Chương 46
Cứu thế công cốc
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vẻ mặt Vân Thiển càng ngoan hiền, Giới càng câm nín. Nhưng nghĩ hai tay cố sức lôi kéo mỹ học gia đích.
Mặt cô bình tĩnh bao nhiêu, tiếng lòng càng mắng dữ bấy nhiêu, hẳn đầu bị đập khá đau nên trong lòng mới léo nhéo chửi rủa liên hồi. Qua mỹ học đại gia mặc dù là chuyện ma, nàng đích thân.
Giới mặt ngoài vô cảm nhưng đã chụp cái danh “tín đồ phiền phức” lên đầu Vân Thiển. Ngài tùy tiện vung tay liền khiến Vân Thiển không còn đau nữa.
Lần này trái lại Vân Thiển nghĩ sao nói vậy, thật lòng thật dạ khen Giới là người tốt. Làm một cái nhặt nhạnh chúa cứu thế người chơi tín ngưỡng.
Người có thể đột nhiên xuất hiện ở thế giới tận thế, đôi mắt lại phát ra ánh sáng vàng, nhìn thế nào cũng thấy không đơn giản… Phương pháp loại trừ đầu tiên, anh ta chắc chắn không phải Tôn Ngộ Không. Đáng tiếc nàng vận khí bất hảo, chọn đích người là Đặng Lan Lan.
Vân Thiển luôn là người có suy nghĩ táo bạo, đôi mắt Thần bùn vàng của Vương Tư Tuệ cũng phát sáng, lẽ nào đây là thần linh trong truyền thuyết? Bất luận bên ngoài có thanh âm gì, nàng đều không thể.
Tay Văn Nhân Du bị thương, thần linh đột nhiên xuất hiện cứu anh. Giữa Văn Nhân Du và thần linh có quan hệ gì? Gương mặt Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ giống nhau, giữa bọn họ lại có quan hệ gì?
Không đợi cô mở miệng hỏi, khí áp trên người mặc áo giáp đằng trước giảm mạnh. Ngài phất tay với cô, Vân Thiển lập tức không khống chế nổi cơn buồn ngủ. Thiển muốn dắt khởi nàng đích tay, nhưng lại trảo liễu cái trống.
Cô ngả người ra sau, một tấm chăn lông thật dày bay từ trên kệ xuống. Ngay khoảnh khắc cô ngã, thảm lông trải sẵn dưới người cô, Vân Thiển nằm xụi lơ trên tấm chăn ngủ say. Hoàn có rất nhiều đích nội dung, cùng với một cái nghe trứ nhượng.
Giới nhìn chăm chú cô một hồi. Ngài theo bản năng định sờ chiếc nhẫn trên tay, nhưng chỉ sờ trúng mặt ngoài lạnh lẽo của áo giáp, nhớ lại chiếc nhẫn nằm bên trong. Ngài dời sự chú ý khỏi tín đồ bại não, nhìn về phía Văn Nhân Du đang hồi phục cánh tay. Chuyện ma do quan thẩm phán sáng lập.
Giới nhặt cuốn sổ dưới đất lên bằng thần lực, nhìn thấy thanh kiếm bên ngoài bìa sổ, ngài bật tiếng cười nhạo: “Thần Chiến Tranh cũng bắt đầu sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này rồi sao?”
Ánh mắt sau cặp kínhẳcủa Văn NhânỉDu dần khôiĩphục sự tậpỗtrung, đau đớnἴbỏng rát cảἶngười biến mất,ịanh khàn giọngḻhỏi: “Sao ngàiİlại đột nhiên}xuất hiện ởầđây, lúc nãyἵxảy ra chuyệnủgì?”
“Có vẻịmột vài tênĩvô vị nàoḹđó biết phươngἲpháp tu luyệnếcủa ta, choẻrằng giết chết²một phân thânãlà có thểựkhiến thực lựcẩta suy yếu.”đ
Ánh sáng màuɩxám bạc baoịbọc hoàn toànịcuốn sổ, chậmἰrãi nghiền thànhâbột phấn bayļgiữa không trung.ìVăn Nhân Du³khẽ cau mày:í“Là muốn giếtĺtôi sao? Nhưng}hôm nay tôiímới chạm vàoẫquyển sổ này…”éAnh bất giácễnhìn Vân Thiển.ừ
Giới: “Không liênáquan đến côἱta.” Câu nóiìdẫn tới ánhỉmắt kinh ngạcľcủa Văn NhânợDu, Giới lậpἳtức nói tiếp:ộ“Ngược lại côặta đã cứuỡngươi, nếu khôngfthời điểm sinhĭvật trong ngụcúgiam kia chết,ôcũng là lúcɨngươi bị mộtủsinh vật khácỉgiết chết… Thựcợlực của chúngẩđã gần vớiἴsinh vật bánúthần, trong lúcốgiận dữ cóẵthể giết chếtĭphân thân củaảthần không chừng.”ế
Văn Nhân Du:ẻ“Làm sao ngàiớbiết là Vânỉcứu? Ngài rìnhẹmò sao?”
Giới:ú“…Ta sẽ mangÎhai sinh vậtɪkia rời khỏiẫnơi này.”
VănặNhân Du: “Ngàiúđang lảng sangĩchuyện khác, vìũsao ngài phảiórình mò? Mỗiẻngày thần linhõkhông có gìấlàm là lại}lén lút ởἴtrên trời xemịngười khác làmýgì à?”
Văn²Nhân Du nóiỹxong bỗng nhớilại cảnh tượngìnhìn thấy trongἱlúc đau đớnívừa nãy. KhiĮVân Thiển téụtừ trên thangἳxuống và hônụmê, biểu hiệnìcủa Giới chắcâchắn không giốngĭchán ghét loàiìngười.
Anh nói: “TôiÎlà phân thân‹của ngài, cảmếgiác của tôi]cũng sẽ ảnhếhưởng tới ngài,ḷcảm giác củaấngài cũng sẽĭảnh hưởng tới[tôi? Lần đầuïtiên tôi nhìnìthấy cô ấyìđã bị thânỉthể cô ấyõhấp dẫn, thìưra nguyên nhânĭlà do ngài…”é
Giới: “Ngươi bịứmột tên khácἷảnh hưởng. Taýcó thể khốngĪchế chính mình,³ảnh hưởng củaİcác ngươi đốiễvới ta cựcḹkỳ nhỏ bé.ữBước tới bênìcạnh cô ấyíđi, các ngườiịsẽ nhanh chóngìrời khỏi đây.”ờ
Ngài biến mấtjtại chỗ.
Văn Nhân[Du nghi ngờđGiới thẹn quáìhóa giận. Mộtịtên khác, lẽỉnào còn cóẻphân thân khácịkhông muốn trở]về bản thểɩgiống anh?
Thế giớiἱngược.
Người chơi vất}vả cần cùḹlao động, tinἱchắc thế giớiấtận thế sẽổcàng trở nênIxinh đẹp từngặngày dưới sựắsửa chữa củaủbọn họ. Thếἷnhưng sự éojai ngờ, thếἴgiới ngược độtẳnhiên xuất hiệnạmột người kỳưquặc, bỗng chốcặtóm gọn Đenịto con, mangấĐen to conẹvà Trắng béấnhỏ rời khỏiíthế giới ngược.
Giớiímang Đen toịcon và Trắngẽbé nhỏ vềíThần giới. Thầnịthông vạn ngữ,ἲngài nói cho²Đen to conúvà Trắng béđnhỏ biết bâyỉgiờ bọn chúngọlà thú cưngỡcủa ngài, màểngài muốn dắtíchúng đi tảnìbộ.
Nơi tảnểbộ đương nhiênἵlà địa bàn°Thần điện ÁnhISáng.
Vóc dáng củaựĐen to conἳđặt ở Thần²giới vẫn cựcèkỳ khổng lồ,ồtay chân toìlớn của nóịđi lại lungầtung trên mặtờđất, bước mộtầbước là nátìmột thần điện.
Thầnỳlinh Thần điệnơÁnh Sáng trởẩvề nhìn màótức hộc máu,úlà ai pháớhủy thần điệnậcủa bọn họìra nông nỗiḷnày? Số lượngấthần linh cóɩthần điện nhiềuìnhư vậy, bình]thường ngẩng đầuãkhông thấy thìữcúi đầu gặp,ẹai lại khôngãnể mặt nhauíthế?
Bọn họ nhanhíchóng phát hiệnịra bóng đenĩđang đi đứngđlung tung trênẩđịa bàn Thần:điện Ánh Sáng,ỉvội vàng bayụtới tính sổ.
Nhưngịđợi tới gần,ôbọn họ lạiịnhìn thấy ánhỉsáng màu bạcỗbao quanh bóngļđen. Thần thuậtựcủa thần linhìThần điện ÁnhằSáng là ánhἱsáng trắng, Thần[điện Bóng Tốiẽlà ánh sángàđen, thần thuậtỏmàu xám bạcỳchỉ có mộtìtên, chính làἵthần nhân tạoıđược Thần BóngóTối mang trởệvề từ thếưgiới loài người.
Ánhổmắt chư vịĨthần linh rốiìrắm. Thần nhânẹtạo là sựïtồn tại thấpÍnhất trong cácỡvị thần, nhưngõthần nhân tạoốnày lại hơi)khác biệt…
Chỉ cần³thần linh khôngậtự đâm đầu(vào chỗ chết,ãbọn họ đềuìbất tử bấtụdiệt. Nhưng năngẵlực bẩm sinhἲđi kèm vớiíthần nhân tạoàkhiến cho ngàiồkhông chỉ cóïthể cướp điisức mạnh tínỉngưỡng của nhữngĭvị thần khácủmà còn cóithể ung dungıcướp lấy Thần:cách của thầnớlinh đã cóúThần cách, hơnἰnữa sẽ khôngụchịu sự trừngơphạt của bấtḷcứ quy luậtạthế giới gốcĩnào. Ngài có{thể tùy ýÎra vào cácìthế giới nhỏĮbằng bản thế,únếu không quảnĩthúc sẽ thànhỉđại họa.
Không phảiḻbình thường tênịđó bị ThầnôBóng Tối quảnỉthúc sao? Saoôlại chạy tớiềđây lên cơnïvậy?
Giới lười biếngḹnửa nằm trênỉlưng Đen toïcon, nhìn thầnálinh cách đóÍkhông xa khôngἶdám tới gần.ỉNgài ngáp dài:{“Thần Chiến Tranhîđâu?”
Ngài vỗỹđầu Đen toỷcon, Đen toúcon đạp mộtụbước trúng mộtíthần điện.
Những thầnἱlinh khác cuống²cả lên. Đúng:lúc bọn họăđang nghĩ phảiḷlàm sao, một{luồng ánh sángịđen phóng từơphía chân trờiïtới, bao lấy°Giới và Đenỉto con ởɩbên trong, giọngĩnói hư vôẳthấp thoáng của¹Thần Bóng Tốiἴtruyền tới: “Giới,Ítrở về.”
Giới:à“Tên kia dámằngang ngược ởỡđịa bàn củaửcon, con phảiftìm y tínhĨsổ.”
Thần BóngíTối: “Con đãìhủy bốn trămìhai mươi baằthế giới nhỏũcủa y, giếtïhàng trăm tỷẩtín đồ củaɩy, đây cũngḹchỉ là chuyệnưnhỏ nhặt...”
Ánhỉsáng đen lôiẵkéo, rất nhiềuẫthần linh tựaẻnhư nhìn thấyùcảnh phụ huynhợdạy dỗ đứaỉcon nghịch ngợm,ἷrốt cuộc Giớiýcũng bị kéoỷđi.
Giới không tìmļđược Thần ChiếnḹTranh tính sổ,‹ngài bị ThầnýBóng Tối cấmátúc, chẳng thểẩđi đâu, chỉ(đành ở lạiítrong thần điệnìcủa mình tuôluyện.
“Trăm tỷ tíníđồ thì hayẻlắm hả?” Giớiìrủ mắt, đầu}ngón tay chọcἶthủng một cáiẩhố dưới đất:ĩ“Ta cũng cóľmột tín đồ!įĐúng một tínêđồ!”
Vương Lâmửđã quen tínhỉtình thỉnh thoảngɨđộng kinh củaɪGiới, tiếp xúcḹvới phân thânẻdục vọng càngànhiều sẽ càngônhư thế, đợiɩsau khi dungẻhợp thì sẽẻhết.
Vương Lâmạphải giải quyếtīphiền phức màɩGiới để lại.ỵÔng ta ngửaáđầu nhìn Đenἷto con cònẳlớn hơn thầníđiện của Giớiỉvà quả cầuẻlông nhỏ kêuĮchít chít bênỉcạnh, suy nghĩ°xem phải nuôiũchúng ở đâu,Ïhình như phíaīsau núi cũngểkhông tệ.
Tốc độịdòng chảy thờiớgian của ThầnĪgiới và thếỉgiới nhỏ khácìnhau, giữa thếḻgiới nhỏ nàyĪvà thế giới:nhỏ khác cũngằkhác nhau. Lúcỳnày tại thếửgiới nhỏ màộĐen to conívà Trắng béĩnhỏ từng ở,ỉngười chơi đangựbàn tán xônἵxao.
“Là thần linh sao? Hình như là thần linh…”
Thấy hai người đứng yên, cô giậm chân, quay trở lại giường, quấn chăn quanh người thành một cái kén, kín mít không kẽ hở.
Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu từng gặp thần linh, bọn họ biết người đột nhiên xuất hiện kia chính là thần linh nhưng lại khác với thần linh mà họ từng gặp.
Lúc dịch chuyển đếm ngược, Vân Thiển đặt túi ngủ vào balo không gian trước mặt Văn Nhân Du, vẫy tay hôn gió với anh: “Tạm biệt.”
Thần linh mà họ từng gặp thánh khiết, cao không với tới, mà thần linh kia lại không phải, mang đến cho người ta cảm giác rất kỳ lạ.
【Chúa cứu thế phát sinh lỗi ngoài ý muốn, đang kiểm tra nguyên nhân lỗi. Thế giới tận thế lần này không tính vào số liệu thống kê của người chơi. Ba mươi giây sau tiến hành dịch chuyển, người chơi sẽ trở về thế giới ban đầu.】
Vân Thiển vẫn nhớ được người áo giáp kia. Cô hỏi thăm Văn Nhân Du bên cạnh, nhưng người này lại nói chẳng nhìn thấy gì, vẻ mặt không giống nói dối.
Sau khi Đen to con và Trắng bé nhỏ bị dẫn đi, Chúa cứu thế đột nhiên phát ra âm thanh như chết máy. Khoảng nửa tiếng sau, nó mới hoạt động lại.
Tống Hành Chỉ khom lưng nhặt bánh kem dưới đất. Văn Nhân Du thấy khóe mắt cậu ửng đỏ tựa như sắp khóc tới nơi, lập tức rét lạnh trong lòng. Bản thể là kẻ ngu ngốc, còn phân thân khác là tên mít ướt sao?
Cô nhỏ giọng thút thít giống như tiếng khóc của cún con, nấc nghẹn khiến người nghe vô cùng đau lòng.
Chuyện này phải giải thích thế nào đây?
Vân Thiển bị tiếng nói của Chúa cứu thế trong đầu đánh thức.
Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu từng gặp thần linh, bọn họ biết người đột nhiên xuất hiện kia chính là thần linh nhưng lại khác với thần linh mà họ từng gặp.
“Đồ! Lừa! Đảo!”
【Kiểm tra nhân tố tận thế thất bại.】
Thần linh mà họ từng gặp thánh khiết, cao không với tới, mà thần linh kia lại không phải, mang đến cho người ta cảm giác rất kỳ lạ.
【Thanh lý thế giới hiện tại thất bại.】
Hai người nhìn tấm chăn chăm chú, ngập ngừng, vừa mở miệng nói một chữ đã nghe trong chăn vang lên tiếng “Cút” bực bội.
【Đánh giá thất bại.】
Vân Thiển bị tiếng nói của Chúa cứu thế trong đầu đánh thức.
Vân Thiển khóc đến mặt mày đỏ ửng, lông mi thấm ướt nước mắt, cả người run rẩy dưới đất vì khóc quá nhiều. Cô lảo đảo đứng dậy, muốn đẩy hai người ra khỏi phòng.
【Chúa cứu thế phát sinh lỗi ngoài ý muốn, đang kiểm tra nguyên nhân lỗi. Thế giới tận thế lần này không tính vào số liệu thống kê của người chơi. Ba mươi giây sau tiến hành dịch chuyển, người chơi sẽ trở về thế giới ban đầu.】
Cửa mở ra, cảnh tượng bên trong khiến nụ cười của Tống Hành Chỉ cứng ngắc, túi bánh trên tay rớt xuống, toàn bộ bánh kem lật nhào. Xích sắt tuôn liên tục từ dưới đất lên, thẳng tay hất văng người đàn ông trên người Vân Thiển.
Văn Nhân Du lau vết máu ở mép môi, nhìn người tới. Đây là một phân thân khác sao? Người truyền đi cảm giác “thích Vân Thiển” cho những người khác trong miệng Giới… Trông bộ dạng đúng là rất thích Vân Thiển.
Mất năm giây mới khóc, mười giây mới bước vào trạng thái khóc nức nở, Vân Thiển nhớ lại màn biểu diễn lúc nãy thầm nghĩ công lực của cô đã xuống dốc quá nhiều.
【Thế giới tiếp theo sẽ tiến hành dịch chuyển sau khi kiểm tra xong lỗi, thời gian cụ thể sẽ thông báo qua tin nhắn. 《 Chúa cứu thế 》 chúc bạn một cuộc sống hạnh phúc!】
Vân Thiển chậm chạp co hai chân, vòng tay qua đầu gối, nhớ lại sự cực khổ mấy năm qua, chớp mắt lia lịa, hốc mắt dần cay xè, nước mắt rơi từng hạt to xuống đất.
【Thanh lý thế giới hiện tại thất bại.】
Văn Nhân Du cười khẽ: “Thì ra đây mới là nơi em ở.” Anh cúi đầu, định hôn Vân Thiển nhưng lại bị cô né tránh.
Vân Thiển vẫn nhớ được người áo giáp kia. Cô hỏi thăm Văn Nhân Du bên cạnh, nhưng người này lại nói chẳng nhìn thấy gì, vẻ mặt không giống nói dối.
Lúc dịch chuyển đếm ngược, Vân Thiển đặt túi ngủ vào balo không gian trước mặt Văn Nhân Du, vẫy tay hôn gió với anh: “Tạm biệt.”
Văn Nhân Du đè chặt cô xuống thảm lông, tay đặt lên lưng váy làm Vân Thiển cười nắc nẻ. Tuy nhiên, Vân Thiển nhanh chóng cười không nổi, trước mắt tối đen, cảnh tượng biến trở về nhà cô, mà Văn Nhân Du vẫn đè trên người cô như cũ, đang quan sát cảnh vật xung quanh.
Vân Thiển ngớ người, sao Văn Nhân Du lại theo cô từ thế giới tận thế về thế giới hiện thực rồi?
Thời gian này… Tống Hành Chỉ sao?
Văn Nhân Du cười khẽ: “Thì ra đây mới là nơi em ở.” Anh cúi đầu, định hôn Vân Thiển nhưng lại bị cô né tránh.
Dọn xong đồ dưới đất, Tống Hành Chỉ xụ mặt với Văn Nhân Du, dùng ngôn ngữ cơ thể bảo anh đứng sang một bên.
Vân Thiển: “Sao anh lại ở đây?” Nhìn phản ứng của Văn Nhân Du, anh hoàn toàn không hề kinh ngạc.
Văn Nhân Du cũng hỏi câu tương tự: “Vân, cậu ta là ai?”
Có người đang gõ cửa, động tác hai người cứng đờ.
【Thế giới tiếp theo sẽ tiến hành dịch chuyển sau khi kiểm tra xong lỗi, thời gian cụ thể sẽ thông báo qua tin nhắn. 《 Chúa cứu thế 》 chúc bạn một cuộc sống hạnh phúc!】
Thời gian này… Tống Hành Chỉ sao?
Sau khi Đen to con và Trắng bé nhỏ bị dẫn đi, Chúa cứu thế đột nhiên phát ra âm thanh như chết máy. Khoảng nửa tiếng sau, nó mới hoạt động lại.
Cửa mở ra, cảnh tượng bên trong khiến nụ cười của Tống Hành Chỉ cứng ngắc, túi bánh trên tay rớt xuống, toàn bộ bánh kem lật nhào. Xích sắt tuôn liên tục từ dưới đất lên, thẳng tay hất văng người đàn ông trên người Vân Thiển.
Đương nhiên Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du không thể nào cứ thế rời đi.
“Vân Thiển, anh ta là ai?”
Vân Thiển ngớ người, sao Văn Nhân Du lại theo cô từ thế giới tận thế về thế giới hiện thực rồi?
Văn Nhân Du lau vết máu ở mép môi, nhìn người tới. Đây là một phân thân khác sao? Người truyền đi cảm giác “thích Vân Thiển” cho những người khác trong miệng Giới… Trông bộ dạng đúng là rất thích Vân Thiển.
Văn Nhân Du cũng hỏi câu tương tự: “Vân, cậu ta là ai?”
Bầu không khí căng như dây đàn, giống như giây kế tiếp sẽ bùng nổ.
Vân Thiển không thể nói trước mặt đứa trẻ đơn thuần như Tống Hành Chỉ rằng Văn Nhân Du là bạn ch*ch của mình. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện Văn Nhân Du sẽ theo về, tại sao quan hệ thể xác sung sướng ở thế giới tận thế lại tới đảo loạn thế giới hiện thực…
“Vân Thiển, anh ta là ai?”
Chuyện này phải giải thích thế nào đây?
Thấy vẻ mặt lạnh lùng chờ đợi giải thích của hai người.
Vân Thiển: “Sao anh lại ở đây?” Nhìn phản ứng của Văn Nhân Du, anh hoàn toàn không hề kinh ngạc.
Vân Thiển chậm chạp co hai chân, vòng tay qua đầu gối, nhớ lại sự cực khổ mấy năm qua, chớp mắt lia lịa, hốc mắt dần cay xè, nước mắt rơi từng hạt to xuống đất.
Cô nhỏ giọng thút thít giống như tiếng khóc của cún con, nấc nghẹn khiến người nghe vô cùng đau lòng.
“Đồ lừa đảo, hai người các người đều là đồ lừa đảo!” Hai tay Vân Thiển lau nước mắt liên tục chảy xuống nơi khóe mắt: “Tống Hành Chỉ, rõ ràng cậu nói cậu đã trở thành người bình thường, tại sao còn có thể sử dụng xích sắt. Nếu không phải chuyện bất ngờ hôm nay, có phải cậu vấn muốn gạt tôi không?!”
Văn Nhân Du không ngờ Vân Thiển lại phản ứng dữ dội thế, đây là lần đầu tiên anh thấy Vân Thiển khóc như vậy. Anh hơi mất tự nhiên, khiến quý cô khóc không phải là chuyện quý ông nên làm.
Xích sắt bên cạnh Tống Hành Chỉ lập tức hạ xuống, tay chân cậu luống cuống: “Không phải, là ngài ấy, ngài ấy cấm không cho tôi nói em biết.”
“Văn Nhân Du, rõ ràng anh biết người mặc áo giáp, anh cũng đã nhìn thấy người đó, người đó là thần linh sao? Hai người có quan hệ gì với người đó? Đừng nói là trùng hợp, tôi sẽ không tin đâu! Rõ ràng các người biết hết nhưng lại ở đây chất vấn tôi đối phương là ai… Nhìn thấy tôi bị các người chơi xỏ vui lắm sao?”
Vân Thiển không thể nói trước mặt đứa trẻ đơn thuần như Tống Hành Chỉ rằng Văn Nhân Du là bạn ch*ch của mình. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện Văn Nhân Du sẽ theo về, tại sao quan hệ thể xác sung sướng ở thế giới tận thế lại tới đảo loạn thế giới hiện thực…
Thấy vẻ mặt lạnh lùng chờ đợi giải thích của hai người.
Văn Nhân Du không ngờ Vân Thiển lại phản ứng dữ dội thế, đây là lần đầu tiên anh thấy Vân Thiển khóc như vậy. Anh hơi mất tự nhiên, khiến quý cô khóc không phải là chuyện quý ông nên làm.
Vân Thiển khóc đến mặt mày đỏ ửng, lông mi thấm ướt nước mắt, cả người run rẩy dưới đất vì khóc quá nhiều. Cô lảo đảo đứng dậy, muốn đẩy hai người ra khỏi phòng.
Có người đang gõ cửa, động tác hai người cứng đờ.
Đương nhiên Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du không thể nào cứ thế rời đi.
“Đồ! Lừa! Đảo!”
Văn Nhân Du: “…”
Thấy hai người đứng yên, cô giậm chân, quay trở lại giường, quấn chăn quanh người thành một cái kén, kín mít không kẽ hở.
Tống Hành Chỉ: “…”
Văn Nhân Du: “…”
Hai người nhìn tấm chăn chăm chú, ngập ngừng, vừa mở miệng nói một chữ đã nghe trong chăn vang lên tiếng “Cút” bực bội.
“Đồ lừa đảo, hai người các người đều là đồ lừa đảo!” Hai tay Vân Thiển lau nước mắt liên tục chảy xuống nơi khóe mắt: “Tống Hành Chỉ, rõ ràng cậu nói cậu đã trở thành người bình thường, tại sao còn có thể sử dụng xích sắt. Nếu không phải chuyện bất ngờ hôm nay, có phải cậu vấn muốn gạt tôi không?!”
Bọn họ chỉ đành đợi cảm xúc Vân Thiển dịu lại.
Tống Hành Chỉ khom lưng nhặt bánh kem dưới đất. Văn Nhân Du thấy khóe mắt cậu ửng đỏ tựa như sắp khóc tới nơi, lập tức rét lạnh trong lòng. Bản thể là kẻ ngu ngốc, còn phân thân khác là tên mít ướt sao?
【Kiểm tra nhân tố tận thế thất bại.】
Dọn xong đồ dưới đất, Tống Hành Chỉ xụ mặt với Văn Nhân Du, dùng ngôn ngữ cơ thể bảo anh đứng sang một bên.
Mất năm giây mới khóc, mười giây mới bước vào trạng thái khóc nức nở, Vân Thiển nhớ lại màn biểu diễn lúc nãy thầm nghĩ công lực của cô đã xuống dốc quá nhiều.
Cô móc chiếc gương nhỏ trên gối đầu ra, mượn hình ảnh phản chiếu lén nhìn hai người đàn ông quay mặt vào vách tự vấn, trên mặt mang theo áy náy khác nhau.
Vân Thiển: Đàn ông thật quá ngây thơ.
Ui là trời! Chị thật là…tính tìm vui ở thế giới tận thế ai ngờ lại dẫn bạn ịch về luôn. Lại còn biểu diễn 1 màn mỹ nhân khóc bi nữa chứ. Giải Oscar nợ chị 1 suất nha…
Thần(*kiêu ngạo): Ta tới đưa ngươi trở về đây.
Phân thân-_- : Chê✋✋✋.
Kkkk. Em đã quay lại với nhà Zen r nè. ?????
Welcome ^^
THAM lam sỉ nhục tất cả mọi người mà quên mất mọi người ở đây cũng là chính mình
Anh cũng có tốt đẹp gì hơn mà anh nói hả, tiểu Tống nhà em dễ thương lắm nhé.
Đàn ông thật là lũ ngây thơ, bao gồm cả ngài Giới =))))))
Zen ơi đoạn Giới giải thích với Văn Nhân Du: “Thực lực của chúng gần với sinh vật bán thật” chỗ này phải là “sinh vật bán thần” chứ nhỉ ???
Đã sửa <3
Thần mà không gom mấy tên này thì truyện thành np mất
Cơ mà gom lại cũng tội nhỉ, thà để cho mỗi phân thân của thần ở thế giới nhỏ sau khi được Vân chó khai quang điểm nhãn, yếu tố tận thế được diệt trừ thì các phân thân tự quay về cơ thể của thần, giống truyện xuyên nhanh vậy á