cònsc sng, vaįvi va tc,Nhiu ngưi nhưvy mà khôngphát hin raЇsao! Nuôi cácngươi thì cóích gì!”

Tháiļy cúi thpđu, ngươi nhìnàta ta nhìnngươi, không aiìdám ho he.

Chuĩcông công đngbên mun nóiîli thôi. Ôngíy nhìn CĩThnh trên giưng,ĩba tháng trưcîHoàng Thưng vnõcòn vui vtham gia hônìl ca CĮChung Vit vàTch Phong Hà,²nói rng rtcuc cũng giiùquyết xong chungthân đi sÏca Vit Nhi,ông không cònvưng bn gìơna.

Chu công côngơnhc nh: “Bh, ngưi vnícòn Công Chúađin h mà.”

“Giao Khanh Nhiócho Vit Nhiìlà đưc. NhìnĮthì tưng VitúNhi làm vicăkhông đàng hoàng,Ĩnhưng trm biếtóVit Nhi trngĬtình trng nghĩa,]nó s khôngjbc đãi KhanhNhi.” Hôm yįC Thnh nhpíhp rưu, ngngđu nhìn tri,ging nói gingùnhư bao hàmĮý t giithoát, li phngpht chút quyếnÎluyến, Trm đãhoàn thành tâmìnguyn ca NgĺTch, nhìn thyìVit Nhi thànhâthân. Đáng tiếcítrm còn chưa:thy mt tônt. Thi gianca trm khôngcòn nhiu.”

Chucông công vi¹đáp: “B h,ngưi đng nóiílung tung! NgưiÎlà chân mnhЇThiên T, thngang tri cao…

Không cn laàmình di ngưi,trm biết rõ[thân th catrm.” C Thnhngt li Chuìcông công, ôngơy còn munkhuyên, nhưng quanviên ti vn(an. Hai ngưiĩăn ý imlng, không nhcti chuyn nàyna.

Hoàng hôn, CThnh tnh gic.ïÔng cho tháiìy cung nlui xung, chđ li CChung Vit. Nngchiu xuyên thuįqua ca sÎđin Hoành Khánh,C Thnh vàC Chung Vitľchìm trong bóngđêm. Hai ngưiíim lng, thnhthong C Thnhfli ho myãtiếng.

C Chung Vitúkhông nh lnítrưc hai ngưiɪim lng là{lúc nào. TrongÏký c caìhn, mi ln cùng CÎThnh, không phiicãi nhau thìcũng là CThnh đơn phươngrăn dy, CЇChung Vit đng,nghe. Nếu bfmng nhiu quá,ıhn s bctc phn bác°my câu. CThnh mng hnīlêu lng, cngày ti TúyíHoa lâu phõTrưng Minh tìmĩhoan mua vui,ɨkhông h gingđngưi sp sa[thành thân. Hnlnh lùng đápítr: “Ngưi spísa thành thânìtrông như thếĪnào? Tam thêt thiếp? Đìmc thê thiếpįtranh đu, chínhìthê chết oanchết ung, nađi sau caĬnàng chìm trongôđau kh sao?Vy thì conìtình nguyn khôngthành thân.” Tanhư mu thânìca hn, hnva mi chàođi, chưa kpnhìn bà, chưakp nh kkhuôn mt bà,bà đã đi¹ri. Bà chđ li choíhn đôi hàiĩvà nón mũh. Thông quaíhai th nàyɪvà li miêut ca cungnhân, hn miõmin cưng tưngtưng ra dángèhình ca bà.Lúc trưc nhìnđa nh dtùtay mu thânhi đông hiɨtây, hn thmľnghĩ nếu muЇthân còn sng,nht đnh bàis du dàngàhơn bn hgp trăm ln.

Scĩmt C Thnh[tái mét. Đâylà khúc mctrong lòng CưChung Vit, cũnglà khúc mctrong lòng ông.IÔng im lngxoay ngưi, vyɩtay cho CChung Vit lui,xung.

C Chung Vitèbình thn riđi, trong lòngɪli hi hnti xanh rut.ĩNháy mt CâThnh già điáchc tui, bóngdáng ông khiếnhn cm giácông sp buôngxuôi.

Đy là lncui cùng CChung Vit cãinhau vi ông.T khi thành]thân vi TchPhong Hà, CThnh cưi nhiuhơn, rt ítįkhi vi hnÍqua. Ông giaoõcho hn hàngđng công v,ông thì biếnímt không thyÍtăm hơi. CóTch Phong Hà,C Chung Vitcũng không đý nhiu tiľC Thnh.

Nào nglúc gp li,Їbnh tình CíThnh đã nngĬti mc này.ïÔng mi hơnÏbn mươi, scùmt li tămti ging như]ngưi già, đángúl ra ôngjkhông nên nhưvy.

Vit Nhi… Ging,C Thnh vakhàn va giàìnua.

“Ngưi mun ungïnưc không?” C]Chung Vit hi,đng dy munÎly nưc, CĩThnh kéo hnăli.

“Không chỉ mẫu thân của con bị hạ độc, ta cũng vậy. Độc này khiến con người ta càng lúc càng suy yếu… ngoài mặt vẫn bình thường, trừ khi chất độc phát tác, nếu không không ai phát hiện ra.”

Chu công công chần chờ không đáp, chỉ nói một câu không đầu không đuôi, “Thái Tử phi điện hạ, Hoàng Thượng kỳ vọng rất nhiều vào người. Người đừng để bệ hạ thất vọng.”

“Đương nhiên.” Cố Chung Việt cúi đầu, đôi mắt lóe sáng.

Cố Chung Việt trợn mắt, phẫn nộ quát: “Người là Hoàng Đế, ngôi cửu ngũ chí tôn, ai dám lớn mật hại người?”

Cố Thịnh còn muốn nói gì đó, Cố Chung Việt ngắt lời: “Chiều nay a tỷ về tới nơi, người nghỉ ngơi đi. Người đừng nói gì với a tỷ, a tỷ nhát gan, miễn cho a tỷ thương tâm.”

“Ta không biết, có lẽ là trọng thần. Năm đó ta đang điều tra cái chết của mẫu thân con, cũng bởi vậy nên không thể tiếp tục điều tra được nữa. Một khi bứt dây động rừng, ta sẽ càng chết nhanh hơn. Tuy ta là Hoàng Đế, nhưng vừa mới trải qua cuộc chiến đoạt đích, thế lực non trẻ. Trong mắt các trọng thần đức cao trọng vọng, ta chỉ là thằng nhóc hôi sữa, ta không phải đối thủ của bọn họ.”

Lúc Tịch Phong Hà hồi cung đã là hoàng hôn, Cố Thịnh ngủ rồi. Cố Chung Khanh ngồi trước giường ông khóc nửa ngày. Tịch Phong Hà nhắc nhở làm thế sẽ khiến Cố Thịnh thức dậy, nàng ấy mới quyến luyến rời đi, trước khi đi còn oán hận trừng Tịch Phong Hà.

Cố Chung Việt nghe ông nói vậy, khiếp sợ lo lắng hóa thành phẫn nộ, “Người sợ chết vậy sao?”

“Ta không sợ chết. Ngữ Tịch đi rồi, ta sống một mình không còn ý nghĩa.” Cố Thịnh nhìn hắn, “Nhưng con không thể chết. Con và Khanh Nhi chưa trưởng thành, trước khi lâm chung mẫu thân con đã dặn ta phải chăm sóc các con. Nếu ta không hoàn thành tâm nguyện của nàng, sao ta dám nhìn mặt nàng nơi chín suối.”

Mặt trời ngả về tây, chân trời nhuốm màu đỏ nhạt. Xung quanh tĩnh lặng, chim chóc về rừng, Tịch Phong Hà đi trên con đường nhỏ rải đá cuội, bỗng nhớ tới cây cỏ úa vàng trên núi. Trái tim nàng đau nhói, giống như có thứ gì đó lặng yên mất đi…

Làm gì có đứa nhỏ ngoan ngoãn nào ngấm ngầm gài bẫy? Tịch Phong Hà nhịn không được thầm chửi thề, ngoài miệng lại nói: “Công Chúa là tỷ tỷ của ta, đương nhiên ta sẽ không so đo với người. Bệnh tình bệ hạ sao rồi?”

Cố Thịnh ho khù khụ, nói tiếp: “Độc này cực kỳ hiếm, đến cả đại phu dân gian cũng không biết, chỉ có thể dựa vào chứng bệnh để kiềm chế độc dược, không thể trị tận gốc.” Giọng Cố Thịnh càng lúc càng nhỏ, Cố Chung Việt hoảng hốt định phái danh y tới đây, hắn không tin không ai giải được độc này. Cố Thịnh bắt ống tay áo hắn, “Vô ích. Độc đã xâm nhập vào gan, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được.”

Cố Thịnh ho khù khụ, nói tiếp: “Độc này cực kỳ hiếm, đến cả đại phu dân gian cũng không biết, chỉ có thể dựa vào chứng bệnh để kiềm chế độc dược, không thể trị tận gốc.” Giọng Cố Thịnh càng lúc càng nhỏ, Cố Chung Việt hoảng hốt định phái danh y tới đây, hắn không tin không ai giải được độc này. Cố Thịnh bắt ống tay áo hắn, “Vô ích. Độc đã xâm nhập vào gan, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được.”

Hai mắt Cố Chung Việt đỏ ửng. Hắn nắm tay ông, liều mạng không để nước mắt rơi xuống, “Chẳng lẽ… thật sự không còn cách nào sao?”

“Phong Hà là đứa bé ngoan.” Cố Thịnh không biết tâm tư của hắn, nhìn thẳng mắt hắn, nói: “Ta đã lập chiếu thư, tương lai con đăng cơ sắc phong Phong Hà làm Hoàng Hậu. Trừ phi con bé nguyện ý, nếu không con không được phế con bé. Dù con không yêu con bé cũng phải coi con bé như muội muội ruột, bảo vệ con bé một đời an ổn.”

“Việt Nhi, ta đi rồi, con nhớ chăm sóc tỷ tỷ con. Ta định hứa hôn nó cho Sơ Dương, tỷ tỷ con thích thằng bé, tính tình Sơ Dương cũng tốt, nhưng thằng bé lại không chịu.” Nhắc tới Sơ Dương, Cố Chung Việt nhớ tới ngày ấy Tịch Phong Hà khóc lóc thảm thương ở quán trà, khó chịu mắng, “Hắn ta không xứng cưới a tỷ.”

Cố Chung Việt nghe ông nói vậy, khiếp sợ lo lắng hóa thành phẫn nộ, “Người sợ chết vậy sao?”

Cố Chung Việt trợn mắt, phẫn nộ quát: “Người là Hoàng Đế, ngôi cửu ngũ chí tôn, ai dám lớn mật hại người?”

“Phong Hà là đứa bé ngoan.” Cố Thịnh không biết tâm tư của hắn, nhìn thẳng mắt hắn, nói: “Ta đã lập chiếu thư, tương lai con đăng cơ sắc phong Phong Hà làm Hoàng Hậu. Trừ phi con bé nguyện ý, nếu không con không được phế con bé. Dù con không yêu con bé cũng phải coi con bé như muội muội ruột, bảo vệ con bé một đời an ổn.”

“Đương nhiên.” Cố Chung Việt cúi đầu, đôi mắt lóe sáng.

Nói xong Cố Chung Việt rời điện Hoành Khánh, trước khi đi dặn Chu công công và Thái y chăm sóc Cố Thịnh, “Nếu phụ hoàng xảy ra chuyện gì, ta hỏi tội các ngươi đầu tiên.”

Cố Thịnh còn muốn nói gì đó, Cố Chung Việt ngắt lời: “Chiều nay a tỷ về tới nơi, người nghỉ ngơi đi. Người đừng nói gì với a tỷ, a tỷ nhát gan, miễn cho a tỷ thương tâm.”

Nói xong Cố Chung Việt rời điện Hoành Khánh, trước khi đi dặn Chu công công và Thái y chăm sóc Cố Thịnh, “Nếu phụ hoàng xảy ra chuyện gì, ta hỏi tội các ngươi đầu tiên.”

. . .

. . .

Lúc Tịch Phong Hà hồi cung đã là hoàng hôn, Cố Thịnh ngủ rồi. Cố Chung Khanh ngồi trước giường ông khóc nửa ngày. Tịch Phong Hà nhắc nhở làm thế sẽ khiến Cố Thịnh thức dậy, nàng ấy mới quyến luyến rời đi, trước khi đi còn oán hận trừng Tịch Phong Hà.

Tịch Phong Hà không so đo với nàng ấy, Chu công công tiễn nàng về điện Quy Ngữ, vừa đi vừa khuyên nhủ: “Lão nô nhìn Công Chúa lớn lên, mặc dù Công Chúa hơi tùy hứng nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ ngoan ngoãn. Thái Tử phi chớ để trong lòng.”

“Ta không sợ chết. Ngữ Tịch đi rồi, ta sống một mình không còn ý nghĩa.” Cố Thịnh nhìn hắn, “Nhưng con không thể chết. Con và Khanh Nhi chưa trưởng thành, trước khi lâm chung mẫu thân con đã dặn ta phải chăm sóc các con. Nếu ta không hoàn thành tâm nguyện của nàng, sao ta dám nhìn mặt nàng nơi chín suối.”

Làm gì có đứa nhỏ ngoan ngoãn nào ngấm ngầm gài bẫy? Tịch Phong Hà nhịn không được thầm chửi thề, ngoài miệng lại nói: “Công Chúa là tỷ tỷ của ta, đương nhiên ta sẽ không so đo với người. Bệnh tình bệ hạ sao rồi?”

“Việt Nhi, ta đi rồi, con nhớ chăm sóc tỷ tỷ con. Ta định hứa hôn nó cho Sơ Dương, tỷ tỷ con thích thằng bé, tính tình Sơ Dương cũng tốt, nhưng thằng bé lại không chịu.” Nhắc tới Sơ Dương, Cố Chung Việt nhớ tới ngày ấy Tịch Phong Hà khóc lóc thảm thương ở quán trà, khó chịu mắng, “Hắn ta không xứng cưới a tỷ.”

Nhìn vẻ mặt của Chu công công, Tịch Phong Hà đã có đáp án. Nàng gật đầu, không hề truy vấn.

Chu công công chần chờ không đáp, chỉ nói một câu không đầu không đuôi, “Thái Tử phi điện hạ, Hoàng Thượng kỳ vọng rất nhiều vào người. Người đừng để bệ hạ thất vọng.”

Nhìn vẻ mặt của Chu công công, Tịch Phong Hà đã có đáp án. Nàng gật đầu, không hề truy vấn.

Quay trở về điện Quy Ngữ, Tịch Phong Hà không thấy Cố Chung Việt đâu. Hỏi Lan Sùng mới biết hắn đang ở Tàng Thư Các, không cho người ngoài đi theo.

Quay trở về điện Quy Ngữ, Tịch Phong Hà không thấy Cố Chung Việt đâu. Hỏi Lan Sùng mới biết hắn đang ở Tàng Thư Các, không cho người ngoài đi theo.

Tịch Phong Hà lo lắng, tự mình tới Tàng Thư Các.

Tịch Phong Hà không so đo với nàng ấy, Chu công công tiễn nàng về điện Quy Ngữ, vừa đi vừa khuyên nhủ: “Lão nô nhìn Công Chúa lớn lên, mặc dù Công Chúa hơi tùy hứng nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ ngoan ngoãn. Thái Tử phi chớ để trong lòng.”

Mặt trời ngả về tây, chân trời nhuốm màu đỏ nhạt. Xung quanh tĩnh lặng, chim chóc về rừng, Tịch Phong Hà đi trên con đường nhỏ rải đá cuội, bỗng nhớ tới cây cỏ úa vàng trên núi. Trái tim nàng đau nhói, giống như có thứ gì đó lặng yên mất đi…

4.7 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!