Chương 19
Tình lang nhát gan bỏ trốn
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Hắn ta vừa dứt lời, ba người còn lại kinh ngạc. Nụ cười trên môi Tịch Túc Vũ cương cứng, xấu hổ nói: “Vậy… chúng ta đi thôi, xe ngựa ở ngoài kia rồi.”
Đào Đường đồng ý lời mời của Nhị tỷ, Tịch Ngôn Vân vừa xấu hổ vừa tức giận. Người sáng suốt đều biết Nhị tỷ khách sáo mà thôi, nếu hiểu cấp bậc lễ nghĩa sẽ từ chối, nhưng Đào Đường là dân quê, không hiểu phong tục Trung Nguyên.
Tịch Ngôn Vân thở dài, lát nữa phải tìm cách để tên ngốc này rời đi mới được.
Sơ Dương cưỡi ngựa, cácĨnàng cùng ĐàoìĐường ngồi trong¹xe.
Tịch Ngôn Vânýthành thật ngồiỗcạnh Nhị tỷ,,bất mãn lườmĪhắn ta: Rõíràng lúc tròùchuyện còn thấyộthông minh lanhĭlợi, sao hiệnἷtại lại ngốc³vậy chứ?
Bởi vìịhành động củaἷĐào Đường, tìnhằcảm mới nhúļcủa hai người,tiêu tan hơnfnửa. Tịch NgônủVân giận dữềtrách tội hắnơta.
Lúc này ĐàoĬĐường mới nhậnɨra mình thấtálễ, bất anắco người, haiítay nắm chặtἷđùi, sống lưngḷthẳng tắp.
“Đào… Đường?ởNgài là người°ở đâu?” Bầuảkhông khí quáỹxấu hổ, TịchĪTúc Vũ vộiábắt chuyện.
“Tại hạjngười Lạc Xuyên.”âGiọng điệu giống³như một đứaũbé làm sai.
“Nămĩnay bao nhiêu?”ô
“Mười chín.”
“LạcỉXuyên xa xôi,īsao ngài phảiἴtới kinh đô?”°
Đào Đường kểĬlại chuyện lúcặtrước nói vớiĪTịch Ngôn Vânỵcho Tịch TúcảVũ.
Tịch Túc Vũĩcúi đầu, đồngītình nhìn hắnặta. Bỗng nhiênónàng ấy nghĩĨtới gì đó,ĺnói: “Thị vệĬLâm Xuyên của]Sơ Dương cũngἴlà người Lạc:Xuyên. Về sauùcó gì ngàiĩcó thể tìmĩngài ấy, mộtămình tha hươngẳnơi xứ người,ịcó đồng hươngỳsẽ tiện hơnìchút.”
Đào Đường(gật đầu, ngạiIngùng nói: “Tướng)quân Lâm Xuyênữanh dũng xôngốpha chiến trườngìgiết địch. Tại)hạ chỉ làἵmột gã thợɩmay quèn…”
“Khôngósao. Lâm Xuyên)tha hương đãílâu, rất nhớúcố hương. Mấyínăm gần đâyİLạc Xuyên thayĺđổi nhiều, ngàiìcó thể kểờcho ngài ấy,ἱmiễn cho sauènày ngài ấyỉhồi hương lạiĩkhông nhớ nhàớmình ở đâu.”Ї
Đào Đường ngheívậy, cảm kíchậnhìn Tịch TúcɩVũ.
Tịch Ngôn Vânἰngạc nhiên nhìnḻNhị tỷ, cườiInói: “Nhị tỷòvà Nhị tỷũphu mới thànhỉthân có nửa²năm, Nhị tỷýđã hiểu rõıthị vệ củaớNhị tỷ phuịnhư vậy. Nhịắtỷ bắt đầuĩcó phong phạmỏchủ mẫu rồi.”í
Tịch Túc Vũỉcười không đáp,ồtrong mắt lạiÏtràn ngập tựìtin. Nửa nămἵtrôi qua, nàngỉấy đã khôngễcòn là Nhị)tiểu thư cẩnỉthận khắp nơiĭkhắp chốn trongựTịch phủ. Hiệnètại nàng ấyỗlà phu nhân‹Tướng quân… Mặcổdù địa vịõkhông cao quýằbằng Tịch PhongơHà, nhưng nàngịấy được tướngícông sủng ái,ỉlại không cóɨcông công bàĭbà gây khóẳdễ. So vớiẫlúc trước, đươngổnhiên nàng ấyịtự tin hơn]nhiều, xử lýịchuyện trong phủợcàng thêm thuậnỏbuồm xuôi gió.
Trước[kia nàng ấyêcũng được khenẹdịu dàng hòaĩnhã, có triīthức hiểu lễ²nghĩa, nhưng ngàyốấy còn nhỏ,ănàng ấy vẫnẹbị đè nénếbởi thân phậnợthứ nữ. TịchìNgôn Vân hiểuịđược điều này,ĩvậy nên khôngỉchỉ tôn kínhĩTịch Túc Vũ,ỉnàng ta nhiềuếthêm mấy phầnĨtính toán. HiệnÎtại nàng taâlại càng hâmặmộ Tịch TúcịVũ. Nàng taữcũng muốn thoátıkhỏi thân phậnốthứ nữ, làm²gia chủ mộtĩphương, giống nhưịTịch Túc Vũ,ịtrở thành ánhἶtrăng sáng bầuùtrời đêm.
Nàng taἶliếc qua ĐàoįĐường. Đào Đườngỉcũng đang nhìnfnàng ta, đôiịmắt ngây thơịmờ mịt tựaắnai con.
Trái tim,Tịch Ngôn Vânịđau đớn. Nàngỷta nhớ lạiẻnhững lần ởịbên Đào Đường,ọhắn luôn khenĩnàng ta xinhìđẹp, dặn dòĩxiêm y màuềgì hợp lànữda nàng ta.úNàng ta biếtĩnàng ta thíchạnam tử này,ựnhưng hắn ta]không có thứónàng ta muốn.
Vóôngựa lộc cộc,ïtrong xe lạiờim lặng, bánhịxe kéo theoờtâm trạng củaỉmọi người.
Mấy ngườiḽvừa tới Tịchểphủ lại đượcjbáo Hoàng Thượngìvà Hoàng Hậuứđã tới, ĐàoỡĐường xanh mặt.
Gãứsai vặt vừaếvào thông báo.²Mọi người cònứchưa vào cổng,ềđột nhiên ĐàoỵĐường dừng bước,ầhoảng hốt nhìnḷcánh cổng màuụđỏ trước mắt,‹giống như bênụtrong có quáiɨvật đáng sợ.
“Đàoầcông tử làmầsao vậy?” Sơ{Dương hỏi, ánhằmắt suy tư.
“Tạiıhạ… tại hạ…{chỉ là thườngìdân… Không… khôngọdám gặp mặtổThánh Thượng.” ĐàoĬĐường khúm númḽcúi đầu, TịchừNgôn Vân nhìn]mà thấy phiền.
“ChúngIta đã mờiíĐào công tử,ἶlàm gì cóờchuyện khách tớiỷtận cổng rồiưcòn rời đi.”ì
“Nếu hắn taỉmuốn đi cứữđể hắn taịđi! Đúng là[dân đen chưaãtrải sự đời.”àĐào Đường chưaἶkịp mở miệng,ìTịch Ngôn Vânỹđã xen miệng,ốkhuôn mặt trắngằnõn đỏ bừngĩvì phẫn nộ.
Tịch²Túc Vũ nắmÍtay nàng ta,ḽ“Vân Nhi, đừngẽnóng.”
Tịch NgônĩVân buông tayĩnàng ấy, điằvề trước vàiơbước, cao giọngĩmắng: “Chính miệngfngươi đồng ý,úcũng chính miệngỳngươi đòi đi.ıNgươi coi Tịch,phủ là cáiởgì? Muốn tớiĩthì tới muốnỉđi thì điĮsao?”
Đào Đườngọkhông biết làmõsao nhìn nàngīta, Tịch NgônỉVân nói tiếp:ẳ“Nếu muốn đijthì cút xaἶchút, từ nayỷvề sau ta…ìkhông bao giờứmuốn gặp ngươi)nữa.”
Vốn tưởngóĐào Đường sẽĩan ủi nàngìta, ai dèýĐào Đường nhưỵbừng tỉnh, cúiẻđầu hành lễ,ẫvội vàng lủiimất.
. . .
“Nghe nói là bằng hữu thân thiết, nô tỳ không rõ lắm. Người nọ chạy rất nhanh, không ai thấy rõ mặt hắn ta. Nha đầu Vân Sinh lại kín miệng, Nhị tiểu thư và Nhị cô gia không chịu nói. Cuối cùng lại chọc lão gia nổi điên.”
Tầm Ngọc Đài.
Ngày xưa Tịch An Hành rất thích đọc tiểu thuyết, đương nhiên áp cốt truyện cũ kỹ này lên nữ nhi của mình. Nếu là người khác, ông còn có thể cảm khái số mệnh, nhưng chuyện này liên quan tới gia tộc, Tịch An Hành nổi giận sung thiên. Ai dè Tịch Ngôn Vân nhất quyết không khai, Tịch An Hành tức mà không làm gì được.
Trong bữa tiệc, Tịch Phong Hà không thấy Tịch Ngôn Vân, cũng không thấy nam tử gã sai vặt nói đâu, nhỏ giọng hỏi Chu Khinh: “Tứ tiểu thư đâu?”
Lúc này Cố Chung Việt mới nghiêm túc đứng lên, thẳng lưng theo Sơ Dương ra cửa. Hai người chọn một chỗ yên tĩnh, bỗng nhiên Sơ Dương quỳ một gối, “Thuộc hạ thất trách, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Chu Khinh ghé vào tai nàng nói: “Nghe gã sai vặt kể người nọ là bá tánh bình dân, biết tin người và Hoàng Thượng ở trong phủ nên hoảng sợ bỏ đi. Tứ tiểu thư nổi giận, hiện tại đang nhốt mình trong phòng.”
“Phế vật! Nếu không phải các ngươi làm bại lộ tung tích Tầm Ngọc Đài, sao ta phải làm vậy?” Hắn ta lạnh lùng nhìn hai người, bọn họ lẳng lặng cúi đầu.
“Tình hình như nào?”
Tịch Phong Hà ngẫm nghĩ, dẫu sao nàng cũng là mỹ nhân hiếm có kinh thành, Cố Chung Việt cũng là nam tử anh tuấn tiêu sái. Thế mà lại có người bị dọa chạy mất dép.
Tịch Phong Hà ngẫm nghĩ, dẫu sao nàng cũng là mỹ nhân hiếm có kinh thành, Cố Chung Việt cũng là nam tử anh tuấn tiêu sái. Thế mà lại có người bị dọa chạy mất dép.
“Người nọ là ai? Có quan hệ gì với Tứ tiểu thư?”
Hơi thở ấm áp phả ngay bên tai khiến Tịch Phong Hà run rẩy, nàng theo bản năng lùi ra sau một chút, ai dè Cố Chung Việt càng được đà rướn lên.
“Nghe nói là bằng hữu thân thiết, nô tỳ không rõ lắm. Người nọ chạy rất nhanh, không ai thấy rõ mặt hắn ta. Nha đầu Vân Sinh lại kín miệng, Nhị tiểu thư và Nhị cô gia không chịu nói. Cuối cùng lại chọc lão gia nổi điên.”
“Người nọ là ai? Có quan hệ gì với Tứ tiểu thư?”
Ngẫm lại cũng đúng, Tịch An Hành nghe nói bọn họ dẫn một nam tử về, lúc sau lại bị báo nam tử kia đã chạy đi. Nhìn tiểu nữ nhi khóc thương tâm, ông tưởng tiểu nữ nhi định tình duyên với người ta, vừa hay bị tỷ tỷ tỷ phu bắt gặp, lôi kéo hai người về bái kiến phụ mẫu. Nào ngờ tới trước cửa nhà, tình lang nhát gan bỏ trốn, bỏ lại thiên kim tiểu thư ê chề đứng đó.
“Chính vì hắn ta đang điều tra nên ta mới phải đi.”
“Thỉnh Tướng quân đứng lên, không biết có chuyện gì?”
Chu Khinh ghé vào tai nàng nói: “Nghe gã sai vặt kể người nọ là bá tánh bình dân, biết tin người và Hoàng Thượng ở trong phủ nên hoảng sợ bỏ đi. Tứ tiểu thư nổi giận, hiện tại đang nhốt mình trong phòng.”
Ngày xưa Tịch An Hành rất thích đọc tiểu thuyết, đương nhiên áp cốt truyện cũ kỹ này lên nữ nhi của mình. Nếu là người khác, ông còn có thể cảm khái số mệnh, nhưng chuyện này liên quan tới gia tộc, Tịch An Hành nổi giận sung thiên. Ai dè Tịch Ngôn Vân nhất quyết không khai, Tịch An Hành tức mà không làm gì được.
. . .
Chẳng qua Hoàng Thượng đang ở đây, Tịch An Hành không tiện trách mắng, đành sai Vân Sinh đỡ Tịch Ngôn Vân về phòng, ông tính sổ nữ nhi sau.
Tịch Phong Hà liếc Cố Chung Việt. Cố Chung Việt bình thản đặt chén rượu xuống, “Nói đi.”
Tịch Phong Hà ở trong phòng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng thấy phụ thân đen mặt, cũng đoán không phải chuyện gì tốt. Tuy bên ngoài Tịch An Hành vẫn mỉm cười, nhưng từ nhỏ đến lớn Tịch Phong Hà phạm vô số tội, vừa nhìn đã biết tâm trạng lúc này của phụ thân. Cố Chung Việt ở đây, nàng không tiện vạch trần, khiến phụ thân xấu mặt.
“…Rõ!”
Bàn cơm hòa thuận vui vẻ, Cố Chung Việt chăm chú nhìn Sơ Dương và Tịch Phong Hà, phát hiện hai người ngoại trừ hành lễ liếc nhau một cái, hoàn toàn không còn tiếp xúc gì khác.
Hắn vừa lòng không nhìn Sơ Dương nữa, chăm chú ngắm Tịch Phong Hà, lại phát hiện nàng đang say mê trò chuyện với Chu Khinh.
“Người của vi thần mất dấu.”
Hắn nghiêng đầu hỏi: “Khụ khụ, nói gì đấy?”
Hai người mặc đồ đen quỳ trước mặt Đào Đường. Trong đó một người lên tiếng, là giọng nam trầm khàn: “Thiếu chủ, người biết rõ Sơ Dương đang điều tra chúng ta, vì sao còn theo hắn ta tới Tịch phủ?”
Bàn cơm hòa thuận vui vẻ, Cố Chung Việt chăm chú nhìn Sơ Dương và Tịch Phong Hà, phát hiện hai người ngoại trừ hành lễ liếc nhau một cái, hoàn toàn không còn tiếp xúc gì khác.
Hơi thở ấm áp phả ngay bên tai khiến Tịch Phong Hà run rẩy, nàng theo bản năng lùi ra sau một chút, ai dè Cố Chung Việt càng được đà rướn lên.
Tịch An Hành thấy Cố Chung Việt không để ý Sơ Dương, nói: “Có chuyện gì lên triều rồi nói, hôm nay đang ở nhà.”
“Không… không có gì… Chàng dính sát ta làm gì? Cách xa ra chút.” Tịch Phong Hà đỏ mặt, nhìn thế nào cũng giống giấu đầu lòi đuôi.
Sơ Dương nhìn Cố Chung Việt, đáp: “Việc này rất quan trọng, vi thần bắt buộc phải báo.”
Cố Chung Việt thấy phản ứng của nàng, nở nụ cười xấu xa, xoay người trở vè. Hắn đang định đùa giỡn Tịch Phong Hà, đột nhiên Sơ Dương lại gần, cung kính nói: “Hoàng Thượng, vi thần có chuyện muốn báo.”
“Nhưng mà…” Đôi mắt Sơ Dương lạnh băng, “Gã ta biến mất ở phố Trường Minh, gần Tầm Ngọc Đài.”
“Không… không có gì… Chàng dính sát ta làm gì? Cách xa ra chút.” Tịch Phong Hà đỏ mặt, nhìn thế nào cũng giống giấu đầu lòi đuôi.
Cố Chung Việt không để ý hắn ta, một hơi cạn sạch chén rượu ngọc. Tịch gia chăm chú nhìn bọn họ, Sơ Dương thẳng lưng, bóng đen che khuất khuôn mặt Cố Chung Việt.
Chẳng qua Hoàng Thượng đang ở đây, Tịch An Hành không tiện trách mắng, đành sai Vân Sinh đỡ Tịch Ngôn Vân về phòng, ông tính sổ nữ nhi sau.
Tịch An Hành thấy Cố Chung Việt không để ý Sơ Dương, nói: “Có chuyện gì lên triều rồi nói, hôm nay đang ở nhà.”
Cố Chung Việt thấy phản ứng của nàng, nở nụ cười xấu xa, xoay người trở vè. Hắn đang định đùa giỡn Tịch Phong Hà, đột nhiên Sơ Dương lại gần, cung kính nói: “Hoàng Thượng, vi thần có chuyện muốn báo.”
Sơ Dương nhìn Cố Chung Việt, đáp: “Việc này rất quan trọng, vi thần bắt buộc phải báo.”
Ngẫm lại cũng đúng, Tịch An Hành nghe nói bọn họ dẫn một nam tử về, lúc sau lại bị báo nam tử kia đã chạy đi. Nhìn tiểu nữ nhi khóc thương tâm, ông tưởng tiểu nữ nhi định tình duyên với người ta, vừa hay bị tỷ tỷ tỷ phu bắt gặp, lôi kéo hai người về bái kiến phụ mẫu. Nào ngờ tới trước cửa nhà, tình lang nhát gan bỏ trốn, bỏ lại thiên kim tiểu thư ê chề đứng đó.
Tịch Phong Hà liếc Cố Chung Việt. Cố Chung Việt bình thản đặt chén rượu xuống, “Nói đi.”
Hắn nghiêng đầu hỏi: “Khụ khụ, nói gì đấy?”
Sơ Dương gằn từng chữ: “Việc này cực kỳ cơ mật, thỉnh bệ hạ theo vi thần ra sau viện.”
Cố Chung Việt ngạc nhiên trợn mắt, lạnh lùng nhìn Sơ Dương, “Sao không báo sớm cho trẫm?”
Lúc này Cố Chung Việt mới nghiêm túc đứng lên, thẳng lưng theo Sơ Dương ra cửa. Hai người chọn một chỗ yên tĩnh, bỗng nhiên Sơ Dương quỳ một gối, “Thuộc hạ thất trách, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Cố Chung Việt bị hành động của hắn ta dọa sợ. Tuy nói hắn là Quân Vương, Sơ Dương là thần tử, nhưng hắn ta ở trên chiến trường nhiều năm, lại lớn tuổi hơn hắn, từ thời Tiên Đế đã là công thần. Mặc dù vì Tịch Phong Hà mà Cố Chung Việt có xích mích với hắn ta, nhưng đề cập tới quốc sự, hắn vẫn kính trọng Sơ Dương.
“Thỉnh Tướng quân đứng lên, không biết có chuyện gì?”
Tịch Phong Hà ở trong phòng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng thấy phụ thân đen mặt, cũng đoán không phải chuyện gì tốt. Tuy bên ngoài Tịch An Hành vẫn mỉm cười, nhưng từ nhỏ đến lớn Tịch Phong Hà phạm vô số tội, vừa nhìn đã biết tâm trạng lúc này của phụ thân. Cố Chung Việt ở đây, nàng không tiện vạch trần, khiến phụ thân xấu mặt.
. . .
“Nhiều ngày nay Cấm Quân giám sát, vô tình phát hiện gian tế nước Nam Cốc. Ngày hôm qua bắt được hai tên, một tên chạy mất, trong lúc ép cung tên còn lại cũng bị ám sát bất ngờ. Hiện tại chưa tra ra gì hữu ích.”
Hắn vừa lòng không nhìn Sơ Dương nữa, chăm chú ngắm Tịch Phong Hà, lại phát hiện nàng đang say mê trò chuyện với Chu Khinh.
Cố Chung Việt ngạc nhiên trợn mắt, lạnh lùng nhìn Sơ Dương, “Sao không báo sớm cho trẫm?”
Sơ Dương nói: “Mới chỉ có chút dấu hiệu, vẫn chưa xác định rõ ràng. Vi thần không dám kinh động bệ hạ.” Cố Chung Việt chưa kịp mở miệng, hắn ta tiếp tục nói: “Nhưng vi thần đã kịp phái người truy đuổi gã gian tế chạy trốn.”
“Thiếu chủ! Người tự mình chui vào ổ địch như vậy, lỡ như…”
“Tình hình như nào?”
Trong bữa tiệc, Tịch Phong Hà không thấy Tịch Ngôn Vân, cũng không thấy nam tử gã sai vặt nói đâu, nhỏ giọng hỏi Chu Khinh: “Tứ tiểu thư đâu?”
“Người của vi thần mất dấu.”
“Mất dấu?!”
“Nhưng mà…” Đôi mắt Sơ Dương lạnh băng, “Gã ta biến mất ở phố Trường Minh, gần Tầm Ngọc Đài.”
. . .
Tầm Ngọc Đài.
Hai người mặc đồ đen quỳ trước mặt Đào Đường. Trong đó một người lên tiếng, là giọng nam trầm khàn: “Thiếu chủ, người biết rõ Sơ Dương đang điều tra chúng ta, vì sao còn theo hắn ta tới Tịch phủ?”
“Chính vì hắn ta đang điều tra nên ta mới phải đi.”
“Mất dấu?!”
“Thiếu chủ! Người tự mình chui vào ổ địch như vậy, lỡ như…”
“Phế vật! Nếu không phải các ngươi làm bại lộ tung tích Tầm Ngọc Đài, sao ta phải làm vậy?” Hắn ta lạnh lùng nhìn hai người, bọn họ lẳng lặng cúi đầu.
Cố Chung Việt bị hành động của hắn ta dọa sợ. Tuy nói hắn là Quân Vương, Sơ Dương là thần tử, nhưng hắn ta ở trên chiến trường nhiều năm, lại lớn tuổi hơn hắn, từ thời Tiên Đế đã là công thần. Mặc dù vì Tịch Phong Hà mà Cố Chung Việt có xích mích với hắn ta, nhưng đề cập tới quốc sự, hắn vẫn kính trọng Sơ Dương.
“Các ngươi không cần xen vào chuyện của ta, ta tự biết tính toán.”
“…Rõ!”