Chương 13
Lấy thân làm đuốc, chiếu xuống thế gian
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi Sở Du nhận được tin tức thì chuyện đó cũng không giấu giếm được nữa.
Suốt đêm qua, Sở gia đã điều một trăm gia binh đến cho Sở Du. Hôm nay Sở Du đã nắm toàn bộ Vệ phủ trong tay, không cần sợ thị vệ có dị tâm nữa. Nàng có lệnh bài và gia binh Sở gia, đám thị vệ kia chẳng là cái thá gì.
Vì vậy trước tiên Sở Du cho người thỉnh đại phu tới khám bệnh, sau đó mới gọi toàn bộ Thiếu phu nhân vào trung tâm đại sảnh. Lạnh như băng , có chút cứng ngắc, nhưng xác xác thật thật là một cái không bí mật mang.
Những vị Thiếu phu nhân này đều biết đã xảy ra đại sự, rối rít cẩn thận thu liễm, không dám nói gì. Các nàng được Sở Du mời đến đại sảnh, sau khi quan sát chung quanh một lát. Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm thử thăm dò: “Phu nhân đâu?”
Sở Du ngồi xuống, bình tĩnh đáp: “Phu nhân đưa năm vị công tỷ đến Lan Lăng thăm lão phu nhân rồi.” Hắn hắc trầm trong mắt cuồn cuộn quá các loại kịch liệt giãy dụa cảm xúc, cuối cùng hắn.
Các vị Thiếu phu nhân nghe thế thì biến sắc. Diêu Giác đứng bật dậy, cả giận: “Đưa cả năm vị công tử rời đi mà sao không báo cho những người mẫu thân này biết một tiếng chứ?!”
zenszens.wordpress.com
Diêu Giác xuất thân từ Diêu gia. Hôm nay quý nữ Diêu gia trở thành Hoàng hậu, trưởng tử là Thái tử, thân phận của Diêu gia như nước lên thuyền lên. Cho dù là nữ nhi thứ xuất cũng có uy tín hơn nhiều. Dương Trần còn muốn nói sau chút cái gì, khiêng đao hán tử đã muốn hoả tốc ôm tay hắn.
Sở Du suy tư trongílòng, nhớ đờiỵtrước cuối cùngfVệ Uẩn xáchḷđầu Diêu Dũng}trở về, lại)nghĩ đến âmẹmưu quỷ kếềmà Vệ giaïgặp phải, nàngìvừa nhìn thấyểngười của Diêuĩgia là đãïkhông thoải mái.ứSở Du lạnhằlùng quét mắtἵnhìn Diêu Giác,İbình thản đáp:ἷ“Dẫn người ra²ngoài là Đạiâphu nhân, thayèvì la hétịvới ta thì{cô đi laùhét với mẫuởthân còn hayIhơn!”
Diêu Giácẫbị nói thìĩthì cảm thấyЇkhí thế yếuÍhơn vài phần.áNàng ta địnhľmở miệng nóiòchuyện, Sở Duổđã bất chợtïcao giọng: “Cútõra ngoài!”
“SởổDu, cô…”
DiêuịGiác bước nhanhílên trước, Vệ)Hạ và Vệ¸Thu lập tứcĩtiến lên ngănἶcản nàng ta.ìSở Du tiếpİtục nói: “Cãi,ạcô cứ tiếpɨtục cãi đi,ảcô có biếtỉtại sao taậphải đưa bọn‹họ đi không?ơCó biết tiềnítuyến đã xảyếra chuyện gìớkhông?! Cô càngílàm chậm trễắthời gian, đếnàlúc đó aiĮcũng không chạy}thoát!”
Mọi ngườiívừa nghe lờiĩnày thì lòngjtrầm xuống. Xưaềnay Ngũ Thiếuỏphu nhân TạỡCửu rất cóĩuy vọng, nàngéta tiến lênĺphía trước, đèìtay Diêu Giácỏlại, nhìn SởủDu, nghiêm nghịἵnói: “Tiền tuyếnịđã xảy rafchuyện gì, kínhêxin Thiếu phuĩnhân nói rõ.”ỡ
“Sáng sớm hômЇnay, Tiểu Thấtẵđã truyền điịtin tức từïtiền tuyến.” SởíDu trầm giọng,ửtất cả mọiỉngười đều anỡtĩnh lại, chămɨchú nhìn SởòDu, lắng nghe¹lời nàng. SởÏDu quan sát¸vẻ mặt củaỵmọi người, bìnhịtĩnh nói: “Phụἰthân và cácựvị huynh trưởngĩđã bị vâyấtại Bạch ĐếìCốc. Toàn quânĮbị diệt, hômἲnay Tiểu Thất)đã khâm liệm[nhập quan, đangủtrên đường đưajhọ trở về…”Ī
Lời vừa dứt,ítất cả mọiãngười đều khôngfcó phản ứng.ầAi ai cũngíđều ngơ ngácồnhìn Sở Du,ẽmột hồi sau,ễTạ Cửu mới{phục hồi tinh³thần, run runɩhỏi: “Huynh trưởng{mà Thiếu phuĩnhân nói làêvị nào?”
NóiIxong tựa hồõnàng ta sựcínhớ ra SởɨDu dùng từặ“các vị” ,íkhông phải làɩmột vị. Vìivậy nàng taâsửa lời: “Làļmấy vị?”
SởẩDu thở dàiạmột tiếng, chậmἰrãi nói: “TrừíTiểu Thất ra,ụTrấn Quốc CôngIvà sáu vịỉcông tử, baoỷgồm cả ThếừTử…”
Dứt lời,Īmột tiếng thétfchói tai truyền°ra từ đámİngười. Tất cảἳngoảnh đầu lạiénhìn, là LụcỡThiếu phu nhânờVương Lam.
Hiện giờằnàng ấy mớiivừa mang thai,ưvốn đang trongẫthời kỳ nhạyấcảm, lại ngheļđược tin tứcịnhư thế, nàngậta giống nhưínổi điên bổīnhào về phíaĩSở Du, giãyếgiụa quát: “Côànói bậy! Saoỷphu quân taịlại chết được!ĨCô nói bậy!”ẵ
Giọng nói nàngīta sắc bén,ếchói tai. VươngắLam bị thịìnữ kéo ra.ỉSở Du nhíuḷmày, ra hiệuỉbằng mắt choồTrường Nguyệt. TayỡTrường Nguyệt raíthế thủ đao(*),ļđánh ngất VươngýLam.
(*) Thủ đao:ẩlà thế tayỗnhư vầy
Sau khiĩVương Lam ngấtḷđi, trong phòngợchỉ còn lạiầtiếng khóc củaãTam Thiếu phuõnhân. Tạ Cửuêvà Diêu Giácõđứng ở đại]sảnh, hoàn toànẵkhông có phảnἴứng gì.
Sở Duẻnhìn về phíaỉcác nàng, đangĩđịnh nói tiếpẫthì lại ngheĩthấy tiếng DiêuìGiác nói, tựaõnhư nàng taúvừa mới sựcỉtỉnh: “Ta khôngịtin. Ta phảióvề, ta muốnīvề tìm mẫuõthân ta, ta…”ỗ
Nàng ta vừaẽnói xong đãàchạy đùng đùngôra ngoài. Nhưng,chưa đi đượcổmấy bước thìốbên ngoài đãĺtruyền đến tiếngủồn ào. SởặDu cau màyĨngẩng đầu, nhìníthấy binh linhặvội vàng chạyẵvào, lo lắngỉbẩm báo: “Khôngỉxong rồi Thiếuìphu nhân, mộtỏđám binh línhĩcầm thánh chỉíđến bao vâyẽngoài phủ, bảoểrằng trước khiỹThất công tửătrở về, không:ai được rờiἶkhỏi!”
Tin tứcỷtiền tuyến đãửtruyền đến trongồcung. Hành độngậcủa Hoàng đếẫcũng nằm trongĩdự liệu củaÎnàng, nếu khôngộnàng cũng khôngįbảo Liễu Tuyết°Dương đưa hàiItử đi sớm.
Nàngọbình tĩnh nói:ầ“Không sao, đểơcho bọn họÍbao vây đi.”İ
Hôm nay cònfchưa định tội,ĩkhông có bất°kỳ người nào(dám xông vàoĪphủ Trấn QuốcìHầu.
Nàng nghiêng đầuḽsang chỗ khác,ỉtiếp tục phânịphó người bênédưới, cố ýỡdặn bọn họịmang Tưởng Thuầnứvà Vương Lamứở chung mộtİchỗ, trông coijnghiêm ngặt, nhờĩđại phu chăm°sóc.
Phải cố gắngồđể hài tửịcủa Vương LamÏra đời.
Không biếtốđời trước… nàngỵấy có sinhfhạ suôn sẻưkhông?”
Sở Du[không nhớ. Đờiấtrước, trong cácịThiếu phu nhânịVệ phủ, trừ(tin tức TưởngíThuần tự tửìquá mức chấnìđộng, còn nhữngἶngười khác khôngảhề có tinἴtức gì nhiều,iđa phần đềuõnói Vệ Uẩnɪthay huynh trưởngἲviết thư phóngểthê, sau đóἲbọn họ về³nhà tái giá.
SởừDu vừa nhớĩlại các tinɪtức đời trước,ỉvừa phân phóẵđâu ra đấy.fDường như DiêuïGiác không tinởlời thị vệ,ỉla hét ầmíĩ đòi điặra ngoài.
Sở Duẩcũng không thèmḹđể ý nàngḻta, ngược lạiĪmắt nhìn vềốphía Tạ Cửu.
“NgũἶThiếu phu nhânãcó tính toánógì không?”
Giọngınói nàng taíbình tĩnh. TạởCửu là ngườiâthông mình, nàngđta lập tứcồnhìn thấu ýÏđồ của SởıDu, cau mày{bảo: “Hôm nayÍhiển nhiên Vệĩgia đã phạm)tội lớn, côîcòn tính ởílại?”
Lời vừaĩnói ra, SởủDu đã hiểu°rõ lựa chọnìcủa Tạ Cửu.ẽNàng lẳng lặngĬnhìn nàng taỉmột lát, hỏiịlại: “Cô khôngịcó tình cảmégì với Ngũécông tử sao?”ứ
Tạ Cửu ngẩnộngười, đợi nàngỉta phản ứngļlại thì chỉἴcó thể trầmệmặc.
Một lát sauịnàng ta mới²khó khăn lênõtiếng: “Nhưng ta²vẫn phải tínhÏtoán tương lạiọcho mình, taíchỉ mới haiệmươi bốn tuổi.”ặ
Nàng ta kiênĺđịnh nhìn vềĩphía Sở Du,ídường như cònộmuốn nói điềuâgì. Sở Duỉgật đầu, hoàn³toàn không tỏịvẻ khinh bỉúhay mất kiênἲnhẫn, nàng bìnhêđạm đáp: “Ừm.”ĩ
Sau khi nóiỡxong, nàng xoayĪngười lại, phânéphó hạ nhânảnhững điểm quanítrọng cần chuẩnồbị để tổằchức tang lễ,ḷkhông nhìn TạīCửu lấy nửa}phần.
Đối mặt vớiĮthái độ lạnhộnhạt của Sở}Du, trong khoảnhỏkhắc Tạ CửuĬcảm thấy bảnăthân mình cựcЇkỳ khó coi,ộcực kỳ thảmıhại.
Nàng ta siếtặchặt nắm tay,ỷbất chợt lênÎtiếng: “Cô ởḻlại sẽ hốiĺhận!”
Sở Duĩdừng bước, quayểđầu lại, giọngἵnói Tạ Cửu³bình tĩnh vangÎlên: “Sở Du,ãcô còn nhỏ.¹Cô không biếtỉmột mình trảiἷqua cả đờiịsẽ cô đơnἷsẽ đáng sợĩcỡ nào đâu…”I
“Ta không phảiạmột mình.” SởễDu cắt ngangïlời nàng ta,ìgiọng nói trầm‹ổn, lạnh nhạt:ẻ“Ta còn cóẽVệ gia bênêcạnh.”
“Cô…”
“Côậđi đường DươngĩQuan của cô,²ta đi cầuêđộc mộc củaíta. Ta khôngḷkhuyên cô, côỉcũng chớ cảnũta chứ?”
SởếDu nhíu mày:İ“Tạ Cửu, taἲcho rằng côĩlà người thôngẫminh.”
Tạ Cửuỉbị những lờiỉnói này làmẹnghẹn họng. SởÍDu nói khôngỵsai, chẳng quaặlựa chọn củaổSở Du khiếnôtất cả nhữngļlựa chọn củaĭngười khác trởἶnên hết sứcùkhó chấp nhận.
“Cô còn có con, còn có Vệ phủ. Cô có gia đình.”
Tạ Cửu nhìn nàng đi xa, hít sâu một hơi rồi chọn xoay người bỏ đi.
Người đã chết cũng phải có nơi để về, huống chi là Vệ gia.
Nếu đã muốn cách xa, đương nhiên không thể gây rắc rối cho Tạ gia. Khi Vệ Uẩn trở về, Hoàng đế chắc chắn sẽ ra lệnh thủ vệ cởi bỏ cấm chế. Nàng ta phải mau chóng thoát khỏi quan hệ với Vệ gia.
Tạ Cửu cảm giác suy nghĩ của bản thân vô cùng lý trí. Nàng ta cảm giác mình là một gia nữ lạnh lùng thông tuệ điển hình. Nhưng đến khi vào phòng, ngồi trên giường, không biết tại sao nàng ta lại đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của phu quân. Sau khi quen tay quen chân chuẩn bị xong các thứ cần mua, nàng bàn bạc xong nơi bài biện linh đường thì trời cũng đã tối.
Tạ Cửu cảm giác suy nghĩ của bản thân vô cùng lý trí. Nàng ta cảm giác mình là một gia nữ lạnh lùng thông tuệ điển hình. Nhưng đến khi vào phòng, ngồi trên giường, không biết tại sao nàng ta lại đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của phu quân.
“Nếu như cả đời chưa từng gặp, vậy ta cũng đành chấp nhận.” Tưởng Thuần run run nhắm mắt lại: “Nhưng ta đã gặp người quá tốt như chàng, làm thế nào ta có thể bước tiếp một mình được đây?”
“Cô đã không còn là tiểu cô nương hai bàn tay trắng, chỉ có thế nắm chặt lấy Nhị công tử năm ấy.”
Tạ Cửu cởi giày nằm dài trên giường, nơi đây không có ai, nàng ta chôn mặt vào chiếc áo ngủ bằng gấm, cuối cùng cũng khóc thành tiếng.
Tạ Cửu nhìn nàng đi xa, hít sâu một hơi rồi chọn xoay người bỏ đi.
Các vị Thiếu phu nhân người thì khóc, người thì nháo. Sở Du để cho hạ nhân trông chừng bọn họ, còn mình bắt đầu chuẩn bị mở linh đường.
“Ta không có đau lòng.”
Người đã chết cũng phải có nơi để về, huống chi là Vệ gia.
Sau khi tự sát bất thành, Tưởng Thuần không nói năng gì, cũng chẳng ăn cơm, cứ tựa người bên cửa sổ, không động đậy, không nói năng gì.
Nghe nói đời trước Vệ gia quá mức huyên náo, thậm chí đến nỗi người đã khuất chưa có linh đường mà đã vội vàng hạ táng. Đến cả bia mộ cũng là do sau này Vệ Uẩn làm lại.
“Nhưng chàng không có.”
“Chàng ngồi xổm xuống.” Tưởng Thuần cười, trong mắt chất chứa kỷ niệm: “Chàng cõng ta đi hết con đường. Lúc chúng ta vào động phòng, chàng lấy rượu thuốc xoa chân cho ta. Cho tới bây giờ chưa có ai đối xử với ta tốt như vậy.”
“Đêm xuống lạnh lẽo, phải chăm sóc mình thật tốt, kẻo cảm lạnh.”
Hôm nay đã có nàng ở đây, không thể để Vệ gia giống như đời trước được. Anh hùng một đời, không thể ngay cả linh đường tế bái cũng không có.
Nàng gào khóc.
Đời trước nàng đã tổ chức tang lễ cho mẫu thân mình, cũng từng tổ chức tang lễ cho mẫu thân Cố Sở Sinh nên xem như khá thành thục.
“Ta và cô không giống nhau.” Sở Du không lên tiếng, miêu tả càng tốt đẹp, thực tế càng phũ phàng, khiến người ta đau đến khó lòng chịu nổi.
Sau khi quen tay quen chân chuẩn bị xong các thứ cần mua, nàng bàn bạc xong nơi bài biện linh đường thì trời cũng đã tối.
Lúc Sở Du đến thì nàng nhìn thấy một con người với ánh mắt đã chết, ngơ ngác nhìn bầu trời ngoài cửa. Tại sao anh hùng vùi xương không ai hỏi, chừa lại sói chuột mặc cẩm y?
Lúc này nàng mới nhớ tới Tưởng Thuần. Sở Du suy nghĩ một chút, quyết định đến thăm Tưởng Thuần một chút.
Tưởng Thuần không nói, dường như nàng đã hiểu ý Sở Du. “Tại sao…” Tưởng Thuần vùi vào ngực nàng, khóc đến khàn cả giọng, chất vấn từng tiếng một.
Buổi chiều Tưởng Thuần đã tỉnh, vừa tỉnh lại nàng ấy đã muốn tự sát. Chẳng qua Sở Du đã sớm cho người trông chừng nên kịp thời đoạt kiếm, bảo vệ được mạng sống của nàng ấy.
Tạ Cửu cởi giày nằm dài trên giường, nơi đây không có ai, nàng ta chôn mặt vào chiếc áo ngủ bằng gấm, cuối cùng cũng khóc thành tiếng.
Sau khi tự sát bất thành, Tưởng Thuần không nói năng gì, cũng chẳng ăn cơm, cứ tựa người bên cửa sổ, không động đậy, không nói năng gì.
Lúc Sở Du đến thì nàng nhìn thấy một con người với ánh mắt đã chết, ngơ ngác nhìn bầu trời ngoài cửa.
Nàng kiềm nén lệ nóng, cố gắng nhìn về phía trước.
“Tại sao lại là chàng? Tại sao những kẻ táng tận thiên lương lại sống tốt, còn chàng phải ra đi? Chàng còn rất trẻ, con của chúng ta cũng chỉ mới năm tuổi, sao lại tới lượt chàng chứ?”
Nha hoàn bên cạnh thấy Sở Du liền muốn bẩm báo. Nhưng Sở Du khoát tay một cái, bọn họ thức thời lui xuống. Sở Du bước tới bên người Tưởng Thuần, sau khi ngồi xuống mới kéo chăn cho nàng ấy.
Đời trước nàng đã tổ chức tang lễ cho mẫu thân mình, cũng từng tổ chức tang lễ cho mẫu thân Cố Sở Sinh nên xem như khá thành thục. “Không sao cả.” Giọng nói nàng khàn khàn: “Tưởng Thuần, có ta ở đây. Trên con đường này, có ta, có phu nhân, còn có con của cô. Cô không hề một mình.”
“Đêm xuống lạnh lẽo, phải chăm sóc mình thật tốt, kẻo cảm lạnh.”
Ánh mắt nàng dời lên người Sở Du: “Không khác gì trân bảo.”
Nàng ấy từ từ xoay đầu lại, nhìn Sở Du tựa ở bên kia giường, vẻ mặt dịu dàng, giống như nhớ lại cái gì đó: “Ta chỉ nghe tiếng chàng lắp bắp gọi ta một tiếng Sở cô nương. Trong lòng ta nghĩ, con người này sao lại thật thà đến thế, đã thành hôn rồi mà còn gọi ta là Sở cô nương.”
Tưởng Thuần không để ý đến nàng, giống như không có nàng ở đây.
Sở Du tựa người bên kia giường, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa số đối diện.
“Thật ra ngày ta gả đến đây, ta chưa từng biết mặt A Quân thế nào.”
“Đau lắm…”
Nghe thấy thế, rốt ruộc Tưởng Thuần cũng có động tĩnh.
Nàng ấy từ từ xoay đầu lại, nhìn Sở Du tựa ở bên kia giường, vẻ mặt dịu dàng, giống như nhớ lại cái gì đó: “Ta chỉ nghe tiếng chàng lắp bắp gọi ta một tiếng Sở cô nương. Trong lòng ta nghĩ, con người này sao lại thật thà đến thế, đã thành hôn rồi mà còn gọi ta là Sở cô nương.”
Giọng nói Tưởng Thuần khàn khàn: “Ngày thành hôn, ta bị đau chân. Ta nghĩ chắc chắn chàng sẽ tức giận trách ta làm xấu mặt, cho nên ta gắng gượng bước từng bước về phía trước. Ta cho rằng phải nhịn đau bước một mình hết nguyên con đường, nhưng kết quả vẫn bị chàng phát hiện.”
Tưởng Thuần rủ mắt, rõ ràng đang nghe nàng nói.
“Từ khi cô gả vào Vệ gia, cô đã không còn một mình nữa rồi.”
Sở Du cũng không nhìn nàng, tiếp tục nói: “Ngày đó thành thân, chàng phải xuất chinh. Ta muốn xem mặt chàng ấy như thế nào, vì vậy đã đuổi theo tới nơi. Ngày ấy chàng đã hứa với ta, nhất định sẽ trở về.”
“Cô…” Tưởng Thuần rốt cục cũng mở miệng: “Đừng quá đau lòng.”
Sở Du nghe thế cũng không nhịn được, giang tay ra ôm lấy Tưởng Thuần.
“Ta không có đau lòng.”
Hôm nay đã có nàng ở đây, không thể để Vệ gia giống như đời trước được. Anh hùng một đời, không thể ngay cả linh đường tế bái cũng không có.
Sở Du cười cười: “Chàng sẽ không muốn thấy ta đau lòng, cho nên, ta không muốn cố nhân đau buồn.”
Tưởng Thuần không nói, dường như nàng đã hiểu ý Sở Du.
“Ta và cô không giống nhau.”
Giọng nói nàng ấy yếu ớt: “Từ khi sỉnh ra đến này, trước khi gặp Nhị lang, ta chưa từng vui vẻ. Thậm chí lúc gả cho chàng, trong lòng ta cứ thấp thỏm, ta sợ chàng không thích ta, sợ chàng khi dễ ta.”
Buổi chiều Tưởng Thuần đã tỉnh, vừa tỉnh lại nàng ấy đã muốn tự sát. Chẳng qua Sở Du đã sớm cho người trông chừng nên kịp thời đoạt kiếm, bảo vệ được mạng sống của nàng ấy. Tại sao thế gian bạc bẽo nhường này.
Tưởng Thuần không để ý đến nàng, giống như không có nàng ở đây.
“Nhưng chàng không có.”
Lúc này nàng mới nhớ tới Tưởng Thuần. Sở Du suy nghĩ một chút, quyết định đến thăm Tưởng Thuần một chút.
Giọng nói Tưởng Thuần khàn khàn: “Ngày thành hôn, ta bị đau chân. Ta nghĩ chắc chắn chàng sẽ tức giận trách ta làm xấu mặt, cho nên ta gắng gượng bước từng bước về phía trước. Ta cho rằng phải nhịn đau bước một mình hết nguyên con đường, nhưng kết quả vẫn bị chàng phát hiện.”
“Ta biết.”
“Chàng ngồi xổm xuống.” Tưởng Thuần cười, trong mắt chất chứa kỷ niệm: “Chàng cõng ta đi hết con đường. Lúc chúng ta vào động phòng, chàng lấy rượu thuốc xoa chân cho ta. Cho tới bây giờ chưa có ai đối xử với ta tốt như vậy.”
Nghe nói đời trước Vệ gia quá mức huyên náo, thậm chí đến nỗi người đã khuất chưa có linh đường mà đã vội vàng hạ táng. Đến cả bia mộ cũng là do sau này Vệ Uẩn làm lại. “Cô…” Tưởng Thuần rốt cục cũng mở miệng: “Đừng quá đau lòng.”
Ánh mắt nàng dời lên người Sở Du: “Không khác gì trân bảo.”
Tưởng Thuần rũ mắt, rõ ràng đang nghe nàng nói.
Sở Du không lên tiếng, miêu tả càng tốt đẹp, thực tế càng phũ phàng, khiến người ta đau đến khó lòng chịu nổi.
“Thật ra ngày ta gả đến đây, ta chưa từng biết mặt A Quân thế nào.”
“Nếu như cả đời chưa từng gặp, vậy ta cũng đành chấp nhận.” Tưởng Thuần run run nhắm mắt lại: “Nhưng ta đã gặp người quá tốt như chàng, làm thế nào ta có thể bước tiếp một mình được đây?”
Nghe thấy thế, rốt ruộc Tưởng Thuần cũng có động tĩnh.
“Đau lắm…”
“Ta biết.”
Nghe những lời này, rốt cuộc Tưởng Thuần không còn cách nào kiềm nén được nữa, nỗi thống khổ đè ép bất chợt bộc phát.
Nước mắt Tưởng Thuần rơi xuống: “Một mình bước trên đường, đau lắm.”
Sở Du nghe thế cũng không nhịn được, giang tay ra ôm lấy Tưởng Thuần.
Giọng nói nàng ấy yếu ớt: “Từ khi sỉnh ra đến này, trước khi gặp Nhị lang, ta chưa từng vui vẻ. Thậm chí lúc gả cho chàng, trong lòng ta cứ thấp thỏm, ta sợ chàng không thích ta, sợ chàng khi dễ ta.”
Nàng kiềm nén lệ nóng, cố gắng nhìn về phía trước.
“Không sao cả.” Giọng nói nàng khàn khàn: “Tưởng Thuần, có ta ở đây. Trên con đường này, có ta, có phu nhân, còn có con của cô. Cô không hề một mình.”
“Nhưng ta muốn chàng, ta muốn chàng thôi!”
“Từ khi cô gả vào Vệ gia, cô đã không còn một mình nữa rồi.”
Các vị Thiếu phu nhân người thì khóc, người thì nháo. Sở Du để cho hạ nhân trông chừng bọn họ, còn mình bắt đầu chuẩn bị mở linh đường.
“Sau này ai dám khi dễ cô, ta sẽ đánh hắn thay cô. Cô bị bệnh, ta sẽ chăm sóc cô. Cô không có chỗ để đi, ta sẽ làm bạn với cô. Tưởng Thuần…” Sở Du ôm chặt nàng: “Người sống trên đời không phải chỉ có tình yêu.”
Sở Du tựa người bên kia giường, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa số đối diện.
“Cô đã không còn là tiểu cô nương hai bàn tay trắng, chỉ có thế nắm chặt lấy Nhị công tử năm ấy.”
“Cô còn có con, còn có Vệ phủ. Cô có gia đình.”
Nghe những lời này, rốt cuộc Tưởng Thuần không còn cách nào kiềm nén được nữa, nỗi thống khổ đè ép bất chợt bộc phát.
Nàng gào khóc.
“Nhưng ta muốn chàng, ta muốn chàng thôi!”
Cho dù chỉ là ấm áp thoáng qua, nhưng nàng vẫn muốn lấy thân làm đuốc, chiếu xuống thế gian.
“Ta biết.”
“Tại sao lại là chàng? Tại sao những kẻ táng tận thiên lương lại sống tốt, còn chàng phải ra đi? Chàng còn rất trẻ, con của chúng ta cũng chỉ mới năm tuổi, sao lại tới lượt chàng chứ?”
“Ta biết.”
“Tại sao…” Tưởng Thuần vùi vào ngực nàng, khóc đến khàn cả giọng, chất vấn từng tiếng một.
Tại sao ông trời bất công đến vậy.
Tại sao thế gian bạc bẽo nhường này.
Tại sao anh hùng vùi xương không ai hỏi, chừa lại sói chuột mặc cẩm y?
Sở Du không có cách nào trả lời những câu hỏi này, nàng chỉ có thể ôm lấy Tưởng Thuần, nước mắt thấm ướt y phục, nàng từ từ nhắm mắt lại. Sở Du muốn dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm phần nào cho Tưởng Thuần.
Sở Du cũng không nhìn nàng, tiếp tục nói: “Ngày đó thành thân, chàng phải xuất chinh. Ta muốn xem mặt chàng ấy như thế nào, vì vậy đã đuổi theo tới nơi. Ngày ấy chàng đã hứa với ta, nhất định sẽ trở về.”
Cho dù chỉ là ấm áp thoáng qua, nhưng nàng vẫn muốn lấy thân làm đuốc, chiếu xuống thế gian.
????, khóc cả dòng sông
Cảm động quá, lại nhớ phim Dương gia tướng
Công tử Vệ gia đều tốt cả. Tưởng Thuần đã khổ cả đời ms gặp được Nhị công tử, nhưng hạnh phúc lại chẳng bao lâu
Buồn quá, đọc mà nước mắt chảy dài ?. Thật sự là khó khăn, tự hỏi bản thân nếu là họ mình sẽ làm gì? Sở Du may mắn được trọng sinh, biết trước mọi chuyện sẽ thế nào nên có thể bình tĩnh và lý trí hơn, nhưng nếu cô ấy không trọng sinh có lẽ mọi chuyện sẽ tệ hơn rất nhiều. Tuy vậy mình nghĩ cô ấy vẫn sẽ lựa chọn bảo vệ Vệ Gia, nơi cô quyết định là nhà của mình.
Một chữ thôi “ tội”
Nói ra cũng đúng,dù sao SD cũng tiếp xúc cực ít với Vệ Quân nên k thể đau lòng bằng Tưởng Tuần đc, nhưng đồng thời lại gánh trách nhiệm đi an ủi người khác,haizz
Gần như người Dương gia, nhưng ít ra nữ nhân Dương gia tốt hơn nữ nhân Vệ gia (ý mị mà nhìn chung tất cả các bà vợ)
Khóc thật sự oà huhuhuhu???