Sơn hà chẩm – Chương 13

Chương 13

Lấy thân làm đuốc, chiếu xuống thế gian

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sau khi Sở Du nhận được tin tức thì chuyện đó cũng không giấu giếm được nữa.

Suốt đêm qua, Sở gia đã điều một trăm gia binh đến cho Sở Du. Hôm nay Sở Du đã nắm toàn bộ Vệ phủ trong tay, không cần sợ thị vệ có dị tâm nữa. Nàng có lệnh bài và gia binh Sở gia, đám thị vệ kia chẳng là cái thá gì.

Vì vậy trước tiên Sở Du cho người thỉnh đại phu tới khám bệnh, sau đó mới gọi toàn bộ Thiếu phu nhân vào trung tâm đại sảnh. Lạnh như băng , có chút cứng ngắc, nhưng xác xác thật thật là một cái không bí mật mang.
Những vị Thiếu phu nhân này đều biết đã xảy ra đại sự, rối rít cẩn thận thu liễm, không dám nói gì. Các nàng được Sở Du mời đến đại sảnh, sau khi quan sát chung quanh một lát. Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm thử thăm dò: “Phu nhân đâu?”

Sở Du ngồi xuống, bình tĩnh đáp: “Phu nhân đưa năm vị công tỷ đến Lan Lăng thăm lão phu nhân rồi.” Hắn hắc trầm trong mắt cuồn cuộn quá các loại kịch liệt giãy dụa cảm xúc, cuối cùng hắn.
Các vị Thiếu phu nhân nghe thế thì biến sắc. Diêu Giác đứng bật dậy, cả giận: “Đưa cả năm vị công tử rời đi mà sao không báo cho những người mẫu thân này biết một tiếng chứ?!”
zenszens.wordpress.com
Diêu Giác xuất thân từ Diêu gia. Hôm nay quý nữ Diêu gia trở thành Hoàng hậu, trưởng tử là Thái tử, thân phận của Diêu gia như nước lên thuyền lên. Cho dù là nữ nhi thứ xuất cũng có uy tín hơn nhiều. Dương Trần còn muốn nói sau chút cái gì, khiêng đao hán tử đã muốn hoả tốc ôm tay hắn.

S Du suy tư trongílòng, nh đitrưc cui cùngfV Un xáchđu Diêu Dũng}tr v, li)nghĩ đến âmmưu qu kếmà V giaïgp phi, nàngìva nhìn thyngưi ca Diêuĩgia là đãïkhông thoi mái.S Du lnhlùng quét mtnhìn Diêu Giác,İbình thn đáp:“Dn ngưi ra²ngoài là Điâphu nhân, thayèvì la hétvi ta thì{cô đi laùhét vi muthân còn hayIhơn!”

Diêu Giácb nói thìĩthì cm thyЇkhí thế yếuÍhơn vài phn.áNàng ta đnhľm ming nóiòchuyn, S Duđã bt chtïcao ging: “Cútõra ngoài!”

“SDu, cô

DiêuGiác bưc nhanhílên trưc, V)H và V¸Thu lp tcĩtiến lên ngăncn nàng ta.ìS Du tiếpİtc nói: “Cãi,cô c tiếpɨtc cãi đi,cô có biếtti sao taphi đưa bnh đi không?ơCó biết tinítuyến đã xyếra chuyn gìkhông?! Cô càngílàm chm trthi gian, đếnàlúc đó aiĮcũng không chy}thoát!”

Mi ngưiíva nghe liĩnày thì lòngjtrm xung. Xưanay Ngũ Thiếuphu nhân TCu rt cóĩuy vng, nàngéta tiến lênĺphía trưc, đèìtay Diêu Giácli, nhìn SDu, nghiêm nghnói: “Tin tuyếnđã xy rafchuyn gì, kínhêxin Thiếu phuĩnhân nói rõ.”

“Sáng sm hômЇnay, Tiu Thtđã truyn đitin tc tïtin tuyến.” SíDu trm ging,tt c mingưi đu antĩnh li, chămɨchú nhìn SòDu, lng nghe¹li nàng. SÏDu quan sát¸v mt cami ngưi, bìnhtĩnh nói: “Phthân và cácv huynh trưngĩđã b vâyti Bch ĐếìCc. Toàn quânĮb dit, hômnay Tiu Tht)đã khâm lim[nhp quan, đangtrên đưng đưajh tr vĪ

Li va dt,ítt c miãngưi đu khôngfcó phn ng.Ai ai cũngíđu ngơ ngácnhìn S Du,mt hi sau,T Cu mi{phc hi tinh³thn, run runɩhi: “Huynh trưng{mà Thiếu phuĩnhân nói làêv nào?”

NóiIxong ta hõnàng ta scính ra SɨDu dùng t“các v,íkhông phi làɩmt v. Vìivy nàng taâsa li: “Làļmy v?”

SDu th dàimt tiếng, chmrãi nói: “TríTiu Tht ra,Trn Quc CôngIvà sáu vcông t, baogm c ThếT

Dt li,Īmt tiếng thétfchói tai truyn°ra t đámİngưi. Tt cngonh đu liénhìn, là LcThiếu phu nhânVương Lam.

Hin ginàng y miiva mang thai,ưvn đang trongthi k nhycm, li ngheļđưc tin tcnhư thế, nàngta ging nhưíni điên bīnhào v phíaĩS Du, giãyếgia quát: “Côànói by! Saophu quân tali chết đưc!ĨCô nói by!”

Ging nói nàngīta sc bén,ếchói tai. VươngLam b thìn kéo ra.S Du nhíumày, ra hiubng mt choTrưng Nguyt. TayTrưng Nguyt raíthế th đao(*),ļđánh ngt VươngýLam.

(*) Th đao:là thế taynhư vy

Sau khiĩVương Lam ngtđi, trong phòngch còn litiếng khóc caãTam Thiếu phuõnhân. T Cuêvà Diêu Giácõđng đi]snh, hoàn toànkhông có phnng gì.

S Dunhìn v phíacác nàng, đangĩđnh nói tiếpthì li ngheĩthy tiếng DiêuìGiác nói, taõnhư nàng taúva mi sctnh: “Ta khôngtin. Ta phióv, ta munīv tìm muõthân ta, ta…

Nàng ta vanói xong đãàchy đùng đùngôra ngoài. Nhưng,chưa đi đưcmy bưc thìbên ngoài đãĺtruyn đến tiếngn ào. SDu cau màyĨngng đu, nhìníthy binh linhvi vàng chyvào, lo lngbm báo: “Khôngxong ri Thiếuìphu nhân, mtđám binh línhĩcm thánh chíđến bao vâyngoài ph, borng trưc khiTht công tătr v, không:ai đưc rikhi!”

Tin tctin tuyến đãtruyn đến trongcung. Hành đngca Hoàng đếcũng nm trongĩd liu caÎnàng, nếu khôngnàng cũng khôngįbo Liu Tuyết°Dương đưa hàiIt đi sm.

Nàngbình tĩnh nói:Không sao, đơcho bn hÍbao vây đi.”İ

Hôm nay cònfchưa đnh ti,ĩkhông có bt°k ngưi nào(dám xông vàoĪph Trn QucìHu.

Nàng nghiêng đusang ch khác,tiếp tc phânphó ngưi bênédưi, c ýdn bn hmang Tưng Thunvà Vương Lam chung mtİch, trông coijnghiêm ngt, nhĩđi phu chăm°sóc.

Phi c gngđ hài tca Vương LamÏra đi.

Không biếtđi trưc… nàngy có sinhfh suôn sưkhông?”

S Du[không nh. Đitrưc, trong cácThiếu phu nhânV ph, tr(tin tc TưngíThun t tìquá mc chnìđng, còn nhngngưi khác khôngh có tintc gì nhiu,iđa phn đuõnói V Unɪthay huynh trưngviết thư phóngthê, sau đóbn h v³nhà tái giá.

SDu va nhĩli các tinɪtc đi trưc,va phân phóđâu ra đy.fDưng như DiêuïGiác không tinli th v,la hét míĩ đòi đira ngoài.

S Ducũng không thèmđ ý nàngta, ngưc liĪmt nhìn vphía T Cu.

“NgũThiếu phu nhânãcó tính toánógì không?”

Gingınói nàng taíbình tĩnh. TCu là ngưiâthông mình, nàngđta lp tcnhìn thu ýÏđ ca SıDu, cau mày{bo: “Hôm nayÍhin nhiên Vĩgia đã phm)ti ln, côîcòn tính íli?”

Li vaĩnói ra, SDu đã hiu°rõ la chnìca T Cu.Nàng lng lngĬnhìn nàng tamt lát, hili: “Cô khôngcó tình cmégì vi Ngũécông t sao?”

T Cu ngnngưi, đi nàngta phn ngļli thì chcó th trmmc.

Mt lát saunàng ta mi²khó khăn lênõtiếng: “Nhưng ta²vn phi tínhÏtoán tương licho mình, taích mi haimươi bn tui.”

Nàng ta kiênĺđnh nhìn vĩphía S Du,ídưng như cònmun nói điuâgì. S Dugt đu, hoàn³toàn không tv khinh búhay mt kiênnhn, nàng bìnhêđm đáp: “m.”ĩ

Sau khi nóixong, nàng xoayĪngưi li, phânéphó h nhânnhng đim quanítrng cn chunb đ tchc tang l,không nhìn TīCu ly na}phn.

Đi mt viĮthái đ lnhnht ca S}Du, trong khonhkhc T CuĬcm thy bnăthân mình ccЇk khó coi,cc k thmıhi.

Nàng ta siếtcht nm tay,bt cht lênÎtiếng: “Cô li s hiĺhn!”

S Duĩdng bưc, quayđu li, gingnói T Cu³bình tĩnh vangÎlên: “S Du,ãcô còn nh.¹Cô không biếtmt mình triqua c đis cô đơns đáng sĩc nào đâu…I

“Ta không phimt mình.” SDu ct ngangïli nàng ta,ìging nói trmn, lnh nht:“Ta còn cóV gia bênêcnh.”

“Cô

“Côđi đưng DươngĩQuan ca cô,²ta đi cuêđc mc caíta. Ta khôngkhuyên cô, côcũng ch cnũta ch?”

SếDu nhíu mày:İ“T Cu, tacho rng côĩlà ngưi thôngminh.”

T Cub nhng linói này làmnghn hng. SÍDu nói khôngsai, chng quala chn caS Du khiếnôtt c nhngļla chn caĭngưi khác trnên hết scùkhó chp nhn.

“Cô còn có con, còn có Vệ phủ. Cô có gia đình.”

Tạ Cửu nhìn nàng đi xa, hít sâu một hơi rồi chọn xoay người bỏ đi.

Người đã chết cũng phải có nơi để về, huống chi là Vệ gia.

Nếu đã muốn cách xa, đương nhiên không thể gây rắc rối cho Tạ gia. Khi Vệ Uẩn trở về, Hoàng đế chắc chắn sẽ ra lệnh thủ vệ cởi bỏ cấm chế. Nàng ta phải mau chóng thoát khỏi quan hệ với Vệ gia.

Tạ Cửu cảm giác suy nghĩ của bản thân vô cùng lý trí. Nàng ta cảm giác mình là một gia nữ lạnh lùng thông tuệ điển hình. Nhưng đến khi vào phòng, ngồi trên giường, không biết tại sao nàng ta lại đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của phu quân. Sau khi quen tay quen chân chuẩn bị xong các thứ cần mua, nàng bàn bạc xong nơi bài biện linh đường thì trời cũng đã tối.

Tạ Cửu cảm giác suy nghĩ của bản thân vô cùng lý trí. Nàng ta cảm giác mình là một gia nữ lạnh lùng thông tuệ điển hình. Nhưng đến khi vào phòng, ngồi trên giường, không biết tại sao nàng ta lại đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của phu quân.

“Nếu như cả đời chưa từng gặp, vậy ta cũng đành chấp nhận.” Tưởng Thuần run run nhắm mắt lại: “Nhưng ta đã gặp người quá tốt như chàng, làm thế nào ta có thể bước tiếp một mình được đây?”

“Cô đã không còn là tiểu cô nương hai bàn tay trắng, chỉ có thế nắm chặt lấy Nhị công tử năm ấy.”

Tạ Cửu cởi giày nằm dài trên giường, nơi đây không có ai, nàng ta chôn mặt vào chiếc áo ngủ bằng gấm, cuối cùng cũng khóc thành tiếng.

Tạ Cửu nhìn nàng đi xa, hít sâu một hơi rồi chọn xoay người bỏ đi.

Các vị Thiếu phu nhân người thì khóc, người thì nháo. Sở Du để cho hạ nhân trông chừng bọn họ, còn mình bắt đầu chuẩn bị mở linh đường.

“Ta không có đau lòng.”

Người đã chết cũng phải có nơi để về, huống chi là Vệ gia.

Sau khi tự sát bất thành, Tưởng Thuần không nói năng gì, cũng chẳng ăn cơm, cứ tựa người bên cửa sổ, không động đậy, không nói năng gì.

Nghe nói đời trước Vệ gia quá mức huyên náo, thậm chí đến nỗi người đã khuất chưa có linh đường mà đã vội vàng hạ táng. Đến cả bia mộ cũng là do sau này Vệ Uẩn làm lại.

“Nhưng chàng không có.”

“Chàng ngồi xổm xuống.” Tưởng Thuần cười, trong mắt chất chứa kỷ niệm: “Chàng cõng ta đi hết con đường. Lúc chúng ta vào động phòng, chàng lấy rượu thuốc xoa chân cho ta. Cho tới bây giờ chưa có ai đối xử với ta tốt như vậy.”

“Đêm xuống lạnh lẽo, phải chăm sóc mình thật tốt, kẻo cảm lạnh.”

Hôm nay đã có nàng ở đây, không thể để Vệ gia giống như đời trước được. Anh hùng một đời, không thể ngay cả linh đường tế bái cũng không có.

Nàng gào khóc.

Đời trước nàng đã tổ chức tang lễ cho mẫu thân mình, cũng từng tổ chức tang lễ cho mẫu thân Cố Sở Sinh nên xem như khá thành thục.

“Ta và cô không giống nhau.” Sở Du không lên tiếng, miêu tả càng tốt đẹp, thực tế càng phũ phàng, khiến người ta đau đến khó lòng chịu nổi.

Sau khi quen tay quen chân chuẩn bị xong các thứ cần mua, nàng bàn bạc xong nơi bài biện linh đường thì trời cũng đã tối.

Lúc Sở Du đến thì nàng nhìn thấy một con người với ánh mắt đã chết, ngơ ngác nhìn bầu trời ngoài cửa. Tại sao anh hùng vùi xương không ai hỏi, chừa lại sói chuột mặc cẩm y?

Lúc này nàng mới nhớ tới Tưởng Thuần. Sở Du suy nghĩ một chút, quyết định đến thăm Tưởng Thuần một chút.

Tưởng Thuần không nói, dường như nàng đã hiểu ý Sở Du. “Tại sao…” Tưởng Thuần vùi vào ngực nàng, khóc đến khàn cả giọng, chất vấn từng tiếng một.

Buổi chiều Tưởng Thuần đã tỉnh, vừa tỉnh lại nàng ấy đã muốn tự sát. Chẳng qua Sở Du đã sớm cho người trông chừng nên kịp thời đoạt kiếm, bảo vệ được mạng sống của nàng ấy.

Tạ Cửu cởi giày nằm dài trên giường, nơi đây không có ai, nàng ta chôn mặt vào chiếc áo ngủ bằng gấm, cuối cùng cũng khóc thành tiếng.

Sau khi tự sát bất thành, Tưởng Thuần không nói năng gì, cũng chẳng ăn cơm, cứ tựa người bên cửa sổ, không động đậy, không nói năng gì.

Lúc Sở Du đến thì nàng nhìn thấy một con người với ánh mắt đã chết, ngơ ngác nhìn bầu trời ngoài cửa.

Nàng kiềm nén lệ nóng, cố gắng nhìn về phía trước.

“Tại sao lại là chàng? Tại sao những kẻ táng tận thiên lương lại sống tốt, còn chàng phải ra đi? Chàng còn rất trẻ, con của chúng ta cũng chỉ mới năm tuổi, sao lại tới lượt chàng chứ?”

Nha hoàn bên cạnh thấy Sở Du liền muốn bẩm báo. Nhưng Sở Du khoát tay một cái, bọn họ thức thời lui xuống. Sở Du bước tới bên người Tưởng Thuần, sau khi ngồi xuống mới kéo chăn cho nàng ấy.

Đời trước nàng đã tổ chức tang lễ cho mẫu thân mình, cũng từng tổ chức tang lễ cho mẫu thân Cố Sở Sinh nên xem như khá thành thục. “Không sao cả.” Giọng nói nàng khàn khàn: “Tưởng Thuần, có ta ở đây. Trên con đường này, có ta, có phu nhân, còn có con của cô. Cô không hề một mình.”

“Đêm xuống lạnh lẽo, phải chăm sóc mình thật tốt, kẻo cảm lạnh.”

Ánh mắt nàng dời lên người Sở Du: “Không khác gì trân bảo.”

Nàng ấy từ từ xoay đầu lại, nhìn Sở Du tựa ở bên kia giường, vẻ mặt dịu dàng, giống như nhớ lại cái gì đó: “Ta chỉ nghe tiếng chàng lắp bắp gọi ta một tiếng Sở cô nương. Trong lòng ta nghĩ, con người này sao lại thật thà đến thế, đã thành hôn rồi mà còn gọi ta là Sở cô nương.”

Tưởng Thuần không để ý đến nàng, giống như không có nàng ở đây.

Sở Du tựa người bên kia giường, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa số đối diện.

“Thật ra ngày ta gả đến đây, ta chưa từng biết mặt A Quân thế nào.”

“Đau lắm…”

Nghe thấy thế, rốt ruộc Tưởng Thuần cũng có động tĩnh.

Nàng ấy từ từ xoay đầu lại, nhìn Sở Du tựa ở bên kia giường, vẻ mặt dịu dàng, giống như nhớ lại cái gì đó: “Ta chỉ nghe tiếng chàng lắp bắp gọi ta một tiếng Sở cô nương. Trong lòng ta nghĩ, con người này sao lại thật thà đến thế, đã thành hôn rồi mà còn gọi ta là Sở cô nương.”

Giọng nói Tưởng Thuần khàn khàn: “Ngày thành hôn, ta bị đau chân. Ta nghĩ chắc chắn chàng sẽ tức giận trách ta làm xấu mặt, cho nên ta gắng gượng bước từng bước về phía trước. Ta cho rằng phải nhịn đau bước một mình hết nguyên con đường, nhưng kết quả vẫn bị chàng phát hiện.”

Tưởng Thuần rủ mắt, rõ ràng đang nghe nàng nói.

“Từ khi cô gả vào Vệ gia, cô đã không còn một mình nữa rồi.”

Sở Du cũng không nhìn nàng, tiếp tục nói: “Ngày đó thành thân, chàng phải xuất chinh. Ta muốn xem mặt chàng ấy như thế nào, vì vậy đã đuổi theo tới nơi. Ngày ấy chàng đã hứa với ta, nhất định sẽ trở về.”

“Cô…” Tưởng Thuần rốt cục cũng mở miệng: “Đừng quá đau lòng.”

Sở Du nghe thế cũng không nhịn được, giang tay ra ôm lấy Tưởng Thuần.

“Ta không có đau lòng.”

Hôm nay đã có nàng ở đây, không thể để Vệ gia giống như đời trước được. Anh hùng một đời, không thể ngay cả linh đường tế bái cũng không có.

Sở Du cười cười: “Chàng sẽ không muốn thấy ta đau lòng, cho nên, ta không muốn cố nhân đau buồn.”

Tưởng Thuần không nói, dường như nàng đã hiểu ý Sở Du.

“Ta và cô không giống nhau.”

Giọng nói nàng ấy yếu ớt: “Từ khi sỉnh ra đến này, trước khi gặp Nhị lang, ta chưa từng vui vẻ. Thậm chí lúc gả cho chàng, trong lòng ta cứ thấp thỏm, ta sợ chàng không thích ta, sợ chàng khi dễ ta.”

Buổi chiều Tưởng Thuần đã tỉnh, vừa tỉnh lại nàng ấy đã muốn tự sát. Chẳng qua Sở Du đã sớm cho người trông chừng nên kịp thời đoạt kiếm, bảo vệ được mạng sống của nàng ấy. Tại sao thế gian bạc bẽo nhường này.

Tưởng Thuần không để ý đến nàng, giống như không có nàng ở đây.

“Nhưng chàng không có.”

Lúc này nàng mới nhớ tới Tưởng Thuần. Sở Du suy nghĩ một chút, quyết định đến thăm Tưởng Thuần một chút.

Giọng nói Tưởng Thuần khàn khàn: “Ngày thành hôn, ta bị đau chân. Ta nghĩ chắc chắn chàng sẽ tức giận trách ta làm xấu mặt, cho nên ta gắng gượng bước từng bước về phía trước. Ta cho rằng phải nhịn đau bước một mình hết nguyên con đường, nhưng kết quả vẫn bị chàng phát hiện.”

“Ta biết.”

“Chàng ngồi xổm xuống.” Tưởng Thuần cười, trong mắt chất chứa kỷ niệm: “Chàng cõng ta đi hết con đường. Lúc chúng ta vào động phòng, chàng lấy rượu thuốc xoa chân cho ta. Cho tới bây giờ chưa có ai đối xử với ta tốt như vậy.”

Nghe nói đời trước Vệ gia quá mức huyên náo, thậm chí đến nỗi người đã khuất chưa có linh đường mà đã vội vàng hạ táng. Đến cả bia mộ cũng là do sau này Vệ Uẩn làm lại. “Cô…” Tưởng Thuần rốt cục cũng mở miệng: “Đừng quá đau lòng.”

Ánh mắt nàng dời lên người Sở Du: “Không khác gì trân bảo.”

Tưởng Thuần rũ mắt, rõ ràng đang nghe nàng nói.

Sở Du không lên tiếng, miêu tả càng tốt đẹp, thực tế càng phũ phàng, khiến người ta đau đến khó lòng chịu nổi.

“Thật ra ngày ta gả đến đây, ta chưa từng biết mặt A Quân thế nào.”

“Nếu như cả đời chưa từng gặp, vậy ta cũng đành chấp nhận.” Tưởng Thuần run run nhắm mắt lại: “Nhưng ta đã gặp người quá tốt như chàng, làm thế nào ta có thể bước tiếp một mình được đây?”

Nghe thấy thế, rốt ruộc Tưởng Thuần cũng có động tĩnh.

“Đau lắm…”

“Ta biết.”

Nghe những lời này, rốt cuộc Tưởng Thuần không còn cách nào kiềm nén được nữa, nỗi thống khổ đè ép bất chợt bộc phát.

Nước mắt Tưởng Thuần rơi xuống: “Một mình bước trên đường, đau lắm.”

Sở Du nghe thế cũng không nhịn được, giang tay ra ôm lấy Tưởng Thuần.

Giọng nói nàng ấy yếu ớt: “Từ khi sỉnh ra đến này, trước khi gặp Nhị lang, ta chưa từng vui vẻ. Thậm chí lúc gả cho chàng, trong lòng ta cứ thấp thỏm, ta sợ chàng không thích ta, sợ chàng khi dễ ta.”

Nàng kiềm nén lệ nóng, cố gắng nhìn về phía trước.

“Không sao cả.” Giọng nói nàng khàn khàn: “Tưởng Thuần, có ta ở đây. Trên con đường này, có ta, có phu nhân, còn có con của cô. Cô không hề một mình.”

“Nhưng ta muốn chàng, ta muốn chàng thôi!”

“Từ khi cô gả vào Vệ gia, cô đã không còn một mình nữa rồi.”

Các vị Thiếu phu nhân người thì khóc, người thì nháo. Sở Du để cho hạ nhân trông chừng bọn họ, còn mình bắt đầu chuẩn bị mở linh đường.

“Sau này ai dám khi dễ cô, ta sẽ đánh hắn thay cô. Cô bị bệnh, ta sẽ chăm sóc cô. Cô không có chỗ để đi, ta sẽ làm bạn với cô. Tưởng Thuần…” Sở Du ôm chặt nàng: “Người sống trên đời không phải chỉ có tình yêu.”

Sở Du tựa người bên kia giường, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa số đối diện.

“Cô đã không còn là tiểu cô nương hai bàn tay trắng, chỉ có thế nắm chặt lấy Nhị công tử năm ấy.”

“Cô còn có con, còn có Vệ phủ. Cô có gia đình.”

Nghe những lời này, rốt cuộc Tưởng Thuần không còn cách nào kiềm nén được nữa, nỗi thống khổ đè ép bất chợt bộc phát.

Nàng gào khóc.

“Nhưng ta muốn chàng, ta muốn chàng thôi!”

Cho dù chỉ là ấm áp thoáng qua, nhưng nàng vẫn muốn lấy thân làm đuốc, chiếu xuống thế gian.

“Ta biết.”

“Tại sao lại là chàng? Tại sao những kẻ táng tận thiên lương lại sống tốt, còn chàng phải ra đi? Chàng còn rất trẻ, con của chúng ta cũng chỉ mới năm tuổi, sao lại tới lượt chàng chứ?”

“Ta biết.”

“Tại sao…” Tưởng Thuần vùi vào ngực nàng, khóc đến khàn cả giọng, chất vấn từng tiếng một.

Tại sao ông trời bất công đến vậy.

Tại sao thế gian bạc bẽo nhường này.

Tại sao anh hùng vùi xương không ai hỏi, chừa lại sói chuột mặc cẩm y?

Sở Du không có cách nào trả lời những câu hỏi này, nàng chỉ có thể ôm lấy Tưởng Thuần, nước mắt thấm ướt y phục, nàng từ từ nhắm mắt lại. Sở Du muốn dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm phần nào cho Tưởng Thuần.

Sở Du cũng không nhìn nàng, tiếp tục nói: “Ngày đó thành thân, chàng phải xuất chinh. Ta muốn xem mặt chàng ấy như thế nào, vì vậy đã đuổi theo tới nơi. Ngày ấy chàng đã hứa với ta, nhất định sẽ trở về.”

Cho dù chỉ là ấm áp thoáng qua, nhưng nàng vẫn muốn lấy thân làm đuốc, chiếu xuống thế gian.

4.8 45 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

510 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
hanayuki1010
hanayuki1010
3 Năm Cách đây

Đoạn này khá đau xót, khó mà nói hết đc suy nghĩ của bản thân. Mất đi người thường mà còn phải gặng gượng sống tiếp, tội cho Tưởng Thuần.

Xin phép sửa lỗi chính tả nha Zens,

Từ khi sỉnh ra đến này, trước khi gặp Nhị lang, ta chưa từng vui vẻ. Thậm chí lúc gả cho chàng, trong lòng ta cứ thấp thỏm, ta sợ chàng không thích ta, sợ
chàng khi dễ ta.” => Từ khi sinh ra đến nay,…

Hồng Nhung 32
Hồng Nhung 32
3 Năm Cách đây

Đau lòng quá! Người ra đi thì đã ra đi , chỉ có người ở lại nếm trải nỗi đau tột cùng.

可以叫我安安
可以叫我安安
3 Năm Cách đây

Đau lòng quá đi thôi , chưa gì đã thấy tương lai mịt mù phía trước rồi

Phạm Hồng Thu
Phạm Hồng Thu
3 Năm Cách đây

phải sống tiếp vì con trẻ chứ Tưởng Thuần. đời cô còn dài lắm, cô chết rồi ai sẽ lo lắng cho con trai của cô đây

Lehonglien
Lehonglien
3 Năm Cách đây

Người ở lại lúc nào cũng đau đớn, Tưởng Thuần thật yêu chồng, còn vị Tạ Cửu kia thi thể chồng chưa về tới nhà đã tìm cách bỏ đi rồi, đáng khinh

Thúy Hiền
Thúy Hiền
3 Năm Cách đây

Đọc chương này tội quá, Nhị thiếu ra đi để lại Tưởng Thuần đáng thương, không biết lần này có tự sát không nhưng tội quá, còn con nữa

Zynny
Zynny
3 Năm Cách đây

Đọc mấy chương này thực sự không biết cmt gì, cảm xúc quá hỗn loạn, chỉ khóc theo nv trong truyện, kiếp này đã lý giải rất nhiều vấn đề của kiếp trước, tại sao TT lại quyết tuyệt tự sát khi nghe tin phu quân cô ấy mất? Anh hùng vùi xương không ai hỏi, chừa lại sói chuột mặc cẩm y :((((

Tuyết Ninh
Tuyết Ninh
3 Năm Cách đây

Đọc xong mà xót xa làm sao. Tương lai phía trước còn dài hãy cố gắng sống vì con nhé Tưởng Thuần

Stephanie Ly
Stephanie Ly
3 Năm Cách đây

Đọc mấy chương này khóc hết nước mắt. Chắc ở kiếp này Tưởng Thuần sẽ không lựa chọn tự tử nữa mà ở lại để gánh vác Vệ gia cùng với Sở Du.

Yến Hoàng
Yến Hoàng
3 Năm Cách đây

Đọc đến chương này mình đã khóc. Quá đau buồn.

510
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!