Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 42

Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (12)

Chương 42

Editor: Zens Zens

Mưa xối lên lá cây, phát ra âm thanh sàn sạt.

Lăng Chỉ Thủy siết chặt eo thiếu nữ, xoay trở trên môi. Ngôn Thương chỉ vùng vẫy một chút, sau đó liền không tự chủ được mở miệng ra, để mặc hắn mút vào.

Lăng Chỉ Thủy hôn rất mạnh, tựa như muốn dùng cách đó để buộc chặt cả cơ thể nàng bên cạnh.

Có đôi khi ta càng biết không có khả năng, thì càng giãy giụa mãnh liệt.

Chẳng biết đã hôn bao lâu, đến khi môi hơi đau, Ngôn Thương mới hồi thần lại. Nàng khẽ cau mày, miệng nhuốm đầy mùi máu tươi.

Nàng thử đẩy hắn ra, không ngờ hắn bị đẩy ra dễ dàng.

Lăng Chỉ Thủy nhíu mày nhìn nàng, hô hấp kịch liệt. Tóc hắn dính vài mảnh lá cây, trên mặt mang theo vài đường vết thương ghê người. Vết máu kia vẫn chảy xuống, từ khóe miệng xuống cằm, chảy dọc theo chiếc cằm gầy yếu, men theo mưa mà nhỏ giọt xuống đất.

Màu sắc đỏ tươi không hề thua kém so với màu đỏ trên hỉ phục của hắn.

“Lăng đại ca, huynh còn tỉnh táo chứ?”

Hắn gật đầu.

“Tỉnh táo mà mặc hỉ phục hôn ta, quả nhiên huynh đang thương hại ta đúng không?”

Hắn không lắc đầu, chỉ hơi mím môi, chậm chạp kéo tay trái nàng đặt lên trước ngực mình.

Thình thịch, thình thịch.

Nơi đó đang đập mãnh liệt, phải nói là vượt xa giới hạn mãnh liệt bình thường.

“… Nhanh thật.”

Bất tri bất giác nàng đã quên mất bản thân muốn nói gì. Nàng kinh ngạc nhìn lên bộ ngực của hắn, nơi ấy đập vô cùng mãnh liệt, hô hấp phập phồng. Dưới lòng bàn tay, trái tim hắn đang đập dữ dội, rõ ràng bề ngoài là một người không chút sợ hãi, nhưng lại có một trái tim ấm áp, một trái tim mãnh liệt.

Nàng nhìn ngực hắn, hắn cũng nhìn nàng sâu thẳm.

Cả nửa ngày, nàng mới ngẩng đầu lên, trong mắt có chút gì đó ươn ướt lấp lánh chợt lóe lên, giống như sắp trực trào ra ngoài.

“Lăng đại ca, tim huynh là vì ta nên mới đập nhanh như vậy, đúng hay không?”

“Phải.”

“Huynh cũng từng vì nữ tử khác, mà tim đập nhanh như vậy sao?”

“Chưa từng.”

“Nếu vậy, ta có thể lý giải là vì…” Nàng khịt mũi, gian nan nâng bàn tay còn lại lên, kết hợp với tay trái đặt trước ngực hắn, cẩn thận thăm dò nhịp đập: “Lăng đại ca, có phải huynh có một chút xíu thích ta không?”

Tim hắn dường như đập nhanh hơn.

Một lúc lâu sau, hắn mấp máy môi: “… Phải.”

Một khắc này, thiếu nữ giống như bị giật mình, bàn tay đặt trên ngực hắn rụt lại. Lông mi nàng bị nhiễm mưa đong đầy giọt nước. Nàng chớp mắt một cái, giọt nước trên mi rớt xuống. Ngôn Thương lùi bước, nhìn hắn, giống như vừa khóc, lại vừa cười.

“Ta không cần huynh thương hại mà nói ra những lời giả dối như vậy. Mặc dù nghe qua có vẻ tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là giả dối!”

“Ta không lừa nàng…”

“Không gạt ta.” Nàng lặp lại lời hắn nói lần nữa, vẫn duy trì vẻ mặt vừa khóc vừa cười: “Không gạt ta thì thế nào, huynh nói huynh đã có vị hôn thê, ta liền lập tức rời khỏi huynh. Kết quả, huynh lại cùng nàng đến gặp ta, khiến cho ta xấu hổ. Ta bị vây khốn ở nơi này, sống chết cũng không can hệ tới huynh, huynh vốn không nên tới. Cho dù ta có ngóng trông huynh thế nào, nếu huynh không đến thì ta có thể làm gì được chứ? Nhưng hết lần này đến lần khác, huynh lại đến, còn mặc hỉ phục mà đến. Lăng đại ca, huynh mặc hỉ phục thành thân với người khác, mà nói với ta huynh thích ta sao!”

Nói xong câu cuối, dường như thiếu nữ đã sắp òa khóc đến nơi.

Cơ thể nàng mỏng manh, y phục ướt đẫm dính sát lên người. Tóc bay tán loạn, có mấy sợi bị gió thổi bay phấp phới trên hai má. Ánh mắt nàng đẹp mà bi thương, nhìn thẳng vào hắn, nhìn đến nỗi tim hắn càng ngày càng lạnh lẽo, cuối cùng hoàn toàn đóng băng.

Hắn không nói gì, chỉ chậm rãi vươn tay, nắm thật chặt tay nàng. Tay thiếu nữ lạnh lẽo run lên, sau đó trở tay, siết chặt lấy bàn tay to lớn của hắn.

Tay hắn cực nóng, mà tay nàng lại cực lạnh.

Nàng nhào vào lòng hắn gào khóc. Hắn cứng đờ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng. Ngửi được mùi xà phòng trên người hắn, nàng cắn răng, đột nhiên nổi điên, bắt đầu ra sức xé rách hỉ phục của hắn.

“Xé đi! Xé hết đi!”

“Lăng đại ca không hợp mặc màu đỏ, thật là chói mắt mà.”

“Xé đi là được rồi, xé đi thì lại có thể bắt đầu lại lần nữa?”

“Lăng đại ca, huynh trả lời ta đi, chỉ cần ta xé hết hỉ phục này, huynh sẽ không thành thân nữa!”

Hắn rũ mắt, không nhúc nhích, để mặc cho thiếu nữ trước mặt dùng hết sức xé toạc y phục của hắn.

Nàng khóc lóc kéo đai lưng hắn, kéo vạt áo hắn, giẫm bộ hỉ phục mới dưới chân rồi mới chịu ngẩng đầu lên nhìn. Nàng chỉ nhìn một cái, nhưng lệ trong mắt đã tràn ra. Nàng chỉ vào dây buộc tóc, vừa khóc vừa nói năng lộn xộn: “Dây buộc tóc… Tại sao lại kéo không ra… Tại sao chỉ còn dây buộc tóc thôi mà ta vẫn kéo không ra… Lăng đại ca, ta kéo không ra thì phải làm sao đây!”

Trên người Lăng Chỉ Thủy chỉ còn lại một lớp áo lót, chớp mắt đã ướt đẫm dưới mưa. Hắn cảm thấy trong cơ thể có một luồng hàn khí dâng lên, mang theo cơn lạnh buốt giá, đau đến nỗi hắn không thể tiếp tục đứng thẳng.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt khóc đến không biết trời đất của nàng, hắn rũ mi, chậm rãi đưa tay tháo dải lụa cột tóc đỏ thẩm kia xuống. Tóc đen xõa ra, phủ lên vai. Hắn nhẹ nhàng thả lỏng tay, dây buộc tóc rời xuống đất, dính đầy bùn lầy.

Môi Lăng Chỉ Thủy tái nhợt. Hắn giơ tay xoa đầu nàng, động tác rất dịu dàng: “Đừng khóc. Nàng xem, hiện giờ trên người ta không còn màu đỏ nào nữa…”

Hắn vừa nói xong đã lập tức cảm giác được một đợt co rút, hắn cố trụ cơ thể, quỳ một chân xuống đất. Thiếu nữ trước mặt thét lên sợ hãi rồi bổ nhào đến trước mặt hắn, hai cánh tay lạnh lẽo nhỏ gầy nâng khuôn mặt không chút huyết sắc của hắn lên.

“Lăng đại ca! Hàn độc của huynh lại tái phát phải không, hàn độc của huynh… Nơi này không có nước ấm, ta có thể nhóm lửa cho huynh, hay là để ta ôm huynh…”

Bên tai truyền đến tiếng khóc của nàng, trên người đau đớn vô ngần, nhưng trong lòng hắn  lại chợt cảm thấy vui vẻ. Thật hi vọng có thể đau nhiều hơn một chút, để nàng có thể lo lắng nhiều hơn một chút. Nàng lo lắng cho hắn, việc này kiến hắn cảm thấy vừa chua xót, vừa đau đớn.

“Đừng sợ…” Hắn bắt lấy bàn tay đang sờ lung tung trên mặt hắn: “Mang ta về sơn động lúc nãy, sau đó đốt một đống lửa…”

Nghe được lời hắn nói, rốt cuộc ánh mắt nàng cũng dần sáng lên.

Nàng hít vào một hơi thật mạnh, đỡ hắn từ trên đất dậy, đặt lên vai mình, đi từng bước một trở về sơn động.

“Lăng đại ca, huynh đừng sợ.” Thân thể nhỏ gầy của nàng run lẩy bẩy, nhưng ngữ khí lại bình tĩnh: “Ta biết hàn độc phát tác thì cần gì, tuyệt đối sẽ không để huynh khó chịu.”

Rõ ràng là đau đến mặt mũi đều vặn vẹo, nhưng lời nói của hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh: “Thốn Tâm, đừng khóc…”

Nàng nâng tay áo quẹt một cái trên mặt, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Ta không khóc, khóc có gì hay chứ? Cho dù biết tin huynh thành thân thì ta cũng chỉ uống vài vò rượu rồi ngủ thôi, hiện tại hàn độc phát tác, người khó chịu là huynh, mắc gì ta phải khóc!”

Hắn đau đớn đến vặn vẹo nhưng trên mặt lại nở một nụ cười bình thản.

“Được rồi, cho dù ta có chết, nàng cũng không cần phải khóc. Người chết là ta, không phải nàng, vậy có gì đáng phải khóc.”

Cơ thể nàng run lên, sau đó tiếng khóc càng lớn hơn: “Cái này ta không thể cam đoan, lúc huynh chết, có lẽ ta sẽ khóc, cũng có lẽ sẽ không, cũng có thể ta sẽ lập tức đi theo huynh không chừng.”

“Thốn Tâm, đừng…”

Lời còn chưa dứt, hắn chợt im lặng, vốn ngón tay còn chút sức lực cũng đã mềm rũ xuống.

Hắn hôn mê rồi.

Ngôn Thương nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt vì cắn răng mà trở nên dữ tợn.

Trên khuôn mặt dữ tợn đó còn có vài vết thương khó coi. Nhưng trong mắt nàng, đây lại là khuôn mặt đẹp nhất nàng từng gặp.

Nàng cố gắng hít thật sâu, ngừng khóc.

Ngôn Thương nâng hắn trở về sơn động, cởi y phục hắn ra, thân thể cao lớn của Lăng Chỉ Thủy lộ ra ngoài. Sau đó nàng cởi luôn y phục bên ngoài ướt sũng của mình, cởi y phục bên trong ra đắp cho hắn.

Nhóm lửa, sau đó nàng ra ngoài tìm hoa dùng để giải độc.

Tìm không thấy mấy đóa hoa màu tím mà trước kia hắn dùng để giải độc, chỉ tìm thấy mấy đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt. Nhưng Ngôn Thương nghĩ cũng không sao hết, bởi vì trước kia hắn tóm đại một đóa hoa màu tím có sẵn ở đó để giải độc. Ước chừng không phải là cần một loại hoa đặc biệt nào, mà chỉ là cần thực vật có sinh khí mà thôi.

Đi ngang qua nơi vừa vấp ngã, Ngôn Thương dừng bước.

Dưới bụi cây thấp thoáng của một cái động sâu không thấy đáy. Khi nàng rơi xuống, may mắn là được một nhánh cây mắc lại, khó khăn lắm mới trèo lên được bên trên. Nàng nắm thật chặt bụi cỏ dẻo dai, phía trên còn có vài cục đá lăn xuống, đập lên tay khiến nàng suýt nữa đã buông ra. Nhưng trong nháy mắt, không biết tại sao những tảng đá lăn xuống bỗng biến mất. Nàng nghe được tiếng hắn khản đặc, tuyệt vọng gọi tên nàng.

Giọng nói kia không hề giống với Lăng Chỉ Thủy vĩnh viễn lãnh đạm xa cách mà nàng từng biết, đó giống như là tiếng nói của một người khác.

Nàng không biết lấy sức lực từ đầu mà trèo lên lại được, vậy mà vừa leo lên lại thấy hắn mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt lại, quay lưng về phía thanh kiếm đâm tới, không hề nhúc nhích.

Khi đó, vẻ mặt của hắn dường như không còn muốn sống nữa.

Trong chớp mắt, tim nàng đau thắt.

Ngôn Thương nắm chặt bó hoa hồng nhạt trên tay, tầm mắt rơi xuống bộ hỉ phục bị nàng xé nát trong lúc mất mất bình tĩnh.

Hỉ phục rơi xuống nhuộm đầy bùn đất, từ từ bị mưa giội ướt đẫm.

Trong lòng chợt động, Ngôn Thương nhặt hỉ phục lên.

Một tiếng “lạch cạch” vang lên, một viên dạ minh châu lóa mắt sặc sỡ rơi ra từ bên trong hỉ phục, chính là viên mà nàng lấy khi đang bỏ trốn.

Mắt nàng bỗng ứa lệ, tuôn rơi.

Ngôn Thương nắm lấy hỉ phục, xoay người chạy nhanh về sơn động. Nàng nắm lấy vạt áo của Lăng Chỉ Thủy đang hôn mê mà lắc lắc, cho đến khi hắn bị đánh thức.

“… Sao lại khóc?”

Lăng Chỉ Thủy tỉnh lại nhưng không hề nổi giận, cố gắng áp chế cơ mặt vặn vẹo. Hắn giơ tay muốn gạt đi lệ trên khóe mặt nàng. Nhưng nàng lại đem viên dạ minh châu kia tới trước mặt hắn.

Ngoài động mưa tí tách, âm thầm có ai hay (*).

Trong động nàng rơi lệ, cắn môi cúi đầu nhìn.

(*) Nguyên văn là “nhuận vật tế vô thanh”: xuất xứ trong bài từ “Xuân dạ hỉ vũ” của Đỗ Phủ , ý chỉ những việc nhỏ nảy sinh mà không ai hay biết.

“Lăng đại ca, ta hỏi huynh lần cuối cùng. Ta thích huynh, và rõ ràng huynh cũng thích ta. Bây giờ, huynh nói cho ta biết. Huynh có bằng lòng cưới ta, và cùng ta quỳ xuống tạ lỗi trước mặt Chu Tuyền tỷ tỷ, lấy cả đời để chuộc lỗi với nàng ta. Hay huynh vẫn muốn cưới nàng ta, sau đó các người yến tiệc tân hôn, một mình ta trở về lăng mộ trong Bá Vân sơn trang, ở bên cạnh mẫu thân, cô độc suốt quãng đời còn lại. Chúng ta không bao giờ gặp nhau nữa.”

P/s (Zens Zens): Các bạn có thể đăng ký nhận thông báo chương mới theo bài viết này của mình nhé: https://zenszens.com/2019/02/24/huong-dan-dang-ky-nhan-thong-bao/

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
azurelamlam
azurelamlam
5 Năm Cách đây

Anh chị thật là, dĩ nhiên phải là 1 cái kết đẹp chứ?
Cực khổ nhiều, vất vả quá nhiều gòi a

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
5 Năm Cách đây

Dĩ nhiên là Lăng đạo ca bằng lòng rồi. Sao vẫn muốn khóc vậy nhỉ??

ZhenAi
ZhenAi
5 Năm Cách đây

Aiiiii….sao khổ vầy nè ?!

Diệp vân anh
Diệp vân anh
5 Năm Cách đây

Mong là he đừng se

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
5 Năm Cách đây

Ngược, ngược tiếp đi

Vy Nguyen
Vy Nguyen
5 Năm Cách đây

Đúg là chuyện tình yêu không ai giống ai, ai cũng phải vượt qua kiếp nạn của cuộc đời mình. Của anh chị chắc là Chu Tuyền :))

HuaChen
HuaChen
4 Năm Cách đây

❤❤❤

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Nói chứ chu tuyền chờ đợi 20 năm cũng k dễ dàng gì

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!