Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 18

Chương 18

Không có chuyện thì không được tới tìm chàng sao?

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Tịch Ngôn Vân không thích Tịch Phong Hà hồi phủ, huống chi Cố Chung Việt cũng về. Từ nhỏ hai người đã cãi nhau ỏm tỏi. Tịch Phong Hà mạnh mẽ ngang ngược lắc mình trở thành Hoàng Hậu Đại Hoằng, quốc mẫu một phương, ngay cả phụ thân nhìn thấy cũng phải cung kính hành lễ.

Tuy sớm biết có ngày này, nhưng nhìn tỷ tỷ lớn lên cùng mình suốt bao năm trở thành quốc mẫu cao cao tại thượng, nàng ta đứng dưới bậc thang nhìn lên, Tịch Ngôn Vân như bị hàng trăm con côn trùng gặm nhấm, ghen tỵ thiêu đốt toàn thân.

Tịch Phong Hà ở thâm cung, Tịch Ngôn Vân không thấy được nàng, còn có thể an ủi nàng số tốt. Một ngày nào đó nàng ta cũng sẽ tìm được ý trung nhân ưng ý.

Nhưng hôm nay Tch PhongíHà hi ph,ĩnghĩ ti TchPhong Hà kiêuıcăng đc ý,nàng ta khôngđth khng chếİđ k trongĨlòng.

Tch Ngôn VânЇđiên cung vtđ đc. VânìSinh bênnơm np los, run ryĪnói: “Tiu thư,ngưi bình tĩnhđi mà. Nếu)lão gia biếtchc chn sãtrách ngưi chomà xem.”

“Câmming. Ngươi nghĩ{ngươi là ai?Cũng dám mangcha ra uyêhiếp ta!” TchĬNgôn Vân némìbình hoa vàoìchân Vân Sinh.

Haichân Vân Sinhmm nhũn, đugi dt đymnh s, honght lc đu:ɨ“Tiu thư btgin! Nô tkhông có ýõgì khác, nhưngīsp ti tiếttr tch, tiuìthư li niãgin. Nô tílo tiu thưtn hi thânıth.”

Tch NgônĭVân đ VânɪSinh lên, nc{n: “Vân Sinh,ɩlà ta sai,ta không nên{mng chi ngươi.ĩChng qua ta…ıta… không camlòng. Ngươi cóbiết lũ chómá kia nóita như nàokhông? Chúng khinh¹thưng mu thânta thp kém,nói ta khôngĩđp bng TchâPhong Hà, vynên tng nàytui ri vnêkhông có aiĩcu hôn. Phíthân tng cóý g taɨcho Lý TrìnhíTiên – nhiít Binh BîThưng Thư LýSùng. Hn tali nói tađ“tư dung tmđthưng, thàđc ti phɨthân cũng không)đng ý cưita. Da vàoícái gì! Davào cái gìúmà Tch PhongìHà có thùlàm Hoàng Hu,ta li bngưi ngưi ghétĩb. Da vào ta làđích n, dungmo xinh đpsao?!”

Hai chânVân Sinh bĩthương, máu thmưt đu gi,Ĩnàng ta cùnén đau nói:“Tiu thư, khôngıđưc vng ngôn.Nếu ngưi ngoàiơnghe thy rơiĩđu như chơi.”í

Tch Ngôn VânÍkhông ngng li,ùcòn c ýİct cao ging:(“Ta càng munnói đy. Tađưng đưng làT tiu thưìph Tha Tưng,:ta chng mtlên xem aiìdám cáo trngīta!”

Vân Sinhs hãi cúiđu, cũng maynàng ta đãêsai các cungínhân khác luixung trưc. Nàngta bình tĩnhkhuyên: “Tiu thư,ngưi đng coiénh mình. Lýcông t chưngmt ngưi, đylà do ngàiìy không cómt. Nam t{tun tú triĩkhp Đi Hong,ích là nhit L BăThưng Thư màɩthôi, sao cóđth xng đôiìvi tiu thư.[V phn dung[mo, chng phimi ln rangoài các côngãt đu ngoáiđu nhìn ngưiếsao? Ln trưc¸Đào sư phcũng khen ngưixinh đp dimľl, ta nhưgió mát thángìtư đó thôi?”I

Nhc ti ĐàoÍĐưng, tâm trng,Tch Ngôn Vântt hơn rtănhiu. Thot nhìnİngưi nam tkia cc mch,ļnhưng nh tàiĨăn nói ginĨd dí dmca hn ta,}nàng ta tanhư tiên ntrên tri. Cônương nào màchng thích ngưita khen mình,thưng xuyên qua°li, nàng taɩtr thành kháchquen Tm NgcfĐài. Thnh thongnàng ta slàm b điìngang qua, thtÏra ch munīnói my câuĩvi Đào Đưngɨmà thôi.

Đào Đưngkhông biết tâmtư Tch NgônɨVân. Mi lnnàng ta ti,ïhn ta limm cưi dnfch cho nàngta ngi, vamay qun áova trò chuyn.ìTch Ngôn VânÏngi mt bênínghe hn tamiêu t cnhĩsc Lc Xuyên,ìli chăm chúnhìn hn taÏlàm vic, dnIdà nàng taĩbt đu cótình cm viìĐào Đưng.

Nhưng nàngta t xưngèthiên kim tiuthư, không chuïtha nhn bnĩthân thích mtgã th may.ũT khi nhnÎra tình cmĭdành cho ĐàoĩĐưng, nàng taЇbt đu lngòtránh hn ta,îrt ít khiti Tm Ngc(Đài.

Thnh thong nháthương, nàng taquyết tâm thòtht tìm đưcnam t tthơn Lý Trình¹Tiên.

Lúc này VânISinh nhc nhTch Ngôn Vân,ni nim tràodâng, nàng tanói: “Vân Sinh,īchun b xe.Ta mun tiTm Ngc Đài.”ɪ

. . .

TmìNgc Đài.

Mt ngưiénam t trungniên mc xiêmıy bán hàngrong hong sÎqu gi dưiíchân Đào Đưng.İĐào Đưng lnhĩlùng cm câykéo bc, đôimt hung ác.

Thucĩh đáng chết,thiếu ch thamng.” Nam thong ht, ging(như giây tiếptheo Đào Đưngìs ct ôngIta làm đôi.

“NgươiĪbiết không, vìɩsơ sy cangươi mà suýtưchút na taếb Cm Quânphát hin. Nếubiết bn thânɩđáng chết, vìÎsao còn xinta tha mngcho ngươi?”

Dtòli, cây kéoòđâm thng cìhng ông ta,àmáu tươi phunIng c. Đào:Đưng lùi vsau, tránh đbn thân nhim°bn.

Nam t trungniên vn cònĭđang hong sïtrn mt, ĐàoĐưng bình thnđrút kéo ra,đcn thn lau[khô máu trênìmt. Đng tácmm nh gingīnhư đang âuyếm vut tócngưi thương.

Lúc TchNgôn Vân tinơi thy cađóng cht. VânSinh bưc lêntrưc gõ ca,ĩkhông ai trİli.

“Hôm nay làìtiết tr tch,có l Đào¹sư ph vЇnhà mng nămếmi ri .”Vân Sinh nói.

TchNgôn Vân mtĩmát, nàng taìch biết ĐàoĐưng là ngưiĪLc Xuyên, chưatng biết hnïta cũng cóìnhà kinhđô, không biếtâhn ta vĭnhà kiu gì.

“Gõĩtiếp!” Tch NgônVân li ítđý nhiu.

Vân Sinhcòn chưa kpnâng tay, cađã m ra.ãĐào Đưng mmcưi hi: “SaoĪTch tiu thưĩli ti đây?Hôm nay làýtr tch, Tchîtiu thư khôngch trongùnhà, li tiĩtim may làm}gì?”

Giây phút nhìn thấy Đào Đường, phiền não trong lòng Tịch Ngôn Vân tan hơn nửa. Nàng ta phát hiện tình cảm nàng ta dành cho Đào Đường còn nhiều hơn nàng ta tưởng tượng.

Hai mắt Tịch Ngôn Vân sáng lên: “Tò mò. Chẳng qua ngại không dám hỏi thôi.”

“Không phải. Phụ mẫu qua đời, trong nhà chỉ có một ca ca đã sớm thành gia. Phu thê hai người họ hòa thuận, tại hạ không tiện quấy rầy, lại không có nơi nào để đi. Nghe nói kinh đô phồn hoa, tại hạ lại có tay nghề giỏi, đành tới kinh đô kiếm sống.”

Nàng ta xấu hổ, liếc mắt nói: “Chẳng lẽ không có chuyện thì không được tới tìm chàng sao?”

Nàng ta đang định từ chối, Đào Đường lại đáp: “Dạ, đa tạ Sơ phu nhân.”

Tịch Ngôn Vân biết Nhị tỷ nhìn thấu tâm tư nàng ta, vậy nên mới mời Đào Đường về ăn cơm. Nhưng nàng ta là tiểu thư khuê các, mời nam tử hồi phủ, người ngoài mà biết sẽ nghĩ thế nào về nàng ta. Ngày thường Nhị tỷ luôn cẩn trọng lễ tiết, giờ gả ra ngoài lại không suy nghĩ chu toàn.

Vừa dứt lời, cả ba người đều kinh ngạc. Tịch Ngôn Vân và Vân Sinh ngạc nhiên sao bản thân/tiểu thư lại nói vậy, Đào Đường run rẩy một lúc, cười nói: “Tới giờ đóng cửa rồi, hay là chúng ta tới Ẩm Hòa Lâu thưởng chén trà nhé. Đào mỗ… cũng nhớ Tịch tiểu thư.”

Đào Đường khép cửa, đưa tay ra sau lưng làm ký hiệu. Hai kẻ mặc đồ đen trong phòng hiểu ý, cất chủy thủ đi, cùng nhau kéo thi thể gã trung niên ra sau.

Tịch Ngôn Vân nghe hắn ta nói vậy, hai mắt đảo loạn, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn hắn ta.

Lời này giống như cứa vào trái tim Đào Đường, hắn ta buồn bã cúi đầu.

Hắn ta nói tiếp: “Vậy tại sao giờ này Tịch tiểu thư lại chạy tới tìm tại hạ?”

Đào Đường khép cửa, đưa tay ra sau lưng làm ký hiệu. Hai kẻ mặc đồ đen trong phòng hiểu ý, cất chủy thủ đi, cùng nhau kéo thi thể gã trung niên ra sau.

Giây phút nhìn thấy Đào Đường, phiền não trong lòng Tịch Ngôn Vân tan hơn nửa. Nàng ta phát hiện tình cảm nàng ta dành cho Đào Đường còn nhiều hơn nàng ta tưởng tượng.

Trừ tịch, phố Trường Minh rộn ràng tấp nập, phần lớn đều là dân chúng dạo quanh sắm Tết. Tiếng cò kè mặc cả nhốn nháo bên tai, Tịch Ngôn Vân lại không hề thấy phiền. Nàng ta trộm nhìn Đào Đường đứng bên cạnh. Đào Đường quay đầu, Tịch Ngôn Vân vội liếc sang chỗ khác, hai má ửng đỏ, trái tim như ngâm trong hũ mật.

Sơ Dương nhìn hắn ta, trong mắt có chút tìm tòi, bước lên trước che chắn Tịch Túc Vũ, “Nhà ngươi ở đâu?”

Ẩm Hòa Lâu là quán trà, dân chúng vội vàng sắm Tết, quán trà đìu hiu hơn ngày thường. Xung quanh chỉ có mấy vị khách.

“Ngôn Vân? Sao muội lại ở đây?” Phía sau có giọng nói vang lên cắt lời Đào Đường. Hai người cùng quay đầu, thấy phu thê Sơ Dương, Nhị tỷ đang ngạc nhiên nhìn bọn họ, lúc liếc sang Đào Đường còn có phần cảnh giác.

Hai người ngồi ở một góc sáng sủa, Đào Đường gọi cho Tịch Ngôn Vân một cốc trà sữa, mấy món điểm tâm.

Tịch Ngôn Vân đáp: “Lạc Xuyên nổi tiếng xuất khẩu lượng trà trà lớn, Ẩm Hòa Lâu cũng nhập nhiều loại trà. Chàng muốn thử không?”

Đào Đường nhếch môi, cầm miếng bánh đậu xanh, lơ đãng hỏi: “Được. Ngôn Vân, nghe nói hôm nay Hoàng Thượng và Hoàng Hậu hồi Tịch phủ. Nàng ra ngoài không sợ bọn họ trách tội sao?”

Đào Đường không bị khí thế uy vũ của hắn ta dọa sợ, cúi đầu đáp: “Thảo dân là thợ may Tầm Ngọc Đài, sống ở phố Trường Minh.”

Đào Đường đáp: “Rời thôn quê đã lâu, nếu uống trà ở Ẩm Hòa Lâu sẽ nhớ nhà mất.”

Vừa dứt lời, cả ba người đều kinh ngạc. Tịch Ngôn Vân và Vân Sinh ngạc nhiên sao bản thân/tiểu thư lại nói vậy, Đào Đường run rẩy một lúc, cười nói: “Tới giờ đóng cửa rồi, hay là chúng ta tới Ẩm Hòa Lâu thưởng chén trà nhé. Đào mỗ… cũng nhớ Tịch tiểu thư.”

Tịch Ngôn Vân thấy hắn ta cô đơn, đau lòng hỏi: “Vậy vì sao… chàng không về nhà?”

Đào Đường bĩnh tĩnh đứng lên, cung kính hành lễ: “Thảo dân Đào Đường tham kiến Tướng quân, phu nhân.”

Tịch Ngôn Vân bối rối, nàng ta vội đứng dậy giải thích: “Nhị tỷ, Nhị tỷ phu, đây là bằng hữu của muội, Đào Đường.” Dứt lời, nàng ta chỉ Đào Đường.

Lời này giống như cứa vào trái tim Đào Đường, hắn ta buồn bã cúi đầu.

Tịch Ngôn Vân nghe hắn ta nói vậy, hai mắt đảo loạn, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn hắn ta.

Nghe được hai chữ “Lạc Xuyên”, Sơ Dương nhíu mày, đang định mở miệng, Tịch Túc Vũ nắm tay hắn ta.

Tịch Ngôn Vân vội hỏi: “Nếu có gì khó khăn, không nhất thiết phải nói với ta…”

Tịch Ngôn Vân ấp úng: “Ta… ta… đâu có chạy đi tìm chàng. Ta chỉ ngẫu nhiên ngang qua mà thôi, vừa hay muốn thăm chàng. Với cả… đừng gọi ta là Tịch tiểu thư, gọi ta là… Ngôn Vân được rồi.”

“Không phải. Phụ mẫu qua đời, trong nhà chỉ có một ca ca đã sớm thành gia. Phu thê hai người họ hòa thuận, tại hạ không tiện quấy rầy, lại không có nơi nào để đi. Nghe nói kinh đô phồn hoa, tại hạ lại có tay nghề giỏi, đành tới kinh đô kiếm sống.”

Đào Đường thoải mái cười đáp, nhưng lúc nhắc tới ca ca, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi.

“Đã là bằng hữu Ngôn Vân, hôm nay lại là lễ trừ tịch, chúng ta cùng nhau về ăn bữa cơm tất niên đi.”

Hắn ta nói tiếp: “Vậy tại sao giờ này Tịch tiểu thư lại chạy tới tìm tại hạ?”

Tịch Ngôn Vân đáp: “Lạc Xuyên nổi tiếng xuất khẩu lượng trà trà lớn, Ẩm Hòa Lâu cũng nhập nhiều loại trà. Chàng muốn thử không?”

Đào Đường nhướng mày, cảm giác phát hiện được điều gì đó, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Không thích bọn họ sao?”

Tịch Ngôn Vân ấp úng: “Ta… ta… đâu có chạy đi tìm chàng. Ta chỉ ngẫu nhiên ngang qua mà thôi, vừa hay muốn thăm chàng. Với cả… đừng gọi ta là Tịch tiểu thư, gọi ta là… Ngôn Vân được rồi.”

Ẩm Hòa Lâu là quán trà, dân chúng vội vàng sắm Tết, quán trà đìu hiu hơn ngày thường. Xung quanh chỉ có mấy vị khách.

Đào Đường nhếch môi, cầm miếng bánh đậu xanh, lơ đãng hỏi: “Được. Ngôn Vân, nghe nói hôm nay Hoàng Thượng và Hoàng Hậu hồi Tịch phủ. Nàng ra ngoài không sợ bọn họ trách tội sao?”

Đào Đường đáp: “Rời thôn quê đã lâu, nếu uống trà ở Ẩm Hòa Lâu sẽ nhớ nhà mất.”

Còn chưa dứt lời, Tịch Ngôn Vân đã lạnh lùng mắng: “Đang yên đang lành, nhắc tới bọn họ làm gì?”

Trừ tịch, phố Trường Minh rộn ràng tấp nập, phần lớn đều là dân chúng dạo quanh sắm Tết. Tiếng cò kè mặc cả nhốn nháo bên tai, Tịch Ngôn Vân lại không hề thấy phiền. Nàng ta trộm nhìn Đào Đường đứng bên cạnh. Đào Đường quay đầu, Tịch Ngôn Vân vội liếc sang chỗ khác, hai má ửng đỏ, trái tim như ngâm trong hũ mật.

Đào Đường nhướng mày, cảm giác phát hiện được điều gì đó, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Không thích bọn họ sao?”

Hai người ngồi ở một góc sáng sủa, Đào Đường gọi cho Tịch Ngôn Vân một cốc trà sữa, mấy món điểm tâm.

Tịch Ngôn Vân không muốn nhắc tới Tịch Phong Hà, nàng ta lại không dám thổ lộ với Đào Đường, chỉ có thể quay mặt sang chỗ khác, ấm ức đáp: “Không có gì… chỉ là… Hai người chúng ta đang nói chuyện phiếm, nhắc tới người ngoài làm chi.”

Đào Đường thấy nàng ta không nói, đoán được hôm nay không tra hỏi được gì ra hồn, âm thầm che giấu tâm tư, “Được, không nhắc tới người khác nữa. Tâm tình Ngôn Vân không tốt, ta kể chuyện cho Ngôn Vân nhé. Ngôn Vân không hiếu kỳ vì sao một nam tử như ta lại có tay nghề thêu thùa thượng thừa như vậy sao?”

Hai mắt Tịch Ngôn Vân sáng lên: “Tò mò. Chẳng qua ngại không dám hỏi thôi.”

Đào Đường: “Mẫu thân ta là tú nương có tay nghề tốt nhất địa phương, bà…”

“Ngôn Vân? Sao muội lại ở đây?” Phía sau có giọng nói vang lên cắt lời Đào Đường. Hai người cùng quay đầu, thấy phu thê Sơ Dương, Nhị tỷ đang ngạc nhiên nhìn bọn họ, lúc liếc sang Đào Đường còn có phần cảnh giác.

Nàng ta xấu hổ, liếc mắt nói: “Chẳng lẽ không có chuyện thì không được tới tìm chàng sao?”

Tịch Ngôn Vân bối rối, nàng ta vội đứng dậy giải thích: “Nhị tỷ, Nhị tỷ phu, đây là bằng hữu của muội, Đào Đường.” Dứt lời, nàng ta chỉ Đào Đường.

Đào Đường bĩnh tĩnh đứng lên, cung kính hành lễ: “Thảo dân Đào Đường tham kiến Tướng quân, phu nhân.”

Sơ Dương nhìn hắn ta, trong mắt có chút tìm tòi, bước lên trước che chắn Tịch Túc Vũ, “Nhà ngươi ở đâu?”

Đào Đường thoải mái cười đáp, nhưng lúc nhắc tới ca ca, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi.

Tịch Ngôn Vân thấy hắn ta cô đơn, đau lòng hỏi: “Vậy vì sao… chàng không về nhà?”

Đào Đường không bị khí thế uy vũ của hắn ta dọa sợ, cúi đầu đáp: “Thảo dân là thợ may Tầm Ngọc Đài, sống ở phố Trường Minh.”

Tịch Ngôn Vân vội giải thích: “Đào Đường là người lạc Xuyên, một thân một mình tới đây. Muội thường xuyên tới Tầm Ngọc Đài may xiêm y, qua lại nhiều nên quen biết chàng. Hôm nay vô tình gặp nhau trên đường, bọn muội tới đây uống chén trà.”

Nghe được hai chữ “Lạc Xuyên”, Sơ Dương nhíu mày, đang định mở miệng, Tịch Túc Vũ nắm tay hắn ta.

“Đã là bằng hữu Ngôn Vân, hôm nay lại là lễ trừ tịch, chúng ta cùng nhau về ăn bữa cơm tất niên đi.”

Tịch Ngôn Vân biết Nhị tỷ nhìn thấu tâm tư nàng ta, vậy nên mới mời Đào Đường về ăn cơm. Nhưng nàng ta là tiểu thư khuê các, mời nam tử hồi phủ, người ngoài mà biết sẽ nghĩ thế nào về nàng ta. Ngày thường Nhị tỷ luôn cẩn trọng lễ tiết, giờ gả ra ngoài lại không suy nghĩ chu toàn.

Nàng ta đang định từ chối, Đào Đường lại đáp: “Dạ, đa tạ Sơ phu nhân.”

4.6 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!