Chương 12
Vẫn còn già trẻ đợi chàng trở về
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Liễu Tuyết Dương bị lời nói của Sở Du làm chấn động, thẫn thờ hết nữa ngày, mất một lát sau mới từ từ bình tĩnh lại.
Vệ gia là gia tộc đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn. Tuy rằng bà xuất thân môn đệ thư hương, nhưng khi còn trẻ đã được gả vào Vệ gia, cùng tiến cùng lùi với người Vệ gia.
Tuy rằng hôm nay trong thư Vệ Uẩn chỉ nói một câu, nhưng bằng sự nhạy bén với thế cục bao năm qua, Liễu Tuyết Dương hiểu được hôm nay Vệ gia đang như chỉ mành treo chuông. Nếu không cẩn thận, bọn họ sẽ sẽ vạn kiếp bất phục.
Bà thấy Sở Du còn trấn định bình tĩnh hơn mình. Bà nghiêm túc nói: “Có nữ nhân như con là may mắn của Vệ phủ. Nếu Vệ phủ có thể bình an vượt qua kiếp này, tất không tương phụ.”
Sở Du nghe nói thế thì cả cười. Vẻ mặt Liễu Tuyết Dương lạnh lại, nói tiếp: “Ta lập tức mang các vị tiểu công tử chạy tới Lan Lăng. Con ở lại kinh thành phải cẩn trọng mọi chuyện. Nếu cần thiết, ta sẽ dẫn lão phu nhân trở lại. Hôm nay Vệ phủ toàn quyền giao cho con, con cứ nói với bên ngoài là ta dẫn hài tử đi du lịch nghỉ ngơi.”
“Mẫu thân đi đường cẩn thận.
Sở Du gật đầu. Liễu Tuyết Dương không nói thêm lời nào, lập tức cho binh lính phong tỏa các viện, sau đó cho người đến phòng năm vị công tử, bế người chạy suốt ngày đêm.
Sở Du đứng ở cửa tiễn đưa Liễu Tuyết Dương. Vì đề phòng có người theo dõi, bọn họ phái ra tổng cộng ba chiếc xe ngựa, chạy ba phương hướng khác nhau.
Chờ sau khi tiễn Liễu Tuyết Dương xong. Sở Du trở về phòng, lập tức nghe thấy hậu viện có tiếng la hét ầm ĩ. Vãn Nguyệt tiến lên, bình tĩnh bẩm báo: “Lương thị nghe nói phu nhân xuất phủ thì la hét đòi gặp người. Các vị Thiếu phu nhân cũng lục tục kéo tới, yêu cầu được gặp phu nhân.”
“Không cần để ý tớiỹcác vị Thiếuơphu nhân. TrườngỏNguyệt!” . SởẻDu gọi TrườngòNguyệt đang cầmẳkiếm đứng mộtɪbên, phân phó:ɨ“Muội lập tứcἲchạy ngày đêmằđến Sở phủ,ũmượn một trămỉgia binh tớiờđây. Chuyện nàyĩchỉ có thểἲnói cho phụắthân ta biết,ĺkhông được đểềnhững người cònặlại biết.”
TrườngİNguyệt đáp lờiĩxong liền xoayýđi ngay.
“Mang theo(sổ sách, đếnIgặp Lương thị.”é
Sở Du thấyợTrường Nguyệt đãổra ngoài, thìýlập tức đemĩtheo Vãn Nguyệtfđến đại sảnh.
VệЇHạ, Vệ Thu,ễkể cả Vệãtrưởng quan VệĨVân Lãng cũngịđi theo sauIlưng. Nàng đem[theo hai hàngờbinh lính vộiỉvàng đến chỗìLương thị.
Lương thịứvẫn còn náoíloạn. Sau khiľthấy Sở Du,ébà ta bựcưtức quát: “SởḻDu, cô cóỵý gì?! Phu¹nhân đâu? PhuÏnhân ở đâu?ɨTôi muốn gặpábà ấy!”
“Phuịnhân có việc)phải đi raệngoài, hôm nayúVệ phủ doủta toàn quyềnắquản lý.”
SởìDu đi ngangồqua bà ta,ỵtới ngồi xuốngốghế chủ vị.
VãnÍNguyệt ôm sổầsách đứng sau[lưng nàng. Lươngằthị nhìn đốngưsổ sách kiaọthì liền thayừđổi sắc mặt.jNhưng bà taïvẫn cố chốngấchế: “Tại saoầphu nhân lạiımang Vệ phủɩgiao cho mộtỡkẻ miệng cònĩhôi sữa nhưõcô quản lý?ɪTa đã chấpİchưởng việc nộiịvụ mười hai]năm nay, nếuãngười có chuyệnăquan trọng rờiĩkhỏi thì cũngụphải bàn bạcằvới ta trước.ùHôm nay, chỉἵe rằng côiđã bắt nhốtÏphu nhân, uyÍhiếp thiên tử,ếhiệu lệnh chưıhầu rồi!”
SởĭDu nghe thếạcũng không tứcơgiận. Nàng nângḷchung trà lên,ănhấp khẽ một,ngụm: “Thì rafcũng có đọcἲsách đấy.”
Dứtâlời nàng ngẩngậđầu lên, ánhɩmắt bình tĩnhđnhìn Lương thị:ý“Chẳng phải trongílòng bà cũngḻbiết rõ tạiisao phu nhânổđến tìm ta(mà không phảiýtìm bà sao?ùBà nói đi,đbà tự khaiìnhận, hay đợiɨta thanh toánốtừng cọc sổἱsách một?”
SởấDu nói chuyệnìkhông hề lênơgiọng, giọng nóiưthong dong bìnhɩtĩnh. Nhưng tháiľđộ đó lạiẵvô cùng cóữsức uy hiếp.
Nộiịtâm Lương thịínhư gió cuốnỉsấm rền. Bàửta nhìn sổísách thì hiểu(ra, e rằngἷSở Du đãỵđiều tra rõìchân tướng.
Nhưng nàngịtra xét lúcɩnào? Rõ ràngḷbà ta đãɨđề phòng kínòkẽ, rõ ràngẫbà ta khôngịhề nhìn thấy¹dấu vết SởừDu động vàoẳsổ sách.
Bà taẩmím môi khôngểnói. Sở Duưgiương mắt nhìn:ã“Được rồi, taỳcũng không muốn‹nhiều lời vớiứbà. Mấy năm(nay bà thamḷô ngân lượngḷở Vệ phủ,ìtổng cộng làìhai vạn tám‹ngàn lượng bạc.ịTa sẽ tìmἳca ca bàīđòi. Còn về:phần bà…” SởọDu nhìn bàđta chòng chọcỳmột hồi, bìnhởtĩnh nói: “NgàyĮmai trời sáng,ọta sẽ ápĬgiải đến quanɩphủ, xử tríềtheo luật.”
Lươngêthị nghe nóiàthế thì sắcímặt trắng bệch.
ĐượcéVệ phủ trọngưđãi nhiều năm,ĩcơ hồ bàốta đã quênóđi thân phậnờthiếp thất củaímình.
Vệ phủ không}trọng đích thứ.ẹBa đứa conɨcủa bà taảhầu như không[khác con traiýtrưởng là mấy.ïTính tình LiễuĭTuyết Dương ônẫhòa, bất kểũlớn nhỏ trongľnhà, mọi người,ἷbao gồm cảíbà ta đềuềđã quên mấtỡthân phận thiếpóthất của bà.
VìIbà ta được:xem trọng nênệcó địa vịânhất định trong²phủ, nhưng trênıluật pháp vẫnưghi rõ bàÍta và thêịtử không hềégiống nhau.
Nếu nôữtài trộm cắp,ãphạt năm mươiἲtrượng, xăm chữ.¸Nếu là thiếpỉthất, phạt baơmươi trượng, xămÍchữ.
Ba mươi trượng.
ĐốiĪvới một nữọtử bình thườngămà nói, đâyùchẳng khác gìἳban cho cáiỉchết.
Hô hấp Lươngợthị dồn dập.iSở Du đứngứdậy, bà taÎgấp gáp hôểlớn: “Không! ThiếuÍphu nhân! Người]không thể làmívậy!”
Sở Duỳbị bà bắtìđược tay áo,ựnhìn Lương thị]từ trên xuống.İBà ta nướcìmắt lưng tròng,ộgiọng nói runỏrẩy: “Thiếu phuắnhân, ta làýmẹ của baỉvị công tử.ĭNếu ngài làmĮnhư vậy, baİvị công tửìtrở lại sẽľkhông khỏi lạnhỉlòng!”
Trước đâyẫcũng vì nhưīvậy, cho nênằVệ Trung vàiLiễu Tuyết Dươngἴvẫn tôn trọngḻcó thừa đốiờvới bà ta.
Vệígia có bảyờngười con, aiềnấy cũng đềuụtuấn kiệt. VệịTrung và LiễuἷTuyết Dương cũngịkhông vì đíchỵthứ mà phânẻbiệt đối xử.ἱDù sao trênıchiến trường, người¸một nhà vẫn¹là người mộtīnhà, cho nênợhọ luôn đốiĩxử hết sứcìlễ độ đốiớvới mẫu thânícủa con trai.
Nếu:như là thờiởbình, Sở Du¹cũng chấp nhậnỡvì nguyên nhânḷnày mà nhẫnɪnhịn Lương thị,ľnhưng nàng biếtấtương lại Lương[thị sẽ gâyẩra chuyện gì,ỉSở Du khôngýthể thả bàửta được.
Vì vậyĩnàng nói: “Nếuũbà không phạmỉtội, thì taisẽ không soễđo, nhưng hômļnay tất cảêtội danh đềuido bà tựilàm tự chịu.ẽLương thị, trước]khi làm việcảphải nghĩ tớiơhậu quả. Nếuủbà đã làmĨthì phải cóĩdũng khí gánhívác trách nhiệm.”ĩ
“Còn về phầnļba vị côngἵtử…”
Sở Duímấp máy môi,ịcó chút khôngìđành lòng, nhưngÎvẫn phải nói:ú“Có lẽ họằsẽ hiểu thôi.”ủ
Nói xong, SởĪDu phất tayỗcho người kéo‹Lương thị xuống.
Cáchỉđó không xa,ẹcác vị ThiếuIphu nhân đềuễnghe được âmíthanh la hétỳthê lương của(Lương thị, trongἵlòng ai nấyóđều hốt hoảng.
SởếDu xử lýỷLương thị xongưliền xoay ngườiĮđến phòng Thiếuổphu nhân TưởngẩThuần.
Vị Thiếu phu)nhân này xuấtỉthân tướng môn,ãnhưng chỉ làìthứ nữ. Bởiĩvì xuất thânễcho nên dùãtrong hoàn cảnhỉhuyên náo cỡḷnào, nàng ấy°cũng đều vôúcùng bình tĩnh.
TưởngἲThuần mặc tốịsam(*), ngồi ngayấngắn trước thưἱán, trường kiếmởđặt ngang hai¸gối, vẻ mặtἲbình tĩnh nhìnẹSở Du mởľcửa bước đến.
Nhưng phụ thân và huynh trưởng đều đã chết, chỉ còn lại mình chàng, mặt mũi nào mà về?
Chính là tin tức tốt nhất. (*) Phụ huynh: Phụ thân và huynh trưởng (*) Tố sam ( 官道 Kết cục như đúng đã đoán. Bình thường Tưởng Thuần cũng không tính là đẹp mắt, nhưng ngũ quan thanh tú, ngoài ra còn có một loại khí khái anh hùng. 素衫 素衫 Chàng cõng từng thi thể từ Bạch Đế Cốc trở về. Trên đường đều tự hỏi, sao không để cho chàng ở đây luôn đi? “Chớ lo chớ sợ, đợi quân trở về.” ): áo lót trắng
Nhưng hôm nay, khi đột ngột phải đối mặt với tất cả, trong đầu chàng chẳng có gì hết, chỉ còn trống rỗng.
Trong nháy mắt, giống như có người đứng trước mặt chàng, nâng hết gánh nặng nghìn cân.
): đường lớn.
Sở Du đứng ở cửa lặng lẽ nhìn nàng ấy. Từ khi gả vào Vệ phủ, nàng rất ít tiếp xúc với các vị Thiếu phu nhân. Hôm nay là lần đầu tiên chính thức gặp mặt Tưởng Thuần, quả nhiên nàng ấy thật khiến người khác kinh diễm.
Bình thường Tưởng Thuần cũng không tính là đẹp mắt, nhưng ngũ quan thanh tú, ngoài ra còn có một loại khí khái anh hùng.
Chàng cõng từng thi thể từ Bạch Đế Cốc trở về. Trên đường đều tự hỏi, sao không để cho chàng ở đây luôn đi?
Lúc này nàng ấy mới rời giường, tóc xõa tung bay sau lưng, ngồi thật an tĩnh, nhưng rất có khí thế.
(*) Quan đạo (官道): đường lớn.
Cơ thể nàng ấy khẽ run, rõ ràng khí thế đó chỉ do gắng gượng chống đỡ. Sở Du dừng trước cửa, vẫn không nhúc nhích. Lát sau, Tưởng Thuần mở miệng trước: “Dù là sống hay chết, xin Thiếu phu nhân cứ cho biết.”
官道
Ánh mắt Sở Du rơi lên thân kiếm trên đầu gối Tưởng Thuần.
Cho dù phụ thân và huynh trưởng đã đi, nhưng vẫn còn già trẻ đợi chàng trở về.
Suốt mười bốn năm nay, chàng sống vô phong vô vũ. Trên chiến trường đã có phụ thân và huynh trưởng che chở, chàng nào biết sợ đao thương chiến trường.
Đời trước, Tưởng Thuần đã tự vẫn chết. Hoặc giả từ khi gả cho Vệ Thúc, bất cứ lúc nào nàng ấy cũng đã chuẩn bị sống chết cùng theo hắn.
Về nhà sao?
(*) Quan đạo (
Sở Du khẽ cười: “Chưa có tin tức, có điều bọn họ bị vây tại Bạch Đế Cốc. Ta chỉ tính toán cho tình huống xấu nhất mà thôi. Đợi đến ngày mai sẽ có tin tức, cho dù sống hay chết, kính xin tỷ tỷ giúp ta một tay.”
Sở Du hơi kinh ngạc, nhìn thần sắc kiên định của đối phương, cuối cùng gật đầu một cái.
Tưởng Thuần nghe nói thế thì sững sờ, thì thầm: “Chưa có tin tức…”
Tưởng Thuần nghe nói thế thì sững sờ, thì thầm: “Chưa có tin tức…”
(*) Tố sam (素衫): áo lót trắng
Phong thư vượt qua muôn trùng sông núi, đến hoàng hôm chiều hôm sau đã đáp tới tay Vệ Uẩn.
Chính là tin tức tốt nhất.
Đó là chữ viết của nàng, nặng nề hơn và cũng kiên định hơn thường ngày.
Sở Du gật đầu, thật ra nàng không yên lòng về Tưởng Thuần nên mới sang đây trông chừng một lát, cũng tiện thắp cho Tưởng Thuần một chút hi vọng, tránh để nàng ấy làm chuyện quá khích.
Thấy trạng thái Tưởng Thuần đã tốt lên. Nàng định xoay người rời đi, nhưng còn chưa cất bước đã nghe sau lưng có tiếng bước chân. Tưởng Thuần nói: “Ta và cô cùng nhau đợi.”
Thấy trạng thái Tưởng Thuần đã tốt lên. Nàng định xoay người rời đi, nhưng còn chưa cất bước đã nghe sau lưng có tiếng bước chân. Tưởng Thuần nói: “Ta và cô cùng nhau đợi.”
Tịch dương như máu, chàng nắm gia thư, như nắm nghìn vàng.
素衫
Sở Du hơi kinh ngạc, nhìn thần sắc kiên định của đối phương, cuối cùng gật đầu.
Vệ Uẩn run rẩy đôi môi, nắm tờ giấy một hồi lâu rồi mới từ từ nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Du nhận được phong thư thứ hai của Vệ Uẩn.
Chữ viết trong thư phù phiếm vô lực, tựa hồ người viết đã không còn cầm nổi cán bút.
Chàng phải trở về.
“Phụ huynh(*) đều mất, chỉ còn Vệ Uẩn, hôm nay đã khâm liệm nhập quan, đỡ linh cửu trở về.”
Sở Du gật đầu, thật ra nàng không yên lòng về Tưởng Thuần nên mới sang đây trông chừng một lát, cũng tiện thắp cho Tưởng Thuần một chút hi vọng, tránh để nàng ấy làm chuyện quá khích.
Về nhà sao? Cho dù phụ thân và huynh trưởng đã đi, nhưng vẫn còn già trẻ đợi chàng trở về. (*) Phụ huynh: Phụ thân và huynh trưởng
Kết cục như đúng đã đoán.
Sở Du nhìn tin tức, trầm ngâm không nói. Còn Tưởng Thuần vừa nhìn thấy đã lập tức ngã xuống bất tỉnh.
Bình thường Tưởng Thuần cũng không tính là đẹp mắt, nhưng ngũ quan thanh tú, ngoài ra còn có một loại khí khái anh hùng. “Chớ lo chớ sợ, đợi quân trở về.”
Sở Du cố khắc chế suy nghĩ rối loạn trong đầu. Nàng phân phó người chăm sóc Tưởng Thuần thật tốt, sau đó thì trở lại thư phòng.
Vì đã chuẩn bị từ sớm, cho nên nàng mới có thể tỉnh táo, nhưng nội tâm đã như sóng cuộn biển gầm. Nàng nhắm mắt hít sâu một hơi, đề bút hồi âm.
Sở Du nhìn tin tức, trầm ngâm không nói. Còn Tưởng Thuần vừa nhìn thấy đã lập tức ngã xuống bất tỉnh.
“Chớ lo chớ sợ, đợi quân trở về.”
Chữ viết trong thư phù phiếm vô lực, tựa hồ người viết đã không còn cầm nổi cán bút.
Phong thư vượt qua muôn trùng sông núi, đến hoàng hôm chiều hôm sau đã đáp tới tay Vệ Uẩn.
Kết cục như đúng đã đoán.
Khi đó đã gần hai ngày chàng không ngủ, thân khoác áo trắng, cõng linh vị phụ thân và huynh trưởng cùng bảy chiếc quan tài, bước trên quan đạo(*).
Trong nháy mắt, giống như có người đứng trước mặt chàng, nâng hết gánh nặng nghìn cân. Cơ thể nàng ấy khẽ run, rõ ràng khí thế đó chỉ do gắng gượng chống đỡ. Sở Du dừng trước cửa, vẫn không nhúc nhích. Lát sau, Tưởng Thuần mở miệng trước: “Dù là sống hay chết, xin Thiếu phu nhân cứ cho biết.” (*) Quan đạo ( (*) Phụ huynh: Phụ thân và huynh trưởng 官道 Chàng phải trở về. “Chớ lo chớ sợ, đợi quân trở về.” Vệ Uẩn run rẩy đôi môi, nắm tờ giấy một hồi lâu rồi mới từ từ nhắm hai mắt lại. ): đường lớn.
Thật ra chàng không biết mình ở đâu, cũng không biết mình muốn đi đâu.
Về nhà sao?
Nhưng phụ thân và huynh trưởng đều đã chết, chỉ còn lại mình chàng, mặt mũi nào mà về?
Lúc này nàng ấy mới rời giường, tóc xõa tung bay sau lưng, ngồi thật an tĩnh, nhưng rất có khí thế.
Còn nếu trở về, chàng phải đối mặt thế nào với cuồng phong bạo vũ đây?
(*) Tố sam (
Diêu Dũng và Thái tử chỉ trích thẳng thừng do phụ thân mạo hiểm truy kích tàn binh mới trúng mai phục, khiến cho lần này bị thua thảm bại. Bởi vì chàng còn nhỏ nên không bị phái ra tiền tuyến, chàng không biết đã xảy ra chuyện gì, chàng chỉ biết phụ thân và huynh trưởng không phải là người như thế. Chàng muốn cãi lại nhưng sức lực không đủ.
Suốt mười bốn năm nay, chàng sống vô phong vô vũ. Trên chiến trường đã có phụ thân và huynh trưởng che chở, chàng nào biết sợ đao thương chiến trường.
Nhưng hôm nay, khi đột ngột phải đối mặt với tất cả, trong đầu chàng chẳng có gì hết, chỉ còn trống rỗng.
Cơ thể nàng ấy khẽ run, rõ ràng khí thế đó chỉ do gắng gượng chống đỡ. Sở Du dừng trước cửa, vẫn không nhúc nhích. Lát sau, Tưởng Thuần mở miệng trước: “Dù là sống hay chết, xin Thiếu phu nhân cứ cho biết.”
Chàng cõng từng thi thể từ Bạch Đế Cốc trở về. Trên đường đều tự hỏi, sao không để cho chàng ở đây luôn đi?
Vì đã chuẩn bị từ sớm, cho nên nàng mới có thể tỉnh táo, nhưng nội tâm đã như sóng cuộn biển gầm. Nàng nhắm mắt hít sâu một hơi, đề bút hồi âm.
Linh vị này nặng quá, chàng vác không nổi.
Ánh mắt Sở Du rơi lên thân kiếm trên đầu gối Tưởng Thuần.
Đúng lúc này, quan tiên phong mang một bức gia thư giao đến tay chàng.
Đó là chữ viết của nàng, nặng nề hơn và cũng kiên định hơn thường ngày.
(*) Phụ huynh: Phụ thân và huynh trưởng
“Chớ lo chớ sợ, đợi quân trở về.”
Chính là tin tức tốt nhất.
Trong nháy mắt, giống như có người đứng trước mặt chàng, nâng hết gánh nặng nghìn cân.
Vệ Uẩn run rẩy đôi môi, nắm tờ giấy một hồi lâu rồi mới từ từ nhắm hai mắt lại.
Thật ra chàng không biết mình ở đâu, cũng không biết mình muốn đi đâu.
Tịch dương như máu, chàng nắm gia thư, như nắm nghìn vàng.
Chàng phải trở về.
Sở Du khẽ cười: “Chưa có tin tức, có điều bọn họ bị vây tại Bạch Đế Cốc. Ta chỉ tính toán cho tình huống xấu nhất mà thôi. Đợi đến ngày mai sẽ có tin tức, cho dù sống hay chết, kính xin tỷ tỷ giúp ta một tay.”
Cho dù phụ thân và huynh trưởng đã đi, nhưng vẫn còn già trẻ đợi chàng trở về.
Thư ít chữ mà ý lại nhiều ? haizz
??? tang thương vại