Cá muối cứu thế – Chương 45

Chương 45

Thần linh đần độn

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vân Thiển than vắn thở dài, cảm khái có lẽ lúc ông trời mở một cánh cửa cho người nào đó, đã tiện tay khóa luôn cánh cửa, lại còn quên đưa chìa khóa cho người ta. Người vừa đẹp mã, vừa dùng  được quả là số ít.

Không sao, nhìn mặt cũng được, cô là loại người chú trọng nhục dục sao? Tên hạ nhân trở người sắc mặt bình tĩnh địa giẫm lên trứ vũng máu.

…Phải, cô phải. Bắc Kinh bỗng cảm khí, hắn khóc không ra nước mắt.

Quan hệ giữa cô và Văn Nhân Du vốn là ham muốn cơ thể lẫn nhau, cũng chẳng có hòa hợp về tâm hồn. Nếu Văn Nhân Du không được mà còn muốn cô đưa tiền, vậy cô dứt khoát vẫy tay làm sở khanh bỏ đi. Nhưng! Văn Nhân Du lại bày ra tuyệt kỹ bàn tay thần sầu, thành công giữ Vân Thiển lại.

Vân Thiển: “Haiz ——” vẫn cảm thấy tiếc. Nàng lục lọi đến nữ nhền nhện không kiên nhẫn địa thúc giụ.

Ánh mắt rơi xuống người bên cạnh, sườn mặt tuấn tú, khóe môi ẩn chứa nụ cười, trên người lại chẳng có mùi mồ hôi của đàn ông thối, cơ thể thiên về cao gầy hợp mắt… Trường Giang lấy cực kỳ mài giũa bên trái đích móng tay.

Đột ngột đối diện với cặp mắt như sói của Vân Thiển, hai tay Kim Thiên Thiên túm chặt cổ áo, run rẩy nói: “Mặc dù tôi trông đẹp trai, nhưng xin cô nhớ kỹ, tôi là con gái! Con gái thứ thiệt!” Ta chỉ dùng nhất hai mặt sau mấy điều chỉ dùng tới đi đường.

Vân Thiển bỉu môi: “Cô sợ thế làm gì, lẽ nào tôi là người ra tay với con gái sao? Tôi chỉ hứng thú với đàn ông thôi.”

Kim Thiên Thiên kêu gào: “Con khỉ, hôm kia tôi còn thấy cô chấm mút Bùi Hướng Nhu.” Lão sư, phiền ngài cho ta nhượng cái địa, ta đi chỗ khác.

Vân Thiển nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ: “Chấm mút gì chứ, nói khó nghe quá, đây là khao khát vóc dáng hoàn hảo đối với người đồng giới, lấy thái độ tìm tòi nghiên cứu để đo ngực của cô ấy.”

Kim Thiên Thiên: “Cô đừng để anh Bùi nhìn thấy. Bị anh ta phát hiện cô giở trò với em gái anh ta, cho dù cô là nữ thì anh ta cũng đánh.” Nữ nhền nhện tức giận, chuẩn bị tập kích Hạ nhânChỉ.

Vân Thiển: “Hứ.” Nàng đau đắc nhe răng nhếch miệng, trước mắt một trận tối sầm.

Kim Thiên Thiên cảm thấy Vân Thiển đúng là một cô gái kỳ lạ, khác với tất cả người chơi mà cô từng gặp. Lần thế giới tận thế này, rõ ràng cô mới là người tìm ra nhân tố quan trọng. Nếu như cô bằng lòng, đáng lý có thể chiếm một vị trí trong nhóm người chơi. Thế nhưng cô lại đắm chìm vào tình yêu với người bản xứ, trừ chuyện đó ra thì chỉ biết ngủ khò, khiến đa số người chơi không thích kẻ từ sáng tới tối sờ cá như cô.

Trái li Kim Thiên Thiênrt thích VânThin.

Thnh thong VânThin s rtơgi to, nhưngđa s thigian cô khôngİphi là ngưi)che giu cmxúc. Vui v,khó chu, tcgin đu hinêhết lên mt,không cn c¹ý suy đoán,ôđng chuyn liđgii quyết dt)khoát nhanh gn,írt đáng tin, ngoi trchuyn thèm khátsc đp…

Kim ThiênThiên th dài,con ngưi đúngĩlà chng cóɩai hoàn m!

Tuynói vy, côôvn trao điphương thc liênlc vi VânThin trong hinthc, thun tiênìliên lc sauõnày.

Phía trưc đngíc tri dài,ɪĐen to conch Trng bénh đi ngangếhai ngưi. Trngbé nh chítýchít nhy xung,ơmi hai ngưiđến gn quansát cung đinxây gn xong.ũ

Ging như BùiChí Vũ cam{kết, anh dchết sc xây{dng, biến nơinày thành thếgii đng thoi.íAnh đ xutý tưng và¸bn thiết kế,ĩĐen to convà Trng béình có thto ra vtýliu và sinhîvt vưt quátrí tưng tưngįca bn h,ging như ChúaĪsáng thế trong(thế gii này.

Câyíci và nmtrong rng rmcao ln khiến[Vân Thin vàKim Thiên Thiêntưng nhm mìnhâđang bưc vàođt nưc ngưiľkhng l, tngĬđim phát sángálp lánh trôi°ni trong khôngăkhí, đến ticàng đp hơn.Ngưi bóng phânthân mini caĐen to con trong rngýrm bn rnliên tc, lúctrưc bn chúngítrông khng b,ļlúc sau mtèđi tính côngkích li trănên cc kïđáng yêu.

Đến chcung đin.

Cung đinĭđã không cònácó th dùngt hoành trángýđ khái quát.íNgôi nhà có}th cha đưcĐen to con,İli còn choĩnó t doĬhot đng chcɪchn là mtíth khng l,ưging như chiếmĨc hơn mt[na b mtîthế gii này,loài ngưi trưcÎmt tr nênýbé nh gingInhư con giun,con dế.

Cũng dưis giúp đÎca Đen tocon, ngưi chơiïmi có th:xây dng nhanhĺnhư thế. Bnh rưng rưngĩnưc mt, ngưibn x thtòlương thin, khôngĪtính toán himkhích lúc trưc…

Ngưi:chơi cũng cmthy k l,Đen to conli hi nhưvy ti saoЇli đ TrngĪbé nh b¹bt t trongthế gii ngưc?

Qua{li gii thíchìca Trng bénh, bn hámi biết lúcđó Marion nnúp đi àothế gii ngưc,không biết dùng³th gì đúche giu tungtích, Đen tocon không thýcm nhn đưcús đt nhpca ông ta,Íbi vy miİđ ông taítrm mt bàxã.

Nếu không phibt đc dĩ,nó không thtùy tin rikhi đây. Nóvn là trct ca thếgii này, mt¸khi nó riđi, thế giis sp đ,éđng nghĩa viũvic nó phigiành git sinhĨtn trong cùngmt thế giiòvi con ngưi…Cho dù làđi vi nhânïloi hay làÍvi nó thìĨđó đu làétn thế.

Ngưi chơiľmang Marion đãèchết ra qutroi trong lòng,lão già ngu°dt.

Bùi Chí Vũósuy nghĩ gìÏđó, anh tìmVân Thin: “Cóíphi th Marion¹đ li bÍVăn Nhân DuĮx lý không?”ĩ

Vân Thin kinhngc: “Làm saotôi biết.”

BùiíChí Vũ kinhngc: “Không phiícô đang lêuìlng cùng viÎanh ta sao…INgay c đngtĩnh tài snìca anh tamà cô cũngkhông biết? Tôinói thng, thÍMarion đ li¹có th làvũ khí khôngĮt. Chc cô]đã nhìn thy¸dáng v HưngNhu s dngvũ khí riđy, giúp ngưiɩchơi có thhô mưa gigió thếgii tn thế.”Í

Vân Thin: “Thtt như vy,t anh đitìm chng phiîtt hơn à?”

Li này thĭhin rõ đctính cá mui,ếcho dù biếtĩth này ïđâu, th khôngdâng đến cacũng lưi điátìm.

Bùi Chí Vũ:“Nếu như côơtht s tìmĭđưc th gì,nhưng li không¸ly đưc thìcó th nóivi chúng tôi.ưDa theo kinhnghim trưc gi[phán đoán…

Anhơtm dng đtòngt, có lình đến chuynmình nhm lnĨnhân t tnɪthế ch vìch nghĩa kinhnghim, bèn tiếptc nói: “Dùâsao tám phnlà đ côãcó th ly.ùCô c giènó, sau đótr v thếɨgii hin thc¹tìm đến trangЇweb Bang hiíngưi chơi, liênìh chúng tôigiám đnh thumua. Tuy nhiênīcũng có khnăng không phifth có trongsách, lúc cô³nhìn thy sbiết đó làêgì, đa phnđu có thîthu mua giáÏcao.”

Bùi ChíVũ nói mtĨcách mơ h,ĺVân Thin nghethy giá caoĬthì lp tcĩphn chn tinhìthn. Chuyn kiếmítin phi thôngİqua c gng,ca bn thânmi có thĮkiếm đưc, đươngnhiên không thIqua loa. Côkhông nói thêmđgì, lp tcri khi thếgii ngưc, điĩtìm Văn NhânDu.

Bùi Hưng Nhuthy bóng lưngri đi caVân Thin, BùiChí Vũ hiЇcô: “Em cóĭcm thy côĩy ging ngưiĮchơi thn chnkhông? Có đưcĩs may mnĩging như đưcthn phù tr,rõ ràng chnglàm gì nhưngnhng th mucht đu tìđng chy đếnbên ngưi côÎy, li cònãthin cm kl ca ngưibn x na.”

“Danh sách ngưiĩchơi thn chnđu trongtay Bang hingưi chơi, côy không cóếtrên danh sách.”ìBùi Hưng Nhugiơ tay vb vai BùiìChí Vũ: “Anh,ĪKim Thiên Thiênlà ngưi chơiĮkhông t, không:có suy nghĩlinh tinh gì,kêu gi côĩy vào bangĩhi hn cóth bi dưngvi tư cách¹Lương thin, ly²công chuc tiln trng phtnày ca chúngơta.”

Bùi ChíVũ gt đu:ì“S lưng ngưiíchơi thn chncàng nhiu càngtt, tht raVân Thin cũngĩkhông t.”

Đúngflà không t.”ăBùi Hưng Nhuítán đng, xongếli lc đu:Nhưng li khôngđ thun khiết,(không phi kiuơthn linh sthích, dưng nhưcũng không cóthin cm viíBang hi ngưiɩchơi lm, cól ch đơngin là mayímn mà thôi.”[

Vân Thin tìm¹thy Văn NhânİDu, anh đang[lau bàn làmvic trong phòngqun lý cal quán Tiu³Điu.

Văn Nhân Dujnghe thy tiếngchuông kêu trưcЇca, tiếp đếnìlà tiếng stsot vào nhàca con chutnh, chng thèmùnâng mí mtĩcũng biết ngưiìti là ai.)Anh còn biếtíchc chn VânĩThin có chuynmun nh anh,hn là chuyntt đi viũcô cho nênĩbưc chân minh nhàng vui]v như vy.

Côti gn, bưc¹chân dn nhfhơn, chc đnh(da t phíaĩsau.

Văn Nhân Duva vn xoayngưi, giang hai)cánh tay, qu:nhiên đón đưcmt Vân Thinu trĩ.

Lúm đngítin ca VânThin tươi nhưïhoa. Mi khiõcô n ncưi vui vt tn đáylòng, n cưica cô rt[có sc cunêhút, khóe môiVăn Nhân Du{cũng cưi lây.

VănĭNhân Du: “Banngày gp đưcem đúng làãchuyn hiếm thy…õNói đi, chuyngì?”

Vân Thin¹đi thng vàoÎvn đ: “TôiЇmun xem đMarion đ li.”

Văn Nhân Duăkhông hi tisao, anh láithng xe đưa³Vân Thin đếnľmt nhà khota lc Ïmt nơi xaìxôi. Ca nhàkho dày nng,ch cn nhìncht liu vàđ dày làíbiết có lythuc n cũng¸chng m ni.

Đâylà nhà khodưi đt, ct{cha đ loiđ đc, gingínhư nơi hamstertích tr lươngthc quý giá,có điu đâuíđâu cũng làmùi thuc khìtrùng.

Vân Thin kinhngc, không ngVăn Nhân Duli mang côti xem nơiĭquan trng thếnày, ít nhtlà nơi cck quan trngđi vi kkeo kit nhưĨanh.

Văn Nhân Dunhìn ra sókinh ngc caVân Thin, hôn}lên mái tócxinh đp caìcô: “Em quanếtrng hơn nơiénày.”

Vân Thiển cảm động… mới lạ. Cô nheo mắt nghi ngờ hỏi: “Có phải anh đã sớm chuyển những thứ đáng giá ở đây đi rồi không?”

Văn Nhân Du thấy không lừa được Vân Thiển, anh khẽ cười: “Cũng không phải, chẳng qua đối với tôi mà nói những thứ này sẽ sớm không còn tác dụng. Tôi sẽ rời khỏi nơi này.”

【Cái tên đần độn này, đầu óc ngu si bị lừa đá, dám ném mình đập đầu xuống đất!】

Văn Nhân Du hơi hất hàm dưới, đôi mắt tràn ngập ý cười: “Tôi thích em.”

Vân Thiển nhớ đến thái độ của dân thị trấn đối với Văn Nhân Du: “Đúng là anh nên chuyển đi nơi khác.”

Vân Thiển: “Anh thích tôi à?”

Văn Nhân Du hôn Vân Thiển, ít nhất trong lúc đắm chìm trong ái dục với cô, anh có thể quên đi nỗi sợ hãi như hình với bóng… Anh thích cơ thể Vân Thiển giống như Vân Thiển thích cơ thể anh, trừ chuyện đó ra chẳng còn gì khác. Nếu lời bản thể nói là sự thật, vậy anh sẽ không biến mất.

Văn Nhân Du véo gò má mềm mại của cô: “Phụ nữ vô tình, tấm lòng của tôi đối với em không đáng là gì sao?”

Vân Thiển cảm động… mới lạ. Cô nheo mắt nghi ngờ hỏi: “Có phải anh đã sớm chuyển những thứ đáng giá ở đây đi rồi không?”

Vân Thiển: “Anh thích tôi à?”

Giới hừ một tiếng: “Loài người không biết phải quấy.”

Văn Nhân Du hơi hất hàm dưới, đôi mắt tràn ngập ý cười: “Tôi thích em.”

Văn Nhân Du nhìn chằm chằm vào mắt anh một hồi, lắc đầu: “Nói dối, anh chỉ vờ cười mà thôi.” Cô chỉ vào ngực Văn Nhân Du: “Tôi và anh đều giỏi diễn kịch. Anh chỉ muốn dùng lời này để dỗ dành tôi. Không cần phải làm thế, tôi không hứng thú với trái tim anh, thân thể anh hiện giờ là của tôi, vậy đủ rồi.”

, mình không chắc câu này, ai biết thì comment để mình sửa nhé.

Ánh mắt cô dời sang nơi khác: “Đồ của Marion đặt ở đâu?”

Cuốn sổ này rất kỳ lạ, bìa ngoài giống như chiếc miệng há ra của một con thú dữ, trong miệng ngậm một thanh kiếm dài. Văn Nhân Du vừa chạm vào kiếm, ngón tay đã truyền đến cảm giác bỏng rát mạnh mẽ.

Giây kế tiếp, cô bị người ta ấn lên tường.

Vân Thiển đập đầu xuống đất, thanh máu tụt một nửa, trái lại đập tan ánh sáng bạc che mắt cô.

“Mỗi một chỗ ở đây đều rất sạch sẽ.” Văn Nhân Du áp lên người cô, kéo găng tay xuống, một tay thò xuống dưới làn váy, tay kia vuốt ve gương mặt cô, khẽ nói: “Vậy tốt nhất em nên tiếp tục giữ thái độ này, mãi mãi đừng thích tôi. Tôi không muốn biến mất khỏi thế giới này.”

Vân Thiển cắn vai anh, thở gấp nói: “Anh lên cơn gì đấy… Anh biến mất hay không có liên quan gì… tới tôi.”

Trong đống đồ đạc có một cái phát ra ánh sáng vàng, dĩ nhiên Văn Nhân Du không nhìn thấy, chỉ có cô thấy.

(*) Câu gốc là

Văn Nhân Du không giải thích thêm. Sự xuất hiện của Giới khiến người luôn có thói quen nắm giữ thế cục như anh rất bất an. Nếu như dung hợp cùng bản thể, vậy anh còn tồn tại không? Không có ai có thể chấp nhận thật ra mình không tồn tại, chỉ là một phần của người nào đó, dù cho người đó gọi là thần linh.

Vân Thiển nhớ đến thái độ của dân thị trấn đối với Văn Nhân Du: “Đúng là anh nên chuyển đi nơi khác.”

Ném kiểu lộn ngược.

Văn Nhân Du hôn Vân Thiển, ít nhất trong lúc đắm chìm trong ái dục với cô, anh có thể quên đi nỗi sợ hãi như hình với bóng… Anh thích cơ thể Vân Thiển giống như Vân Thiển thích cơ thể anh, trừ chuyện đó ra chẳng còn gì khác. Nếu lời bản thể nói là sự thật, vậy anh sẽ không biến mất.

Có điều cô không ngã xuống đất mà được người khác đỡ lấy, là một hơi thở hoàn toàn xa lạ.

Cuốn sổ rơi xuống đất, lộ ra nội dung bên trong. Song sắt làm bằng kim loại tan chảy mọc ra từ trái tim con người có thể giam giữ cầu lông màu trắng. Uống đều đặn nước thuốc từ hỗn hợp chất nhầy trích xuất từ cầu lông màu trắng và Hoa đỏ theo tỉ lệ có thể biến con người thành cầu lông màu trắng. Người phối thuốc không thể là người uống thuốc, mà phải là người đẩy phương diện nào đó của sự vật đến cực hạn(*).”

Vân Thiển khó chịu giẫm một cước lên chân Văn Nhân Du.

Văn Nhân Du tự thấy mình sai nên để mặc hành động của Vân Thiển, sau đó dẫn cô đến nơi Marion đặt đồ.

Ánh mắt cô dời sang nơi khác: “Đồ của Marion đặt ở đâu?”

“Mọi thứ đều ở đây.”

Vân Thiển quay đầu, nhìn thấy Văn Nhân Du tháo găng tay, ngón tay bỏng đỏ như que hàn, hơn nữa còn bắt đầu thối rữa.

Cô ôm đầu choáng váng đứng dậy, chỉ vào Giới nói: “Có kẻ cứu người như anh sao?”

Đồ đạc rất nhiều, Vân Thiển chỉ nhìn một cái đã biết ý trong lời nói của Bùi Chí Vũ là gì.

Trong đống đồ đạc có một cái phát ra ánh sáng vàng, dĩ nhiên Văn Nhân Du không nhìn thấy, chỉ có cô thấy.

Giây kế tiếp, cô bị người ta ấn lên tường.

Đó là một túi ngủ không mấy nổi bật đặt ở nơi rất cao, là vật phẩm không có trong sách… Vân Thiển tự suy diễn ra túi ngủ này đáng giá bao nhiêu. Cô leo lên lấy túi ngủ xuống, bên trong rơi ra một quyển sổ. Văn Nhân Du ở bên dưới nhặt lấy.

Văn Nhân Du thấy không lừa được Vân Thiển, anh khẽ cười: “Cũng không phải, chẳng qua đối với tôi mà nói những thứ này sẽ sớm không còn tác dụng. Tôi sẽ rời khỏi nơi này.”

Văn Nhân Du tự thấy mình sai nên để mặc hành động của Vân Thiển, sau đó dẫn cô đến nơi Marion đặt đồ.

Cuốn sổ này rất kỳ lạ, bìa ngoài giống như chiếc miệng há ra của một con thú dữ, trong miệng ngậm một thanh kiếm dài. Văn Nhân Du vừa chạm vào kiếm, ngón tay đã truyền đến cảm giác bỏng rát mạnh mẽ.

Cuốn sổ rơi xuống đất, lộ ra nội dung bên trong. Song sắt làm bằng kim loại tan chảy mọc ra từ trái tim con người có thể giam giữ cầu lông màu trắng. Uống đều đặn nước thuốc từ hỗn hợp chất nhầy trích xuất từ cầu lông màu trắng và Hoa đỏ theo tỉ lệ có thể biến con người thành cầu lông màu trắng. Người phối thuốc không thể là người uống thuốc, mà phải là người đẩy phương diện nào đó của sự vật đến cực hạn(*).”

Vân Thiển cắn vai anh, thở gấp nói: “Anh lên cơn gì đấy… Anh biến mất hay không có liên quan gì… tới tôi.”Giây kế tiếp, cô bị người ta ấn lên tường.(*) Câu gốc là Vân Thiển: “Anh thích tôi à?”且必须对某方面事物做至极致的人Cuốn sổ này rất kỳ lạ, bìa ngoài giống như chiếc miệng há ra của một con thú dữ, trong miệng ngậm một thanh kiếm dài. Văn Nhân Du vừa chạm vào kiếm, ngón tay đã truyền đến cảm giác bỏng rát mạnh mẽ.Nhưng tiếng lòng Giới nghe được lại là ——, mình không chắc câu này, ai biết thì comment để mình sửa nhé.

Vân Thiển vô cùng tức giận nhưng cô có thể nhận ra đối phương không đơn giản. Cô hạ giọng, nhỏ nhẹ hỏi: “Xin lỗi, thái độ lúc nãy của tôi kém quá, cảm ơn ngài đã cứu tôi. Xin hỏi ngài là…?

Nhưng tiếng lòng Giới nghe được lại là ——

Bức vẽ phía sau nói sau khi cầu lông ban đầu chết mới có thể biến thành cầu lông mới, sau đó dùng cầu lông khống chế bóng đen, nhất định phải điều khiển bóng đen tự tay giết chết người điều phối thuốc, như vậy mới có thể che giấu bí mật này.

(*) Câu gốc là 且必须对某方面事物做至极致的人, mình không chắc câu này, ai biết thì comment để mình sửa nhé.

Văn Nhân Du không giải thích thêm. Sự xuất hiện của Giới khiến người luôn có thói quen nắm giữ thế cục như anh rất bất an. Nếu như dung hợp cùng bản thể, vậy anh còn tồn tại không? Không có ai có thể chấp nhận thật ra mình không tồn tại, chỉ là một phần của người nào đó, dù cho người đó gọi là thần linh.

Vân Thiển quay đầu, nhìn thấy Văn Nhân Du tháo găng tay, ngón tay bỏng đỏ như que hàn, hơn nữa còn bắt đầu thối rữa.

Văn Nhân Du véo gò má mềm mại của cô: “Phụ nữ vô tình, tấm lòng của tôi đối với em không đáng là gì sao?”

Không đợi cô leo xuống, một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Tóc trắng dài tới mắt cá chân, tay người đó ngưng tụ ánh sáng bạc chặt cả cánh tay Văn Nhân Du xuống nhưng lại chẳng có máu phun mạnh, cánh tay mới nhanh chóng mọc ra…

Giới: “…”

Mắt kính Vân Thiển bị người mặc áo giáp kia đánh bay, nhưng dù tất cả sự vật trong mắt cô mờ nhòe thì bóng dáng ấy vẫn rõ nét như cũ, rõ đến mức giống như cô chưa hề cận thị, ngay cả hoa văn trên áo giáp cũng thấy rất rõ ràng.

Mắt kính Vân Thiển bị người mặc áo giáp kia đánh bay, nhưng dù tất cả sự vật trong mắt cô mờ nhòe thì bóng dáng ấy vẫn rõ nét như cũ, rõ đến mức giống như cô chưa hề cận thị, ngay cả hoa văn trên áo giáp cũng thấy rất rõ ràng.

Vân Thiển cắn vai anh, thở gấp nói: “Anh lên cơn gì đấy… Anh biến mất hay không có liên quan gì… tới tôi.”

“…Tôi từng thấy anh. Một lần ở thư viện, một lần ở quảng trường siêu thị, anh không phải ảo giác của tôi, anh là ai? Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du có quan hệ gì với anh?”

Cô nghe thấy một tiếng thở dài, ánh sáng bạc trước mắt nổ tung, chẳng thấy cái gì. Cô bị dọa nhảy dựng lên, lùi về sau theo bản năng nhưng lại quên đang ở trên cao, vì vậy ngã thẳng ra phía sau.

Có điều cô không ngã xuống đất mà được người khác đỡ lấy, là một hơi thở hoàn toàn xa lạ.

Không đợi cô leo xuống, một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Tóc trắng dài tới mắt cá chân, tay người đó ngưng tụ ánh sáng bạc chặt cả cánh tay Văn Nhân Du xuống nhưng lại chẳng có máu phun mạnh, cánh tay mới nhanh chóng mọc ra…

Vân Thiển khó chịu giẫm một cước lên chân Văn Nhân Du.

Giới: “…”

Ngài chỉ lo sẽ bị hai phân thân không nghe lời gây phiền phức nên mới phản ứng nhanh như vậy, có điều ngài mau chóng nhớ ra ở thế giới này, cô gái này chẳng thể chết được, vì vậy ném thẳng người xuống đất.

Đó là một túi ngủ không mấy nổi bật đặt ở nơi rất cao, là vật phẩm không có trong sách… Vân Thiển tự suy diễn ra túi ngủ này đáng giá bao nhiêu. Cô leo lên lấy túi ngủ xuống, bên trong rơi ra một quyển sổ. Văn Nhân Du ở bên dưới nhặt lấy.

Ném kiểu lộn ngược.

Vân Thiển đập đầu xuống đất, thanh máu tụt một nửa, trái lại đập tan ánh sáng bạc che mắt cô.

Cô ôm đầu choáng váng đứng dậy, chỉ vào Giới nói: “Có kẻ cứu người như anh sao?”

Giới hừ một tiếng: “Loài người không biết phải quấy.”

Vân Thiển vô cùng tức giận nhưng cô có thể nhận ra người kia không đơn giản. Cô hạ giọng, nhỏ nhẹ hỏi: “Xin lỗi, thái độ lúc nãy của tôi kém quá, cảm ơn ngài đã cứu tôi. Xin hỏi ngài là…?

Nhưng tiếng lòng Giới nghe được lại là ——

“Mọi thứ đều ở đây.”

【Cái tên đần độn này, đầu óc ngu si bị lừa đá, dám ném mình đập đầu xuống đất!】

Giới: “…”

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

5 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Đúng là không nghiêm túc được bao lâu mà…

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

Giới: hông pé ơi, em chữi ank như con mà đòi xin in tư của ank, ank hông choa đâu

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Không đếm nổi lần thứ mấy chị chửi anh rồi ?

Min
Min
2 Năm Cách đây

Công nhận bà nu9 chửi nam9 hay như hát

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Giới kiểu: đúng là tín đồ bại não ????
Vân chó chỉ cần thân thể không cần trái tim của anh Du, giây trước ngọt ngào nồng thắm giây sau đấm nhau :)))))

5
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!