Chương 17
Nếu hắn và nàng có nữ nhi
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Trước trừ tịch, kinh đô lại đón một trận tuyết lớn, tuyết tích dày trên mặt đất.
Tịch Phong Hà ôm lò sưởi đi qua hành lang, trong lòng nôn nóng. Bởi vì tuyết rơi dày, nàng sợ không kịp hồi phủ mừng năm mới.
Cũng may giữa trưa tuyết ngừng, thái dương chậm rãi ló rạng, lớp tuyết từ từ tan thành dòng suối nhỏ, ánh nắng chiếu vào trông vô cùng đẹp mắt.
Bởi vì chuyện tẩm y ngày đó, đã lâu Cố Chung Việt không để ý nàng.
Điều khiến Tịch Phong Hà khó hiểu là: rõ ràng lúc tới còn vui vẻ, vừa nghe nói người ngoài cung làm thì xanh mặt. Chẳng lẽ hắn cảm thấy thường dân không xứng làm xiêm y cho hắn? Nhưng đó là súc vải trân quý nhất Thượng Phục Cục, Tịch Phong Hà có hơi ghét bỏ Cố Chung Việt. Nghĩ mà xem, trước kia khi chưa đăng cơ Cố Chung Việt hay chạy ra ngoài cung chơi, thế mà lại kỳ thị đồ bên ngoài… Thật sự khó hiểu.
Nói đi cũng phải nóiếlại, từ khi:làm Hoàng Đế,ấhắn rất ítùxuất cung. Nửaịnăm qua hắnἷgần như khôngìra ngoài, cũngɩthật đáng thương.İNgười vốn tiêuỉsái ưa tự¸do như hắnîlại cột chặt¸với ngai vàng,Įngay cả cơjhội thở dàiÍcũng không có.
Nhìnİdòng nước trênÍmặt đất, TịchîPhong Hà lơĮđãng liếc phươngỵxa. Cố ChungểViệt lại gầnİmà nàng khôngíhề hay biết.
TuyìCố Chung Việtúvẫn canh cánhờtrong lòng chuyệnĮTịch Phong Hàũchỉ sai ngườiĩlàm chứ khôngễtự tay mayỏtẩm y choĩhắn, nhưng hắnἰchưa tới mứcđtức giận. Huốngɨchi tại LanèSùng truyền lờiăsai, muốn giậnộchó đánh mèoĨcũng phải xửẽtội hắn ta²trước.
Mấy ngày nayíhắn bận nhưἶcon thoi, cơ]hội gặp TịchỷPhong Hà cũngἷkhông có. Buổiôtối tới thămἳthì Tịch PhongἵHà đã ngủ,àhắn không nỡữsai Chu Khinhơgọi Tịch PhongủHà dậy. Thườngỗxuyên như thế,ăchẳng trách TịchàPhong Hà hiểuắlầm.
“Nghĩ gì đấy?”ỉCố Chung Việtịthấy Tịch Phong[Hà ngẩn tòễte nửa ngày,ỉtò mò hỏi.
TịchíPhong Hà bịIhắn dọa sợ,ìxoay người oánỡtrách: “Giật cảắmình! Cố ChungừViệt, chàng tớiftừ bao giờểthế?”
“Vừa tới.”ìCố Chung Việtổngồi xuống cạnhỉTịch Phong Hà,ácùng nàng nhìnıdòng nước nhỏễchảy qua lớpἰđá cuội.
“Mấy ngàyẩnay chàng bậnếquá, ta chẳngjcó cơ hội[gặp chàng.” Tịch{Phong Hà dòđhỏi.
Cố Chung Việtíkhông phát hiệnịra, đáp: “Đương{nhiên. Trước Tếtắcó một đốngởchuyện phải giảiἱquyết.”
Không tứcįgiận, xem raốđúng là bậnÍthật. Tịch PhongḹHà yên tâm,ýnhìn bóng dángỉcao ngất củaİCố Chung Việt,ồnàng bỗng nhớĩtới Cố ChungểKhanh ở Hoàngũlăng xa xôi.
“CôngἱChúa An Bình…évề ăn Tếtệkhông ạ?”
Nhắcấtới tỷ tỷ)cứng đầu nhàĩmình, đôi mắtỉCố Chung Việtļtối lại, “Taḷviết thư hỏiļa tỷ, aĪtỷ bảo trongẽnúi nhiều tuyết,]đường núi khóáđi. Chờ sangỗnăm hoa nởờtuyết tan, aẵtỷ sẽ về.”ủ
Nói thì nóiẻvậy, nhưng cảɨhai người đềuἵbiết Cố ChungíKhanh không muốnẽvề. Cố ChungỉViệt thành gia,ìCố Thịnh quyḽtiên, mỗi mìnhõnàng ấy côậđơn lẻ bóng.ốChẳng thà canhḷgiữ Hoàng lăng,ễít nhất cóìphụ hoàng mẫuỉhậu làm bạn.
“NếuặCông Chúa khôngĩmuốn thì đừngùcưỡng cầu. Hoàngìlăng cách sơnἵtrang Lưu HuỳnhÏkhông xa, đểỷta dặn GiangẻTranh chăm sóc.”ḽ
Nhìn thì tưởngưGiang Tranh càĩlơ phất phơ,Îtrên thực tếửhắn ta cực{kỳ có tráchĭnhiệm. Hắn taĺcòn là bằngIhữu thân thiếtịcủa Tịch PhongẫHà, Cố ChungỉViệt yên tâmĩhơn phần nào.
“Khôngínói chuyện nàyạnữa. Ngày maiľchúng ta tớiíthăm nhạc phụ,ônàng chuẩn bịãgì chưa?” CốõChung Việt lơīđãng nhìn Tịch,Phong Hà, dòḷhỏi: “Có lẽἷĐại tỷ, NhịĬtỷ và tỷỳphu cũng về.”ẻ
Nhị tỷ về…ờChứng tỏ SơạDương cũng về.àLúc này TịchệPhong Hà mớiẻphát hiện đã)rất lâu nàngıkhông nhớ tớiẫSơ Dương.
Nam tửànàng thầm thươngìtrộm nhớ nhiềuĮnăm, nam tửặkhiến nàng đauľđớn khôn nguôiặnay đã khôngɩcòn lưu lạiɪtrong tâm trí²nàng. Thỉnh thoảngìnhớ tới, nàngıchỉ tưởng niệmễký ức thuởóấu thơ haiểngười chơi đùaínáo loạn, tráiộtim không hềợrung động.
Nghĩ tớiịrung động, TịchĭPhong Hà nhìnõCố Chung Việt.íSớm chiều ởẵbên, cùng nhau°du thuyền, cùngởnhau ở HạoẹHải Các, mỗiĩlần bên CốỉChung Việt, nàngêcảm giác toànĩthân nhẹ nhàngệkhoan khái, tráiètim như đượcîlấp đầy.
Có lẽơdo ở lâuìvới hắn nênỵmới vậy chăng?ỉTịch Phong Hàăngẫm nghĩ.
Thấy TịchỹPhong Hà khôngônói lời nào,)Cố Chung Việtἳcó hơi khó:chịu. Ánh mắtİhắn nhuốm màuébi thương, giốngìhệt như… đứaĩnhỏ bị ruồngầbỏ.
Tịch Phong HàЇkhông biết hắnôlại nghĩ cáiỳgì, nhưng ánhụmắt kia quáéđáng thương, nàng,còn tưởng nàngòthực sự làmợchuyện gì cóílỗi. Tịch PhongịHà hốt hoảng,ụnàng cũng bấtìtri bất giácãphát hiện, tìnhỹcảm nàng dànhẩcho Cố ChungãViệt không đượcìbình thường.
“Đại tỷỡcũng về sao?ỳĐã lâu taìkhông gặp tỷộấy.” Nàng cứngẹngắc chuyển đềỉtài. Tịch PhongĨHà thấy CốềChung Việt lạiỉquay trở về[bình thường nhưẳtrước, ngỡ nhưÏcô đơn trongĭmắt hắn hoànótoàn không tồnắtại.
Đại tỷ TịchãPhong Hà tênẵTịch Nhĩ Bình,ɪlà dưỡng nữẽcủa Tịch AnἳHành. Tịch AnảHành theo TiênýĐế nam tuần,Ílúc quay trởĩvề ông dẫnÎtheo Vệ diÍnương và mộtἶđứa bé cònĩnằm trong tãấlót. Nghe nóiơphụ mẫu củaĩđứa bé đềuửlà người trongổgiang hồ. TiênἵĐế trúng bẫyặám sát, họúliều mình cứuãgiúp. Trước phútɨlâm chung, họígiao nữ nhiỡcho Tịch AnảHành.
Thuở tấm béỵTịch Nhĩ Bìnhắđã biết phụămẫu là ânľnhân của ThánhïThượng, nhưng nàngãấy không coiẵđây là lợiọthế mà vòi]vĩnh đủ điều.ồTừ nhỏ nàngễấy đã thôngỗminh ngoan ngoãn,(cực kỳ raɨdáng trưởng tỷ.
Tới tuổi kết hôn, Tịch An Hành gả nàng ấy cho trúc mã Quách Văn Thanh, nhi tử Lễ Bộ Thượng Thư Quách Nhất Minh. Phu thê ân ái, một nhà hòa thuận.
“Con không muốn mọi người đứng ngoài chịu rét nên tự ý sửa thời gian.” Tịch Phong Hà đáp.
Cố Chung Việt lại nói: “Bước vào Tịch phủ không còn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, chỉ có nữ nhi và tế tử mà thôi.”
Đang nghĩ ngợi, lại thấy Tịch Phong Hà nở nụ cười ngây ngô, Cố Chung Việt tò mò hỏi.
Đầu năm Đại tỷ mang thai, Quách Văn Thanh che chở thê tử như bảo bối, không dám để nàng ấy làm lụng vất vả. Vậy nên nàng ấy không xuất hiện trong hôn lễ của Tịch Phong Hà và Tịch Túc Vũ, chỉ có Đại tỷ phu mang lễ vật tới chúc mừng.
Trong sảnh chính, lò sưởi tỏa khí nóng ấm áp. Ba nam tử bàn chuyện quốc sự, Tịch Phong Hà và mẫu thân trêu đùa nữ nhi của Đại tỷ, bầu không khí dịu dàng hòa ái.
. . .
Tháng mười Đại tỷ hạ sinh một thiên kim, hai nhà đều vui mừng. Nhưng Tiên Đế mới qua đời, không ai dám làm tiệc lớn, hai nhà cùng làm bàn tiệc nhỏ, tặng cho đứa bé không ít lễ vật. Tịch Phong Hà bận rộn không thể xuất cung, sai Chu Khinh tới quý phủ tặng chiếc khóa trường mệnh vàng ròng.
Hai tai Cố Chung Việt ửng đỏ, trìu mến nhìn Tịch Phong Hà.
Nghe tin Tịch Phong Hà hồi phủ, Tịch An Hành vội dẫn người nhà ra nghênh đón. Thấy Cố Chung Việt, ông hoảng hốt: “Bệ hạ giá lâm, thần không tiếp đón từ xa, tội đáng muôn chết.” Tịch Phong Hà không nói cho ông, hại Tịch gia mất quy củ.
Nghe Chu Khinh kể đứa bé kia rất đáng yêu, vừa trắng vừa mềm. Tịch Phong Hà vẫn luôn nhớ thương, giờ sắp được thấy nữ nhi của Đại tỷ, nàng mỉm cười hạnh phúc.
Tối qua nhà Tịch Nhĩ Bình tới, lúc này đang nói chuyện phiếm với phu thê Tịch An Hành.
Tịch An Hành im lặng, cung kính dẫn hai người vào phủ.
“Cười gì thế?” Cố Chung Việt lấy lại bình tĩnh. Hắn thầm nghĩ dù Tịch Phong Hà không thể quên Sơ Dương, hai người họ đã hoàn toàn vô phương. Hắn và Tịch Phong Hà còn cả đời, hắn không tin bản thân không đấu lại hắn ta.
Đang nghĩ ngợi, lại thấy Tịch Phong Hà nở nụ cười ngây ngô, Cố Chung Việt tò mò hỏi.
Đúng lúc này gã sai vặt đi vào: “Lão gia, Nhị tiểu thư và Nhị cô gia về rồi. Ngoài ra còn dẫn theo Tứ tiểu thư và… một nam tử xa lạ nữa ạ.”
Tịch Phong Hà vui vẻ đáp: “Bỗng nhớ tới nữ nhi của Đại tỷ. Ta sắp được gặp ngoại chất nữ rồi.”
Cố Chung Việt nghe vậy cũng mỉm cười, nói: “Nữ nhi của Đại tỷ là tôn nữ Lễ Bộ Thượng Thư, đương nhiên phải chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh.” Trong đầu lại nghĩ: Về sau hắn và Tịch Phong Hà cũng có một nữ nhi đáng yêu.
Cố Chung Việt nghe vậy cũng mỉm cười, nói: “Nữ nhi của Đại tỷ là tôn nữ Lễ Bộ Thượng Thư, đương nhiên phải chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh.” Trong đầu lại nghĩ: Về sau hắn và Tịch Phong Hà cũng có một nữ nhi đáng yêu.
Tới tuổi kết hôn, Tịch An Hành gả nàng ấy cho trúc mã Quách Văn Thanh, nhi tử Lễ Bộ Thượng Thư Quách Nhất Minh. Phu thê ân ái, một nhà hòa thuận.
Hai tai Cố Chung Việt ửng đỏ, trìu mến nhìn Tịch Phong Hà.
“Cười gì thế?” Cố Chung Việt lấy lại bình tĩnh. Hắn thầm nghĩ dù Tịch Phong Hà không thể quên Sơ Dương, hai người họ đã hoàn toàn vô phương. Hắn và Tịch Phong Hà còn cả đời, hắn không tin bản thân không đấu lại hắn ta.
Tịch Phong Hà không phát hiện ra, nghe Cố Chung Việt nói, nàng mới nhớ chưa chuẩn bị lễ vật cho ngoại chất nữ. Nàng vội tạm biệt Cố Chung Việt, kéo Chu Khinh tới khố phòng.
Tịch Phong Hà không phát hiện ra, nghe Cố Chung Việt nói, nàng mới nhớ chưa chuẩn bị lễ vật cho ngoại chất nữ. Nàng vội tạm biệt Cố Chung Việt, kéo Chu Khinh tới khố phòng.
Lan Sùng thấy hắn ngây ngốc, vẫy tay trước mặt hắn: “Hoàng Thượng, người có sao không ạ?”
Tháng mười Đại tỷ hạ sinh một thiên kim, hai nhà đều vui mừng. Nhưng Tiên Đế mới qua đời, không ai dám làm tiệc lớn, hai nhà cùng làm bàn tiệc nhỏ, tặng cho đứa bé không ít lễ vật. Tịch Phong Hà bận rộn không thể xuất cung, sai Chu Khinh tới quý phủ tặng chiếc khóa trường mệnh vàng ròng.
Cố Chung Việt bị nàng bỏ rơi, cũng không tức giận, còn đang mải nghĩ tới chuyện kia.
Tịch Phong Hà niết má đứa bé trong lòng Đại tỷ, lè lưỡi lườm Tịch An Hành, “Phụ thân, Hoàng Thượng đã nói vậy rồi, người còn rề rà gì nữa?”
Lan Sùng thấy hắn ngây ngốc, vẫy tay trước mặt hắn: “Hoàng Thượng, người có sao không ạ?”
Lúc này Cố Chung Việt mới lấy lại tinh thần. Thấy bóng dáng Tịch Phong Hà biến mất sau hành lang, hắn đánh mình một cái, mắng: “Cầm thú!”
Đầu năm Đại tỷ mang thai, Quách Văn Thanh che chở thê tử như bảo bối, không dám để nàng ấy làm lụng vất vả. Vậy nên nàng ấy không xuất hiện trong hôn lễ của Tịch Phong Hà và Tịch Túc Vũ, chỉ có Đại tỷ phu mang lễ vật tới chúc mừng.
Có kinh nghiệm lần trước toàn Tịch gia ra nghênh đón, lần này Tịch Phong Hà xuất cung sớm, đầu buổi chiều đã tới Tịch phủ.
. . .
“Giờ con đã là Hoàng Hậu, quốc mẫu một phương, sao lại không biết phép tắc vậy hả?” Tịch An Hành định mắng, Cố Chung Việt vội ngăn.
Có kinh nghiệm lần trước toàn Tịch gia ra nghênh đón, lần này Tịch Phong Hà xuất cung sớm, đầu buổi chiều đã tới Tịch phủ.
“Nhưng thế này… không đúng quy củ.”
Tối qua nhà Tịch Nhĩ Bình tới, lúc này đang nói chuyện phiếm với phu thê Tịch An Hành.
Nghe tin Tịch Phong Hà hồi phủ, Tịch An Hành vội dẫn người nhà ra nghênh đón. Thấy Cố Chung Việt, ông hoảng hốt: “Bệ hạ giá lâm, thần không tiếp đón từ xa, tội đáng muôn chết.” Tịch Phong Hà không nói cho ông, hại Tịch gia mất quy củ.
Lúc này Cố Chung Việt mới lấy lại tinh thần. Thấy bóng dáng Tịch Phong Hà biến mất sau hành lang, hắn đánh mình một cái, mắng: “Cầm thú!”
“Con không muốn mọi người đứng ngoài chịu rét nên tự ý sửa thời gian.” Tịch Phong Hà đáp.
“Giờ con đã là Hoàng Hậu, quốc mẫu một phương, sao lại không biết phép tắc vậy hả?” Tịch An Hành định mắng, Cố Chung Việt vội ngăn.
Cố Chung Việt bị nàng bỏ rơi, cũng không tức giận, còn đang mải nghĩ tới chuyện kia.
“Nhạc phụ chớ nóng giận. Trẫm và Hà Nhi đã thương lượng kỹ càng. Tuy thân phận trẫm cao hơn, nhưng người là trưởng bối của trẫm, nào có chuyện hậu bối bắt trưởng bối đứng chờ?”
“Nhưng thế này… không đúng quy củ.”
Cố Chung Việt lại nói: “Bước vào Tịch phủ không còn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, chỉ có nữ nhi và tế tử mà thôi.”
Tịch Phong Hà niết má đứa bé trong lòng Đại tỷ, lè lưỡi lườm Tịch An Hành, “Phụ thân, Hoàng Thượng đã nói vậy rồi, người còn rề rà gì nữa?”
Tịch An Hành im lặng, cung kính dẫn hai người vào phủ.
Trong sảnh chính, lò sưởi tỏa khí nóng ấm áp. Ba nam tử bàn chuyện quốc sự, Tịch Phong Hà và mẫu thân trêu đùa nữ nhi của Đại tỷ, bầu không khí dịu dàng hòa ái.
Nghe Chu Khinh kể đứa bé kia rất đáng yêu, vừa trắng vừa mềm. Tịch Phong Hà vẫn luôn nhớ thương, giờ sắp được thấy nữ nhi của Đại tỷ, nàng mỉm cười hạnh phúc.
Đúng lúc này gã sai vặt đi vào: “Lão gia, Nhị tiểu thư và Nhị cô gia về rồi. Ngoài ra còn dẫn theo Tứ tiểu thư và… một nam tử xa lạ nữa ạ.”