Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 19

Chương 19

Tình lang nhát gan bỏ trốn

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Hắn ta vừa dứt lời, ba người còn lại kinh ngạc. Nụ cười trên môi Tịch Túc Vũ cương cứng, xấu hổ nói: “Vậy… chúng ta đi thôi, xe ngựa ở ngoài kia rồi.”

Đào Đường đồng ý lời mời của Nhị tỷ, Tịch Ngôn Vân vừa xấu hổ vừa tức giận. Người sáng suốt đều biết Nhị tỷ khách sáo mà thôi, nếu hiểu cấp bậc lễ nghĩa sẽ từ chối, nhưng Đào Đường là dân quê, không hiểu phong tục Trung Nguyên.

Tịch Ngôn Vân thở dài, lát nữa phải tìm cách để tên ngốc này rời đi mới được.

Sơ Dương cưi nga, cácĨnàng cùng ĐàoìĐưng ngi trong¹xe.

Tch Ngôn Vânýthành tht ngicnh Nh t,,bt mãn lưmĪhn ta: Rõíràng lúc tròùchuyn còn thythông minh lanhĭli, sao hinti li ngc³vy ch?

Bi vìhành đng caĐào Đưng, tìnhcm mi nhúļca hai ngưi,tiêu tan hơnfna. Tch NgônVân gin dtrách ti hnơta.

Lúc này ĐàoĬĐưng mi nhnɨra mình thtál, bt anco ngưi, haiítay nm chtđùi, sng lưngthng tp.

Đào… Đưng?Ngài là ngưi° đâu?” Bukhông khí quáxu h, TchĪTúc Vũ viábt chuyn.

“Ti hjngưi Lc Xuyên.”âGing điu ging³như mt đaũbé làm sai.

“Nămĩnay bao nhiêu?”ô

“Mưi chín.”

LcXuyên xa xôi,īsao ngài phiti kinh đô?”°

Đào Đưng kĬli chuyn lúctrưc nói viĪTch Ngôn Vâncho Tch TúcVũ.

Tch Túc Vũĩcúi đu, đngītình nhìn hnta. Bng nhiênónàng y nghĩĨti gì đó,ĺnói: “Th vĬLâm Xuyên ca]Sơ Dương cũnglà ngưi Lc:Xuyên. V sauùcó gì ngàiĩcó th tìmĩngài y, mtămình tha hươngnơi x ngưi,có đng hươngs tin hơnìchút.”

Đào Đưng(gt đu, ngiIngùng nói: “Tưng)quân Lâm Xuyênanh dũng xôngpha chiến trưngìgiết đch. Ti)h ch làmt gã thɩmay quèn…

Khôngósao. Lâm Xuyên)tha hương đãílâu, rt nhúc hương. Myínăm gn đâyİLc Xuyên thayĺđi nhiu, ngàiìcó th kcho ngài y,min cho sauènày ngài yhi hương liĩkhông nh nhàmình đâu.”Ї

Đào Đưng ngheívy, cm kíchnhìn Tch TúcɩVũ.

Tch Ngôn Vânngc nhiên nhìnNh t, cưiInói: “Nh tòvà Nh tũphu mi thànhthân có na²năm, Nh týđã hiu rõıth v caNh t phunhư vy. Nht bt đuĩcó phong phmch mu ri.”í

Tch Túc Vũcưi không đáp,trong mt liÏtràn ngp tìtin. Na nămtrôi qua, nàngy đã khôngcòn là Nh)tiu thư cnthn khp nơiĭkhp chn trongTch ph. Hinèti nàng ylà phu nhânTưng quân… Mcdù đa võkhông cao quýbng Tch PhongơHà, nhưng nàngy đưc tưngícông sng ái,li không cóɨcông công bàĭbà gây khód. So vilúc trưc, đươngnhiên nàng yt tin hơn]nhiu, x lýchuyn trong phcàng thêm thunbum xuôi gió.

Trưc[kia nàng yêcũng đưc khendu dàng hòaĩnhã, có triīthc hiu l²nghĩa, nhưng ngàyy còn nh,ănàng y vnb đè nénếbi thân phnth n. TchìNgôn Vân hiuđưc điu này,ĩvy nên khôngch tôn kínhĩTch Túc Vũ,nàng ta nhiuếthêm my phnĨtính toán. HinÎti nàng taâli càng hâmm Tch TúcVũ. Nàng tacũng mun thoátıkhi thân phnth n, làm²gia ch mtĩphương, ging nhưTch Túc Vũ,tr thành ánhtrăng sáng buùtri đêm.

Nàng taliếc qua ĐàoįĐưng. Đào Đưngcũng đang nhìnfnàng ta, đôimt ngây thơm mt tanai con.

Trái tim,Tch Ngôn Vânđau đn. Nàngta nh linhng ln bên Đào Đưng,hn luôn khenĩnàng ta xinhìđp, dn dòĩxiêm y màugì hp lànda nàng ta.úNàng ta biếtĩnàng ta thíchnam t này,nhưng hn ta]không có thónàng ta mun.

Vóônga lc cc,ïtrong xe liim lng, bánhxe kéo theotâm trng cami ngưi.

My ngưiva ti Tchph li đưcjbáo Hoàng Thưngìvà Hoàng Huđã ti, ĐàoĐưng xanh mt.

Gãsai vt vaếvào thông báo.²Mi ngưi cònchưa vào cng,đt nhiên ĐàoĐưng dng bưc,hong ht nhìncánh cng màuđ trưc mt,ging như bêntrong có quáiɨvt đáng s.

Đàocông t làmsao vy?” Sơ{Dương hi, ánhmt suy tư.

“Tiıh… ti h{ch là thưngìdân… Không… khôngdám gp mtThánh Thưng.” ĐàoĬĐưng khúm númcúi đu, TchNgôn Vân nhìn]mà thy phin.

ChúngIta đã miíĐào công t,làm gì cóchuyn khách titn cng riưcòn ri đi.”ì

“Nếu hn tamun đi cđ hn tađi! Đúng là[dân đen chưaãtri s đi.”àĐào Đưng chưakp m ming,ìTch Ngôn Vânđã xen ming,khuôn mt trngnõn đ bngĩvì phn n.

Tch²Túc Vũ nmÍtay nàng ta,Vân Nhi, đngnóng.”

Tch NgônĩVân buông tayĩnàng y, điv trưc vàiơbưc, cao gingĩmng: “Chính mingfngươi đng ý,úcũng chính mingngươi đòi đi.ıNgươi coi Tch,ph là cáigì? Mun tiĩthì ti munđi thì điĮsao?”

Đào Đưngkhông biết làmõsao nhìn nàngīta, Tch NgônVân nói tiếp:“Nếu mun đijthì cút xachút, t nayv sau ta…ìkhông bao gimun gp ngươi)na.”

Vn tưngóĐào Đưng sĩan i nàngìta, ai dèýĐào Đưng nhưbng tnh, cúiđu hành l,vi vàng liimt.

. . .

“Nghe nói là bằng hữu thân thiết, nô tỳ không rõ lắm. Người nọ chạy rất nhanh, không ai thấy rõ mặt hắn ta. Nha đầu Vân Sinh lại kín miệng, Nhị tiểu thư và Nhị cô gia không chịu nói. Cuối cùng lại chọc lão gia nổi điên.”

Tầm Ngọc Đài.

Ngày xưa Tịch An Hành rất thích đọc tiểu thuyết, đương nhiên áp cốt truyện cũ kỹ này lên nữ nhi của mình. Nếu là người khác, ông còn có thể cảm khái số mệnh, nhưng chuyện này liên quan tới gia tộc, Tịch An Hành nổi giận sung thiên. Ai dè Tịch Ngôn Vân nhất quyết không khai, Tịch An Hành tức mà không làm gì được.

Trong bữa tiệc, Tịch Phong Hà không thấy Tịch Ngôn Vân, cũng không thấy nam tử gã sai vặt nói đâu, nhỏ giọng hỏi Chu Khinh: “Tứ tiểu thư đâu?”

Lúc này Cố Chung Việt mới nghiêm túc đứng lên, thẳng lưng theo Sơ Dương ra cửa. Hai người chọn một chỗ yên tĩnh, bỗng nhiên Sơ Dương quỳ một gối, “Thuộc hạ thất trách, thỉnh bệ hạ thứ tội.”

Chu Khinh ghé vào tai nàng nói: “Nghe gã sai vặt kể người nọ là bá tánh bình dân, biết tin người và Hoàng Thượng ở trong phủ nên hoảng sợ bỏ đi. Tứ tiểu thư nổi giận, hiện tại đang nhốt mình trong phòng.”

“Phế vật! Nếu không phải các ngươi làm bại lộ tung tích Tầm Ngọc Đài, sao ta phải làm vậy?” Hắn ta lạnh lùng nhìn hai người, bọn họ lẳng lặng cúi đầu.

“Tình hình như nào?”

Tịch Phong Hà ngẫm nghĩ, dẫu sao nàng cũng là mỹ nhân hiếm có kinh thành, Cố Chung Việt cũng là nam tử anh tuấn tiêu sái. Thế mà lại có người bị dọa chạy mất dép.

Tịch Phong Hà ngẫm nghĩ, dẫu sao nàng cũng là mỹ nhân hiếm có kinh thành, Cố Chung Việt cũng là nam tử anh tuấn tiêu sái. Thế mà lại có người bị dọa chạy mất dép.

“Người nọ là ai? Có quan hệ gì với Tứ tiểu thư?”

Hơi thở ấm áp phả ngay bên tai khiến Tịch Phong Hà run rẩy, nàng theo bản năng lùi ra sau một chút, ai dè Cố Chung Việt càng được đà rướn lên.

“Nghe nói là bằng hữu thân thiết, nô tỳ không rõ lắm. Người nọ chạy rất nhanh, không ai thấy rõ mặt hắn ta. Nha đầu Vân Sinh lại kín miệng, Nhị tiểu thư và Nhị cô gia không chịu nói. Cuối cùng lại chọc lão gia nổi điên.”

“Người nọ là ai? Có quan hệ gì với Tứ tiểu thư?”

Ngẫm lại cũng đúng, Tịch An Hành nghe nói bọn họ dẫn một nam tử về, lúc sau lại bị báo nam tử kia đã chạy đi. Nhìn tiểu nữ nhi khóc thương tâm, ông tưởng tiểu nữ nhi định tình duyên với người ta, vừa hay bị tỷ tỷ tỷ phu bắt gặp, lôi kéo hai người về bái kiến phụ mẫu. Nào ngờ tới trước cửa nhà, tình lang nhát gan bỏ trốn, bỏ lại thiên kim tiểu thư ê chề đứng đó.

“Chính vì hắn ta đang điều tra nên ta mới phải đi.”

“Thỉnh Tướng quân đứng lên, không biết có chuyện gì?”

Chu Khinh ghé vào tai nàng nói: “Nghe gã sai vặt kể người nọ là bá tánh bình dân, biết tin người và Hoàng Thượng ở trong phủ nên hoảng sợ bỏ đi. Tứ tiểu thư nổi giận, hiện tại đang nhốt mình trong phòng.”

Ngày xưa Tịch An Hành rất thích đọc tiểu thuyết, đương nhiên áp cốt truyện cũ kỹ này lên nữ nhi của mình. Nếu là người khác, ông còn có thể cảm khái số mệnh, nhưng chuyện này liên quan tới gia tộc, Tịch An Hành nổi giận sung thiên. Ai dè Tịch Ngôn Vân nhất quyết không khai, Tịch An Hành tức mà không làm gì được.

. . .

Chẳng qua Hoàng Thượng đang ở đây, Tịch An Hành không tiện trách mắng, đành sai Vân Sinh đỡ Tịch Ngôn Vân về phòng, ông tính sổ nữ nhi sau.

Tịch Phong Hà liếc Cố Chung Việt. Cố Chung Việt bình thản đặt chén rượu xuống, “Nói đi.”

Tịch Phong Hà ở trong phòng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng thấy phụ thân đen mặt, cũng đoán không phải chuyện gì tốt. Tuy bên ngoài Tịch An Hành vẫn mỉm cười, nhưng từ nhỏ đến lớn Tịch Phong Hà phạm vô số tội, vừa nhìn đã biết tâm trạng lúc này của phụ thân. Cố Chung Việt ở đây, nàng không tiện vạch trần, khiến phụ thân xấu mặt.

“…Rõ!”

Bàn cơm hòa thuận vui vẻ, Cố Chung Việt chăm chú nhìn Sơ Dương và Tịch Phong Hà, phát hiện hai người ngoại trừ hành lễ liếc nhau một cái, hoàn toàn không còn tiếp xúc gì khác.

Hắn vừa lòng không nhìn Sơ Dương nữa, chăm chú ngắm Tịch Phong Hà, lại phát hiện nàng đang say mê trò chuyện với Chu Khinh.

“Người của vi thần mất dấu.”

Hắn nghiêng đầu hỏi: “Khụ khụ, nói gì đấy?”

Hai người mặc đồ đen quỳ trước mặt Đào Đường. Trong đó một người lên tiếng, là giọng nam trầm khàn: “Thiếu chủ, người biết rõ Sơ Dương đang điều tra chúng ta, vì sao còn theo hắn ta tới Tịch phủ?”

Bàn cơm hòa thuận vui vẻ, Cố Chung Việt chăm chú nhìn Sơ Dương và Tịch Phong Hà, phát hiện hai người ngoại trừ hành lễ liếc nhau một cái, hoàn toàn không còn tiếp xúc gì khác.

Hơi thở ấm áp phả ngay bên tai khiến Tịch Phong Hà run rẩy, nàng theo bản năng lùi ra sau một chút, ai dè Cố Chung Việt càng được đà rướn lên.

Tịch An Hành thấy Cố Chung Việt không để ý Sơ Dương, nói: “Có chuyện gì lên triều rồi nói, hôm nay đang ở nhà.”

“Không… không có gì… Chàng dính sát ta làm gì? Cách xa ra chút.” Tịch Phong Hà đỏ mặt, nhìn thế nào cũng giống giấu đầu lòi đuôi.

Sơ Dương nhìn Cố Chung Việt, đáp: “Việc này rất quan trọng, vi thần bắt buộc phải báo.”

Cố Chung Việt thấy phản ứng của nàng, nở nụ cười xấu xa, xoay người trở vè. Hắn đang định đùa giỡn Tịch Phong Hà, đột nhiên Sơ Dương lại gần, cung kính nói: “Hoàng Thượng, vi thần có chuyện muốn báo.”

“Nhưng mà…” Đôi mắt Sơ Dương lạnh băng, “Gã ta biến mất ở phố Trường Minh, gần Tầm Ngọc Đài.”

“Không… không có gì… Chàng dính sát ta làm gì? Cách xa ra chút.” Tịch Phong Hà đỏ mặt, nhìn thế nào cũng giống giấu đầu lòi đuôi.

Cố Chung Việt không để ý hắn ta, một hơi cạn sạch chén rượu ngọc. Tịch gia chăm chú nhìn bọn họ, Sơ Dương thẳng lưng, bóng đen che khuất khuôn mặt Cố Chung Việt.

Chẳng qua Hoàng Thượng đang ở đây, Tịch An Hành không tiện trách mắng, đành sai Vân Sinh đỡ Tịch Ngôn Vân về phòng, ông tính sổ nữ nhi sau.

Tịch An Hành thấy Cố Chung Việt không để ý Sơ Dương, nói: “Có chuyện gì lên triều rồi nói, hôm nay đang ở nhà.”

Cố Chung Việt thấy phản ứng của nàng, nở nụ cười xấu xa, xoay người trở vè. Hắn đang định đùa giỡn Tịch Phong Hà, đột nhiên Sơ Dương lại gần, cung kính nói: “Hoàng Thượng, vi thần có chuyện muốn báo.”

Sơ Dương nhìn Cố Chung Việt, đáp: “Việc này rất quan trọng, vi thần bắt buộc phải báo.”

Ngẫm lại cũng đúng, Tịch An Hành nghe nói bọn họ dẫn một nam tử về, lúc sau lại bị báo nam tử kia đã chạy đi. Nhìn tiểu nữ nhi khóc thương tâm, ông tưởng tiểu nữ nhi định tình duyên với người ta, vừa hay bị tỷ tỷ tỷ phu bắt gặp, lôi kéo hai người về bái kiến phụ mẫu. Nào ngờ tới trước cửa nhà, tình lang nhát gan bỏ trốn, bỏ lại thiên kim tiểu thư ê chề đứng đó.

Tịch Phong Hà liếc Cố Chung Việt. Cố Chung Việt bình thản đặt chén rượu xuống, “Nói đi.”

Hắn nghiêng đầu hỏi: “Khụ khụ, nói gì đấy?”

Sơ Dương gằn từng chữ: “Việc này cực kỳ cơ mật, thỉnh bệ hạ theo vi thần ra sau viện.”

Cố Chung Việt ngạc nhiên trợn mắt, lạnh lùng nhìn Sơ Dương, “Sao không báo sớm cho trẫm?”

Lúc này Cố Chung Việt mới nghiêm túc đứng lên, thẳng lưng theo Sơ Dương ra cửa. Hai người chọn một chỗ yên tĩnh, bỗng nhiên Sơ Dương quỳ một gối, “Thuộc hạ thất trách, thỉnh bệ hạ thứ tội.”

Cố Chung Việt bị hành động của hắn ta dọa sợ. Tuy nói hắn là Quân Vương, Sơ Dương là thần tử, nhưng hắn ta ở trên chiến trường nhiều năm, lại lớn tuổi hơn hắn, từ thời Tiên Đế đã là công thần. Mặc dù vì Tịch Phong Hà mà Cố Chung Việt có xích mích với hắn ta, nhưng đề cập tới quốc sự, hắn vẫn kính trọng Sơ Dương.

“Thỉnh Tướng quân đứng lên, không biết có chuyện gì?”

Tịch Phong Hà ở trong phòng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng thấy phụ thân đen mặt, cũng đoán không phải chuyện gì tốt. Tuy bên ngoài Tịch An Hành vẫn mỉm cười, nhưng từ nhỏ đến lớn Tịch Phong Hà phạm vô số tội, vừa nhìn đã biết tâm trạng lúc này của phụ thân. Cố Chung Việt ở đây, nàng không tiện vạch trần, khiến phụ thân xấu mặt.

. . .

“Nhiều ngày nay Cấm Quân giám sát, vô tình phát hiện gian tế nước Nam Cốc. Ngày hôm qua bắt được hai tên, một tên chạy mất, trong lúc ép cung tên còn lại cũng bị ám sát bất ngờ. Hiện tại chưa tra ra gì hữu ích.”

Hắn vừa lòng không nhìn Sơ Dương nữa, chăm chú ngắm Tịch Phong Hà, lại phát hiện nàng đang say mê trò chuyện với Chu Khinh.

Cố Chung Việt ngạc nhiên trợn mắt, lạnh lùng nhìn Sơ Dương, “Sao không báo sớm cho trẫm?”

Sơ Dương nói: “Mới chỉ có chút dấu hiệu, vẫn chưa xác định rõ ràng. Vi thần không dám kinh động bệ hạ.” Cố Chung Việt chưa kịp mở miệng, hắn ta tiếp tục nói: “Nhưng vi thần đã kịp phái người truy đuổi gã gian tế chạy trốn.”

“Thiếu chủ! Người tự mình chui vào ổ địch như vậy, lỡ như…”

“Tình hình như nào?”

Trong bữa tiệc, Tịch Phong Hà không thấy Tịch Ngôn Vân, cũng không thấy nam tử gã sai vặt nói đâu, nhỏ giọng hỏi Chu Khinh: “Tứ tiểu thư đâu?”

“Người của vi thần mất dấu.”

“Mất dấu?!”

“Nhưng mà…” Đôi mắt Sơ Dương lạnh băng, “Gã ta biến mất ở phố Trường Minh, gần Tầm Ngọc Đài.”

. . .

Tầm Ngọc Đài.

Hai người mặc đồ đen quỳ trước mặt Đào Đường. Trong đó một người lên tiếng, là giọng nam trầm khàn: “Thiếu chủ, người biết rõ Sơ Dương đang điều tra chúng ta, vì sao còn theo hắn ta tới Tịch phủ?”

“Chính vì hắn ta đang điều tra nên ta mới phải đi.”

“Mất dấu?!”

“Thiếu chủ! Người tự mình chui vào ổ địch như vậy, lỡ như…”

“Phế vật! Nếu không phải các ngươi làm bại lộ tung tích Tầm Ngọc Đài, sao ta phải làm vậy?” Hắn ta lạnh lùng nhìn hai người, bọn họ lẳng lặng cúi đầu.

Cố Chung Việt bị hành động của hắn ta dọa sợ. Tuy nói hắn là Quân Vương, Sơ Dương là thần tử, nhưng hắn ta ở trên chiến trường nhiều năm, lại lớn tuổi hơn hắn, từ thời Tiên Đế đã là công thần. Mặc dù vì Tịch Phong Hà mà Cố Chung Việt có xích mích với hắn ta, nhưng đề cập tới quốc sự, hắn vẫn kính trọng Sơ Dương.

“Các ngươi không cần xen vào chuyện của ta, ta tự biết tính toán.”

“…Rõ!”

4.9 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!