Chương 52
Thơm quá, cứng rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Con Hải thú cua khổng lồ này trông khá hung hãn, nhưng phương thức tấn công đơn giản, chỉ biết hai chiêu quét ngang hoặc bổ xuống thân thuyền. Chiếc thuyền pháo kích dữ dội kiềm chế hành động cua khổng lồ, dũng sĩ nhìn mặt biển bị ánh lửa nhuộm đỏ mới hoàn hồn. Hoàn hồn rồi, bọn họ không thể hoảng loạn, chỉ có đồng tâm hiệp lực giết chết con Hải thú này mới có thể sống sót! Khai mới văn lạnh đề tài ngao bơi đích đầu thiết tác giả.
Bọn họ xuất ra cách thức tấn công của từng người, động tác cua khổng lồ trở nên chậm chạp. Ngốc nghếch sảng điêu khắc trên cát ngọt văn.
“Không ít hạt giống lần này biểu hiện không tệ.” Giáo y thất vẫn như cũ sáng như ban ngày, giáo y đích bàn làm việc.
Vài người đang đứng tại nơi cao của chiếc thuyền nào đó sâu bên trong hạm đội, từ cách ăn mặc có thể nhận ra địa vị của những người này không thấp, trên eo mỗi người đều đeo một cây súng tạo hình rườm ra hoa hòe giống ốc biển.
Bọn họ cầm ống nhòm trên tay, phần thấu kính trên ống nhòm không phải là thấu kính mà là mắt Hải thú nào đó có thị lực cực tốt. Công tắc điều chỉnh trên thân kính, có thể phóng đại cảnh tượng đằng xa gấp trăm lần, giống như đích thân đến hiện trường chiến đấu quan sát tình hình dũng sĩ đối đầu Hải thú. Giáo y thất trong chỉ có dồi dào nhịp điệu đích bàn phím đánh tiếng.
“Cái người kéo càng cua đó không tệ, sức mạnh có thể sánh ngang với Hải thú bình thường. Người đó tên gì?”
“Nhan Đại Tráng.” Bộ trống tuyển liễu cái chuyến bay của chú ong vàng.
“Còn có ba người sức khá mạnh ở hướng Nam, thể lực mạnh có thể đối phó với đa số tình huống. Còn có hai người phụ nữ mặc áo sặc sỡ phía Đông… Chạy ra khỏi đi thể khiến nàng ôm bắp đùi đích người.
“Mọi người nhìn thấy thằng nhóc da ngăm kia không?”
Đôi mắt trên ống nhòmểđều đổ dồnĩvề người thiếuîniên tay chânãnhanh nhẹn. Thân)hình của cậuẫthuộc dạng gầyľtrong nhóm dũngĩsĩ, nhưng sứcặlực không tệ,ɨcó thể chạyἲnhảy thoăn thoắt,ĩduy trì tốcứđộ cao trênéđống gãy đổựcủa chiếc thuyền.õĐa phần đònĭtấn công tríìmạng đối với‹cua khổng lồáđều đến từ(cậu.
“Cậu ta rấtởgiỏi lợi dụngĩưu thế địaêhình để tấnỵcông, nắm chắcỡnhược điểm củaíHải thú, mỗi³lần ra tayạđều không lãngấphí sức lựcễcơ thể. TộcõNgười chúng taỗcó sức mạnhɨlớn thế nào²đi nữa cũngìlàm sao sánhựbằng tộc Biểnốkhi hóa nguyênừhình… Thằng nhócỷda ngăm này}tên gì?”
“ÔíTề Hải.”
“Ghiἳnhớ cậu ta.”ả
Thật ra Hải,thú mới làịbài sát hạchîmộ binh sauăcùng của LôiịQuốc. Những ngườiỏnày là giámắkhảo của bàiĩsát hạch này,ỵdù cho LôiĩQuốc thiếu ngườiỉcũng không cầnḻrác rưởi. Nếuịmuốn gia nhậpịđất nước mạnhịnhất trong tấtécả các nước,ígiữ được mạngÏsống trước Hảiỹthú hung hãnộlà một trongậnhững môn thiừbắt buộc. ẳ
Giám khảo tiếpờtục quan sátīnhóm dũng sĩ.ıBỗng nhiên họàphát hiện ởịmột góc vắngóvẻ nào đó,ɩmột nữ dũngẽsĩ tóc xoăn{nâu trà đangḷlàm ra hànhḹđộng hết sức[bắt mắt.
“Cô taĩđang làm gìõvậy?”
“…Hình nhưìtranh thủ ăn°gì đó.”
“Lúcînày mà cònɨăn?”
Bộ phậnɨnướng chín dướiịsự tấn côngĩcủa ngọn lửaĩcàng ngày càngánhiều, dũng sĩikia cách cuaấkhổng lồ gầnắnhất, là một¹kẻ điên liềuİmạng vì ăn,ằliên tục gắpégạch và thịt)cua, khiến ngườiồkhác nhìn sayĩmê.
Thậm chí vìẩăn thịt cuaồnướng thơm, côἷlấy dây thừngĺtreo ngược mìnhīlên cột buồm,ìbày tư thếẳđu dây, từÍđầu tới cuốiịnhiều lần thoátủhiểm khỏi gọngưkềm của củaἵkhổng lồ. Chỉệcần chậm nửa¸nhịp, cô cóíthể rơi đầuĩxuống đất.
Cô dũngẻsĩ này canỗđảm một cáchἶbất bình thường!
Giámıkhảo rối rítỉphát ra tiếngựthán phục, giốngỉnhư xem tiếtẳmục xiếc thúọđi trên dâyăthép xuất sắc.êDũng sĩ kiểuồgì mới cóâthể làm raơhành động bạiìnão thế này?ịNhưng không sợἵhãi cũng làễưu điểm nổiẫbật của dũngỉsĩ này, có]thể làm línhótiên phong thămụdò bẫy rậpIcủa tộc Biển.ḹCô đạt chuẩnỹrồi.
Tên họ VânľThiển được viếtỏlên sổ ngườiļhợp lệ.
Dưới sựỉtấn công đồngựloạt của cácặdũng sĩ, cuaẵkhổng lồ ầmỉầm ngã xuốngἳbiển, dậy lênЇsóng biển caoÎngất. Vân Thiểnỉcũng góp mộtạphần sức lựcằtrong đó, nhìnìbộ dạng ợɩliên tục củajcô là biếtĭđã ăn khôngỉít xác cuaọkhổng lồ.
“Hơi thiếuἴgiấm.” Vân ThiểnÍtiếc nuối nói.]Lúc sau cô[hơi ngán, nếuỉcó một đĩaịgiấm, cô cóỡthể ăn thêmjnửa tiếng. VânỡThiển lại ợịmột cái.
Thân thểítộc Người ở°thế giới tậnỡthế này thậtĪhữu dụng, khứuùgiác có thểịdùng thay mắt.
Nhữngăthuyền khác thảýxuống thuyền nhỏ,ịcó không ítạngười chèo tới.ÏMột nhóm ngườiựnhặt xác trênãmặt biển, mộtịnhóm người đọcḻtên họ dũngỗsĩ, đọc xongòrồi nói: “…Trênèđây là nhữngẳngười đạt tiêuıchuẩn bài sátảhạch cuối cùng,ễchúc mừng mọiồngười trở thànhĪdũng sĩ chínhọthức của LôiưQuốc.”
Trong biểnÎcó không ítạngười không đượcīđọc tên thanỡtrời trách đất.ốNếu biết sớmẫchuyện như vậy,[họ đã chạyịđi đối phóêHải thú rồi.ịĐáng tiếc, họỹđã không còn)cơ hội, muốnâgia nhập LôiầQuốc chỉ đànhĮđợi sát hạchõdũng sĩ đợt[sau chưa biếtĩkhi nào thìĬmở.
Vân Thiển ngheêđến tên mình,ἳngồi trên thuyềnɪnhỏ ngỡ ngàng.îThì ra lúcἰnãy cũng làãbài sát hạchïsao, cô chỉĩdựa vào ănìcua mà vượtĮqua á?
Lại cóἱhai người điỷlên thuyền, thuyềnĪnhỏ ngồi đầy.ἲBên tay tráiỉVân Thiển ngồiồxuống một mảngềmosaic màu nâu,ũcô lịch sựĩnhìn sang, nởĮnụ cười buônjbán. Mặc dùẳkhông nhìn rõúngười ta, nhưng}cứ cười trướcặchẳng sai.
Mọi ngườiıđều là ngườiệthông qua sátồhạch, sau nàyớlà đồng nghiệp,ýquan hệ hòaḽthuận cơ bảnềkhông thể thiếu.
Trướcókhi mosaic màuìnâu ngồi xuống,íVân Thiển đềuḽchào hỏi với{mỗi người lênЇthuyền như thế,ếmọi người đềuĨcó ấn tượngưtốt với cô.
Lần này cũng vậy, Vân Thiển cười hai mắt cong cong: “Chào.”
Đoạn văn dài như vậy nhưng Ô Tề Hải chỉ nghe ra một ý, đó là Vân Thiển có ý với cậu.
Cô hoài nghi em trai này đang đá xoáy mình. Lúc nãy ngoại trừ ăn và ăn, cô không hề biểu hiện ra bản lĩnh lợi hại chỗ nào cả…
Mắt Ô Tề Hải hơi lóe sáng, không ngờ Vân Thiển lại cười tươi với cậu như thế, chẳng lẽ biểu hiện ban nãy của cậu đã hấp dẫn sự chú ý của cô? Hay là hai lần tiếp xúc trước đã để lại ấn tượng tốt với cô?
Ô Tề Hải cho rằng bộ dạng nói một tràng của Vân Thiển rất đáng yêu.
Mùi của cô rất thơm.
Người bên cạnh bật ra tiếng cười nhạo đã chứng minh chuyện này: “Nhóc đen, nếu bàn về bản lĩnh, mọi người đều thấy rõ chẳng có mấy người có thể qua được cậu. Người ra sức nhiều nhất lúc nãy cũng là cậu, cậu và cô ấy rốt cuộc là ai chỉ dạy ai đây?”
Xem ra cậu không uổng phí sức lực.
Dưới ánh trăng và tàn lửa còn lại trên mặt biển, đôi mắt của Vân Thiển xinh đẹp rạng rỡ, mặc dù tóc nâu bù xù, trên mặt lấm bẩn lỗ chỗ, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp của cô.
Ô Tề Hải: “Chị gái, em hiểu ý chị. Ở đây nhiều người quá, chúng ta có thể gặp riêng rồi nói.”
Không những cô sùng bái cậu, còn cường điệu so sánh cậu với mặt trời, đến tận chín cái. Quả nhiên bọn họ đều vừa gặp đã yêu đối phương.
Mùi của cô rất thơm.
Người bản xứ thế giới tận thế cũng có âm dương sư(*) à?
Dưới ánh trăng và tàn lửa còn lại trên mặt biển, đôi mắt của Vân Thiển xinh đẹp rạng rỡ, mặc dù tóc nâu bù xù, trên mặt lấm bẩn lỗ chỗ, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp của cô.
Đã lâu rồi cậu không có cảm giác đói bụng, mà cô lại lần nữa gợi lên cảm giác thèm ăn của cậu.
…Thơm quá.
…Thơm quá.
Chị gái nói chuyện ẩn ý quá, nếu là người khác sẽ không hiểu ẩn ý mà chị gái muốn nói.
Cứng rồi.
Xem ra cậu không uổng phí sức lực.
Ô Đậu ngửi thấy mùi trên người Ô Tề Hải, đạp mạnh cậu một cước. Con non trong kỳ tìm bạn không tốt ở chỗ này, lúc chiến đấu xong, cảm xúc kích động sẽ động dục bất cứ chỗ nào.
Ánh mắt cậu cảnh cáo Ô Tề Hải kiềm chế lại một chút, đừng tùy tiện tỏa ra mùi “đòi giao phối”, lỡ kéo tộc Biển tới thì làm sao đây?
Ô Tề Hải hít sâu, phản ứng cơ thể biến mất, nhẹ giọng chào hỏi Vân Thiển: “Chào chị, em là Ô Tề Hải. Khả năng tránh né càng cua của chị lúc nãy thật lợi hại, sau này em có thể nhờ chị chỉ bảo một chút không?”
Ô Tề Hải từng nghe mẹ nói, đa phần tộc người đều e thẹn, ngại biểu đạt tình yêu trực tiếp, thường giấu ẩn ý trong lời nói. Nếu lựa chọn tộc Người làm bạn đời, lúc tán tỉnh, cậu phải chú ý điểm này hơn.
Vân Thiển: “?”
Cô hoài nghi em trai này đang đá xoáy mình. Lúc nãy ngoại trừ ăn và ăn, cô không hề biểu hiện ra bản lĩnh lợi hại chỗ nào cả…
Người bản xứ thế giới tận thế cũng có âm dương sư(*) à?
Lần này cũng vậy, Vân Thiển cười hai mắt cong cong: “Chào.”
Đã lâu rồi cậu không có cảm giác đói bụng, mà cô lại lần nữa gợi lên cảm giác thèm ăn của cậu.(*) Nghĩa bóng để chỉ những người nói cạnh khóe, bề ngoài ý này nhưng bên trong lại ý khác.
Ô Tề Hải hít sâu, phản ứng cơ thể biến mất, nhẹ giọng chào hỏi Vân Thiển: “Chào chị, em là Ô Tề Hải. Khả năng tránh né càng cua của chị lúc nãy thật lợi hại, sau này em có thể nhờ chị chỉ bảo một chút không?”
Người bên cạnh bật ra tiếng cười nhạo đã chứng minh chuyện này: “Nhóc đen, nếu bàn về bản lĩnh, mọi người đều thấy rõ chẳng có mấy người có thể qua được cậu. Người ra sức nhiều nhất lúc nãy cũng là cậu, cậu và cô ấy rốt cuộc là ai chỉ dạy ai đây?”
Ô Tề Hải nheo mắt nhìn người nói. Lát sau, cậu nở nụ cười đáng yêu, giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Em thật sự nghĩ chị gái rất lợi hại, không thể chỉ dạy em sao? Em rất muốn học với chị mà…”
Ô Tề Hải nheo mắt nhìn người nói. Lát sau, cậu nở nụ cười đáng yêu, giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Em thật sự nghĩ chị gái rất lợi hại, không thể chỉ dạy em sao? Em rất muốn học với chị mà…”
Ánh mắt cậu cảnh cáo Ô Tề Hải kiềm chế lại một chút, đừng tùy tiện tỏa ra mùi “đòi giao phối”, lỡ kéo tộc Biển tới thì làm sao đây?
Lại đá xoáy cô.
Đã lâu rồi cậu không có cảm giác đói bụng, mà cô lại lần nữa gợi lên cảm giác thèm ăn của cậu.
Vân Thiển cũng chớp mắt, cố ý nói bằng giọng điệu ngọt ngào: “Làm gì có, ngài quá khách sáo quá rồi, tôi làm sao xứng với hai chữ “chỉ dạy” mà ngài dùng. Tôi nhớ lại những động tác mà ngài nói, mấy thứ đó quá đơn giản, ai cũng làm được… Tôi không giống ngài, nếu trên trời có mười mặt trời, ngài chính là hào quang chói lóa của chín mặt trời. Người tài giỏi như ngài, tôi thật sự dạy không nổi!”
Bên ngoài khen ngợi, bên trong châm chọc.
Vân Thiển: “?”
Bên ngoài khen ngợi, bên trong châm chọc.
Ô Tề Hải cho rằng bộ dạng nói một tràng của Vân Thiển rất đáng yêu.
(*) Nghĩa bóng để chỉ những người nói cạnh khóe, bề ngoài ý này nhưng bên trong lại ý khác.
Ô Đậu ngửi thấy mùi trên người Ô Tề Hải, đạp mạnh cậu một cước. Con non trong kỳ tìm bạn không tốt ở chỗ này, lúc chiến đấu xong, cảm xúc kích động sẽ động dục bất cứ chỗ nào.
Đoạn văn dài như vậy nhưng Ô Tề Hải chỉ nghe ra một ý, đó là Vân Thiển có ý với cậu.
Không những cô sùng bái cậu, còn cường điệu so sánh cậu với mặt trời, đến tận chín cái, quả nhiên bọn họ đều vừa gặp đã yêu người còn lại.
Ô Tề Hải từng nghe mẹ nói, đa phần tộc người đều e thẹn, ngại biểu đạt tình yêu trực tiếp, thường giấu ẩn ý trong lời nói. Nếu lựa chọn tộc Người làm bạn đời, lúc tán tỉnh, cậu phải chú ý điểm này hơn.
Chị gái nói chuyện ẩn ý quá, nếu là người khác sẽ không hiểu ẩn ý mà chị gái muốn nói.
Ô Tề Hải: May mà khả năng hiểu của cậu rất tốt!
Cứng rồi.
Ô Tề Hải: “Chị gái, em hiểu ý chị. Ở đây nhiều người quá, chúng ta có thể gặp riêng rồi nói.”
Vân Thiển cũng chớp mắt, cố ý nói bằng giọng điệu ngọt ngào: “Làm gì có, ngài quá khách sáo quá rồi, tôi làm sao xứng với hai chữ “chỉ dạy” mà ngài dùng. Tôi nhớ lại những động tác mà ngài nói, mấy thứ đó quá đơn giản, ai cũng làm được… Tôi không giống ngài, nếu trên trời có mười mặt trời, ngài chính là hào quang chói lóa của chín mặt trời. Người tài giỏi như ngài, tôi thật sự dạy không nổi!”
Vân Thiển: “?”
Mắt Ô Tề Hải hơi lóe sáng, không ngờ Vân Thiển lại cười tươi với cậu như thế, chẳng lẽ biểu hiện ban nãy của cậu đã hấp dẫn sự chú ý của cô? Hay là hai lần tiếp xúc trước đã để lại ấn tượng tốt với cô?
Người này còn muốn gặp riêng cô đấu tay đôi, quá đáng lắm rồi!
Bé Hải đúng thật là cây hài mới mà. Những suy nghĩ của bé thật là atsm…haha
Gòi xong. Ông nói gà, bà nói vịt r, hai người không chung tần sóng gì cả.?
ông nói gà bà nói vịt phiên bản người tiến hóa và một chủng tộc chưa rõ à =)))
=))))) càng ngày phân thân càng dê cụ hơn í
Ô Tề Hải không phải tộc người hả?
Không, khả năng hiểu của tiểu Hải hông tốt xíu nào luôn á.
Tiểu Hải bổ não còn hơn hẳn Tống Hành Chỉ =)))))
Hai người không bắt kịp sóng não mà vẫn nói như đúng rồi =)))))
Giới ơi là Giới ăn ở sao mà phân thân của ngài toàn dễ cứng vậy haha