Chương 45
Thần linh đần độn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vân Thiển than vắn thở dài, cảm khái có lẽ lúc ông trời mở một cánh cửa cho người nào đó, đã tiện tay khóa luôn cánh cửa, lại còn quên đưa chìa khóa cho người ta. Người vừa đẹp mã, vừa dùng được quả là số ít.
Không sao, nhìn mặt cũng được, cô là loại người chú trọng nhục dục sao? Tên hạ nhân trở người sắc mặt bình tĩnh địa giẫm lên trứ vũng máu.
…Phải, cô phải. Bắc Kinh bỗng cảm khí, hắn khóc không ra nước mắt.
Quan hệ giữa cô và Văn Nhân Du vốn là ham muốn cơ thể lẫn nhau, cũng chẳng có hòa hợp về tâm hồn. Nếu Văn Nhân Du không được mà còn muốn cô đưa tiền, vậy cô dứt khoát vẫy tay làm sở khanh bỏ đi. Nhưng! Văn Nhân Du lại bày ra tuyệt kỹ bàn tay thần sầu, thành công giữ Vân Thiển lại.
Vân Thiển: “Haiz ——” vẫn cảm thấy tiếc. Nàng lục lọi đến nữ nhền nhện không kiên nhẫn địa thúc giụ.
Ánh mắt rơi xuống người bên cạnh, sườn mặt tuấn tú, khóe môi ẩn chứa nụ cười, trên người lại chẳng có mùi mồ hôi của đàn ông thối, cơ thể thiên về cao gầy hợp mắt… Trường Giang lấy cực kỳ mài giũa bên trái đích móng tay.
Đột ngột đối diện với cặp mắt như sói của Vân Thiển, hai tay Kim Thiên Thiên túm chặt cổ áo, run rẩy nói: “Mặc dù tôi trông đẹp trai, nhưng xin cô nhớ kỹ, tôi là con gái! Con gái thứ thiệt!” Ta chỉ dùng nhất hai mặt sau mấy điều chỉ dùng tới đi đường.
Vân Thiển bỉu môi: “Cô sợ thế làm gì, lẽ nào tôi là người ra tay với con gái sao? Tôi chỉ hứng thú với đàn ông thôi.”
Kim Thiên Thiên kêu gào: “Con khỉ, hôm kia tôi còn thấy cô chấm mút Bùi Hướng Nhu.” Lão sư, phiền ngài cho ta nhượng cái địa, ta đi chỗ khác.
Vân Thiển nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ: “Chấm mút gì chứ, nói khó nghe quá, đây là khao khát vóc dáng hoàn hảo đối với người đồng giới, lấy thái độ tìm tòi nghiên cứu để đo ngực của cô ấy.”
Kim Thiên Thiên: “Cô đừng để anh Bùi nhìn thấy. Bị anh ta phát hiện cô giở trò với em gái anh ta, cho dù cô là nữ thì anh ta cũng đánh.” Nữ nhền nhện tức giận, chuẩn bị tập kích Hạ nhânChỉ.
Vân Thiển: “Hứ.” Nàng đau đắc nhe răng nhếch miệng, trước mắt một trận tối sầm.
Kim Thiên Thiên cảm thấy Vân Thiển đúng là một cô gái kỳ lạ, khác với tất cả người chơi mà cô từng gặp. Lần thế giới tận thế này, rõ ràng cô mới là người tìm ra nhân tố quan trọng. Nếu như cô bằng lòng, đáng lý có thể chiếm một vị trí trong nhóm người chơi. Thế nhưng cô lại đắm chìm vào tình yêu với người bản xứ, trừ chuyện đó ra thì chỉ biết ngủ khò, khiến đa số người chơi không thích kẻ từ sáng tới tối sờ cá như cô.
Trái lại Kim Thiên Thiênỉrất thích VânắThiển.
Thỉnh thoảng VânịThiển sẽ rấtơgiả tạo, nhưng‹đa số thờiợgian cô khôngİphải là người)che giấu cảmộxúc. Vui vẻ,ặkhó chịu, tứcặgiận đều hiệnêhết lên mặt,ỉkhông cần cố¹ý suy đoán,ôđụng chuyện lạiđgiải quyết dứt)khoát nhanh gọn,írất đáng tinặ, ngoại trừịchuyện thèm khátểsắc đẹp…
Kim ThiênỵThiên thở dài,ịcon người đúngĩlà chẳng cóɩai hoàn mỹ!
Tuyἲnói vậy, côôvẫn trao đổiỉphương thức liênỉlạc với VânἷThiển trong hiệnἰthực, thuận tiênìliên lạc sauõnày.
Phía trước đồngícỏ trải dài,ɪĐen to conἶchở Trắng béồnhỏ đi ngangếhai người. Trắngẳbé nhỏ chítýchít nhảy xuống,ơmời hai ngườiểđến gần quanỉsát cung điệnỷxây gần xong.ũ
Giống như BùiḻChí Vũ cam{kết, anh dốcễhết sức xây{dựng, biến nơiἳnày thành thếịgiới đồng thoại.íAnh đề xuấtậý tưởng và¸bản thiết kế,ĩĐen to conờvà Trắng béìnhỏ có thểợtạo ra vậtýliệu và sinhîvật vượt quáờtrí tượng tượngįcủa bọn họ,ấgiống như ChúaĪsáng thế trong(thế giới này.
Câyícối và nấmởtrong rừng rậmḻcao lớn khiến[Vân Thiển vàềKim Thiên Thiênἰtưởng nhầm mìnhâđang bước vàoắđất nước ngườiľkhổng lồ, từngĬđiểm phát sángálấp lánh trôi°nổi trong khôngăkhí, đến tốiừcàng đẹp hơn.ỉNgười bóng phânḹthân mini củaỵĐen to conợở trong rừngýrậm bận rộnọliên tục, lúcọtrước bọn chúngítrông khủng bố,ļlúc sau mấtèđi tính côngἳkích lại trởănên cực kỳïđáng yêu.
Đến chỗẵcung điện.
Cung điệnĭđã không cònácó thể dùngỉtừ hoành trángýđể khái quát.íNgôi nhà có}thể chứa đượcụĐen to con,İlại còn choĩnó tự doĬhoạt động chắcɪchắn là mộtíthứ khổng lồ,ưgiống như chiếmĨcứ hơn một[nửa bề mặtîthế giới này,ớloài người trướcÎmặt trở nênýbé nhỏ giốngInhư con giun,con dế.
Cũng dướiἴsự giúp đỡÎcủa Đen toỹcon, người chơiïmới có thể:xây dựng nhanhĺnhư thế. Bọnỗhọ rưng rưngĩnước mắt, ngườiἷbản xứ thậtòlương thiện, khôngĪtính toán hiềmắkhích lúc trước…
Người:chơi cũng cảmỏthấy kỳ lạ,ẻĐen to conỗlợi hại nhưỗvậy tại saoЇlại để TrắngĪbé nhỏ bị¹bắt từ trongớthế giới ngược?
Qua{lời giải thíchìcủa Trắng béịnhỏ, bọn họámới biết lúcẳđó Marion ẩnịnúp đi àoằthế giới ngược,ổkhông biết dùng³thứ gì đểúche giấu tungặtích, Đen toẽcon không thểýcảm nhận đượcúsự đột nhậpịcủa ông ta,Íbởi vậy mớiİđể ông taítrộm mất bàậxã.
Nếu không phảiỳbất đắc dĩ,ịnó không thểịtùy tiện rờiỉkhỏi đây. Nóỹvốn là trụἳcột của thếổgiới này, một¸khi nó rờiỵđi, thế giớiởsẽ sụp đổ,éđồng nghĩa vớiũviệc nó phảiỹgiành giật sinhĨtồn trong cùngỉmột thế giớiòvới con người…ấCho dù làịđối với nhânïloại hay làÍvới nó thìĨđó đều làétận thế.
Người chơiľmang Marion đãèchết ra quấtệroi trong lòng,ἰlão già ngu°dốt.
Bùi Chí Vũósuy nghĩ gìÏđó, anh tìmồVân Thiển: “Cóíphải thứ Marion¹để lại bịÍVăn Nhân DuĮxử lý không?”ĩ
Vân Thiển kinhịngạc: “Làm saoễtôi biết.”
BùiíChí Vũ kinhỉngạc: “Không phảiícô đang lêuìlổng cùng vớiÎanh ta sao…INgay cả độngẹtĩnh tài sảnìcủa anh taẫmà cô cũngốkhông biết? Tôiểnói thẳng, thứÍMarion để lại¹có thể làọvũ khí khôngĮtệ. Chắc cô]đã nhìn thấy¸dáng vẻ HướngềNhu sử dụngọvũ khí rồiớđấy, giúp ngườiɩchơi có thểỏhô mưa gọiỡgió ở thếắgiới tận thế.”Í
Vân Thiển: “Thứừtốt như vậy,ịtự anh điẹtìm chẳng phảiîtốt hơn à?”ộ
Lời này thểĭhiện rõ đặcấtính cá muối,ếcho dù biếtĩthứ này ởïđâu, thứ khôngỗdâng đến cửaẩcũng lười điátìm.
Bùi Chí Vũ:ừ“Nếu như côơthật sự tìmĭđược thứ gì,ἴnhưng lại không¸lấy được thìủcó thể nóiềvới chúng tôi.ưDựa theo kinhỉnghiệm trước giờ[phán đoán…”
Anhơtạm dừng độtòngột, có lẽìnhớ đến chuyệnảmình nhầm lẫnĨnhân tố tậnɪthế chỉ vìạchủ nghĩa kinhằnghiệm, bèn tiếpừtục nói: “Dùâsao tám phầnủlà đồ côãcó thể lấy.ùCô cứ giữènó, sau đóἶtrở về thếɨgiới hiện thực¹tìm đến trangЇweb Bang hộiíngười chơi, liênìhệ chúng tôiἵgiám định thuịmua. Tuy nhiênīcũng có khảậnăng không phảifthứ có trongịsách, lúc cô³nhìn thấy sẽἵbiết đó làêgì, đa phầnỗđều có thểîthu mua giáÏcao.”
Bùi ChíḷVũ nói mộtĨcách mơ hồ,ĺVân Thiển ngheởthấy giá caoĬthì lập tứcĩphấn chấn tinhìthần. Chuyện kiếmítiền phải thôngİqua cố gắng,của bản thânữmới có thểĮkiếm được, đươngịnhiên không thểIqua loa. Côẻkhông nói thêmđgì, lập tứcỳrời khỏi thếἳgiới ngược, điĩtìm Văn NhânḽDu.
Bùi Hướng Nhuἴthấy bóng lưngệrời đi củaụVân Thiển, BùiẫChí Vũ hỏiЇcô: “Em cóĭcảm thấy côĩấy giống ngườiĮchơi thần chọnḹkhông? Có đượcĩsự may mắnĩgiống như đượcớthần phù trợ,ớrõ ràng chẳngḽlàm gì nhưngỉnhững thứ mấuọchốt đều tựìđộng chạy đếnớbên người côÎấy, lại cònãthiện cảm kỳằlạ của ngườiốbản xứ nữa.”‹
“Danh sách ngườiĩchơi thần chọnỉđều ở trongḽtay Bang hộiợngười chơi, côẳấy không cóếtrên danh sách.”ìBùi Hướng Nhuằgiơ tay vỗịbả vai BùiìChí Vũ: “Anh,ĪKim Thiên Thiênḻlà người chơiĮkhông tệ, không:có suy nghĩỡlinh tinh gì,ừkêu gọi côĩấy vào bangĩhội hẳn cóữthể bồi dưỡngẫvới tư cách¹‘Lương thiện’, lấy²công chuộc tộiỉlần trừng phạtặnày của chúngơta.”
Bùi ChíịVũ gật đầu:ì“Số lượng ngườiíchơi thần chọnỉcàng nhiều càngἵtốt, thật raồVân Thiển cũngĩkhông tệ.”
“Đúngflà không tệ.”ăBùi Hướng Nhuítán đồng, xongếlại lắc đầu:ỵ“Nhưng lại khôngờđủ thuần khiết,(không phải kiểuơthần linh sẽợthích, dường nhưữcũng không cóἲthiện cảm vớiíBang hội ngườiɩchơi lắm, cóỳlẽ chỉ đơnḻgiản là mayímắn mà thôi.”[
…
Vân Thiển tìm¹thấy Văn NhânİDu, anh đang[lau bàn làmỏviệc trong phòngứquản lý củaừlữ quán Tiểu³Điểu.
Văn Nhân Dujnghe thấy tiếngạchuông kêu trướcЇcửa, tiếp đếnìlà tiếng sộtỉsoạt vào nhàḻcủa con chuộtịnhỏ, chẳng thèmùnâng mí mắtĩcũng biết ngườiìtới là ai.)Anh còn biếtíchắc chắn VânĩThiển có chuyệnỉmuốn nhờ anh,ủhẳn là chuyệnỉtốt đối vớiũcô cho nênĩbước chân mớiặnhẹ nhàng vui]vẻ như vậy.
Côẹtới gần, bước¹chân dần nhỏfhơn, chắc định(dọa từ phíaĩsau.
Văn Nhân Duẹvừa vặn xoayễngười, giang hai)cánh tay, quả:nhiên đón đượcớmột Vân Thiểnổấu trĩ.
Lúm đồngítiền của VânἴThiển tươi nhưïhoa. Mỗi khiõcô nở nụἱcười vui vẻễtừ tận đáyἰlòng, nụ cườiỉcủa cô rất[có sức cuốnêhút, khóe môiἰVăn Nhân Du{cũng cười lây.
VănĭNhân Du: “Banỷngày gặp đượcḽem đúng làãchuyện hiếm thấy…õNói đi, chuyệnềgì?”
Vân Thiển¹đi thẳng vàoÎvấn đề: “TôiЇmuốn xem đồἱMarion để lại.”ổ
Văn Nhân Duăkhông hỏi tạiỗsao, anh láiặthẳng xe đưa³Vân Thiển đếnľmột nhà khoứtọa lạc ởÏmột nơi xaìxôi. Cửa nhàứkho dày nặng,ịchỉ cần nhìnọchất liệu vàἷđộ dày làíbiết có lấyồthuốc nổ cũng¸chẳng mở nổi.
Đâyỏlà nhà khoởdưới đất, cất{chứa đủ loạiẻđồ đạc, giốngínhư nơi hamsterồtích trữ lươngễthực quý giá,ỉcó điều đâuíđâu cũng làắmùi thuốc khửìtrùng.
Vân Thiển kinhạngạc, không ngờḷVăn Nhân Duủlại mang côἷtới xem nơiĭquan trọng thế‹này, ít nhấtịlà nơi cựcỉkỳ quan trọngạđối với kẻịkeo kiệt nhưĨanh.
Văn Nhân Duầnhìn ra sựókinh ngạc củaọVân Thiển, hôn}lên mái tócổxinh đẹp củaìcô: “Em quanếtrọng hơn nơiénày.”
Vân Thiển cảm động… mới lạ. Cô nheo mắt nghi ngờ hỏi: “Có phải anh đã sớm chuyển những thứ đáng giá ở đây đi rồi không?”
…
Văn Nhân Du thấy không lừa được Vân Thiển, anh khẽ cười: “Cũng không phải, chẳng qua đối với tôi mà nói những thứ này sẽ sớm không còn tác dụng. Tôi sẽ rời khỏi nơi này.”
【Cái tên đần độn này, đầu óc ngu si bị lừa đá, dám ném mình đập đầu xuống đất!】
Văn Nhân Du hơi hất hàm dưới, đôi mắt tràn ngập ý cười: “Tôi thích em.”
Vân Thiển nhớ đến thái độ của dân thị trấn đối với Văn Nhân Du: “Đúng là anh nên chuyển đi nơi khác.”
Vân Thiển: “Anh thích tôi à?”
Văn Nhân Du hôn Vân Thiển, ít nhất trong lúc đắm chìm trong ái dục với cô, anh có thể quên đi nỗi sợ hãi như hình với bóng… Anh thích cơ thể Vân Thiển giống như Vân Thiển thích cơ thể anh, trừ chuyện đó ra chẳng còn gì khác. Nếu lời bản thể nói là sự thật, vậy anh sẽ không biến mất.
Văn Nhân Du véo gò má mềm mại của cô: “Phụ nữ vô tình, tấm lòng của tôi đối với em không đáng là gì sao?”
Vân Thiển cảm động… mới lạ. Cô nheo mắt nghi ngờ hỏi: “Có phải anh đã sớm chuyển những thứ đáng giá ở đây đi rồi không?”
Vân Thiển: “Anh thích tôi à?”
Giới hừ một tiếng: “Loài người không biết phải quấy.”
Văn Nhân Du hơi hất hàm dưới, đôi mắt tràn ngập ý cười: “Tôi thích em.”
Văn Nhân Du nhìn chằm chằm vào mắt anh một hồi, lắc đầu: “Nói dối, anh chỉ vờ cười mà thôi.” Cô chỉ vào ngực Văn Nhân Du: “Tôi và anh đều giỏi diễn kịch. Anh chỉ muốn dùng lời này để dỗ dành tôi. Không cần phải làm thế, tôi không hứng thú với trái tim anh, thân thể anh hiện giờ là của tôi, vậy đủ rồi.”
, mình không chắc câu này, ai biết thì comment để mình sửa nhé.
Ánh mắt cô dời sang nơi khác: “Đồ của Marion đặt ở đâu?”
Cuốn sổ này rất kỳ lạ, bìa ngoài giống như chiếc miệng há ra của một con thú dữ, trong miệng ngậm một thanh kiếm dài. Văn Nhân Du vừa chạm vào kiếm, ngón tay đã truyền đến cảm giác bỏng rát mạnh mẽ.
Giây kế tiếp, cô bị người ta ấn lên tường.
Vân Thiển đập đầu xuống đất, thanh máu tụt một nửa, trái lại đập tan ánh sáng bạc che mắt cô.
“Mỗi một chỗ ở đây đều rất sạch sẽ.” Văn Nhân Du áp lên người cô, kéo găng tay xuống, một tay thò xuống dưới làn váy, tay kia vuốt ve gương mặt cô, khẽ nói: “Vậy tốt nhất em nên tiếp tục giữ thái độ này, mãi mãi đừng thích tôi. Tôi không muốn biến mất khỏi thế giới này.”
Vân Thiển cắn vai anh, thở gấp nói: “Anh lên cơn gì đấy… Anh biến mất hay không có liên quan gì… tới tôi.”
Trong đống đồ đạc có một cái phát ra ánh sáng vàng, dĩ nhiên Văn Nhân Du không nhìn thấy, chỉ có cô thấy.
(*) Câu gốc là
Văn Nhân Du không giải thích thêm. Sự xuất hiện của Giới khiến người luôn có thói quen nắm giữ thế cục như anh rất bất an. Nếu như dung hợp cùng bản thể, vậy anh còn tồn tại không? Không có ai có thể chấp nhận thật ra mình không tồn tại, chỉ là một phần của người nào đó, dù cho người đó gọi là thần linh.
Vân Thiển nhớ đến thái độ của dân thị trấn đối với Văn Nhân Du: “Đúng là anh nên chuyển đi nơi khác.”
Ném kiểu lộn ngược.
Văn Nhân Du hôn Vân Thiển, ít nhất trong lúc đắm chìm trong ái dục với cô, anh có thể quên đi nỗi sợ hãi như hình với bóng… Anh thích cơ thể Vân Thiển giống như Vân Thiển thích cơ thể anh, trừ chuyện đó ra chẳng còn gì khác. Nếu lời bản thể nói là sự thật, vậy anh sẽ không biến mất.
Có điều cô không ngã xuống đất mà được người khác đỡ lấy, là một hơi thở hoàn toàn xa lạ.
…
Cuốn sổ rơi xuống đất, lộ ra nội dung bên trong. Song sắt làm bằng kim loại tan chảy mọc ra từ trái tim con người có thể giam giữ cầu lông màu trắng. Uống đều đặn nước thuốc từ hỗn hợp chất nhầy trích xuất từ cầu lông màu trắng và Hoa đỏ theo tỉ lệ có thể biến con người thành cầu lông màu trắng. Người phối thuốc không thể là người uống thuốc, mà phải là người đẩy phương diện nào đó của sự vật đến cực hạn(*).”
Vân Thiển khó chịu giẫm một cước lên chân Văn Nhân Du.
Văn Nhân Du tự thấy mình sai nên để mặc hành động của Vân Thiển, sau đó dẫn cô đến nơi Marion đặt đồ.
Ánh mắt cô dời sang nơi khác: “Đồ của Marion đặt ở đâu?”
“Mọi thứ đều ở đây.”
Vân Thiển quay đầu, nhìn thấy Văn Nhân Du tháo găng tay, ngón tay bỏng đỏ như que hàn, hơn nữa còn bắt đầu thối rữa.
Cô ôm đầu choáng váng đứng dậy, chỉ vào Giới nói: “Có kẻ cứu người như anh sao?”
Đồ đạc rất nhiều, Vân Thiển chỉ nhìn một cái đã biết ý trong lời nói của Bùi Chí Vũ là gì.
Trong đống đồ đạc có một cái phát ra ánh sáng vàng, dĩ nhiên Văn Nhân Du không nhìn thấy, chỉ có cô thấy.
Giây kế tiếp, cô bị người ta ấn lên tường.
Đó là một túi ngủ không mấy nổi bật đặt ở nơi rất cao, là vật phẩm không có trong sách… Vân Thiển tự suy diễn ra túi ngủ này đáng giá bao nhiêu. Cô leo lên lấy túi ngủ xuống, bên trong rơi ra một quyển sổ. Văn Nhân Du ở bên dưới nhặt lấy.
Văn Nhân Du thấy không lừa được Vân Thiển, anh khẽ cười: “Cũng không phải, chẳng qua đối với tôi mà nói những thứ này sẽ sớm không còn tác dụng. Tôi sẽ rời khỏi nơi này.”
Văn Nhân Du tự thấy mình sai nên để mặc hành động của Vân Thiển, sau đó dẫn cô đến nơi Marion đặt đồ.
Cuốn sổ này rất kỳ lạ, bìa ngoài giống như chiếc miệng há ra của một con thú dữ, trong miệng ngậm một thanh kiếm dài. Văn Nhân Du vừa chạm vào kiếm, ngón tay đã truyền đến cảm giác bỏng rát mạnh mẽ.
Cuốn sổ rơi xuống đất, lộ ra nội dung bên trong. Song sắt làm bằng kim loại tan chảy mọc ra từ trái tim con người có thể giam giữ cầu lông màu trắng. Uống đều đặn nước thuốc từ hỗn hợp chất nhầy trích xuất từ cầu lông màu trắng và Hoa đỏ theo tỉ lệ có thể biến con người thành cầu lông màu trắng. Người phối thuốc không thể là người uống thuốc, mà phải là người đẩy phương diện nào đó của sự vật đến cực hạn(*).”
Vân Thiển cắn vai anh, thở gấp nói: “Anh lên cơn gì đấy… Anh biến mất hay không có liên quan gì… tới tôi.”Giây kế tiếp, cô bị người ta ấn lên tường.(*) Câu gốc là Vân Thiển: “Anh thích tôi à?”且必须对某方面事物做至极致的人Cuốn sổ này rất kỳ lạ, bìa ngoài giống như chiếc miệng há ra của một con thú dữ, trong miệng ngậm một thanh kiếm dài. Văn Nhân Du vừa chạm vào kiếm, ngón tay đã truyền đến cảm giác bỏng rát mạnh mẽ.Nhưng tiếng lòng Giới nghe được lại là ——, mình không chắc câu này, ai biết thì comment để mình sửa nhé.
Vân Thiển vô cùng tức giận nhưng cô có thể nhận ra đối phương không đơn giản. Cô hạ giọng, nhỏ nhẹ hỏi: “Xin lỗi, thái độ lúc nãy của tôi kém quá, cảm ơn ngài đã cứu tôi. Xin hỏi ngài là…?
Nhưng tiếng lòng Giới nghe được lại là ——
Bức vẽ phía sau nói sau khi cầu lông ban đầu chết mới có thể biến thành cầu lông mới, sau đó dùng cầu lông khống chế bóng đen, nhất định phải điều khiển bóng đen tự tay giết chết người điều phối thuốc, như vậy mới có thể che giấu bí mật này.
(*) Câu gốc là 且必须对某方面事物做至极致的人, mình không chắc câu này, ai biết thì comment để mình sửa nhé.
Văn Nhân Du không giải thích thêm. Sự xuất hiện của Giới khiến người luôn có thói quen nắm giữ thế cục như anh rất bất an. Nếu như dung hợp cùng bản thể, vậy anh còn tồn tại không? Không có ai có thể chấp nhận thật ra mình không tồn tại, chỉ là một phần của người nào đó, dù cho người đó gọi là thần linh.
Vân Thiển quay đầu, nhìn thấy Văn Nhân Du tháo găng tay, ngón tay bỏng đỏ như que hàn, hơn nữa còn bắt đầu thối rữa.
Văn Nhân Du véo gò má mềm mại của cô: “Phụ nữ vô tình, tấm lòng của tôi đối với em không đáng là gì sao?”
Không đợi cô leo xuống, một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Tóc trắng dài tới mắt cá chân, tay người đó ngưng tụ ánh sáng bạc chặt cả cánh tay Văn Nhân Du xuống nhưng lại chẳng có máu phun mạnh, cánh tay mới nhanh chóng mọc ra…
Giới: “…”
Mắt kính Vân Thiển bị người mặc áo giáp kia đánh bay, nhưng dù tất cả sự vật trong mắt cô mờ nhòe thì bóng dáng ấy vẫn rõ nét như cũ, rõ đến mức giống như cô chưa hề cận thị, ngay cả hoa văn trên áo giáp cũng thấy rất rõ ràng.
Mắt kính Vân Thiển bị người mặc áo giáp kia đánh bay, nhưng dù tất cả sự vật trong mắt cô mờ nhòe thì bóng dáng ấy vẫn rõ nét như cũ, rõ đến mức giống như cô chưa hề cận thị, ngay cả hoa văn trên áo giáp cũng thấy rất rõ ràng.
Vân Thiển cắn vai anh, thở gấp nói: “Anh lên cơn gì đấy… Anh biến mất hay không có liên quan gì… tới tôi.”
“…Tôi từng thấy anh. Một lần ở thư viện, một lần ở quảng trường siêu thị, anh không phải ảo giác của tôi, anh là ai? Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du có quan hệ gì với anh?”
Cô nghe thấy một tiếng thở dài, ánh sáng bạc trước mắt nổ tung, chẳng thấy cái gì. Cô bị dọa nhảy dựng lên, lùi về sau theo bản năng nhưng lại quên đang ở trên cao, vì vậy ngã thẳng ra phía sau.
Có điều cô không ngã xuống đất mà được người khác đỡ lấy, là một hơi thở hoàn toàn xa lạ.
Không đợi cô leo xuống, một bóng đen đột nhiên xuất hiện. Tóc trắng dài tới mắt cá chân, tay người đó ngưng tụ ánh sáng bạc chặt cả cánh tay Văn Nhân Du xuống nhưng lại chẳng có máu phun mạnh, cánh tay mới nhanh chóng mọc ra…
Vân Thiển khó chịu giẫm một cước lên chân Văn Nhân Du.
Giới: “…”
Ngài chỉ lo sẽ bị hai phân thân không nghe lời gây phiền phức nên mới phản ứng nhanh như vậy, có điều ngài mau chóng nhớ ra ở thế giới này, cô gái này chẳng thể chết được, vì vậy ném thẳng người xuống đất.
Đó là một túi ngủ không mấy nổi bật đặt ở nơi rất cao, là vật phẩm không có trong sách… Vân Thiển tự suy diễn ra túi ngủ này đáng giá bao nhiêu. Cô leo lên lấy túi ngủ xuống, bên trong rơi ra một quyển sổ. Văn Nhân Du ở bên dưới nhặt lấy.
Ném kiểu lộn ngược.
Vân Thiển đập đầu xuống đất, thanh máu tụt một nửa, trái lại đập tan ánh sáng bạc che mắt cô.
Cô ôm đầu choáng váng đứng dậy, chỉ vào Giới nói: “Có kẻ cứu người như anh sao?”
Giới hừ một tiếng: “Loài người không biết phải quấy.”
Vân Thiển vô cùng tức giận nhưng cô có thể nhận ra người kia không đơn giản. Cô hạ giọng, nhỏ nhẹ hỏi: “Xin lỗi, thái độ lúc nãy của tôi kém quá, cảm ơn ngài đã cứu tôi. Xin hỏi ngài là…?
Nhưng tiếng lòng Giới nghe được lại là ——
“Mọi thứ đều ở đây.”
【Cái tên đần độn này, đầu óc ngu si bị lừa đá, dám ném mình đập đầu xuống đất!】
Giới: “…”
Đúng là không nghiêm túc được bao lâu mà…
Giới: hông pé ơi, em chữi ank như con mà đòi xin in tư của ank, ank hông choa đâu
Không đếm nổi lần thứ mấy chị chửi anh rồi ?
Công nhận bà nu9 chửi nam9 hay như hát
Giới kiểu: đúng là tín đồ bại não ????
Vân chó chỉ cần thân thể không cần trái tim của anh Du, giây trước ngọt ngào nồng thắm giây sau đấm nhau :)))))