Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 27

Chương 27

Người mình yêu đã có người thương

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Mất vài ngày mới chuyển được hết đồ đạc về điện Phượng Nghi. Ban đầu Tịch Phong Hà còn thấy vui thích, sau mới phát hiện phong thủy điện Phượng Nghi không được tốt cho lắm. Không chỉ cách điện Hoành Khánh một khoảng khá xa, còn gần Minh Trâm Lâu của Nhiễm Tiệp Dư và Thấm Mộc Hiên của Trưởng Công Chúa.

Từ sau khi phát hiện âm mưu của Nhiễm Tiệp Dư, Tịch Phong Hà càng lúc càng ghét nữ tử giả vờ yếu đuối đáng thương. Nhiễm Tiệp Dư khác Cố Chung Khanh, tuy Cố Chung Khanh không thích nàng, Tịch Phong Hà và nàng ấy không cùng một phe, nhưng so với việc ghét ra mặt, Tịch Phong Hà cảm thấy dị ứng với trò ngấm ngầm diễn trò sau lưng hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn thích Cố Chung Khanh.

Hung chi C Chung Khanhlà t tõca nàng, màľNhim Tip Dưúlà phi tİca phu quânínàng. Đâu phin t nàođcũng chu đưccnh nhiu thêòchung mt chng.

TchľPhong Hà càng}thêm nh CChung Khanh. Nàngy Hoànglăng đã lâu,cũng nên v²sm.

. . .

Sángìsm trong đinPhưng Nghi.

Tch PhongHà và CChung Vit đangtranh lun xemv bánh đuđ ngon hơnįhay v bánhđu xanh ngonhơn. Tch PhongiHà cm thybánh đu xanhìnhàn nht theimát, không ngtĩngy như bánhđu đ. CChung Vit likhen bánh đuđ ngt va.]Hai ngưi vaïăn va trêuichc nhau, buįkhông khí duìdàng m áp.Tch Phong Hàíđe da cònɨlâu mi làmbánh đu đɪcho hn ăn.

Đôibên tranh cãiına ngày, hăngīti mc gnnhư không đngđũa.

Cui cùng CîChung Vit ômchm Tch PhongHà, rt cucÎTch Phong Hàcũng đng ýãti nay làmĩbánh đu đécho hn.

Đ ănĪphòng bếp nuĩkhông ngon à?ìĐến c mónàph biến như¸bánh đu đɩcũng không ltóni vào mtchàng.” Tch PhongHà phát hint khi haingưi tâm svi nhau, CíChung Vit càng)lúc càng trcon.

“Ta ch mun°ăn món nàngếnu thôi.” CChung Vit mtĩdày làm nũng.

Vaĩdt li, mtícon b câuįtrng đu xungibàn đá. Đôimt đen láyfca nó lúclc nhìn haiíngưi. Hai ngưi)nhìn v kháchkhông mi màĬđến, bt giácíquên mt đangfcãi nhau. TchɩPhong Hà thynó đeo mtchiếc vòng cmàu xám, càngìnhìn càng quenămt. Đây chngìphi b câuGiang Tranh chuyênídùng đ đưa¸tin sao! Lúcótrưc mi khihn nàng tiTúy Hoa Lâu,Giang Tranh sdùng con bícâu này githư cho nàng.úSao hin tiânó li đây?

Tch Phong Hàïvén lông nóĭlên, qu nhiên²phát hin mt:ng trúc nhıqun quanh chân.Trên ng trúcưkhc ch “Giang, m ra]có dòng chnh.

Tch Phong Hàìva ly ng{trúc, b câuİsi cánh bayèđi, còn khôngquên ngm mtêht đu phngútrên đĩa.

Bi vìánh mt caiC Chung Vit¸quá đáng s,,Tch Phong Hàũcn răng mra. Bên trongàthư ch cófmy ch nhưngìkhiến Tch PhongHà đ m{hôi như sui:“Gi Thìn ngàymai gp nhauĬ Túy HoaíLâu. Nétch gà biĩđúng là caìGiang Tranh.

C ChungVit thò đuli gn, vaínhìn thy dòngch thì smmt. Hn đotbc thư, quát:“Ai gi?”

“GiangTranh Tch PhongìHà lí nhí.

Ngheɪti cái tên]này, sc mtóC Chung Vitĩđen xì. Hnmng: “Li làhn… Gi thìIta đã hiuêti sao nàngàli hay tiđó ri.”

TchPhong Hà munphn bác, thtòra Giang TranhIdn nàng tiTúy Hoa Lâuĩlà vì mungp Chiết Phiến)cô nương. Nhưngìnhìn khuôn mtvũ bão caìC Chung Vit,Tch Phong Hàĺthm cu nguyn,thay Giang Tranh.

“Nàngcó đi không?”ĮC Chung Vitɨbình tĩnh nhìnĩnàng, tròng mtâlóe sát khí.

TchPhong Hà cníthn ngm nghĩ.ĨTuy Giang Tranhļkhông đáng tin,¹nhưng hn tabiết rõ TchfPhong Hà đangí trong cungĺmà vn moıhim gi thư,ĭchng t cóchuyn vô cùng]quan trng.

Đương nhiên…l có mnhh gì thìsao.” Tch PhongóHà cn thnnhìn ánh mtC Chung Vit.

Vntưng C ChungVit s niĭcơn tam bành,³ai ng chp,mt hn đãľđè ép lajgin xung. Hnném mt viênľđu phng vàoītrong ming, Đưc,ïnàng đi đi.Nh dn LanãSùng theo, antoàn là trênhết.”

Tch PhongİHà còn đangếkhó hiu, aidè C ChungĮVit nói tiếp:Lan Sùng, lnīsau còn thyľcon b câuâkia lp tcmang ti phòngbếp hm canhcho ta.”

LanjSùng: “…

TchPhong Hà: “…Í

Lan Sùng: “HoàngThưng… va riĩcon b câuãđó cũng ănĩđu phng .”

C Chung Vit:“…

Tch Phong]Hà phì cưi.

CChung Vit bópnát viên đuĩphng trong tay,{âm thm thbao gi gp{li Giang Tranh:nht đnh khôngtha cho hnta.

Giang Tranh đangđchun b đũđc ngày maigiao cho TchPhong Hà: Khônghiu sao cmthy sau lưngôlành lnh.

. .Į.

Hai ngưi hnnhau phòngChiết Phiến. TchPhong Hà ti{trưc, va ngmChiết Phiến trang{đim va chЇGiang Tranh.

Chiết Phiến,ngươi xinh đplm ri mà.ăCn gì tô³son đim phn.”Rõ ràng đmt mc đãêkhuynh quc khuynhthành, Tch PhongóHà khó hiuíti sao nàngy còn cntrang đim.

“Giang tiuĬthư, ngưi cònĩnh, không hiun t munmình đp nhtɩtrong mt ngưimình yêu.” Mingày Chiết Phiếnkhông có thóiquen trang đim,íchng qua ngưihôm nay vô¸cùng đc bitvi nàng y.Nàng y mun:mình tht hoànm trưc mthn ta.

Tch PhongưHà xu h,nàng chưa nóicho Chiết Phiếnthân phn thtica nàng. ChiếtìPhiến không biếtĪnàng đã thànhļthân, phu quâncòn là đươngkim Hoàng Thưng.ĮNàng y tưngúnàng là đưngmui Giang Tranh,èvn chưa haîhôn.

Bàn v vic“n t munmình đp nhttrong mt ngưi)mình yêu,Tch Phong Hàũchưa bao giơnhc công. Chodù có mtngày nàng vácđu tóc bùxù ti trưcɩmt C ChungùVit, hn vns khoa trươngơkhen nàng xinhđp. Nàng cũngíkhông hiu saoĩmình li t(tin như vy.

Đmđchìm trong suynghĩ bn thân,ĮTch Phong Hàkhông phát hinïánh mt chanĬcha tình yêuca Chiết Phiến.

Hai người mang hai nỗi niềm tâm sự khác nhau, đúng lúc này Giang Tranh vọt vào. Hắn xách một túi đồ, đầu mướt mải mồ hôi.

.  . .

. . .

. . .

“Giang công tử, sao sốt ruột vậy?” Chiết Phiến dịu dàng hỏi han.

Giang Tranh vọt vào, trong sân trống rỗng. Hắn ta chỉ thấy một chiếc trâm cài Cố Chung Khanh hay đeo. Hắn ta ôm nó vào trong lòng, lẩm bẩm: “Khanh Nhi, nhất định chúng ta còn gặp lại. Chờ ta…”

Giang Tranh gật đầu với nàng ấy, “Chiết Phiến cô nương.” Hôm nay miệng lưỡi hắn ta cũng không ngọt xớt như mọi ngày.

Nghe Giang Tranh nói xong, Tịch Phong Hà mới phát hiện tình hình nghiêm trọng tới mức nào. Chuyện này không phải cầu thân đơn giản, đối phương đang ngấm ngầm khiêu khích. Lực Thanh bành trướng, đương nhiên dã tâm không nhỏ.

“Sao thế?” Tịch Phong Hà hỏi.

“Hoàng tỷ sắp về rồi, chờ tỷ ấy về rồi bàn sau.” Trong trường hợp rơi vào đường cùng, Đại Hoằng sẵn sàng nghênh chiến Lực Thanh.

“Muội có biết chuyện Chung Khanh sắp về không?” Giang Tranh nói thẳng.

Tịch Phong Hà thật sự không biết. Cố Chung Việt chưa từng đề cập với nàng, trong cung cũng không đồn thổi, Thấm Mộc Hiên yên ắng. Tịch Phong Hà lắc đầu, ý bảo nàng không biết.

“Giang công tử yên tâm, Chiết Phiến sẽ không nói với người ngoài.” Chiết Phiến cúi đầu, lông mi cong dài che khuất cô đơn trong mắt, “Giang công tử về đi, có lẽ còn kịp gặp mặt Công Chúa.”

“Huynh có mấy người bằng hữu ở Bắc Cương, trong đó có người tộc Lực Thanh. Nửa tháng trước huynh ấy theo đoàn sứ thần tới Đại Hoằng, hôm qua mới tới kinh đô.” Giang Tranh nói tiếp.

Tịch Phong Hà hoảng sợ.

Túy Hoa Lâu.

“Muội có biết chuyện Chung Khanh sắp về không?” Giang Tranh nói thẳng.

Tin này thì Tịch Phong Hà biết. Ở Bắc Cương, tộc Lực Thanh đông dân nhất, là bộ lạc cực kỳ hùng mạnh. Tân thủ lĩnh của tộc Lực Thanh tên Lạc Tang Mạt Nhĩ, nghe nói được vị thần bảo hộ thảo nguyên chọn. Hắn ta anh dũng thiện chiến, nhậm chức chưa được ba năm đã thâu tóm hơn ba mươi bộ lạc Bắc Cương, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng bá chủ thảo nguyên.

“Hoàng Thượng, không thể gả Công Chúa.” Tịch An Hành nói.

Cố Chung Việt kiên quyết, a tỷ là người duy nhất chung dòng máu với hắn. Nếu có người cưỡng ép a tỷ, cho dù phải buông bỏ ngôi vị Hoàng Đế, hắn nhất định sẽ bảo vệ a tỷ thật tốt.

Tuy nói Lạc Tang Mạt Nhĩ ngang ngược kiêu ngạo, nhưng bộ tộc Lực Thanh giữ mối quan hệ ngoại giao tốt với Đại Hoằng. Hiện tại họ phái sứ thần tới đây, Cố Chung Việt vừa mới đăng cơ, vì lôi kéo lòng người, hắn cố ý phái Sơ Dương tiếp đón.

Lạc Tang Mạt Nhĩ đúng là không coi ai ra gì. Cũng chỉ là một bộ lạc du mục bé nhỏ, mấy năm nay mới bắt đầu bành trướng, thế mà dám nhòm ngó Trưởng Công Chúa Đại Hoằng.

“Muội biết, nhưng không rõ ý đồ họ tới đây làm gì.” Tịch Phong Hà nhìn Giang Tranh, cảm giác chuyện không đơn giản như nàng tưởng tượng.

“Huynh có mấy người bằng hữu ở Bắc Cương, trong đó có người tộc Lực Thanh. Nửa tháng trước huynh ấy theo đoàn sứ thần tới Đại Hoằng, hôm qua mới tới kinh đô.” Giang Tranh nói tiếp.

“Chu Khinh, hồi cung.”

Lòng Giang Tranh nóng như lửa đốt, cao giọng: “Bọn họ tới hòa thân!”

Tịch Phong Hà hoảng sợ.

Nghe tiếng đóng cửa, Chiết Phiến ngồi xuống bàn trang điểm. Nàng bình thản gỡ trâm vàng diêu bạc xuống. Nữ tử muốn mình đẹp nhất trong mắt người mình yêu. Hiện giờ người mình yêu đã có người thương, lớp trang điểm này đâu còn ý nghĩa.

. . .

“Làm càn! Trưởng Công Chúa kim chi ngọc diệp, sao có thể tới chỗ đó!”

Tịch Phong Hà thật sự không biết. Cố Chung Việt chưa từng đề cập với nàng, trong cung cũng không đồn thổi, Thấm Mộc Hiên yên ắng. Tịch Phong Hà lắc đầu, ý bảo nàng không biết.

Điện Hoành Khánh, Tịch An Hành nghe mục đích của sứ thần, tức giận đập bàn. Cố Chung Việt sầm mặt.

Tin này thì Tịch Phong Hà biết. Ở Bắc Cương, tộc Lực Thanh đông dân nhất, là bộ lạc cực kỳ hùng mạnh. Tân thủ lĩnh của tộc Lực Thanh tên Lạc Tang Mạt Nhĩ, nghe nói được vị thần bảo hộ thảo nguyên chọn. Hắn ta anh dũng thiện chiến, nhậm chức chưa được ba năm đã thâu tóm hơn ba mươi bộ lạc Bắc Cương, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng bá chủ thảo nguyên.

“Làm càn! Trưởng Công Chúa kim chi ngọc diệp, sao có thể tới chỗ đó!”

Chiết Phiến ngồi bên cạnh lắng nghe, chờ Tịch Phong Hà đi rồi, nàng ấy bình tĩnh nói: “Xem ra Giang công tử và Hoàng Hậu có rất nhiều chuyện lừa gạt dân nữ.”

Lạc Tang Mạt Nhĩ đúng là không coi ai ra gì. Cũng chỉ là một bộ lạc du mục bé nhỏ, mấy năm nay mới bắt đầu bành trướng, thế mà dám nhòm ngó Trưởng Công Chúa Đại Hoằng.

Tuy nói Lạc Tang Mạt Nhĩ ngang ngược kiêu ngạo, nhưng bộ tộc Lực Thanh giữ mối quan hệ ngoại giao tốt với Đại Hoằng. Hiện tại họ phái sứ thần tới đây, Cố Chung Việt vừa mới đăng cơ, vì lôi kéo lòng người, hắn cố ý phái Sơ Dương tiếp đón.

“Hoàng Thượng, không thể gả Công Chúa.” Tịch An Hành nói.

Tịch Phong Hà hiểu rõ, cho dù nàng không ngăn cản, Cố Chung Việt sẽ không đồng ý gả Cố Chung Khanh. Nàng ấy là tỷ tỷ ruột của hắn, nhưng nên từ chối Lực Thanh như thế nào cho phải, e là Cố Chung Việt cũng rất đau đầu.

Đương nhiên Cố Chung Việt không muốn gả a tỷ tới nơi khỉ ho cò gáy đó. Lúc gặp mặt sứ thần Lực Thanh, nếu không phải Tôn Doanh ngăn cản, hắn đã ném gã ta ra ngoài. Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, tuyệt đối không thể khinh thường thực lực Lực Thanh. Nếu không có lý do đường hoàng cự tuyệt, e là sẽ tổn thương quan hệ hai bên. Các đời vua chúa trước tốn công duy trì hòa bình, hắn không thể trở mặt với gã Lạc Tang Mạt Nhĩ kiêu ngạo kia được.

Cả kinh đô không ai không biết Tam tiểu thư Tịch gia Tịch Phong Hà gả cho Thái Tử Cố Chung Việt, hiện tại là Hoàng Hậu Đại Hoằng. Đương nhiên dân chúng cũng biết khuê danh của Trưởng Công Chúa là Cố Chung Khanh.

“Hoàng tỷ sắp về rồi, chờ tỷ ấy về rồi bàn sau.” Trong trường hợp rơi vào đường cùng, Đại Hoằng sẵn sàng nghênh chiến Lực Thanh.

Cố Chung Việt kiên quyết, a tỷ là người duy nhất chung dòng máu với hắn. Nếu có người cưỡng ép a tỷ, cho dù phải buông bỏ ngôi vị Hoàng Đế, hắn nhất định sẽ bảo vệ a tỷ thật tốt.

“Muội biết, nhưng không rõ ý đồ họ tới đây làm gì.” Tịch Phong Hà nhìn Giang Tranh, cảm giác chuyện không đơn giản như nàng tưởng tượng.

.  . .

Lòng Giang Tranh nóng như lửa đốt, cao giọng: “Bọn họ tới hòa thân!”

Túy Hoa Lâu.

Đương nhiên Cố Chung Việt không muốn gả a tỷ tới nơi khỉ ho cò gáy đó. Lúc gặp mặt sứ thần Lực Thanh, nếu không phải Tôn Doanh ngăn cản, hắn đã ném gã ta ra ngoài. Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, tuyệt đối không thể khinh thường thực lực Lực Thanh. Nếu không có lý do đường hoàng cự tuyệt, e là sẽ tổn thương quan hệ hai bên. Các đời vua chúa trước tốn công duy trì hòa bình, hắn không thể trở mặt với gã Lạc Tang Mạt Nhĩ kiêu ngạo kia được.

Điện Hoành Khánh, Tịch An Hành nghe mục đích của sứ thần, tức giận đập bàn. Cố Chung Việt sầm mặt.

Nghe Giang Tranh nói xong, Tịch Phong Hà mới phát hiện tình hình nghiêm trọng tới mức nào. Chuyện này không phải cầu thân đơn giản, đối phương đang ngấm ngầm khiêu khích. Lực Thanh bành trướng, đương nhiên dã tâm không nhỏ.

“Phong Hà, chiều nay Công Chúa sẽ về. Muội nhất định phải ngăn Hoàng Thượng, đừng để Công Chúa tới đó!” Giang Tranh sốt ruột.

“Phong Hà, chiều nay Công Chúa sẽ về. Muội nhất định phải ngăn Hoàng Thượng, đừng để Công Chúa tới đó!” Giang Tranh sốt ruột.

Cầm theo gói đồ Giang Tranh đưa, Tịch Phong Hà mang theo trăm ngàn tâm sự trở về.

Tịch Phong Hà hiểu rõ, cho dù nàng không ngăn cản, Cố Chung Việt sẽ không đồng ý gả Cố Chung Khanh. Nàng ấy là tỷ tỷ ruột của hắn, nhưng nên từ chối Lực Thanh như thế nào cho phải, e là Cố Chung Việt cũng rất đau đầu.

“Chu Khinh, hồi cung.”

Giang Tranh gật đầu với nàng ấy, “Chiết Phiến cô nương.” Hôm nay miệng lưỡi hắn ta cũng không ngọt xớt như mọi ngày.

Cầm theo gói đồ Giang Tranh đưa, Tịch Phong Hà mang theo trăm ngàn tâm sự trở về.

Chiết Phiến ngồi bên cạnh lắng nghe, chờ Tịch Phong Hà đi rồi, nàng ấy bình tĩnh nói: “Xem ra Giang công tử và Hoàng Hậu có rất nhiều chuyện lừa gạt dân nữ.”

Cố Chung Khanh ở Hoàng lăng mấy tháng bầu bạn với phụ hoàng mẫu hậu, còn có Giang Tranh phiền phức quấn lấy nàng ấy. Hiện tại nàng ấy phải về, tuy Giang Tranh đáng ghét, nhưng nàng ấy vẫn biết ơn Giang Tranh quan tâm chăm sóc nàng ấy. Cố Chung Khanh gỡ chiếc trâm bươm bướm mình thích nhất xuống, cẩn thận đặt lên trên bàn. Nàng ấy không có ý gì khác, chẳng qua muốn cảm tạ hắn ta mà thôi.

Cả kinh đô không ai không biết Tam tiểu thư Tịch gia Tịch Phong Hà gả cho Thái Tử Cố Chung Việt, hiện tại là Hoàng Hậu Đại Hoằng. Đương nhiên dân chúng cũng biết khuê danh của Trưởng Công Chúa là Cố Chung Khanh.

Lúc này Giang Tranh mới nhớ ra trong phòng còn có người, cũng biết chuyện bọn họ nói đều bị nghe hết. Hắn ta mất tự nhiên quay đầu, không biết nên nói gì.

“Giang công tử yên tâm, Chiết Phiến sẽ không nói với người ngoài.” Chiết Phiến cúi đầu, lông mi cong dài che khuất cô đơn trong mắt, “Giang công tử về đi, có lẽ còn kịp gặp mặt Công Chúa.”

Giang Tranh bừng tỉnh, vội vàng tạm biệt Chiết Phiến.

Giang Tranh bừng tỉnh, vội vàng tạm biệt Chiết Phiến.

Lúc này Giang Tranh mới nhớ ra trong phòng còn có người, cũng biết chuyện bọn họ nói đều bị nghe hết. Hắn ta mất tự nhiên quay đầu, không biết nên nói gì.

Nghe tiếng đóng cửa, Chiết Phiến ngồi xuống bàn trang điểm. Nàng bình thản gỡ trâm vàng diêu bạc xuống. Nữ tử muốn mình đẹp nhất trong mắt người mình yêu. Hiện giờ người mình yêu đã có người thương, lớp trang điểm này đâu còn ý nghĩa.

Bước lên xe ngựa, Cố Chung Khanh quay đầu nhìn Hoàng lăng an tĩnh trang nghiêm. Phụ hoàng, mẫu hậu, nữ nhi phải về rồi, hai người nơi chín suối có linh thiêng, nhất định phải phù hộ Việt Nhi, phù hộ Đại Hoằng.

. . .

Cố Chung Khanh ở Hoàng lăng mấy tháng bầu bạn với phụ hoàng mẫu hậu, còn có Giang Tranh phiền phức quấn lấy nàng ấy. Hiện tại nàng ấy phải về, tuy Giang Tranh đáng ghét, nhưng nàng ấy vẫn biết ơn Giang Tranh quan tâm chăm sóc nàng ấy. Cố Chung Khanh gỡ chiếc trâm bươm bướm mình thích nhất xuống, cẩn thận đặt lên trên bàn. Nàng ấy không có ý gì khác, chẳng qua muốn cảm tạ hắn ta mà thôi.

Bước lên xe ngựa, Cố Chung Khanh quay đầu nhìn Hoàng lăng an tĩnh trang nghiêm. Phụ hoàng, mẫu hậu, nữ nhi phải về rồi, hai người nơi chín suối có linh thiêng, nhất định phải phù hộ Việt Nhi, phù hộ Đại Hoằng.

“Giang công tử, sao sốt ruột vậy?” Chiết Phiến dịu dàng hỏi han.

Giang Tranh vọt vào, trong sân trống rỗng. Hắn ta chỉ thấy một chiếc trâm cài Cố Chung Khanh hay đeo. Hắn ta ôm nó vào trong lòng, lẩm bẩm: “Khanh Nhi, nhất định chúng ta còn gặp lại. Chờ ta…”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!