Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 17

Chương 17

Nếu hắn và nàng có nữ nhi

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Trước trừ tịch, kinh đô lại đón một trận tuyết lớn, tuyết tích dày trên mặt đất.

Tịch Phong Hà ôm lò sưởi đi qua hành lang, trong lòng nôn nóng. Bởi vì tuyết rơi dày, nàng sợ không kịp hồi phủ mừng năm mới.

Cũng may giữa trưa tuyết ngừng, thái dương chậm rãi ló rạng, lớp tuyết từ từ tan thành dòng suối nhỏ, ánh nắng chiếu vào trông vô cùng đẹp mắt.

Bởi vì chuyện tẩm y ngày đó, đã lâu Cố Chung Việt không để ý nàng.

Điều khiến Tịch Phong Hà khó hiểu là: rõ ràng lúc tới còn vui vẻ, vừa nghe nói người ngoài cung làm thì xanh mặt. Chẳng lẽ hắn cảm thấy thường dân không xứng làm xiêm y cho hắn? Nhưng đó là súc vải trân quý nhất Thượng Phục Cục, Tịch Phong Hà có hơi ghét bỏ Cố Chung Việt. Nghĩ mà xem, trước kia khi chưa đăng cơ Cố Chung Việt hay chạy ra ngoài cung chơi, thế mà lại kỳ thị đồ bên ngoài… Thật sự khó hiểu.

Nói đi cũng phi nóiếli, t khi:làm Hoàng Đế,hn rt ítùxut cung. Nanăm qua hngn như khôngìra ngoài, cũngɩtht đáng thương.İNgưi vn tiêusái ưa t¸do như hnîli ct cht¸vi ngai vàng,Įngay c cơjhi th dàiÍcũng không có.

Nhìnİdòng nưc trênÍmt đt, TchîPhong Hà lơĮđãng liếc phươngxa. C ChungVit li gnİmà nàng khôngíh hay biết.

TuyìC Chung Vitúvn canh cánhtrong lòng chuynĮTch Phong Hàũch sai ngưiĩlàm ch khôngt tay maytm y choĩhn, nhưng hnchưa ti mcđtc gin. Hungɨchi ti LanèSùng truyn liăsai, mun ginchó đánh mèoĨcũng phi xti hn ta²trưc.

My ngày nayíhn bn nhưcon thoi, cơ]hi gp TchPhong Hà cũngkhông có. Buiôti ti thămthì Tch PhongHà đã ng,àhn không nsai Chu Khinhơgi Tch PhongHà dy. Thưngxuyên như thế,ăchng trách TchàPhong Hà hiulm.

Nghĩ gì đy?”C Chung Vitthy Tch Phong[Hà ngn tòte na ngày,tò mò hi.

TchíPhong Hà bIhn da s,ìxoay ngưi oántrách: “Git cmình! C ChungVit, chàng tift bao githế?”

Va ti.”ìC Chung Vitngi xung cnhTch Phong Hà,ácùng nàng nhìnıdòng nưc nhchy qua lpđá cui.

“My ngàynay chàng bnếquá, ta chngjcó cơ hi[gp chàng.” Tch{Phong Hà dòđhi.

C Chung Vitíkhông phát hinra, đáp: “Đương{nhiên. Trưc Tếtcó mt đngchuyn phi giiquyết.”

Không tcįgin, xem rađúng là bnÍtht. Tch PhongHà yên tâm,ýnhìn bóng dángcao ngt caİC Chung Vit,nàng bng nhĩti C ChungKhanh Hoàngũlăng xa xôi.

“CôngChúa An Bìnhév ăn Tếtkhông ?”

Nhcti t t)cng đu nhàĩmình, đôi mtC Chung Vitļti li, “Taviết thư hiļa t, aĪt bo trongnúi nhiu tuyết,]đưng núi khóáđi. Ch sangnăm hoa ntuyết tan, at s v.”

Nói thì nóivy, nhưng cɨhai ngưi đubiết C ChungíKhanh không munv. C ChungVit thành gia,ìC Thnh quytiên, mi mìnhõnàng y côđơn l bóng.Chng thà canhgi Hoàng lăng,ít nht cóìph hoàng muhu làm bn.

“NếuCông Chúa khôngĩmun thì đngùcưng cu. Hoàngìlăng cách sơntrang Lưu HunhÏkhông xa, đta dn GiangTranh chăm sóc.”

Nhìn thì tưngưGiang Tranh càĩlơ pht phơ,Îtrên thc tếhn ta cc{k có tráchĭnhim. Hn taĺcòn là bngIhu thân thiếtca Tch PhongHà, C ChungVit yên tâmĩhơn phn nào.

Khôngínói chuyn nàyna. Ngày maiľchúng ta tiíthăm nhc ph,ônàng chun bãgì chưa?” CõChung Vit lơīđãng nhìn Tch,Phong Hà, dòhi: “Có lĐi t, NhĬt và tphu cũng v.”

Nh t vChng t SơDương cũng v.àLúc này TchPhong Hà miphát hin đã)rt lâu nàngıkhông nh tiSơ Dương.

Nam tànàng thm thươngìtrm nh nhiuĮnăm, nam tkhiến nàng đauľđn khôn nguôinay đã khôngɩcòn lưu liɪtrong tâm trí²nàng. Thnh thongình ti, nàngıch tưng nimký c thuóu thơ haingưi chơi đùaínáo lon, tráitim không hrung đng.

Nghĩ tirung đng, TchĭPhong Hà nhìnõC Chung Vit.íSm chiu bên, cùng nhau°du thuyn, cùngnhau HoHi Các, miĩln bên CChung Vit, nàngêcm giác toànĩthân nh nhàngkhoan khái, tráiètim như đưcîlp đy.

Có lơdo lâuìvi hn nênmi vy chăng?Tch Phong Hàăngm nghĩ.

Thy TchPhong Hà khôngônói li nào,)C Chung Vitcó hơi khó:chu. Ánh mtİhn nhum màuébi thương, gingìht nhưđaĩnh b rungb.

Tch Phong HàЇkhông biết hnôli nghĩ cáigì, nhưng ánhmt kia quáéđáng thương, nàng,còn tưng nàngòthc s làmchuyn gì cóíli. Tch PhongHà ht hong,nàng cũng btìtri bt giácãphát hin, tìnhcm nàng dànhcho C ChungãVit không đưcìbình thưng.

Đi tcũng v sao?Đã lâu taìkhông gp ty.” Nàng cngngc chuyn đtài. Tch PhongĨHà thy CChung Vit liquay tr v[bình thưng nhưtrưc, ng nhưÏcô đơn trongĭmt hn hoànótoàn không tnti.

Đi t TchãPhong Hà tênTch Nhĩ Bình,ɪlà dưng nca Tch AnHành. Tch AnHành theo TiênýĐế nam tun,Ílúc quay trĩv ông dnÎtheo V diÍnương và mtđa bé cònĩnm trong tãlót. Nghe nóiơph mu caĩđa bé đulà ngưi tronggiang h. TiênĐế trúng byám sát, húliu mình cuãgiúp. Trưc phútɨlâm chung, hígiao n nhicho Tch AnHành.

Thu tm béTch Nhĩ Bìnhđã biết phămu là ânľnhân ca ThánhïThưng, nhưng nàngãy không coiđây là lithế mà vòi]vĩnh đ điu.T nh nàngy đã thôngminh ngoan ngoãn,(cc k raɨdáng trưng t.

Tới tuổi kết hôn, Tịch An Hành gả nàng ấy cho trúc mã Quách Văn Thanh, nhi tử Lễ Bộ Thượng Thư Quách Nhất Minh. Phu thê ân ái, một nhà hòa thuận.

“Con không muốn mọi người đứng ngoài chịu rét nên tự ý sửa thời gian.” Tịch Phong Hà đáp.

Cố Chung Việt lại nói: “Bước vào Tịch phủ không còn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, chỉ có nữ nhi và tế tử mà thôi.”

Đang nghĩ ngợi, lại thấy Tịch Phong Hà nở nụ cười ngây ngô, Cố Chung Việt tò mò hỏi.

Đầu năm Đại tỷ mang thai, Quách Văn Thanh che chở thê tử như bảo bối, không dám để nàng ấy làm lụng vất vả. Vậy nên nàng ấy không xuất hiện trong hôn lễ của Tịch Phong Hà và Tịch Túc Vũ, chỉ có Đại tỷ phu mang lễ vật tới chúc mừng.

Trong sảnh chính, lò sưởi tỏa khí nóng ấm áp. Ba nam tử bàn chuyện quốc sự, Tịch Phong Hà và mẫu thân trêu đùa nữ nhi của Đại tỷ, bầu không khí dịu dàng hòa ái.

. . .

Tháng mười Đại tỷ hạ sinh một thiên kim, hai nhà đều vui mừng. Nhưng Tiên Đế mới qua đời, không ai dám làm tiệc lớn, hai nhà cùng làm bàn tiệc nhỏ, tặng cho đứa bé không ít lễ vật. Tịch Phong Hà bận rộn không thể xuất cung, sai Chu Khinh tới quý phủ tặng chiếc khóa trường mệnh vàng ròng.

Hai tai Cố Chung Việt ửng đỏ, trìu mến nhìn Tịch Phong Hà.

Nghe tin Tịch Phong Hà hồi phủ, Tịch An Hành vội dẫn người nhà ra nghênh đón. Thấy Cố Chung Việt, ông hoảng hốt: “Bệ hạ giá lâm, thần không tiếp đón từ xa, tội đáng muôn chết.” Tịch Phong Hà không nói cho ông, hại Tịch gia mất quy củ.

Nghe Chu Khinh kể đứa bé kia rất đáng yêu, vừa trắng vừa mềm. Tịch Phong Hà vẫn luôn nhớ thương, giờ sắp được thấy nữ nhi của Đại tỷ, nàng mỉm cười hạnh phúc.

Tối qua nhà Tịch Nhĩ Bình tới, lúc này đang nói chuyện phiếm với phu thê Tịch An Hành.

Tịch An Hành im lặng, cung kính dẫn hai người vào phủ.

“Cười gì thế?” Cố Chung Việt lấy lại bình tĩnh. Hắn thầm nghĩ dù Tịch Phong Hà không thể quên Sơ Dương, hai người họ đã hoàn toàn vô phương. Hắn và Tịch Phong Hà còn cả đời, hắn không tin bản thân không đấu lại hắn ta.

Đang nghĩ ngợi, lại thấy Tịch Phong Hà nở nụ cười ngây ngô, Cố Chung Việt tò mò hỏi.

Đúng lúc này gã sai vặt đi vào: “Lão gia, Nhị tiểu thư và Nhị cô gia về rồi. Ngoài ra còn dẫn theo Tứ tiểu thư và… một nam tử xa lạ nữa ạ.”

Tịch Phong Hà vui vẻ đáp: “Bỗng nhớ tới nữ nhi của Đại tỷ. Ta sắp được gặp ngoại chất nữ rồi.”

Cố Chung Việt nghe vậy cũng mỉm cười, nói: “Nữ nhi của Đại tỷ là tôn nữ Lễ Bộ Thượng Thư, đương nhiên phải chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh.” Trong đầu lại nghĩ: Về sau hắn và Tịch Phong Hà cũng có một nữ nhi đáng yêu.

Cố Chung Việt nghe vậy cũng mỉm cười, nói: “Nữ nhi của Đại tỷ là tôn nữ Lễ Bộ Thượng Thư, đương nhiên phải chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh.” Trong đầu lại nghĩ: Về sau hắn và Tịch Phong Hà cũng có một nữ nhi đáng yêu.

Tới tuổi kết hôn, Tịch An Hành gả nàng ấy cho trúc mã Quách Văn Thanh, nhi tử Lễ Bộ Thượng Thư Quách Nhất Minh. Phu thê ân ái, một nhà hòa thuận.

Hai tai Cố Chung Việt ửng đỏ, trìu mến nhìn Tịch Phong Hà.

“Cười gì thế?” Cố Chung Việt lấy lại bình tĩnh. Hắn thầm nghĩ dù Tịch Phong Hà không thể quên Sơ Dương, hai người họ đã hoàn toàn vô phương. Hắn và Tịch Phong Hà còn cả đời, hắn không tin bản thân không đấu lại hắn ta.

Tịch Phong Hà không phát hiện ra, nghe Cố Chung Việt nói, nàng mới nhớ chưa chuẩn bị lễ vật cho ngoại chất nữ. Nàng vội tạm biệt Cố Chung Việt, kéo Chu Khinh tới khố phòng.

Tịch Phong Hà không phát hiện ra, nghe Cố Chung Việt nói, nàng mới nhớ chưa chuẩn bị lễ vật cho ngoại chất nữ. Nàng vội tạm biệt Cố Chung Việt, kéo Chu Khinh tới khố phòng.

Lan Sùng thấy hắn ngây ngốc, vẫy tay trước mặt hắn: “Hoàng Thượng, người có sao không ạ?”

Tháng mười Đại tỷ hạ sinh một thiên kim, hai nhà đều vui mừng. Nhưng Tiên Đế mới qua đời, không ai dám làm tiệc lớn, hai nhà cùng làm bàn tiệc nhỏ, tặng cho đứa bé không ít lễ vật. Tịch Phong Hà bận rộn không thể xuất cung, sai Chu Khinh tới quý phủ tặng chiếc khóa trường mệnh vàng ròng.

Cố Chung Việt bị nàng bỏ rơi, cũng không tức giận, còn đang mải nghĩ tới chuyện kia.

Tịch Phong Hà niết má đứa bé trong lòng Đại tỷ, lè lưỡi lườm Tịch An Hành, “Phụ thân, Hoàng Thượng đã nói vậy rồi, người còn rề rà gì nữa?”

Lan Sùng thấy hắn ngây ngốc, vẫy tay trước mặt hắn: “Hoàng Thượng, người có sao không ạ?”

Lúc này Cố Chung Việt mới lấy lại tinh thần. Thấy bóng dáng Tịch Phong Hà biến mất sau hành lang, hắn đánh mình một cái, mắng: “Cầm thú!”

Đầu năm Đại tỷ mang thai, Quách Văn Thanh che chở thê tử như bảo bối, không dám để nàng ấy làm lụng vất vả. Vậy nên nàng ấy không xuất hiện trong hôn lễ của Tịch Phong Hà và Tịch Túc Vũ, chỉ có Đại tỷ phu mang lễ vật tới chúc mừng.

Có kinh nghiệm lần trước toàn Tịch gia ra nghênh đón, lần này Tịch Phong Hà xuất cung sớm, đầu buổi chiều đã tới Tịch phủ.

. . .

“Giờ con đã là Hoàng Hậu, quốc mẫu một phương, sao lại không biết phép tắc vậy hả?” Tịch An Hành định mắng, Cố Chung Việt vội ngăn.

Có kinh nghiệm lần trước toàn Tịch gia ra nghênh đón, lần này Tịch Phong Hà xuất cung sớm, đầu buổi chiều đã tới Tịch phủ.

“Nhưng thế này… không đúng quy củ.”

Tối qua nhà Tịch Nhĩ Bình tới, lúc này đang nói chuyện phiếm với phu thê Tịch An Hành.

Nghe tin Tịch Phong Hà hồi phủ, Tịch An Hành vội dẫn người nhà ra nghênh đón. Thấy Cố Chung Việt, ông hoảng hốt: “Bệ hạ giá lâm, thần không tiếp đón từ xa, tội đáng muôn chết.” Tịch Phong Hà không nói cho ông, hại Tịch gia mất quy củ.

Lúc này Cố Chung Việt mới lấy lại tinh thần. Thấy bóng dáng Tịch Phong Hà biến mất sau hành lang, hắn đánh mình một cái, mắng: “Cầm thú!”

“Con không muốn mọi người đứng ngoài chịu rét nên tự ý sửa thời gian.” Tịch Phong Hà đáp.

“Giờ con đã là Hoàng Hậu, quốc mẫu một phương, sao lại không biết phép tắc vậy hả?” Tịch An Hành định mắng, Cố Chung Việt vội ngăn.

Cố Chung Việt bị nàng bỏ rơi, cũng không tức giận, còn đang mải nghĩ tới chuyện kia.

“Nhạc phụ chớ nóng giận. Trẫm và Hà Nhi đã thương lượng kỹ càng. Tuy thân phận trẫm cao hơn, nhưng người là trưởng bối của trẫm, nào có chuyện hậu bối bắt trưởng bối đứng chờ?”

“Nhưng thế này… không đúng quy củ.”

Cố Chung Việt lại nói: “Bước vào Tịch phủ không còn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, chỉ có nữ nhi và tế tử mà thôi.”

Tịch Phong Hà niết má đứa bé trong lòng Đại tỷ, lè lưỡi lườm Tịch An Hành, “Phụ thân, Hoàng Thượng đã nói vậy rồi, người còn rề rà gì nữa?”

Tịch An Hành im lặng, cung kính dẫn hai người vào phủ.

Trong sảnh chính, lò sưởi tỏa khí nóng ấm áp. Ba nam tử bàn chuyện quốc sự, Tịch Phong Hà và mẫu thân trêu đùa nữ nhi của Đại tỷ, bầu không khí dịu dàng hòa ái.

Nghe Chu Khinh kể đứa bé kia rất đáng yêu, vừa trắng vừa mềm. Tịch Phong Hà vẫn luôn nhớ thương, giờ sắp được thấy nữ nhi của Đại tỷ, nàng mỉm cười hạnh phúc.

Đúng lúc này gã sai vặt đi vào: “Lão gia, Nhị tiểu thư và Nhị cô gia về rồi. Ngoài ra còn dẫn theo Tứ tiểu thư và… một nam tử xa lạ nữa ạ.”

4.9 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!