Chương 27
Người mình yêu đã có người thương
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Mất vài ngày mới chuyển được hết đồ đạc về điện Phượng Nghi. Ban đầu Tịch Phong Hà còn thấy vui thích, sau mới phát hiện phong thủy điện Phượng Nghi không được tốt cho lắm. Không chỉ cách điện Hoành Khánh một khoảng khá xa, còn gần Minh Trâm Lâu của Nhiễm Tiệp Dư và Thấm Mộc Hiên của Trưởng Công Chúa.
Từ sau khi phát hiện âm mưu của Nhiễm Tiệp Dư, Tịch Phong Hà càng lúc càng ghét nữ tử giả vờ yếu đuối đáng thương. Nhiễm Tiệp Dư khác Cố Chung Khanh, tuy Cố Chung Khanh không thích nàng, Tịch Phong Hà và nàng ấy không cùng một phe, nhưng so với việc ghét ra mặt, Tịch Phong Hà cảm thấy dị ứng với trò ngấm ngầm diễn trò sau lưng hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn thích Cố Chung Khanh.
Huống chi Cố Chung Khanhḹlà tỷ tỷõcủa nàng, màľNhiễm Tiệp Dưúlà phi tửİcủa phu quânínàng. Đâu phảiửnữ tử nàođcũng chịu đượcḷcảnh nhiều thêòchung một chồng.
TịchľPhong Hà càng}thêm nhớ CốỵChung Khanh. Nàngọấy ở Hoàngựlăng đã lâu,ữcũng nên về²sớm.
. . .
Sángìsớm trong điệnẻPhượng Nghi.
Tịch PhongἵHà và CốắChung Việt đangỏtranh luận xemịvỏ bánh đậuḻđỏ ngon hơnįhay vỏ bánhỏđậu xanh ngonἰhơn. Tịch PhongiHà cảm thấyạbánh đậu xanhìnhàn nhạt theimát, không ngọtĩngấy như bánhẻđậu đỏ. Cố‹Chung Việt lạiἲkhen bánh đậuỉđỏ ngọt vừa.]Hai người vừaïăn vừa trêuichọc nhau, bầuįkhông khí dịuìdàng ấm áp.ạTịch Phong Hàíđe dọa cònɨlâu mới làmỹbánh đậu đỏɪcho hắn ăn.
Đôiἱbên tranh cãiınửa ngày, hăngītới mức gầnụnhư không độngụđũa.
Cuối cùng CốîChung Việt ômḻchầm Tịch PhongịHà, rốt cuộcÎTịch Phong Hàỉcũng đồng ýãtối nay làmĩbánh đậu đỏécho hắn.
“Đồ ănĪphòng bếp nấuĩkhông ngon à?ìĐến cả mónàphổ biến như¸bánh đậu đỏɩcũng không lọtónổi vào mắtỏchàng.” Tịch PhongỵHà phát hiệnẳtừ khi haiẩngười tâm sựồvới nhau, CốíChung Việt càng)lúc càng trẻḽcon.
“Ta chỉ muốn°ăn món nàngếnấu thôi.” CốễChung Việt mặtĩdày làm nũng.
Vừaĩdứt lời, mộtícon bồ câuįtrắng đậu xuốngibàn đá. Đôiỉmắt đen láyfcủa nó lúcớlắc nhìn haiíngười. Hai người)nhìn vị kháchἶkhông mời màĬđến, bất giácíquên mất đangfcãi nhau. TịchɩPhong Hà thấyỉnó đeo mộtữchiếc vòng cổ‹màu xám, càngìnhìn càng quenămắt. Đây chẳngìphải bồ câuủGiang Tranh chuyênídùng để đưa¸tin sao! Lúcótrước mỗi khiọhẹn nàng tớiἵTúy Hoa Lâu,ảGiang Tranh sẽỳdùng con bồícâu này gửiựthư cho nàng.úSao hiện tạiânó lại ởẻđây?
Tịch Phong Hàïvén lông nóĭlên, quả nhiên²phát hiện một:ống trúc nhỏıquấn quanh chân.ỹTrên ống trúcưkhắc chữ “Giang”ị, mở ra]có dòng chữịnhỏ.
Tịch Phong Hàìvừa lấy ống{trúc, bồ câuİsải cánh bayèđi, còn không‹quên ngậm mộtêhạt đậu phộngútrên đĩa.
Bởi vìἳánh mắt củaiCố Chung Việt¸quá đáng sợ,,Tịch Phong Hàũcắn răng mởἷra. Bên trongàthư chỉ cófmấy chữ nhưngìkhiến Tịch PhongảHà đổ mồ{hôi như suối:ừ“Giờ Thìn ngàyịmai gặp nhauĬở Túy HoaíLâu” . Nétụchữ gà bớiĩđúng là củaìGiang Tranh.
Cố ChungẵViệt thò đầuἵlại gần, vừaínhìn thấy dòngỏchữ thì sầmằmặt. Hắn đoạtἱbức thư, quát:ồ“Ai gửi?”
“GiangἴTranh…” Tịch PhongìHà lí nhí.
Ngheɪtới cái tên]này, sắc mặtóCố Chung Việtĩđen xì. Hắnớmắng: “Lại làọhắn… Giờ thìIta đã hiểuêtại sao nàngàlại hay tớiỡđó rồi.”
TịchổPhong Hà muốnởphản bác, thậtòra Giang TranhIdẫn nàng tớiἱTúy Hoa Lâuĩlà vì muốnểgặp Chiết Phiến)cô nương. Nhưngìnhìn khuôn mặtịvũ bão củaìCố Chung Việt,ụTịch Phong Hàĺthầm cầu nguyện,thay Giang Tranh.
“Nàngọcó đi không?”ĮCố Chung Việtɨbình tĩnh nhìnĩnàng, tròng mắtâlóe sát khí.
TịchỵPhong Hà cẩníthận ngẫm nghĩ.ĨTuy Giang Tranhļkhông đáng tin,¹nhưng hắn taịbiết rõ TịchfPhong Hà đangíở trong cungĺmà vẫn mạoıhiểm gửi thư,ĭchứng tỏ cóἰchuyện vô cùng]quan trọng.
“Đương nhiên…ẽlỡ có mệnhồhệ gì thìỳsao.” Tịch PhongóHà cẩn thậnỹnhìn ánh mắtềCố Chung Việt.
Vốnỉtưởng Cố ChungấViệt sẽ nổiĭcơn tam bành,³ai ngờ chớp,mắt hắn đãľđè ép lửajgiận xuống. Hắnịném một viênľđậu phộng vàoītrong miệng, “Được,ïnàng đi đi.ỏNhớ dẫn LanãSùng theo, anồtoàn là trên‹hết.”
Tịch PhongİHà còn đangếkhó hiểu, aiỳdè Cố ChungĮViệt nói tiếp:ị“Lan Sùng, lầnīsau còn thấyľcon bồ câuâkia lập tứcἲmang tới phòngấbếp hầm canhổcho ta.”
LanjSùng: “…”
TịchḹPhong Hà: “…”Í
Lan Sùng: “HoàngἰThượng… vừa rồiĩcon bồ câuãđó cũng ănĩđậu phộng ạ.”ỉ
Cố Chung Việt:ị“…”
Tịch Phong]Hà phì cười.
CốỹChung Việt bópặnát viên đậuĩphộng trong tay,{âm thầm thềỉbao giờ gặp{lại Giang Tranh:nhất định khôngầtha cho hắnỳta.
Giang Tranh đangđchuẩn bị đồũđạc ngày maiổgiao cho TịchἵPhong Hà: Khôngἰhiểu sao cảmỉthấy sau lưngôlành lạnh.
. .Į.
Hai người hẹnỗnhau ở phòngầChiết Phiến. TịchḻPhong Hà tới{trước, vừa ngắmừChiết Phiến trang{điểm vừa chờЇGiang Tranh.
“Chiết Phiến,‹ngươi xinh đẹpệlắm rồi mà.ăCần gì tô³son điểm phấn.”ḷRõ ràng đểấmặt mộc đãêkhuynh quốc khuynhἶthành, Tịch PhongóHà khó hiểuítại sao nàngỉấy còn cầnỹtrang điểm.
“Giang tiểuĬthư, người cònĩnhỏ, không hiểuỗnữ tử muốnệmình đẹp nhấtɩtrong mắt người‹mình yêu.” Mọiủngày Chiết Phiếnậkhông có thóiốquen trang điểm,íchẳng qua ngườiịhôm nay vô¸cùng đặc biệtễvới nàng ấy.ừNàng ấy muốn:mình thật hoàn‹mỹ trước mặtảhắn ta.
Tịch PhongưHà xấu hổ,ỗnàng chưa nóiḻcho Chiết Phiếnẫthân phận thậticủa nàng. ChiếtìPhiến không biếtĪnàng đã thànhļthân, phu quânẫcòn là đươngẫkim Hoàng Thượng.ĮNàng ấy tưởngúnàng là đườngằmuội Giang Tranh,èvẫn chưa hứaîhôn.
Bàn về việcấ“nữ tử muốnḷmình đẹp nhấtấtrong mắt người)mình yêu” ,ặTịch Phong Hàũchưa bao giờơnhọc công. Choỵdù có mộtớngày nàng vácỉđầu tóc bùớxù tới trướcɩmặt Cố ChungùViệt, hắn vẫnịsẽ khoa trươngơkhen nàng xinhớđẹp. Nàng cũngíkhông hiểu saoĩmình lại tự(tin như vậy.
Đắmđchìm trong suyốnghĩ bản thân,ĮTịch Phong Hàỵkhông phát hiệnïánh mắt chanĬchứa tình yêuầcủa Chiết Phiến.
Hai người mang hai nỗi niềm tâm sự khác nhau, đúng lúc này Giang Tranh vọt vào. Hắn xách một túi đồ, đầu mướt mải mồ hôi.
. . .
. . .
. . .
“Giang công tử, sao sốt ruột vậy?” Chiết Phiến dịu dàng hỏi han.
Giang Tranh vọt vào, trong sân trống rỗng. Hắn ta chỉ thấy một chiếc trâm cài Cố Chung Khanh hay đeo. Hắn ta ôm nó vào trong lòng, lẩm bẩm: “Khanh Nhi, nhất định chúng ta còn gặp lại. Chờ ta…”
Giang Tranh gật đầu với nàng ấy, “Chiết Phiến cô nương.” Hôm nay miệng lưỡi hắn ta cũng không ngọt xớt như mọi ngày.
Nghe Giang Tranh nói xong, Tịch Phong Hà mới phát hiện tình hình nghiêm trọng tới mức nào. Chuyện này không phải cầu thân đơn giản, đối phương đang ngấm ngầm khiêu khích. Lực Thanh bành trướng, đương nhiên dã tâm không nhỏ.
“Sao thế?” Tịch Phong Hà hỏi.
“Hoàng tỷ sắp về rồi, chờ tỷ ấy về rồi bàn sau.” Trong trường hợp rơi vào đường cùng, Đại Hoằng sẵn sàng nghênh chiến Lực Thanh.
“Muội có biết chuyện Chung Khanh sắp về không?” Giang Tranh nói thẳng.
Tịch Phong Hà thật sự không biết. Cố Chung Việt chưa từng đề cập với nàng, trong cung cũng không đồn thổi, Thấm Mộc Hiên yên ắng. Tịch Phong Hà lắc đầu, ý bảo nàng không biết.
“Giang công tử yên tâm, Chiết Phiến sẽ không nói với người ngoài.” Chiết Phiến cúi đầu, lông mi cong dài che khuất cô đơn trong mắt, “Giang công tử về đi, có lẽ còn kịp gặp mặt Công Chúa.”
“Huynh có mấy người bằng hữu ở Bắc Cương, trong đó có người tộc Lực Thanh. Nửa tháng trước huynh ấy theo đoàn sứ thần tới Đại Hoằng, hôm qua mới tới kinh đô.” Giang Tranh nói tiếp.
Tịch Phong Hà hoảng sợ.
Túy Hoa Lâu.
“Muội có biết chuyện Chung Khanh sắp về không?” Giang Tranh nói thẳng.
Tin này thì Tịch Phong Hà biết. Ở Bắc Cương, tộc Lực Thanh đông dân nhất, là bộ lạc cực kỳ hùng mạnh. Tân thủ lĩnh của tộc Lực Thanh tên Lạc Tang Mạt Nhĩ, nghe nói được vị thần bảo hộ thảo nguyên chọn. Hắn ta anh dũng thiện chiến, nhậm chức chưa được ba năm đã thâu tóm hơn ba mươi bộ lạc Bắc Cương, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng bá chủ thảo nguyên.
“Hoàng Thượng, không thể gả Công Chúa.” Tịch An Hành nói.
Cố Chung Việt kiên quyết, a tỷ là người duy nhất chung dòng máu với hắn. Nếu có người cưỡng ép a tỷ, cho dù phải buông bỏ ngôi vị Hoàng Đế, hắn nhất định sẽ bảo vệ a tỷ thật tốt.
Tuy nói Lạc Tang Mạt Nhĩ ngang ngược kiêu ngạo, nhưng bộ tộc Lực Thanh giữ mối quan hệ ngoại giao tốt với Đại Hoằng. Hiện tại họ phái sứ thần tới đây, Cố Chung Việt vừa mới đăng cơ, vì lôi kéo lòng người, hắn cố ý phái Sơ Dương tiếp đón.
Lạc Tang Mạt Nhĩ đúng là không coi ai ra gì. Cũng chỉ là một bộ lạc du mục bé nhỏ, mấy năm nay mới bắt đầu bành trướng, thế mà dám nhòm ngó Trưởng Công Chúa Đại Hoằng.
“Muội biết, nhưng không rõ ý đồ họ tới đây làm gì.” Tịch Phong Hà nhìn Giang Tranh, cảm giác chuyện không đơn giản như nàng tưởng tượng.
“Huynh có mấy người bằng hữu ở Bắc Cương, trong đó có người tộc Lực Thanh. Nửa tháng trước huynh ấy theo đoàn sứ thần tới Đại Hoằng, hôm qua mới tới kinh đô.” Giang Tranh nói tiếp.
“Chu Khinh, hồi cung.”
Lòng Giang Tranh nóng như lửa đốt, cao giọng: “Bọn họ tới hòa thân!”
Tịch Phong Hà hoảng sợ.
Nghe tiếng đóng cửa, Chiết Phiến ngồi xuống bàn trang điểm. Nàng bình thản gỡ trâm vàng diêu bạc xuống. Nữ tử muốn mình đẹp nhất trong mắt người mình yêu. Hiện giờ người mình yêu đã có người thương, lớp trang điểm này đâu còn ý nghĩa.
. . .
“Làm càn! Trưởng Công Chúa kim chi ngọc diệp, sao có thể tới chỗ đó!”
Tịch Phong Hà thật sự không biết. Cố Chung Việt chưa từng đề cập với nàng, trong cung cũng không đồn thổi, Thấm Mộc Hiên yên ắng. Tịch Phong Hà lắc đầu, ý bảo nàng không biết.
Điện Hoành Khánh, Tịch An Hành nghe mục đích của sứ thần, tức giận đập bàn. Cố Chung Việt sầm mặt.
Tin này thì Tịch Phong Hà biết. Ở Bắc Cương, tộc Lực Thanh đông dân nhất, là bộ lạc cực kỳ hùng mạnh. Tân thủ lĩnh của tộc Lực Thanh tên Lạc Tang Mạt Nhĩ, nghe nói được vị thần bảo hộ thảo nguyên chọn. Hắn ta anh dũng thiện chiến, nhậm chức chưa được ba năm đã thâu tóm hơn ba mươi bộ lạc Bắc Cương, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng bá chủ thảo nguyên.
“Làm càn! Trưởng Công Chúa kim chi ngọc diệp, sao có thể tới chỗ đó!”
Chiết Phiến ngồi bên cạnh lắng nghe, chờ Tịch Phong Hà đi rồi, nàng ấy bình tĩnh nói: “Xem ra Giang công tử và Hoàng Hậu có rất nhiều chuyện lừa gạt dân nữ.”
Lạc Tang Mạt Nhĩ đúng là không coi ai ra gì. Cũng chỉ là một bộ lạc du mục bé nhỏ, mấy năm nay mới bắt đầu bành trướng, thế mà dám nhòm ngó Trưởng Công Chúa Đại Hoằng.
Tuy nói Lạc Tang Mạt Nhĩ ngang ngược kiêu ngạo, nhưng bộ tộc Lực Thanh giữ mối quan hệ ngoại giao tốt với Đại Hoằng. Hiện tại họ phái sứ thần tới đây, Cố Chung Việt vừa mới đăng cơ, vì lôi kéo lòng người, hắn cố ý phái Sơ Dương tiếp đón.
“Hoàng Thượng, không thể gả Công Chúa.” Tịch An Hành nói.
Tịch Phong Hà hiểu rõ, cho dù nàng không ngăn cản, Cố Chung Việt sẽ không đồng ý gả Cố Chung Khanh. Nàng ấy là tỷ tỷ ruột của hắn, nhưng nên từ chối Lực Thanh như thế nào cho phải, e là Cố Chung Việt cũng rất đau đầu.
Đương nhiên Cố Chung Việt không muốn gả a tỷ tới nơi khỉ ho cò gáy đó. Lúc gặp mặt sứ thần Lực Thanh, nếu không phải Tôn Doanh ngăn cản, hắn đã ném gã ta ra ngoài. Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, tuyệt đối không thể khinh thường thực lực Lực Thanh. Nếu không có lý do đường hoàng cự tuyệt, e là sẽ tổn thương quan hệ hai bên. Các đời vua chúa trước tốn công duy trì hòa bình, hắn không thể trở mặt với gã Lạc Tang Mạt Nhĩ kiêu ngạo kia được.
Cả kinh đô không ai không biết Tam tiểu thư Tịch gia Tịch Phong Hà gả cho Thái Tử Cố Chung Việt, hiện tại là Hoàng Hậu Đại Hoằng. Đương nhiên dân chúng cũng biết khuê danh của Trưởng Công Chúa là Cố Chung Khanh.
“Hoàng tỷ sắp về rồi, chờ tỷ ấy về rồi bàn sau.” Trong trường hợp rơi vào đường cùng, Đại Hoằng sẵn sàng nghênh chiến Lực Thanh.
Cố Chung Việt kiên quyết, a tỷ là người duy nhất chung dòng máu với hắn. Nếu có người cưỡng ép a tỷ, cho dù phải buông bỏ ngôi vị Hoàng Đế, hắn nhất định sẽ bảo vệ a tỷ thật tốt.
“Muội biết, nhưng không rõ ý đồ họ tới đây làm gì.” Tịch Phong Hà nhìn Giang Tranh, cảm giác chuyện không đơn giản như nàng tưởng tượng.
. . .
Lòng Giang Tranh nóng như lửa đốt, cao giọng: “Bọn họ tới hòa thân!”
Túy Hoa Lâu.
Đương nhiên Cố Chung Việt không muốn gả a tỷ tới nơi khỉ ho cò gáy đó. Lúc gặp mặt sứ thần Lực Thanh, nếu không phải Tôn Doanh ngăn cản, hắn đã ném gã ta ra ngoài. Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, tuyệt đối không thể khinh thường thực lực Lực Thanh. Nếu không có lý do đường hoàng cự tuyệt, e là sẽ tổn thương quan hệ hai bên. Các đời vua chúa trước tốn công duy trì hòa bình, hắn không thể trở mặt với gã Lạc Tang Mạt Nhĩ kiêu ngạo kia được.
Điện Hoành Khánh, Tịch An Hành nghe mục đích của sứ thần, tức giận đập bàn. Cố Chung Việt sầm mặt.
Nghe Giang Tranh nói xong, Tịch Phong Hà mới phát hiện tình hình nghiêm trọng tới mức nào. Chuyện này không phải cầu thân đơn giản, đối phương đang ngấm ngầm khiêu khích. Lực Thanh bành trướng, đương nhiên dã tâm không nhỏ.
“Phong Hà, chiều nay Công Chúa sẽ về. Muội nhất định phải ngăn Hoàng Thượng, đừng để Công Chúa tới đó!” Giang Tranh sốt ruột.
“Phong Hà, chiều nay Công Chúa sẽ về. Muội nhất định phải ngăn Hoàng Thượng, đừng để Công Chúa tới đó!” Giang Tranh sốt ruột.
Cầm theo gói đồ Giang Tranh đưa, Tịch Phong Hà mang theo trăm ngàn tâm sự trở về.
Tịch Phong Hà hiểu rõ, cho dù nàng không ngăn cản, Cố Chung Việt sẽ không đồng ý gả Cố Chung Khanh. Nàng ấy là tỷ tỷ ruột của hắn, nhưng nên từ chối Lực Thanh như thế nào cho phải, e là Cố Chung Việt cũng rất đau đầu.
“Chu Khinh, hồi cung.”
Giang Tranh gật đầu với nàng ấy, “Chiết Phiến cô nương.” Hôm nay miệng lưỡi hắn ta cũng không ngọt xớt như mọi ngày.
Cầm theo gói đồ Giang Tranh đưa, Tịch Phong Hà mang theo trăm ngàn tâm sự trở về.
Chiết Phiến ngồi bên cạnh lắng nghe, chờ Tịch Phong Hà đi rồi, nàng ấy bình tĩnh nói: “Xem ra Giang công tử và Hoàng Hậu có rất nhiều chuyện lừa gạt dân nữ.”
Cố Chung Khanh ở Hoàng lăng mấy tháng bầu bạn với phụ hoàng mẫu hậu, còn có Giang Tranh phiền phức quấn lấy nàng ấy. Hiện tại nàng ấy phải về, tuy Giang Tranh đáng ghét, nhưng nàng ấy vẫn biết ơn Giang Tranh quan tâm chăm sóc nàng ấy. Cố Chung Khanh gỡ chiếc trâm bươm bướm mình thích nhất xuống, cẩn thận đặt lên trên bàn. Nàng ấy không có ý gì khác, chẳng qua muốn cảm tạ hắn ta mà thôi.
Cả kinh đô không ai không biết Tam tiểu thư Tịch gia Tịch Phong Hà gả cho Thái Tử Cố Chung Việt, hiện tại là Hoàng Hậu Đại Hoằng. Đương nhiên dân chúng cũng biết khuê danh của Trưởng Công Chúa là Cố Chung Khanh.
Lúc này Giang Tranh mới nhớ ra trong phòng còn có người, cũng biết chuyện bọn họ nói đều bị nghe hết. Hắn ta mất tự nhiên quay đầu, không biết nên nói gì.
“Giang công tử yên tâm, Chiết Phiến sẽ không nói với người ngoài.” Chiết Phiến cúi đầu, lông mi cong dài che khuất cô đơn trong mắt, “Giang công tử về đi, có lẽ còn kịp gặp mặt Công Chúa.”
Giang Tranh bừng tỉnh, vội vàng tạm biệt Chiết Phiến.
Giang Tranh bừng tỉnh, vội vàng tạm biệt Chiết Phiến.
Lúc này Giang Tranh mới nhớ ra trong phòng còn có người, cũng biết chuyện bọn họ nói đều bị nghe hết. Hắn ta mất tự nhiên quay đầu, không biết nên nói gì.
Nghe tiếng đóng cửa, Chiết Phiến ngồi xuống bàn trang điểm. Nàng bình thản gỡ trâm vàng diêu bạc xuống. Nữ tử muốn mình đẹp nhất trong mắt người mình yêu. Hiện giờ người mình yêu đã có người thương, lớp trang điểm này đâu còn ý nghĩa.
Bước lên xe ngựa, Cố Chung Khanh quay đầu nhìn Hoàng lăng an tĩnh trang nghiêm. Phụ hoàng, mẫu hậu, nữ nhi phải về rồi, hai người nơi chín suối có linh thiêng, nhất định phải phù hộ Việt Nhi, phù hộ Đại Hoằng.
. . .
Cố Chung Khanh ở Hoàng lăng mấy tháng bầu bạn với phụ hoàng mẫu hậu, còn có Giang Tranh phiền phức quấn lấy nàng ấy. Hiện tại nàng ấy phải về, tuy Giang Tranh đáng ghét, nhưng nàng ấy vẫn biết ơn Giang Tranh quan tâm chăm sóc nàng ấy. Cố Chung Khanh gỡ chiếc trâm bươm bướm mình thích nhất xuống, cẩn thận đặt lên trên bàn. Nàng ấy không có ý gì khác, chẳng qua muốn cảm tạ hắn ta mà thôi.
Bước lên xe ngựa, Cố Chung Khanh quay đầu nhìn Hoàng lăng an tĩnh trang nghiêm. Phụ hoàng, mẫu hậu, nữ nhi phải về rồi, hai người nơi chín suối có linh thiêng, nhất định phải phù hộ Việt Nhi, phù hộ Đại Hoằng.
“Giang công tử, sao sốt ruột vậy?” Chiết Phiến dịu dàng hỏi han.
Giang Tranh vọt vào, trong sân trống rỗng. Hắn ta chỉ thấy một chiếc trâm cài Cố Chung Khanh hay đeo. Hắn ta ôm nó vào trong lòng, lẩm bẩm: “Khanh Nhi, nhất định chúng ta còn gặp lại. Chờ ta…”