Chương 32
Xiêm y cũ không bằng xiêm y mới
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Cố Chung Việt giao toàn quyền sắc phong ba phi tử mới cho Tịch Phong Hà xử lý. Tịch Phong Hà nhàm chán đã lâu, hiện tại nhìn thấy các nàng, lại còn được chứng kiến Nhiễm Tiệp Dư mặt nhăn mày nhó, nàng bắt đầu có cảm tình với ba nàng ấy hơn.
Bầu không khí sắc phong hòa thuận vui vẻ, đợi công công truyền chỉ rời đi, ba người bắt đầu cãi nhau. Các nàng không màng đang ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương, cứ thế ầm ĩ.
Hôm nay Tề Mẫn mặcỹcẩm y hoaỗphục lấp lánhứnhiều màu đượcìdệt từ vảiĨVân Nam, khíÏchất lộng lẫyénhư tiên tử.IVừa nhìn đã}biết nàng ấyềmời sư phụătay nghề lãoýluyện chuẩn bị,ìtrang dung cựcЇkỳ tinh xảo.ăXiêm y của)Hứa Khánh Hoánɪvà Thân MụcîHuyên thua xaĩnàng ấy.
Từ sauîbuổi yến tiệcἱhôm đó, baềngười chính thứcẵkết thù. TềỉMẫn khinh thườngảlườm Hứa KhánhũHoán, trào phúng:ī“Chẳng hiểu HoàngủThượng nghĩ gìímà lại nạpĭloại người nam(không ra nam,ảnữ không raịnữ vào cung.”ủ
Hứa Khánh Hoánờhơi ngốc, nhưngồtốt xấu gìèvẫn là thiênékim tiểu thư,[nào có chuyện:để mặc bảnựthân bị sỉẽnhục. Nàng ấyĩbước lên trướcặtrừng Tề Mẫn,ỳ“Thì sao? HoàngặThượng nạp phiứcòn cần ngươiẫđồng ý?”
“HứaĮKhánh Hóa, ngươiİchỉ là Tòngảnhị phẩm TuíNghi mà dámĪtrả treo vớiἴta? Phân vịЇcủa ta caoîhơn ngươi đấy!”ừ
“Ồ, nếu muốn[bàn phân vị,ỡgia phụ củaềlệnh đường cònêthấp hơn giaầphụ bản cungĩmấy bậc.”
“Thì?ợCũng chỉ làἳmột lão giàủrỗi hơi nhànổtản.”
“Ai choỵphép ngươi xúcưphạm cha ta!”ủ
Thân Mục Huyênậngồi cạnh bìnhêthản nhìn haiÍngười, cảm thấyỵcác nàng chẳngíkhác nào đámĺtrẻ con chíẳchóe.
“Chán muốn chết.”ɩ
Tề Mẫn nhìnờsang Thân MụcỗHuyên, mắng phânḻvị của nàng°thấp nhất trongỉba người, khôngĩcó tư cáchįnói chuyện.
“Bàn tớiắphân vị, Hoàng)Hậu nương nươngḹcòn đang ởЇđây đấy.”
Lúcínày Tề Mẫnỹmới nhớ tớiĬTịch Phong Hà,įchột dạ đứngĩtrước mặt nàng.
“HoàngịHậu nương nươngáthứ tội. Nôĩtỳ mới tới,ẽchưa rõ luậtIlệ, khó tránhỗkhỏi sơ sót.‹Mong Hoàng Hậuònương nương thaĭlỗi.” Dứt lờijnàng ấy kéoḽHứa Khánh Hoánđbên cạnh. HứaĬKhánh Hoán như:bừng tỉnh, lặpЇlại lời TềộMẫn vừa nói.
ThânἰMục Huyên khinhĨthường nhìn haiἳnàng.
Tịch Phong Hàĩđang vui vẻùxem các nàngḹđấu nhau. Đột)nhiên bị baàđôi mắt chĩaïthẳng, nàng cườióngại ngùng, có{hơi chột dạ.]Nàng không thểìnói nàng cốľý để mặcãcác nàng cãiínhau. Tịch PhongįHà cao giọng,ẹgiả vờ uyọnghiêm: “Không sao.)Bản cung vừa]gặp đã cảm‹giác thân thiếtúvới các muộiõmuội, đương nhiên,vô cùng vuiɩmừng. Mong rằngậsau này cóḷthể sống chungïhòa thuận vớiệnhau.”
Ba ngườiùđồng thanh: “Dạ.”ờ
Chờ các nàng[đi rồi, TịchἶPhong Hà háoẫhức quay trởévề điện PhượngăNghi. Cố ChungẻViệt đang chờḻnàng. Mấy phi²tần này thật]thú vị, nàngúmuốn kể choĨCố Chung Việtìnghe.
Lúc nàngínhắc tới chuyệnìchung sống hòaịthuận, Thân MụcḻHuyên nhếch môi,ıngẩng đầu nhìnỉtrời. Tịch PhongêHà cố gắngìnghẹn cười, không)vạch trần nàngịấy.
“Sao rồi?”
Xaĺxa thấy TịchủPhong Hà trở}về, Cố ChungЇViệt tiếp tụcừăn bánh uốngjtrà, bình tĩnh)hỏi han. Thật)ra hắn cóấhơi thấp thỏm,(e ngại TịchếPhong Hà khôngỗthích các nàngẫấy, như vậy:tối nay hắnfsẽ không thể¸ở điện PhượngủNghi. Không ngờỉhắn vừa ngẩngẻđầu lại thấyITịch Phong Hàểmỉm cười nhưìhoa đào thángặba, hắn nhìnửmà trái timởrung rinh.
“Sao màïcười vui thế?”ìCố Chung Việtỏhỏi.
Tịch Phong Hàăkể lại chuyệnĭvừa rồi, lúcἵnhắc tới ThânĩMục Huyên, đôiẳmắt nàng phátḷsáng. Cố ChungЇViệt dịu dàngònhìn nàng, mỉmἰcười phụ họa:ĩ“Đúng là thúậvị.”
Nụ cườiĩtrên môi TịchắPhong Hà cứngỷlại. Nàng lạnhắlùng nhìn chằmíchằm Cố ChungḽViệt, ánh mắtısắc bén.
“Thú vị?ḷHửm? Định triệuồnàng ấy chứĩgì?”
“…” CốễChung Việt tủiìthân, ta hùaợtheo nàng thôiímà.
Không đợi hắnágiải thích, TịchíPhong Hà nóiầtiếp: “Người xưafcó câu “Xiêmḻy cũ không}bằng xiêm yỷmới” . Hiệnftại Hoàng Thượngớcó người mới,ữcảm thấy mớiỉmẻ, người cũÍnhư thần thiếpúđâu có quyềnílên tiếng.”
Dứtălời còn lấyẵkhăn tay chấm{nước mắt khôngjtồn tại.
Cố ChungờViệt: “…”
TịchùPhong Hà thấy²hắn không phảnĩứng, giả bộébuồn bã khócânức nở: “Hômụnay Hoàng Thượngẵtới chỗ các¸muội muội chơi}đi, thần thiếpủsẽ cố gắngéthích nghi.”
CốõChung Việt hiểuĭý nàng, vội¸ôm nàng vàoīlòng an ủi:Ї“Không đi khôngɪđi. Ta ởĺbên nàng, cảăđời không đi.”í
“Điêu. Vừa rồiởchàng còn khenùmuội ấy thúfvị.”
“Hùa theoẩnàng thôi.”
TịchỉPhong Hà dụiἲđầu vào ngựcổhắn. Cố ChungúViệt xoa đầuĺnàng, ánh mắtừdịu dàng nhưịnước. Hôm nayỉtâm trạng hắnĩrất tốt, lầnẫđầu tiên hắnéphát hiện nộiừtâm Tịch PhongἳHà. Dù các,nữ tử khác]có thú vị[ra sao, chỉἱcó duy nhấtứcái nhíu màyểcủa người trongứlòng mới chạmḹtới trái timỵhắn, khiến choữđôi mắt hắnịkhông thể chứa°chấp những kẻíkhác.
“Chàng định giảiḷquyết các nàngụnhư thế nào.ềDù sao cácịtriều thần cũngỉsẽ nắm đượcímột hai chuyệnìHậu cung.” Độtínhiên Tịch PhongẩHà đẩy hắnẩra, nghiêm túcẽnói.
Người trong lòngểrời đi, CốjChung Việt cóếhơi lưu luyến.
“Baoigiờ rảnh thìễtới thăm mỗièngười một lúc.”ï
Tịch Phong Hàởsầm mặt, CốİChung Việt vộiơchêm thêm: “Nhấtịđịnh không ởụqua đêm.”
Tịch)Phong Hà hài‹lòng mỉm cười,ỉlại nhào vào¹lòng hắn.
. .ẹ.
Ba người cãiỹnhau trước mặtạTịch Phong Hà,ầcuối cùng tanĩrã trong khôngụvui, ai vềἳtẩm điện ngườiïđó.
Hồ Tân Sơnĩnằm giữa NgựẹHoa Viên, cungícủa các nàng‹đều ở xungİquanh hồ. Vừa²hay tẩm điệnẻcủa các nàngũkhá gần nhau,ïcó thể coi{như hàng xómḻláng giềng. Xuyênịqua con đườngạmòn chính là]Minh Trâm Lâuḽcủa Nhiễm TiệpĨDư.
Tề Mẫn thấyỉtẩm điện củaЇmình nằm cạnhảVọng Tiên Lâu,íkhinh thường lườmïHứa Khánh Hoán.
“Ởủgần ngươi nhưínày e làịvề sau khôngἷcó nổi mộtḻngày an bình.”j
Hứa Khánh Hoánĩmặc kệ nàngЇấy. So vớiồTề Mẫn chuyênởmôn gây sự,ỵnàng thích ThânḽMục Huyên hơn.ếNàng nở nụfcười ngốc nghếch:¹“Thân Tiệp Dư,ỉsau này xinἴđược giúp đỡ.”ậ
Ai dè Thân Mục Huyên không cảm kích, cũng chẳng thèm nhìn nàng, hếch mặt vào tẩm điện.
“Chắc do gió mà thôi.”
Cũng không thể trách các nàng vô tâm, căn bản các nàng không có hứng thú với Hoàng Thượng. Trong lòng Tề Mẫn chỉ có phấn son tơ lụa, Thân Mục Huyên yêu sách như mạng. Nếu có thể, Hứa Khánh Hoán hy vọng mình ra chiến trường kiến công lập nghiệp. Nhưng người trong nhà không cho phép, nàng ấy đành giam mình trong lồng son hoa lệ sống nốt quãng đời còn lại. Nàng ấy không có ham muốn gì lớn, tự do tự tại là tốt rồi.
Lý Thượng Tông nhìn cây quạt giấy, nở nụ cười hàm ý. Dám vô lễ trước mặt Hoàng Hậu, đúng là không biết lễ nghĩa. Nếu hiện tại mượn sức các ả, tương lai đối đầu với Tịch Phong Hà cũng dễ hơn. Lý Thượng Tông nghĩ vậy, sai thị nữ: “Chuẩn bị lễ vật, bản cung muốn gặp họ.”
“Ái chà chà, thấy chưa. Người ta là văn nhân, sao có thể để ý loại nửa nam nửa nữ như ngươi.”
“Nô tỳ hỏi thăm trước khi tiến cung, ba nương nương từng có xích mích riêng. Vậy nên lần này thù mới chất hận cũ, đánh nhau trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Cũng may Hoàng Hậu nương nương không trách tội.”
“Liên quan gì tới ngươi! Suốt ngày chỉ biết trang điểm, chẳng khác nào khổng tước xòe đuôi.”
Lý Thượng Tông lặng yên rời đi, lòng lại thầm hận Tịch Phong Hà hơn chút.
Lý Thượng Tông không chờ được đáp án mong muốn, căng cứng xấu hổ.
“Ngươi… ngươi… Cái đồ mắt mù. Ngươi có biết bản cung phải tiêu một số tiền lớn mới mời được tú nương tốt nhất kinh đô may đống xiêm y này không!” Tề Mẫn nổi trận lôi đình. Nếu không phải thị nữ thiếp thân lôi kéo, nàng ấy đã cào mấy đường lên mặt Hứa Khánh Hoán.
Lý Thượng Tông nhướng mày, ý bảo nàng ta nói tiếp.
. . .
Ba người đều vui vẻ, ngay cả Thân Mục Huyên cũng mỉm cười.
“Nương nương, đừng nóng. Người đánh không lại Tu nghi đâu.” Thị nữ nhỏ giọng khuyên nhủ.
Vừa hay Chu Khinh tới phá vỡ bầu không khí im lặng, nàng ta thay Tịch Phong Hà tặng lễ vật. Còn tại sao Tịch Phong Hà không tới… cái này phải hỏi Cố Chung Việt.
Tề Mẫn mắng một thôi một hồi, hả giận xong cảm thấy nhàm chán, bực tức quay trở về Hoàng Lý Cư.
Hứa Khánh Hoán giơ nắm đấm uy hiếp, quay đầu vào điện, không để ý nàng ấy.
So với hai người còn lại, Tề Mẫn tinh ý nhất, liên tục cảm tạ: “Nào dám ghét bỏ. Nhiễm Tiệp Dư có lòng quá.”
Tề Mẫn mắng một thôi một hồi, hả giận xong cảm thấy nhàm chán, bực tức quay trở về Hoàng Lý Cư.
. . .
Ai dè Thân Mục Huyên không cảm kích, cũng chẳng thèm nhìn nàng, hếch mặt vào tẩm điện.
Minh Trâm Lâu.
Tề Mẫn được tặng một bộ Hồ phục hình thức độc đáo không kém phần đẹp mắt; Tịch Phong Hà tặng mấy bộ bí tịch võ công lấy được ở chỗ Giang Tranh cho Hứa Khánh Hóa; Thân Mục Huyên thích thi thư, nàng cố ý tặng mấy tập thơ của nhà thơ Lý Thanh Liên nổi danh tiền triều.
“Các phi tử mới tấn phong đang ở bên ngoài ồn ào đấy à?” Lý Thượng Tông hỏi.
Lý Thượng Tông thở dài, nói tiếp: “Đế Hậu tình thâm, muội có hâm mộ cũng không với tới. Chỉ hy vọng các tỷ tỷ được Hoàng Thượng sủng ái, không như muội độc thủ khuê phòng.”
“Hắt xì…” Tịch Phong Hà cúi đầu.
“Hồi bẩm Tiệp Dư, sáng nay các nương nương mới được sắc phong, Hoàng Hậu nương nương tự mình chủ trì. Công công Tôn Doanh đọc Thánh chỉ.” Thị nữ bên cạnh đáp.
“Vì sao không phải Hoàng Thượng?” Tuy người cao nhất chỉ giữ chức vị Chiêu Nghi, nhưng đáng lẽ ra Hoàng Thượng cũng nên tới xem lễ sắc phong. Chàng dung túng Tịch Phong Hà tới vậy sao?
Hứa Khánh Hoán giơ nắm đấm uy hiếp, quay đầu vào điện, không để ý nàng ấy.
“Nô tỳ không biết. Nhưng nô tỳ nghe nói Tôn công công vừa đi, ba nương nương bắt đầu ẩu đả.”
Lý Thượng Tông nhướng mày, ý bảo nàng ta nói tiếp.
Nhà Tề Mẫn không thiếu mấy thứ này, Hứa Khánh Hoán và Thân Mục Huyên không có hứng thú. Ngoài mặt ba người cảm tạ, nhưng Lý Thượng Tông nhìn thấu các nàng cực kỳ qua loa có lệ.
“Nô tỳ hỏi thăm trước khi tiến cung, ba nương nương từng có xích mích riêng. Vậy nên lần này thù mới chất hận cũ, đánh nhau trước mặt Hoàng Hậu nương nương. Cũng may Hoàng Hậu nương nương không trách tội.”
Lý Thượng Tông nhìn cây quạt giấy, nở nụ cười hàm ý. Dám vô lễ trước mặt Hoàng Hậu, đúng là không biết lễ nghĩa. Nếu hiện tại mượn sức các ả, tương lai đối đầu với Tịch Phong Hà cũng dễ hơn. Lý Thượng Tông nghĩ vậy, sai thị nữ: “Chuẩn bị lễ vật, bản cung muốn gặp họ.”
“Vì sao không phải Hoàng Thượng?” Tuy người cao nhất chỉ giữ chức vị Chiêu Nghi, nhưng đáng lẽ ra Hoàng Thượng cũng nên tới xem lễ sắc phong. Chàng dung túng Tịch Phong Hà tới vậy sao?
“Dạ.”
“Dạ.”
“Các phi tử mới tấn phong đang ở bên ngoài ồn ào đấy à?” Lý Thượng Tông hỏi.
Lý Thượng Tông chọn mấy món lễ vật trong khố phòng của mình, chia ra làm ba phần, tới chỗ ba người. Phân vị nàng ta còn thấp, nào đã được ban thưởng cái gì, chỉ đành tặng chút lăng la tơ lụa, trang sức châu báu bình thường.
Nhà Tề Mẫn không thiếu mấy thứ này, Hứa Khánh Hoán và Thân Mục Huyên không có hứng thú. Ngoài mặt ba người cảm tạ, nhưng Lý Thượng Tông nhìn thấu các nàng cực kỳ qua loa có lệ.
Hiển nhiên lễ vật của Tịch Phong Hà rất được lòng mọi người. Nàng đã sớm nhìn thấu sở thích của từng người, vậy nên mặc dù lễ vật không sang quý nhưng lại thắng tấm lòng.
Nàng ta đỏ mặt, dịu dàng nói: “Mặc dù muội tiến cung sớm hơn ba vị tỷ tỷ, nhưng muội muội ngu dốt, không được Hoàng Thượng sủng ái, trong khố phòng chỉ có ngần này… Toàn là vật tục tằng, mong các tỷ tỷ không ghét bỏ.”
So với hai người còn lại, Tề Mẫn tinh ý nhất, liên tục cảm tạ: “Nào dám ghét bỏ. Nhiễm Tiệp Dư có lòng quá.”
Lý Thượng Tông chọn mấy món lễ vật trong khố phòng của mình, chia ra làm ba phần, tới chỗ ba người. Phân vị nàng ta còn thấp, nào đã được ban thưởng cái gì, chỉ đành tặng chút lăng la tơ lụa, trang sức châu báu bình thường.
Lý Thượng Tông thở dài, nói tiếp: “Đế Hậu tình thâm, muội có hâm mộ cũng không với tới. Chỉ hy vọng các tỷ tỷ được Hoàng Thượng sủng ái, không như muội độc thủ khuê phòng.”
Cố Chung Việt lại gần, dịu dàng hỏi thăm: “Lạnh à?”
Vốn tưởng ba người sẽ để ý, ai dè các nàng còn lạnh nhạt hơn trước, ai cũng tỏ thái độ thờ ơ.
“Ngươi… ngươi… Cái đồ mắt mù. Ngươi có biết bản cung phải tiêu một số tiền lớn mới mời được tú nương tốt nhất kinh đô may đống xiêm y này không!” Tề Mẫn nổi trận lôi đình. Nếu không phải thị nữ thiếp thân lôi kéo, nàng ấy đã cào mấy đường lên mặt Hứa Khánh Hoán.
Lý Thượng Tông không chờ được đáp án mong muốn, căng cứng xấu hổ.
Cũng không thể trách các nàng vô tâm, căn bản các nàng không có hứng thú với Hoàng Thượng. Trong lòng Tề Mẫn chỉ có phấn son tơ lụa, Thân Mục Huyên yêu sách như mạng. Nếu có thể, Hứa Khánh Hoán hy vọng mình ra chiến trường kiến công lập nghiệp. Nhưng người trong nhà không cho phép, nàng ấy đành giam mình trong lồng son hoa lệ sống nốt quãng đời còn lại. Nàng ấy không có ham muốn gì lớn, tự do tự tại là tốt rồi.
“Hồi bẩm Tiệp Dư, sáng nay các nương nương mới được sắc phong, Hoàng Hậu nương nương tự mình chủ trì. Công công Tôn Doanh đọc Thánh chỉ.” Thị nữ bên cạnh đáp.
Vừa hay Chu Khinh tới phá vỡ bầu không khí im lặng, nàng ta thay Tịch Phong Hà tặng lễ vật. Còn tại sao Tịch Phong Hà không tới… cái này phải hỏi Cố Chung Việt.
Hiển nhiên lễ vật của Tịch Phong Hà rất được lòng mọi người. Nàng đã sớm nhìn thấu sở thích của từng người, vậy nên mặc dù lễ vật không sang quý nhưng lại thắng tấm lòng.
“Ái chà chà, thấy chưa. Người ta là văn nhân, sao có thể để ý loại nửa nam nửa nữ như ngươi.”
Minh Trâm Lâu.
Tề Mẫn được tặng một bộ Hồ phục hình thức độc đáo không kém phần đẹp mắt; Tịch Phong Hà tặng mấy bộ bí tịch võ công lấy được ở chỗ Giang Tranh cho Hứa Khánh Hóa; Thân Mục Huyên thích thi thư, nàng cố ý tặng mấy tập thơ của nhà thơ Lý Thanh Liên nổi danh tiền triều.
Ba người đều vui vẻ, ngay cả Thân Mục Huyên cũng mỉm cười.
“Liên quan gì tới ngươi! Suốt ngày chỉ biết trang điểm, chẳng khác nào khổng tước xòe đuôi.”
Lý Thượng Tông lặng yên rời đi, lòng lại thầm hận Tịch Phong Hà hơn chút.
“Hắt xì…” Tịch Phong Hà cúi đầu.
Cố Chung Việt lại gần, dịu dàng hỏi thăm: “Lạnh à?”
Tịch Phong Hà lắc đầu, ánh mặt trời chiếu sáng, gió mơn man lay động.
Nàng ta đỏ mặt, dịu dàng nói: “Mặc dù muội tiến cung sớm hơn ba vị tỷ tỷ, nhưng muội muội ngu dốt, không được Hoàng Thượng sủng ái, trong khố phòng chỉ có ngần này… Toàn là vật tục tằng, mong các tỷ tỷ không ghét bỏ.”
Tịch Phong Hà lắc đầu, ánh mặt trời chiếu sáng, gió mơn man lay động.
“Chắc do gió mà thôi.”
Aiyo tội nghiệp LTT ghê ????