Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 15

Chương 15

Vì sao lại bỏ con?

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

 

Sáng hôm sau Tịch Phong Hà dậy sớm. Chu Khinh nói tối qua Cố Chung Việt tới, nhưng nàng ngủ rồi, hắn không đi vào. Tịch Phong Hà ngạc nhiên, không biết Cố Chung Việt tìm nàng có việc gì. Chu Khinh ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Hoàng Thượng thấy người ngủ rồi thì rời đi, trông không giống có chuyện cần bàn.”

Tịch Phong Hà không màng ăn sáng, trực tiếp tới điện Hoành Khánh. Lan Sùng đang buồn bực ngồi trước cửa đại điện nhớ lại chuyện hôm qua, không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại giận hắn ta. Thấy Tịch Phong Hà tới, hắn ta vội đứng lên, hành lễ với Tịch Phong Hà, “Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng vào triều rồi ạ. Lát nữa người về ngay.”

Tịch Phong Hà cảm thán, mới sáng sớm đã phải vào triều, đúng là vất vả. Nàng hoàn toàn xem nhẹ trước kia phụ thân nàng canh năm đã phải ra khỏi cửa.

Nghĩ ti C Chung Vitïchưa ăn sáng,Tch Phong Hàđi ti phòngơbếp, vung tay:th tht: “Ta¹đi làm đ³ăn sáng.”

Không…không… không đưc,Īngưi là Hoàng{Hu nương nương.Làm gì cóúchuyn Hoàng Hufnương nương tìmình lăn xung)bếp! L bìk có lòngïphát hin… LanjSùng vi ngăn]li.

Tch Phong Hàkhông quan tâm.ļLúc trưc miũkhi rnh rinàng thưng cùngóChu Khinh làmđim tâm. Cònõnh ln đutiên vào phòngĩbếp thái rauÍnu cơm, đámùnha hoàn sĩhãi vây quanh,lo dao khôngcó mt stn thương nàng.ĺSau này miln ni hngăTch Phong Hàs ti phòngíbếp t mìnhnu nưng, mingưi trong phòngìbếp nhìn nhiuthành quen. CóũChu Khinh bên giám th,ìmi ngưi thyÏnhưng không thchê trách.

Tch PhongľHà bình tĩnhìnhìn hn ta,°hi: “Vì sao:Hoàng Hu khôngÎth làm cơm?IAi có tâm?Nếu b bn°h biết, cbo Đế HuĮtình thâm, ta:t mình nuícho Hoàng Thưnglà đưc.” TchİPhong Hà điľvào phòng bếp{nh, lu buùmng: “Vic béưxé ra to.”}

Va b HoàngThưng va b)Hoàng Hu ghétùb, Lan Sùng°bt tri btưgiác nh tihôm qua CĩChung Vit cóìhơi k l.Hn ta cmĭgiác nếu hnĮta ngăn cnTch Phong Hà,ÎC Chung Vitĩs còn tc(gin hơn, đươngnhiên là gin}hn ta. TuyLan Sùng khôngĭhiu vì saobn thân liânghĩ vy, dod mt lúc,õhn ta vnľđui theo TchPhong Hà.

Đin HoànhKhánh là nơiï ca HoàngĐế. Nguyên liuĨnu ăn trongphòng bếp nhnhiu ti mcTch Phong Hàphi tc lưi,[cm thán tt]c đ ănítrong Thưng ThcÍCc đu tpɨtrung hết đây. Ging htânhư ln đulăn vào trù³phòng Tch phínu nưng, cungnhân nô bccũng lung cung,va đi vanhc nh nàngáchú ý Phưngĺth. Tch PhongHà thy phin,ľsai Lan Sùngíđui bn hra ngoài, nàng(bn rn trongphòng bếp.

Ln đuăvào triu sm,ľC Chung Vitmi cm nhnĨđưc ni vt{v ca CThnh. Phi dysm không nói,ngay c cơmĬcũng không kpăn, nghe myIlão già cnínhn mãi khôngĩdt, chút mâuthun ni bgia tc Icác đa phươngcũng cn hngii quyết. Rtcuc đám HuynLnh có íchếgì? Thm chíjhn cm thycó l CíThnh m yếulà vì phiìnghe my chuynİđau đu này.

Hnõmang theo tâmìs nng nv đin HoànhKhánh, đy cabng thy TchPhong Hà đangbn rn bênbàn. Tch Phong¸Hà thy hn,ivi khoe khoang,“C Chung Vit,chàng v ri.Mau li đây,ta t nuđy!”

Nhìn bànīthc ăn thơmngon, li liếc¸Tch Phong Hàđang cưi vuiļv, bun bcİtrong lòng CChung Vit tanįbiến thành mâykhói. Hn không[th khng chếđtrái tim đangđp thình thch,,tht s mun[ôm chm Tch,Phong Hà. Đãlâu hn chưaľđưc cm nhnbu không khígia đình mjáp, hoc cóth nói hnêchưa bao gibiết mùi vũngưi nhà chínhau dùng chungba cơm nhưthế nào.

Tch PhongÏHà thy hnngây ngc, ngièngùng nói: “Chàngyên tâm, tayngh ca takhá tt. Tuykhông bng đubếp n, nhưng(ta thưng tiêm Hòa Lâuhi thăm côngùthc, nht đnhkhông kém làbao.” Nàng chvào Lan Sùng,Không tin hiLan Sùng màxem!”

Lan Sùngva mi nutļmt miếng bánhınưng đu đnhân trng mui,điên cung gtđu. “Hoàng Thưng,đim tâm HoàngHu làm ngonlm .”

Aiũbiết hn taãva dt li,fC Chung Vitìhung ác trngįhn ta. LanSùng s hãirt c, nhmmt nhm mũi.

TchľPhong Hà làmmy món đimtâm bình thưng,jngoài ph đubán my mónnày, thnh thongòC Chung Vitcũng thưng thc.ĩC Chung Vitcn mt miếngbánh ht dũ[1], hương vhơi kém đubếp trong cung,ɪnhưng nhiu hơnmy phn tâmìý. C ChungVit ăn màlòng ngt ngào,sc ăn cũngănhiu hơn mihôm. Tch PhongHà thưng thc³đ ăn, lijhúp my miếng)cháo, nàng khôngrõ sc ănca C Chung°Vit, nhưng thyáhn ăn nhiuónhư vy, nàngđvô cùng thaýmãn.

“Ti qua chàngtìm ta à?”ăBng nhiên TchPhong Hà nhIti chuyn này,hi.

C Chung Vitcó hơi mt{t nhiên, nhưngĩnhanh chóng lyíli bình tĩnh,cưi trêu: “Khôngcó gì. Hômqua đi điníđăng cơ nhiul nghi phctp, ban ngàyũthy nàng quyũc như vy,không h ging¹bình thưng. Ta)thy nàng din(gii quá nênİti thăm nàng.”

Tt c cmɪđng trong lòngTch Phong Hàïb n cưitrên môi CúChung Vit dptt. Nàng thyĪđ ăn khôngcòn nhiu, ginĩdi đáp: “Tatt lm, khôngcn chàng ngóngtrông. Ta ănĩno ri, hiɪcung trưc đây.”i

C Chung Vitĩcòn chưa kpphn ng, TchPhong Hà đãxoay ngưi riăđi. Lúc lưtqua Lan Sùng,nàng nói: “Lan(Sùng, nếu thyđim tâm ngon,úlát na taíbo Chu KhinhЇbưng thêm mt)ít cho ngươi.”ù

Lan Sùng thíchđim tâm, vari nhìn bnĪh ăn màđthòm thèm. Hnta n ncưi ngc nghếch,İĐa t HoàngHu nương nương.ïHoàng Hu nươngínương đi thongíth.”

Nhìn TchĩPhong Hà riÍđi, bng nhiênàLan Sùng cmthy gáy lành]lnh. Hn taèva quay đuìthì thy CìChung Vit lnhìlùng nhìn hnľta, hn tad cm điuígì đó btɪthưng: Tuyt đi²không đưc ănĩđim tâm caHoàng Hu nương³nương.

Bên kia Tịch Phong Hà nổi giận đùng đùng rời điện Hoành Khánh, oán hận với Chu Khinh: “Ngươi nghe Cố Chung Việt nói kìa! Gì mà giả vờ diễn trò, chẳng lẽ bổn tiểu thư không đủ đoan trang sao!”

Từ sau bức thư hôm đó, Cố Chung Việt nhìn thấu thủ đoạn vụng về của a tỷ, hắn bắt đầu xa cách a tỷ. Sau này a tỷ đóng cửa không ra, hiện giờ gặp lại, Cố Chung Việt cũng không biết nên đối mặt với Cố Chung Khanh như thế nào.

Chu Khinh che miệng Tịch Phong Hà, “Nương nương, đây là bên ngoài. Người phải chú ý lời nói hành động của mình.”

Năm Hoằng Trị đầu tiên, Hi Dương Đế nhiễm bệnh qua đời, Thái Tử Cố Chung Việt kế thừa đại thống, xưng Hoằng Văn Đế, lập đích nữ Thừa Tướng Tịch thị làm Ninh Trạch Hoàng Hậu. Tháng chín cùng năm, Công Chúa An Bình xin thủ Hoàng lăng Hi Dương Đế. Hoằng Văn Đế ân chuẩn, lệnh tháng ba năm sau quay trở về.

“…Dạ.”

Tịch Phong Hà xoa thắt lưng, đang muốn nói chuyện, xa xa nhìn thấy đoàn người. Nàng vội buông tay, thành thật nhìn đoàn người tới gần, dẫn đầu là Cố Chung Khanh.

Ngày ấy ở hành cung thấy thái độ của Cố Chung Việt với Tịch Phong Hà, nàng ấy biết Cố Chung Việt đã động lòng. Nàng ấy cũng hiểu cái chết của Cố Thịnh không liên quan gì tới Tịch Phong Hà, nhưng Tịch Phong Hà không chỉ cướp trái tim người nàng ấy yêu nhất, nay còn cướp đệ đệ của nàng ấy. Hiện tại thân nhân của nàng ấy đi rồi, nàng ấy không thể đối xử bình thường với Tịch Phong Hà được nữa.

Sau tang lễ của Cố Thịnh, Tịch Phong Hà chưa hề thấy nàng ấy. Mỗi ngày nàng ấy nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, ngay cả Cố Chung Việt cũng không vào được. Cố Thịnh đối xử nghiêm khắc với Cố Chung Việt, nhưng ông yêu thương sủng ái Cố Chung Khanh, nâng niu nàng ấy như châu như ngọc. Nào là cẩm y, nào là hoa phục, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều trao cho nàng ấy, tình cảm của Cố Thịnh và Cố Chung Khanh cũng sâu đậm hơn chút.

“Vậy điện hạ cũng không thể…” Nói gì thì nói, Tịch Phong Hà cũng là đích nữ phủ Thừa Tướng. Từ nhỏ nàng đã được sủng trong lòng bàn tay, nay lại bị nàng ta khinh thường, Chu Khinh thực sự không chịu nổi.

Thoạt nhìn Cố Chung Khanh gầy hơn không ít. Làn váy dài màu trắng phấp phới, nàng cảm tưởng nàng ấy có thể bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào, khuôn mặt gầy rộc khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Bởi vì Cố Thịnh và Cố Chung Việt ra lệnh, tất cả mọi người đều không cho Cố Chung Khanh biết Cố Thịnh trúng độc. Cố Chung Khanh vẫn luôn cho rằng bởi vì sự xuất hiện của Tịch Phong Hà mà Cố Thịnh buông tay cưỡi hạc về trời. Vậy nên lần nào đụng mặt Tịch Phong Hà, Cố Chung Khanh đều oán hận trừng nàng, Tịch Phong Hà hơi khó chịu, nhưng nàng đã đồng ý với Cố Chung Việt không thể kể sự thật cho Cố Chung Khanh. Một mình nàng thừa nhận cơn giận của nàng ấy.

Cố Chung Khanh không khách sáo, trực tiếp nói thẳng: “Tỷ muốn tới Hoàng lăng bái tế phụ hoàng.”

Thoạt nhìn Cố Chung Khanh gầy hơn không ít. Làn váy dài màu trắng phấp phới, nàng cảm tưởng nàng ấy có thể bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào, khuôn mặt gầy rộc khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Tịch Phong Hà biết Chu Khinh bất mãn, thở dài nói: “Công Chúa và Tiên Đế tình thâm. Tiên Đế mới qua đời, tâm trạng của Công Chúa không tốt.”

Cố Chung Khanh cũng đáng thương, ngày Cố Thịnh đi, nàng ấy quỳ trước bài vị mẫu hậu cả đêm, “Vì sao phụ hoàng lại bỏ con… Người chỉ biết suy tính cho Cố Chung Việt thôi ạ? Con thì sao? Phụ hoàng bỏ mặc con à? Con cứ tưởng con hiểu phụ hoàng nhất, vì sao người lại bỏ con…”

Cố Chung Khanh cũng đáng thương, ngày Cố Thịnh đi, nàng ấy quỳ trước bài vị mẫu hậu cả đêm, “Vì sao phụ hoàng lại bỏ con… Người chỉ biết suy tính cho Cố Chung Việt thôi ạ? Con thì sao? Phụ hoàng bỏ mặc con à? Con cứ tưởng con hiểu phụ hoàng nhất, vì sao người lại bỏ con…”

Chu Khinh biết mình nói lỡ, nhưng nàng ta cực kỳ ghét dáng vẻ kệch cỡm của Cố Chung Khanh. Rõ ràng tiểu thư không làm gì sai lại phải nhận lửa giận của nàng ta.

Ngày ấy ở hành cung thấy thái độ của Cố Chung Việt với Tịch Phong Hà, nàng ấy biết Cố Chung Việt đã động lòng. Nàng ấy cũng hiểu cái chết của Cố Thịnh không liên quan gì tới Tịch Phong Hà, nhưng Tịch Phong Hà không chỉ cướp trái tim người nàng ấy yêu nhất, nay còn cướp đệ đệ của nàng ấy. Hiện tại thân nhân của nàng ấy đi rồi, nàng ấy không thể đối xử bình thường với Tịch Phong Hà được nữa.

Cố Chung Việt không hiểu vì sao a tỷ lại nhất quyết đòi đi. Hoàng lăng cách ngoại ô một khoảng khá xa, điều kiện thiếu thốn kham khổ. Huống chi trời sắp trở lạnh, e là Cố Chung Khanh chịu không nổi.

Tịch Phong Hà còn đang suy nghĩ có nên hành lễ hay không, Cố Chung Khanh đã lạnh lùng dẫn cung nhân lướt qua nàng, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí. Nụ cười trên môi Tịch Phong Hà cương cứng, không biết nên làm gì, Chu Khinh nhịn không được nói: “Kiêu căng.”

Chu Khinh che miệng Tịch Phong Hà, “Nương nương, đây là bên ngoài. Người phải chú ý lời nói hành động của mình.”

Bên kia Tịch Phong Hà nổi giận đùng đùng rời điện Hoành Khánh, oán hận với Chu Khinh: “Ngươi nghe Cố Chung Việt nói kìa! Gì mà giả vờ diễn trò, chẳng lẽ bổn tiểu thư không đủ đoan trang sao!”

Tịch Phong Hà quát: “Nói gì đó! Vừa rồi chẳng phải ngươi còn mắng ta sao? Ngươi dám ngang nhiên chê trách Công Chúa, cẩn thận tai vách mạch rừng. Nếu Công Chúa làm căng, đến ta cũng chưa chắc giữ được ngươi.”

Bởi vì Cố Thịnh và Cố Chung Việt ra lệnh, tất cả mọi người đều không cho Cố Chung Khanh biết Cố Thịnh trúng độc. Cố Chung Khanh vẫn luôn cho rằng bởi vì sự xuất hiện của Tịch Phong Hà mà Cố Thịnh buông tay cưỡi hạc về trời. Vậy nên lần nào đụng mặt Tịch Phong Hà, Cố Chung Khanh đều oán hận trừng nàng, Tịch Phong Hà hơi khó chịu, nhưng nàng đã đồng ý với Cố Chung Việt không thể kể sự thật cho Cố Chung Khanh. Một mình nàng thừa nhận cơn giận của nàng ấy.

Chu Khinh biết mình nói lỡ, nhưng nàng ta cực kỳ ghét dáng vẻ kệch cỡm của Cố Chung Khanh. Rõ ràng tiểu thư không làm gì sai lại phải nhận lửa giận của nàng ta.

Tịch Phong Hà biết Chu Khinh bất mãn, thở dài nói: “Công Chúa và Tiên Đế tình thâm. Tiên Đế mới qua đời, tâm trạng của Công Chúa không tốt.”

“Được rồi, về thôi.” Tịch Phong Hà nói thêm, “Chuyện của ta và Công Chúa không được nói cho Cố Chung Việt.”

“Vậy điện hạ cũng không thể…” Nói gì thì nói, Tịch Phong Hà cũng là đích nữ phủ Thừa Tướng. Từ nhỏ nàng đã được sủng trong lòng bàn tay, nay lại bị nàng ta khinh thường, Chu Khinh thực sự không chịu nổi.

Tịch Phong Hà còn đang suy nghĩ có nên hành lễ hay không, Cố Chung Khanh đã lạnh lùng dẫn cung nhân lướt qua nàng, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí. Nụ cười trên môi Tịch Phong Hà cương cứng, không biết nên làm gì, Chu Khinh nhịn không được nói: “Kiêu căng.”

“Được rồi, về thôi.” Tịch Phong Hà nói thêm, “Chuyện của ta và Công Chúa không được nói cho Cố Chung Việt.”

“…Dạ.”

Cố Chung Việt ảo não ăn nốt điểm tâm, hận không thể tát mình mấy cái. Hắn chỉ muốn đùa một chút mà thôi, ai dè không quan tâm Tịch Phong Hà lấy một câu, còn chọc nàng nổi điên.

Cố Chung Việt ảo não ăn nốt điểm tâm, hận không thể tát mình mấy cái. Hắn chỉ muốn đùa một chút mà thôi, ai dè không quan tâm Tịch Phong Hà lấy một câu, còn chọc nàng nổi điên.

Lan Sùng lạnh run đứng cạnh cửa, không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại tức giận. Hoàng Thượng càng lúc càng kỳ lạ, chẳng lẽ do Tiên Đế qua đời kích thích tâm trí ngài ấy sao?

Lan Sùng nghĩ mãi không ra, vừa ngẩng đầu lại thấy Cố Chung Khanh mặc xiêm y trắng đi vào. Hắn ta vội hành lễ, nói với Cố Chung Việt: “Hoàng Thượng, Công Chúa điện hạ xin được yết kiến.”

Tịch Phong Hà quát: “Nói gì đó! Vừa rồi chẳng phải ngươi còn mắng ta sao? Ngươi dám ngang nhiên chê trách Công Chúa, cẩn thận tai vách mạch rừng. Nếu Công Chúa làm căng, đến ta cũng chưa chắc giữ được ngươi.”

Từ sau bức thư hôm đó, Cố Chung Việt nhìn thấu thủ đoạn vụng về của a tỷ, hắn bắt đầu xa cách a tỷ. Sau này a tỷ đóng cửa không ra, hiện giờ gặp lại, Cố Chung Việt cũng không biết nên đối mặt với Cố Chung Khanh như thế nào.

Cố Chung Khanh không khách sáo, trực tiếp nói thẳng: “Tỷ muốn tới Hoàng lăng bái tế phụ hoàng.”

Cố Chung Việt không hiểu vì sao a tỷ lại nhất quyết đòi đi. Hoàng lăng cách ngoại ô một khoảng khá xa, điều kiện thiếu thốn kham khổ. Huống chi trời sắp trở lạnh, e là Cố Chung Khanh chịu không nổi.

Cố Chung Việt không còn cách nào đành phải đồng ý. Cố Chung Khanh vừa đi, hắn sai Lan Sùng tới sơn trang Lưu Huỳnh tìm Giang Tranh, bảo hắn ta âm thầm chăm sóc Cố Chung Khanh.

Hắn đang định khuyên can, Cố Chung Khanh đã nhìn thấu, “Không cần nói gì hết, tỷ quyết định rồi.”

Cố Chung Việt không còn cách nào đành phải đồng ý. Cố Chung Khanh vừa đi, hắn sai Lan Sùng tới sơn trang Lưu Huỳnh tìm Giang Tranh, bảo hắn ta âm thầm chăm sóc Cố Chung Khanh.

Năm Hoằng Trị đầu tiên, Hi Dương Đế nhiễm bệnh qua đời, Thái Tử Cố Chung Việt kế thừa đại thống, xưng Hoằng Văn Đế, lập đích nữ Thừa Tướng Tịch thị làm Ninh Trạch Hoàng Hậu. Tháng chín cùng năm, Công Chúa An Bình xin thủ Hoàng lăng Hi Dương Đế. Hoằng Văn Đế ân chuẩn, lệnh tháng ba năm sau quay trở về.

_________

[1] Bánh hạt dẻ:

4.8 13 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Tư Điềm
Tư Điềm
2 Năm Cách đây

Hi vọng công chúa chỉ dừng lại ở đây mà không đi quá xa

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!