Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 14

Chương 14

Cùng nhau cai trị thiên hạ

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Tàng Thư Các của Hoàng gia tên là Hạo Hải Các, gồm hai tầng lầu. Tầng một có sáu gian, tầng hai có một gian. Giữa các gian thắp mấy ngọn nến, bầu không khí có hơi u ám.

Tầng một gồm sách sử điển tích, tầng hai là tạp thư đơn lẻ Hoàng gia sưu tầm trong dân gian. Trong đó nhiều nhất là y thư điển tịch, chuyên môn ghi chép những chứng bệnh nan y.

Nghe Chu công công nói Hoàng Thượng trúng độc, Tịch Phong Hà đoán Cố Chung Việt tìm kiếm y thư, mong tìm ra chứng bệnh của Hoàng Thượng.

Số sách Thái y viện lưu trữ không ít hơn Tàng Thư Các là bao. Ngay cả bọn họ còn không thể chữa trị tận gốc, nếu không phải bọn họ bị bắt ngậm miệng, có lẽ bọn họ đã nói thẳng dù có là Thái y kinh nghiệm phong phú cũng không chữa khỏi. Chẳng qua Hoàng gia quyền to, mấy vị danh y trong Thái y viện phải nghe lời. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy Cố Thịnh không thể cứu được nữa.

Nghĩ vy, đu óc TchíPhong Hà nng²n, bưc chânĩlên hành langécũng chm li.

Nàngva vào cađã thy côngĩcông qun lýHo Hi Cácíb đui rabên ngoài. Ôngy ru rĩĩnói vi TchăPhong Hà, hômènay tâm tìnhThái T đin]h không tt,va ti đã{quát ông yĭcút đi.

Tch PhongHà bo ôngy đng ch ca, nàngvào xem.

Tng haiɨlon tùng phèo,ïrt nhiu sách)v b némxung đt, giásách nghiêng ng.C Chung Vitjngi trên mtđng sách, chônïđu bêntrong.

Tch Phong Hàľlng yên tiígn hn, cnìthn xếp đngãsách sang mtbên, ngi xm]cnh C ChungVit. Bên chânC Chung Vitàlà mt quynsách đang m,bên trong vhuyt v conĮngưi.

“C Chung Vit,chàng… có saokhông?” Tch Phong}Hà xoa vaihn, cn thnıhi han.

Ngưi ngiĩdưi đt chmrãi ngng đu,ıđôi mt niđy tơ máu.ĩThot nhìn hn}gy đi nhiu,ếtrái tim Tch)Phong Hà đauếnhói. Mi mtýngày không gp,êC Chung Vitđã hành hĪbn thân nhưíthế này.

“Ta khôngũtìm đưc… CìChung Vit nc³n, tuyt vngЇnói: “Tìm mãicũng không thy…ɪTa không cuđưc ph hoàng…Ta không cuđưc ngưi.”

Ngoài}mt quan hhai ngưi khôngtt, nhưng CThnh là ph³thân hn, làngưi thân cnnht trong cucũđi hn. Choĩdù oán hn,Ĭhn vn thtĭlòng kính trngông, tt cphn nghch kiêungo đu làvì mong ông}quan tâm hnnhiu hơn. Hnèoán hn ôngɨkhông th bo(v mu thân,Ĩchán ghét ôngkhông quan tâmòhn, luôn tthái đ lnhnht vi hn,li không ngơông ri đinhanh như vy.

TchíPhong Hà đãưquen nhìn CChung Vit hocákiêu ngo hoc¹lnh lùng, đâylà ln đuìtiên nàng thyhn yếu tĩnhưng này. Thuĩnh chu tangImu, hin tiđến c phõthân cũng riđi, hn gingnhư đa béjbàng hoàng shãi. Tch PhongÎHà thương xót,Ĩkéo hn vàolòng, C ChungVit chôn đu°vào vai nàng,nh ging ncén.

Hai ngưi imîlng hi lâu,ăTch Phong Hàcm giác đuļvai mình têĩrn. Nàng khôngÏnói gì, lngЇlng ôm bàvai C ChungĭVit, hin tiãnói li anĩi ch phíÎcông.

Vào thu, hoacúc trong NgHoa Viên n¹r. Đ mimàu sc, đũmi hình dángîbung ta, xaàxa thp thoángômàu vàng rcir, ngoài raìcòn có màuhng nht và,đ. Công tưngthành công lai(ging màu xanh³biếc quý hiếm,:trông cc kdim l.

C Thnhyêu cúc, lnïnào cũng tiìđây ngm cnh.Có khi ôngás dn tĩđ C ChungíKhanh, ba ngưicùng nhau ngitrong đình NgHoa Viên thưng°trà nói chuynphiếm.

Tuy C ChungVit vn lnhɨnhư băng, CThnh cũng khôngİhài lòng nhiu°v hn, haiingưi chưa nóiđưc my câuíđã cãi nhau.Nhưng có CChung Khanh gia điu hòabu không khí,íhai bên khuyên¹gii, ngày thuthưng cúc làïký c mīáp không nhiuca c nhà.

Nămnay li khác,khi bn cúcđu tiên trongNg Hoa Viênn hoa, C{Thnh đã rơivào hôn mêsâu, lúc tnhdy các Tháiy vi vãɩthăm hi. Nhìnİthy Tch AnHành, C Thnhİcòn có thíhàn huyên mtĩchc, nhng lnòsau Tch AnơHành ti thăm,đC Thnh gnnhư không gưngni.

C Chung Vitbn túi bi.C Thnh ngãjnga, tt ccông v đuàrơi vào tayĩhn. Mi ngàyĺhn còn phiti thăm CThnh.

Ph hoàng, hoaĨcúc trong NgìHoa Viên nĩri.” C ChungKhanh nm tayC Thnh, cógng không btìkhóc, cưi nói:Ch ngưi kheli, chúng tacùng đi thưngcúc. Con mihc mt bàimúa mi, đếnĩlúc đó conĩs múa chohai ngưi xem.”³

C Thnh mmÏcưi, ging nhýti mc gnănhư không nghe(thy, Đưc… Cònícó Phong Hà²nht đnh sîrt náo nhit.”ï

Tch Phong Hàvà C Chung}Vit đng cnhıbên gt đu,hc mt ngýđ. Tch PhongơHà xoay ngưisang ch khácólau nưc mt,lúc quay trv, C ChungĺVit nm tayínàng. Tch PhongHà hơi ngcnhiên nhưng cũngľkhông buông tayhn ra.

Tt cmi ngưi đuàbiết ưc hnngm hoa chlà mơ mnghão huyn. Ngàyhoa cúc trong°Ng Hoa Viênún r, CóThnh vĩnh vinjkhông bao gitnh li na.

Lcïcung rung chuông,ìc nưc bithng. Tt cmi ngưi trongìđin khóc thương,ãC Chung Khanhíkhóc ln nht.Nàng y mtĩti mc ngtɨxu, nha hoànếhong ht đĩnàng y luixung.

Tch Phong Hàqu phía sauC Chung Vit.ľC Chung Vitqu thng lưng,lng yên rơinưc mt. TchîPhong Hà thyĺhn đang runĨry, hai taynm cht, lămìlăm nhìn CThnh nm trêngiưng, ging nhưЇmt giây sauĨông s tnhli.

Ngày cử hành tang lễ, dân chúng kinh đô tiễn đưa, ai ai cũng tiếc thương. Cố Thịnh được đưa vào Hoàng lăng, chôn ngay bên cạnh Mẫn Tuệ Hoàng Hậu.

Buổi tối trở về điện Quy Ngữ, Chu Khinh vừa bóp tay vừa truyền lời của phu thê Tịch gia cho nàng nghe, “Tiểu thư, hiện tại người là Hoàng Hậu nương nương, không được náo loạn như trước. Người phải đi đầu làm gương Lục cung…”

Mười tám năm âm dương cách trở, rốt cuộc bọn họ cũng gặp lại nơi chín suối. Tịch Phong Hà hoảng hốt ngẫm nghĩ, có lẽ Hoàng Thượng đang rất vui.

Từ đó Đại Hoằng nghênh đón Tân Đế và Hoàng Hậu, mở ra một trang sử mới.

Vạn ánh mắt tụ trên một người, quan lại cung kính thần phục, Tịch Phong Hà bình tĩnh bước lên bậc thang. Cho dù trái tim hắn không hướng về nơi đó, nhưng một khi đã ngồi ở vị trí này, giang sơn xã tắc, dân chúng trong thiên hạ, tất cả đều cần hắn gánh vác.

Tang lễ kết thúc, Tân Hoàng đăng cơ, sắc phong Hoàng Hậu.

Nhưng sẽ có ngày nào đó Cố Chung Việt gặp được ý trung nhân của đời hắn. Nàng cũng không thể ngăn cản hắn nạp phi. Nàng chỉ là một Hoàng Hậu bù nhìn, còn chưa động phòng với Cố Chung Việt, huống chi nàng đã đồng ý với Tiên Đế… Nhưng nàng thực sự không muốn Cố Chung Việt nạp phi…

Ngày tổ chức đại điển, Cố Chung Việt mặc Long bào rực sáng, họa tiết rồng được thêu bằng chỉ vàng vô cùng sống động. Hắn đội ngọc quan màu trắng, thân hình cao lớn, mặc dù khuôn mặt còn hơi non nớt, nhưng đã dần có uy nghiêm Đế Vương.

“Vậy… đừng quấy rầy nàng, để nàng nghỉ ngơi đi. Hôm nay chắc mệt chết rồi.”

“Hoàng… Hoàng Thượng, người không về nghỉ ngơi ạ?”

“Ngu ngốc, đương nhiên ta biết. Ta đang hỏi ngươi nếu nàng biết thì sao?” Cố Chung Việt lườm hắn ta.

Vạn ánh mắt tụ trên một người, quan lại cung kính thần phục, Tịch Phong Hà bình tĩnh bước lên bậc thang. Cho dù trái tim hắn không hướng về nơi đó, nhưng một khi đã ngồi ở vị trí này, giang sơn xã tắc, dân chúng trong thiên hạ, tất cả đều cần hắn gánh vác.

Lan Sùng không nghe ra ý tứ của hắn, thấy hắn nghĩ tới chuyện tuyển phi, vội khuyên nhủ: “Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong. Huống chi người vẫn đang trong tang kỳ, sao có thể tuyển phi. Hoàng Thượng, tốt nhất người đừng…”

Chu công công đứng trước đại điện tuyên đọc Thánh chỉ: “Thái Tử phi Tịch thị, đích nữ Thừa Tướng Đại Hoằng, danh gia vọng tộc, hào môn thế gia, tính tình đoan trang, cư xử đúng mực, xinh đẹp dịu dàng, nay sắc phong làm Hoàng Hậu, đứng đầu Hậu Cung, trao Phượng ấn. Đế Hậu đồng lòng cùng nhau cai trị thiên hạ, khâm thử.”

Một ngày trôi qua, hắn cởi Long bào nặng trịch, thay thường phục màu trắng, muốn đi thăm Tịch Phong Hà. Tới điện Quy Ngữ mới biết nàng đã ngủ.

Tịch Phong Hà ngắt lời: “Biết rồi biết rồi. Nhưng ngươi phải nhìn xem, trong Hậu cung Cố Chung Việt chỉ có một mình ta là phi tử, ta đi đầu làm gương cho ai?”

Ngày tổ chức đại điển, Cố Chung Việt mặc Long bào rực sáng, họa tiết rồng được thêu bằng chỉ vàng vô cùng sống động. Hắn đội ngọc quan màu trắng, thân hình cao lớn, mặc dù khuôn mặt còn hơi non nớt, nhưng đã dần có uy nghiêm Đế Vương.

Tịch Phong Hà mặc lễ phục màu đỏ, mái tóc đen được búi ngay ngắn, ở giữa cắm bộ diêu Phượng hoàng ngậm ngọc tinh xảo quý giá. Nàng quỳ gối trước đại điện, hai tay cung kính nâng lên, môi đỏ hé mở: “Thần thiếp lĩnh chỉ.”

Mười tám năm âm dương cách trở, rốt cuộc bọn họ cũng gặp lại nơi chín suối. Tịch Phong Hà hoảng hốt ngẫm nghĩ, có lẽ Hoàng Thượng đang rất vui.

Cố Chung Việt bận không kém. Từ ngày Tiên Đế qua đời, hắn chưa có một ngày rảnh rỗi. Người thân cận nhất cưỡi hạc về trời, xong tang lễ lại chuẩn bị đại điển đăng cơ. Mỗi ngày bận rộn từ sáng sớm đến nửa đêm, hắn hoàn toàn không có cơ hội trò chuyện với Tịch Phong Hà.

Từ đó Đại Hoằng nghênh đón Tân Đế và Hoàng Hậu, mở ra một trang sử mới.

“Không được, còn mấy cuốn sổ con chưa xem. Xem xong rồi tính sau.”

Tịch Phong Hà mặc cung trang nặng trịch, trên đầu còn cắm một đống trâm vàng phượng bạc. Suốt cả ngày nay phải hành lễ, nàng mệt tới mức toàn thân đau nhức.

Buổi tối trở về điện Quy Ngữ, Chu Khinh vừa bóp tay vừa truyền lời của phu thê Tịch gia cho nàng nghe, “Tiểu thư, hiện tại người là Hoàng Hậu nương nương, không được náo loạn như trước. Người phải đi đầu làm gương Lục cung…”

Tang lễ kết thúc, Tân Hoàng đăng cơ, sắc phong Hoàng Hậu.

Tịch Phong Hà ngắt lời: “Biết rồi biết rồi. Nhưng ngươi phải nhìn xem, trong Hậu cung Cố Chung Việt chỉ có một mình ta là phi tử, ta đi đầu làm gương cho ai?”

Ngày đầu tiên đăng cơ, Tân Đế Đại Hoằng Cố Chung Việt mất ngủ.

“Nô tỳ đang định nói đây ạ. Thừa Tướng đại nhân bảo tương lai Hoàng Thượng sẽ nạp phi, nương nương phải cư xử đúng mực, không được tranh giành tình cảm giống đám thê thiếp.”

Nghĩ tới việc sau này Cố Chung Việt thành hôn với nữ tử khác, Tịch Phong Hà có chút khó chịu. Không hiểu sao nàng lại muốn ngăn hắn lại, thầm nghĩ quan hệ của nàng và Cố Chung Việt đang tốt, sau này hắn cưới những người khác, e là không thể chơi với nàng nữa.

“Nô tỳ đang định nói đây ạ. Thừa Tướng đại nhân bảo tương lai Hoàng Thượng sẽ nạp phi, nương nương phải cư xử đúng mực, không được tranh giành tình cảm giống đám thê thiếp.”

Nhưng sẽ có ngày nào đó Cố Chung Việt gặp được ý trung nhân của đời hắn. Nàng cũng không thể ngăn cản hắn nạp phi. Nàng chỉ là một Hoàng Hậu bù nhìn, còn chưa động phòng với Cố Chung Việt, huống chi nàng đã đồng ý với Tiên Đế… Nhưng nàng thực sự không muốn Cố Chung Việt nạp phi…

“Dạ.”

Hiện tại hắn dọn tới điện Hoành Khánh, cơ hội gặp mặt của hai người càng ít.

Càng nghĩ càng phiền, Tịch Phong Hà mặc kệ ném ra sau đầu. Cởi bỏ hết đống xiêm y, nàng mệt mỏi nằm xuống. Bận rộn cả ngày, Tịch Phong Hà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tuy đã đoán trước được, nhưng nghe Lan Sùng nói trắng ra, Cố Chung Việt vẫn tức giận. Hắn bỏ mặc Lan Sùng quay về điện Hoành Khánh. Chẳng qua hắn không biết tại sao mình lại tức giận, giận Lan Sùng, giận Tịch Phong Hà, hay giận chính hắn…

Cố Chung Việt bận không kém. Từ ngày Tiên Đế qua đời, hắn chưa có một ngày rảnh rỗi. Người thân cận nhất cưỡi hạc về trời, xong tang lễ lại chuẩn bị đại điển đăng cơ. Mỗi ngày bận rộn từ sáng sớm đến nửa đêm, hắn hoàn toàn không có cơ hội trò chuyện với Tịch Phong Hà.

Là một trong số ít những người biết quan hệ của Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt, Lan Sùng cười đáp: “Hoàng Thượng, chẳng phải người và Hoàng Hậu chỉ diễn trò thôi sao? Huống chi Hoàng Hậu nương nương khoan dung độ lượng, chắc chắn người sẽ không để ý. Có khi người còn đích thân lo liệu chuyện này, dù sao Hoàng Hậu cũng ưa náo nhiệt… Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người đi nhanh như vậy làm gì? Chờ thuộc hạ với!”

Hiện tại hắn dọn tới điện Hoành Khánh, cơ hội gặp mặt của hai người càng ít.

Một ngày trôi qua, hắn cởi Long bào nặng trịch, thay thường phục màu trắng, muốn đi thăm Tịch Phong Hà. Tới điện Quy Ngữ mới biết nàng đã ngủ.

“Vậy… đừng quấy rầy nàng, để nàng nghỉ ngơi đi. Hôm nay chắc mệt chết rồi.”

Cố Chung Việt ngăn Chu Khinh, giọng nói có chút cô đơn. Hắn lặng yên xoay người, Lan Sùng nhanh chóng chạy theo.

Bỗng Cố Chung Việt nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay ở đại điển có đại thần đề nghị trẫm tuyển phi. Ngươi cảm thấy… nếu nàng biết thì sẽ như thế nào?”

“Hoàng… Hoàng Thượng, người không về nghỉ ngơi ạ?”

Tịch Phong Hà mặc lễ phục màu đỏ, mái tóc đen được búi ngay ngắn, ở giữa cắm bộ diêu Phượng hoàng ngậm ngọc tinh xảo quý giá. Nàng quỳ gối trước đại điện, hai tay cung kính nâng lên, môi đỏ hé mở: “Thần thiếp lĩnh chỉ.”

Cố Chung Việt ngăn Chu Khinh, giọng nói có chút cô đơn. Hắn lặng yên xoay người, Lan Sùng nhanh chóng chạy theo.

“Không được, còn mấy cuốn sổ con chưa xem. Xem xong rồi tính sau.”

“Dạ.”

Càng nghĩ càng phiền, Tịch Phong Hà mặc kệ ném ra sau đầu. Cởi bỏ hết đống xiêm y, nàng mệt mỏi nằm xuống. Bận rộn cả ngày, Tịch Phong Hà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bỗng Cố Chung Việt nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay ở đại điển có đại thần đề nghị trẫm tuyển phi. Ngươi cảm thấy… nếu nàng biết thì sẽ như thế nào?”

Tịch Phong Hà mặc cung trang nặng trịch, trên đầu còn cắm một đống trâm vàng phượng bạc. Suốt cả ngày nay phải hành lễ, nàng mệt tới mức toàn thân đau nhức.

Lan Sùng không nghe ra ý tứ của hắn, thấy hắn nghĩ tới chuyện tuyển phi, vội khuyên nhủ: “Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong. Huống chi người vẫn đang trong tang kỳ, sao có thể tuyển phi. Hoàng Thượng, tốt nhất người đừng…”

Nghĩ tới việc sau này Cố Chung Việt thành hôn với nữ tử khác, Tịch Phong Hà có chút khó chịu. Không hiểu sao nàng lại muốn ngăn hắn lại, thầm nghĩ quan hệ của nàng và Cố Chung Việt đang tốt, sau này hắn cưới những người khác, e là không thể chơi với nàng nữa.

“Ngu ngốc, đương nhiên ta biết. Ta đang hỏi ngươi nếu nàng biết thì sao?” Cố Chung Việt lườm hắn ta.

Là một trong số ít những người biết quan hệ của Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt, Lan Sùng cười đáp: “Hoàng Thượng, chẳng phải người và Hoàng Hậu chỉ diễn trò thôi sao? Huống chi Hoàng Hậu nương nương khoan dung độ lượng, chắc chắn người sẽ không để ý. Có khi người còn đích thân lo liệu chuyện này, dù sao Hoàng Hậu cũng ưa náo nhiệt… Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người đi nhanh như vậy làm gì? Chờ thuộc hạ với!”

Chu công công đứng trước đại điện tuyên đọc Thánh chỉ: “Thái Tử phi Tịch thị, đích nữ Thừa Tướng Đại Hoằng, danh gia vọng tộc, hào môn thế gia, tính tình đoan trang, cư xử đúng mực, xinh đẹp dịu dàng, nay sắc phong làm Hoàng Hậu, đứng đầu Hậu Cung, trao Phượng ấn. Đế Hậu đồng lòng cùng nhau cai trị thiên hạ, khâm thử.”

Tuy đã đoán trước được, nhưng nghe Lan Sùng nói trắng ra, Cố Chung Việt vẫn tức giận. Hắn bỏ mặc Lan Sùng quay về điện Hoành Khánh. Chẳng qua hắn không biết tại sao mình lại tức giận, giận Lan Sùng, giận Tịch Phong Hà, hay giận chính hắn…

Ngày cử hành tang lễ, dân chúng kinh đô tiễn đưa, ai ai cũng tiếc thương. Cố Thịnh được đưa vào Hoàng lăng, chôn ngay bên cạnh Mẫn Tuệ Hoàng Hậu.

Ngày đầu tiên đăng cơ, Tân Đế Đại Hoằng Cố Chung Việt mất ngủ.

4.7 12 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Thường nói đế vương bạc tình nhưng có mấy ai được như Cố Thịnh. Có lẽ chết đối với ông là một sự vui mừng…

Hòa cute
Hòa cute
3 Năm Cách đây

Tìm ra nam bảy nam sáu rắp tâm chia rẽ đôi chính. Xin vinh dự trao chức danh này cho bạn Lan Sùng -))

May may may
May may may
2 Năm Cách đây

Hèn chi Lan Sùng bị thái tử ghét bỏ cũng đúng =]]

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!