Chương 18
Không có chuyện thì không được tới tìm chàng sao?
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Tịch Ngôn Vân không thích Tịch Phong Hà hồi phủ, huống chi Cố Chung Việt cũng về. Từ nhỏ hai người đã cãi nhau ỏm tỏi. Tịch Phong Hà mạnh mẽ ngang ngược lắc mình trở thành Hoàng Hậu Đại Hoằng, quốc mẫu một phương, ngay cả phụ thân nhìn thấy cũng phải cung kính hành lễ.
Tuy sớm biết có ngày này, nhưng nhìn tỷ tỷ lớn lên cùng mình suốt bao năm trở thành quốc mẫu cao cao tại thượng, nàng ta đứng dưới bậc thang nhìn lên, Tịch Ngôn Vân như bị hàng trăm con côn trùng gặm nhấm, ghen tỵ thiêu đốt toàn thân.
Tịch Phong Hà ở thâm cung, Tịch Ngôn Vân không thấy được nàng, còn có thể an ủi nàng số tốt. Một ngày nào đó nàng ta cũng sẽ tìm được ý trung nhân ưng ý.
Nhưng hôm nay Tịch PhongíHà hồi phủ,ĩnghĩ tới TịchḹPhong Hà kiêuıcăng đắc ý,ảnàng ta khôngđthể khống chếİđố kỵ trongĨlòng.
Tịch Ngôn VânЇđiên cuồng vứtằđồ đạc. VânìSinh ở bênịnơm nớp loầsợ, run rẩyĪnói: “Tiểu thư,ẹngười bình tĩnhểđi mà. Nếu)lão gia biếtỵchắc chắn sẽãtrách người choỷmà xem.”
“Câmểmiệng. Ngươi nghĩ{ngươi là ai?ồCũng dám mangḽcha ra uyêhiếp ta!” TịchĬNgôn Vân némìbình hoa vàoìchân Vân Sinh.
Haiệchân Vân Sinh‹mềm nhũn, đầuỉgối dắt đầyễmảnh sứ, hoảngạhốt lắc đầu:ɨ“Tiểu thư bớtḷgiận! Nô tỳἲkhông có ýõgì khác, nhưngīsắp tới tiếtẫtrừ tịch, tiểuìthư lại nổiãgiận. Nô tỳílo tiểu thưḽtổn hại thânıthể.”
Tịch NgônĭVân đỡ VânɪSinh lên, nức{nở: “Vân Sinh,ɩlà ta sai,ỏta không nên{mắng chửi ngươi.ĩChẳng qua ta…ıta… không camỏlòng. Ngươi cóḻbiết lũ chóỏmá kia nóiệta như nàoẹkhông? Chúng khinh¹thường mẫu thânổta thấp kém,ằnói ta khôngĩđẹp bằng TịchâPhong Hà, vậyỉnên từng nàyọtuổi rồi vẫnêkhông có aiĩcầu hôn. Phụíthân từng cóữý gả taɨcho Lý TrìnhíTiên – nhiítử Binh BộîThượng Thư LýἴSùng. Hắn taợlại nói tađ“tư dung tầmđthường” , thàẩđắc tội phụɨthân cũng không)đồng ý cướiỉta. Dựa vàoícái gì! Dựaịvào cái gìúmà Tịch PhongìHà có thểùlàm Hoàng Hậu,ảta lại bịỉngười người ghétĩbỏ. Dựa vàoủả ta làẵđích nữ, dungảmạo xinh đẹpồsao?!”
Hai chânỡVân Sinh bịĩthương, máu thấmịướt đầu gối,Ĩnàng ta cốùnén đau nói:ḽ“Tiểu thư, khôngıđược vọng ngôn.ủNếu người ngoàiơnghe thấy rơiĩđầu như chơi.”í
Tịch Ngôn VânÍkhông ngừng lại,ùcòn cố ýİcất cao giọng:(“Ta càng muốnấnói đấy. Taẫđường đường làắTứ tiểu thưìphủ Thừa Tướng,:ta chống mắtịlên xem aiìdám cáo trạngīta!”
Vân Sinhặsợ hãi cúiḽđầu, cũng mayỏnàng ta đãêsai các cungínhân khác luiịxuống trước. Nàngổta bình tĩnhἲkhuyên: “Tiểu thư,ἵngười đừng coiénhẹ mình. Lýỉcông tử chướngốmắt người, đấyắlà do ngàiìấy không cóễmắt. Nam tử{tuấn tú trảiĩkhắp Đại Hoằng,íchỉ là nhiἶtử Lễ BộăThượng Thư màɩthôi, sao cóđthể xứng đôiìvới tiểu thư.[Về phần dung[mạo, chẳng phảiốmỗi lần raẻngoài các côngãtử đều ngoáiḷđầu nhìn ngườiếsao? Lần trước¸Đào sư phụẵcũng khen ngườiỹxinh đẹp diễmľlệ, tựa nhưỉgió mát thángìtư đó thôi?”I
Nhắc tới ĐàoÍĐường, tâm trạng,Tịch Ngôn Vânịtốt hơn rấtănhiều. Thoạt nhìnİngười nam tửἱkia cục mịch,ļnhưng nhờ tàiĨăn nói giảnĨdị dí dỏmἳcủa hắn ta,}nàng ta tựaịnhư tiên nữịtrên trời. Côệnương nào màỉchẳng thích ngườiợta khen mình,ớthường xuyên qua°lại, nàng taɩtrở thành kháchổquen Tầm NgọcfĐài. Thỉnh thoảngốnàng ta sẽềlàm bộ điìngang qua, thậtÏra chỉ muốnīnói mấy câuĩvới Đào Đườngɨmà thôi.
Đào Đườngịkhông biết tâmựtư Tịch NgônɨVân. Mỗi lầnợnàng ta tới,ïhắn ta lạiịmỉm cười dọnfchỗ cho nàngỉta ngồi, vừaẳmay quần áoờvừa trò chuyện.ìTịch Ngôn VânÏngồi một bênínghe hắn taỉmiêu tả cảnhĩsắc Lạc Xuyên,ìlại chăm chúểnhìn hắn taÏlàm việc, dầnIdà nàng taĩbắt đầu cóậtình cảm vớiìĐào Đường.
Nhưng nàngặta tự xưngèthiên kim tiểuễthư, không chịuïthừa nhận bảnĩthân thích mộtớgã thợ may.ũTừ khi nhậnÎra tình cảmĭdành cho ĐàoĩĐường, nàng taЇbắt đầu lảngòtránh hắn ta,îrất ít khiỉtới Tầm Ngọc(Đài.
Thỉnh thoảng nhớáthương, nàng taọquyết tâm thềòthốt tìm đượcảnam tử tốtỉhơn Lý Trình¹Tiên.
Lúc này VânISinh nhắc nhởἷTịch Ngôn Vân,ắnỗi niềm tràoựdâng, nàng taỳnói: “Vân Sinh,īchuẩn bị xe.ẫTa muốn tớiḽTầm Ngọc Đài.”ɪ
. . .
TầmìNgọc Đài.
Một ngườiénam tử trungἷniên mặc xiêmıy bán hàngἳrong hoảng sợÎquỳ gối dướiíchân Đào Đường.İĐào Đường lạnhĩlùng cầm câyợkéo bạc, đôiἳmắt hung ác.
“Thuộcĩhạ đáng chết,ịthiếu chủ thaẽmạng.” Nam tửềhoảng hốt, giống(như giây tiếpớtheo Đào Đườngìsẽ cắt ôngIta làm đôi.
“NgươiĪbiết không, vìɩsơ sẩy củaἰngươi mà suýtưchút nữa taếbị Cấm Quânịphát hiện. Nếuḷbiết bản thânɩđáng chết, vìÎsao còn xinỵta tha mạngỷcho ngươi?”
Dứtòlời, cây kéoòđâm thẳng cổìhọng ông ta,àmáu tươi phunIồng ộc. Đào:Đường lùi vềễsau, tránh đểịbản thân nhiễm°bẩn.
Nam tử trungἶniên vẫn cònĭđang hoảng sợïtrợn mắt, ĐàoịĐường bình thảnđrút kéo ra,đcẩn thận lau[khô máu trênìmặt. Động tácởmềm nhẹ giốngīnhư đang âuẻyếm vuốt tócỡngười thương.
Lúc TịchắNgôn Vân tớiểnơi thấy cửaựđóng chặt. VânịSinh bước lênứtrước gõ cửa,ĩkhông ai trảİlời.
“Hôm nay làìtiết trừ tịch,ỉcó lẽ Đào¹sư phụ vềЇnhà mừng nămếmới rồi ạ.”ịVân Sinh nói.
TịchịNgôn Vân mấtĩmát, nàng taìchỉ biết ĐàoẹĐường là ngườiĪLạc Xuyên, chưaừtừng biết hắnïta cũng cóìnhà ở kinhỉđô, không biếtâhắn ta vềĭnhà kiểu gì.
“Gõĩtiếp!” Tịch NgônịVân lời ítđý nhiều.
Vân Sinhỉcòn chưa kịpỉnâng tay, cửaḽđã mở ra.ãĐào Đường mỉmỗcười hỏi: “SaoĪTịch tiểu thưĩlại tới đây?ἰHôm nay làýtrừ tịch, Tịchîtiểu thư khôngởchờ ở trongùnhà, lại tớiĩtiệm may làm}gì?”
Giây phút nhìn thấy Đào Đường, phiền não trong lòng Tịch Ngôn Vân tan hơn nửa. Nàng ta phát hiện tình cảm nàng ta dành cho Đào Đường còn nhiều hơn nàng ta tưởng tượng.
Hai mắt Tịch Ngôn Vân sáng lên: “Tò mò. Chẳng qua ngại không dám hỏi thôi.”
“Không phải. Phụ mẫu qua đời, trong nhà chỉ có một ca ca đã sớm thành gia. Phu thê hai người họ hòa thuận, tại hạ không tiện quấy rầy, lại không có nơi nào để đi. Nghe nói kinh đô phồn hoa, tại hạ lại có tay nghề giỏi, đành tới kinh đô kiếm sống.”
Nàng ta xấu hổ, liếc mắt nói: “Chẳng lẽ không có chuyện thì không được tới tìm chàng sao?”
Nàng ta đang định từ chối, Đào Đường lại đáp: “Dạ, đa tạ Sơ phu nhân.”
Tịch Ngôn Vân biết Nhị tỷ nhìn thấu tâm tư nàng ta, vậy nên mới mời Đào Đường về ăn cơm. Nhưng nàng ta là tiểu thư khuê các, mời nam tử hồi phủ, người ngoài mà biết sẽ nghĩ thế nào về nàng ta. Ngày thường Nhị tỷ luôn cẩn trọng lễ tiết, giờ gả ra ngoài lại không suy nghĩ chu toàn.
Vừa dứt lời, cả ba người đều kinh ngạc. Tịch Ngôn Vân và Vân Sinh ngạc nhiên sao bản thân/tiểu thư lại nói vậy, Đào Đường run rẩy một lúc, cười nói: “Tới giờ đóng cửa rồi, hay là chúng ta tới Ẩm Hòa Lâu thưởng chén trà nhé. Đào mỗ… cũng nhớ Tịch tiểu thư.”
Đào Đường khép cửa, đưa tay ra sau lưng làm ký hiệu. Hai kẻ mặc đồ đen trong phòng hiểu ý, cất chủy thủ đi, cùng nhau kéo thi thể gã trung niên ra sau.
Tịch Ngôn Vân nghe hắn ta nói vậy, hai mắt đảo loạn, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn hắn ta.
Lời này giống như cứa vào trái tim Đào Đường, hắn ta buồn bã cúi đầu.
Hắn ta nói tiếp: “Vậy tại sao giờ này Tịch tiểu thư lại chạy tới tìm tại hạ?”
Đào Đường khép cửa, đưa tay ra sau lưng làm ký hiệu. Hai kẻ mặc đồ đen trong phòng hiểu ý, cất chủy thủ đi, cùng nhau kéo thi thể gã trung niên ra sau.
Giây phút nhìn thấy Đào Đường, phiền não trong lòng Tịch Ngôn Vân tan hơn nửa. Nàng ta phát hiện tình cảm nàng ta dành cho Đào Đường còn nhiều hơn nàng ta tưởng tượng.
Trừ tịch, phố Trường Minh rộn ràng tấp nập, phần lớn đều là dân chúng dạo quanh sắm Tết. Tiếng cò kè mặc cả nhốn nháo bên tai, Tịch Ngôn Vân lại không hề thấy phiền. Nàng ta trộm nhìn Đào Đường đứng bên cạnh. Đào Đường quay đầu, Tịch Ngôn Vân vội liếc sang chỗ khác, hai má ửng đỏ, trái tim như ngâm trong hũ mật.
Sơ Dương nhìn hắn ta, trong mắt có chút tìm tòi, bước lên trước che chắn Tịch Túc Vũ, “Nhà ngươi ở đâu?”
Ẩm Hòa Lâu là quán trà, dân chúng vội vàng sắm Tết, quán trà đìu hiu hơn ngày thường. Xung quanh chỉ có mấy vị khách.
“Ngôn Vân? Sao muội lại ở đây?” Phía sau có giọng nói vang lên cắt lời Đào Đường. Hai người cùng quay đầu, thấy phu thê Sơ Dương, Nhị tỷ đang ngạc nhiên nhìn bọn họ, lúc liếc sang Đào Đường còn có phần cảnh giác.
Hai người ngồi ở một góc sáng sủa, Đào Đường gọi cho Tịch Ngôn Vân một cốc trà sữa, mấy món điểm tâm.
Tịch Ngôn Vân đáp: “Lạc Xuyên nổi tiếng xuất khẩu lượng trà trà lớn, Ẩm Hòa Lâu cũng nhập nhiều loại trà. Chàng muốn thử không?”
Đào Đường nhếch môi, cầm miếng bánh đậu xanh, lơ đãng hỏi: “Được. Ngôn Vân, nghe nói hôm nay Hoàng Thượng và Hoàng Hậu hồi Tịch phủ. Nàng ra ngoài không sợ bọn họ trách tội sao?”
Đào Đường không bị khí thế uy vũ của hắn ta dọa sợ, cúi đầu đáp: “Thảo dân là thợ may Tầm Ngọc Đài, sống ở phố Trường Minh.”
Đào Đường đáp: “Rời thôn quê đã lâu, nếu uống trà ở Ẩm Hòa Lâu sẽ nhớ nhà mất.”
Vừa dứt lời, cả ba người đều kinh ngạc. Tịch Ngôn Vân và Vân Sinh ngạc nhiên sao bản thân/tiểu thư lại nói vậy, Đào Đường run rẩy một lúc, cười nói: “Tới giờ đóng cửa rồi, hay là chúng ta tới Ẩm Hòa Lâu thưởng chén trà nhé. Đào mỗ… cũng nhớ Tịch tiểu thư.”
Tịch Ngôn Vân thấy hắn ta cô đơn, đau lòng hỏi: “Vậy vì sao… chàng không về nhà?”
Đào Đường bĩnh tĩnh đứng lên, cung kính hành lễ: “Thảo dân Đào Đường tham kiến Tướng quân, phu nhân.”
Tịch Ngôn Vân bối rối, nàng ta vội đứng dậy giải thích: “Nhị tỷ, Nhị tỷ phu, đây là bằng hữu của muội, Đào Đường.” Dứt lời, nàng ta chỉ Đào Đường.
Lời này giống như cứa vào trái tim Đào Đường, hắn ta buồn bã cúi đầu.
Tịch Ngôn Vân nghe hắn ta nói vậy, hai mắt đảo loạn, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn hắn ta.
Nghe được hai chữ “Lạc Xuyên”, Sơ Dương nhíu mày, đang định mở miệng, Tịch Túc Vũ nắm tay hắn ta.
Tịch Ngôn Vân vội hỏi: “Nếu có gì khó khăn, không nhất thiết phải nói với ta…”
Tịch Ngôn Vân ấp úng: “Ta… ta… đâu có chạy đi tìm chàng. Ta chỉ ngẫu nhiên ngang qua mà thôi, vừa hay muốn thăm chàng. Với cả… đừng gọi ta là Tịch tiểu thư, gọi ta là… Ngôn Vân được rồi.”
“Không phải. Phụ mẫu qua đời, trong nhà chỉ có một ca ca đã sớm thành gia. Phu thê hai người họ hòa thuận, tại hạ không tiện quấy rầy, lại không có nơi nào để đi. Nghe nói kinh đô phồn hoa, tại hạ lại có tay nghề giỏi, đành tới kinh đô kiếm sống.”
Đào Đường thoải mái cười đáp, nhưng lúc nhắc tới ca ca, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi.
“Đã là bằng hữu Ngôn Vân, hôm nay lại là lễ trừ tịch, chúng ta cùng nhau về ăn bữa cơm tất niên đi.”
Hắn ta nói tiếp: “Vậy tại sao giờ này Tịch tiểu thư lại chạy tới tìm tại hạ?”
Tịch Ngôn Vân đáp: “Lạc Xuyên nổi tiếng xuất khẩu lượng trà trà lớn, Ẩm Hòa Lâu cũng nhập nhiều loại trà. Chàng muốn thử không?”
Đào Đường nhướng mày, cảm giác phát hiện được điều gì đó, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Không thích bọn họ sao?”
Tịch Ngôn Vân ấp úng: “Ta… ta… đâu có chạy đi tìm chàng. Ta chỉ ngẫu nhiên ngang qua mà thôi, vừa hay muốn thăm chàng. Với cả… đừng gọi ta là Tịch tiểu thư, gọi ta là… Ngôn Vân được rồi.”
Ẩm Hòa Lâu là quán trà, dân chúng vội vàng sắm Tết, quán trà đìu hiu hơn ngày thường. Xung quanh chỉ có mấy vị khách.
Đào Đường nhếch môi, cầm miếng bánh đậu xanh, lơ đãng hỏi: “Được. Ngôn Vân, nghe nói hôm nay Hoàng Thượng và Hoàng Hậu hồi Tịch phủ. Nàng ra ngoài không sợ bọn họ trách tội sao?”
Đào Đường đáp: “Rời thôn quê đã lâu, nếu uống trà ở Ẩm Hòa Lâu sẽ nhớ nhà mất.”
Còn chưa dứt lời, Tịch Ngôn Vân đã lạnh lùng mắng: “Đang yên đang lành, nhắc tới bọn họ làm gì?”
Trừ tịch, phố Trường Minh rộn ràng tấp nập, phần lớn đều là dân chúng dạo quanh sắm Tết. Tiếng cò kè mặc cả nhốn nháo bên tai, Tịch Ngôn Vân lại không hề thấy phiền. Nàng ta trộm nhìn Đào Đường đứng bên cạnh. Đào Đường quay đầu, Tịch Ngôn Vân vội liếc sang chỗ khác, hai má ửng đỏ, trái tim như ngâm trong hũ mật.
Đào Đường nhướng mày, cảm giác phát hiện được điều gì đó, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Không thích bọn họ sao?”
Hai người ngồi ở một góc sáng sủa, Đào Đường gọi cho Tịch Ngôn Vân một cốc trà sữa, mấy món điểm tâm.
Tịch Ngôn Vân không muốn nhắc tới Tịch Phong Hà, nàng ta lại không dám thổ lộ với Đào Đường, chỉ có thể quay mặt sang chỗ khác, ấm ức đáp: “Không có gì… chỉ là… Hai người chúng ta đang nói chuyện phiếm, nhắc tới người ngoài làm chi.”
Đào Đường thấy nàng ta không nói, đoán được hôm nay không tra hỏi được gì ra hồn, âm thầm che giấu tâm tư, “Được, không nhắc tới người khác nữa. Tâm tình Ngôn Vân không tốt, ta kể chuyện cho Ngôn Vân nhé. Ngôn Vân không hiếu kỳ vì sao một nam tử như ta lại có tay nghề thêu thùa thượng thừa như vậy sao?”
Hai mắt Tịch Ngôn Vân sáng lên: “Tò mò. Chẳng qua ngại không dám hỏi thôi.”
Đào Đường: “Mẫu thân ta là tú nương có tay nghề tốt nhất địa phương, bà…”
“Ngôn Vân? Sao muội lại ở đây?” Phía sau có giọng nói vang lên cắt lời Đào Đường. Hai người cùng quay đầu, thấy phu thê Sơ Dương, Nhị tỷ đang ngạc nhiên nhìn bọn họ, lúc liếc sang Đào Đường còn có phần cảnh giác.
Nàng ta xấu hổ, liếc mắt nói: “Chẳng lẽ không có chuyện thì không được tới tìm chàng sao?”
Tịch Ngôn Vân bối rối, nàng ta vội đứng dậy giải thích: “Nhị tỷ, Nhị tỷ phu, đây là bằng hữu của muội, Đào Đường.” Dứt lời, nàng ta chỉ Đào Đường.
Đào Đường bĩnh tĩnh đứng lên, cung kính hành lễ: “Thảo dân Đào Đường tham kiến Tướng quân, phu nhân.”
Sơ Dương nhìn hắn ta, trong mắt có chút tìm tòi, bước lên trước che chắn Tịch Túc Vũ, “Nhà ngươi ở đâu?”
Đào Đường thoải mái cười đáp, nhưng lúc nhắc tới ca ca, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi.
Tịch Ngôn Vân thấy hắn ta cô đơn, đau lòng hỏi: “Vậy vì sao… chàng không về nhà?”
Đào Đường không bị khí thế uy vũ của hắn ta dọa sợ, cúi đầu đáp: “Thảo dân là thợ may Tầm Ngọc Đài, sống ở phố Trường Minh.”
Tịch Ngôn Vân vội giải thích: “Đào Đường là người lạc Xuyên, một thân một mình tới đây. Muội thường xuyên tới Tầm Ngọc Đài may xiêm y, qua lại nhiều nên quen biết chàng. Hôm nay vô tình gặp nhau trên đường, bọn muội tới đây uống chén trà.”
Nghe được hai chữ “Lạc Xuyên”, Sơ Dương nhíu mày, đang định mở miệng, Tịch Túc Vũ nắm tay hắn ta.
“Đã là bằng hữu Ngôn Vân, hôm nay lại là lễ trừ tịch, chúng ta cùng nhau về ăn bữa cơm tất niên đi.”
Tịch Ngôn Vân biết Nhị tỷ nhìn thấu tâm tư nàng ta, vậy nên mới mời Đào Đường về ăn cơm. Nhưng nàng ta là tiểu thư khuê các, mời nam tử hồi phủ, người ngoài mà biết sẽ nghĩ thế nào về nàng ta. Ngày thường Nhị tỷ luôn cẩn trọng lễ tiết, giờ gả ra ngoài lại không suy nghĩ chu toàn.
Nàng ta đang định từ chối, Đào Đường lại đáp: “Dạ, đa tạ Sơ phu nhân.”