Chương 47
Này chẳng đáng giá
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Nói đi, chuyện hai người là thế nào?” Người chơi cần thanh trừ yếu tố tận thế.
Ba người vây quanh bàn trà. Vân Thiển ngồi một bên, Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du ngồi song song đối diện cô, chỉ ước ở giữa cách xa nửa mét. Nghe thấy câu hỏi của Vân Thiển, hai người giống như người câm, không nói năng gì, đương nhiên cũng không hỏi Vân Thiển nữa. Tổn thương người bản xứ, cũng không có thể cố ý phá hoại.
Vân Thiển: Chỉ cần mình ném mũ thật nhanh, mũ mãi mãi không chụp được mình. Chỉ cần có một danh người chơi giải quyết thế giới tận thế vấn đề.
Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng suy đoán trong lúc nguy cấp, nhưng phản ứng của Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ lại khiến người ta nghi ngờ. Lần đầu tiên hai người gặp mặt nhưng lại tỏ vẻ đã biết đến sự tồn tại của người kia từ lâu, rõ ràng hai người tới từ thế giới tận thế khác nhau.
Tống Hành Chỉ lùn hơn Văn Nhân Du không chỉ một ít, cậu ngồi đó cứ như con trai của anh, cộng thêm thái độ khinh thường loáng thoáng của Văn Nhân Du truyền tới khiến Tống Hành Chỉ không mấy dễ chịu. Nàng tại nên thế giới đích thân phận là lớp mười một.
Cảm giác khó chịu truyền tới chỗ Văn Nhân Du, ngón tay anh khẽ nhúc nhích. Đến cột công cáo chỗ mới chuyện ma đích chuyện, đêm khuya.
Tống Hành Chỉ liếc trộm Văn Nhân Du, nếu Giới là lão già, Văn Nhân Du chính là lão cố già. Chúa cứu thế đây là cho nàng an bài liễu cái gì ngố tàu thân phận.
Khác với lão già toát lên cảm giác thiểu năng, lão cố già có cảm giác rất chín chắn. Bây giờ, anh đang thoải mái ngồi ở đó, đeo mắt kính gọng viền vàng, âu phục bán cổ điển cắt may hoàn hảo, ngắm nghía chiếc ly trên tay, thủy tinh trong suốt bình thường ở trong tay anh lại giống như đồ cổ cao cấp.
Giữa Vân Thiển và Văn Nhân Du từng xảy ra chuyện, Tống Hành Chỉ chắc chắn điều đó. Chúa cứu thế vậy mà không có cho nàng mắt kiếng.
Văn Nhân Du cũng âm thầm quan sát Tống Hành Chỉ. Tên hạ nhân chóp mũi tì sát kính, từ trái qua phải di động.
Không giống anh, Tống Hành Chỉ rất thuần khiết, từ gương mặt đã có thể nhận ra khí chất trong trẻo mà chỉ thiếu niên mới có. Ánh mắt Tống Hành Chỉ trong veo, sự chán ghét đối với anh và sự yêu thích đối với Vân Thiển lộ rõ mồn một. Thái độ của Vân Thiển đối với cậu ta cũng khác… “Cắt mắt hai mí, nâng sống mũi, cánh mũi thu hẹp, xóa tàn nhang. . .”.
Điểm khác biệt có lẽĭlà sự khácịnhau giữa traoĬtim và trao,thân.
Văn Nhân Duíuống nước trắng°nhạt nhẽo. Anhễvà Tống HànhḽChỉ là phânệthân của cùngờmột người, lúcἷbọn họ gặpỹmặt đã cảmìgiác được điềuỉđó.
Khoảng cách càngἲgần, cảm xúcıchung giữa haiửngười càng rõ,Ímức độ ảnhđhưởng càng lớn.ểNếu lúc cảmÏxúc dao độngẫlớn, ngay cảâđộng tác đơnïgiản như lấyἲly nước cũngũcảm nhận được.
TốngẻHành Chỉ vàớVăn Nhân Duïrất không thíchìloại cảm giácừnày.
“Cộp.”
Mặt bàníbị đốt ngónftay trắng nõnİgõ lên.
Vân Thiển:í“Chi bằng tạm)thời hai vịỉrời khỏi cănĨphòng nhỏ béļcủa tôi, đổiẻnơi trao đổiúkhẩu cung rồiỉtiếp tục đếnâlừa gạt tôi,ẹchứ đừng ởơđây bắt chướcḹtượng David, phòngờtôi không thiếuẹđồ trang trí.”ạ
Tài ăn nóiưcủa cô luônìrất tốt, thuậtụchửi chó mắngẻmèo là mộtìtrong những mônḽbắt buộc củaἷluyện tập cáchẫăn nói.
Lời nóiẻcạnh khóe khiếnếhai người đànìông trước mặtìrun lên. Tống‹Hành Chỉ nghe²thấy giọng nóiặnặng nề củaèVân Thiển, khóeἳmắt không tựêchủ được đỏịửng, vô cùngãtủi thân, nhưngíđầu óc lạiểrất nhanh nhẹn.
“Emẽcòn nhớ vịíthần tốt bụngămà tôi từngÏnói với emằkhông?” Tống HànhìChỉ nhỏ giọngìngập ngừng: “Xíchặsắt là năngẽlực trời sinhïcủa tôi, tôiísống nó cũngísẽ tồn tại.iThần linh nóiừcho tôi biếtốmình không thểĪsử dụng lungửtung năng lựcἶở thế giớiỉnày, cũng khôngỏđược để bấtởkỳ ai biết,ḹnếu không sẽãgây ra ảnhIhưởng không tốt.ĩVì vậy, tôiờmới không nóiẩcho em biết…ôTôi không quen]người này, có{điều lần đầuũtiên gặp đãíthấy rất quenἴthuộc. Những chuyệnIcó thể nói,ậtôi đều nóiựcho em hếtậrồi. Tôi sẽỉkhông làm chuyệnîgì xấu cả,ỗlẽ nào emơcòn không tinịtôi?”
Vân ThiểnЇnhướng mày.
Chuyện cóịthể nói, vậy:tức là cònḹcó chuyện không¸thể nói?
Cũng mayẫthái độ TốngİHành Chỉ thànhíkhẩn, cậu nóiímột hồi lạiîchạy tới bênểcạnh Vân Thiển²làm nũng, ômɪlấy cánh tayécô, dụi đầuÏtới lui giốngἷnhư mèo conìngoan ngoãn.
Sắc mặtèVân Thiển dịuệxuống trông thấy,ữcô véo gòếmá mềm mạiứcủa Tống HànhùChỉ: “Cậu cũngĺphải nói chuyệnịnày cho anhýLý và anhịVăn, bọn họãmới là ngườiẳgiúp cậu thuÍxếp thân phận.ẩLỡ như cậuἴxảy ra chuyện,ộbọn họ phải‹chịu trách nhiệm.”î
Tống Hành Chỉệlấy điện thoại}di động ra:ể“Tôi lập tức{gọi điện nóiỗcho họ biết!”}
Vân Thiển hàiịlòng, kế tiếpợphóng ánh mắtĩsắc bén nhìnỉsang Văn NhânĨDu: “Đến lượtàanh khai báoịrồi.”
Tống Hành(Chỉ vừa đợiĩđiện thoại nốiļmáy, vừa khéoĭléo nói: “ChúÍà, chú tựïtiện tới đâyìsẽ tạo phiềníphức cho VânẵThiển đấy.”
VănẻNhân Du: “…”ĩĐây là ưuừthế không biếtùxấu hổ của)thiếu niên trẻĩà?
Anh đẩy mắtĺkính, nhanh chóngỹbịa ra một,lý do.
Văn NhânèDu nói anhạgặp được mộtỹvị thần, cóđlẽ cùng mộtángười với TốngỉHành Chỉ.
Thần linhợkia muốn cơ[thể anh, tiềnòđề là phải³thỏa mãn tấtắcả nguyện vọngἳvà yêu cầuủcủa anh, nếuẵkhông sẽ khôngẩthể lấy đượcjcơ thể anh.ɪAnh thấy đầuéóc thần linhặkia không thôngẵminh lắm, bènìnói ra nguyệnỏvọng muốn cóḽđược trái tim:Vân Thiển. Choἲnên anh mớiἲtheo cô đếnĩđây, bởi vìớanh biết VânấThiển sẽ khôngĺyêu mình.
Văn NhânἵDu dời mắt,ĭgiả vờ đauễlòng.
Vân Thiển sữngùsốt mà phớtìlờ màn biểuọdiễn của VănɩNhân Du, chúĩý tới mộtÎchuyện khác: “Tại‹sao thần linhÎmuốn cơ thểĭanh?”
Văn NhânịDu: “Sở thíchïcủa thần linhửmà, ai biếtỵđược. Không chừngửgương mặt củaĩchúng tôi hợpêgu thần linh,ìmuốn sử dụngũchúng tôi làm¹công cụ điỷlại những thếỡgiới khác… Cậuỵthấy đúng không,ĩcậu nhóc?”
TốngắHành Chỉ: “…Phải.”ÎLão cố giàỉxảo trá, nóiửchuyện nửa thậtἴnửa giả, cũngáchẳng sợ Giớiâtìm tới tínhặsổ.
Vân Thiển nghiỉngờ: “Cho nênàanh mới bảo]tôi đừng baoḷgiờ thích anh?”ư
Văn Nhân DuIgật đầu, anhòduỗi tay vềễphía Vân Thiển:í“Trước khi tôiếthích ứng vớiíthế giới mới]này, có lẽặphải làm phiềnỉem…”
Tống HànhầChỉ túm lấyḻtay Văn NhânứDu kéo qua,ửnói liên thanh:ế“Vân Thiển làïcon gái, anhẹở đây khôngẩtiện. Anh Vănầcho tôi mượn{căn hộ rấtỉlớn, tạm thời,anh có thể²ở cùng tôi,ḽđúng lúc tôiúcũng đang làmíquen với thếỷgiới này, mọiįngười có thểĩgiúp đỡ lẫnưnhau.”
Văn Nhân,Du nheo mắtĩnhìn Tống Hành[Chỉ hồi lâu.ĩThấy vẻ mặtἴ“quá tốt rồi”Įcủa Vân Thiển,ἵanh thấp giọngỳđáp: “Cũng được.”)
Văn Tư Thànhınghe thấy Vân²Thiển mang theoẻmột người đànòông từ thếịgiới tận thếîvề, gà gánềtrong tay anhílập tức mấtíngon. Anh bêổbụng bự chạyữtới phòng choἰthuê của VâníThiển, đau lòngớtức giận nói:ỉ“Tại sao anhâkhông gặp chuyệnềtốt như vậy?”ĩ
Vân Thiển kểḻlại tình huốngỵgặp phải ngoàiớý muốn ởẳthế giới tậnἱthế của cô,ậVăn Tư Thànhẹhết sức kinhôngạc. Anh chưaùbao giờ gặpứtình huống Chúa¹cứu thế báoỉlỗi, nhưng VânÏThiển vẫn cóìthể mang ngườiẵtừ thế giớiïtận thế trởỉvề, có lẽĩChúa cứu thếìbị lỗi khôngỉphải chuyện gììto tát.
Trong chuyệnónày, Văn TưἲThành khá cởiỵmở, bởi vìɩcho dù xảyḷra vấn đềẻgì thì cũngịchẳng thể nào‹cầu xin ngườiɪkhác giúp đỡ.ĩNgày thứ haiĺbị Chúa cứuīthế ràng buộc,fanh đã liênèhệ với bộỉphận quốc gia.òĐáng tiếc Chúaỷcứu thế cóἶthể điều chỉnhùtính hợp lýỡcủa bản thânIở tại thếĩgiới hiện thực,õbất kỳ nơiinào liên quanịđến Chúa cứuịthế đều sẽẻkhông bị chúĪý.
Anh cũng sẽ)giúp đỡ hỏiìthăm thử chuyệnịTống Hành Chỉậvà Văn Nhân³Du đi đếnỉthế giới hiện¹thực là thếếnào.
Vân Thiển vốnİđịnh nói thêmơnhững chuyện khác,ĪVăn Tư Thànhơlại bảo côἲnghỉ ngơi choĭkhỏe trước, chuyệnıdư lại ngàyémai nói tiếp.‹Từ thế giớiòtận thế trởïvề, thân thểísẽ không mệtἱnhưng tinh thần:lại cực kỳĩmệt mỏi, ngủ}cả ngày cũngĬchưa chắc khỏeÏlại được.
Văn TưểThành chỉ vàoằTống Hành Chỉïvà Văn NhânỉDu: “Hai ngườiớtạm thời điưtheo tôi, đúngấlúc hôm nayìtôi đi dạoỵHải Thành. Vânựchó, hai ngườiưlà đủ rồi,ùsau này emẽđừng dẫn thêmịngười về nữa,ũlẽ nào emỉđịnh tập họpớmột bàn mạtἴchược hả?”
VânÎThiển: Chuyện nàyắliên quan gìἱem?
Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du xuống lầu, Văn Nhân Du đi sau bọn họ một bước.
Đêm đó, điện thoại bên gối nhận được hai tin nhắn.
Nhân viên thu mua: “Chào bạn, đây là kênh thu mua bên ngoài của Bang hội người chơi. Xin hỏi bạn muốn bán vật phẩm gì?”
Đúng là Vân Thiển rất mệt, cô ngáp một cái, vừa định đóng cửa, Văn Nhân Du bỗng ngăn cửa lại, ôm eo cô, ấn một nụ hôn sâu lên môi.
Đúng là Vân Thiển rất mệt, cô ngáp một cái, vừa định đóng cửa, Văn Nhân Du bỗng ngăn cửa lại, ôm eo cô, ấn một nụ hôn sâu lên môi.
Vào lúc này, cậu dám chắc hai người họ là một.
Văn Nhân Du giải quyết được một căn bệnh khác vẫn luôn quấy nhiễu Vân Thiển. Sau khi tắm xong, cô ngủ ngon hơn bao giờ hết.
“【Trò chơi Noah】 rất lấy làm tiếc, bởi vì Chúa cứu thế xảy ra lỗi không xác định, trò chơi lần hai của bạn vẫn chưa hoàn thành. Đúng 09:00:01, ngày 25 tháng 9 bước vào trò chơi tiếp theo, mời bạn chuẩn bị sẵn sàng!”
“Em bây giờ càng hấp dẫn tôi.”
Lý Duy: “Hai người xem hot search chưa?
Bước chân Tống Hành Chỉ giẫm hụt, may mà hình thể Văn Tư Thành khá lớn, có thể đảm nhiệm đệm thịt. Anh xoay đầu định răn dạy cậu nhóc Tống Hành Chỉ này…
Vân Thiển nhìn chằm chằm bốn chữ “bất cứ vật gì” nửa ngày. Dường như bốn chữ này có ám chỉ nào khác, không chỉ là nói vật phẩm.
Văn Tư Thành: “?”
Mặt Tống Hành Chỉ đỏ gay, hai tay bịt lấy phần miệng nhưng chẳng thể ngăn cản cảm xúc mềm mại truyền đến cánh môi, ngay cả cảnh tượng giống hệt cũng xuất hiện trước mắt .
Vân Thiển làm theo cách của nhân viên thu mua, chờ đợi đánh giá.
Vào lúc này, cậu dám chắc hai người họ là một.
Lý Duy: “…”
“Vân Thiển, tôi là Kim Thiên Thiên, tôi thêm số WeChat của cô nhưng vẫn chưa được đồng ý T 皿 T. Cô mau đồng ý đi.”
Chuyện một người trải qua, những người khác sẽ có cảm giác giống hệt.
Lúc gần đi ngủ, cô đọc tin tức. Thằng nhóc mắt to nào đó trên mạng xã hội nhảy dù khỏi tiêu đề đứng đầu hot search.
Vân Thiển nhớ đến lời Bùi Chí Vũ những vật phẩm trên quyển sách ảnh kia ít nhất năm trăm nghìn trở lên. Mặc dù túi ngủ không có trên sách ảnh nhưng cũng là vật phẩm cùng loại, hẳn giá sẽ không thấp quá .
Tống Hành Chỉ rên rỉ, ôm đầu ngồi xổm dưới đất. Chuyện này… quá kích thích rồi.
Nhân viên thu mua: “Bất cứ vật gì mang từ thế giới tận thế về, chúng tôi đều có thể tiến hành thu mua sau khi đánh giá.”
Văn Tư Thành nhìn mà thở dài. Đứa trẻ đi từ thế giới tận thế này không được rồi, đi trên đường mà cũng nằm mộng xuân, phải là quỷ háo sắc tu luyện đến cấp độ nào mới có thể tự tưởng tượng từ trong hư không ra để giải quyết đây?
Chuyện một người trải qua, những người khác sẽ có cảm giác giống hệt.
…
Nhân viên thu mua: “Mời bạn lấy vật phẩm trong balo không gian ra, dùng đồng hồ cứu thế chạm vào, chỗ chúng tôi sẽ bắt đầu tiến hành đánh giá vật phẩm. Thời gian đánh giá chừng một ngày, sau khi làm xong sẽ báo giá cho bạn. Bạn có thể chọn bán hay không bán.
Văn Nhân Du giải quyết được một căn bệnh khác vẫn luôn quấy nhiễu Vân Thiển. Sau khi tắm xong, cô ngủ ngon hơn bao giờ hết.
“Em bây giờ càng hấp dẫn tôi.”
Đêm đó, điện thoại bên gối nhận được hai tin nhắn.
Mở được rồi!
Đến buổi tối, kênh thu mua bên ngoài của Bang hội người chơi hồi đáp.
“【Trò chơi Noah】 rất lấy làm tiếc, bởi vì Chúa cứu thế xảy ra lỗi không xác định, trò chơi lần hai của bạn vẫn chưa hoàn thành. Đúng 09:00:01, ngày 25 tháng 9 bước vào trò chơi tiếp theo, mời bạn chuẩn bị sẵn sàng!”
“Vân Thiển, tôi là Kim Thiên Thiên, tôi thêm số WeChat của cô nhưng vẫn chưa được đồng ý T 皿 T. Cô mau đồng ý đi.”
Nhân viên thu mua: “Nếu bạn tham gia Bang hội người chơi, những thông tin này đều có thể cho bạn biết. Phúc lợi của Bang hội người chơi chúng tôi đãi ngộ cao, bầu không khí người chơi hài hòa thân thiện, mỗi người chơi gia nhập Bang hội người chơi đều không sợ giống như rắn mất đầu, tìm không ra đầu mối ở thế giới tận thế. Chúng tôi đảm bảo mỗi thế giới tận thế của người chơi đều sẽ có sự trợ giúp của Bang hội người chơi! Nếu muốn gia nhập, mời bạn bấm số điện thoại 1592xx3xxxx, sẽ có người liên lạc và tiến hành xét duyệt vào hội.”
Vân Thiển thức dậy đã là trưa hôm sau. Cô đeo mắt kính, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại. Trước tiên cô bấm đồng ý lời kết bạn của Kim Thiên Thiên, rồi lại thử mở balo không gian trong thế giới hiện thực.
Cô nhập website mà Bùi Chí Vũ nói cho cô biết. Mặt đồng hồ cứu thế trên tay sáng lên, trang web đã được tải. Sau khi ảnh động của một chiếc búa nhỏ đập vào màn hình, cửa sổ liên lạc nhảy ra.
Mở được rồi!
Túi ngủ cô lấy ở thế giới tận thế nằm im lìm trong balo không gian.
Vân Thiển nghi ngờ nhân viên thu mua này từng mở công ty bảo hiểm, hơn nữa còn từng bán hàng đa cấp.
Mặt Tống Hành Chỉ đỏ gay, hai tay bịt lấy phần miệng nhưng chẳng thể ngăn cản cảm xúc mềm mại truyền đến cánh môi, ngay cả cảnh tượng giống hệt cũng xuất hiện trước mắt .
Vân Thiển thức dậy đã là trưa hôm sau. Cô đeo mắt kính, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại. Trước tiên cô bấm đồng ý lời kết bạn của Kim Thiên Thiên, rồi lại thử mở balo không gian trong thế giới hiện thực.
Vân Thiển nhớ đến lời Bùi Chí Vũ những vật phẩm trên quyển sách ảnh kia ít nhất năm trăm nghìn trở lên. Mặc dù túi ngủ không có trên sách ảnh nhưng cũng là vật phẩm cùng loại, hẳn giá sẽ không thấp quá .
Cô nhập website mà Bùi Chí Vũ nói cho cô biết. Mặt đồng hồ cứu thế trên tay sáng lên, trang web đã được tải. Sau khi ảnh động của một chiếc búa nhỏ đập vào màn hình, cửa sổ liên lạc nhảy ra.
Nhân viên thu mua: “Chào bạn, đây là kênh thu mua bên ngoài của Bang hội người chơi. Xin hỏi bạn muốn bán vật phẩm gì?”
Bước chân Tống Hành Chỉ giẫm hụt, may mà hình thể Văn Tư Thành khá lớn, có thể đảm nhiệm đệm thịt. Anh xoay đầu định răn dạy cậu nhóc Tống Hành Chỉ này…
Bên dưới còn có mô tả hiện trường phạm tội tự anh ta chứng kiến, tuy nhiên nhanh chóng bị kiểm duyệt xóa bỏ.
Vân Thiển: “Chỗ các người thu mua cái gì?”
Nhân viên thu mua: “Bất cứ vật gì mang từ thế giới tận thế về, chúng tôi đều có thể tiến hành thu mua sau khi đánh giá.”
Tống Hành Chỉ rên rỉ, ôm đầu ngồi xổm dưới đất. Chuyện này… quá kích thích rồi.
Điện thoại rung lên, tin nhắn tới liên tục trong group ăn chơi nhậu nhẹt của cô, Văn Tư Thành và Lý Duy.
Vân Thiển cảm thấy mặt mũi thần linh này thật không đáng giá, cô lựa chọn giữ lại túi ngủ.
Vân Thiển nhìn chằm chằm bốn chữ “bất cứ vật gì” nửa ngày. Dường như bốn chữ này có ám chỉ nào khác, không chỉ là nói vật phẩm.
Vân Thiển: “Chỗ các người thu mua cái gì?”
Trong lúc chờ, Kim Thiên Thiên tán gẫu với cô, bảo mình đã gia nhập Bang hội người chơi.
Vân Thiển: “Có thể giải thích cụ thể bất cứ vật gì là bao gồm những gì không?
Nhân viên thu mua: “Nếu bạn tham gia Bang hội người chơi, những thông tin này đều có thể cho bạn biết. Phúc lợi của Bang hội người chơi chúng tôi đãi ngộ cao, bầu không khí người chơi hài hòa thân thiện, mỗi người chơi gia nhập Bang hội người chơi đều không sợ giống như rắn mất đầu, tìm không ra đầu mối ở thế giới tận thế. Chúng tôi đảm bảo mỗi thế giới tận thế của người chơi đều sẽ có sự trợ giúp của Bang hội người chơi! Nếu muốn gia nhập, mời bạn bấm số điện thoại 1592xx3xxxx, sẽ có người liên lạc và tiến hành xét duyệt vào hội.”
Vân Thiển nghi ngờ nhân viên thu mua này từng mở công ty bảo hiểm, hơn nữa còn từng bán hàng đa cấp.
…
Nhìn cách nói chuyện trôi chảy này đi, vừa nhìn đã biết là nội dung chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc mọi nơi.
Vân Thiển: “Tôi suy nghĩ một chút… Làm sao tôi bán được đồ cho các người?
Túi ngủ cô lấy ở thế giới tận thế nằm im lìm trong balo không gian.
Nhân viên thu mua: “Mời bạn lấy vật phẩm trong balo không gian ra, dùng đồng hồ cứu thế chạm vào, chỗ chúng tôi sẽ bắt đầu tiến hành đánh giá vật phẩm. Thời gian đánh giá chừng một ngày, sau khi làm xong sẽ báo giá cho bạn. Bạn có thể chọn bán hay không bán.
Vân Thiển làm theo cách của nhân viên thu mua, chờ đợi đánh giá.
Trong lúc chờ, Kim Thiên Thiên tán gẫu với cô, bảo mình đã gia nhập Bang hội người chơi.
Đến buổi tối, kênh thu mua bên ngoài của Bang hội người chơi hồi đáp.
Lý Duy: “F*ck, tôi từng thấy tận mắt cách thức phanh thây này, chắc chắn là Đặng Lan Lan!”
Đây đúng là vật phẩm thần từng dùng nhưng ngoại trừ có thể giúp người khác đi ngủ bình an bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu thì chẳng có tác dụng gì đặc biệt… Nể mặc thần linh, giá cả thu mua thứ này là năm nghìn tệ.
Vân Thiển cảm thấy mặt mũi thần linh này thật không đáng giá, cô lựa chọn giữ lại túi ngủ.
Văn Tư Thành nhìn mà thở dài. Đứa trẻ đi từ thế giới tận thế này không được rồi, đi trên đường mà cũng nằm mộng xuân, phải là quỷ háo sắc tu luyện đến cấp độ nào mới có thể tự tưởng tượng từ trong hư không ra để giải quyết đây?
Lúc gần đi ngủ, cô đọc tin tức. Thằng nhóc mắt to nào đó trên mạng xã hội nhảy dù khỏi tiêu đề đứng đầu hot search.
# Kẻ trừng trị tội phạm #
Là tin tức một tài khoản thường đưa lên. Anh ta bảo rằng mình ở một địa phương nhỏ, nơi bọn họ ở xảy ra vài vụ án giết người. Cái chết của người bị giết rất kinh khủng, nhưng ai nấy đều vỗ tay khen hay. Những kẻ bị giết đều là súc sinh nổi tiếng ở địa phương…
Bên dưới còn có mô tả hiện trường phạm tội tự anh ta chứng kiến, tuy nhiên nhanh chóng bị kiểm duyệt xóa bỏ.
Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du xuống lầu, Văn Nhân Du đi sau bọn họ một bước.
Đây đúng là vật phẩm thần từng dùng nhưng ngoại trừ có thể giúp người khác đi ngủ bình an bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu thì chẳng có tác dụng gì đặc biệt… Nể mặc thần linh, giá cả thu mua thứ này là năm nghìn tệ.
Điện thoại rung lên, tin nhắn tới liên tục trong group ăn chơi nhậu nhẹt của cô, Văn Tư Thành và Lý Duy.
Lý Duy: “…”
Lý Duy: “Hai người xem hot search chưa?
Một tấm ảnh chụp màn hình, là phần hồi đáp Vân Thiển thấy nhưng bị kiểm duyệt xóa bỏ.
Lý Duy: “F*ck, tôi từng thấy tận mắt cách thức phanh thây này, chắc chắn là Đặng Lan Lan!”
Vân Thiển: “Có thể giải thích cụ thể bất cứ vật gì là bao gồm những gì không?
Văn Tư Thành: “?”
Vân Thiển: “?”
Lúc đọc mấy chương đầu cunh4 ngờ ngợ Đặng Lan Lan rồi. Kg biết nghi ngờ đúng kg…
Ô Thế đặng lan lan diệt gian trừ bạo giúp dân thật à?
A Du bao nhiêu tuổi mà thành lão cố già luôn dị nè~
Anh cũng hôn người ta rồi mà anh làm như mới lần đầu vậy hả A Tống.
Không ổn lắm nhỉ, ảnh hưởng từ thế giới ảo ra ngoài đời thực hay đó giờ là vậy rồi?
Bao giờ mấy anh zai này mới về cơ thể gốc không biết, chứ đọc như này t cứ có cảm giác bản thân đang đọc truyện np ?
Đặng Lan Lan thật à, sợ quá ???
Đúng là chỉ cần ném đủ nhanh không chiếc nồi nào có để đội lên đầu Vân chó :)))))
này là một người làm ba người hưởng á hả hahaha