Chương 26
Hai trái tim hòa làm một
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Mùa hoa lê nở rộ, nghe nói Tịch Phong Hà yêu loài hoa này nhất.
Mấy ngày trước Cố Chung Việt sai hoa tượng chuyển mấy bồn lê tới cung Phượng Nghi. Mấy chục người tấp nập bưng chậu qua Minh Trâm Lâu, thái giám hầu hạ Hoàng Thượng đứng bên chỉ huy: “Đi đứng cẩn thận, đừng để rơi. Trước khi Hoàng Hậu nương nương chuyển vào tuyệt đối không được xảy ra sơ sót. Nếu không Hoàng Thượng trách tội, các ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi.”
Lý Thượng Tông đứng bên cửa hồi lâu, thấy bọn họ người đến kẻ đi. Tính ra nàng ta đã tiến cung được một tháng, ngoại trừ ngày sắc phong thoáng thấy từ xa, Cố Chung Việt chưa hề tới Minh Trâm Lâu.
Mặc dù nàng ta bấtẻmãn, nhưng nàngἰta vẫn tựḹtin Cố ChungựViệt sẽ thíchἰnàng ta. Chẳngừqua nàng ta°thiếu cơ hội,ḽnếu Cố ChungẵViệt hiểu rõọnàng ta rồi,īdựa vào tàiịhoa và nhanÏsắc của nàngứta, sao cóíthể thua kémḻTịch Phong Hàẹchỉ biết thùng)rỗng kêu to.
Ngàyũấy ở NgựĺHoa Viên, nàngúta nhìn thấyúliễn của CốụChung Việt điḽqua, lẳng lặngđđứng bên veníđường chờ. Hắnἵvừa lại gần,}nàng ta cúiịngười thỉnh an,ĭdịu dàng hô:ị“Thần thiếp tham¸kiến Hoàng Thượng.”ị
Cố Chung Việt}không liếc nàngïta lấy một‹lần, kêu “Bìnhóthân” rồi vộiềvàng… tới điệnἵQuy Ngữ.
Ảo tưởngălừa mình dốiļngười Lý ThượngịTông thêu dệtãbấy lâu tanủbiến thành mâyḻkhói. Đừng nói,trái tim, ngay)cả ánh mắtõCố Chung Việtềcũng không cóúbóng dáng nàngãta.
“Liêm Phương, báoằvới Tôn côngἱcông trong sânợMinh Trâm LâuÏcó mấy bồn]lê rất đẹp,đhắn ta cóớthể bưng tớiẵcung Phượng Nghiἰgóp vui. Nhấtứđịnh Hoàng Hậu)nương nương sẽẵhài lòng.” Vềắtẩm điện, LýỉThượng Tông saiàthị nữ củaỉmình. Liêm Phươngἵngoan ngoãn làmịtheo.
Lý Thượng Tôngữnhìn mấy khómởlê ngoài cửaệsổ, lòng thầmíkhinh miệt: Hoa,lê trắng trongửthuần khiết, saoửsánh bằng mẫuỗđơn diễm lệɪtỏa hương, chènĩép muôn hoaịkhoe sắc thắm.ỉNgươi đã thíchọhoa lê, vậyđta tặng choïngươi, sau này)ngươi nhìn thấyİnó cũng đừngíquên kẻ đãắtặng cho ngươiộlà ai.
“Liêm Phương,îbưng mấy bồnἲmẫu đơn vềậđây. Nhất địnhõphải chọn bồn¸đẹp nhất, bàyứtrước điện choẻta.”
“Tuân mệnh.”ļ
Sau bao lần²Cố Chung ViệtĬnăn nỉ ỉ:ôi, Tịch PhongịHà phát hiệnɨdạo gần đâyèhắn yên tĩnh(lạ thường. Lúc[trước ngày nào,cũng dùng bữaựvới nàng, ănừxong còn khôngịchịu đi. Mấyđngày nay lạiîít khi ghéđthăm, cũng khôngẽđề cập tớiľviệc ở lạiîđiện Quy Ngữ.ḻChẳng lẽ hắnúchán nàng nhanh:vậy sao? Hayɩhắn có tìnhἱmới? Là NhiễmịTiệp dư đúngừkhông? Tịch PhongıHà hoài nghi,ɪnghĩ tới NhiễmủTiệp Dư mềmịmại tới tậnâxương, nàng cóỗhơi lo lắng.
Nhưngấmỗi lần CốỗChung Việt tới°đây đều lảngđtránh, trêu chọcĨTịch Phong Hàẽtới mức haiũtai nàng đỏăbừng. Nàng cũngằkhông thấy hắnĬtới Minh Trâmờlâu bao giờ.
Nghĩímãi không ra,ẩTịch Phong Hàẫsai Chu Khinhẻtìm Lan Sùngàhỏi thăm hành²tung Cố Chung¸Việt. Chu Khinhỉđiều tra xong,ừquay trở vềựúp úp mởẻmở với nàng,îthề thốt HoàngÍThượng một lòngỉyêu nàng, nàngİcứ việc yênỉtâm.
Tịch Phong Hàẵhỏi, Chu Khinhïné tránh, nhất²quyết không khai,ờcòn không choĪnàng tới MinhỉTrâm Lâu. Còn:lâu Tịch PhongἱHà mới tớiíđó, nàng lẳng(lặng rủa thầmịCố Chung Việtímấy câu.
. .ĭ.
Cố Chung Việtítự mình trôngĩcoi vườn hoa.ỏThấy hoa tượngòđã sửa sangờkhóm lê xongưrồi, hắn saièngười chuẩn bịἳđổi bảng hiệu.
“LanĭSùng, tới ThượngãPhục Cục hỏiïxem xiêm yľđã xong chưa.ịTối nay nhớḷmang tới đây.”ɨNhìn ba chữă“Điện Phượng Nghi”ụto rõ ràng,ởCố Chung ViệtÎnở nụ cườiậhài lòng.
“Dạ.” LanọSùng thấy TônìDoanh đang hoảngổhốt nhìn bảngỳhiệu to đùng,ílầu bầu thanıthở: “Người đãfcó thái giám(rồi, sao vẫnộcòn sai vặtăthần như tháiịgiám thế?”
“Hửm?”[Cố Chung Việtẻkhó hiểu nhìnỷhắn ta.
“Thuộc hạîđi ngay đâyĬạ.” Lan Sùngẹba bước thànhớhai chạy biến.
“HoàngỡThượng? Thần thiếpἰtham kiến Hoàng}Thượng.” Giọng nóiíphía sau vangɩlên, Cố ChungÍViệt quay đầu,ïbình thản nhìníđôi mắt đangởngập tràn hânīhoan.
“Hoàng Thượng, đây¸là Nhiễm TiệpĪdư Minh TrâmịLâu. Người cóởmang mấy bồnếlê tới điệnơPhượng Nghi đấy)ạ.” Tôn Doanhủđứng cạnh nhắcũnhở.
Lúc này CốiChung Việt mớiἴnhớ ra trongỡHoàng cung cònăcó một Tiệpĩdư. Hắn lịchIsự cười đáp:ữ“Tiểu nữ nhiĮcủa Lý đại(nhân tên ThượngἵTông đúng không?óMấy ngày nayỗtrẫm bận rộn,ịkhông rảnh tớiâthăm ngươi, mongịái phi thứẹlỗi.”
Nhắc tớiîhai chữ “áiầphi” , daĩđầu Cố Chung²Việt nảy tưngỳtưng. Hắn chộtốdạ nhìn xungấquanh, xác địnhìTịch Phong Hàľkhông ở đâyİmới thở phàoỗnhẹ nhõm.
Nhiễm Tiệpịdư cúi đầu,³nở nụ cười{xấu hổ, dịuýdàng đáp: “HoàngéThượng khách khíɨquá. Thần thiếp°là người củaằHoàng Thượng, saoộdám trách tộiêngười. Hoàng Thượngἱnhớ chú ýờthân thể, đừngốđể bản thânĩbị mệt.”
CốàChung Việt quaỡloa đáp “Ừ”í, chăm chúấnhìn bảng hiệuĩđiện Phượng Nghi.
“HoàngịThượng thích câyợlê trong cungḽthần thiếp khôngềạ?” Nhiễm Tiệpèdư dịu dàng²nhìn hắn.
“Ừ.” Ánhểmắt Cố ChungẳViệt vẫn dánĩchặt vào bảngɪhiệu.
“Hoàng Hậu nươngínương sắp chuyểnĩtới đây ạ?”ɪNhiễm tiệp dưũlại hỏi.
“Ừ. Tuy điện Quy Ngữ gần điện Hoành Khánh, nhưng dù sao cũng là tẩm cung của Thái Tử. Hà Nhi là Hoàng Hậu, ở điện Phượng Nghi mới đúng. Hơn nữa…” Cố Chung Việt mỉm cười, ánh mắt chan chứa tình yêu, “Trẫm còn chuẩn bị một món quà bí mật cho nàng ấy.”
Cố Chung Việt cọ lỗ tai Tịch Phong Hà, khàn giọng: “Lần đó không tính. Ta muốn cùng nàng làm nghi lễ chính thức, vui vẻ động phòng.”
“Thế thì… thần thiếp xin cáo lui trước. Chúc Hoàng Thượng và tỷ tỷ bên nhau trọn đời, trăm năm hạnh phúc.” Nhiễm Tiệp dư buồn bã.
“Tiểu thư! Người ngẫm lại mà xem. Từ trước tới giờ người đã nhìn thấy gã thái giám đó chưa?”
“Ừ, lui xuống đi.” Ngẫm nghĩ một lúc, Cố Chung Việt nói thêm: “Bao giờ rảnh trẫm tới tìm ngươi.”
Đã nói đến nước này, rốt cuộc Tịch Phong Hà không thể từ chối, “Chu Khinh, thay xiêm y cho ta.”
Tịch Phong Hà vờ như không nghe thấy, càng chạy càng nhanh. Vừa rồi có gã thái giám tới điện Quy Ngữ nói Cố Chung Việt hẹn nàng tới điện Phượng Nghi. Lúc ấy Tịch Phong Hà còn tưởng hắn giấu giếm gì đó, nào ngờ vừa tới bắt gặp Cố Chung Việt mỉm cười dịu dàng nói chuyện với Nhiễm Tiệp dư.
Chút ánh sáng cuối cùng trong mắt Nhiễm Tiệp dư dập tắt. Nàng ta nhìn con đường trải đá cuội phía xa xa, thấy bóng người vội vã rời đi, nở nụ cười khinh miệt.
“Ừ. Tuy điện Quy Ngữ gần điện Hoành Khánh, nhưng dù sao cũng là tẩm cung của Thái Tử. Hà Nhi là Hoàng Hậu, ở điện Phượng Nghi mới đúng. Hơn nữa…” Cố Chung Việt mỉm cười, ánh mắt chan chứa tình yêu, “Trẫm còn chuẩn bị một món quà bí mật cho nàng ấy.”
“Vậy nên chàng mới phái người tới chỗ ta?” Tịch Phong Hà hỏi.
. . .
“Không có gì, ta nhìn nhầm. Vì sao chàng làm mấy cái này? Chúng ta thành thân rồi mà.”
“Hoàng Hậu nương nương, người đợi nô tỳ với.” Chu Khinh hoảng hốt.
Ánh nến lay lắt chiếu khung cảnh trên giường, phù dung nở rộ, mồ hôi quấn quýt. Hai trái tim hòa làm một.
Tịch Phong Hà vờ như không nghe thấy, càng chạy càng nhanh. Vừa rồi có gã thái giám tới điện Quy Ngữ nói Cố Chung Việt hẹn nàng tới điện Phượng Nghi. Lúc ấy Tịch Phong Hà còn tưởng hắn giấu giếm gì đó, nào ngờ vừa tới bắt gặp Cố Chung Việt mỉm cười dịu dàng nói chuyện với Nhiễm Tiệp dư.
Nhớ tới đêm thành hôn thức trắng đêm chơi cờ, cả hai phì cười.
Tịch Phong Hà tưởng hắn trêu, đang muốn mắng hắn, nhưng đôi mắt Cố Chung Việt chan chứa tình yêu.
Toàn thân Tịch Phong Hà lạnh lẽo, nàng không nghe thấy tiếng la của Chu Khinh ở phía sau. Hiện tại nàng chỉ muốn đánh Cố Chung Việt một trận ra trò, dần hắn thành bã, để hắn mãi mãi không nhìn được Nhiễm Tiệp dư. Nhưng bây giờ nàng không muốn gặp mặt Cố Chung Việt.
“Thế thì… thần thiếp xin cáo lui trước. Chúc Hoàng Thượng và tỷ tỷ bên nhau trọn đời, trăm năm hạnh phúc.” Nhiễm Tiệp dư buồn bã.
Tịch Phong Hà còn đang ngẫm nghĩ nên dạy dỗ Cố Chung Việt như thế nào, Chu Khinh đã kịp túm nàng lại.
“Hoàng Hậu nương nương, người bình tĩnh lại đã. Mọi chuyện không như người nghĩ đâu ạ.”
Chu Khinh thấy nàng dừng lại, nói tiếp: “Ngày thường nếu Hoàng Thượng có việc thường sai Lan Sùng và Tôn Doanh tới nhắn, người chưa bao giờ vời thái giám khác. Vừa rồi nô tỳ còn lấy làm lạ, nhưng giờ xem ra có người cố ý lợi dụng sơ hở.”
“Ngươi đừng nói nữa, ta muốn hồi cung.” Cơn giận lấp kín hai mắt Tịch Phong Hà.
“Ngươi đừng nói nữa, ta muốn hồi cung.” Cơn giận lấp kín hai mắt Tịch Phong Hà.
Mắt thấy điện Phượng Nghi sắp xong xuôi, Cố Chung Việt đang định đi tìm Tịch Phong Hà, ai dè vừa quay đầu đã thấy Tịch Phong Hà tới. Hắn chột dạ vì bị vạch trần, ấp úng: “Hà Nhi nghe ta giải thích đã…”
“Tiểu thư! Người ngẫm lại mà xem. Từ trước tới giờ người đã nhìn thấy gã thái giám đó chưa?”
“Hà Nhi.” Cố Chung Việt ôm Tịch Phong Hà vào lòng, “Ta muốn tạo bất ngờ cho nàng.”
“Chàng…” Tịch Phong Hà hoảng hốt không nói nên câu.
Tịch Phong Hà suy nghĩ, hình như đúng là chưa gặp bao giờ.
Chu Khinh thấy nàng dừng lại, nói tiếp: “Ngày thường nếu Hoàng Thượng có việc thường sai Lan Sùng và Tôn Doanh tới nhắn, người chưa bao giờ vời thái giám khác. Vừa rồi nô tỳ còn lấy làm lạ, nhưng giờ xem ra có người cố ý lợi dụng sơ hở.”
Chút ánh sáng cuối cùng trong mắt Nhiễm Tiệp dư dập tắt. Nàng ta nhìn con đường trải đá cuội phía xa xa, thấy bóng người vội vã rời đi, nở nụ cười khinh miệt.
Nhiễm Tiệp dư? Trong đầu Tịch Phong Hà bật thốt ra cái tên này. Ngày thường nhìn Nhiễm Tiệp dư nhút nhát khúm núm, ngoan ngoãn dịu dàng, thế mà cũng làm mấy chuyện nhàm chán?
“Ừ, lui xuống đi.” Ngẫm nghĩ một lúc, Cố Chung Việt nói thêm: “Bao giờ rảnh trẫm tới tìm ngươi.”
Tịch Phong Hà tức giận vì bị chơi xỏ. Chu Khinh khuyên nàng quay về tìm Cố Chung Việt, lỡ đâu hiểu lầm Hoàng Thượng, vậy sẽ khiến Hoàng Thượng tổn thương.
Suy tư mãi, Tịch Phong Hà quyết định quay trở về.
Suy tư mãi, Tịch Phong Hà quyết định quay trở về.
Nhiễm Tiệp dư? Trong đầu Tịch Phong Hà bật thốt ra cái tên này. Ngày thường nhìn Nhiễm Tiệp dư nhút nhát khúm núm, ngoan ngoãn dịu dàng, thế mà cũng làm mấy chuyện nhàm chán?
Mắt thấy điện Phượng Nghi sắp xong xuôi, Cố Chung Việt đang định đi tìm Tịch Phong Hà, ai dè vừa quay đầu đã thấy Tịch Phong Hà tới. Hắn chột dạ vì bị vạch trần, ấp úng: “Hà Nhi nghe ta giải thích đã…”
Tịch Phong Hà nổi giận đùng đùng, hất văng Tôn Doanh đang định ngăn cản. Nhưng vừa xông vào tiền điện, nàng ngỡ ngàng. Đập vào mắt là màu đỏ diễm lệ, trên tường, đầu giường sơn chữ “Hỉ” vàng chói. Đệm chăn rải đầy đậu phộng, táo đỏ và hạt sen. Ánh nến sáng chưng lan tỏa bầu không khí vui mừng.
Tịch Phong Hà còn đang ngẫm nghĩ nên dạy dỗ Cố Chung Việt như thế nào, Chu Khinh đã kịp túm nàng lại.
“Chàng…” Tịch Phong Hà hoảng hốt không nói nên câu.
Đúng lúc này Lan Sùng quay trở về, hai tay cung kính bưng giá y đỏ thẫm. Giá y cực kỳ giống y phục ngày nàng thành thân với Cố Chung Việt, nhưng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ kỹ càng hơn rất nhiều. Thấy Tịch Phong Hà tới đây, Lan Sùng theo bản năng quay trở ra.
Cố Chung Việt không hiểu. Ai cơ? Hắn định đích thân tới mà.
“Đi vào!” Tịch Phong Hà quát: “Chàng định làm gì?”
Tịch Phong Hà suy nghĩ, hình như đúng là chưa gặp bao giờ.
Lan Sùng nhìn Cố Chung Việt. Cố Chung Việt bảo hắn đặt xiêm y xuống, lui ra trước. Lan Sùng cẩn thận buông xiêm y, chạy té khói.
“Hà Nhi.” Cố Chung Việt ôm Tịch Phong Hà vào lòng, “Ta muốn tạo bất ngờ cho nàng.”
Tịch Phong Hà tức giận vì bị chơi xỏ. Chu Khinh khuyên nàng quay về tìm Cố Chung Việt, lỡ đâu hiểu lầm Hoàng Thượng, vậy sẽ khiến Hoàng Thượng tổn thương.
“Vậy nên chàng mới phái người tới chỗ ta?” Tịch Phong Hà hỏi.
Đúng lúc này Lan Sùng quay trở về, hai tay cung kính bưng giá y đỏ thẫm. Giá y cực kỳ giống y phục ngày nàng thành thân với Cố Chung Việt, nhưng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ kỹ càng hơn rất nhiều. Thấy Tịch Phong Hà tới đây, Lan Sùng theo bản năng quay trở ra.
Cố Chung Việt không hiểu. Ai cơ? Hắn định đích thân tới mà.
Tịch Phong Hà thấy vậy, trong lòng đã có đáp án. Cố Chung Việt không biết, nàng không nhất thiết phải nói cho hắn.
“Không có gì, ta nhìn nhầm. Vì sao chàng làm mấy cái này? Chúng ta thành thân rồi mà.”
Nhớ tới đêm thành hôn thức trắng đêm chơi cờ, cả hai phì cười.
Lan Sùng nhìn Cố Chung Việt. Cố Chung Việt bảo hắn đặt xiêm y xuống, lui ra trước. Lan Sùng cẩn thận buông xiêm y, chạy té khói.
Cố Chung Việt cọ lỗ tai Tịch Phong Hà, khàn giọng: “Lần đó không tính. Ta muốn cùng nàng làm nghi lễ chính thức, vui vẻ động phòng.”
Tịch Phong Hà nổi giận đùng đùng, hất văng Tôn Doanh đang định ngăn cản. Nhưng vừa xông vào tiền điện, nàng ngỡ ngàng. Đập vào mắt là màu đỏ diễm lệ, trên tường, đầu giường sơn chữ “Hỉ” vàng chói. Đệm chăn rải đầy đậu phộng, táo đỏ và hạt sen. Ánh nến sáng chưng lan tỏa bầu không khí vui mừng.
Tịch Phong Hà tưởng hắn trêu, đang muốn mắng hắn, nhưng đôi mắt Cố Chung Việt chan chứa tình yêu.
Toàn thân Tịch Phong Hà lạnh lẽo, nàng không nghe thấy tiếng la của Chu Khinh ở phía sau. Hiện tại nàng chỉ muốn đánh Cố Chung Việt một trận ra trò, dần hắn thành bã, để hắn mãi mãi không nhìn được Nhiễm Tiệp dư. Nhưng bây giờ nàng không muốn gặp mặt Cố Chung Việt.
“Hoàng Hậu nương nương, người bình tĩnh lại đã. Mọi chuyện không như người nghĩ đâu ạ.”
“Hà Nhi hoàn thành với ta nhé?”
Đã nói đến nước này, rốt cuộc Tịch Phong Hà không thể từ chối, “Chu Khinh, thay xiêm y cho ta.”
Khăn trùm đỏ lả lướt đong đưa, đầu đội mũ ngọc cài trâm, ngọc bội va vào nhau kêu leng keng [1].
“Hôm nay… Hà Nhi đẹp quá.”
“Sao? Ý là trước kia ta không đẹp đúng không?” Hai mắt Tịch Phong Hà lấp lánh ánh nước.
Cố Chung Việt lại gần ngửi hương thơm man mát trên người nàng, không hề che giấu dục vọng, “Lúc nào nàng cũng đẹp, chẳng qua hôm nay đẹp nhất, đẹp tới mức ta đây ngứa ngáy. Hà Nhi cho ta nhé?”
Tịch Phong Hà không đáp, xem như ngầm đồng ý.
Ánh nến lay lắt chiếu khung cảnh trên giường, phù dung nở rộ, mồ hôi quấn quýt. Hai trái tim hòa làm một.
___________
[1] Nguyên câu: Hồng thường hà bí bộ diêu quan, điền anh luy luy bội san san. Ý chỉ vẻ đẹp của vũ công khi múa khúc Nghê Thường Vũ Y.
Trong các vũ khúc của cung phi mỹ nữ ngày xưa thường nói đến Nghê Thường Vũ Y Khúc. Nghê Thường Vũ Y Khúc là một sáng tác của vua Đường Huyền Tông tức là Đường Minh Hoàng. Đường Minh Hoàng tên thật là Lý Long Cơ là một ông vua yêu mến nghệ thuật, say mê âm nhạc, sắc đẹp và gió trăng lại có tâm hồn thi phú.
Vào giữa đêm trăng mùa thu, nhằm ngày sinh nhật của Đường Minh Hoàng, nhà vua ngồi ngắm trăng vàng vằng vặc treo giữa đỉnh trời liền có ước mơ được lên thăm cung Quảng, nơi mà các tao nhâm mặc khách thường ca tụng có chị Hằng kiều diễm với những tiên nga khác. Lúc bấy giờ có một tiên ông tên là La Công Viễn, biết được ý muốn của Đường Minh Hoàng đến xin đưa vua lên cung Quảng xem chơi. La Công Viễn cầm sợi dây lụa bạch vứt thẳng lên trời biến thành chiếc cầu vồng bắc từ hạ giới đến cung Quảng hàn. Đường Minh Hoàng vừa bước chân lên tức thì thấy mình như đang bay bổng lên không trung, rồi giải lụa biến thành một giải hành lang, hai bên có đoàn tiên nữ xiêm y lả lướt uyển chuyển múa hát đón chào vị khách hào hoa. Đường Minh Hoàng bước theo dãy hành lang thì đến một lâu đài tráng lệ, hoa thơm cỏ lạ đủ màu. Trước lâu đài có tấm bảng đề Quảng Hàn Thanh Hư Chi Phủ lúc đó Đường Minh Hoàng mới biết đó là cung Quảng nơi chị Hằng ở. Từ trong cung một đoàn tiên nữ tay cầm hoa, tay cầm quạt ra đón chào, Đường Minh Hoàng theo gót đi vào nơi cung điện, Hằng Nga cùng đoàn tiên nữ đến đón chào mời Đường Minh Hoàng nhập tiệc. Tiếng sáo, tiếng đàn tưng bừng nổi lên khúc nhạc vui tươi cùng với từng đoàn tiên nữ trong xiêm y lã lướt đủ màu. Đường Minh Hoàng vốn đã yêu nghệ thuật thì làm sao không rạo rực trước những điệu múa ly kỳ mà trong nhân gian chưa từng có. Đường Minh Hoàng liền hỏi Hằng Nga đó là điệu khúc gì? Hằng Nga tâu đó là Nghê Thường Vũ Khúc trên cung Quảng. Đường Minh Hoàng càng nhìn càng say đắm, Nghê Thường Vũ Khúc uyển chuyển trong ánh sáng huyền mờ, tiếng nhạc du dương réo rắt hoà lẫn với điệu múa như một bản trường ca bất tận, nếu trong vũ trụ những hình bóng thiên nhiên trong những tiếng động êm ả nhất những cái gì gợi vào tâm hồn say mê nhất đều được cấu tạo qua Vũ Khúc Nghê Thường!
Sau khi viếng chơi cung Quảng, thưởng thức Vũ Khúc Nghê Thường, Đường Minh Hoàng trở về hạ giới liền truyền may các kiểu xiêm y đúng như các tiên nữ trên cung Quảng và Đường Minh Hoàng đích thân dạy đám cung nữ múa Khúc Nghê Thường. Cuối năm đó, quan Tiết Độ Sứ cai trị xứ Tây Lương mang về triều tiến dâng một đoàn vũ nữ với điệu múa Bà-la-môn. Vua thấy điệu múa có nhiều chỗ giống Nghê Thường Vũ Khúc, liền chỉnh đốn hai bài hát và hai điệu làm thành Nghê Thường Vũ Y Khúc. Cứ mỗi đêm trăng rằm tháng tám, giữa mùa Thu, Đường Minh Hoàng cho đốt đèn màu rồi cùng với Dương Quí Phi uống rượu và ngắm đoàn vũ nữ múa Khúc Nghê Thường Vũ Y dưới ánh trăng thu.
Các vua chúa về sau thấy Khúc Nghê Thường Vũ Y của Đường Minh Hoàng rất say mê, hấp dẫn nên cũng bắt chước dùng làm vũ khúc trong những buổi yến tiệc ở chốn cung vi. Dần dần các quan địa phương cũng phổ biến đem Khúc Nghê Thường Vũ Y về phủ của mình. Rồi cứ mỗi khi rằm tháng tám giữa mùa thu, vào tiết Trung Thu, họ kêu cung nữ đốt đèn màu và múa Khúc Nghê Thường Vũ Y từ đó Tết Trung Thu lan rộng khắp nơi trong nhân gian.
Trở lại Đường Minh Hoàng, sau khi chế ra Khúc Nghê Thường Vũ Y, nhà vua đam mê múa hát hưởng lạc cùng người đẹp Dương Quý Phi vào những đêm trăng mộng triền miên nên chẳng lo toan về việc triều chính để đến nỗi Dương Quốc Trung lạm quyền. Tướng ngoài biên cương là An Lộc Sơn kéo quân về nổi loạn. Việc triều chánh đổ nát Đường Minh Hoàng không sao chống nổi loạn quân An Lộc Sơn đành dẫn nàng Dương Quý Phi cùng với triều thần bỏ chạy. Trên đường chạy vào đất Thục khi đến đất Mã Ngỡi thì quân lính không chịu đi theo phò, họ buộc Đường Minh Hoàng phải giết nàng Dương Quý Phi. Quân binh kết tội do nàng đã làm nhà vua bê tha đến nỗi phải loạn lạc. Đường Minh Hoàng bịn rịn không nở chia lìa, nàng cúi đầu lạy đấng quân vương rồi tự vận chết. Lúc bấy giờ bên cạnh nhà vua có một nhà thơ nổi tiếng tên là Bạch Cư Dị làm chức Tả Thập Di rồi bị biếm đi làm quan Tư Mã ở đất Giang Châu nên gọi là Giang Châu Tư Mã. Đến đời Đường Minh Hoàng, Bạch Cư Dị được triệu về kinh thăng chức Thượng Thư Hình Bộ. Bạch Cư Dị chạy theo Đường Minh Hoàng đã chứng kiến cảnh Dương Quý Phi tự vận và đã cảm thông được tấm lòng của ông vua yêu nghệ thuật đau khổ vì mất một nàng quý phi sắc nước hương trời nên đã làm một bài thơ Trường Hận Ca. Bài thơ bày tỏ nỗi đau khổ của nhà vua trước sự bức bách của quân sĩ buộc Dương Quý Phi phải tự vận.
Về sau cứ mỗi đêm trăng sáng, Đường Minh Hoàng nhớ đến Dương Quý Phi truyền một cung nữ ngâm khúc Trường Hận Ca để ôn lại chuyện cũ đau thương. Tiếng ngâm của nàng cung nữ văng vẳng theo làn gió của đêm Trung Thu trăng tỏ. Đường Minh Hoàng thẫn thờ ôm bầu rượu khóc cho cuộc tình đã gãy đoạn khi còn ân ái mặn nồng…
(Nguồn: Minh Tấn/ Tài liệu tham khảo: Điển tích xưa)


