Chương 51
Quốc gia trên biển
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sóng vỗ mạn thuyền, gió biển nhè nhẹ, cơ thể khô cạn như sắp chết, đằng trước giội tới nước biển mát lạnh, vị tanh mặn lúc này lại giống như cam lộ thượng hạng. Tất cả những người trên boong thuyền đói khát mà hấp thu lượng nước này.
Vân Thiển là một thành viên trong đó. Nàng hiểu sai hắn đích thoại, chính là bởi vì nàng rất ngu xuẩn.
Sinx/x giây trước, cô vẫn còn đang xem bài tập của Tống Hành Chỉ, giây kế tiếp đã đi tới thế giới tận thế mới. Người này là giả vờ làm bình tĩnh, hay là thật đích bình tĩnh.
Mặt đất bên dưới chao đảo, Vân Thiển nghĩ hẳn cô đang ở trên boong thuyền. Mặt trời trên đỉnh đầu gay gắt là kẻ đầu sỏ khiến cơ thể cô mất nước. Nàng hiểu sai hắn đích thoại, chính là bởi vì nàng rất ngu xuẩn.
Không ít thi thể trên boong thuyền chết vì mất nước quá độ.
Có một thi thể rất gần Vân Thiển, gần đến nỗi mặt đối mặt. Bề ngoài loài người nhưng đồng thời cũng có đặc điểm của loài cá, phần mang cá mọc ẩn hiện hai bên má đang mất đi sức sống, không còn đóng mở.
Chúa cứu thế nhắc nhở: 【Thế giới này tồn tại sinh vật bán thần, xin người chơi chú ý an toàn của bản thân.】 Chỉ cần chính mình không xấu hổ, như vậy xấu hổ đích.
Thân phận Vân Thiển tại thế giới tận thế này là dũng sĩ tham gia sát hạch mộ binh của Lôi Quốc, tới từ một đội thuyền nhỏ.
Chúa cứu thế chỉ cho một thông tin đơn giản: Ở thế giới hiện tại, chỉ có hạm đội với số lượng thuyền từ chục nghìn trở lên mới có thể gọi là đất nước, được gia nhập đất nước và trở thành dũng sĩ là một vinh dự rất lớn. Địa vị dũng sĩ tương đương binh sĩ. Nhất thời gian bầu không khí có chút vi diệu.
Vân Thiển đẩy thi thể bốc mùi trước mặt ra, trong tầm mắt cô là mảng lớn màu sắc và mosaic bản to. Thính giác và khứu giác của cô vốn đã nhạy bén, ở thế giới này lại càng phát triển, có thể phân biệt được mùi vị khác nhau.
Cô cảm giác tay hơiấngứa. Giơ tayỡlên nhìn, VânἳThiển phát hiệnɩdưới sự thấmóướt của nướcĩbiển, bộ phậnầhình vây trênẫcánh tay côúđang xòe ra.íCô bây giờừlà người hayồcá?
Mặt đấtếchấn động thìnhầthình, một ngườiọthân hình caoἰlớn bước từỉkhoang thuyền ra,íbắc loa hôḻto ——
“Những ngườiícòn sống, cácệngười đã thôngịqua kiểm tra,ộhiện tại đãựlà dũng sĩỉcủa Lôi Quốc!”ɩ
Tiếng hoan hôẹvang dội của[tất cả nhữngửngười xung quanhìkhiến màng nhĩếVân Thiển nhóiÏđau. Cô nhìnậđồng hồ cứuìthế, trong phạmïvi trăm mét(không có nhắcìnhở có người[chơi khác.
Vân Thiển:íChẳng lẽ chỉẫcó một mìnhờmình, vậy làmìsao vọc nước?
Baloìkhông gian chỉịcó một túiẫngủ, Vân Thiểnìtiện tay nhặtóhai thanh gậy¹gỗ bỏ vàoểbalo không gian.
Tạmỉthời cô khôngÍnắm rõ tìnhἵhình thế giớiủnày, cũng khôngạbiết “sinh vậtểbán thần” màĺChúa cứu thếúnói là cáiủgì, chỉ đànhíhành động theoἷnhững người khác.
Tóc‹tự nhiên củaἱVân Thiển rủĩxuống che phủ²khuôn mặt, đứngḻgiữa đám ngườiỉkhông thề thuἴhút.
Cô bước chậmĭrãi, dáng điĩliu xiu, cóũdũng sĩ nghĩộcô không cònèsức lực, tốtļbụng hỏi: “Chịígái, trông chịĨcó vẻ mệtềmỏi, cần giúpẫdỡ không?”
VânèThiển: “Không cần,ộcảm ơn.”
Dũng²sĩ kia: “Vậy)chị gái cẩnấthận một chút,]coi chừng bịíngười khác giẫmīlên.”
Người kiaɨphát ra tiếngỵcười khẽ, đi[ngang qua cô,ilà một mảngèmosaic màu nâu.
Sốầngười tham dựļsát hạch rấtĺnhiều, có nữıcó nam. Boongĩthuyền lớn hơnằVân Thiển tưởngỏtượng, nhìn khôngíthấy điểm cuối,ẵlà chiếc thuyềnĩkhá lớn. Côḷlại nhìn haiỹbên, trừ thuyềnἰđi ngang hàng,ơcòn lại đềuẻlà biển cảĩmênh mông, dườngỳnhư chiếc thuyềnḽbọn họ đangếở là thuyềnịở ngoài cùngɪhàng ngũ hạmũđội.
Không khí đầyἳmùi tanh củaábiển, một sốɨngười xì xàoộbàn tán. Thấyợngười dẫn độiÎphía trước khôngỉtrách mắng, tiếngônói chuyện dầnĨtrở nên lớnɩhơn.
“Tốt quá, từẫlâu đã ngheἲnói sát hạchảLôi Quốc rấtệkhó, không ngờĩđúng là sốngἲdở chết dở.ẵNgười nhà tôiếbiết tôi thôngẵqua sát hạchăchắc chắn sẽľrất vui, hiIvọng sau nàyótích lũy chiếnĩcông, có thểịmau chóng đónừngười nhà đếnờđây sinh sốngĮ.”
“Đừng vuiãmừng sớm quá,ụlần này LôiâQuốc mở rộngỉchiêu mộ dũngìsĩ không phảiỡđến hưởng phúc,ỹmà là làmĺđội cảm tử…”Î
“Tức là sao?”ɩ
“Mấy người khôngỉnghe nói à,‹lúc Đại côngơchúa đi tuầnľhải bị tộcįBiển bắt làmỉtù binh. Lầnónày, Lôi Quốcĩchiêu mộ dũngũsĩ là đểīđi cứu Đạiĩcông chúa đấy!”i
“Chậc, tôi ngheụnói chuyện nàyénên mới báoữdanh, cái gìícó thể lớnìhơn công laoÏgiết tộc Biểnộchứ?”
“Giết tộcíBiển? Đúng là{nhóc con nóiđchuyện không biếtẳtrời cao đấtữdày…”
Bọn họÎmồm năm miệngẽmười nói rấtữnhiều, cho đếnýngười dẫn độiìphía trước mắngìim lặng, độiĩngũ mới yênợtĩnh lại. Nhómồngười bước vàoễkhoang thuyền. Vớiẹtư cách làảdũng sĩ cấpđthấp nhất, bọnIhọ chỉ cóớthể ngủ tầngĨdưới cùng củaồthuyền canh gácửbên ngoài, mỗiịngười chỉ cóâmột chiếc võngἳđể nghỉ ngơi.
Nơiınày dựng rấtἵnhiều cột, khôngịgian vốn rộngḻrãi trở nênḻnhỏ hẹp dướiỵhiệu ứng thịủgiác.
Mỗi hai cộtửnhà có ba)chiếc võng mắcỉtừ trên xuống}dưới, đung đưaélắc lư theoĺthân thuyền.
Người dẫnἱđội bảo mọiẵngười tự tìmớvõng ngủ. Đánhidấu xong, sauἵnày sẽ là{chỗ ngủ cốịđịnh của bọnịhọ, không thểầtùy tiện thayứđổi. Tương laiãnếu có dũngḹsĩ đạt đượcạchiến công, ngườiấđó có thểīcó cơ hộiịở phòng riêngớtầng trên.
Người dẫnấđội: “Mỗi ngàyăkết thúc huấnἳluyện sẽ đượcợphát cho thịt}Hải Thú, khôngỉcần lo lắngấthức ăn. Tươngftự, ai lậpừchiến công, mỗiĭngày sẽ cóỉthêm một bátãcơm trắng vàἲmột miếng thịtìtộc Biển.”
Nhómởngười ồn àoơlên: “Lôi Quốcìđúng là giàuịnứt đố đổĩvách, chỉ làịdũng sĩ màựđã được ănịcơm trắng?”
“Cơmòtrắng đấy, thứĨquý giá nhưạvậy, bây giờ‹bùn đất trồngìđược lúa gạoủđều rất hiếm.”ọ
“Còn có thịtũtộc Biển! Thịtẩtộc Biển! Soăvới cơm trắng)còn là thứỉquý hiếm hơn.ḻTôi có ngheỉlầm không vậy?”f
“Ngạc nhiên thật,°không ngờ LôiịQuốc…”
Vân Thiểnἳmù mờ hòa[lẫn vào đámḻđông, nghe bọnîhọ hào hứngIhỏi thăm làmểchuyện gì mớiĨcó thể lậpĬchiến công.
Người dẫnòđội thấy mìnhḹđã thành côngỉgợi lên hứngđthú cho binh{sĩ mới, ôngİta hài lòngĨgật đầu, khôngơtrả lời câuồhỏi của ngườiừkia, chỉ đáp:ờ“Rất nhanh sẽİcó cơ hộiơđể các ngườiἴlập chiến công,ốbây giờ nhiệmἳvụ quan trọngİnhất là huấnἲluyện! Trong thờiégian ngắn nhất,ícác người phảiúnắm rõ nhượcôđiểm của tộcĩBiển, chiến đấuựvới chúng…”
VânĩThiển phát hiệnĨlúc nói tớiồmuốn đối phó[tộc Biển, cóệkhông ít ngườiưnổi lên cảmẻgiác sợ hãi.ắCho đến khiịngười dẫn độiộrời đi, sựĪsợ hãi nàyĩmới dần biếnìmất theo thờiềgian.
Môi trường dướiiđáy khoang thuyềnỉmờ tối, VânúThiển chọn đạiĬmột chiếc võng.ĬBên cạnh vangêlên tiếng phunểnước miếng, VânẵThiển khựng lại,ĩkế tiếp làḻtiếng nghi hoặcãcủa người khác:ḹ“Rốt cuộc côɨcó chọn võngónày không? Khôngìđánh dấu thì{tôi chọn trướcẩđấy.”
Vân Thiểnẹkhông biết làmửsao đánh dấu,ἵcô cười nói:ĩ“Anh trai, nếu[anh muốn thìàchọn võng nàyítrước đi, tôiílại tìm cáiįkhác.”
Thái độ²của cô hếtịsức khách sáo,ơngược lại khiếníngười nói chuyệnỉhơi xấu hổ.íHẳn là anhjta rất muốnõchiếc giường này,ầVân Thiển nhường,éanh ta lậpẵtức bước lên°đánh dấu.
“Phụt ——”ị
Vân Thiển ngửiĩthấy một mùiứgiống với mùiằtrên thân ngườiékia, chỗ tiếpầgiáp cổ họngivà hàm dướiīphồng lên mộtịcái bướu nhỏ,ồkhiến cô rấtfmuốn khạc nước[bọt tranh giànhíđịa bàn với[người khác.
Vân Thiển:ỡĐám người nàyIlà Alpaca(*) đấyíà?
(*) Còn gọiἲlà Lạc đàờkhông bướu hoặcìLạc đà cừu,ḷcó thói quenìphun nước bọtĪkhi stress hoặc(khó chịu.
Cô đã biết làm sao để đánh dấu, chọn võng ngủ. Cô chọn tầng dưới, dường như tầng giữa và trên chưa có người. Vân Thiển nhục nhã phun nước miếng đánh dấu, sau đó có hai người đi tới.
Nhóm người nhận túi nước mới của mỗi người xong, bèn muốn đến điểm tập hợp mà người dẫn đội vừa nói đến trước tiên.
Đây là thế giới sau khi bị đại dương nhấn chìm thì không còn đất liền nữa, sinh vật chủ yếu gồm tộc Người, tộc Biển và Hải thú.
Vậy chẳng phải gạch cua sẽ ăn hoài không hết sao?
“Hên thật, chỗ này chưa có ai. Đậu Đậu, chú ngủ bên kia đi, cháu muốn chọn giường này!”
Vân Thiển há to miệng ăn thịt sò biển, tôm hùm, ốc biển. Hai má phồng lên nhét đầy đồ ăn giống như hamster, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn sang chỗ khác.
“Sao lại chọn nơi vắng vẻ thế…”
Người khác ăn cơm một cách máy móc, Vân Thiển lại ăn ngon lành. Thịt sò biển lớn như vậy nhưng lại không hề tanh, toàn là vị tươi.
“Đương nhiên là thật, nếu không tại sao Lôi Quốc lại đột nhiên chiêu mộ dũng sĩ. Bọn họ làm vậy là để chúng ta làm lính tiên phong, quỷ cảm tử đấy.”
“Nghe nói lúc Đại công chúa khóc, hải âu cũng không đành lòng nhìn, dừng lại bay lượn an ủi cô.”
Võng phía trên Vân Thiển nhanh chóng bị đánh dấu. Tiếp theo, bọn họ phải đi nhận túi nước.
Chiếc thuyền khác khai hỏa về phía cua khổng lồ, có dũng sĩ bắt đầu tấn công dưới nước. Ngọn lửa dường như đun sôi nước biển, cua khổng lồ đau đớn di chuyển giữa đợt sóng.
Tộc Người có ưu thế thành thạo nghiên cứu vũ khí, vũ khí hạng nặng trang bị trên thuyền có thể bắn thủng cả cơ thể tộc Biển, vì vậy tộc Biển ít khi tiếp cận hạm đội đông đúc.
Nhóm người nhận túi nước mới của mỗi người xong, bèn muốn đến điểm tập hợp mà người dẫn đội vừa nói đến trước tiên.
Vân Thiển được phân đến chỗ con sò biển lớn hơn nửa người cô, chất thịt sò bên trong tươi mềm, vậy mà người bên cạnh còn chê sò biển này quá nhỏ.
Bản tính nhiều chuyện đã khắc sâu vào xương tủy loài người, một trong những nguyên nhân quan trọng của việc sáng tạo ngôn ngữ đó là để tám chuyện. Đề tài sắc đẹp của Đại công chúa đánh bay bầu không khí nặng nề trong phút chốc, tất cả mọi người gia nhập thảo luận, mồm năm miệng mười phát biểu cách nhìn của mình.
Vân Thiển lắc túi nước, mở ra ngửi, dường như bên trong là nước biển. Cô uống một ngụm, người bên cạnh cười mắng: “Coi ở đây có tên uống nước biển này, bị phơi nắng đến sợ rồi sao? Tưởng bên trong cơ thể cũng cần bổ sung nước à, ha ha ha ha!”
Vân Thiển học theo dáng vẻ cầu nguyện của người khác, cầu xin Thần Chiến Tranh tha thứ lỗi lầm bọn họ phạm phải.
“Chắc chắn là vậy…”
Nhờ vậy Vân Thiển mới biết nước bình thường bọn họ uống là nước ngọt sau khi lọc, nước biển chỉ để làm ẩm bề mặt da.
Hải sản tươi sống khổng lồ, ngoại trừ không có gia vị thì không còn khuyết điểm nào khác.
Hôm nay chỉ tiến hành huấn luyện sức chịu đựng đơn giản, sau đó bọn họ đến boong thuyền ăn cơm. Sắc trời đã tối, vài chỗ dưới đất boong thuyền đặt xương Hải thú màu trắng, có thể nhóm lửa làm chín thức ăn.
Vân Thiển ở đây cực kỳ đói bụng, cho dù ăn bao nhiêu cũng không có cảm giác no. Những người khác cũng thế, hình như đây là tình trạng bình thường ở thế giới này.
Sôi nổi chợt giảm sút, tất cả mọi người đều trở nên im lặng, ăn thức ăn trên tay nhưng lại giống như nhai sáp. Vân Thiển kéo đề tài nặng nề sang một hướng khác: “Hẳn Đại công chúa rất xinh đẹp nhỉ? Ngay cả tộc Biển cũng không nỡ giết mà còn muốn cưới?”
Không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi người đều luôn có cảm giác đói.
Vân Thiển được phân đến chỗ con sò biển lớn hơn nửa người cô, chất thịt sò bên trong tươi mềm, vậy mà người bên cạnh còn chê sò biển này quá nhỏ.
Ngay lúc cô lại nhét một miếng thịt to vào miệng, một chiếc càng khổng lồ tấn công từ bên cạnh tới, kẹp đứt con thuyền thành hai nửa. Thân thuyền gãy đôi, sóng biển cuồn cuộn, người hai bên trượt xuống giữa thuyền.
(*) Purin: hợp chất từ cabon và nitơ, có mặt trong hầu hết các loại thực phẩm và đồ uống, nhưng nhiều nhất là trong hải sản, nội tạng, đồ uống có cồn. Ăn quá nhiều thực phẩm chứa purin có thể gây ra bệnh Gout
Vân Thiển lấy làm lạ, đây là thiên đường gì thế?
Tộc Người vốn sống ở đất liền. Sau khi đại dương lan tràn khắp thế giới, bọn họ đóng thuyền sinh sống trên biển, từ từ tiến hóa bề ngoài phù hợp sinh tồn nơi biển cả, cũng tức là mang cá có thể hô hấp dưới nước cùng bộ vây nằm ở cánh tay và cẳng chân giúp bọn họ bơi nhanh hơn.
Võng phía trên Vân Thiển nhanh chóng bị đánh dấu. Tiếp theo, bọn họ phải đi nhận túi nước.
Cô thích ăn hải sản, nhưng hải sản quá đắt, dù là nghêu sọc rẻ nhất thì ăn nhiều cũng dễ bị purin(*) cao hoặc bị Gout. Ở đây, cô có thể ăn hải sản thoải mái ư?
Vân Thiển hỏi: “Thật vậy không? Công chúa bị tộc Biển bắt đi thật à?”
Vân Thiển há to miệng ăn thịt sò biển, tôm hùm, ốc biển. Hai má phồng lên nhét đầy đồ ăn giống như hamster, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn sang chỗ khác.Vậy chẳng phải gạch cua sẽ ăn hoài không hết sao?(*) Purin: hợp chất từ cabon và nitơ, có mặt trong hầu hết các loại thực phẩm và đồ uống, nhưng nhiều nhất là trong hải sản, nội tạng, đồ uống có cồn. Ăn quá nhiều thực phẩm chứa purin có thể gây ra bệnh Gout
“Hoàng tử nước khác đều muốn cầu hôn Đại công chúa, đủ nhận ra mức độ đẹp của cô ấy!”
Hải sản khổng lồ vừa được vớt dưới biển lên, mùi vị tươi ngon lại nhiều thịt.
Vân Thiển lắc túi nước, mở ra ngửi, dường như bên trong là nước biển. Cô uống một ngụm, người bên cạnh cười mắng: “Coi ở đây có tên uống nước biển này, bị phơi nắng đến sợ rồi sao? Tưởng bên trong cơ thể cũng cần bổ sung nước à, ha ha ha ha!”
Sau khi mọi người được chia thức ăn xong cũng không thể ăn ngay mà phải sám hối lỗi lầm từng phạm trước Thần Chiến Tranh, qua mười giây, bọn họ mới có thể thưởng thức món ăn.
Ô Tề Hải cười đến rung người, nước da bánh mật bóng loáng nổi rõ dưới ánh lửa bập bùng. Cậu cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối, che đi sự biến hóa của con ngươi.
Vân Thiển học theo dáng vẻ cầu nguyện của người khác, cầu xin Thần Chiến Tranh tha thứ lỗi lầm bọn họ phạm phải.
Sắc mặt Ô Đậu chợt biến, thấp giọng cảnh cáo: “Khó khăn lắm chúng ta mới lẫn vào được, cháu đừng có làm bậy.”
Cầu nguyện xong, nhóm người bắt đầu ăn cơm.
Vân Thiển lấy làm lạ, đây là thiên đường gì thế?
Nhờ vậy Vân Thiển mới biết nước bình thường bọn họ uống là nước ngọt sau khi lọc, nước biển chỉ để làm ẩm bề mặt da.
Người khác ăn cơm một cách máy móc, Vân Thiển lại ăn ngon lành. Thịt sò biển lớn như vậy nhưng lại không hề tanh, toàn là vị tươi.
Cô đã biết làm sao để đánh dấu, chọn võng ngủ. Cô chọn tầng dưới, dường như tầng giữa và trên chưa có người. Vân Thiển nhục nhã phun nước miếng đánh dấu, sau đó có hai người đi tới.
Hải sản tươi sống khổng lồ, ngoại trừ không có gia vị thì không còn khuyết điểm nào khác.
“Hên thật, chỗ này chưa có ai. Đậu Đậu, chú ngủ bên kia đi, cháu muốn chọn giường này!”
Vân Thiển ở đây cực kỳ đói bụng, cho dù ăn bao nhiêu cũng không có cảm giác no. Những người khác cũng thế, hình như đây là tình trạng bình thường ở thế giới này.
Cầu nguyện xong, nhóm người bắt đầu ăn cơm.
Vân Thiển ôm cột buồm gần nhất treo ngược bên trên. Sóng biển làm ướt cả người cô, vây ở cánh tay và cẳng chân tự động giang ra, chuẩn bị sẵn sàng bơi lội.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi người đều luôn có cảm giác đói.
(*) Purin: hợp chất từ cabon và nitơ, có mặt trong hầu hết các loại thực phẩm và đồ uống, nhưng nhiều nhất là trong hải sản, nội tạng, đồ uống có cồn. Ăn quá nhiều thực phẩm chứa purin có thể gây ra bệnh Gout
Lúc ăn cơm là lúc dễ thu gom tin tức nhất. Vân Thiển miệng ngọt, lại biết làm quen, cô nhanh chóng nắm được thông tin khái quát của thế giới hiện tại trong miệng dũng sĩ cùng nhóm.
Đây là thế giới sau khi bị đại dương nhấn chìm thì không còn đất liền nữa, sinh vật chủ yếu gồm tộc Người, tộc Biển và Hải thú.
Nhưng khác với tộc Biển trời sinh là con cưng của đại dương, tộc Người không thể bơi lội dưới nước trong thời gian dài, trong gen vẫn khắc sâu khát vọng đối với đất liền. Bọn họ thích môi trường khô ráo ấm áp —— hiện nay chỉ có thuyền mới có thể đáp ứng được họ.
Tộc Người vốn sống ở đất liền. Sau khi đại dương lan tràn khắp thế giới, bọn họ đóng thuyền sinh sống trên biển, từ từ tiến hóa bề ngoài phù hợp sinh tồn nơi biển cả, cũng tức là mang cá có thể hô hấp dưới nước cùng bộ vây nằm ở cánh tay và cẳng chân giúp bọn họ bơi nhanh hơn.
Tiến hóa khiến tộc Người không thể phơi mình dưới ánh nắng chói chang, bắt buộc phải mang theo túi nước biển bên người để bổ sung lượng nước, nếu không họ sẽ mất nước mà chết giống như tộc Biển rời khỏi nước biển một thời gian dài.
Nhưng khác với tộc Biển trời sinh là con cưng của đại dương, tộc Người không thể bơi lội dưới nước trong thời gian dài, trong gen vẫn khắc sâu khát vọng đối với đất liền. Bọn họ thích môi trường khô ráo ấm áp —— hiện nay chỉ có thuyền mới có thể đáp ứng được họ.
Tộc Biển thích âm u, lạnh lẽo và ẩm ướt.
Bọn họ sống ở nơi sâu nhất dưới biển, có vô số bảo vật quý giá khiến người ta thèm muốn, vì vậy loài người và tộc Biển kết thành thù hận. Trừ chuyện đó ra, dường như còn có mâu thuẫn lớn hơn khiến tộc Người và tộc Biển nhìn nhau đã ghét, đôi bên đều có mặt trên thực đơn của đối phương, thỉnh thoảng lại choảng nhau một trận.
Tộc Biển có tộc Biển tự nhiên và tộc Biển tiến hóa từ Hải thú, bề ngoài bọn họ khác nhau, gọi chung là tộc Biển. Lúc tác chiến, họ có thể biến về nguyên hình, tộc Biển càng hùng mạnh, bản thể càng khổng lồ, rất khó đối phó.
Tộc Người có ưu thế thành thạo nghiên cứu vũ khí, vũ khí hạng nặng trang bị trên thuyền có thể bắn thủng cả cơ thể tộc Biển, vì vậy tộc Biển ít khi tiếp cận hạm đội đông đúc.
Cô thích ăn hải sản, nhưng hải sản quá đắt, dù là nghêu sọc rẻ nhất thì ăn nhiều cũng dễ bị purin(*) cao hoặc bị Gout. Ở đây, cô có thể ăn hải sản thoải mái ư?
Trước đó vài ngày, tộc Người và tộc Biển đánh nhau một trận, tộc Người thắng suýt soát.
Bọn họ sống ở nơi sâu nhất dưới biển, có vô số bảo vật quý giá khiến người ta thèm muốn, vì vậy loài người và tộc Biển kết thành thù hận. Trừ chuyện đó ra, dường như còn có mâu thuẫn lớn hơn khiến tộc Người và tộc Biển nhìn nhau đã ghét, đôi bên đều có mặt trên thực đơn của đối phương, thỉnh thoảng lại choảng nhau một trận.
Tộc Biển cực kỳ ghi thù, lén bắt Đại công chúa được yêu thương nhất của đất nước hùng mạnh nhất trong tộc Người là Lôi Quốc. Nghe nói bọn họ còn khiêu khích sẽ không giết chết vị Công chúa xinh đẹp như hoa này mà sẽ cưới cô, để cô sinh con đàn cháu đống. Việc này chẳng khác gì ị lên mặt Quốc vương Lôi Quốc.
Cô nheo mắt, hơi thấy rõ vật đó hình như là cái càng ngon nhất của con cua…
Ô Đậu im lặng nhìn Ô Tề Hải. Bình thường nhắc đến đề tài Đại công chúa, cậu là người nói nhiều nhất, tại sao hôm nay không nói tiếng nào.
Vân Thiển vừa ăn vừa nghe nhóm người tám chuyện, vô cùng hào hứng. Đây chẳng phải là mô típ truyện cổ tích Rồng hung ác bắt cóc Công chúa sao?
Vân Thiển hỏi: “Thật vậy không? Công chúa bị tộc Biển bắt đi thật à?”
Cô không thấy rõ diện mạo người xung quanh, chỉ mở to mắt nhìn về phía đám người, có người tốt bụng giải đáp thắc mắc của cô.
“Đương nhiên là thật, nếu không tại sao Lôi Quốc lại đột nhiên chiêu mộ dũng sĩ. Bọn họ làm vậy là để chúng ta làm lính tiên phong, quỷ cảm tử đấy.”
Trước đó vài ngày, tộc Người và tộc Biển đánh nhau một trận, tộc Người thắng suýt soát.
“Thật ư?”
“Chắc chắn là vậy…”
Sôi nổi chợt giảm sút, tất cả mọi người đều trở nên im lặng, ăn thức ăn trên tay nhưng lại giống như nhai sáp. Vân Thiển kéo đề tài nặng nề sang một hướng khác: “Hẳn Đại công chúa rất xinh đẹp nhỉ? Ngay cả tộc Biển cũng không nỡ giết mà còn muốn cưới?”
Đám người khác chú ý thấy cảnh này sững sờ tại chỗ.
Bản tính nhiều chuyện đã khắc sâu vào xương tủy loài người, một trong những nguyên nhân quan trọng của việc sáng tạo ngôn ngữ đó là để tám chuyện. Đề tài sắc đẹp của Đại công chúa đánh bay bầu không khí nặng nề trong phút chốc, tất cả mọi người gia nhập thảo luận, mồm năm miệng mười phát biểu cách nhìn của mình.
“Sao lại chọn nơi vắng vẻ thế…”
“Nghe nói lúc Đại công chúa khóc, hải âu cũng không đành lòng nhìn, dừng lại bay lượn an ủi cô.”
“Tôi từng thấy Đại công chúa, đó là người đẹp nhất trần đời mà tôi từng gặp.”
“Hoàng tử nước khác đều muốn cầu hôn Đại công chúa, đủ nhận ra mức độ đẹp của cô ấy!”
Ô Đậu im lặng nhìn Ô Tề Hải. Bình thường nhắc đến đề tài Đại công chúa, cậu là người nói nhiều nhất, tại sao hôm nay không nói tiếng nào.
Cô sử dụng gậy gỗ làm thành đôi đũa siêu dài, gắp một miệng gạch cua to bự thơm phức từ phần xác bị đốt cháy đỏ rực, ăn ngon lành.
Ô Đậu khó hiểu nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hải, không phải cháu nói sẽ mang một con dâu xinh đẹp nhất về cho bác Cả à. Mọi người đều đang nói về Đại công chúa, sao cháu… hình như cháu chẳng hứng thú gì cả.”
Ô Đậu khó hiểu nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hải, không phải cháu nói sẽ mang một con dâu xinh đẹp nhất về cho bác Cả à. Mọi người đều đang nói về Đại công chúa, sao cháu… hình như cháu chẳng hứng thú gì cả.”
Không ai để ý tới hai thiếu niên gầy ốm không thu hút ở trong góc.
“Ờ.” Ô Tề Hải chống một tay lên gò má, tầm mắt dừng ở đâu đó, cười một tiếng, đầu răng khểnh nhọn lộ ra khỏi môi, đáp: “Đậu Đậu, cháu phát hiện thứ ăn rất ngon.”
Sắc mặt Ô Đậu chợt biến, thấp giọng cảnh cáo: “Khó khăn lắm chúng ta mới lẫn vào được, cháu đừng có làm bậy.”
Ô Tề Hải cười đến rung người, nước da bánh mật bóng loáng nổi rõ dưới ánh lửa bập bùng. Cậu cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối, che đi sự biến hóa của con ngươi.
Không ai để ý tới hai thiếu niên gầy ốm không thu hút ở trong góc.
Vân Thiển há to miệng ăn thịt sò biển, tôm hùm, ốc biển. Hai má phồng lên nhét đầy đồ ăn giống như hamster, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn sang chỗ khác.
“Thật ư?”
Tộc Biển có tộc Biển tự nhiên và tộc Biển tiến hóa từ Hải thú, bề ngoài bọn họ khác nhau, gọi chung là tộc Biển. Lúc tác chiến, họ có thể biến về nguyên hình, tộc Biển càng hùng mạnh, bản thể càng khổng lồ, rất khó đối phó.
Vân Thiển: Trước khi cứu giúp thế giới phải lấp no bụng đã!
Ngay lúc cô lại nhét một miếng thịt to vào miệng, một chiếc càng khổng lồ tấn công từ bên cạnh tới, kẹp đứt con thuyền thành hai nửa. Thân thuyền gãy đôi, sóng biển cuồn cuộn, người hai bên trượt xuống giữa thuyền.
Vân Thiển ôm cột buồm gần nhất treo ngược bên trên. Sóng biển làm ướt cả người cô, vây ở cánh tay và cẳng chân tự động giang ra, chuẩn bị sẵn sàng bơi lội.
Lúc cua khổng lồ tới gần, rốt cuộc Vân Thiển nhịn hết nổi, cô bò lên cột buồm hiện tại đã nằm ngang, bám lên trên, lấy hai chiếc gậy gỗ trong balo không gian ra.
Cô nheo mắt, hơi thấy rõ vật đó hình như là cái càng ngon nhất của con cua…
Vậy chẳng phải gạch cua sẽ ăn hoài không hết sao?
Tộc Biển cực kỳ ghi thù, lén bắt Đại công chúa được yêu thương nhất của đất nước hùng mạnh nhất trong tộc Người là Lôi Quốc. Nghe nói bọn họ còn khiêu khích sẽ không giết chết vị Công chúa xinh đẹp như hoa này mà sẽ cưới cô, để cô sinh con đàn cháu đống. Việc này chẳng khác gì ị lên mặt Quốc vương Lôi Quốc.
Chiếc thuyền khác khai hỏa về phía cua khổng lồ, có dũng sĩ bắt đầu tấn công dưới nước. Ngọn lửa dường như đun sôi nước biển, cua khổng lồ đau đớn di chuyển giữa đợt sóng.
Lúc ăn cơm là lúc dễ thu gom tin tức nhất. Vân Thiển miệng ngọt, lại biết làm quen, cô nhanh chóng nắm được thông tin khái quát của thế giới hiện tại trong miệng dũng sĩ cùng nhóm.
Lúc cua khổng lồ tới gần, rốt cuộc Vân Thiển nhịn hết nổi, cô bò lên cột buồm hiện tại đã nằm ngang, bám lên trên, lấy hai chiếc gậy gỗ trong balo không gian ra.
Cô sử dụng gậy gỗ làm thành đôi đũa siêu dài, gắp một miệng gạch cua to bự thơm phức từ phần xác bị đốt cháy đỏ rực, ăn ngon lành.
Đám người khác chú ý thấy cảnh này sững sờ tại chỗ.
Đây là người gì vậy?!
Tui cũng là tính đồ hải sản giống chị Thiển…đọc mấy chương này sao tui chịu nỗi đây….
Lúc trc coi video, thấy mấy con Alpaca bên Trung nuôi dễ thương thiệt đó, mà ai chọc nó tức lên thì bị phun nước miếng đầy mặt. Rõ khổ??
hồi bé tới giờ vẫn mong có ngày được sống dưới biển giống người cá chắc tại đam mê ăn tôm sú quá lớn nên giờ đọc cứ có cảm giác tìm được thế giới mình thuộc về =)))
Thần Chiến Tranh, là vị thần muốn giết Du đây mà, anh Giới tới đây là trả thù được rồi.
Giờ phút nào mà chị còn ăn hả, sao vô tư vô lo quá dị
Phải ăn no mới có sức cứu vớt thế giới chứ =))))))
Đoạn tả hải sản đọc thèm rớt nước miếng ???
Gạch cua tươi sống vừa thổi vừa ăn, không tươi không lấy tiền ?
Ngta đánh nhau bể đầu chị tui nhân cơ hội gắp địch ăn :3