Chương 14
Cùng nhau cai trị thiên hạ
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Tàng Thư Các của Hoàng gia tên là Hạo Hải Các, gồm hai tầng lầu. Tầng một có sáu gian, tầng hai có một gian. Giữa các gian thắp mấy ngọn nến, bầu không khí có hơi u ám.
Tầng một gồm sách sử điển tích, tầng hai là tạp thư đơn lẻ Hoàng gia sưu tầm trong dân gian. Trong đó nhiều nhất là y thư điển tịch, chuyên môn ghi chép những chứng bệnh nan y.
Nghe Chu công công nói Hoàng Thượng trúng độc, Tịch Phong Hà đoán Cố Chung Việt tìm kiếm y thư, mong tìm ra chứng bệnh của Hoàng Thượng.
Số sách Thái y viện lưu trữ không ít hơn Tàng Thư Các là bao. Ngay cả bọn họ còn không thể chữa trị tận gốc, nếu không phải bọn họ bị bắt ngậm miệng, có lẽ bọn họ đã nói thẳng dù có là Thái y kinh nghiệm phong phú cũng không chữa khỏi. Chẳng qua Hoàng gia quyền to, mấy vị danh y trong Thái y viện phải nghe lời. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy Cố Thịnh không thể cứu được nữa.
Nghĩ vậy, đầu óc TịchíPhong Hà nặng²nề, bước chânĩlên hành langécũng chậm lại.
Nàngẻvừa vào cửaửđã thấy côngĩcông quản lýồHạo Hải Cácíbị đuổi raἶbên ngoài. Ôngứấy rầu rĩĩnói với TịchăPhong Hà, hômènay tâm tìnhởThái Tử điện]hạ không tốt,ớvừa tới đã{quát ông ấyĭcút đi.
Tịch PhongợHà bảo ôngỵấy đứng chờẻở cửa, nàngỉvào xem.
Tầng haiɨloạn tùng phèo,ïrất nhiều sách)vở bị némồxuống đất, giáỗsách nghiêng ngả.ịCố Chung Việtjngồi trên mộtỉđống sách, chônïđầu ở bênḷtrong.
Tịch Phong Hàľlặng yên tớiígần hắn, cẩnìthận xếp đốngãsách sang mộtỵbên, ngồi xổm]cạnh Cố ChungểViệt. Bên chânắCố Chung Việtàlà một quyểnổsách đang mở,ịbên trong vẽỹhuyệt vị conĮngười.
“Cố Chung Việt,ỉchàng… có saoắkhông?” Tịch Phong}Hà xoa vaiḻhắn, cẩn thậnıhỏi han.
Người ngồiĩdưới đất chậmỡrãi ngẩng đầu,ıđôi mắt nổiḹđầy tơ máu.ĩThoạt nhìn hắn}gầy đi nhiều,ếtrái tim Tịch)Phong Hà đauếnhói. Mới mộtýngày không gặp,êCố Chung Việtỉđã hành hạĪbản thân nhưíthế này.
“Ta khôngũtìm được…” CốìChung Việt nức³nở, tuyệt vọngЇnói: “Tìm mãiợcũng không thấy…ɪTa không cứuầđược phụ hoàng…ựTa không cứuἵđược người.”
Ngoài}mặt quan hệỡhai người khôngἶtốt, nhưng CốựThịnh là phụ³thân hắn, làỡngười thân cậnừnhất trong cuộcũđời hắn. Choĩdù oán hận,Ĭhắn vẫn thậtĭlòng kính trọngḻông, tất cảữphản nghịch kiêuịngạo đều làọvì mong ông}quan tâm hắnἴnhiều hơn. Hắnèoán hận ôngɨkhông thể bảo(vệ mẫu thân,Ĩchán ghét ôngửkhông quan tâmòhắn, luôn tỏẽthái độ lạnhἴnhạt với hắn,ịlại không ngờơông rời điởnhanh như vậy.
TịchíPhong Hà đãưquen nhìn CốḽChung Việt hoặcákiêu ngạo hoặc¹lạnh lùng, đâyἷlà lần đầuìtiên nàng thấyợhắn yếu ớtĩnhường này. Thuởĩnhỏ chịu tangImẫu, hiện tạiḽđến cả phụõthân cũng rờiỡđi, hắn giốngỉnhư đứa béjbàng hoàng sợỉhãi. Tịch PhongÎHà thương xót,Ĩkéo hắn vàoổlòng, Cố ChungẫViệt chôn đầu°vào vai nàng,ểnhỏ giọng nứcénở.
Hai người imîlặng hồi lâu,ăTịch Phong Hàἴcảm giác đầuļvai mình têĩrần. Nàng khôngÏnói gì, lẳngЇlặng ôm bảàvai Cố ChungĭViệt, hiện tạiãnói lời anĩủi chỉ phíÎcông.
Vào thu, hoaểcúc trong NgựỗHoa Viên nở¹rộ. Đủ mọiẳmàu sắc, đủũmọi hình dángîbung tỏa, xaàxa thấp thoángômàu vàng rựcirỡ, ngoài raìcòn có màuỹhồng nhạt và,đỏ. Công tượngởthành công lai(giống màu xanh³biếc quý hiếm,:trông cực kỳứdiễm lệ.
Cố Thịnhỏyêu cúc, lầnïnào cũng tớiìđây ngắm cảnh.ịCó khi ôngásẽ dẫn tỷĩđệ Cố ChungíKhanh, ba ngườiớcùng nhau ngồiỉtrong đình NgựỹHoa Viên thưởng°trà nói chuyệnỡphiếm.
Tuy Cố ChungốViệt vẫn lạnhɨnhư băng, CốổThịnh cũng khôngİhài lòng nhiều°về hắn, haiingười chưa nóiỉđược mấy câuíđã cãi nhau.ồNhưng có CốựChung Khanh ởợgiữa điều hòaểbầu không khí,íhai bên khuyên¹giải, ngày thuừthưởng cúc làïký ức ấmīáp không nhiềuỵcủa cả nhà.
Nămἳnay lại khác,ἵkhi bồn cúcủđầu tiên trongỉNgự Hoa Viênậnở hoa, Cố{Thịnh đã rơiắvào hôn mêởsâu, lúc tỉnhḹdậy các Tháiỡy vội vãɩthăm hỏi. Nhìnİthấy Tịch AnọHành, Cố Thịnhİcòn có thểíhàn huyên mộtĩchốc, những lầnòsau Tịch AnơHành tới thăm,đCố Thịnh gần‹như không gượngẹnổi.
Cố Chung Việtềbận túi bụi.ổCố Thịnh ngãjngựa, tất cảềcông vụ đềuàrơi vào tayĩhắn. Mỗi ngàyĺhắn còn phảiồtới thăm CốồThịnh.
“Phụ hoàng, hoaĨcúc trong NgựìHoa Viên nởĩrồi.” Cố ChungἵKhanh nắm tayἴCố Thịnh, cốógắng không bậtìkhóc, cười nói:ấ“Chờ người khỏeầlại, chúng taẩcùng đi thưởngịcúc. Con mớiἵhọc một bàiẹmúa mới, đếnĩlúc đó conĩsẽ múa choểhai người xem.”³
Cố Thịnh mỉmÏcười, giọng nhỏýtới mức gầnănhư không nghe(thấy, “Được… Cònícó Phong Hà…²nhất định sẽîrất náo nhiệt.”ï
Tịch Phong Hàẻvà Cố Chung}Việt đứng cạnhıbên gật đầu,ầhốc mắt ửngýđỏ. Tịch PhongơHà xoay ngườiḻsang chỗ khácólau nước mắt,ẹlúc quay trởỉvề, Cố ChungĺViệt nắm tayínàng. Tịch PhongḽHà hơi ngạcịnhiên nhưng cũngľkhông buông tayỹhắn ra.
Tất cảặmọi người đềuàbiết ước hẹnồngắm hoa chỉớlà mơ mộngảhão huyền. Ngàyốhoa cúc trong°Ngự Hoa Viênúnở rộ, CốóThịnh vĩnh viễnjkhông bao giờứtỉnh lại nữa.
Lụcïcung rung chuông,ìcả nước biựthống. Tất cảἵmọi người trongìđiện khóc thương,ãCố Chung Khanhíkhóc lớn nhất.ỹNàng ấy mệtĩtới mức ngấtɨxỉu, nha hoànếhoảng hốt đỡĩnàng ấy luiịxuống.
Tịch Phong Hàộquỳ phía sauẩCố Chung Việt.ľCố Chung Việtỗquỳ thẳng lưng,ỉlặng yên rơiằnước mắt. TịchîPhong Hà thấyĺhắn đang runĨrẩy, hai tayẹnắm chặt, lămìlăm nhìn CốấThịnh nằm trênộgiường, giống nhưЇmột giây sauĨông sẽ tỉnhἶlại.
Ngày cử hành tang lễ, dân chúng kinh đô tiễn đưa, ai ai cũng tiếc thương. Cố Thịnh được đưa vào Hoàng lăng, chôn ngay bên cạnh Mẫn Tuệ Hoàng Hậu.
Buổi tối trở về điện Quy Ngữ, Chu Khinh vừa bóp tay vừa truyền lời của phu thê Tịch gia cho nàng nghe, “Tiểu thư, hiện tại người là Hoàng Hậu nương nương, không được náo loạn như trước. Người phải đi đầu làm gương Lục cung…”
Mười tám năm âm dương cách trở, rốt cuộc bọn họ cũng gặp lại nơi chín suối. Tịch Phong Hà hoảng hốt ngẫm nghĩ, có lẽ Hoàng Thượng đang rất vui.
Từ đó Đại Hoằng nghênh đón Tân Đế và Hoàng Hậu, mở ra một trang sử mới.
Vạn ánh mắt tụ trên một người, quan lại cung kính thần phục, Tịch Phong Hà bình tĩnh bước lên bậc thang. Cho dù trái tim hắn không hướng về nơi đó, nhưng một khi đã ngồi ở vị trí này, giang sơn xã tắc, dân chúng trong thiên hạ, tất cả đều cần hắn gánh vác.
Tang lễ kết thúc, Tân Hoàng đăng cơ, sắc phong Hoàng Hậu.
Nhưng sẽ có ngày nào đó Cố Chung Việt gặp được ý trung nhân của đời hắn. Nàng cũng không thể ngăn cản hắn nạp phi. Nàng chỉ là một Hoàng Hậu bù nhìn, còn chưa động phòng với Cố Chung Việt, huống chi nàng đã đồng ý với Tiên Đế… Nhưng nàng thực sự không muốn Cố Chung Việt nạp phi…
Ngày tổ chức đại điển, Cố Chung Việt mặc Long bào rực sáng, họa tiết rồng được thêu bằng chỉ vàng vô cùng sống động. Hắn đội ngọc quan màu trắng, thân hình cao lớn, mặc dù khuôn mặt còn hơi non nớt, nhưng đã dần có uy nghiêm Đế Vương.
“Vậy… đừng quấy rầy nàng, để nàng nghỉ ngơi đi. Hôm nay chắc mệt chết rồi.”
“Hoàng… Hoàng Thượng, người không về nghỉ ngơi ạ?”
“Ngu ngốc, đương nhiên ta biết. Ta đang hỏi ngươi nếu nàng biết thì sao?” Cố Chung Việt lườm hắn ta.
Vạn ánh mắt tụ trên một người, quan lại cung kính thần phục, Tịch Phong Hà bình tĩnh bước lên bậc thang. Cho dù trái tim hắn không hướng về nơi đó, nhưng một khi đã ngồi ở vị trí này, giang sơn xã tắc, dân chúng trong thiên hạ, tất cả đều cần hắn gánh vác.
Lan Sùng không nghe ra ý tứ của hắn, thấy hắn nghĩ tới chuyện tuyển phi, vội khuyên nhủ: “Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong. Huống chi người vẫn đang trong tang kỳ, sao có thể tuyển phi. Hoàng Thượng, tốt nhất người đừng…”
Chu công công đứng trước đại điện tuyên đọc Thánh chỉ: “Thái Tử phi Tịch thị, đích nữ Thừa Tướng Đại Hoằng, danh gia vọng tộc, hào môn thế gia, tính tình đoan trang, cư xử đúng mực, xinh đẹp dịu dàng, nay sắc phong làm Hoàng Hậu, đứng đầu Hậu Cung, trao Phượng ấn. Đế Hậu đồng lòng cùng nhau cai trị thiên hạ, khâm thử.”
Một ngày trôi qua, hắn cởi Long bào nặng trịch, thay thường phục màu trắng, muốn đi thăm Tịch Phong Hà. Tới điện Quy Ngữ mới biết nàng đã ngủ.
Tịch Phong Hà ngắt lời: “Biết rồi biết rồi. Nhưng ngươi phải nhìn xem, trong Hậu cung Cố Chung Việt chỉ có một mình ta là phi tử, ta đi đầu làm gương cho ai?”
Ngày tổ chức đại điển, Cố Chung Việt mặc Long bào rực sáng, họa tiết rồng được thêu bằng chỉ vàng vô cùng sống động. Hắn đội ngọc quan màu trắng, thân hình cao lớn, mặc dù khuôn mặt còn hơi non nớt, nhưng đã dần có uy nghiêm Đế Vương.
Tịch Phong Hà mặc lễ phục màu đỏ, mái tóc đen được búi ngay ngắn, ở giữa cắm bộ diêu Phượng hoàng ngậm ngọc tinh xảo quý giá. Nàng quỳ gối trước đại điện, hai tay cung kính nâng lên, môi đỏ hé mở: “Thần thiếp lĩnh chỉ.”
Mười tám năm âm dương cách trở, rốt cuộc bọn họ cũng gặp lại nơi chín suối. Tịch Phong Hà hoảng hốt ngẫm nghĩ, có lẽ Hoàng Thượng đang rất vui.
Cố Chung Việt bận không kém. Từ ngày Tiên Đế qua đời, hắn chưa có một ngày rảnh rỗi. Người thân cận nhất cưỡi hạc về trời, xong tang lễ lại chuẩn bị đại điển đăng cơ. Mỗi ngày bận rộn từ sáng sớm đến nửa đêm, hắn hoàn toàn không có cơ hội trò chuyện với Tịch Phong Hà.
Từ đó Đại Hoằng nghênh đón Tân Đế và Hoàng Hậu, mở ra một trang sử mới.
“Không được, còn mấy cuốn sổ con chưa xem. Xem xong rồi tính sau.”
Tịch Phong Hà mặc cung trang nặng trịch, trên đầu còn cắm một đống trâm vàng phượng bạc. Suốt cả ngày nay phải hành lễ, nàng mệt tới mức toàn thân đau nhức.
Buổi tối trở về điện Quy Ngữ, Chu Khinh vừa bóp tay vừa truyền lời của phu thê Tịch gia cho nàng nghe, “Tiểu thư, hiện tại người là Hoàng Hậu nương nương, không được náo loạn như trước. Người phải đi đầu làm gương Lục cung…”
Tang lễ kết thúc, Tân Hoàng đăng cơ, sắc phong Hoàng Hậu.
Tịch Phong Hà ngắt lời: “Biết rồi biết rồi. Nhưng ngươi phải nhìn xem, trong Hậu cung Cố Chung Việt chỉ có một mình ta là phi tử, ta đi đầu làm gương cho ai?”
Ngày đầu tiên đăng cơ, Tân Đế Đại Hoằng Cố Chung Việt mất ngủ.
“Nô tỳ đang định nói đây ạ. Thừa Tướng đại nhân bảo tương lai Hoàng Thượng sẽ nạp phi, nương nương phải cư xử đúng mực, không được tranh giành tình cảm giống đám thê thiếp.”
Nghĩ tới việc sau này Cố Chung Việt thành hôn với nữ tử khác, Tịch Phong Hà có chút khó chịu. Không hiểu sao nàng lại muốn ngăn hắn lại, thầm nghĩ quan hệ của nàng và Cố Chung Việt đang tốt, sau này hắn cưới những người khác, e là không thể chơi với nàng nữa.
“Nô tỳ đang định nói đây ạ. Thừa Tướng đại nhân bảo tương lai Hoàng Thượng sẽ nạp phi, nương nương phải cư xử đúng mực, không được tranh giành tình cảm giống đám thê thiếp.”
Nhưng sẽ có ngày nào đó Cố Chung Việt gặp được ý trung nhân của đời hắn. Nàng cũng không thể ngăn cản hắn nạp phi. Nàng chỉ là một Hoàng Hậu bù nhìn, còn chưa động phòng với Cố Chung Việt, huống chi nàng đã đồng ý với Tiên Đế… Nhưng nàng thực sự không muốn Cố Chung Việt nạp phi…
“Dạ.”
Hiện tại hắn dọn tới điện Hoành Khánh, cơ hội gặp mặt của hai người càng ít.
Càng nghĩ càng phiền, Tịch Phong Hà mặc kệ ném ra sau đầu. Cởi bỏ hết đống xiêm y, nàng mệt mỏi nằm xuống. Bận rộn cả ngày, Tịch Phong Hà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tuy đã đoán trước được, nhưng nghe Lan Sùng nói trắng ra, Cố Chung Việt vẫn tức giận. Hắn bỏ mặc Lan Sùng quay về điện Hoành Khánh. Chẳng qua hắn không biết tại sao mình lại tức giận, giận Lan Sùng, giận Tịch Phong Hà, hay giận chính hắn…
Cố Chung Việt bận không kém. Từ ngày Tiên Đế qua đời, hắn chưa có một ngày rảnh rỗi. Người thân cận nhất cưỡi hạc về trời, xong tang lễ lại chuẩn bị đại điển đăng cơ. Mỗi ngày bận rộn từ sáng sớm đến nửa đêm, hắn hoàn toàn không có cơ hội trò chuyện với Tịch Phong Hà.
Là một trong số ít những người biết quan hệ của Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt, Lan Sùng cười đáp: “Hoàng Thượng, chẳng phải người và Hoàng Hậu chỉ diễn trò thôi sao? Huống chi Hoàng Hậu nương nương khoan dung độ lượng, chắc chắn người sẽ không để ý. Có khi người còn đích thân lo liệu chuyện này, dù sao Hoàng Hậu cũng ưa náo nhiệt… Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người đi nhanh như vậy làm gì? Chờ thuộc hạ với!”
Hiện tại hắn dọn tới điện Hoành Khánh, cơ hội gặp mặt của hai người càng ít.
Một ngày trôi qua, hắn cởi Long bào nặng trịch, thay thường phục màu trắng, muốn đi thăm Tịch Phong Hà. Tới điện Quy Ngữ mới biết nàng đã ngủ.
“Vậy… đừng quấy rầy nàng, để nàng nghỉ ngơi đi. Hôm nay chắc mệt chết rồi.”
Cố Chung Việt ngăn Chu Khinh, giọng nói có chút cô đơn. Hắn lặng yên xoay người, Lan Sùng nhanh chóng chạy theo.
Bỗng Cố Chung Việt nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay ở đại điển có đại thần đề nghị trẫm tuyển phi. Ngươi cảm thấy… nếu nàng biết thì sẽ như thế nào?”
“Hoàng… Hoàng Thượng, người không về nghỉ ngơi ạ?”
Tịch Phong Hà mặc lễ phục màu đỏ, mái tóc đen được búi ngay ngắn, ở giữa cắm bộ diêu Phượng hoàng ngậm ngọc tinh xảo quý giá. Nàng quỳ gối trước đại điện, hai tay cung kính nâng lên, môi đỏ hé mở: “Thần thiếp lĩnh chỉ.”
Cố Chung Việt ngăn Chu Khinh, giọng nói có chút cô đơn. Hắn lặng yên xoay người, Lan Sùng nhanh chóng chạy theo.
“Không được, còn mấy cuốn sổ con chưa xem. Xem xong rồi tính sau.”
“Dạ.”
Càng nghĩ càng phiền, Tịch Phong Hà mặc kệ ném ra sau đầu. Cởi bỏ hết đống xiêm y, nàng mệt mỏi nằm xuống. Bận rộn cả ngày, Tịch Phong Hà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bỗng Cố Chung Việt nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay ở đại điển có đại thần đề nghị trẫm tuyển phi. Ngươi cảm thấy… nếu nàng biết thì sẽ như thế nào?”
Tịch Phong Hà mặc cung trang nặng trịch, trên đầu còn cắm một đống trâm vàng phượng bạc. Suốt cả ngày nay phải hành lễ, nàng mệt tới mức toàn thân đau nhức.
Lan Sùng không nghe ra ý tứ của hắn, thấy hắn nghĩ tới chuyện tuyển phi, vội khuyên nhủ: “Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong. Huống chi người vẫn đang trong tang kỳ, sao có thể tuyển phi. Hoàng Thượng, tốt nhất người đừng…”
Nghĩ tới việc sau này Cố Chung Việt thành hôn với nữ tử khác, Tịch Phong Hà có chút khó chịu. Không hiểu sao nàng lại muốn ngăn hắn lại, thầm nghĩ quan hệ của nàng và Cố Chung Việt đang tốt, sau này hắn cưới những người khác, e là không thể chơi với nàng nữa.
“Ngu ngốc, đương nhiên ta biết. Ta đang hỏi ngươi nếu nàng biết thì sao?” Cố Chung Việt lườm hắn ta.
Là một trong số ít những người biết quan hệ của Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt, Lan Sùng cười đáp: “Hoàng Thượng, chẳng phải người và Hoàng Hậu chỉ diễn trò thôi sao? Huống chi Hoàng Hậu nương nương khoan dung độ lượng, chắc chắn người sẽ không để ý. Có khi người còn đích thân lo liệu chuyện này, dù sao Hoàng Hậu cũng ưa náo nhiệt… Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người đi nhanh như vậy làm gì? Chờ thuộc hạ với!”
Chu công công đứng trước đại điện tuyên đọc Thánh chỉ: “Thái Tử phi Tịch thị, đích nữ Thừa Tướng Đại Hoằng, danh gia vọng tộc, hào môn thế gia, tính tình đoan trang, cư xử đúng mực, xinh đẹp dịu dàng, nay sắc phong làm Hoàng Hậu, đứng đầu Hậu Cung, trao Phượng ấn. Đế Hậu đồng lòng cùng nhau cai trị thiên hạ, khâm thử.”
Tuy đã đoán trước được, nhưng nghe Lan Sùng nói trắng ra, Cố Chung Việt vẫn tức giận. Hắn bỏ mặc Lan Sùng quay về điện Hoành Khánh. Chẳng qua hắn không biết tại sao mình lại tức giận, giận Lan Sùng, giận Tịch Phong Hà, hay giận chính hắn…
Ngày cử hành tang lễ, dân chúng kinh đô tiễn đưa, ai ai cũng tiếc thương. Cố Thịnh được đưa vào Hoàng lăng, chôn ngay bên cạnh Mẫn Tuệ Hoàng Hậu.
Ngày đầu tiên đăng cơ, Tân Đế Đại Hoằng Cố Chung Việt mất ngủ.
Thường nói đế vương bạc tình nhưng có mấy ai được như Cố Thịnh. Có lẽ chết đối với ông là một sự vui mừng…
Tìm ra nam bảy nam sáu rắp tâm chia rẽ đôi chính. Xin vinh dự trao chức danh này cho bạn Lan Sùng -))
Hèn chi Lan Sùng bị thái tử ghét bỏ cũng đúng =]]