Sơn hà chẩm – Chương 12

Chương 12

Vẫn còn già trẻ đợi chàng trở về

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Liễu Tuyết Dương bị lời nói của Sở Du làm chấn động, thẫn thờ hết nữa ngày, mất một lát sau mới từ từ bình tĩnh lại.

Vệ gia là gia tộc đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn. Tuy rằng bà xuất thân môn đệ thư hương, nhưng khi còn trẻ đã được gả vào Vệ gia, cùng tiến cùng lùi với người Vệ gia.

Tuy rằng hôm nay trong thư Vệ Uẩn chỉ nói một câu, nhưng bằng sự nhạy bén với thế cục bao năm qua, Liễu Tuyết Dương hiểu được hôm nay Vệ gia đang như chỉ mành treo chuông. Nếu không cẩn thận, bọn họ sẽ sẽ vạn kiếp bất phục.

Bà thấy Sở Du còn trấn định bình tĩnh hơn mình. Bà nghiêm túc nói: “Có nữ nhân như con là may mắn của Vệ phủ. Nếu Vệ phủ có thể bình an vượt qua kiếp này, tất không tương phụ.”

Sở Du nghe nói thế thì cả cười. Vẻ mặt Liễu Tuyết Dương lạnh lại, nói tiếp: “Ta lập tức mang các vị tiểu công tử chạy tới Lan Lăng. Con ở lại kinh thành phải cẩn trọng mọi chuyện. Nếu cần thiết, ta sẽ dẫn lão phu nhân trở lại. Hôm nay Vệ phủ toàn quyền giao cho con, con cứ nói với bên ngoài là ta dẫn hài tử đi du lịch nghỉ ngơi.”

“Mẫu thân đi đường cẩn thận.

Sở Du gật đầu. Liễu Tuyết Dương không nói thêm lời nào, lập tức cho binh lính phong tỏa các viện, sau đó cho người đến phòng năm vị công tử, bế người chạy suốt ngày đêm.

Sở Du đứng ở cửa tiễn đưa Liễu Tuyết Dương. Vì đề phòng có người theo dõi, bọn họ phái ra tổng cộng ba chiếc xe ngựa, chạy ba phương hướng khác nhau.

Chờ sau khi tiễn Liễu Tuyết Dương xong. Sở Du trở về phòng, lập tức nghe thấy hậu viện có tiếng la hét ầm ĩ. Vãn Nguyệt tiến lên, bình tĩnh bẩm báo: “Lương thị nghe nói phu nhân xuất phủ thì la hét đòi gặp người. Các vị Thiếu phu nhân cũng lục tục kéo tới, yêu cầu được gặp phu nhân.”

Không cn đ ý ticác v Thiếuơphu nhân. TrưngNguyt!” . SDu gi TrưngòNguyt đang cmkiếm đng mtɪbên, phân phó:ɨ“Mui lp tcchy ngày đêmđến S ph,ũmưn mt trămgia binh tiđây. Chuyn nàyĩch có thnói cho phthân ta biết,ĺkhông đưc đnhng ngưi cònli biết.”

TrưngİNguyt đáp liĩxong lin xoayýđi ngay.

“Mang theo(s sách, đếnIgp Lương th.”é

S Du thyTrưng Nguyt đãra ngoài, thìýlp tc đemĩtheo Vãn Nguytfđến đi snh.

VЇH, V Thu,k c Vãtrưng quan VĨVân Lãng cũngđi theo sauIlưng. Nàng đem[theo hai hàngbinh lính vivàng đến chìLương th.

Lương thvn còn náoílon. Sau khiľthy S Du,ébà ta bcưtc quát: “SDu, cô cóý gì?! Phu¹nhân đâu? PhuÏnhân đâu?ɨTôi mun gpábà y!”

Phunhân có vic)phi đi rangoài, hôm nayúV ph dota toàn quynqun lý.”

SìDu đi ngangqua bà ta,ti ngi xungghế ch v.

VãnÍNguyt ôm ssách đng sau[lưng nàng. Lươngth nhìn đngưs sách kiathì lin thayđi sc mt.jNhưng bà taïvn c chngchế: “Ti saophu nhân liımang V phɩgiao cho mtk ming cònĩhôi sa nhưõcô qun lý?ɪTa đã chpİchưng vic niv mưi hai]năm nay, nếuãngưi có chuynăquan trng riĩkhi thì cũngphi bàn bcvi ta trưc.ùHôm nay, che rng côiđã bt nhtÏphu nhân, uyÍhiếp thiên t,ếhiu lnh chưıhu ri!”

SĭDu nghe thếcũng không tcơgin. Nàng nângchung trà lên,ănhp kh mt,ngm: “Thì rafcũng có đcsách đy.”

Dtâli nàng ngngđu lên, ánhɩmt bình tĩnhđnhìn Lương th:ýChng phi trongílòng bà cũngbiết rõ tiisao phu nhânđến tìm ta(mà không phiýtìm bà sao?ùBà nói đi,đbà t khaiìnhn, hay điɨta thanh toántng cc ssách mt?”

SDu nói chuynìkhông h lênơging, ging nóiưthong dong bìnhɩtĩnh. Nhưng tháiľđ đó livô cùng cósc uy hiếp.

Nitâm Lương thínhư gió cunsm rn. Bàta nhìn sísách thì hiu(ra, e rngS Du đãđiu tra rõìchân tưng.

Nhưng nàngtra xét lúcɩnào? Rõ ràngbà ta đãɨđ phòng kínòk, rõ ràngbà ta khôngh nhìn thy¹du vết SDu đng vàos sách.

Bà tamím môi khôngnói. S Duưgiương mt nhìn:ãĐưc ri, tacũng không munnhiu li vibà. My năm(nay bà thamô ngân lưng V ph,ìtng cng làìhai vn támngàn lưng bc.Ta s tìmca ca bàīđòi. Còn v:phn bà SDu nhìn bàđta chòng chcmt hi, bìnhtĩnh nói: “NgàyĮmai tri sáng,ta s ápĬgii đến quanɩph, x trítheo lut.”

Lươngêth nghe nóiàthế thì scímt trng bch.

ĐưcéV ph trngưđãi nhiu năm,ĩcơ h bàta đã quênóđi thân phnthiếp tht caímình.

V ph không}trng đích th.Ba đa conɨca bà tahu như không[khác con traiýtrưng là my.ïTính tình LiuĭTuyết Dương ônhòa, bt kũln nh trongľnhà, mi ngưi,bao gm cíbà ta đuđã quên mtthân phn thiếpótht ca bà.

VìIbà ta đưc:xem trng nêncó đa vânht đnh trong²ph, nhưng trênılut pháp vnưghi rõ bàÍta và thêt không héging nhau.

Nếu nôtài trm cp,ãpht năm mươitrưng, xăm ch.¸Nếu là thiếptht, pht baơmươi trưng, xămÍch.

Ba mươi trưng.

ĐiĪvi mt nt bình thưngămà nói, đâyùchng khác gìban cho cáichết.

Hô hp Lươngth dn dp.iS Du đngdy, bà taÎgp gáp hôln: “Không! ThiếuÍphu nhân! Ngưi]không th làmívy!”

S Dub bà btìđưc tay áo,nhìn Lương th]t trên xung.İBà ta nưcìmt lưng tròng,ging nói runry: “Thiếu phunhân, ta làým ca bav công t.ĭNếu ngài làmĮnhư vy, baİv công tìtr li sľkhông khi lnhlòng!”

Trưc đâycũng vì nhưīvy, cho nênV Trung vàiLiu Tuyết Dươngvn tôn trngcó tha đivi bà ta.

Vígia có byngưi con, ainy cũng đutun kit. VTrung và LiuTuyết Dương cũngkhông vì đíchth mà phânbit đi x.Dù sao trênıchiến trưng, ngưi¸mt nhà vn¹là ngưi mtīnhà, cho nênh luôn điĩx hết scìl đ đivi mu thâníca con trai.

Nếu:như là thibình, S Du¹cũng chp nhnvì nguyên nhânnày mà nhnɪnhn Lương th,ľnhưng nàng biếttương li Lương[th s gâyra chuyn gì,S Du khôngýth th bàta đưc.

Vì vyĩnàng nói: “Nếuũbà không phmti, thì tais không sođo, nhưng hômļnay tt cêti danh đuido bà tilàm t chu.Lương th, trưc]khi làm vicphi nghĩ tiơhu qu. Nếubà đã làmĨthì phi cóĩdũng khí gánhívác trách nhim.”ĩ

“Còn v phnļba v côngt

S Duímp máy môi,có chút khôngìđành lòng, nhưngÎvn phi nói:ú“Có l hs hiu thôi.”

Nói xong, SĪDu pht taycho ngưi kéoLương th xung.

Cáchđó không xa,các v ThiếuIphu nhân đunghe đưc âmíthanh la hétthê lương ca(Lương th, tronglòng ai nyóđu ht hong.

SếDu x lýLương th xongưlin xoay ngưiĮđến phòng Thiếuphu nhân TưngThun.

V Thiếu phu)nhân này xutthân tưng môn,ãnhưng ch làìth n. Biĩvì xut thâncho nên dùãtrong hoàn cnhhuyên náo cnào, nàng y°cũng đu vôúcùng bình tĩnh.

TưngThun mc tsam(*), ngi ngayngn trưc thưán, trưng kiếmđt ngang hai¸gi, v mtbình tĩnh nhìnS Du mľca bưc đến.

Nhưng phụ thân và huynh trưởng đều đã chết, chỉ còn lại mình chàng, mặt mũi nào mà về?

Chính là tin tức tốt nhất. (*) Phụ huynh: Phụ thân và huynh trưởng (*) Tố sam ( 官道 Kết cục như đúng đã đoán. Bình thường Tưởng Thuần cũng không tính là đẹp mắt, nhưng ngũ quan thanh tú, ngoài ra còn có một loại khí khái anh hùng. 素衫 素衫 Chàng cõng từng thi thể từ Bạch Đế Cốc trở về. Trên đường đều tự hỏi, sao không để cho chàng ở đây luôn đi? “Chớ lo chớ sợ, đợi quân trở về.” ): áo lót trắng

Nhưng hôm nay, khi đột ngột phải đối mặt với tất cả, trong đầu chàng chẳng có gì hết, chỉ còn trống rỗng.

Trong nháy mắt, giống như có người đứng trước mặt chàng, nâng hết gánh nặng nghìn cân.

): đường lớn.

Sở Du đứng ở cửa lặng lẽ nhìn nàng ấy. Từ khi gả vào Vệ phủ, nàng rất ít tiếp xúc với các vị Thiếu phu nhân. Hôm nay là lần đầu tiên chính thức gặp mặt Tưởng Thuần, quả nhiên nàng ấy thật khiến người khác kinh diễm.

Bình thường Tưởng Thuần cũng không tính là đẹp mắt, nhưng ngũ quan thanh tú, ngoài ra còn có một loại khí khái anh hùng.

Chàng cõng từng thi thể từ Bạch Đế Cốc trở về. Trên đường đều tự hỏi, sao không để cho chàng ở đây luôn đi?

Lúc này nàng ấy mới rời giường, tóc xõa tung bay sau lưng, ngồi thật an tĩnh, nhưng rất có khí thế.

(*) Quan đạo (官道): đường lớn.

Cơ thể nàng ấy khẽ run, rõ ràng khí thế đó chỉ do gắng gượng chống đỡ. Sở Du dừng trước cửa, vẫn không nhúc nhích. Lát sau, Tưởng Thuần mở miệng trước: “Dù là sống hay chết, xin Thiếu phu nhân cứ cho biết.”

官道

Ánh mắt Sở Du rơi lên thân kiếm trên đầu gối Tưởng Thuần.

Cho dù phụ thân và huynh trưởng đã đi, nhưng vẫn còn già trẻ đợi chàng trở về.

Suốt mười bốn năm nay, chàng sống vô phong vô vũ. Trên chiến trường đã có phụ thân và huynh trưởng che chở, chàng nào biết sợ đao thương chiến trường.

Đời trước, Tưởng Thuần đã tự vẫn chết. Hoặc giả từ khi gả cho Vệ Thúc, bất cứ lúc nào nàng ấy cũng đã chuẩn bị sống chết cùng theo hắn.

Về nhà sao?

(*) Quan đạo (

Sở Du khẽ cười: “Chưa có tin tức, có điều bọn họ bị vây tại Bạch Đế Cốc. Ta chỉ tính toán cho tình huống xấu nhất mà thôi. Đợi đến ngày mai sẽ có tin tức, cho dù sống hay chết, kính xin tỷ tỷ giúp ta một tay.”

Sở Du hơi kinh ngạc, nhìn thần sắc kiên định của đối phương, cuối cùng gật đầu một cái.

Tưởng Thuần nghe nói thế thì sững sờ, thì thầm: “Chưa có tin tức…”

Tưởng Thuần nghe nói thế thì sững sờ, thì thầm: “Chưa có tin tức…”

(*) Tố sam (素衫): áo lót trắng

Phong thư vượt qua muôn trùng sông núi, đến hoàng hôm chiều hôm sau đã đáp tới tay Vệ Uẩn.

Chính là tin tức tốt nhất.

Đó là chữ viết của nàng, nặng nề hơn và cũng kiên định hơn thường ngày.

Sở Du gật đầu, thật ra nàng không yên lòng về Tưởng Thuần nên mới sang đây trông chừng một lát, cũng tiện thắp cho Tưởng Thuần một chút hi vọng, tránh để nàng ấy làm chuyện quá khích.

Thấy trạng thái Tưởng Thuần đã tốt lên. Nàng định xoay người rời đi, nhưng còn chưa cất bước đã nghe sau lưng có tiếng bước chân. Tưởng Thuần nói: “Ta và cô cùng nhau đợi.”

Thấy trạng thái Tưởng Thuần đã tốt lên. Nàng định xoay người rời đi, nhưng còn chưa cất bước đã nghe sau lưng có tiếng bước chân. Tưởng Thuần nói: “Ta và cô cùng nhau đợi.”

Tịch dương như máu, chàng nắm gia thư, như nắm nghìn vàng.

素衫

Sở Du hơi kinh ngạc, nhìn thần sắc kiên định của đối phương, cuối cùng gật đầu.

Vệ Uẩn run rẩy đôi môi, nắm tờ giấy một hồi lâu rồi mới từ từ nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Du nhận được phong thư thứ hai của Vệ Uẩn.

Chữ viết trong thư phù phiếm vô lực, tựa hồ người viết đã không còn cầm nổi cán bút.

Chàng phải trở về.

“Phụ huynh(*) đều mất, chỉ còn Vệ Uẩn, hôm nay đã khâm liệm nhập quan, đỡ linh cửu trở về.”

Sở Du gật đầu, thật ra nàng không yên lòng về Tưởng Thuần nên mới sang đây trông chừng một lát, cũng tiện thắp cho Tưởng Thuần một chút hi vọng, tránh để nàng ấy làm chuyện quá khích.

Về nhà sao? Cho dù phụ thân và huynh trưởng đã đi, nhưng vẫn còn già trẻ đợi chàng trở về. (*) Phụ huynh: Phụ thân và huynh trưởng

Kết cục như đúng đã đoán.

Sở Du nhìn tin tức, trầm ngâm không nói. Còn Tưởng Thuần vừa nhìn thấy đã lập tức ngã xuống bất tỉnh.

Bình thường Tưởng Thuần cũng không tính là đẹp mắt, nhưng ngũ quan thanh tú, ngoài ra còn có một loại khí khái anh hùng. “Chớ lo chớ sợ, đợi quân trở về.”

Sở Du cố khắc chế suy nghĩ rối loạn trong đầu. Nàng phân phó người chăm sóc Tưởng Thuần thật tốt, sau đó thì trở lại thư phòng.

Vì đã chuẩn bị từ sớm, cho nên nàng mới có thể tỉnh táo, nhưng nội tâm đã như sóng cuộn biển gầm. Nàng nhắm mắt hít sâu một hơi, đề bút hồi âm.

Sở Du nhìn tin tức, trầm ngâm không nói. Còn Tưởng Thuần vừa nhìn thấy đã lập tức ngã xuống bất tỉnh.

“Chớ lo chớ sợ, đợi quân trở về.”

Chữ viết trong thư phù phiếm vô lực, tựa hồ người viết đã không còn cầm nổi cán bút.

Phong thư vượt qua muôn trùng sông núi, đến hoàng hôm chiều hôm sau đã đáp tới tay Vệ Uẩn.

Kết cục như đúng đã đoán.

Khi đó đã gần hai ngày chàng không ngủ, thân khoác áo trắng, cõng linh vị phụ thân và huynh trưởng cùng bảy chiếc quan tài, bước trên quan đạo(*).

Trong nháy mắt, giống như có người đứng trước mặt chàng, nâng hết gánh nặng nghìn cân. Cơ thể nàng ấy khẽ run, rõ ràng khí thế đó chỉ do gắng gượng chống đỡ. Sở Du dừng trước cửa, vẫn không nhúc nhích. Lát sau, Tưởng Thuần mở miệng trước: “Dù là sống hay chết, xin Thiếu phu nhân cứ cho biết.” (*) Quan đạo ( (*) Phụ huynh: Phụ thân và huynh trưởng 官道 Chàng phải trở về. “Chớ lo chớ sợ, đợi quân trở về.” Vệ Uẩn run rẩy đôi môi, nắm tờ giấy một hồi lâu rồi mới từ từ nhắm hai mắt lại. ): đường lớn.

Thật ra chàng không biết mình ở đâu, cũng không biết mình muốn đi đâu.

Về nhà sao?

Nhưng phụ thân và huynh trưởng đều đã chết, chỉ còn lại mình chàng, mặt mũi nào mà về?

Lúc này nàng ấy mới rời giường, tóc xõa tung bay sau lưng, ngồi thật an tĩnh, nhưng rất có khí thế.

Còn nếu trở về, chàng phải đối mặt thế nào với cuồng phong bạo vũ đây?

(*) Tố sam (

Diêu Dũng và Thái tử chỉ trích thẳng thừng do phụ thân mạo hiểm truy kích tàn binh mới trúng mai phục, khiến cho lần này bị thua thảm bại. Bởi vì chàng còn nhỏ nên không bị phái ra tiền tuyến, chàng không biết đã xảy ra chuyện gì, chàng chỉ biết phụ thân và huynh trưởng không phải là người như thế. Chàng muốn cãi lại nhưng sức lực không đủ.

Suốt mười bốn năm nay, chàng sống vô phong vô vũ. Trên chiến trường đã có phụ thân và huynh trưởng che chở, chàng nào biết sợ đao thương chiến trường.

Nhưng hôm nay, khi đột ngột phải đối mặt với tất cả, trong đầu chàng chẳng có gì hết, chỉ còn trống rỗng.

Cơ thể nàng ấy khẽ run, rõ ràng khí thế đó chỉ do gắng gượng chống đỡ. Sở Du dừng trước cửa, vẫn không nhúc nhích. Lát sau, Tưởng Thuần mở miệng trước: “Dù là sống hay chết, xin Thiếu phu nhân cứ cho biết.”

Chàng cõng từng thi thể từ Bạch Đế Cốc trở về. Trên đường đều tự hỏi, sao không để cho chàng ở đây luôn đi?

Vì đã chuẩn bị từ sớm, cho nên nàng mới có thể tỉnh táo, nhưng nội tâm đã như sóng cuộn biển gầm. Nàng nhắm mắt hít sâu một hơi, đề bút hồi âm.

Linh vị này nặng quá, chàng vác không nổi.

Ánh mắt Sở Du rơi lên thân kiếm trên đầu gối Tưởng Thuần.

Đúng lúc này, quan tiên phong mang một bức gia thư giao đến tay chàng.

Đó là chữ viết của nàng, nặng nề hơn và cũng kiên định hơn thường ngày.

(*) Phụ huynh: Phụ thân và huynh trưởng

“Chớ lo chớ sợ, đợi quân trở về.”

Chính là tin tức tốt nhất.

Trong nháy mắt, giống như có người đứng trước mặt chàng, nâng hết gánh nặng nghìn cân.

Vệ Uẩn run rẩy đôi môi, nắm tờ giấy một hồi lâu rồi mới từ từ nhắm hai mắt lại.

Thật ra chàng không biết mình ở đâu, cũng không biết mình muốn đi đâu.

Tịch dương như máu, chàng nắm gia thư, như nắm nghìn vàng.

Chàng phải trở về.

Sở Du khẽ cười: “Chưa có tin tức, có điều bọn họ bị vây tại Bạch Đế Cốc. Ta chỉ tính toán cho tình huống xấu nhất mà thôi. Đợi đến ngày mai sẽ có tin tức, cho dù sống hay chết, kính xin tỷ tỷ giúp ta một tay.”

Cho dù phụ thân và huynh trưởng đã đi, nhưng vẫn còn già trẻ đợi chàng trở về.

4.9 50 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

468 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Thư ít chữ mà ý lại nhiều ? haizz

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

??? tang thương vại

468
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!