Chương 15
Vì sao lại bỏ con?
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Sáng hôm sau Tịch Phong Hà dậy sớm. Chu Khinh nói tối qua Cố Chung Việt tới, nhưng nàng ngủ rồi, hắn không đi vào. Tịch Phong Hà ngạc nhiên, không biết Cố Chung Việt tìm nàng có việc gì. Chu Khinh ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Hoàng Thượng thấy người ngủ rồi thì rời đi, trông không giống có chuyện cần bàn.”
Tịch Phong Hà không màng ăn sáng, trực tiếp tới điện Hoành Khánh. Lan Sùng đang buồn bực ngồi trước cửa đại điện nhớ lại chuyện hôm qua, không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại giận hắn ta. Thấy Tịch Phong Hà tới, hắn ta vội đứng lên, hành lễ với Tịch Phong Hà, “Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng vào triều rồi ạ. Lát nữa người về ngay.”
Tịch Phong Hà cảm thán, mới sáng sớm đã phải vào triều, đúng là vất vả. Nàng hoàn toàn xem nhẹ trước kia phụ thân nàng canh năm đã phải ra khỏi cửa.
Nghĩ tới Cố Chung Việtïchưa ăn sáng,ấTịch Phong Hàửđi tới phòngơbếp, vung tay:thề thốt: “Ta¹đi làm đồ³ăn sáng.”
“Không…ἲkhông… không được,Īngười là Hoàng{Hậu nương nương.ἰLàm gì cóúchuyện Hoàng Hậufnương nương tựìmình lăn xuống)bếp! Lỡ bịìkẻ có lòngïphát hiện…” LanjSùng vội ngăn]lại.
Tịch Phong Hàởkhông quan tâm.ļLúc trước mỗiũkhi rảnh rỗiịnàng thường cùngóChu Khinh làmịđiểm tâm. Cònõnhớ lần đầuờtiên vào phòngĩbếp thái rauÍnấu cơm, đámùnha hoàn sợĩhãi vây quanh,ảlo dao khôngẵcó mắt sẽḹtổn thương nàng.ĺSau này mỗiỉlần nổi hứngăTịch Phong Hàỷsẽ tới phòngíbếp tự mìnhỉnấu nướng, mọiἳngười trong phòngìbếp nhìn nhiềuἳthành quen. CóũChu Khinh ởỷbên giám thị,ìmọi người thấyÏnhưng không thểỉchê trách.
Tịch PhongľHà bình tĩnhìnhìn hắn ta,°hỏi: “Vì sao:Hoàng Hậu khôngÎthể làm cơm?IAi có tâm?ởNếu bị bọn°họ biết, cứỉbảo Đế HậuĮtình thâm, ta:tự mình nấuícho Hoàng Thượngỉlà được.” TịchİPhong Hà điľvào phòng bếp{nhỏ, lầu bầuùmắng: “Việc béưxé ra to.”}
Vừa bị HoàngủThượng vừa bị)Hoàng Hậu ghétùbỏ, Lan Sùng°bất tri bấtưgiác nhớ tốiịhôm qua CốĩChung Việt cóìhơi kỳ lạ.ẳHắn ta cảmĭgiác nếu hắnĮta ngăn cảnỉTịch Phong Hà,ÎCố Chung Việtĩsẽ còn tức(giận hơn, đươngầnhiên là giận}hắn ta. TuyẻLan Sùng khôngĭhiểu vì saoỳbản thân lạiânghĩ vậy, doἱdự một lúc,õhắn ta vẫnľđuổi theo TịchỉPhong Hà.
Điện HoànhầKhánh là nơiïở của HoàngởĐế. Nguyên liệuĨnấu ăn trongỹphòng bếp nhỏἵnhiều tới mứcổTịch Phong Hàἷphải tặc lưỡi,[cảm thán tất]cả đồ ănítrong Thượng ThựcÍCục đều tậpɨtrung hết ởớđây. Giống hệtânhư lần đầuờlăn vào trù³phòng Tịch phủínấu nướng, cungốnhân nô bộcẹcũng luống cuống,ḻvừa đi vừaỹnhắc nhở nàngáchú ý Phượngĺthể. Tịch PhongἷHà thấy phiền,ľsai Lan Sùngíđuổi bọn họỳra ngoài, nàng(bận rộn trongỉphòng bếp.
Lần đầuăvào triều sớm,ľCố Chung Việtờmới cảm nhậnĨđược nỗi vất{vả của CốửThịnh. Phải dậyẵsớm không nói,ḷngay cả cơmĬcũng không kịpởăn, nghe mấyIlão già cằnínhằn mãi khôngĩdứt, chút mâuỉthuẫn nội bộợgia tộc ởIcác địa phươngằcũng cần hắnịgiải quyết. Rốtẹcuộc đám HuyệnịLệnh có íchếgì? Thậm chíjhắn cảm thấyịcó lẽ CốíThịnh ốm yếuἲlà vì phảiìnghe mấy chuyệnİđau đầu này.
Hắnõmang theo tâmìsự nặng nềḽvề điện HoànhẻKhánh, đẩy cửaỉbỗng thấy TịchịPhong Hà đangốbận rộn bênỡbàn. Tịch Phong¸Hà thấy hắn,ivội khoe khoang,ẵ“Cố Chung Việt,ứchàng về rồi.ữMau lại đây,ớta tự nấuềđấy!”
Nhìn bànīthức ăn thơmỉngon, lại liếc¸Tịch Phong Hàἱđang cười vuiļvẻ, buồn bựcİtrong lòng CốỉChung Việt tanįbiến thành mâyằkhói. Hắn không[thể khống chếđtrái tim đangỉđập thình thịch,,thật sự muốn[ôm chầm Tịch,Phong Hà. Đãậlâu hắn chưaľđược cảm nhậnởbầu không khíọgia đình ấmjáp, hoặc cóựthể nói hắnêchưa bao giờẳbiết mùi vịũngười nhà chờínhau dùng chungỉbữa cơm nhưữthế nào.
Tịch PhongÏHà thấy hắnḹngây ngốc, ngạièngùng nói: “Chàngẳyên tâm, tayửnghề của taἵkhá tốt. Tuyớkhông bằng đầuἷbếp nữ, nhưng(ta thường tớiêẨm Hòa Lâuựhỏi thăm côngùthức, nhất địnhẻkhông kém làἱbao.” Nàng chỉịvào Lan Sùng,ἲ“Không tin hỏiểLan Sùng màịxem!”
Lan Sùngỉvừa mới nuốtļmột miếng bánhınướng đậu đỏἵnhân trứng muối,ỉđiên cuồng gậtỵđầu. “Hoàng Thượng,ḻđiểm tâm HoàngỉHậu làm ngonổlắm ạ.”
Aiũbiết hắn taãvừa dứt lời,fCố Chung Việtìhung ác trừngįhắn ta. LanἷSùng sợ hãiḷrụt cổ, nhắmụmắt nhắm mũi.
TịchľPhong Hà làmịmấy món điểmịtâm bình thường,jngoài phố đềuἷbán mấy mónởnày, thỉnh thoảngòCố Chung Việtợcũng thưởng thức.ĩCố Chung Việtἰcắn một miếngấbánh hạt dẻũ[1], hương vịứhơi kém đầuềbếp trong cung,ɪnhưng nhiều hơnảmấy phần tâmìý. Cố ChungἰViệt ăn màừlòng ngọt ngào,ἴsức ăn cũngănhiều hơn mọiậhôm. Tịch PhongḻHà thưởng thức³đồ ăn, lạijhúp mấy miếng)cháo, nàng khôngỷrõ sức ănứcủa Cố Chung°Việt, nhưng thấyáhắn ăn nhiềuónhư vậy, nàngđvô cùng thỏaýmãn.
“Tối qua chàngịtìm ta à?”ăBỗng nhiên TịchỗPhong Hà nhớItới chuyện này,ồhỏi.
Cố Chung Việtờcó hơi mất{tự nhiên, nhưngĩnhanh chóng lấyílại bình tĩnh,ỉcười trêu: “Khôngẩcó gì. Hômủqua đại điểníđăng cơ nhiềuỉlễ nghi phứcḹtạp, ban ngàyũthấy nàng quyũcủ như vậy,ỉkhông hề giống¹bình thường. Ta)thấy nàng diễn(giỏi quá nênİtới thăm nàng.”ụ
Tất cả cảmɪđộng trong lòngềTịch Phong Hàïbị nụ cườiỉtrên môi CốúChung Việt dậpỉtắt. Nàng thấyĪđồ ăn khôngấcòn nhiều, giậnĩdỗi đáp: “Taἲtốt lắm, khôngḻcần chàng ngóngốtrông. Ta ănĩno rồi, hồiɪcung trước đây.”i
Cố Chung Việtĩcòn chưa kịpỉphản ứng, TịchỳPhong Hà đãậxoay người rờiăđi. Lúc lướtầqua Lan Sùng,ồnàng nói: “Lan(Sùng, nếu thấyẵđiểm tâm ngon,úlát nữa taíbảo Chu KhinhЇbưng thêm một)ít cho ngươi.”ù
Lan Sùng thíchậđiểm tâm, vừaặrồi nhìn bọnĪhọ ăn màđthòm thèm. Hắnἰta nở nụấcười ngốc nghếch,İ“Đa tạ HoàngểHậu nương nương.ïHoàng Hậu nươngínương đi thongíthả.”
Nhìn TịchĩPhong Hà rờiÍđi, bỗng nhiênàLan Sùng cảmọthấy gáy lành]lạnh. Hắn taèvừa quay đầuìthì thấy CốìChung Việt lạnhìlùng nhìn hắnľta, hắn taạdự cảm điềuígì đó bấtɪthường: Tuyệt đối²không được ănĩđiểm tâm củaịHoàng Hậu nương³nương.
Bên kia Tịch Phong Hà nổi giận đùng đùng rời điện Hoành Khánh, oán hận với Chu Khinh: “Ngươi nghe Cố Chung Việt nói kìa! Gì mà giả vờ diễn trò, chẳng lẽ bổn tiểu thư không đủ đoan trang sao!”
Từ sau bức thư hôm đó, Cố Chung Việt nhìn thấu thủ đoạn vụng về của a tỷ, hắn bắt đầu xa cách a tỷ. Sau này a tỷ đóng cửa không ra, hiện giờ gặp lại, Cố Chung Việt cũng không biết nên đối mặt với Cố Chung Khanh như thế nào.
Chu Khinh che miệng Tịch Phong Hà, “Nương nương, đây là bên ngoài. Người phải chú ý lời nói hành động của mình.”
Năm Hoằng Trị đầu tiên, Hi Dương Đế nhiễm bệnh qua đời, Thái Tử Cố Chung Việt kế thừa đại thống, xưng Hoằng Văn Đế, lập đích nữ Thừa Tướng Tịch thị làm Ninh Trạch Hoàng Hậu. Tháng chín cùng năm, Công Chúa An Bình xin thủ Hoàng lăng Hi Dương Đế. Hoằng Văn Đế ân chuẩn, lệnh tháng ba năm sau quay trở về.
“…Dạ.”
Tịch Phong Hà xoa thắt lưng, đang muốn nói chuyện, xa xa nhìn thấy đoàn người. Nàng vội buông tay, thành thật nhìn đoàn người tới gần, dẫn đầu là Cố Chung Khanh.
Ngày ấy ở hành cung thấy thái độ của Cố Chung Việt với Tịch Phong Hà, nàng ấy biết Cố Chung Việt đã động lòng. Nàng ấy cũng hiểu cái chết của Cố Thịnh không liên quan gì tới Tịch Phong Hà, nhưng Tịch Phong Hà không chỉ cướp trái tim người nàng ấy yêu nhất, nay còn cướp đệ đệ của nàng ấy. Hiện tại thân nhân của nàng ấy đi rồi, nàng ấy không thể đối xử bình thường với Tịch Phong Hà được nữa.
Sau tang lễ của Cố Thịnh, Tịch Phong Hà chưa hề thấy nàng ấy. Mỗi ngày nàng ấy nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, ngay cả Cố Chung Việt cũng không vào được. Cố Thịnh đối xử nghiêm khắc với Cố Chung Việt, nhưng ông yêu thương sủng ái Cố Chung Khanh, nâng niu nàng ấy như châu như ngọc. Nào là cẩm y, nào là hoa phục, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều trao cho nàng ấy, tình cảm của Cố Thịnh và Cố Chung Khanh cũng sâu đậm hơn chút.
“Vậy điện hạ cũng không thể…” Nói gì thì nói, Tịch Phong Hà cũng là đích nữ phủ Thừa Tướng. Từ nhỏ nàng đã được sủng trong lòng bàn tay, nay lại bị nàng ta khinh thường, Chu Khinh thực sự không chịu nổi.
Thoạt nhìn Cố Chung Khanh gầy hơn không ít. Làn váy dài màu trắng phấp phới, nàng cảm tưởng nàng ấy có thể bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào, khuôn mặt gầy rộc khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Bởi vì Cố Thịnh và Cố Chung Việt ra lệnh, tất cả mọi người đều không cho Cố Chung Khanh biết Cố Thịnh trúng độc. Cố Chung Khanh vẫn luôn cho rằng bởi vì sự xuất hiện của Tịch Phong Hà mà Cố Thịnh buông tay cưỡi hạc về trời. Vậy nên lần nào đụng mặt Tịch Phong Hà, Cố Chung Khanh đều oán hận trừng nàng, Tịch Phong Hà hơi khó chịu, nhưng nàng đã đồng ý với Cố Chung Việt không thể kể sự thật cho Cố Chung Khanh. Một mình nàng thừa nhận cơn giận của nàng ấy.
Cố Chung Khanh không khách sáo, trực tiếp nói thẳng: “Tỷ muốn tới Hoàng lăng bái tế phụ hoàng.”
Thoạt nhìn Cố Chung Khanh gầy hơn không ít. Làn váy dài màu trắng phấp phới, nàng cảm tưởng nàng ấy có thể bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào, khuôn mặt gầy rộc khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Tịch Phong Hà biết Chu Khinh bất mãn, thở dài nói: “Công Chúa và Tiên Đế tình thâm. Tiên Đế mới qua đời, tâm trạng của Công Chúa không tốt.”
Cố Chung Khanh cũng đáng thương, ngày Cố Thịnh đi, nàng ấy quỳ trước bài vị mẫu hậu cả đêm, “Vì sao phụ hoàng lại bỏ con… Người chỉ biết suy tính cho Cố Chung Việt thôi ạ? Con thì sao? Phụ hoàng bỏ mặc con à? Con cứ tưởng con hiểu phụ hoàng nhất, vì sao người lại bỏ con…”
Cố Chung Khanh cũng đáng thương, ngày Cố Thịnh đi, nàng ấy quỳ trước bài vị mẫu hậu cả đêm, “Vì sao phụ hoàng lại bỏ con… Người chỉ biết suy tính cho Cố Chung Việt thôi ạ? Con thì sao? Phụ hoàng bỏ mặc con à? Con cứ tưởng con hiểu phụ hoàng nhất, vì sao người lại bỏ con…”
Chu Khinh biết mình nói lỡ, nhưng nàng ta cực kỳ ghét dáng vẻ kệch cỡm của Cố Chung Khanh. Rõ ràng tiểu thư không làm gì sai lại phải nhận lửa giận của nàng ta.
Ngày ấy ở hành cung thấy thái độ của Cố Chung Việt với Tịch Phong Hà, nàng ấy biết Cố Chung Việt đã động lòng. Nàng ấy cũng hiểu cái chết của Cố Thịnh không liên quan gì tới Tịch Phong Hà, nhưng Tịch Phong Hà không chỉ cướp trái tim người nàng ấy yêu nhất, nay còn cướp đệ đệ của nàng ấy. Hiện tại thân nhân của nàng ấy đi rồi, nàng ấy không thể đối xử bình thường với Tịch Phong Hà được nữa.
Cố Chung Việt không hiểu vì sao a tỷ lại nhất quyết đòi đi. Hoàng lăng cách ngoại ô một khoảng khá xa, điều kiện thiếu thốn kham khổ. Huống chi trời sắp trở lạnh, e là Cố Chung Khanh chịu không nổi.
Tịch Phong Hà còn đang suy nghĩ có nên hành lễ hay không, Cố Chung Khanh đã lạnh lùng dẫn cung nhân lướt qua nàng, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí. Nụ cười trên môi Tịch Phong Hà cương cứng, không biết nên làm gì, Chu Khinh nhịn không được nói: “Kiêu căng.”
Chu Khinh che miệng Tịch Phong Hà, “Nương nương, đây là bên ngoài. Người phải chú ý lời nói hành động của mình.”
Bên kia Tịch Phong Hà nổi giận đùng đùng rời điện Hoành Khánh, oán hận với Chu Khinh: “Ngươi nghe Cố Chung Việt nói kìa! Gì mà giả vờ diễn trò, chẳng lẽ bổn tiểu thư không đủ đoan trang sao!”
Tịch Phong Hà quát: “Nói gì đó! Vừa rồi chẳng phải ngươi còn mắng ta sao? Ngươi dám ngang nhiên chê trách Công Chúa, cẩn thận tai vách mạch rừng. Nếu Công Chúa làm căng, đến ta cũng chưa chắc giữ được ngươi.”
Bởi vì Cố Thịnh và Cố Chung Việt ra lệnh, tất cả mọi người đều không cho Cố Chung Khanh biết Cố Thịnh trúng độc. Cố Chung Khanh vẫn luôn cho rằng bởi vì sự xuất hiện của Tịch Phong Hà mà Cố Thịnh buông tay cưỡi hạc về trời. Vậy nên lần nào đụng mặt Tịch Phong Hà, Cố Chung Khanh đều oán hận trừng nàng, Tịch Phong Hà hơi khó chịu, nhưng nàng đã đồng ý với Cố Chung Việt không thể kể sự thật cho Cố Chung Khanh. Một mình nàng thừa nhận cơn giận của nàng ấy.
Chu Khinh biết mình nói lỡ, nhưng nàng ta cực kỳ ghét dáng vẻ kệch cỡm của Cố Chung Khanh. Rõ ràng tiểu thư không làm gì sai lại phải nhận lửa giận của nàng ta.
Tịch Phong Hà biết Chu Khinh bất mãn, thở dài nói: “Công Chúa và Tiên Đế tình thâm. Tiên Đế mới qua đời, tâm trạng của Công Chúa không tốt.”
“Được rồi, về thôi.” Tịch Phong Hà nói thêm, “Chuyện của ta và Công Chúa không được nói cho Cố Chung Việt.”
“Vậy điện hạ cũng không thể…” Nói gì thì nói, Tịch Phong Hà cũng là đích nữ phủ Thừa Tướng. Từ nhỏ nàng đã được sủng trong lòng bàn tay, nay lại bị nàng ta khinh thường, Chu Khinh thực sự không chịu nổi.
Tịch Phong Hà còn đang suy nghĩ có nên hành lễ hay không, Cố Chung Khanh đã lạnh lùng dẫn cung nhân lướt qua nàng, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí. Nụ cười trên môi Tịch Phong Hà cương cứng, không biết nên làm gì, Chu Khinh nhịn không được nói: “Kiêu căng.”
“Được rồi, về thôi.” Tịch Phong Hà nói thêm, “Chuyện của ta và Công Chúa không được nói cho Cố Chung Việt.”
“…Dạ.”
Cố Chung Việt ảo não ăn nốt điểm tâm, hận không thể tát mình mấy cái. Hắn chỉ muốn đùa một chút mà thôi, ai dè không quan tâm Tịch Phong Hà lấy một câu, còn chọc nàng nổi điên.
Cố Chung Việt ảo não ăn nốt điểm tâm, hận không thể tát mình mấy cái. Hắn chỉ muốn đùa một chút mà thôi, ai dè không quan tâm Tịch Phong Hà lấy một câu, còn chọc nàng nổi điên.
Lan Sùng lạnh run đứng cạnh cửa, không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại tức giận. Hoàng Thượng càng lúc càng kỳ lạ, chẳng lẽ do Tiên Đế qua đời kích thích tâm trí ngài ấy sao?
Lan Sùng nghĩ mãi không ra, vừa ngẩng đầu lại thấy Cố Chung Khanh mặc xiêm y trắng đi vào. Hắn ta vội hành lễ, nói với Cố Chung Việt: “Hoàng Thượng, Công Chúa điện hạ xin được yết kiến.”
Tịch Phong Hà quát: “Nói gì đó! Vừa rồi chẳng phải ngươi còn mắng ta sao? Ngươi dám ngang nhiên chê trách Công Chúa, cẩn thận tai vách mạch rừng. Nếu Công Chúa làm căng, đến ta cũng chưa chắc giữ được ngươi.”
Từ sau bức thư hôm đó, Cố Chung Việt nhìn thấu thủ đoạn vụng về của a tỷ, hắn bắt đầu xa cách a tỷ. Sau này a tỷ đóng cửa không ra, hiện giờ gặp lại, Cố Chung Việt cũng không biết nên đối mặt với Cố Chung Khanh như thế nào.
Cố Chung Khanh không khách sáo, trực tiếp nói thẳng: “Tỷ muốn tới Hoàng lăng bái tế phụ hoàng.”
Cố Chung Việt không hiểu vì sao a tỷ lại nhất quyết đòi đi. Hoàng lăng cách ngoại ô một khoảng khá xa, điều kiện thiếu thốn kham khổ. Huống chi trời sắp trở lạnh, e là Cố Chung Khanh chịu không nổi.
Cố Chung Việt không còn cách nào đành phải đồng ý. Cố Chung Khanh vừa đi, hắn sai Lan Sùng tới sơn trang Lưu Huỳnh tìm Giang Tranh, bảo hắn ta âm thầm chăm sóc Cố Chung Khanh.
Hắn đang định khuyên can, Cố Chung Khanh đã nhìn thấu, “Không cần nói gì hết, tỷ quyết định rồi.”
Cố Chung Việt không còn cách nào đành phải đồng ý. Cố Chung Khanh vừa đi, hắn sai Lan Sùng tới sơn trang Lưu Huỳnh tìm Giang Tranh, bảo hắn ta âm thầm chăm sóc Cố Chung Khanh.
Năm Hoằng Trị đầu tiên, Hi Dương Đế nhiễm bệnh qua đời, Thái Tử Cố Chung Việt kế thừa đại thống, xưng Hoằng Văn Đế, lập đích nữ Thừa Tướng Tịch thị làm Ninh Trạch Hoàng Hậu. Tháng chín cùng năm, Công Chúa An Bình xin thủ Hoàng lăng Hi Dương Đế. Hoằng Văn Đế ân chuẩn, lệnh tháng ba năm sau quay trở về.
_________
[1] Bánh hạt dẻ:
Hi vọng công chúa chỉ dừng lại ở đây mà không đi quá xa