Cá muối cứu thế – Chương 46

Chương 46

Cứu thế công cốc

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vẻ mặt Vân Thiển càng ngoan hiền, Giới càng câm nín. Nhưng nghĩ hai tay cố sức lôi kéo mỹ học gia đích.

Mặt cô bình tĩnh bao nhiêu, tiếng lòng càng mắng dữ bấy nhiêu, hẳn đầu bị đập khá đau nên trong lòng mới léo nhéo chửi rủa liên hồi. Qua mỹ học đại gia mặc dù là chuyện ma, nàng đích thân.

Giới mặt ngoài vô cảm nhưng đã chụp cái danh “tín đồ phiền phức” lên đầu Vân Thiển. Ngài tùy tiện vung tay liền khiến Vân Thiển không còn đau nữa.

Lần này trái lại Vân Thiển nghĩ sao nói vậy, thật lòng thật dạ khen Giới là người tốt. Làm một cái nhặt nhạnh chúa cứu thế người chơi tín ngưỡng.

Người có thể đột nhiên xuất hiện ở thế giới tận thế, đôi mắt lại phát ra ánh sáng vàng, nhìn thế nào cũng thấy không đơn giản… Phương pháp loại trừ đầu tiên, anh ta chắc chắn không phải Tôn Ngộ Không. Đáng tiếc nàng vận khí bất hảo, chọn đích người là Đặng Lan Lan.

Vân Thiển luôn là người có suy nghĩ táo bạo, đôi mắt Thần bùn vàng của Vương Tư Tuệ cũng phát sáng, lẽ nào đây là thần linh trong truyền thuyết? Bất luận bên ngoài có thanh âm gì, nàng đều không thể.

Tay Văn Nhân Du bị thương, thần linh đột nhiên xuất hiện cứu anh. Giữa Văn Nhân Du và thần linh có quan hệ gì?  Gương mặt Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ giống nhau, giữa bọn họ lại có quan hệ gì?

Không đợi cô mở miệng hỏi, khí áp trên người mặc áo giáp đằng trước giảm mạnh. Ngài phất tay với cô, Vân Thiển lập tức không khống chế nổi cơn buồn ngủ. Thiển muốn dắt khởi nàng đích tay, nhưng lại trảo liễu cái trống.

Cô ngả người ra sau, một tấm chăn lông thật dày bay từ trên kệ xuống. Ngay khoảnh khắc cô ngã, thảm lông trải sẵn dưới người cô, Vân Thiển nằm xụi lơ trên tấm chăn ngủ say. Hoàn có rất nhiều đích nội dung, cùng với một cái nghe trứ nhượng.

Giới nhìn chăm chú cô một hồi. Ngài theo bản năng định sờ chiếc nhẫn trên tay, nhưng chỉ sờ trúng mặt ngoài lạnh lẽo của áo giáp, nhớ lại chiếc nhẫn nằm bên trong. Ngài dời sự chú ý khỏi tín đồ bại não, nhìn về phía Văn Nhân Du đang hồi phục cánh tay. Chuyện ma do quan thẩm phán sáng lập.

Giới nhặt cuốn sổ dưới đất lên bằng thần lực, nhìn thấy thanh kiếm bên ngoài bìa sổ, ngài bật tiếng cười nhạo: “Thần Chiến Tranh cũng bắt đầu sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này rồi sao?”

Ánh mt sau cp kínhca Văn NhânDu dn khôiĩphc s tptrung, đau đnbng rát cngưi biến mt,anh khàn ginghi: “Sao ngàiİli đt nhiên}xut hin đây, lúc nãyxy ra chuyngì?”

“Có vmt vài tênĩvô v nàođó biết phươngpháp tu luynếca ta, chorng giết chết²mt phân thânãlà có thkhiến thc lcta suy yếu.”đ

Ánh sáng màuɩxám bc baobc hoàn toàncun s, chmrãi nghin thànhâbt phn bayļgia không trung.ìVăn Nhân Du³kh cau mày:íLà mun giếtĺtôi sao? Nhưng}hôm nay tôiími chm vàoquyn s này…éAnh bt giácnhìn Vân Thin.

Gii: “Không liênáquan đến côta.” Câu nóiìdn ti ánhmt kinh ngcľca Văn NhânDu, Gii lptc nói tiếp:“Ngưc li côta đã cungươi, nếu khôngfthi đim sinhĭvt trong ngcúgiam kia chết,ôcũng là lúcɨngươi b mtsinh vt khácgiết chết… Thclc ca chúngđã gn visinh vt bánúthn, trong lúcgin d cóth giết chếtĭphân thân cathn không chng.”ế

Văn Nhân Du:Làm sao ngàibiết là Vâncu? Ngài rìnhmò sao?”

Gii:ú“…Ta s mangÎhai sinh vtɪkia ri khinơi này.”

VănNhân Du: “Ngàiúđang lng sangĩchuyn khác, vìũsao ngài phiórình mò? Mingày thn linhõkhông có gìlàm là li}lén lút trên tri xemngưi khác làmýgì à?”

Văn²Nhân Du nóixong bng nhili cnh tưngìnhìn thy tronglúc đau đníva nãy. KhiĮVân Thin tét trên thangxung và hônmê, biu hinìca Gii chcâchn không gingĭchán ghét loàiìngưi.

Anh nói: “TôiÎlà phân thânca ngài, cmếgiác ca tôi]cũng s nhếhưng ti ngài,cm giác cangài cũng sĭnh hưng ti[tôi? Ln đuïtiên tôi nhìnìthy cô yìđã b thânth cô yõhp dn, thìưra nguyên nhânĭlà do ngài…é

Gii: “Ngươi bmt tên khácnh hưng. Taýcó th khngĪchế chính mình,³nh hưng caİcác ngươi đivi ta cck nh bé.Bưc ti bênìcnh cô yíđi, các ngưis nhanh chóngìri khi đây.”

Ngài biến mtjti ch.

Văn Nhân[Du nghi ngđGii thn quáìhóa gin. Mttên khác, lnào còn cóphân thân kháckhông mun tr]v bn thɩging anh?

Thế giingưc.

Ngưi chơi vt}v cn cùlao đng, tinchc thế giitn thế scàng tr nênIxinh đp tngngày dưi ssa cha cabn h. Thếnhưng s éojai ng, thếgii ngưc đtnhiên xut hinmt ngưi kưquc, bng chctóm gn Đento con, mangĐen to convà Trng bénh ri khiíthế gii ngưc.

Giiímang Đen tocon và Trngbé nh víThn gii. Thnthông vn ng,ngài nói cho²Đen to conúvà Trng béđnh biết bâygi bn chúnglà thú cưngca ngài, màngài mun dtíchúng đi tnìb.

Nơi tnb đương nhiênlà đa bàn°Thn đin ÁnhISáng.

Vóc dáng caĐen to conđt Thn²gii vn ccèk khng l,tay chân toìln ca nóđi li lungtung trên mtđt, bưc mtbưc là nátìmt thn đin.

Thnlinh Thn đinơÁnh Sáng trv nhìn màótc hc máu,úlà ai pháhy thn đinca bn hìra nông ninày? S lưngthn linh cóɩthn đin nhiuìnhư vy, bình]thưng ngng đuãkhông thy thìcúi đu gp,ai li khôngãn mt nhauíthế?

Bn h nhanhíchóng phát hinra bóng đenĩđang đi đngđlung tung trênđa bàn Thn:đin Ánh Sáng,vi vàng bayti tính s.

Nhưngđi ti gn,ôbn h linhìn thy ánhsáng màu bcbao quanh bóngļđen. Thn thutca thn linhìThn đin ÁnhSáng là ánhsáng trng, Thn[đin Bóng Tilà ánh sángàđen, thn thutmàu xám bcch có mtìtên, chính làthn nhân toıđưc Thn BóngóTi mang trv t thếưgii loài ngưi.

Ánhmt chư vĨthn linh riìrm. Thn nhânto là sïtn ti thpÍnht trong cácv thn, nhưngõthn nhân tonày li hơi)khác bit…

Ch cn³thn linh khôngt đâm đu(vào ch chết,ãbn h đuìbt t btdit. Nhưng nănglc bm sinhđi kèm viíthn nhân toàkhiến cho ngàikhông ch cóïth cưp điisc mnh tínngưng ca nhngĭv thn khácmà còn cóith ung dungıcưp ly Thn:cách ca thnlinh đã cóúThn cách, hơnna s khôngchu s trngơpht ca btc quy lutthế gii gcĩnào. Ngài có{th tùy ýÎra vào cácìthế gii nhĮbng bn thế,únếu không qunĩthúc s thànhđi ha.

Không phibình thưng tênđó b ThnôBóng Ti qunthúc sao? Saoôli chy tiđây lên cơnïvy?

Gii lưi biếngna nm trênlưng Đen toïcon, nhìn thnálinh cách đóÍkhông xa khôngdám ti gn.Ngài ngáp dài:{Thn Chiến Tranhîđâu?”

Ngài vđu Đen tocon, Đen toúcon đp mtbưc trúng mtíthn đin.

Nhng thnlinh khác cung²c lên. Đúng:lúc bn hăđang nghĩ philàm sao, mt{lung ánh sángđen phóng tơphía chân triïti, bao ly°Gii và Đento con ɩbên trong, gingĩnói hư vôthp thoáng ca¹Thn Bóng Titruyn ti: “Gii,Ítr v.”

Gii:à“Tên kia dámngang ngưc đa bàn cacon, con phiftìm y tínhĨs.”

Thn BóngíTi: “Con đãìhy bn trămìhai mươi bathế gii nhũca y, giếtïhàng trăm ttín đ caɩy, đây cũngch là chuynưnh nht...”

Ánhsáng đen lôikéo, rt nhiuthn linh tanhư nhìn thyùcnh ph huynhdy d đacon nghch ngm,rt cuc Giiýcũng b kéođi.

Gii không tìmļđưc Thn ChiếnTranh tính s,ngài b ThnýBóng Ti cmátúc, chng thđi đâu, ch(đành liítrong thn đinìca mình tuôluyn.

Trăm t tíníđ thì haylm h?” Giiìr mt, đu}ngón tay chcthng mt cáih dưi đt:ĩ“Ta cũng cóľmt tín đ!įĐúng mt tínêđ!”

Vương Lâmđã quen tínhtình thnh thongɨđng kinh caɪGii, tiếp xúcvi phân thândc vng càngànhiu s càngônhư thế, điɩsau khi dunghp thì shết.

Vương Lâmphi gii quyếtīphin phc màɩGii đ li.Ông ta ngaáđu nhìn Đento con cònln hơn thníđin ca Giivà qu culông nh kêuĮchít chít bêncnh, suy nghĩ°xem phi nuôiũchúng đâu,Ïhình như phíaīsau núi cũngkhông t.

Tc đdòng chy thigian ca ThnĪgii và thếgii nh khácìnhau, gia thếgii nh nàyĪvà thế gii:nh khác cũngkhác nhau. Lúcnày ti thếgii nh màĐen to conívà Trng béĩnh tng ,ngưi chơi đangbàn tán xônxao.

“Là thần linh sao? Hình như là thần linh…”

Thấy hai người đứng yên, cô giậm chân, quay trở lại giường, quấn chăn quanh người thành một cái kén, kín mít không kẽ hở.

Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu từng gặp thần linh, bọn họ biết người đột nhiên xuất hiện kia chính là thần linh nhưng lại khác với thần linh mà họ từng gặp.

Lúc dịch chuyển đếm ngược, Vân Thiển đặt túi ngủ vào balo không gian trước mặt Văn Nhân Du, vẫy tay hôn gió với anh: “Tạm biệt.”

Thần linh mà họ từng gặp thánh khiết, cao không với tới, mà thần linh kia lại không phải, mang đến cho người ta cảm giác rất kỳ lạ.

【Chúa cứu thế phát sinh lỗi ngoài ý muốn, đang kiểm tra nguyên nhân lỗi. Thế giới tận thế lần này không tính vào số liệu thống kê của người chơi. Ba mươi giây sau tiến hành dịch chuyển, người chơi sẽ trở về thế giới ban đầu.】

Vân Thiển vẫn nhớ được người áo giáp kia. Cô hỏi thăm Văn Nhân Du bên cạnh, nhưng người này lại nói chẳng nhìn thấy gì, vẻ mặt không giống nói dối.

Sau khi Đen to con và Trắng bé nhỏ bị dẫn đi, Chúa cứu thế đột nhiên phát ra âm thanh như chết máy. Khoảng nửa tiếng sau, nó mới hoạt động lại.

Tống Hành Chỉ khom lưng nhặt bánh kem dưới đất. Văn Nhân Du thấy khóe mắt cậu ửng đỏ tựa như sắp khóc tới nơi, lập tức rét lạnh trong lòng. Bản thể là kẻ ngu ngốc, còn phân thân khác là tên mít ướt sao?

Cô nhỏ giọng thút thít giống như tiếng khóc của cún con, nấc nghẹn khiến người nghe vô cùng đau lòng.

Chuyện này phải giải thích thế nào đây?

Vân Thiển bị tiếng nói của Chúa cứu thế trong đầu đánh thức.

Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu từng gặp thần linh, bọn họ biết người đột nhiên xuất hiện kia chính là thần linh nhưng lại khác với thần linh mà họ từng gặp.

“Đồ! Lừa! Đảo!”

【Kiểm tra nhân tố tận thế thất bại.】

Thần linh mà họ từng gặp thánh khiết, cao không với tới, mà thần linh kia lại không phải, mang đến cho người ta cảm giác rất kỳ lạ.

【Thanh lý thế giới hiện tại thất bại.】

Hai người nhìn tấm chăn chăm chú, ngập ngừng, vừa mở miệng nói một chữ đã nghe trong chăn vang lên tiếng “Cút” bực bội.

【Đánh giá thất bại.】

Vân Thiển bị tiếng nói của Chúa cứu thế trong đầu đánh thức.

Vân Thiển khóc đến mặt mày đỏ ửng, lông mi thấm ướt nước mắt, cả người run rẩy dưới đất vì khóc quá nhiều. Cô lảo đảo đứng dậy, muốn đẩy hai người ra khỏi phòng.

【Chúa cứu thế phát sinh lỗi ngoài ý muốn, đang kiểm tra nguyên nhân lỗi. Thế giới tận thế lần này không tính vào số liệu thống kê của người chơi. Ba mươi giây sau tiến hành dịch chuyển, người chơi sẽ trở về thế giới ban đầu.】

Cửa mở ra, cảnh tượng bên trong khiến nụ cười của Tống Hành Chỉ cứng ngắc, túi bánh trên tay rớt xuống, toàn bộ bánh kem lật nhào. Xích sắt tuôn liên tục từ dưới đất lên, thẳng tay hất văng người đàn ông trên người Vân Thiển.

Văn Nhân Du lau vết máu ở mép môi, nhìn người tới. Đây là một phân thân khác sao? Người truyền đi cảm giác “thích Vân Thiển” cho những người khác trong miệng Giới… Trông bộ dạng đúng là rất thích Vân Thiển.

Mất năm giây mới khóc, mười giây mới bước vào trạng thái khóc nức nở, Vân Thiển nhớ lại màn biểu diễn lúc nãy thầm nghĩ công lực của cô đã xuống dốc quá nhiều.

【Thế giới tiếp theo sẽ tiến hành dịch chuyển sau khi kiểm tra xong lỗi, thời gian cụ thể sẽ thông báo qua tin nhắn. 《 Chúa cứu thế 》 chúc bạn một cuộc sống hạnh phúc!】

Vân Thiển chậm chạp co hai chân, vòng tay qua đầu gối, nhớ lại sự cực khổ mấy năm qua, chớp mắt lia lịa, hốc mắt dần cay xè, nước mắt rơi từng hạt to xuống đất.

【Thanh lý thế giới hiện tại thất bại.】

Văn Nhân Du cười khẽ: “Thì ra đây mới là nơi em ở.” Anh cúi đầu, định hôn Vân Thiển nhưng lại bị cô né tránh.

Vân Thiển vẫn nhớ được người áo giáp kia. Cô hỏi thăm Văn Nhân Du bên cạnh, nhưng người này lại nói chẳng nhìn thấy gì, vẻ mặt không giống nói dối.

Lúc dịch chuyển đếm ngược, Vân Thiển đặt túi ngủ vào balo không gian trước mặt Văn Nhân Du, vẫy tay hôn gió với anh: “Tạm biệt.”

Văn Nhân Du đè chặt cô xuống thảm lông, tay đặt lên lưng váy làm Vân Thiển cười nắc nẻ. Tuy nhiên, Vân Thiển nhanh chóng cười không nổi, trước mắt tối đen, cảnh tượng biến trở về nhà cô, mà Văn Nhân Du vẫn đè trên người cô như cũ, đang quan sát cảnh vật xung quanh.

Vân Thiển ngớ người, sao Văn Nhân Du lại theo cô từ thế giới tận thế về thế giới hiện thực rồi?

Thời gian này… Tống Hành Chỉ sao?

Văn Nhân Du cười khẽ: “Thì ra đây mới là nơi em ở.” Anh cúi đầu, định hôn Vân Thiển nhưng lại bị cô né tránh.

Dọn xong đồ dưới đất, Tống Hành Chỉ xụ mặt với Văn Nhân Du, dùng ngôn ngữ cơ thể bảo anh đứng sang một bên.

Vân Thiển: “Sao anh lại ở đây?” Nhìn phản ứng của Văn Nhân Du, anh hoàn toàn không hề kinh ngạc.

Văn Nhân Du cũng hỏi câu tương tự: “Vân, cậu ta là ai?”

Có người đang gõ cửa, động tác hai người cứng đờ.

【Thế giới tiếp theo sẽ tiến hành dịch chuyển sau khi kiểm tra xong lỗi, thời gian cụ thể sẽ thông báo qua tin nhắn. 《 Chúa cứu thế 》 chúc bạn một cuộc sống hạnh phúc!】

Thời gian này… Tống Hành Chỉ sao?

Sau khi Đen to con và Trắng bé nhỏ bị dẫn đi, Chúa cứu thế đột nhiên phát ra âm thanh như chết máy. Khoảng nửa tiếng sau, nó mới hoạt động lại.

Cửa mở ra, cảnh tượng bên trong khiến nụ cười của Tống Hành Chỉ cứng ngắc, túi bánh trên tay rớt xuống, toàn bộ bánh kem lật nhào. Xích sắt tuôn liên tục từ dưới đất lên, thẳng tay hất văng người đàn ông trên người Vân Thiển.

Đương nhiên Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du không thể nào cứ thế rời đi.

“Vân Thiển, anh ta là ai?”

Vân Thiển ngớ người, sao Văn Nhân Du lại theo cô từ thế giới tận thế về thế giới hiện thực rồi?

Văn Nhân Du lau vết máu ở mép môi, nhìn người tới. Đây là một phân thân khác sao? Người truyền đi cảm giác “thích Vân Thiển” cho những người khác trong miệng Giới… Trông bộ dạng đúng là rất thích Vân Thiển.

Văn Nhân Du cũng hỏi câu tương tự: “Vân, cậu ta là ai?”

Bầu không khí căng như dây đàn, giống như giây kế tiếp sẽ bùng nổ.

Vân Thiển không thể nói trước mặt đứa trẻ đơn thuần như Tống Hành Chỉ rằng Văn Nhân Du là bạn ch*ch của mình. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện Văn Nhân Du sẽ theo về, tại sao quan hệ thể xác sung sướng ở thế giới tận thế lại tới đảo loạn thế giới hiện thực…

“Vân Thiển, anh ta là ai?”

Chuyện này phải giải thích thế nào đây?

Thấy vẻ mặt lạnh lùng chờ đợi giải thích của hai người.

Vân Thiển: “Sao anh lại ở đây?” Nhìn phản ứng của Văn Nhân Du, anh hoàn toàn không hề kinh ngạc.

Vân Thiển chậm chạp co hai chân, vòng tay qua đầu gối, nhớ lại sự cực khổ mấy năm qua, chớp mắt lia lịa, hốc mắt dần cay xè, nước mắt rơi từng hạt to xuống đất.

Cô nhỏ giọng thút thít giống như tiếng khóc của cún con, nấc nghẹn khiến người nghe vô cùng đau lòng.

“Đồ lừa đảo, hai người các người đều là đồ lừa đảo!” Hai tay Vân Thiển lau nước mắt liên tục chảy xuống nơi khóe mắt: “Tống Hành Chỉ, rõ ràng cậu nói cậu đã trở thành người bình thường, tại sao còn có thể sử dụng xích sắt. Nếu không phải chuyện bất ngờ hôm nay, có phải cậu vấn muốn gạt tôi không?!”

Văn Nhân Du không ngờ Vân Thiển lại phản ứng dữ dội thế, đây là lần đầu tiên anh thấy Vân Thiển khóc như vậy. Anh hơi mất tự nhiên, khiến quý cô khóc không phải là chuyện quý ông nên làm.

Xích sắt bên cạnh Tống Hành Chỉ lập tức hạ xuống, tay chân cậu luống cuống: “Không phải, là ngài ấy, ngài ấy cấm không cho tôi nói em biết.”

“Văn Nhân Du, rõ ràng anh biết người mặc áo giáp, anh cũng đã nhìn thấy người đó, người đó là thần linh sao? Hai người có quan hệ gì với người đó? Đừng nói là trùng hợp, tôi sẽ không tin đâu! Rõ ràng các người biết hết nhưng lại ở đây chất vấn tôi đối phương là ai… Nhìn thấy tôi bị các người chơi xỏ vui lắm sao?”

Vân Thiển không thể nói trước mặt đứa trẻ đơn thuần như Tống Hành Chỉ rằng Văn Nhân Du là bạn ch*ch của mình. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện Văn Nhân Du sẽ theo về, tại sao quan hệ thể xác sung sướng ở thế giới tận thế lại tới đảo loạn thế giới hiện thực…

Thấy vẻ mặt lạnh lùng chờ đợi giải thích của hai người.

Văn Nhân Du không ngờ Vân Thiển lại phản ứng dữ dội thế, đây là lần đầu tiên anh thấy Vân Thiển khóc như vậy. Anh hơi mất tự nhiên, khiến quý cô khóc không phải là chuyện quý ông nên làm.

Vân Thiển khóc đến mặt mày đỏ ửng, lông mi thấm ướt nước mắt, cả người run rẩy dưới đất vì khóc quá nhiều. Cô lảo đảo đứng dậy, muốn đẩy hai người ra khỏi phòng.

Có người đang gõ cửa, động tác hai người cứng đờ.

Đương nhiên Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du không thể nào cứ thế rời đi.

“Đồ! Lừa! Đảo!”

Văn Nhân Du: “…”

Thấy hai người đứng yên, cô giậm chân, quay trở lại giường, quấn chăn quanh người thành một cái kén, kín mít không kẽ hở.

Tống Hành Chỉ: “…”

Văn Nhân Du: “…”

Hai người nhìn tấm chăn chăm chú, ngập ngừng, vừa mở miệng nói một chữ đã nghe trong chăn vang lên tiếng “Cút” bực bội.

“Đồ lừa đảo, hai người các người đều là đồ lừa đảo!” Hai tay Vân Thiển lau nước mắt liên tục chảy xuống nơi khóe mắt: “Tống Hành Chỉ, rõ ràng cậu nói cậu đã trở thành người bình thường, tại sao còn có thể sử dụng xích sắt. Nếu không phải chuyện bất ngờ hôm nay, có phải cậu vấn muốn gạt tôi không?!”

Bọn họ chỉ đành đợi cảm xúc Vân Thiển dịu lại.

Tống Hành Chỉ khom lưng nhặt bánh kem dưới đất. Văn Nhân Du thấy khóe mắt cậu ửng đỏ tựa như sắp khóc tới nơi, lập tức rét lạnh trong lòng. Bản thể là kẻ ngu ngốc, còn phân thân khác là tên mít ướt sao?

【Kiểm tra nhân tố tận thế thất bại.】

Dọn xong đồ dưới đất, Tống Hành Chỉ xụ mặt với Văn Nhân Du, dùng ngôn ngữ cơ thể bảo anh đứng sang một bên.

Mất năm giây mới khóc, mười giây mới bước vào trạng thái khóc nức nở, Vân Thiển nhớ lại màn biểu diễn lúc nãy thầm nghĩ công lực của cô đã xuống dốc quá nhiều.

Cô móc chiếc gương nhỏ trên gối đầu ra, mượn hình ảnh phản chiếu lén nhìn hai người đàn ông quay mặt vào vách tự vấn, trên mặt mang theo áy náy khác nhau.

Vân Thiển: Đàn ông thật quá ngây thơ.

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Ui là trời! Chị thật là…tính tìm vui ở thế giới tận thế ai ngờ lại dẫn bạn ịch về luôn. Lại còn biểu diễn 1 màn mỹ nhân khóc bi nữa chứ. Giải Oscar nợ chị 1 suất nha…

My Tam
My Tam
2 Năm Cách đây

Thần(*kiêu ngạo): Ta tới đưa ngươi trở về đây.
Phân thân-_- : Chê✋✋✋.
Kkkk. Em đã quay lại với nhà Zen r nè. ?????

Huong Zan
Huong Zan
2 Năm Cách đây

THAM lam sỉ nhục tất cả mọi người mà quên mất mọi người ở đây cũng là chính mình

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh cũng có tốt đẹp gì hơn mà anh nói hả, tiểu Tống nhà em dễ thương lắm nhé.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Đàn ông thật là lũ ngây thơ, bao gồm cả ngài Giới =))))))
Zen ơi đoạn Giới giải thích với Văn Nhân Du: “Thực lực của chúng gần với sinh vật bán thật” chỗ này phải là “sinh vật bán thần” chứ nhỉ ???

zens2510
Admin
Reply to  Linh
2 Năm Cách đây

Đã sửa <3

Tâm Huỳnh
Tâm Huỳnh
1 Năm Cách đây

Thần mà không gom mấy tên này thì truyện thành np mất
Cơ mà gom lại cũng tội nhỉ, thà để cho mỗi phân thân của thần ở thế giới nhỏ sau khi được Vân chó khai quang điểm nhãn, yếu tố tận thế được diệt trừ thì các phân thân tự quay về cơ thể của thần, giống truyện xuyên nhanh vậy á

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!