Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (13)
Chương 43
Editor: Zens Zens
Lăng Chỉ Thủy không nói gì, hắn mấp máy môi, sau đó cố gắng nâng thân người dậy, khẽ hôn lên gương mặt nàng.
Ngôn Thương mở to mắt, nàng nhìn khuôn mặt đau đến vặn vẹo đang gần trong gang tấc.
“Lăng đại ca…”
Hắn không lên tiếng, suy yếu ngã trở về.
Ngôn Thương duỗi tay nắm lấy tay hắn. Hắn không tránh, mà nhẹ nhàng cầm ngược lại tay nàng.
“Đừng khóc nữa.”
Ngôn Thương gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
Nàng đưa dạ minh châu tới trước mặt hắn, viên châu sặc sỡ lóa mắt chiếu ra dung nhan tiều tụy tang thương: “Lăng đại ca, nếu như huynh bằng lòng vì ta mà hủy bỏ hẹn ước, cùng ta đến trước mặt Chu Tuyền tỷ tỷ, dùng cả đời chuộc lỗi thì cầm lấy viên châu này.”
Hắn ngồi yên tại chỗ, thở hổn hển, môi trắng đáng sợ. Sơn động âm u, ngọn lửa Ngôn Thương nhóm không lớn, giọt nước trên đỉnh động nhỏ xuống, phát ra tiếng “xèo xèo”. Ngọn lửa lay lắt, chiếu lên vẻ mặt dữ tợn của Lăng Chỉ Thủy, do đó đoán không ra suy nghĩ của hắn.
Cánh tay cứng nhắc trong không trung. Không khí lạnh lẽo thổi tới, lạnh đến mất cả cảm giác.
“Lăng đại ca…”
Nàng khẩn cầu nhìn hắn, tiếng gọi khẽ khàng bị gió thổi phiêu tán đi, giống như là đã dùng hết toàn bộ sức lực.
Hắn vẫn không nhúc nhích như trước, chỉ đau đớn cắn chặt hàm răng.
Thời gian trôi qua từng chút một, nàng lẳng lặng rụt tay lại. Bàn tay thả lỏng rồi siết chặt, bước từng bước ra khỏi động.
Hắn có thể nâng người đến hôn nàng, nhưng lại cho nàng một lời hứa hẹn.
Nói thích nàng thì sao chứ?
Ngôn Thương cúi đầu bước đi một đoạn đường thật dài, đột nhiên chân đạp trúng một hòn đá nhỏ, giật mình bất chợt hét lớn lên.
Đây chỉ là hòn đá bình thường, không phải là cơ quan.
Đột nhiên Ngôn Thương càng thêm ảm đạm.
Nàng nhớ lúc nàng rớt xuống sơn động, hắn tuyệt vọng gọi tên nàng. Khi đó hắn nhắm mắt lại, rõ ràng nếu không có nàng, hắn cũng không muốn sống nữa.
Tại sao người đàn ông này có thể mâu thuẫn như thế. Không phải Ngôn Thương chưa từng gặp qua nam nhân mâu thuẫn như Lăng Chỉ Thủy, nhưng lúc này nhìn viên dạ minh châu trong tay, nàng có cảm giác đường cùng bí lối.
Dầm mưa một lát, sự không cam tâm trong lòng đã bị gột rửa hơn phân nửa.
Ngôn Thương nhìn nhìn bên đường, hái xuống mấy đóa hoa nhỏ gầy đáng thương, sau đó lại trở về.
Cho dù có giận thế nào, nàng cũng không thể vứt bỏ đối tượng nhiệm vụ lại trong động như vậy.
Nàng cầm hoa bước nhanh về sơn động. Khi nhìn thấy tình hình bên trong thì Ngôn Thương lập tức giật mình. Lăng Chỉ Thủy vẫn duy trì tư thế như lúc nàng bỏ đi, nhưng tay hắn đã nắm thành quyền thật chặt, trên nắm tay còn có nhiều vết máu.
Nam nhân nhắm chặt mắt tựa vào vách động, nghe thấy tiếng bước chân thì hơi động đậy. Đôi mi khẽ run, chậm chạp mở ra. Hắn thoáng ngước đầu lên, ánh mắt đau đớn, Ngôn Thương cảm thấy bản thân giống như bị yêu tinh núi nhập thân, không thể động đậy.
Cơ hồ Ngôn Thương lập tức xoay người né tránh, thật sự trong thời gian ngắn, nàng không biết nên đùng cách gì để công lược được người đàn ông này. Nhưng vừa đi được hai bước, nàng liền nghe được phía sau truyền đến một tiếng ầm vang lên. Nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế mà xoay người, nàng thấy Lăng Chỉ Thủy té ngã trên mặt đất, cắn răng vùng vẫy muốn đứng lên.
“Đừng đi…”
Ngôn Thương phát hiện dường như Lăng Chỉ Thủy đã đau đến không còn sức đứng lên nữa, toàn bộ sự không cam lòng đều tan thành mây khói trong chốc lát. Nàng vươn tay muốn nâng hắn dậy, lại bị hắn siết chặt trong tay.
“Thốn Tâm, đừng đi.”
Ngôn Thương ngẩn ra.
Nam tử cao lớn mở miệng trầm khàn suy yếu. Hắn gian nan đưa tay ra, bàn tay cầm chặt viên dạ minh châu của nàng.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn nói như vậy, đôi tay mạnh mẽ của nam tử từng cõng nàng trèo đèo lội suối, hiện giờ lại yếu ớt nắm lấy tay mình, thấp giọng cầu xin.
Ngôn Thương chậm rãi kéo cánh tay đang nắm lấy nàng xuống. Nàng không để ý hắn cứng đờ trong chốc lát, dùng hết toàn bộ sức lực kéo hắn dựa lên vách động.
Nàng cầm tay hắn, nhẹ nhàng chạm vào vùng da bị trầy xước. Hắn nhìn nàng, giống như không có cảm giác đau đớn, để mặc nàng đùa nghịch.
“… Sao tay lại bị trầy?” Tầm mắt nàng chuyển qua vách động nhuộm đầy máu: “… Huynh lấy tay đánh vào vách động?”
Lăng Chỉ Thủy lắc lắc đầu, trở tay nắm lấy tay nàng, mặc cho máu chảy. Rốt cuộc Ngôn Thương nhịn không được cầm mảnh hỉ phục, tìm chỗ khô ráo sạch sẽ, lấy răng nanh xé rách. Nắm lấy bàn tay to lớn lạnh lẽo, nàng sờ lên khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Chỉ Thủy, hắn nhắm mắt lại để mặc nàng vuốt ve.
Quấn xong mảnh vải, tay hắn run run, đột nhiên mở miệng: “… Nếu không thích mảnh vải quấn trên tay ta, thì cứ để mặc cho chảy máu đi, không chết được.”
Động tác trên tay Ngôn Thương dừng lại. Hắn nhìn nàng, khuôn mặt vì nhịn đau mà dữ tợn khó coi, nhưng khi nhìn nàng lại lộ ra một nụ cười vô lực. Tim nàng chợt nảy, nàng không hề do dự vứt mảnh vải qua một bên, kéo y phục của mình đắp trên người hắn xuống.
Rõ ràng vải ướt có hiệu quả không tốt, nhưng bên trong vẻ mặt thống khổ lại lộ ra tia thỏa mãn.
“Lăng đại ca, tại sao huynh lại sống mâu thuẫn đến vậy?”
Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được hỏi Lăng Chỉ Thủy. Tay hắn run lên, mảnh vải băng bó nghiêng lệch vài phần. Hắn trầm mặc một hồi, bỗng nhiên thở dài một hơi, cảm thán: “… Có đôi khi ta cũng nghĩ, sao ta lại có thể sống mâu thuẫn đến vậy.”
“Bởi vì, huynh bận tâm quá nhiều. Hứa hẹn, danh lợi, võ công, cái gì cũng không muốn bỏ, đương nhiên sẽ mệt.”
“Nếu không bận tâm nhiều như vậy, con người sẽ không có tư cách sống sót trên đời này.”
“Ta chưa bao giờ bận tậm nhiều như vậy. Ta thích huynh thì nói thích huynh, khi hay huynh đã có vị hôn thê, ta biết bản thân không nên chen chân vào, do đó ta lùi bước. Sau này ta phát hiện huynh thích ta nên liền tranh thủ. Bản thân muốn làm gì thì làm cái đó, như vậy có gì không tốt?”
“… Cũng không có gì không tốt.”
Đối mặt với ánh mắt đẹp mà bi thương của nàng, hắn không nói nên lời. Cho đến khi nàng chậm rãi đưa tay ra, muốn cầm lấy viên dạ minh châu thì hắn lại không tự chủ được mà nắm chặt, từ chối trả dạ minh châu lại cho nàng.
Nàng nhìn hắn nắm chặt tay, bỗng nhiên khẽ cười: “Huynh xem, làm việc theo bản năng thì có gì không tốt.”
Lăng Chỉ Thủy ngưng một lát, sau đó chợt cười to. Hắn đau đến không còn sức lực cho nên tiếng cười cũng không lớn, nhưng mỗi tiếng lại rung động con tim Ngôn Thương. Hắn vươn tay nắm tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng về phía mình.
Nàng nhào vào lòng hắn, nhiệt độ cơ thể thấp đến đáng sợ.
Lại nghe thấy giọng nói sảng khoái mà tịch liêu, vang vọng trong sơn động âm u.
“Ta vẫn cho rằng mình là một người trọng lời hứa, cảm thấy bản thân có thể khống chế việc làm của chính mình. Nàng bảo ta cho nàng hứa hẹn, ta biết bản thân không làm được, cho nên mới tránh né như rùa đen rụt đầu. Ta cho rằng bất quá chỉ dây dưa với nàng cho đến ngày thành thân mà thôi. Ai ngờ…” Nàng bị áp vào lồng ngực hắn, khi hắn cười, nàng cảm giác được lồng ngực phập phồng: “Ai ngờ khống chế lý trí thì dễ, nhưng trên đời này không ai khống chế được bản năng.”
Thân thể Ngôn Thương vùng vẫy, nàng nghe được tiếng ho khi hắn cười. Ngực phập phồng dữ dội, nàng cảm giác khuôn mặt áp trên ngực hắn hơi run lên. Hắn giữ chặt bả vai nàng, có vật gì đó ấm áp kiềm nén dừng lại trên trán nàng, vừa chạm vào đã cách ra ngay.
“Đừng nhúc nhích.” Trước đây giọng điệu của hắn chưa từng dịu dàng như thế: “Để ta ôm một chút.”
“Nhưng hàn độc của huynh…”
“Không sao, nàng thật ấm áp.”
“…”
Ngôn Thương ngậm miệng, lẳng lặng tựa vào lồng ngực hắn, hai mắt nhắm lại.
Lòng ngực hắn tuy lạnh, nhưng lại khiến nàng an tâm, ấm áp.
Nàng không hề sợ lạnh. Lúc hai người gấp rút lên đường, từng có rất nhiều đêm, dưới ánh trăng, nàng nhìn hắn nhắm chặt mắt, lặng lẽ vùi vào ngực hắn. Hắn hỏi thì nàng nói là mình sợ lạnh. Sau này cũng rất nhiều đêm, hoặc nàng ôm cánh tay hắn, hoặc là ôm chặt hông hắn, mặc kệ hắn xấu hổ thế nào, giãy dụa thế nào, thậm chí uy hiếp bỏ lại nàng, nhưng sở thích ôm chặt hắn vẫn không hề thay đổi.
Lồng ngực Lăng Chỉ Thủy thật rộng rãi, hệt như một đại dương dịu dàng, mặt ngoài sóng yên biển lặng, gợn sóng lấp lánh, nhưng bên dưới làn da lại là một quyết tâm báo thù cháy âm ỉ. Lúc ôm hắn, nàng rất thích nghe tiếng tim đập, như vậy mới có thể chứng minh, nàng cách hắn thật gần.
Không biết đã ngủ bao lâu, lúc Ngôn Thương tỉnh dậy đã chạm vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Không biết Lăng Chỉ Thủy tỉnh lại tự khi nào, hắn cách nàng thật gần. Ngôn Thương có thể nghe rõ tiếng hô hấp, đang chăm chú ngắm nhìn nàng.
“Tỉnh rồi?”
“Vâng.”
Lời nói dường như bình thản đến khô khan, trên mặt hắn vẫn còn một ít máu. Mắt nàng liếc về phía đóa hoa héo rũ, biết chu kì phát tác hàn độc đã qua thì thở phào một hơi.
“Lăng đại ca, huynh còn đau không?”
“… Hết rồi.”
“Không đau thì tốt.” Nàng sáp lại trước ngực hắn, nhẹ nhàng cọ cọ: “Nếu không đau nữa, vậy chúng ta có thể về rồi… Huynh cũng có thể tiếp tục thành thân…”
Giọng điệu vừa khẽ khàng vừa buồn bã. Nàng chỉ nghe được tiếng Lăng Chỉ Thủy thở dài trầm thấp, bỗng nhiên hắn giơ tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn.
Ngôn Thương mở to mắt, hắn cẩn thận hôn nàng. Nụ hôn mềm mại, dịu dàng, khác hẳn ngày hôm qua, giống như cẩn thận hái một đóa hoa. Chóp mũi hắn gần trong gang tấc, cọ cọ chóp mũi nàng. Nàng cảm thấy ngưa ngứa, há miệng muốn cười, nhưng lại bị hắn xâm nhập sâu hơn.
Cảm giác hắn không còn giống như lúc trước. Giọng nói, ánh mắt nhìn nàng, sức lực ôm nàng, thậm chí ngay cả hôn cũng giống như thay đổi thành một người khác. Bất chợt, gánh nặng trong lòng nàng như được tháo đi.
Chóp mũi cọ xát thân mật, trong miệng nàng phát ra âm thanh rên rỉ trầm thấp, âm thanh như hấp dẫn hắn hôn sâu hơn, sâu hơn nữa.
Một lát sau, hai ngọn lửa bên trong hang động bùng lên hai cái rồi tắt dần. Sơn động trở lại lạnh lẽo.
Hắn thở hổn hển thả môi nàng ra, nắm tay nàng đứng lên.
“Bên ngoài trời quang rồi, chúng ta về thôi.”
P/s (Zens Zens): Các bạn có thể đăng ký nhận thông báo chương mới theo bài viết này của mình nhé: https://zenszens.com/2019/02/24/huong-dan-dang-ky-nhan-thong-bao/
Tưởng có thịt, ai dè =)))
Ôi, anh chị phen này cùng nhau đối mặt hiện thực thật đấy nhé! Không được hành nhau lên bờ xuống ruộng nữa nha
Cầu he cầu he
Đang hấp dẫn ….
Thôi anh chị như vậy cũng vui rồi. Lần nv này he hay oe đây!?
Còn có một chương nữa thôi
Không biết hai người định thế nào
❤❤❤
Mình để ý là bà này cứ hay xé áo quần của ổng