Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 32

Chương 32

Xiêm y cũ không bằng xiêm y mới

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Cố Chung Việt giao toàn quyền sắc phong ba phi tử mới cho Tịch Phong Hà xử lý. Tịch Phong Hà nhàm chán đã lâu, hiện tại nhìn thấy các nàng, lại còn được chứng kiến Nhiễm Tiệp Dư mặt nhăn mày nhó, nàng bắt đầu có cảm tình với ba nàng ấy hơn. 

Bầu không khí sắc phong hòa thuận vui vẻ, đợi công công truyền chỉ rời đi, ba người bắt đầu cãi nhau. Các nàng không màng đang ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương, cứ thế ầm ĩ.

Hôm nay T Mn mccm y hoaphc lp lánhnhiu màu đưcìdt t viĨVân Nam, khíÏcht lng lyénhư tiên t.IVa nhìn đã}biết nàng ymi sư phătay ngh lãoýluyn chun b,ìtrang dung ccЇk tinh xo.ăXiêm y ca)Ha Khánh Hoánɪvà Thân McîHuyên thua xaĩnàng y.

T sauîbui yến tichôm đó, bangưi chính thckết thù. TMn khinh thưnglưm Ha KhánhũHoán, trào phúng:īChng hiu HoàngThưng nghĩ gìímà li npĭloi ngưi nam(không ra nam,n không ran vào cung.”

Ha Khánh Hoánhơi ngc, nhưngtt xu gìèvn là thiênékim tiu thư,[nào có chuyn:đ mc bnthân b snhc. Nàng yĩbưc lên trưctrng T Mn,Thì sao? HoàngThưng np phicòn cn ngươiđng ý?”

“HaĮKhánh Hóa, ngươiİch là Tòngnh phm TuíNghi mà dámĪtr treo vita? Phân vЇca ta caoîhơn ngươi đy!”

, nếu mun[bàn phân v,gia ph calnh đưng cònêthp hơn giaph bn cungĩmy bc.”

Thì?Cũng ch làmt lão giàri hơi nhàntn.”

“Ai chophép ngươi xúcưphm cha ta!”

Thân Mc Huyênngi cnh bìnhêthn nhìn haiÍngưi, cm thycác nàng chngíkhác nào đámĺtr con chíchóe.

Chán mun chết.”ɩ

T Mn nhìnsang Thân McHuyên, mng phânv ca nàng°thp nht trongba ngưi, khôngĩcó tư cáchįnói chuyn.

“Bàn tiphân v, Hoàng)Hu nương nươngcòn đang Їđây đy.”

Lúcínày T Mnmi nh tiĬTch Phong Hà,įcht d đngĩtrưc mt nàng.

“HoàngHu nương nươngáth ti. Nôĩt mi ti,chưa rõ lutIl, khó tránhkhi sơ sót.Mong Hoàng Huònương nương thaĭli.” Dt lijnàng y kéoHa Khánh Hoánđbên cnh. HaĬKhánh Hoán như:bng tnh, lpЇli li TMn va nói.

ThânMc Huyên khinhĨthưng nhìn hainàng.

Tch Phong Hàĩđang vui vùxem các nàngđu nhau. Đt)nhiên b baàđôi mt chĩaïthng, nàng cưióngi ngùng, có{hơi cht d.]Nàng không thìnói nàng cľý đ mcãcác nàng cãiínhau. Tch PhongįHà cao ging,gi v uynghiêm: “Không sao.)Bn cung va]gp đã cmgiác thân thiếtúvi các muiõmui, đương nhiên,vô cùng vuiɩmng. Mong rngsau này cóth sng chungïhòa thun vinhau.”

Ba ngưiùđng thanh: “D.”

Ch các nàng[đi ri, TchPhong Hà háohc quay trév đin PhưngăNghi. C ChungVit đang chnàng. My phi²tn này tht]thú v, nàngúmun k choĨC Chung Vitìnghe.

Lúc nàngínhc ti chuynìchung sng hòathun, Thân McHuyên nhếch môi,ıngng đu nhìntri. Tch PhongêHà c gngìnghn cưi, không)vch trn nàngy.

“Sao ri?”

Xaĺxa thy TchPhong Hà tr}v, C ChungЇVit tiếp tcăn bánh ungjtrà, bình tĩnh)hi han. Tht)ra hn cóhơi thp thm,(e ngi TchếPhong Hà khôngthích các nàngy, như vy:ti nay hnfs không th¸ đin PhưngNghi. Không nghn va ngngđu li thyITch Phong Hàmm cưi nhưìhoa đào thángba, hn nhìnmà trái timrung rinh.

“Sao màïcưi vui thế?”ìC Chung Vithi.

Tch Phong Hàăk li chuynĭva ri, lúcnhc ti ThânĩMc Huyên, đôimt nàng phátsáng. C ChungЇVit du dàngònhìn nàng, mmcưi ph ha:ĩĐúng là thúv.”

N cưiĩtrên môi TchPhong Hà cngli. Nàng lnhlùng nhìn chmíchm C ChungVit, ánh mtısc bén.

Thú v?Hm? Đnh triunàng y chĩgì?”

“… CChung Vit tiìthân, ta hùatheo nàng thôiímà.

Không đi hnágii thích, TchíPhong Hà nóitiếp: “Ngưi xưafcó câu “Xiêmy cũ không}bng xiêm ymi. Hinfti Hoàng Thưngcó ngưi mi,cm thy mim, ngưi cũÍnhư thn thiếpúđâu có quynílên tiếng.”

Dtăli còn lykhăn tay chm{nưc mt khôngjtn ti.

C ChungVit: “…

TchùPhong Hà thy²hn không phnĩng, gi bébun bã khócânc n: “Hômnay Hoàng Thưngti ch các¸mui mui chơi}đi, thn thiếps c gngéthích nghi.”

CõChung Vit hiuĭý nàng, vi¸ôm nàng vàoīlòng an i:ЇKhông đi khôngɪđi. Ta ĺbên nàng, căđi không đi.”í

Điêu. Va richàng còn khenùmui y thúfv.”

“Hùa theonàng thôi.”

TchPhong Hà diđu vào ngchn. C ChungúVit xoa đuĺnàng, ánh mtdu dàng nhưnưc. Hôm naytâm trng hnĩrt tt, lnđu tiên hnéphát hin nitâm Tch PhongHà. Dù các,n t khác]có thú v[ra sao, chcó duy nhtcái nhíu màyca ngưi tronglòng mi chmti trái timhn, khiến chođôi mt hnkhông th cha°chp nhng kíkhác.

Chàng đnh giiquyết các nàngnhư thế nào.Dù sao cáctriu thn cũngs nm đưcímt hai chuynìHu cung.” Đtínhiên Tch PhongHà đy hnra, nghiêm túcnói.

Ngưi trong lòngri đi, CjChung Vit cóếhơi lưu luyến.

“Baoigi rnh thìti thăm mièngưi mt lúc.”ï

Tch Phong Hàsm mt, CİChung Vit viơchêm thêm: “Nhtđnh không qua đêm.”

Tch)Phong Hà hàilòng mm cưi,li nhào vào¹lòng hn.

. ..

Ba ngưi cãinhau trưc mtTch Phong Hà,cui cùng tanĩrã trong khôngvui, ai vtm đin ngưiïđó.

H Tân Sơnĩnm gia NgHoa Viên, cungíca các nàngđu xungİquanh h. Va²hay tm đinca các nàngũkhá gn nhau,ïcó th coi{như hàng xómláng ging. Xuyênqua con đưngmòn chính là]Minh Trâm Lâuca Nhim TipĨDư.

T Mn thytm đin caЇmình nm cnhVng Tiên Lâu,íkhinh thưng lưmïHa Khánh Hoán.

gn ngươi nhưínày e làv sau khôngcó ni mtngày an bình.”j

Ha Khánh Hoánĩmc k nàngЇy. So viT Mn chuyênmôn gây s,nàng thích ThânMc Huyên hơn.ếNàng n nfcưi ngc nghếch:¹Thân Tip Dư,sau này xinđưc giúp đ.”

Ai dè Thân Mục Huyên không cảm kích, cũng chẳng thèm nhìn nàng, hếch mặt vào tẩm điện.

“Chắc do gió mà thôi.”

Cũng không thể trách các nàng vô tâm, căn bản các nàng không có hứng thú với Hoàng Thượng. Trong lòng Tề Mẫn chỉ có phấn son tơ lụa, Thân Mục Huyên yêu sách như mạng. Nếu có thể, Hứa Khánh Hoán hy vọng mình ra chiến trường kiến công lập nghiệp. Nhưng người trong nhà không cho phép, nàng ấy đành giam mình trong lồng son hoa lệ sống nốt quãng đời còn lại. Nàng ấy không có ham muốn gì lớn, tự do tự tại là tốt rồi.

Lý Thượng Tông nhìn cây quạt giấy, nở nụ cười hàm ý. Dám vô lễ trước mặt Hoàng Hậu, đúng là không biết lễ nghĩa. Nếu hiện tại mượn sức các ả, tương lai đối đầu với Tịch Phong Hà cũng dễ hơn. Lý Thượng Tông nghĩ vậy, sai thị nữ: “Chuẩn bị lễ vật, bản cung muốn gặp họ.”

“Ái chà chà, thấy chưa. Người ta là văn nhân, sao có thể để ý loại nửa nam nửa nữ như ngươi.”

“Nô tỳ hỏi thăm trước khi tiến cung, ba nương nương từng có xích mích riêng. Vậy nên lần này thù mới chất hận cũ, đánh nhau trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Cũng may Hoàng Hậu nương nương không trách tội.”

“Liên quan gì tới ngươi! Suốt ngày chỉ biết trang điểm, chẳng khác nào khổng tước xòe đuôi.”

Lý Thượng Tông lặng yên rời đi, lòng lại thầm hận Tịch Phong Hà hơn chút.

Lý Thượng Tông không chờ được đáp án mong muốn, căng cứng xấu hổ.

“Ngươi… ngươi… Cái đồ mắt mù. Ngươi có biết bản cung phải tiêu một số tiền lớn mới mời được tú nương tốt nhất kinh đô may đống xiêm y này không!” Tề Mẫn nổi trận lôi đình. Nếu không phải thị nữ thiếp thân lôi kéo, nàng ấy đã cào mấy đường lên mặt Hứa Khánh Hoán.

Lý Thượng Tông nhướng mày, ý bảo nàng ta nói tiếp.

. . .

Ba người đều vui vẻ, ngay cả Thân Mục Huyên cũng mỉm cười.

“Nương nương, đừng nóng. Người đánh không lại Tu nghi đâu.” Thị nữ nhỏ giọng khuyên nhủ.

Vừa hay Chu Khinh tới phá vỡ bầu không khí im lặng, nàng ta thay Tịch Phong Hà tặng lễ vật. Còn tại sao Tịch Phong Hà không tới… cái này phải hỏi Cố Chung Việt.

Tề Mẫn mắng một thôi một hồi, hả giận xong cảm thấy nhàm chán, bực tức quay trở về Hoàng Lý Cư.

Hứa Khánh Hoán giơ nắm đấm uy hiếp, quay đầu vào điện, không để ý nàng ấy.

So với hai người còn lại, Tề Mẫn tinh ý nhất, liên tục cảm tạ: “Nào dám ghét bỏ. Nhiễm Tiệp Dư có lòng quá.”

Tề Mẫn mắng một thôi một hồi, hả giận xong cảm thấy nhàm chán, bực tức quay trở về Hoàng Lý Cư.

. . .

Ai dè Thân Mục Huyên không cảm kích, cũng chẳng thèm nhìn nàng, hếch mặt vào tẩm điện.

Minh Trâm Lâu.

Tề Mẫn được tặng một bộ Hồ phục hình thức độc đáo không kém phần đẹp mắt; Tịch Phong Hà tặng mấy bộ bí tịch võ công lấy được ở chỗ Giang Tranh cho Hứa Khánh Hóa; Thân Mục Huyên thích thi thư, nàng cố ý tặng mấy tập thơ của nhà thơ Lý Thanh Liên nổi danh tiền triều.

“Các phi tử mới tấn phong đang ở bên ngoài ồn ào đấy à?” Lý Thượng Tông hỏi.

Lý Thượng Tông thở dài, nói tiếp: “Đế Hậu tình thâm, muội có hâm mộ cũng không với tới. Chỉ hy vọng các tỷ tỷ được Hoàng Thượng sủng ái, không như muội độc thủ khuê phòng.”

“Hắt xì…” Tịch Phong Hà cúi đầu.

“Hồi bẩm Tiệp Dư, sáng nay các nương nương mới được sắc phong, Hoàng Hậu nương nương tự mình chủ trì. Công công Tôn Doanh đọc Thánh chỉ.” Thị nữ bên cạnh đáp.

“Vì sao không phải Hoàng Thượng?” Tuy người cao nhất chỉ giữ chức vị Chiêu Nghi, nhưng đáng lẽ ra Hoàng Thượng cũng nên tới xem lễ sắc phong. Chàng dung túng Tịch Phong Hà tới vậy sao?

Hứa Khánh Hoán giơ nắm đấm uy hiếp, quay đầu vào điện, không để ý nàng ấy.

“Nô tỳ không biết. Nhưng nô tỳ nghe nói Tôn công công vừa đi, ba nương nương bắt đầu ẩu đả.”

Lý Thượng Tông nhướng mày, ý bảo nàng ta nói tiếp.

Nhà Tề Mẫn không thiếu mấy thứ này, Hứa Khánh Hoán và Thân Mục Huyên không có hứng thú. Ngoài mặt ba người cảm tạ, nhưng Lý Thượng Tông nhìn thấu các nàng cực kỳ qua loa có lệ.

“Nô tỳ hỏi thăm trước khi tiến cung, ba nương nương từng có xích mích riêng. Vậy nên lần này thù mới chất hận cũ, đánh nhau trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Cũng may Hoàng Hậu nương nương không trách tội.”

Lý Thượng Tông nhìn cây quạt giấy, nở nụ cười hàm ý. Dám vô lễ trước mặt Hoàng Hậu, đúng là không biết lễ nghĩa. Nếu hiện tại mượn sức các ả, tương lai đối đầu với Tịch Phong Hà cũng dễ hơn. Lý Thượng Tông nghĩ vậy, sai thị nữ: “Chuẩn bị lễ vật, bản cung muốn gặp họ.”

“Vì sao không phải Hoàng Thượng?” Tuy người cao nhất chỉ giữ chức vị Chiêu Nghi, nhưng đáng lẽ ra Hoàng Thượng cũng nên tới xem lễ sắc phong. Chàng dung túng Tịch Phong Hà tới vậy sao?

“Dạ.”

“Dạ.”

“Các phi tử mới tấn phong đang ở bên ngoài ồn ào đấy à?” Lý Thượng Tông hỏi.

Lý Thượng Tông chọn mấy món lễ vật trong khố phòng của mình, chia ra làm ba phần, tới chỗ ba người. Phân vị nàng ta còn thấp, nào đã được ban thưởng cái gì, chỉ đành tặng chút lăng la tơ lụa, trang sức châu báu bình thường.

Nhà Tề Mẫn không thiếu mấy thứ này, Hứa Khánh Hoán và Thân Mục Huyên không có hứng thú. Ngoài mặt ba người cảm tạ, nhưng Lý Thượng Tông nhìn thấu các nàng cực kỳ qua loa có lệ.

Hiển nhiên lễ vật của Tịch Phong Hà rất được lòng mọi người. Nàng đã sớm nhìn thấu sở thích của từng người, vậy nên mặc dù lễ vật không sang quý nhưng lại thắng tấm lòng.

Nàng ta đỏ mặt, dịu dàng nói: “Mặc dù muội tiến cung sớm hơn ba vị tỷ tỷ, nhưng muội muội ngu dốt, không được Hoàng Thượng sủng ái, trong khố phòng chỉ có ngần này… Toàn là vật tục tằng, mong các tỷ tỷ không ghét bỏ.”

So với hai người còn lại, Tề Mẫn tinh ý nhất, liên tục cảm tạ: “Nào dám ghét bỏ. Nhiễm Tiệp Dư có lòng quá.”

Lý Thượng Tông chọn mấy món lễ vật trong khố phòng của mình, chia ra làm ba phần, tới chỗ ba người. Phân vị nàng ta còn thấp, nào đã được ban thưởng cái gì, chỉ đành tặng chút lăng la tơ lụa, trang sức châu báu bình thường.

Lý Thượng Tông thở dài, nói tiếp: “Đế Hậu tình thâm, muội có hâm mộ cũng không với tới. Chỉ hy vọng các tỷ tỷ được Hoàng Thượng sủng ái, không như muội độc thủ khuê phòng.”

Cố Chung Việt lại gần, dịu dàng hỏi thăm: “Lạnh à?”

Vốn tưởng ba người sẽ để ý, ai dè các nàng còn lạnh nhạt hơn trước, ai cũng tỏ thái độ thờ ơ.

“Ngươi… ngươi… Cái đồ mắt mù. Ngươi có biết bản cung phải tiêu một số tiền lớn mới mời được tú nương tốt nhất kinh đô may đống xiêm y này không!” Tề Mẫn nổi trận lôi đình. Nếu không phải thị nữ thiếp thân lôi kéo, nàng ấy đã cào mấy đường lên mặt Hứa Khánh Hoán.

Lý Thượng Tông không chờ được đáp án mong muốn, căng cứng xấu hổ.

Cũng không thể trách các nàng vô tâm, căn bản các nàng không có hứng thú với Hoàng Thượng. Trong lòng Tề Mẫn chỉ có phấn son tơ lụa, Thân Mục Huyên yêu sách như mạng. Nếu có thể, Hứa Khánh Hoán hy vọng mình ra chiến trường kiến công lập nghiệp. Nhưng người trong nhà không cho phép, nàng ấy đành giam mình trong lồng son hoa lệ sống nốt quãng đời còn lại. Nàng ấy không có ham muốn gì lớn, tự do tự tại là tốt rồi.

“Hồi bẩm Tiệp Dư, sáng nay các nương nương mới được sắc phong, Hoàng Hậu nương nương tự mình chủ trì. Công công Tôn Doanh đọc Thánh chỉ.” Thị nữ bên cạnh đáp.

Vừa hay Chu Khinh tới phá vỡ bầu không khí im lặng, nàng ta thay Tịch Phong Hà tặng lễ vật. Còn tại sao Tịch Phong Hà không tới… cái này phải hỏi Cố Chung Việt.

Hiển nhiên lễ vật của Tịch Phong Hà rất được lòng mọi người. Nàng đã sớm nhìn thấu sở thích của từng người, vậy nên mặc dù lễ vật không sang quý nhưng lại thắng tấm lòng.

“Ái chà chà, thấy chưa. Người ta là văn nhân, sao có thể để ý loại nửa nam nửa nữ như ngươi.”

Minh Trâm Lâu.

Tề Mẫn được tặng một bộ Hồ phục hình thức độc đáo không kém phần đẹp mắt; Tịch Phong Hà tặng mấy bộ bí tịch võ công lấy được ở chỗ Giang Tranh cho Hứa Khánh Hóa; Thân Mục Huyên thích thi thư, nàng cố ý tặng mấy tập thơ của nhà thơ Lý Thanh Liên nổi danh tiền triều.

Ba người đều vui vẻ, ngay cả Thân Mục Huyên cũng mỉm cười.

“Liên quan gì tới ngươi! Suốt ngày chỉ biết trang điểm, chẳng khác nào khổng tước xòe đuôi.”

Lý Thượng Tông lặng yên rời đi, lòng lại thầm hận Tịch Phong Hà hơn chút.

“Hắt xì…” Tịch Phong Hà cúi đầu.

Cố Chung Việt lại gần, dịu dàng hỏi thăm: “Lạnh à?”

Tịch Phong Hà lắc đầu, ánh mặt trời chiếu sáng, gió mơn man lay động.

Nàng ta đỏ mặt, dịu dàng nói: “Mặc dù muội tiến cung sớm hơn ba vị tỷ tỷ, nhưng muội muội ngu dốt, không được Hoàng Thượng sủng ái, trong khố phòng chỉ có ngần này… Toàn là vật tục tằng, mong các tỷ tỷ không ghét bỏ.”

Tịch Phong Hà lắc đầu, ánh mặt trời chiếu sáng, gió mơn man lay động.

“Chắc do gió mà thôi.”

4.1 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Khoa
Khoa
8 Tháng Cách đây

Aiyo tội nghiệp LTT ghê ????

IMG_3176
1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!